Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Nét mặt Châu Thụy cũng có vẻ khó coi, trước khi vào nhà vệ sinh anh ta rõ ràng đã nhìn bốn bề, không thấy có sự xuất hiện của Bắc Minh Dục, cũng không muốn để Bắc Minh Dục nhìn thấy cảnh này, anh ta nheo mày, lấy hết dũng khí nói vẻ tự nhiên: “Bắc Minh thiếu gia, Nặc Nặc vừa nãy không cẩn thận suýt bị ngã, tôi chỉ là lịch sự đỡ cô ấy thôi, xin anh đừng hiểu lầm, nếu anh vẫn không tin, có thể hỏi lại Nặc Nặc.”
Lương Nặc tối sầm mặt lườm Châu Thụy, thấp giọng nói: “Ban nãy đúng là tôi trượt chân suýt nữa thì ngã.”
Bắc Minh Dục ném cho Châu Thụy cái nhìn sắc như dao, dang tay ra kéo Lương Nặc vào lòng mình, nói với giọng cảnh cáo và uy hiếp: “Vợ tôi tôi không cần người khác đụng vào, nếu ai đó động tới một sợi tóc của cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo mà còn trả lại anh ta gấp 10 lần như thế.”
Dứt lời, anh kéo tay Lương Nặc lôi ra khỏi hành lang, Lương Nặc vẫn còn trong trạng thái đơ người ra.
Những lời anh ta vừa nói....
Là đang bảo vệ cô?
Trở lại cửa hàng quần áo, Bắc Minh Dục nhìn cô nói như ra lệnh: “Đi chọn lấy hai bộ đồ!”
“Vâng vâng.” Lương Nặc gật đầu.
Lương Vân đột nhiên nhìn thấy hai người trở lại, quay mặt ra phía sau nhìn nhưng lại không thấy Châu Thụy đâu, lại nhìn hai người như có vẻ vừa cãi nhau, lẽ nào anh ta đã hiểu lầm Châu Thụy và Lương Nặc rồi?
Lương Nặc đi chọn hai bộ đồ, cô chỉ nhìn giá, sau cùng chọn hai bộ giá rẻ nhất, nhưng tổng tiền cũng lên tới gần 10 vạn, cô ái ngại đưa đồ cho nhân viên, quay ra nhìn báo cáo Bắc Minh Dục: “Tôi chọn xong rồi.”
Bắc Minh Dục lạnh lùng nhìn cô, cười như không cười, nói: “Nhìn đồ mặc trên người xem, chẳng trách có người nói là đồ không có con mắt!”
Cô cúi đầu nhìn bộ đồ trên người, có đến nỗi nào đâu?
“Tôi....”
Bắc Minh Dục chẳng thèm nhìn cô nữa, nói với nhân viên bán hàng: “Chọn cho vợ tôi vài bộ nữa thời thượng một chút.”
“Ở nhà có rất nhiều rồi....” lần trước trước buổi hôn lễ, Bắc Minh phu nhân đặc biết đã sai người đưa đến rất nhiều treo trong phòng đồ.
“Người ta giẫm cả lên đầu cô rồi mà cũng không biết đường giẫm lại?” Bắc Minh Dục đang ám chỉ Ngô Mộng Dao, đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc bù rù của cô: “Sao tôi lại có thể lấy môt người vợ ngốc thế không biết?”
Lương Nặc chẳng nói lời nào, vẫn biết bị anh bắt nạt đấy nhưng cũng chỉ có thể trừng trừng mắt lên nhìn.
Lúc đó cửa hàng trưởng cũng đã tới, vừa nhìn thấy Bắc Minh Dục liền vội vàng chạy đến chào hỏi.
Lương Vân đúng là khách hàng VIP của cửa hàng này, nhìn thấy cửa hàng trưởng định đi qua chào hỏi vài câu nhưng cô ta như bị phớt lờ đi nên không nói được lời nào.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng chọn được vài bộ phù hợp với Lương Nặc, Lương Nặc thử xong, đều rất vừa với người cô, Bắc Minh Dục dang tay ôm lấy cô, rồi nói: “Nhớ, sau này đến đây mua quần áo, là vợ của Bắc Minh Dục có thể được giảm 80%.”
Anh nhìn cửa hàng trưởng như nói hãy nhớ đây là vợ tôi.
Cửa hàng trưởng như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, cười ngọt ngào nhìn Lương Nặc nói: “Đúng vậy, có thể đón tiếp khách quý như Bắc Minh phu nhân vào cửa hàng là niềm vinh hạnh của chúng tôi, thẻ của Bắc Minh thiếu gia đúng là có thể được giảm 80%.”
Lương Nặc há hốc mồm choáng váng, giảm tới 80%.
Lương Vân tức điên lên, kể cả là kẻ ngôc cũng có thể nhận ra, rõ ràng lúc nãy Bắc Minh Dục đã nghe hết được cuộc trò chuyện của cô ta và Ngô Mộng Dao, bây giờ đưa Lương Nặc trở lại là để đáp trả đây mà.
*
Cầm túi đồ lớn bé bước ra đến quảng trường của trung tâm mua sắm đã nhìn thấy chú Trương lái xe tới đợi ở bên đường.
Lương Nặc đang định lên xe thì nhìn thấy Bắc Minh Dục đi lên cửa trên của xe, gõ gõ vào kính, nói với chú Trương: “Hôm nay tôi sẽ tự lái xe, chú cứ về trước đi.”Chú Trương rút khóa xe ra đưa cho Bắc Mịnh Dục rồi bước ra khỏi xe.
Anh ta hất cằm bảo Lương Nặc ngồi lên cửa trước, cô vừa bước vào thắt dây an toàn xong anh liền khởi động xe, chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ chóng mặt.
Lương Nặc sợ tới nỗi tim đập thình thình, một tay bám lấy tay cầm trên xe, mặt trắng bệch nhìn anh nói: “Thiếu....thiếu gia, anh có thể lái chậm một chút được không?”
“Sợ tôi không có tiền nộp phạt à?” Anh cố ý nói.
“Không phải vậy, tôi chỉ là....” Lương Nặc đặt một tay lên bụng, nói tiếp: “Tôi thấy hơi say xe, anh lại lái nhanh như thế, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra chuyền gì thì sao?”
Bắc Minh Dục nhìn thấy hành động đặt tay lên bụng của cô nhưng cũng không thèm quan tâm, anh còn đạp ga phóng nhanh hơn nữa, cô quay mặt ra cửa xe nhìn, xe cô đang vượt lên tất cả những xe khác, nhưng vẫn không có cảnh sát giao thông nào động đến anh ta.
Trong chốc lát, chiếc xe đã rời ra khỏi trung tâm thành phố, tiến vào vùng ngoại ô.“Tôi thực sự...cảm thấy rất khó chịu...” Lương Nặc siết chặt tay cầm trên xe.
Bắc Minh Dục thấy lúc này cách căn biệt thự không xa nữa liêng lái xe đỗ sang bên đường, Lương Nặc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu sang nhìn Bắc Minh Dục liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô tình đang nhìn cô.
“Anh....Anh...”
“Cô với Châu Thụy nghĩ tôi là tên ngốc à?” Anh bóp chặt cằm cô hất lên cao: “Không cẩn thận suýt trượt chân ngã, lại ngã đúng vào lòng anh ta như thế? Ở cái tư thế đó, cô nghĩ tôi mắt mù à? Có phải hôm nay tôi mà không xuất hiện, cô liền ngã lên giường hắn rồi không?”
“Anh...Anh nói gì vậy!”Lương Nặc hất tay anh ra, mắt đỏ ngầu nhìn anh: “Tôi đã gả cho anh thì là người của anh rồi.”
“Thế cô giải thích thế nào về việc hai người ôm nhau chặt như vậy?”
Lương Nặc lúc này ý thức được rằng, sự tức giận của anh chưa hề nguôi ngoai, nhưng lúc nãy trước mặt mọi người sự tức giận đó được anh kìm nén, bây giờ chỉ có hai người, anh mới bùng phát ra thô bạo như vậy.
“Là anh ta ép tôi.”
Cô giơ tay lên đặt trên môi, Bắc Minh Dục nhìn cô với con mắt toàn màu đen, lôi cô về phía mình, nói với ngữ khí làm người khác thấy sợ: “Sao trước mặt Châu Thụy cô không nói vậy? Vẫn còn muốn lừa tôi! Đánh lẽ ngay từ đầu tôi nên nhìn rõ bản chất con người cô, so với hai người phụ nữ trước, động cơ của cô còn khủng khiếp hơn! Cô nghĩ ba năm sau tôi sẽ chết, sau đó cô sẽ đạt được tài sản của gia tộc Bắc Minh, rồi sau đó sẽ cùng Châu Thụy sống nốt quãng đời còn lại trong hạnh phúc đúng không? Cô đừng có mà nằm mơ!”
“Bắc Minh Dục!” Lương Nặc tức tới mức mắt đỏ ngầu, dùng lực đấm mạnh vào ngực anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Châu Thụy anh ta đã kết hôn rồi, lại còn là anh rể tôi nữa, lẽ nào anh còn muốn anh ta chết đi? Rốt cuộc tôi nói thế nào anh mới chịu tin? Tôi không hề có ý định xấu xa đó, hơn nữa, bây giờ tôi đã mang trong mình đứa con của anh, còn ký hợp đồng với Bắc Minh phu nhân nữa, tôi biết, cả cuộc đời này của tôi đã được định sẵn rồi, cả cuộc đời này tôi sẽ không thoát được anh....”
Nói xong, đột nhiên cô nhận thấy bản thân thật thiệt thòi oan ức, nhìn anh với hai mắt ọng nước: “Sao anh lại không tin tôi chứ? Sao anh lại có thể nghĩ tôi là con người xấu xa như vậy chứ?”
Nước mắt lăn dài trên má rồi từng giọt từng giọt rơi xuống đúng tay Bắc Minh Dục.
Anh đơ người ra trước những câu nói của cô hoặc là trước những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên tay, bàn tay lỗ mãng của anh lúc này tự động rời khỏi cằm cô, thu tay về cầm vào chiếc khóa áo khoác kéo lên kéo xuống anh nói: “Nếu cô nhìn thấy tôi và một người phụ nữ khác ôm nhau như thế thì cô còn có thể tin tôi không?”
Mùi hương của Tuyết Liên Hoa như phảng phất trước mặt cô.
Im lặng một giây, cô cắn cắn môi rồi nói: “Tin.”
“Tin? Cô mới biết tôi bao lâu chứ? Nói tin là tin à? Mấp máy môi có thể lừa được người khác, thật đơn giản quá thể.” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng một tiếng, điều chỉnh cho ghế ngồi ngả về phía sau một chút, ánh mắt vẫn rực lửa, Lương Nặc cảm gì đó không được bình thường, liền vội vàng nói tiếp: “Tôi tin anh, thật đấy, vì tôi biết anh ghét phụ nữ.”
Bắc Minh Dục vẫn đang chuẩn bị ngả lưng vào gh vừa được ngả ra phía sau, nghe thấy cô nói vậy liền dừng lại mọi động tác, cứng đờ người không động đậy
Lương Nặc tối sầm mặt lườm Châu Thụy, thấp giọng nói: “Ban nãy đúng là tôi trượt chân suýt nữa thì ngã.”
Bắc Minh Dục ném cho Châu Thụy cái nhìn sắc như dao, dang tay ra kéo Lương Nặc vào lòng mình, nói với giọng cảnh cáo và uy hiếp: “Vợ tôi tôi không cần người khác đụng vào, nếu ai đó động tới một sợi tóc của cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo mà còn trả lại anh ta gấp 10 lần như thế.”
Dứt lời, anh kéo tay Lương Nặc lôi ra khỏi hành lang, Lương Nặc vẫn còn trong trạng thái đơ người ra.
Những lời anh ta vừa nói....
Là đang bảo vệ cô?
Trở lại cửa hàng quần áo, Bắc Minh Dục nhìn cô nói như ra lệnh: “Đi chọn lấy hai bộ đồ!”
“Vâng vâng.” Lương Nặc gật đầu.
Lương Vân đột nhiên nhìn thấy hai người trở lại, quay mặt ra phía sau nhìn nhưng lại không thấy Châu Thụy đâu, lại nhìn hai người như có vẻ vừa cãi nhau, lẽ nào anh ta đã hiểu lầm Châu Thụy và Lương Nặc rồi?
Lương Nặc đi chọn hai bộ đồ, cô chỉ nhìn giá, sau cùng chọn hai bộ giá rẻ nhất, nhưng tổng tiền cũng lên tới gần 10 vạn, cô ái ngại đưa đồ cho nhân viên, quay ra nhìn báo cáo Bắc Minh Dục: “Tôi chọn xong rồi.”
Bắc Minh Dục lạnh lùng nhìn cô, cười như không cười, nói: “Nhìn đồ mặc trên người xem, chẳng trách có người nói là đồ không có con mắt!”
Cô cúi đầu nhìn bộ đồ trên người, có đến nỗi nào đâu?
“Tôi....”
Bắc Minh Dục chẳng thèm nhìn cô nữa, nói với nhân viên bán hàng: “Chọn cho vợ tôi vài bộ nữa thời thượng một chút.”
“Ở nhà có rất nhiều rồi....” lần trước trước buổi hôn lễ, Bắc Minh phu nhân đặc biết đã sai người đưa đến rất nhiều treo trong phòng đồ.
“Người ta giẫm cả lên đầu cô rồi mà cũng không biết đường giẫm lại?” Bắc Minh Dục đang ám chỉ Ngô Mộng Dao, đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc bù rù của cô: “Sao tôi lại có thể lấy môt người vợ ngốc thế không biết?”
Lương Nặc chẳng nói lời nào, vẫn biết bị anh bắt nạt đấy nhưng cũng chỉ có thể trừng trừng mắt lên nhìn.
Lúc đó cửa hàng trưởng cũng đã tới, vừa nhìn thấy Bắc Minh Dục liền vội vàng chạy đến chào hỏi.
Lương Vân đúng là khách hàng VIP của cửa hàng này, nhìn thấy cửa hàng trưởng định đi qua chào hỏi vài câu nhưng cô ta như bị phớt lờ đi nên không nói được lời nào.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng chọn được vài bộ phù hợp với Lương Nặc, Lương Nặc thử xong, đều rất vừa với người cô, Bắc Minh Dục dang tay ôm lấy cô, rồi nói: “Nhớ, sau này đến đây mua quần áo, là vợ của Bắc Minh Dục có thể được giảm 80%.”
Anh nhìn cửa hàng trưởng như nói hãy nhớ đây là vợ tôi.
Cửa hàng trưởng như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, cười ngọt ngào nhìn Lương Nặc nói: “Đúng vậy, có thể đón tiếp khách quý như Bắc Minh phu nhân vào cửa hàng là niềm vinh hạnh của chúng tôi, thẻ của Bắc Minh thiếu gia đúng là có thể được giảm 80%.”
Lương Nặc há hốc mồm choáng váng, giảm tới 80%.
Lương Vân tức điên lên, kể cả là kẻ ngôc cũng có thể nhận ra, rõ ràng lúc nãy Bắc Minh Dục đã nghe hết được cuộc trò chuyện của cô ta và Ngô Mộng Dao, bây giờ đưa Lương Nặc trở lại là để đáp trả đây mà.
*
Cầm túi đồ lớn bé bước ra đến quảng trường của trung tâm mua sắm đã nhìn thấy chú Trương lái xe tới đợi ở bên đường.
Lương Nặc đang định lên xe thì nhìn thấy Bắc Minh Dục đi lên cửa trên của xe, gõ gõ vào kính, nói với chú Trương: “Hôm nay tôi sẽ tự lái xe, chú cứ về trước đi.”Chú Trương rút khóa xe ra đưa cho Bắc Mịnh Dục rồi bước ra khỏi xe.
Anh ta hất cằm bảo Lương Nặc ngồi lên cửa trước, cô vừa bước vào thắt dây an toàn xong anh liền khởi động xe, chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ chóng mặt.
Lương Nặc sợ tới nỗi tim đập thình thình, một tay bám lấy tay cầm trên xe, mặt trắng bệch nhìn anh nói: “Thiếu....thiếu gia, anh có thể lái chậm một chút được không?”
“Sợ tôi không có tiền nộp phạt à?” Anh cố ý nói.
“Không phải vậy, tôi chỉ là....” Lương Nặc đặt một tay lên bụng, nói tiếp: “Tôi thấy hơi say xe, anh lại lái nhanh như thế, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra chuyền gì thì sao?”
Bắc Minh Dục nhìn thấy hành động đặt tay lên bụng của cô nhưng cũng không thèm quan tâm, anh còn đạp ga phóng nhanh hơn nữa, cô quay mặt ra cửa xe nhìn, xe cô đang vượt lên tất cả những xe khác, nhưng vẫn không có cảnh sát giao thông nào động đến anh ta.
Trong chốc lát, chiếc xe đã rời ra khỏi trung tâm thành phố, tiến vào vùng ngoại ô.“Tôi thực sự...cảm thấy rất khó chịu...” Lương Nặc siết chặt tay cầm trên xe.
Bắc Minh Dục thấy lúc này cách căn biệt thự không xa nữa liêng lái xe đỗ sang bên đường, Lương Nặc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu sang nhìn Bắc Minh Dục liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô tình đang nhìn cô.
“Anh....Anh...”
“Cô với Châu Thụy nghĩ tôi là tên ngốc à?” Anh bóp chặt cằm cô hất lên cao: “Không cẩn thận suýt trượt chân ngã, lại ngã đúng vào lòng anh ta như thế? Ở cái tư thế đó, cô nghĩ tôi mắt mù à? Có phải hôm nay tôi mà không xuất hiện, cô liền ngã lên giường hắn rồi không?”
“Anh...Anh nói gì vậy!”Lương Nặc hất tay anh ra, mắt đỏ ngầu nhìn anh: “Tôi đã gả cho anh thì là người của anh rồi.”
“Thế cô giải thích thế nào về việc hai người ôm nhau chặt như vậy?”
Lương Nặc lúc này ý thức được rằng, sự tức giận của anh chưa hề nguôi ngoai, nhưng lúc nãy trước mặt mọi người sự tức giận đó được anh kìm nén, bây giờ chỉ có hai người, anh mới bùng phát ra thô bạo như vậy.
“Là anh ta ép tôi.”
Cô giơ tay lên đặt trên môi, Bắc Minh Dục nhìn cô với con mắt toàn màu đen, lôi cô về phía mình, nói với ngữ khí làm người khác thấy sợ: “Sao trước mặt Châu Thụy cô không nói vậy? Vẫn còn muốn lừa tôi! Đánh lẽ ngay từ đầu tôi nên nhìn rõ bản chất con người cô, so với hai người phụ nữ trước, động cơ của cô còn khủng khiếp hơn! Cô nghĩ ba năm sau tôi sẽ chết, sau đó cô sẽ đạt được tài sản của gia tộc Bắc Minh, rồi sau đó sẽ cùng Châu Thụy sống nốt quãng đời còn lại trong hạnh phúc đúng không? Cô đừng có mà nằm mơ!”
“Bắc Minh Dục!” Lương Nặc tức tới mức mắt đỏ ngầu, dùng lực đấm mạnh vào ngực anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Châu Thụy anh ta đã kết hôn rồi, lại còn là anh rể tôi nữa, lẽ nào anh còn muốn anh ta chết đi? Rốt cuộc tôi nói thế nào anh mới chịu tin? Tôi không hề có ý định xấu xa đó, hơn nữa, bây giờ tôi đã mang trong mình đứa con của anh, còn ký hợp đồng với Bắc Minh phu nhân nữa, tôi biết, cả cuộc đời này của tôi đã được định sẵn rồi, cả cuộc đời này tôi sẽ không thoát được anh....”
Nói xong, đột nhiên cô nhận thấy bản thân thật thiệt thòi oan ức, nhìn anh với hai mắt ọng nước: “Sao anh lại không tin tôi chứ? Sao anh lại có thể nghĩ tôi là con người xấu xa như vậy chứ?”
Nước mắt lăn dài trên má rồi từng giọt từng giọt rơi xuống đúng tay Bắc Minh Dục.
Anh đơ người ra trước những câu nói của cô hoặc là trước những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên tay, bàn tay lỗ mãng của anh lúc này tự động rời khỏi cằm cô, thu tay về cầm vào chiếc khóa áo khoác kéo lên kéo xuống anh nói: “Nếu cô nhìn thấy tôi và một người phụ nữ khác ôm nhau như thế thì cô còn có thể tin tôi không?”
Mùi hương của Tuyết Liên Hoa như phảng phất trước mặt cô.
Im lặng một giây, cô cắn cắn môi rồi nói: “Tin.”
“Tin? Cô mới biết tôi bao lâu chứ? Nói tin là tin à? Mấp máy môi có thể lừa được người khác, thật đơn giản quá thể.” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng một tiếng, điều chỉnh cho ghế ngồi ngả về phía sau một chút, ánh mắt vẫn rực lửa, Lương Nặc cảm gì đó không được bình thường, liền vội vàng nói tiếp: “Tôi tin anh, thật đấy, vì tôi biết anh ghét phụ nữ.”
Bắc Minh Dục vẫn đang chuẩn bị ngả lưng vào gh vừa được ngả ra phía sau, nghe thấy cô nói vậy liền dừng lại mọi động tác, cứng đờ người không động đậy
Bình luận facebook