Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 481
Nói không thắng được với Lương Nặc, cả nhà chỉ có thể đồng ý cho Lương Nặc sinh thường.
Bắc Minh Dục luôn ở bên cạnh cô sợ cô bất ngờ sẽ sinh, nhưng thời gian sinh dự kiến đã ở trước mắt vậy mà cô không có chút phản ứng nào, không hề giống với những sản phụ sắp sinh.
Buổi chiều ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng đã có một cơn đau.
Mặc dù đã có một lần sinh nghiệm sinh non, nhưng cô vẫn cảm thấy chân tay luoogsn cuống, chỉ sợ xảy ra điều gì bất ngờ không kiểm soát được.
“Thiếu gia, anh đã nói với bác sĩ là em đã sinh thường chưa đấy?”
“Vấn đề an toàn trong khi thực hiện của các bác sĩ ở bệnh viện này thế nào?”
“Lát nữa sẽ không có điều gì bất trắc đâu chứ?”
Bắc Minh Dục lúc nào cũng nắm lấy tay cô suốt quãng đường đẩy cô vào phòng phẫu thuật, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây nào: “Sẽ không sao đâu, mọi khâu đều chuẩn bị rất tốt rồi, bệnh viện này cũng là bệnh viện tốt nhất....em ngoan ngoãn vào trong, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Con tim Lương Nặc đập lên thình thịch hồi hộp, nhìn căn phòng sinh ngay trước mắt, cô kiên quyết từ chối anh.
“Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí của em lúc sinh em bé....”
“Lúc xấu hơn anh còn nhìn rồi nữa là, lẽ nào em còn cảm thấy là anh chê em à?”
Lương Nặc cố gắng đưa tay lên vuốt má anh: “Anh cũng ngoan một chút đi, em sẽ sinh cho anh một đứa con xinh đẹp, đáng yêu.”
Bắc Minh Dục: “.......”
Nói xong, hộ lý và bác sĩ mở cửa phòng sinh ra, biểu thị rằng có thể đưa sản phụ vào trong rồi, Bắc Minh Dục không kịp nói gì nữa, chỉ có thể nhìn hộ lý đưa cô vào phòng sinh.
Bắc Minh Dục đứng bên ngoài, bị ngăn cách bởi một cánh cửa, dần dần anh nghe càng lúc càng rõ tiếng kêu đau đớn của cô, chỉ nghe tiếng kêu lúc rên rỉ, lúc gào lên anh có thể cảm nhận được cơn đau đớn mà Lương Nặc phải chịu.
Lương Nặc nằm trên giường sinh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn thấy anh đột nhiên chạy vào, cô lập tức nhìn anh hét lên: “Sao anh lại vào đây? Mau đi ra, đi ra đi....”
Bắc Minh Dục coi mình như một kẻ điếc, anh nhanh chân chạy tới bên cạnh cô, bàn tay anh cũng ướt mồ hôi cầm lấy tay cô, miệng anh ghé sát vào tai cô, đôi môi chạm nhẹ vào tai cô thì thầm: “Đừng sợ, anh luôn ở bên cạnh em đây!”
Có thể có anh ở bên cạnh mình, Lương Nặc cảm thấy thế giới như có thêm ánh sáng, lúc này con tim hồi hộp sợ hãi của cô cũng không còn đập loạn lên nữa.
“Vậy...vậy được....”
Bác sĩ cũng không đuổi Bắc Minh Dục ra ngoài được, chỉ có thể vừa làm vừa nói: “Tử cung của thiếu phu nhân mở rất nhanh, chắc sinh sẽ không gặp khó khăn gì, nghe lời tôi, theo nhịp điệu của tôi, tôi bảo cô dùng lực thì hãy dùng lực...từ từ thôi, thực ra sinh em bé chỉ chớp mắt cái là mọi chuyện sẽ qua ấy mà....”
Lương Nặc giống như người bị ngã xuống nước mà gặp được phao cứu sinh, cô nắm chặt lấy tay Bắc Minh Dục: “Cái chớp mắt này lâu quá mất thôi.”
Bác sĩ lúc này nói như ra lệnh: “Chuẩn bị.”
Các ý tá cũng bận rộn với các dụng cụ y tế.
Lương Nặc vừa thở vừa hỏi: “Thiếu gia, con chúng ta sẽ không sao đúng không? Em cảm thấy bụng em đau lắm....”
“Sinh em bé thì đương nhiên là đau rồi, thiếu phu nhân yên tâm đi.” Bác sĩ ngay lập tức trả lời cô, sau đó túm lấy hai đầu gối của cô giăng ra khoảng hai phân, nhìn vào trong để xem thời cơ tới chưa, rồi nói: “Sắp rồi, dùng lực!”
“A.....”
Tiếng kêu the thé vang lên từ miệng cô, cô đau tới mức mặt nhăn nhúm lại.
ở đây là chiến trường của một mình cô.
Bắc Minh Dục có muốn giúp cũng không giúp được cô.
Anh chỉ có thể cầm chiếc khăn tay, thỉnh thoảng lại giúp cô lau đi những giọt mồ hôi li ti trên trán.
“Em muốn gặp Tiểu Bắc....” Lương Nặc nghiến răng, cảm thấy đứa bé trong bụng đang giẫy đạp, làm cô đau sốc hai bên hông, móng tay cô cắm vào lòng bàn tay Bắc Minh Dục, cô sợ bản thân mình cứ thế này mà ra đi.
“Anh đã cho người đi đón con rồi, đợi sau khi em tỉnh dậy em sẽ nhìn thấy con đầu tiên.”
“Thế nhưng em đang cảm thấy như có thứ gì đó giữ đứa bé lại không cho nó ra ngoài....” Lương Nặc lại dùng lực, rồi cô thở hổn hển, miệng lẩm bẩm: “Liệu nó có chuyện gì không?”
Bắc Minh Dục nhẹ nhàng vuốt mái tóc vương trên trán cô rồi nói an ủi.
“Nếu không có sức hút đó lại thì đứa trẻ mới từ từ ra chứ không ra ngay được, không sao đâu, ai cũng như vậy thôi.”
“Thiếu...thiếu gia.....”
“Anh đây!”
“Hay là, anh hát một bài cho em nghe đi!?” Lương Nặc khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đầy sự hi vọng và mong chời: “Em muốn nghe anh hát, cũng có thể anh hát em sẽ dễ dàng lực được để sinh em bé ra....”
Bắc Minh Dục đột nhiên nheo mày lại: “Em muốn anh hát cho em nghe?”
“Hình như, em chưa từng nghe anh hát cho em nghe thì phải....”
Bác sĩ lúc này đứng bên cạnh cũng bổ sung thêm một câu: “Trong một môi trường quen thuộc và phù hợp sẽ có lợi để giảm bớt áp lực cho sản phụ, Bắc Minh thiếu gia, hay là anh cứ hát vài bài đi?”
Bắc Minh Dục tròn xoe mắt nhìn bác sĩ.
Lương Nặc đột nhiên kêu lên vì đau, Bắc Minh Dục cúi đầu xuống nhìn cô chằm chằm vài giây, dưới ánh mắt phức tạp của cô, đôi môi anh khẽ mấp máy....
“You set my soul at ease
Chased dark of view
& you desperate spell on me
Say you feel it too i know you do
& sive
……
And i"ll cherish every here on my knees
I wanna love you forever
And this is all I"m asking of you
10,000 lifetimes together
Is that so mubsp;for you to do
ent that i saw your face
ahe fire if you sweet embrace
I swear I knew
I wanna love you forever
I swear I knew
I wanna love you forever
My mind fails to uand
……”
Khi nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng của anh, Lương Nặc từ từ thả lỏng cơ thể và cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, thỉnh thoảng theo hiệu lệnh của bác sĩ, cô lại dùng lực hết sức, nhưng dù có dùng lực thế nào, bác sĩ đã cố gắng nhưng đứa trẻ vẫn chưa thò đầu ra.
Bác sĩ thấy vậy lập tức đưa ra kiến nghị: “Thiếu phu nhân, cái thai trong bụng cô hoạt động có vẻ rất không bình thường, nếu cứ tiếp tục như thế này khả năng sẽ có chuyện, cũng có rất nhiều đứa trẻ trong quá trình đẻ thường mà bị chết ngạt.”
Lương Nặc không dám kiên quyết theo ý mình nữa, giọng cô mếu máo như muốn khóc: “Tôi không muốn con chúng tôi gặp chuyện gì cả.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục ánh lên sự quyết đoán: “Bác sĩ, mổ!”
“Được!”
Bác sĩ gây mê đã đem thuốc gây mê được chuẩn bị sẵn tiêm vào sống lưng cô, nửa thân dưới của cô rất nhanh chẳng còn cảm giác gì nữa, bác sĩ mổ đoạn bụng dưới của cô, tiến hành phẫu thuật một cách hết sức tập trung, y tá cũng vây xung quanh thỉnh thoảng lại đưa một vài đồ vật, và giúp bác sĩ lau mồ hôi.
Tự Lương Nặc thì không nhìn thấy gì, còn Bắc Minh Dục chỉ liếc nhìn qua một cái rồi thu ánh mắt về.
.........
“Oe oe!”
Tiếng khóc oe oe của đứa trẻ sơ sinh vang lên khắp căn phòng.
Bác sĩ đỡ đứa bé đến gần Bắc Minh Dục: “Chúc mừng Bắc Minh thiếu gia, là một thiên kim tiểu thư.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục đờ đẫn ra, anh nhìn chằm chằm vào đứa bé trước mặt mình, đây là con gái của anh?
Nhỏ quá, trông lại mềm oặt ra.
Dường như khuôn mặt còn không to bằng bàn tay anh, vậy mà lại ở trong bụng Lương Nặc những gần mười tháng.
Đứa trẻ được đưa ra còn chưa kịp lau sạch đi, trên người vẫn còn dính đầy máu, hay tay Bắc Minh Dục run lên lẩy bẩy, cũng chẳng thèm để ý những thứ kia, anh đỡ lấy đứa bé trên tay đưa lại gần cho Lương Nặc nhìn một cái: “Đây là con gái của chúng ta.”
Lương Nặc nhìn đứa bé khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
Vừa nãy vì phải dùng sức đẻ thường nên bây giờ cô hầu như chẳng còn chút sức lực gì, chier liếc nhìn đứa bé được một lát rồi đôi mắt cô không mở được ra nữa.
Bắc Minh Dục luôn ở bên cạnh cô sợ cô bất ngờ sẽ sinh, nhưng thời gian sinh dự kiến đã ở trước mắt vậy mà cô không có chút phản ứng nào, không hề giống với những sản phụ sắp sinh.
Buổi chiều ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng đã có một cơn đau.
Mặc dù đã có một lần sinh nghiệm sinh non, nhưng cô vẫn cảm thấy chân tay luoogsn cuống, chỉ sợ xảy ra điều gì bất ngờ không kiểm soát được.
“Thiếu gia, anh đã nói với bác sĩ là em đã sinh thường chưa đấy?”
“Vấn đề an toàn trong khi thực hiện của các bác sĩ ở bệnh viện này thế nào?”
“Lát nữa sẽ không có điều gì bất trắc đâu chứ?”
Bắc Minh Dục lúc nào cũng nắm lấy tay cô suốt quãng đường đẩy cô vào phòng phẫu thuật, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây nào: “Sẽ không sao đâu, mọi khâu đều chuẩn bị rất tốt rồi, bệnh viện này cũng là bệnh viện tốt nhất....em ngoan ngoãn vào trong, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Con tim Lương Nặc đập lên thình thịch hồi hộp, nhìn căn phòng sinh ngay trước mắt, cô kiên quyết từ chối anh.
“Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí của em lúc sinh em bé....”
“Lúc xấu hơn anh còn nhìn rồi nữa là, lẽ nào em còn cảm thấy là anh chê em à?”
Lương Nặc cố gắng đưa tay lên vuốt má anh: “Anh cũng ngoan một chút đi, em sẽ sinh cho anh một đứa con xinh đẹp, đáng yêu.”
Bắc Minh Dục: “.......”
Nói xong, hộ lý và bác sĩ mở cửa phòng sinh ra, biểu thị rằng có thể đưa sản phụ vào trong rồi, Bắc Minh Dục không kịp nói gì nữa, chỉ có thể nhìn hộ lý đưa cô vào phòng sinh.
Bắc Minh Dục đứng bên ngoài, bị ngăn cách bởi một cánh cửa, dần dần anh nghe càng lúc càng rõ tiếng kêu đau đớn của cô, chỉ nghe tiếng kêu lúc rên rỉ, lúc gào lên anh có thể cảm nhận được cơn đau đớn mà Lương Nặc phải chịu.
Lương Nặc nằm trên giường sinh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn thấy anh đột nhiên chạy vào, cô lập tức nhìn anh hét lên: “Sao anh lại vào đây? Mau đi ra, đi ra đi....”
Bắc Minh Dục coi mình như một kẻ điếc, anh nhanh chân chạy tới bên cạnh cô, bàn tay anh cũng ướt mồ hôi cầm lấy tay cô, miệng anh ghé sát vào tai cô, đôi môi chạm nhẹ vào tai cô thì thầm: “Đừng sợ, anh luôn ở bên cạnh em đây!”
Có thể có anh ở bên cạnh mình, Lương Nặc cảm thấy thế giới như có thêm ánh sáng, lúc này con tim hồi hộp sợ hãi của cô cũng không còn đập loạn lên nữa.
“Vậy...vậy được....”
Bác sĩ cũng không đuổi Bắc Minh Dục ra ngoài được, chỉ có thể vừa làm vừa nói: “Tử cung của thiếu phu nhân mở rất nhanh, chắc sinh sẽ không gặp khó khăn gì, nghe lời tôi, theo nhịp điệu của tôi, tôi bảo cô dùng lực thì hãy dùng lực...từ từ thôi, thực ra sinh em bé chỉ chớp mắt cái là mọi chuyện sẽ qua ấy mà....”
Lương Nặc giống như người bị ngã xuống nước mà gặp được phao cứu sinh, cô nắm chặt lấy tay Bắc Minh Dục: “Cái chớp mắt này lâu quá mất thôi.”
Bác sĩ lúc này nói như ra lệnh: “Chuẩn bị.”
Các ý tá cũng bận rộn với các dụng cụ y tế.
Lương Nặc vừa thở vừa hỏi: “Thiếu gia, con chúng ta sẽ không sao đúng không? Em cảm thấy bụng em đau lắm....”
“Sinh em bé thì đương nhiên là đau rồi, thiếu phu nhân yên tâm đi.” Bác sĩ ngay lập tức trả lời cô, sau đó túm lấy hai đầu gối của cô giăng ra khoảng hai phân, nhìn vào trong để xem thời cơ tới chưa, rồi nói: “Sắp rồi, dùng lực!”
“A.....”
Tiếng kêu the thé vang lên từ miệng cô, cô đau tới mức mặt nhăn nhúm lại.
ở đây là chiến trường của một mình cô.
Bắc Minh Dục có muốn giúp cũng không giúp được cô.
Anh chỉ có thể cầm chiếc khăn tay, thỉnh thoảng lại giúp cô lau đi những giọt mồ hôi li ti trên trán.
“Em muốn gặp Tiểu Bắc....” Lương Nặc nghiến răng, cảm thấy đứa bé trong bụng đang giẫy đạp, làm cô đau sốc hai bên hông, móng tay cô cắm vào lòng bàn tay Bắc Minh Dục, cô sợ bản thân mình cứ thế này mà ra đi.
“Anh đã cho người đi đón con rồi, đợi sau khi em tỉnh dậy em sẽ nhìn thấy con đầu tiên.”
“Thế nhưng em đang cảm thấy như có thứ gì đó giữ đứa bé lại không cho nó ra ngoài....” Lương Nặc lại dùng lực, rồi cô thở hổn hển, miệng lẩm bẩm: “Liệu nó có chuyện gì không?”
Bắc Minh Dục nhẹ nhàng vuốt mái tóc vương trên trán cô rồi nói an ủi.
“Nếu không có sức hút đó lại thì đứa trẻ mới từ từ ra chứ không ra ngay được, không sao đâu, ai cũng như vậy thôi.”
“Thiếu...thiếu gia.....”
“Anh đây!”
“Hay là, anh hát một bài cho em nghe đi!?” Lương Nặc khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đầy sự hi vọng và mong chời: “Em muốn nghe anh hát, cũng có thể anh hát em sẽ dễ dàng lực được để sinh em bé ra....”
Bắc Minh Dục đột nhiên nheo mày lại: “Em muốn anh hát cho em nghe?”
“Hình như, em chưa từng nghe anh hát cho em nghe thì phải....”
Bác sĩ lúc này đứng bên cạnh cũng bổ sung thêm một câu: “Trong một môi trường quen thuộc và phù hợp sẽ có lợi để giảm bớt áp lực cho sản phụ, Bắc Minh thiếu gia, hay là anh cứ hát vài bài đi?”
Bắc Minh Dục tròn xoe mắt nhìn bác sĩ.
Lương Nặc đột nhiên kêu lên vì đau, Bắc Minh Dục cúi đầu xuống nhìn cô chằm chằm vài giây, dưới ánh mắt phức tạp của cô, đôi môi anh khẽ mấp máy....
“You set my soul at ease
Chased dark of view
& you desperate spell on me
Say you feel it too i know you do
& sive
……
And i"ll cherish every here on my knees
I wanna love you forever
And this is all I"m asking of you
10,000 lifetimes together
Is that so mubsp;for you to do
ent that i saw your face
ahe fire if you sweet embrace
I swear I knew
I wanna love you forever
I swear I knew
I wanna love you forever
My mind fails to uand
……”
Khi nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng của anh, Lương Nặc từ từ thả lỏng cơ thể và cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, thỉnh thoảng theo hiệu lệnh của bác sĩ, cô lại dùng lực hết sức, nhưng dù có dùng lực thế nào, bác sĩ đã cố gắng nhưng đứa trẻ vẫn chưa thò đầu ra.
Bác sĩ thấy vậy lập tức đưa ra kiến nghị: “Thiếu phu nhân, cái thai trong bụng cô hoạt động có vẻ rất không bình thường, nếu cứ tiếp tục như thế này khả năng sẽ có chuyện, cũng có rất nhiều đứa trẻ trong quá trình đẻ thường mà bị chết ngạt.”
Lương Nặc không dám kiên quyết theo ý mình nữa, giọng cô mếu máo như muốn khóc: “Tôi không muốn con chúng tôi gặp chuyện gì cả.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục ánh lên sự quyết đoán: “Bác sĩ, mổ!”
“Được!”
Bác sĩ gây mê đã đem thuốc gây mê được chuẩn bị sẵn tiêm vào sống lưng cô, nửa thân dưới của cô rất nhanh chẳng còn cảm giác gì nữa, bác sĩ mổ đoạn bụng dưới của cô, tiến hành phẫu thuật một cách hết sức tập trung, y tá cũng vây xung quanh thỉnh thoảng lại đưa một vài đồ vật, và giúp bác sĩ lau mồ hôi.
Tự Lương Nặc thì không nhìn thấy gì, còn Bắc Minh Dục chỉ liếc nhìn qua một cái rồi thu ánh mắt về.
.........
“Oe oe!”
Tiếng khóc oe oe của đứa trẻ sơ sinh vang lên khắp căn phòng.
Bác sĩ đỡ đứa bé đến gần Bắc Minh Dục: “Chúc mừng Bắc Minh thiếu gia, là một thiên kim tiểu thư.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục đờ đẫn ra, anh nhìn chằm chằm vào đứa bé trước mặt mình, đây là con gái của anh?
Nhỏ quá, trông lại mềm oặt ra.
Dường như khuôn mặt còn không to bằng bàn tay anh, vậy mà lại ở trong bụng Lương Nặc những gần mười tháng.
Đứa trẻ được đưa ra còn chưa kịp lau sạch đi, trên người vẫn còn dính đầy máu, hay tay Bắc Minh Dục run lên lẩy bẩy, cũng chẳng thèm để ý những thứ kia, anh đỡ lấy đứa bé trên tay đưa lại gần cho Lương Nặc nhìn một cái: “Đây là con gái của chúng ta.”
Lương Nặc nhìn đứa bé khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
Vừa nãy vì phải dùng sức đẻ thường nên bây giờ cô hầu như chẳng còn chút sức lực gì, chier liếc nhìn đứa bé được một lát rồi đôi mắt cô không mở được ra nữa.
Bình luận facebook