Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Do hạn cuối cùng nộp bản thiết kế chỉ còn có vài ngày, nên Lương nặc một mặt bận thiết kế, một mặt đặc biệt quan tâm xem công ty Bảo Ngọc đã có người mua chưa, cũng may, tình hình kinh doanh công ty đó không tốt, cộng với hình ảnh bên ngoài nhìn cũng quá xập xệ nên dù đã đăng báo nhưng cũng không ai thèm mua.
Nhưng vào ngày thứ tư, tập đoàn Bắc Thụy đột nhiên tuyên bố công ty Bảo Ngọc trên khu phố cũ đã được bán đi, sau này công ty đó không có bất kỳ quan hệ gì với tập đoàn Bác Thụy nữa.
Sắc mặt Lương Nặc tái mét, vội vàng lên mạng tra thông tin, còn chưa kịp mở mạng tra tin tức, cửa phòng bỗng có người gõ.
Bắc Minh Dục vứt xuống bàn một túi tài liệu: “Đây là thứ cô cần!”
Lương Nặc bất ngờ không biết cái gì, mở túi tài liệu ra, nhìn thấy trên giấy viết tư cách pháp nhân chủ sở hữu của công ty Bảo Ngọc là tên cô, cô khóc òa vì cảm động: “Anh....anh mua nó rồi? Anh thực sự đã mua nó rồi? Tôi cứ tưởng anh sẽ không đồng ý cho tôi mượn tiền....”
“Tôi đã cắn cô làm cô bị thương, đây coi như bồi thường, cô đừng có tưởng tôi tốt với cô!” Anh kiêu căng ngạo mạn nói.
Lương Nặc cảm động tới nỗi không gì so sánh được, chạy lại ôm chặt lấy anh rồi nhướn người hôn vào má anh, rồi cười tươi nói: “he he....thực ra tôi biết, anh nói lời nghe thế thôi nhưng có tấm lòng bồ tát.”
Bắc Minh Dục cứng đờ người như tượng, anh không ngờ Lương Nặc lại chủ động chạy lại ôm và hôn anh tự nhiên như thế.
Ở thế bị động trong có vài giây, anh bất ngờ lấy lại thế chủ động.
Hai tay giữ chặt lấy đầu Lương Nặc, không kịp để cô phản ứng anh khóa chặt môi cô, quay bên trái, lại quay sang bên phải, gấp gáp, nồng nhiệt tới mức cô cảm thấy khó thở, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi thở của anh thở ra từ mũi, vì quá bất ngờ, lên cô cứ mở mắt trừng trừng nhìn anh, nhưng càng lúc cô càng bị anh lôi vào trạng thái say đắm đó....
Bắc Minh Dục đã đổi tên công ty Bảo Ngọc đó thành Nhất Nặc Bảo Ngọc, đồng thời cũng thay mới biển hiệu, còn đầu tư một khoản tiền lớn để mua sắm mới trang thiết bị, cũng trang trí lại nội thất của cửa hàng, treo nhiều tranh ảnh những sản phẩm thiết kế tinh xảo, nói chung cửa hàng như được lột xác, trở nên đầy sức sống.Sau khi thiết kế xong, Lương Nặc vội đem tới nộp cho giám đốc Trần, sau đó những nhân công làm việc ngày đêm để đem bảo thiết kế của cô chế tác thành sản phẩm, kết quả trước hạn cuối để nộp sản phẩm một ngày cô đã có thể đem thành phẩm nộp tới cuộc thi.
Có điều làm Lương Nặc tò mò thắc mắc đó là, bán công ty Bảo Ngọc đều do một tay Lương Vân thực hiện, hơn nữa, sau đó Nhất Nặc Bảo Ngọc có những động thái làm thay đổi lớn như vậy nhưng dường như Lương Vân không biết người chủ của Bảo Ngọc bây giờ là Lương Nặc, tại sao cô ta lại im lặng như thế mà không tới quấy rầy cô. Cô lấy tay vỗ vỗ vào đầu suy nghĩ.
Đúng là không đúng với bình thường chút nào, không tìm cô gây rắc rối, cô còn thấy không quen.
Sau khi rời khỏi công ty, Lương Nặc tâm trạng rất tốt, cô liền lượn một vòng siêu thị, thời tiết đang chuyển sang tiết trời thu đông, cô liền tìm chọn cho Bắc Minh Dục một chiếc khăn len, cô cảm thấy chất lượng cũng không tới nỗi nào nhưng giá tiền thì hơi đắt.
Tối đến, Bắc Minh Dục vẫn đang ở trong phòng sách làm việc, Lương Nặc nhẹ nhàng bước vào, giơ lên trước mặt anh: “Tôi đi qua siêu thị, thấy chiếc khăn này cũng đẹp.”
“Tặng tôi à?” Khuôn mặt vô tình của Bắc Minh Dục nhìn cô hỏi.
Lương Nặc thẹn thùng gật đầu: “Để cảm ơn anh trong thời gian này đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tặng anh món quà nhỏ, tôi thấy đó là điều nên làm!” Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dục, phát hiện anh đang chằm chằm nhìn mình.
Mặt cô đỏ lựng lên rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Bắc Minh Dục cầm lấy túi quà, chiếc khăn màu nâu được gập làm ba đặt trong một chiếc hộp khá đẹp, anh khẽ nhướn mày, từ trước tới nay anh chưa bao giờ quàng khăn, hơn nữa lại là hàng loại này.
“Bao nhiêu tiền?” anh hỏi.
“Một trăm tệ.” Lương Nặc nói với vẻ xót xa: “Đắt thật đấy, trước nay tôi toàn mua có 30, 40 tệ thôi.”
Bắc Minh Dục lấy tay kéo kéo chiếc khăn xem độ đàn hồi, ra ý chê bai: “100 tệ đúng là đắt thật đấy, giá 1/10 của chiếc nội y tôi đang mặc trên người chắc không mua nổi ấy chứ....”
Lương Nặc nghe thấy giọng điệu nhạo báng của anh như vậy tròn xoe mắt nhìn anh ngạc nhiên, với tay giật cái khăn lại nói: “Anh đừng có mà chê bai quá đáng thế được không hả, tôi thật sự thấy thế là đắt! Thôi được, nếu anh không thích thì trả lại đây, mai tôi đưa lên taobao bán thành hàng secondhnand cũng được mấy chục tệ.” (100 tệ bằng khoảng hơn 300 ngàn đồng tiền Việt; taobao là trang bán hàng online nổi tiếng của Trung Quốc.)
Sao cô lại quên mất, đồ anh ta dùng toàn là những thứ đắt tiền, đắt tới mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, cũng nhướn người ra phía trước giật lại cái khăn: “Cô hay nhỉ, đồ tặng người khác rồi còn đi đòi lại? Vợ Bắc Minh Dục này nghèo tới mức độ ấy rồi cơ à?”
“Là do anh chê nó rẻ tiền.” Lương Nặc gân cổ lên cãi lại.
“Tôi chê cô thì có, hay là cô cũng tự đem bản thân mình lên taobao rao bán xem có ai mua không?” Anh nói với giọng điệu đùa giỡn.
Lương Nặc trừng trừng mắt nhìn anh đốp lại: “Tôi đáng giá hai tỷ đấy anh đừng có mà coi thường.”
“Hai tỷ là nhiều lắm đấy à?”
Hai người vì một chiếc khăn quàng cổ mà tranh luận mãi không có hồi kết, những lời nói chẳng ngọt ngào gì nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy vui vẻ, tươi mới.
*
Một tuần sau, cuộc thi chính thức bắt đầu, Lương Nặc cũng sớm mở lời nói với Lương phu nhân về việc cô sẽ đi Pháp tham gia cuộc thi nhưng Bắc Minh phu nhân một mặc không đồng ý, cô trình bày thế nào bà ta cũng không lay chuyển, sau cùng Bắc Minh Dục phải lên tiếng thuyết phục, nói rằng bác sỹ đã nói cái thai của cô thời kỷ này rất ổn định, ngồi máy bay cũng sẽ không vấn đề gì, tới lúc đó Bắc Minh phu nhân mới đành thở dài chấp nhận.
Cuộc thi được công ty C&A bố trí tổ chức tại phòng hội nghị trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Do sản phẩm nộp tương đối muộn, số thứ tự tham gia cuộc thi của Lương Nặc được xếp gần phía sau nên cô quyết định sẽ tới muộn một chút, tránh lúc đông người có bất trắc gì sẽ ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng, lúc cô đi vào thang máy cũng đã có mấy người ở trong đó.
Thang máy tiến dần lên trên,tới tầng thứ 20 thì dừng lại, có một nhân viên nam đi ra khỏi thang máy nhưng lại không cẩn thận bước từ sau cô lên rồi va vào cô làm đống tài liệu trên tay cô rơi hết xuống đất nhưng người nhân viên nam đó liền đi thẳng rời khỏi thang máy mà không để ý gì tới cô, cửa tháng máy cũng đã bị đóng lại.
Cô hơi tức giận thở phì một cái, chẳng phải vẫn nói người Pháp rất lịch sự sao?Quỳ xuống thu gom đống tài liệu, rồi có một bàn tay nam to dài lọt vào tầm mắt cô, lúc cô ngẩng mặt lên thì đó là khuôn mặt một thanh niên tầm trên hai mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú; anh giúp cô thu nhặt chỗ tài liệu, nhìn thấy địa chỉ gi trên giấy, anh cười nhìn cô rất thiện cảm: “Cô là tuyển thủ của Hải Thành?”
“Đúng vậy!” Lương nặc tay đón lấy tài liệu, gật gật đầu: “Cảm ơn anh, anh cũng là người hải Thành đến tham gia cuộc thi à?”
“Không phải tôi, là bạn gái tôi tham gia cuộc thi, trùng hợp cô ấy cũng là người Hải Thành.”
“Hóa ra là vậy!” Lương Nặc đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh nhưng không nhìn thấy bạn gái anh ta mà trong thang máy toàn là nam cô liền tò mò hỏi tiếp: “Bạn gái anh không đi cùng anh à?”
“Tôi đến Pháp công tác, nên bớt chút thời gian đến gặp cô ấy, cô ấy không biết là tôi sẽ đến!”
“Bạn gái anh hạnh phúc thật đấy!” Lương Nặc nhìn anh nói với giọng ngưỡng mộ.
Bắc Minh Dục thì sẽ chẳng được như vậy, trước khi cô đi cô còn đặc biệt tới thăm anh nhưng con người đó chẳng quan tâm gì tới cô, một chút phản ứng cũng không có....
Bước vào hội thi 10 phút sau, cuộc thi chính thức bắt đầu, sau khi cầm lấy số thứ tự, mỗi người đều phải bước lên phía trước thuyết trình về ý nghĩa của sản phẩm, thiết kế sản phẩm lấy cảm hứng từ đâu, sau đó ban giám khảo sẽ công khai chấm điểm, đánh giá trước mặt tất cả mọi người, tới lượt Lương Vân, Lương Nặc giật cả mình nhìn cô ta.
Người đứng trên sân khấu kia đúng là Lương Vân sao?
Cho dù đã trang điểm rất kỹ càng, ăn mặc cũng vô cùng thời thượng nhưng vẫn để lộ ra hai quầng thâm dưới mắt rất rõ nét, đôi mắt thất thần buồn rười rượi, cùng với những vết bầm tím bên trái bên phải mặt đều có, những vết tích đó cho dù cô ta có chát bao nhiêu phấn cũng không thể che giấu nổi.
Cô ta đã xảy ra chuyện gì?
Lương Vân khi nói về ý nghĩa của tác phẩm, liền đem câu chuyện trong thần thoại Hi Lạp cổ đại ra nói kết hợp với tình yêu của bản thân, ban giám khảo nhìn cô với con mắt vừa tỏ ra thương hại, vừa có chút gì đó thông cảm, đồng tình. Cô ta kết thúc phần thi xong không bao lâu thì tới lượt Lương Nặc
Nhưng vào ngày thứ tư, tập đoàn Bắc Thụy đột nhiên tuyên bố công ty Bảo Ngọc trên khu phố cũ đã được bán đi, sau này công ty đó không có bất kỳ quan hệ gì với tập đoàn Bác Thụy nữa.
Sắc mặt Lương Nặc tái mét, vội vàng lên mạng tra thông tin, còn chưa kịp mở mạng tra tin tức, cửa phòng bỗng có người gõ.
Bắc Minh Dục vứt xuống bàn một túi tài liệu: “Đây là thứ cô cần!”
Lương Nặc bất ngờ không biết cái gì, mở túi tài liệu ra, nhìn thấy trên giấy viết tư cách pháp nhân chủ sở hữu của công ty Bảo Ngọc là tên cô, cô khóc òa vì cảm động: “Anh....anh mua nó rồi? Anh thực sự đã mua nó rồi? Tôi cứ tưởng anh sẽ không đồng ý cho tôi mượn tiền....”
“Tôi đã cắn cô làm cô bị thương, đây coi như bồi thường, cô đừng có tưởng tôi tốt với cô!” Anh kiêu căng ngạo mạn nói.
Lương Nặc cảm động tới nỗi không gì so sánh được, chạy lại ôm chặt lấy anh rồi nhướn người hôn vào má anh, rồi cười tươi nói: “he he....thực ra tôi biết, anh nói lời nghe thế thôi nhưng có tấm lòng bồ tát.”
Bắc Minh Dục cứng đờ người như tượng, anh không ngờ Lương Nặc lại chủ động chạy lại ôm và hôn anh tự nhiên như thế.
Ở thế bị động trong có vài giây, anh bất ngờ lấy lại thế chủ động.
Hai tay giữ chặt lấy đầu Lương Nặc, không kịp để cô phản ứng anh khóa chặt môi cô, quay bên trái, lại quay sang bên phải, gấp gáp, nồng nhiệt tới mức cô cảm thấy khó thở, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi thở của anh thở ra từ mũi, vì quá bất ngờ, lên cô cứ mở mắt trừng trừng nhìn anh, nhưng càng lúc cô càng bị anh lôi vào trạng thái say đắm đó....
Bắc Minh Dục đã đổi tên công ty Bảo Ngọc đó thành Nhất Nặc Bảo Ngọc, đồng thời cũng thay mới biển hiệu, còn đầu tư một khoản tiền lớn để mua sắm mới trang thiết bị, cũng trang trí lại nội thất của cửa hàng, treo nhiều tranh ảnh những sản phẩm thiết kế tinh xảo, nói chung cửa hàng như được lột xác, trở nên đầy sức sống.Sau khi thiết kế xong, Lương Nặc vội đem tới nộp cho giám đốc Trần, sau đó những nhân công làm việc ngày đêm để đem bảo thiết kế của cô chế tác thành sản phẩm, kết quả trước hạn cuối để nộp sản phẩm một ngày cô đã có thể đem thành phẩm nộp tới cuộc thi.
Có điều làm Lương Nặc tò mò thắc mắc đó là, bán công ty Bảo Ngọc đều do một tay Lương Vân thực hiện, hơn nữa, sau đó Nhất Nặc Bảo Ngọc có những động thái làm thay đổi lớn như vậy nhưng dường như Lương Vân không biết người chủ của Bảo Ngọc bây giờ là Lương Nặc, tại sao cô ta lại im lặng như thế mà không tới quấy rầy cô. Cô lấy tay vỗ vỗ vào đầu suy nghĩ.
Đúng là không đúng với bình thường chút nào, không tìm cô gây rắc rối, cô còn thấy không quen.
Sau khi rời khỏi công ty, Lương Nặc tâm trạng rất tốt, cô liền lượn một vòng siêu thị, thời tiết đang chuyển sang tiết trời thu đông, cô liền tìm chọn cho Bắc Minh Dục một chiếc khăn len, cô cảm thấy chất lượng cũng không tới nỗi nào nhưng giá tiền thì hơi đắt.
Tối đến, Bắc Minh Dục vẫn đang ở trong phòng sách làm việc, Lương Nặc nhẹ nhàng bước vào, giơ lên trước mặt anh: “Tôi đi qua siêu thị, thấy chiếc khăn này cũng đẹp.”
“Tặng tôi à?” Khuôn mặt vô tình của Bắc Minh Dục nhìn cô hỏi.
Lương Nặc thẹn thùng gật đầu: “Để cảm ơn anh trong thời gian này đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tặng anh món quà nhỏ, tôi thấy đó là điều nên làm!” Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dục, phát hiện anh đang chằm chằm nhìn mình.
Mặt cô đỏ lựng lên rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Bắc Minh Dục cầm lấy túi quà, chiếc khăn màu nâu được gập làm ba đặt trong một chiếc hộp khá đẹp, anh khẽ nhướn mày, từ trước tới nay anh chưa bao giờ quàng khăn, hơn nữa lại là hàng loại này.
“Bao nhiêu tiền?” anh hỏi.
“Một trăm tệ.” Lương Nặc nói với vẻ xót xa: “Đắt thật đấy, trước nay tôi toàn mua có 30, 40 tệ thôi.”
Bắc Minh Dục lấy tay kéo kéo chiếc khăn xem độ đàn hồi, ra ý chê bai: “100 tệ đúng là đắt thật đấy, giá 1/10 của chiếc nội y tôi đang mặc trên người chắc không mua nổi ấy chứ....”
Lương Nặc nghe thấy giọng điệu nhạo báng của anh như vậy tròn xoe mắt nhìn anh ngạc nhiên, với tay giật cái khăn lại nói: “Anh đừng có mà chê bai quá đáng thế được không hả, tôi thật sự thấy thế là đắt! Thôi được, nếu anh không thích thì trả lại đây, mai tôi đưa lên taobao bán thành hàng secondhnand cũng được mấy chục tệ.” (100 tệ bằng khoảng hơn 300 ngàn đồng tiền Việt; taobao là trang bán hàng online nổi tiếng của Trung Quốc.)
Sao cô lại quên mất, đồ anh ta dùng toàn là những thứ đắt tiền, đắt tới mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, cũng nhướn người ra phía trước giật lại cái khăn: “Cô hay nhỉ, đồ tặng người khác rồi còn đi đòi lại? Vợ Bắc Minh Dục này nghèo tới mức độ ấy rồi cơ à?”
“Là do anh chê nó rẻ tiền.” Lương Nặc gân cổ lên cãi lại.
“Tôi chê cô thì có, hay là cô cũng tự đem bản thân mình lên taobao rao bán xem có ai mua không?” Anh nói với giọng điệu đùa giỡn.
Lương Nặc trừng trừng mắt nhìn anh đốp lại: “Tôi đáng giá hai tỷ đấy anh đừng có mà coi thường.”
“Hai tỷ là nhiều lắm đấy à?”
Hai người vì một chiếc khăn quàng cổ mà tranh luận mãi không có hồi kết, những lời nói chẳng ngọt ngào gì nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy vui vẻ, tươi mới.
*
Một tuần sau, cuộc thi chính thức bắt đầu, Lương Nặc cũng sớm mở lời nói với Lương phu nhân về việc cô sẽ đi Pháp tham gia cuộc thi nhưng Bắc Minh phu nhân một mặc không đồng ý, cô trình bày thế nào bà ta cũng không lay chuyển, sau cùng Bắc Minh Dục phải lên tiếng thuyết phục, nói rằng bác sỹ đã nói cái thai của cô thời kỷ này rất ổn định, ngồi máy bay cũng sẽ không vấn đề gì, tới lúc đó Bắc Minh phu nhân mới đành thở dài chấp nhận.
Cuộc thi được công ty C&A bố trí tổ chức tại phòng hội nghị trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Do sản phẩm nộp tương đối muộn, số thứ tự tham gia cuộc thi của Lương Nặc được xếp gần phía sau nên cô quyết định sẽ tới muộn một chút, tránh lúc đông người có bất trắc gì sẽ ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng, lúc cô đi vào thang máy cũng đã có mấy người ở trong đó.
Thang máy tiến dần lên trên,tới tầng thứ 20 thì dừng lại, có một nhân viên nam đi ra khỏi thang máy nhưng lại không cẩn thận bước từ sau cô lên rồi va vào cô làm đống tài liệu trên tay cô rơi hết xuống đất nhưng người nhân viên nam đó liền đi thẳng rời khỏi thang máy mà không để ý gì tới cô, cửa tháng máy cũng đã bị đóng lại.
Cô hơi tức giận thở phì một cái, chẳng phải vẫn nói người Pháp rất lịch sự sao?Quỳ xuống thu gom đống tài liệu, rồi có một bàn tay nam to dài lọt vào tầm mắt cô, lúc cô ngẩng mặt lên thì đó là khuôn mặt một thanh niên tầm trên hai mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú; anh giúp cô thu nhặt chỗ tài liệu, nhìn thấy địa chỉ gi trên giấy, anh cười nhìn cô rất thiện cảm: “Cô là tuyển thủ của Hải Thành?”
“Đúng vậy!” Lương nặc tay đón lấy tài liệu, gật gật đầu: “Cảm ơn anh, anh cũng là người hải Thành đến tham gia cuộc thi à?”
“Không phải tôi, là bạn gái tôi tham gia cuộc thi, trùng hợp cô ấy cũng là người Hải Thành.”
“Hóa ra là vậy!” Lương Nặc đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh nhưng không nhìn thấy bạn gái anh ta mà trong thang máy toàn là nam cô liền tò mò hỏi tiếp: “Bạn gái anh không đi cùng anh à?”
“Tôi đến Pháp công tác, nên bớt chút thời gian đến gặp cô ấy, cô ấy không biết là tôi sẽ đến!”
“Bạn gái anh hạnh phúc thật đấy!” Lương Nặc nhìn anh nói với giọng ngưỡng mộ.
Bắc Minh Dục thì sẽ chẳng được như vậy, trước khi cô đi cô còn đặc biệt tới thăm anh nhưng con người đó chẳng quan tâm gì tới cô, một chút phản ứng cũng không có....
Bước vào hội thi 10 phút sau, cuộc thi chính thức bắt đầu, sau khi cầm lấy số thứ tự, mỗi người đều phải bước lên phía trước thuyết trình về ý nghĩa của sản phẩm, thiết kế sản phẩm lấy cảm hứng từ đâu, sau đó ban giám khảo sẽ công khai chấm điểm, đánh giá trước mặt tất cả mọi người, tới lượt Lương Vân, Lương Nặc giật cả mình nhìn cô ta.
Người đứng trên sân khấu kia đúng là Lương Vân sao?
Cho dù đã trang điểm rất kỹ càng, ăn mặc cũng vô cùng thời thượng nhưng vẫn để lộ ra hai quầng thâm dưới mắt rất rõ nét, đôi mắt thất thần buồn rười rượi, cùng với những vết bầm tím bên trái bên phải mặt đều có, những vết tích đó cho dù cô ta có chát bao nhiêu phấn cũng không thể che giấu nổi.
Cô ta đã xảy ra chuyện gì?
Lương Vân khi nói về ý nghĩa của tác phẩm, liền đem câu chuyện trong thần thoại Hi Lạp cổ đại ra nói kết hợp với tình yêu của bản thân, ban giám khảo nhìn cô với con mắt vừa tỏ ra thương hại, vừa có chút gì đó thông cảm, đồng tình. Cô ta kết thúc phần thi xong không bao lâu thì tới lượt Lương Nặc
Bình luận facebook