Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Đối với Thiên Yết, chỉ có hai thứ có thể chọc tức hắn. Thứ nhất là "tiểu nhân" vì trên đời này không thể tồn tại hai tiểu nhân, mà kẻ kia còn cho hắn một cú lừa ngoạn mục. Còn điều thứ hai chính là Cốt Dạ. Đôi mắt tinh tường này lại có thể không nhìn ra nữ tử đáng chết ấy giả vờ mù lòa.
Hắn vận thả cơ thể nhẹ nhàng đứng vững trên mặt đất, đối diện với khuôn mặt đờ đẫn của Cự Giải: "Ngươi lừa ta!?"
Bỗng chốc tất cả tủi hờn đều tan chảy, trở thành bọt biển, cho phép nàng được yếu đuối lần này mà cầu xin cái chết. Cự Giải bật khóc, nước mắt không ngừng lăn trên má, nàng sợ... rất sợ: "Giết... giết ta đi!"
"Hừ!" Thiên Yết cười lạnh, nắm lấy tay Cự Giải kéo mạnh về phía mình, hắn cúi đầu, chất giọng trầm trầm nhưng chứa đựng sự ma lãnh, thì thầm chỉ đủ hai người nghe: "Ngươi nghĩ sau khi lừa ta, ngươi có thể chết một cách dễ dàng như vậy ư?"
Nghe xong câu nói đấy cả người nàng liền run rẩy, có cái gì đó lạnh buốt chạy dọc sống lưng lên đến chân tóc, cả người tựa như không thể đứng vững ngã nhào vào lòng Thiên Yết.
"Ngươi không được... mang... nàng... ấy... đi... hự!"
Thiên Tử Hoàng một tay chống kiếm, tròng trắng hiện lên từng tia máu đỏ tức giận, y chưa từng thấy bản thân thất bại, vô dụng đến thế này. Ngay cả một nữ tử cũng không thể bảo vệ an yên, thì chăm cho quốc thái dân an liệu có thể ư?
"Ha! Ngươi thích nữ nhân này sao?" Thiên Yết lườm Thiên Tử Hoàng bằng đôi mắt giễu cợt, khinh khỉnh: "Thắng làm vua, thua làm giặc. Thái tử điện hạ, ngươi thật yếu kém!"
Thời đại này chính là cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh hơn thì sống, còn yếu thì chờ đợi cái chết đến từng ngày từng giờ, một cái chết từ từ đau đớn. Thiên Tử Hoàng chống đỡ cơ thể trên thanh kiếm, hai chân y kiên cường bất khuất như đôi mắt y lúc này, không có gì đủ mạnh để lay chuyển ý chí từ y. Đường đường là đương kim Thái tử được người người kính nể, kiên dè. Vậy mà bị một tên không ra gì như Thiên Yết sỉ vả, nhục mạ danh dự đến như vậy.
Thiên Tử Ninh chạy đến đỡ lấy Thiên Tử Hoàng, biểu hiện lo lắng: "Hoàng huynh!"
"Hoàng nhi!" Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng đi đến phụ giúp Tử Ninh đỡ y. Nhưng Thiên Tử Hoàng vẫn không lay động, ánh mắt nhìn xoáy vào màu huyết kinh diễm nơi đôi ngươi Thiên Yết: "Ngươi đừng nghĩ... bản thân... mình tài giỏi!"
Để nói ra tám chữ đó, Thiên Tử Hoàng đã kiềm nén cơn đau xé rách ngực, đau đớn đến mức từng tế bào sắp không chịu nổi nữa mà tan biến thành tàn tro. Nhưng là, y không thể...
Thiên Yết nhẹ nhàng bước đến trước mặt Thiên Tử Hoàng, đầu móng tay tự khi không mọc càng lúc càng dài, Cự Giải mở trừng mắt nhìn sự việc quái dị không thể tin vào mắt mình. Đến khi hắn bật cười, nàng liền bấn loạn nắm lấy bàn tay ghê rợn ấy, đầu không ngừng lắc lư: "Đừng... đừng hại bọn họ!"
"Ta nào hại bọn họ." Hắn rút tay ra khỏi bàn tay nàng, từng đầu móng tay lướt xuống chiếc cổ thon dài, rồi cả cổ tay và chân: "Lại có thể gỡ bỏ đồ của ta nữa ư?"
Cự Giải đưa tay lên, đúng là nàng không để ý đến mấy cái lục lạc, hèn gì hắn đến bây giờ mới có thể tìm được nàng. Chả qua, người gỡ chúng ra không phải nàng, cũng không phải Thiên Tử Hoàng. Vậy là ai đã bỏ chúng trong lúc nàng ngủ thiếp vì mệt? Thiên Yết trông Cự Giải chẳng đủ sức để bỏ được thứ hắn đeo đâu, chỉ có thể kẻ hạ độc hắn tại doanh tại đã cố tình thả nàng đi. Vậy là... Cự Giải không hề bị dính độc, mà chỉ một mình hắn thôi. Rõ ràng lúc đó hắn là người bón nàng ăn cùng một chén cơm, sao có thể?
Trong lúc hắn đang đứng ưu tư về ngày hôm đó, nàng đã vội ôm chặt tay chân hắn. Thiên Yết chậm rãi cúi đầu nhìn Cự Giải: "Làm gì đấy?"
Nàng lắc đầu.
"Buông ra!"
Nàng tiếp tục lắc.
"Ta không hại họ."
Nàng vẫn cứ lắc.
"Mệt không?"
Cự Giải đương lắc chợt dừng lại, rồi gật đầu lia lịa.
Thiên Yết quay sang nhìn bộ dạng Thiên Tử Hoàng sống dở chết dở, hắn cười khinh rẻ: "Coi như lần này ta phá lẹ bỏ qua!"
Nói xong, hắn trong tư thế bị Cự Giải ôm trọn thi triển khinh công bay vút lên nóc Chính Điện, rồi biến mất vào màn đêm.
Thiên Tử Hoàng đứng ở đó, ánh mắt vạn phần bất phục, nhưng lực bất tòng tâm bóp chặt chuôi kiếm, tim đau như cắt. Y đang chữa trị cho Cự Giải, nếu không có thuốc...
...
Không biết hắn đã mang nàng đi đâu, Cự Giải chỉ thấy hắn vượt qua rất nhiều cành cây cao to, thi triển khinh công trên từng nóc nhà dân và dừng lại nơi hoang vắng tại đỉnh núi cao chót vót. Đỉnh núi có một túp lều được dựng vô cùng cẩu thả, đủ để che mưa che nắng một người.
Cự Giải chưa kịp định hình hết đã bị Thiên Yết mạnh bạo kéo tóc ra sau đau điếng, hai hàm răng hắn không ngừng cắn chặt vào nhau, rồi hắn nghiến răng kêu lên từng tiếng "kèn kẹt" chói tai: "Ả nữ nhân ngu xuẩn!"
Móng tay Thiên Yết lại mọc ra thật dài, trong màn đêm không ngọn đuốc nào thắp sáng nhưng nàng lại có thể nhìn thấy rất rõ cả ngón tay và từng giọt mồ hôi lạnh trên trán hắn. Hắn đang đau đớn bởi Cổ Dục, nhưng trước đó hắn không hề để lộ một chút biểu hiện nào trong trận chiến. Cự Giải cảm thấy đời mình coi như xong rồi, khuôn mặt trắng bệch cùng làn môi tái nhợt. Nàng định mấp máy nói gì đó nhưng chưa kịp thành lời đã bị hắn bóp chặt cằm nâng lên cao,móng ngón tay trỏ đâm xuyên qua môi dưới.
Bất ngờ, đau điếng, chết lặng, tê dại...
Nước mắt nàng tuôn như mưa, hai tay vô lực đánh vào người Thiên Yết, khuôn mặt nhăn nhó muốn thoát khỏi ngón tay đang đâm xuyên qua môi mình nhưng nàng có cố bao nhiêu cũng không đủ làm xê dịch được, ngược lại còn làm bản thân đau thêm. Biểu tình trên gương mặt nàng mỗi lúc càng tồi tệ hơn, trái ngược với Cự Giải, thần sắc Thiên Yết dần sáng trở lại, không còn bóng dáng của bóng tối, thâm trầm đáng sợ. Dù việc này làm đau Cự Giải, tuy vậy lại làm Thiên Yết nhẹ nhõm, thoải mái vô cùng.
Cự Giải càng khóc, càng thét lên đau đớn càng tăng kích thích cho Thiên Yết. Hắn rút móng ra khỏi môi nàng để lại một lổ thủng lớn cùng máu tươi kiều diễm chảy dài, nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Thiên Yết đưa tay quẹt một đường máu đào, đưa lên miệng mút nhẹ, vẻ mặt sảng khoái vô cùng.
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
Nàng quay lưng định bỏ chạy, nhưng bước chân kịp thời dừng lại vì bên dưới là vực thẳm sâu không thấy đáy. Thiên Yết bước đến rất chậm, hắn khẽ đưa tay đẩy nhẹ lưng Cự Giải, cả thân thể nàng liền mất thăng bằng ngã về trước, rơi thẳng xuống vực thẳm. Nàng cảm nhận được cơn gió lạnh buốt xương xộc thẳng lên từng tế bào, và trái tim đập mạnh đến mức có thể trào ngược ra khỏi cơn thể bằng đường miệng. Mi tiệp ướt đẫm vì lệ vì tuyệt vọng, vì đau thương... nàng không biết bám víu vào cái gì tay chân huơ loạn xạ tìm kiếm một tia hy vọng...
Nhưng nàng chưa tan xương nát thịt thì đã bị bàn tay ai đó nắm lấy kéo ngược lên lại đỉnh núi, cơ thể nàng rã rời ngồi sụp xuống đất ngay lập tức.
Thiên Yết đứng ôm bụng cười to, nhìn dáng vẻ vô hồn của nàng, hắn lại nghĩ ra được trò xấu, nhưng trước đó phải trút bỏ cơn đau nhói do Cổ Dục hành hạ đã. Thiên Yết trói Cự Giải vào một góc cây, bản thân lấy củi nhóm lửa, không phải để giữ ấm... hắn lấy khúc gỗ tắt lửa đập chúng thành từng khúc than hồng, tro tàn từ ánh lửa vẫn còn bốc lên trong gió. Ta có thể thấy khóe môi hắn nâng lên thành vòng bán nguyệt khi nắm lấy tóc Cự Giải, bắt nàng đứng trên đống củi vẫn còn bụi than, và có thể bừng cháy lên bất cứ lúc nào.
Nàng quyết liệt chống cự nhưng đến cuối cùng chính là Thiên Yết giam cầm nàng trong lòng, khóa chặt đến mức ngạt thở. Rút hài nàng ra, hắn đặt nàng lên than, một lần nữa nước mắt chưa kịp khô lại ẩm ướt, nàng hét lên đau đớn, khẩn thiết cầu xin hắn giết chết nàng đi. Bất quá, hắn vẫn còn nhiều trò vui cho Cự Giải.
Chiếm đoạt Cự Giải từ phía sau, chỉ một mình nàng đứng trên than hồng, khiến hai lòng bàn chân nàng sắp bị nướng chín. Lại thêm việc hắn đè hai vai nàng xuống thật mạnh để cố định vị trí, mùi thịt thơm phức bốc lên, lan tỏa khắp mười phương. May thay những mảnh vụn gỗ rừng rực nóng bừng ấy rất nhanh bị gió đông làm nguội đi.
Nàng đã đau đến ngất đi, nhưng vừa ngất liền bị Thiên Yết đổ nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, Cự Giải giật mình tỉnh dậy. Lại phải tiếp tục cảm nhận cơn đau hành hạ thân xác bởi từng đầu móng tay Thiên Yết đâm xuyên qua da thịt sâu lưng nàng... mùi máu tanh tưởi khuếch tán trong không khí, câu dẫn muôn loài...
Chân Cự Giải sưng phù, tê rần, không còn cảm giác gì nữa ngoài việc khóc trong vô vọng, quằn quại cảm nhận rõ rệt cái lạnh và nóng đan xen liên hồi. Khi Thiên Yết đạt đến khoái cảm cũng là lúc quần áo trên người nàng không còn, cơn đau lại kéo đến cắn xé từng đoạn ruột. Cự Giải thét lên một tiếng thật lớn: "AAAAA!!!"
Và lần này âm thanh được hồi phục, Thiên Yết ám muội từ sau gáy tai nàng không ngừng phả từng làn hơi ấm, thế nhưng chúng lại đối với nàng chẳng khác nào hơi thở của Quỷ dữ từ địa ngục: "Ngươi đã biết cái giá phải trả cho việc dám chạy trốn khỏi ta chưa?"
Thật sự nàng không còn sức để trả lời hắn nữa. Môi Cự Giải vừa sưng vừa buốt, lòng bàn chân đứng trụ không vững, cảm nhận được từng cái răng sắc nhọn cắn xé lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể, nàng dồn hết sức để lấy lại nhận thức nhưng đỉnh đầu đau như bị ai đó cầm búa đập lên từng hồi. Cơn gió lạnh lướt qua, nàng không có chút y phục che thân, cả người run lên bần bật, ngực phập phồng cùng tiếng nức đứt quãng. Tóc nàng rối bời tay loạn trong gió, hệt như tơ nhện kiên cố bị ai đó làm xẻ mất một bên, bên còn lại cứ hoang mang tìm nơi bám víu. Thiên Yết cột hai tay Cự Giải treo nàng lơ lửng ở cành cây hướng xuống vực. Cự Giải khó khăn đưa mắt nhìn xuống, bên dưới chân là vực thẳm, trước mặt là Thiên Yết cùng cơn gió đông liên tục kéo đến. Nàng không còn chút sức lực để vùng vẫy, kêu cứu, cầu xin gì nữa.
Thiên Yết y phục chỉnh tề nhìn nữ tử không mảnh vải lủng lẳng trên không trung thật vui mắt, hắn ngồi trước mặt nàng, thưởng thức cái dáng vẻ tàn tại này, không ngừng cười mãn nguyện.
Còn Cự Giải, nàng không những bị tổn thương thân thể, mà ngây cả linh hồn cũng bị hắn hành hạ đến nhàu nát, biến dạng xấu xí. Tận sâu đáy mắt cùng chút tiềm thức còn sót lại, nàng câm phẫn, nguyền rủa hắn: "Một ngày nào đó ta bắt ngươi... sống không bằng chết, muốn chết cũng không thể chết. Vạn năm ngàn kiếp, mãi mãi, vĩnh viễn sống trong cô độc, ân hận... cho dù có luân hồi cũng chỉ có thể cảm nhận lấy đau thương hết đời này qua kiếp khác!"
Hắn vận thả cơ thể nhẹ nhàng đứng vững trên mặt đất, đối diện với khuôn mặt đờ đẫn của Cự Giải: "Ngươi lừa ta!?"
Bỗng chốc tất cả tủi hờn đều tan chảy, trở thành bọt biển, cho phép nàng được yếu đuối lần này mà cầu xin cái chết. Cự Giải bật khóc, nước mắt không ngừng lăn trên má, nàng sợ... rất sợ: "Giết... giết ta đi!"
"Hừ!" Thiên Yết cười lạnh, nắm lấy tay Cự Giải kéo mạnh về phía mình, hắn cúi đầu, chất giọng trầm trầm nhưng chứa đựng sự ma lãnh, thì thầm chỉ đủ hai người nghe: "Ngươi nghĩ sau khi lừa ta, ngươi có thể chết một cách dễ dàng như vậy ư?"
Nghe xong câu nói đấy cả người nàng liền run rẩy, có cái gì đó lạnh buốt chạy dọc sống lưng lên đến chân tóc, cả người tựa như không thể đứng vững ngã nhào vào lòng Thiên Yết.
"Ngươi không được... mang... nàng... ấy... đi... hự!"
Thiên Tử Hoàng một tay chống kiếm, tròng trắng hiện lên từng tia máu đỏ tức giận, y chưa từng thấy bản thân thất bại, vô dụng đến thế này. Ngay cả một nữ tử cũng không thể bảo vệ an yên, thì chăm cho quốc thái dân an liệu có thể ư?
"Ha! Ngươi thích nữ nhân này sao?" Thiên Yết lườm Thiên Tử Hoàng bằng đôi mắt giễu cợt, khinh khỉnh: "Thắng làm vua, thua làm giặc. Thái tử điện hạ, ngươi thật yếu kém!"
Thời đại này chính là cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh hơn thì sống, còn yếu thì chờ đợi cái chết đến từng ngày từng giờ, một cái chết từ từ đau đớn. Thiên Tử Hoàng chống đỡ cơ thể trên thanh kiếm, hai chân y kiên cường bất khuất như đôi mắt y lúc này, không có gì đủ mạnh để lay chuyển ý chí từ y. Đường đường là đương kim Thái tử được người người kính nể, kiên dè. Vậy mà bị một tên không ra gì như Thiên Yết sỉ vả, nhục mạ danh dự đến như vậy.
Thiên Tử Ninh chạy đến đỡ lấy Thiên Tử Hoàng, biểu hiện lo lắng: "Hoàng huynh!"
"Hoàng nhi!" Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng đi đến phụ giúp Tử Ninh đỡ y. Nhưng Thiên Tử Hoàng vẫn không lay động, ánh mắt nhìn xoáy vào màu huyết kinh diễm nơi đôi ngươi Thiên Yết: "Ngươi đừng nghĩ... bản thân... mình tài giỏi!"
Để nói ra tám chữ đó, Thiên Tử Hoàng đã kiềm nén cơn đau xé rách ngực, đau đớn đến mức từng tế bào sắp không chịu nổi nữa mà tan biến thành tàn tro. Nhưng là, y không thể...
Thiên Yết nhẹ nhàng bước đến trước mặt Thiên Tử Hoàng, đầu móng tay tự khi không mọc càng lúc càng dài, Cự Giải mở trừng mắt nhìn sự việc quái dị không thể tin vào mắt mình. Đến khi hắn bật cười, nàng liền bấn loạn nắm lấy bàn tay ghê rợn ấy, đầu không ngừng lắc lư: "Đừng... đừng hại bọn họ!"
"Ta nào hại bọn họ." Hắn rút tay ra khỏi bàn tay nàng, từng đầu móng tay lướt xuống chiếc cổ thon dài, rồi cả cổ tay và chân: "Lại có thể gỡ bỏ đồ của ta nữa ư?"
Cự Giải đưa tay lên, đúng là nàng không để ý đến mấy cái lục lạc, hèn gì hắn đến bây giờ mới có thể tìm được nàng. Chả qua, người gỡ chúng ra không phải nàng, cũng không phải Thiên Tử Hoàng. Vậy là ai đã bỏ chúng trong lúc nàng ngủ thiếp vì mệt? Thiên Yết trông Cự Giải chẳng đủ sức để bỏ được thứ hắn đeo đâu, chỉ có thể kẻ hạ độc hắn tại doanh tại đã cố tình thả nàng đi. Vậy là... Cự Giải không hề bị dính độc, mà chỉ một mình hắn thôi. Rõ ràng lúc đó hắn là người bón nàng ăn cùng một chén cơm, sao có thể?
Trong lúc hắn đang đứng ưu tư về ngày hôm đó, nàng đã vội ôm chặt tay chân hắn. Thiên Yết chậm rãi cúi đầu nhìn Cự Giải: "Làm gì đấy?"
Nàng lắc đầu.
"Buông ra!"
Nàng tiếp tục lắc.
"Ta không hại họ."
Nàng vẫn cứ lắc.
"Mệt không?"
Cự Giải đương lắc chợt dừng lại, rồi gật đầu lia lịa.
Thiên Yết quay sang nhìn bộ dạng Thiên Tử Hoàng sống dở chết dở, hắn cười khinh rẻ: "Coi như lần này ta phá lẹ bỏ qua!"
Nói xong, hắn trong tư thế bị Cự Giải ôm trọn thi triển khinh công bay vút lên nóc Chính Điện, rồi biến mất vào màn đêm.
Thiên Tử Hoàng đứng ở đó, ánh mắt vạn phần bất phục, nhưng lực bất tòng tâm bóp chặt chuôi kiếm, tim đau như cắt. Y đang chữa trị cho Cự Giải, nếu không có thuốc...
...
Không biết hắn đã mang nàng đi đâu, Cự Giải chỉ thấy hắn vượt qua rất nhiều cành cây cao to, thi triển khinh công trên từng nóc nhà dân và dừng lại nơi hoang vắng tại đỉnh núi cao chót vót. Đỉnh núi có một túp lều được dựng vô cùng cẩu thả, đủ để che mưa che nắng một người.
Cự Giải chưa kịp định hình hết đã bị Thiên Yết mạnh bạo kéo tóc ra sau đau điếng, hai hàm răng hắn không ngừng cắn chặt vào nhau, rồi hắn nghiến răng kêu lên từng tiếng "kèn kẹt" chói tai: "Ả nữ nhân ngu xuẩn!"
Móng tay Thiên Yết lại mọc ra thật dài, trong màn đêm không ngọn đuốc nào thắp sáng nhưng nàng lại có thể nhìn thấy rất rõ cả ngón tay và từng giọt mồ hôi lạnh trên trán hắn. Hắn đang đau đớn bởi Cổ Dục, nhưng trước đó hắn không hề để lộ một chút biểu hiện nào trong trận chiến. Cự Giải cảm thấy đời mình coi như xong rồi, khuôn mặt trắng bệch cùng làn môi tái nhợt. Nàng định mấp máy nói gì đó nhưng chưa kịp thành lời đã bị hắn bóp chặt cằm nâng lên cao,móng ngón tay trỏ đâm xuyên qua môi dưới.
Bất ngờ, đau điếng, chết lặng, tê dại...
Nước mắt nàng tuôn như mưa, hai tay vô lực đánh vào người Thiên Yết, khuôn mặt nhăn nhó muốn thoát khỏi ngón tay đang đâm xuyên qua môi mình nhưng nàng có cố bao nhiêu cũng không đủ làm xê dịch được, ngược lại còn làm bản thân đau thêm. Biểu tình trên gương mặt nàng mỗi lúc càng tồi tệ hơn, trái ngược với Cự Giải, thần sắc Thiên Yết dần sáng trở lại, không còn bóng dáng của bóng tối, thâm trầm đáng sợ. Dù việc này làm đau Cự Giải, tuy vậy lại làm Thiên Yết nhẹ nhõm, thoải mái vô cùng.
Cự Giải càng khóc, càng thét lên đau đớn càng tăng kích thích cho Thiên Yết. Hắn rút móng ra khỏi môi nàng để lại một lổ thủng lớn cùng máu tươi kiều diễm chảy dài, nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Thiên Yết đưa tay quẹt một đường máu đào, đưa lên miệng mút nhẹ, vẻ mặt sảng khoái vô cùng.
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
Nàng quay lưng định bỏ chạy, nhưng bước chân kịp thời dừng lại vì bên dưới là vực thẳm sâu không thấy đáy. Thiên Yết bước đến rất chậm, hắn khẽ đưa tay đẩy nhẹ lưng Cự Giải, cả thân thể nàng liền mất thăng bằng ngã về trước, rơi thẳng xuống vực thẳm. Nàng cảm nhận được cơn gió lạnh buốt xương xộc thẳng lên từng tế bào, và trái tim đập mạnh đến mức có thể trào ngược ra khỏi cơn thể bằng đường miệng. Mi tiệp ướt đẫm vì lệ vì tuyệt vọng, vì đau thương... nàng không biết bám víu vào cái gì tay chân huơ loạn xạ tìm kiếm một tia hy vọng...
Nhưng nàng chưa tan xương nát thịt thì đã bị bàn tay ai đó nắm lấy kéo ngược lên lại đỉnh núi, cơ thể nàng rã rời ngồi sụp xuống đất ngay lập tức.
Thiên Yết đứng ôm bụng cười to, nhìn dáng vẻ vô hồn của nàng, hắn lại nghĩ ra được trò xấu, nhưng trước đó phải trút bỏ cơn đau nhói do Cổ Dục hành hạ đã. Thiên Yết trói Cự Giải vào một góc cây, bản thân lấy củi nhóm lửa, không phải để giữ ấm... hắn lấy khúc gỗ tắt lửa đập chúng thành từng khúc than hồng, tro tàn từ ánh lửa vẫn còn bốc lên trong gió. Ta có thể thấy khóe môi hắn nâng lên thành vòng bán nguyệt khi nắm lấy tóc Cự Giải, bắt nàng đứng trên đống củi vẫn còn bụi than, và có thể bừng cháy lên bất cứ lúc nào.
Nàng quyết liệt chống cự nhưng đến cuối cùng chính là Thiên Yết giam cầm nàng trong lòng, khóa chặt đến mức ngạt thở. Rút hài nàng ra, hắn đặt nàng lên than, một lần nữa nước mắt chưa kịp khô lại ẩm ướt, nàng hét lên đau đớn, khẩn thiết cầu xin hắn giết chết nàng đi. Bất quá, hắn vẫn còn nhiều trò vui cho Cự Giải.
Chiếm đoạt Cự Giải từ phía sau, chỉ một mình nàng đứng trên than hồng, khiến hai lòng bàn chân nàng sắp bị nướng chín. Lại thêm việc hắn đè hai vai nàng xuống thật mạnh để cố định vị trí, mùi thịt thơm phức bốc lên, lan tỏa khắp mười phương. May thay những mảnh vụn gỗ rừng rực nóng bừng ấy rất nhanh bị gió đông làm nguội đi.
Nàng đã đau đến ngất đi, nhưng vừa ngất liền bị Thiên Yết đổ nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, Cự Giải giật mình tỉnh dậy. Lại phải tiếp tục cảm nhận cơn đau hành hạ thân xác bởi từng đầu móng tay Thiên Yết đâm xuyên qua da thịt sâu lưng nàng... mùi máu tanh tưởi khuếch tán trong không khí, câu dẫn muôn loài...
Chân Cự Giải sưng phù, tê rần, không còn cảm giác gì nữa ngoài việc khóc trong vô vọng, quằn quại cảm nhận rõ rệt cái lạnh và nóng đan xen liên hồi. Khi Thiên Yết đạt đến khoái cảm cũng là lúc quần áo trên người nàng không còn, cơn đau lại kéo đến cắn xé từng đoạn ruột. Cự Giải thét lên một tiếng thật lớn: "AAAAA!!!"
Và lần này âm thanh được hồi phục, Thiên Yết ám muội từ sau gáy tai nàng không ngừng phả từng làn hơi ấm, thế nhưng chúng lại đối với nàng chẳng khác nào hơi thở của Quỷ dữ từ địa ngục: "Ngươi đã biết cái giá phải trả cho việc dám chạy trốn khỏi ta chưa?"
Thật sự nàng không còn sức để trả lời hắn nữa. Môi Cự Giải vừa sưng vừa buốt, lòng bàn chân đứng trụ không vững, cảm nhận được từng cái răng sắc nhọn cắn xé lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể, nàng dồn hết sức để lấy lại nhận thức nhưng đỉnh đầu đau như bị ai đó cầm búa đập lên từng hồi. Cơn gió lạnh lướt qua, nàng không có chút y phục che thân, cả người run lên bần bật, ngực phập phồng cùng tiếng nức đứt quãng. Tóc nàng rối bời tay loạn trong gió, hệt như tơ nhện kiên cố bị ai đó làm xẻ mất một bên, bên còn lại cứ hoang mang tìm nơi bám víu. Thiên Yết cột hai tay Cự Giải treo nàng lơ lửng ở cành cây hướng xuống vực. Cự Giải khó khăn đưa mắt nhìn xuống, bên dưới chân là vực thẳm, trước mặt là Thiên Yết cùng cơn gió đông liên tục kéo đến. Nàng không còn chút sức lực để vùng vẫy, kêu cứu, cầu xin gì nữa.
Thiên Yết y phục chỉnh tề nhìn nữ tử không mảnh vải lủng lẳng trên không trung thật vui mắt, hắn ngồi trước mặt nàng, thưởng thức cái dáng vẻ tàn tại này, không ngừng cười mãn nguyện.
Còn Cự Giải, nàng không những bị tổn thương thân thể, mà ngây cả linh hồn cũng bị hắn hành hạ đến nhàu nát, biến dạng xấu xí. Tận sâu đáy mắt cùng chút tiềm thức còn sót lại, nàng câm phẫn, nguyền rủa hắn: "Một ngày nào đó ta bắt ngươi... sống không bằng chết, muốn chết cũng không thể chết. Vạn năm ngàn kiếp, mãi mãi, vĩnh viễn sống trong cô độc, ân hận... cho dù có luân hồi cũng chỉ có thể cảm nhận lấy đau thương hết đời này qua kiếp khác!"
Bình luận facebook