Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Hoàng cung trong một đêm đầu rơi máu đổ theo nghĩa bớt ghê rợn đi. Bạch Dương đại khai sát giới cho cả hai tên nam nhân khốn khiếp nằm chổng mông lên trời. Phủi tay, nàng tức giận mà rời đi.
Về phía Bảo Bình đưa Thiên Bình về khách điếm, y nói: "Song Ngư..."
"Y là huynh đệ cùng chung huyết thống với chàng!" Thiên Bình chen vào lời Bảo Bình, không phải vì nàng ăn nói ngông cuồng chỉ là muốn nói ra những gì Bảo Bình không dám thừa nhận.
Y hơi nhướng mày có chút trầm tư, rồi lại thở một tiếng dài thườn thượt: "Thế ta phải làm gì bây giờ?"
"Y đã thành tâm đi tìm thân phận mình, sao chàng không mang ý tốt mà chấp nhận?"
"Vì thân phận thật sự chẳng có gì ngoài chém giết, cho nên ta không thể kéo đệ ấy vào."
Ý của Bảo Bình vốn đã quyết từ lâu chỉ là có chút do dự, y rời Cát Bình Quốc cũng vì muốn an ổn, nhưng... cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thái tử luôn muốn đuổi giết các hoàng tử còn lại vì hắn nghĩ chỉ cần một người còn sống cũng đủ đe dọa ngôi vị của hắn trong tương lai. Bởi thế, hắn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nàng đưa tay che miệng, ho nhẹ, hạ tay mở ra... một ngụm máu đỏ tươi.
Nàng giấu tay sau lưng, khóe môi hơi nâng lên khi Bảo Bình khẽ liếc nhìn nàng qua khóe mi.
"Nàng cảm thấy không khỏe sao?"
Sắc môi trắng bệch, khuôn mặt xanh xao biểu thị rõ tình trạng của Thiên Bình lúc này. Nàng từng chết một lần rồi, cũng chẳng sợ nó nữa. Được sống đã là hạnh phúc, chưa nói đến, gặp được Bảo Bình, nửa đời còn lại nàng chết thêm một lần nữa nguyện không hối tiếc.
"Hơi mệt thôi!"
Bảo Bình cởi áo choàng bên ngoài khoác lên vai Thiên Bình, đáy mắt thập phần không yên tâm: "Nếu nàng không khỏe thì cứ nói với ta đừng giấu giếm, ta sẽ cố gắng tìm cách chữa cho nàng."
"Ân."
Nàng nhận lấy áo choàng, hơi cúi đầu, gật hờ một cái.
...
Bạch Dương rời khỏi Hoàng cung nhanh đến mức Hoàng Tử Thiên chỉ kịp kêu lên "A" rồi mất hút, không phải y đang bị trọng thương, nếu không bọn họ đừng hòng trốn thoát khỏi đây.
Thật ra Bạch Dương chỉ đánh lạc hướng để đến chỗ vũ nữ ban nãy thôi, sự xuất hiện của nàng liền khiến vũ nữ bừng tỉnh, nước mắt không ngừng lăn dài. Đúng là nữ nhân, cả khi khóc cũng diễm lệ vô cùng.
Song Ngư cởi trói cho vũ nữ, không thể trả đồ nên đành điểm huyệt một lần nữa rồi mang nàng để ở trước cửa của một nhà dân cạnh đó: "Ở yên đây, huyện đạo nhanh sẽ tự giải, ta xin thứ lỗi!"
Nói rồi y ôm eo Bạch Dương bay lên một nóc nhà, rất nhanh sau đó hòa vào màn đêm lờ mờ dưới ánh trăng. Bạch Dương hơi thấy tội lỗi: "Liệu để nàng ta ở đó có an toàn không?"
Song Ngư đáp: "Sẽ an toàn thôi."
Quả thật, có gì tồi tệ sẽ xảy ra nữa chứ?
Song Ngư vừa đáp xuống trước khách điếm bọn họ đặt phòng thì ngoài trời đổ mưa, rõ ràng mặt trăng vừa rồi vẫn còn sáng tỏ, giờ lại ẩn mình sau màn mây đen khóc nhè.
Nỗi áy náy trong lòng càng dâng cao: "Hay chúng ta mang vũ nữ ấy về đây đi, mưa như vậy nàng ta sẽ ngã bệnh mất."
"Nàng ta không sao đâu!"
Nói rồi, Song Ngư nắm cổ tay Bạch Dương hướng phía cầu thang, ông chủ đang ngồi đếm tiền, đám tiểu nhị chạy đến chạy lui dọn dẹp bàn ghế, lau sàn gỗ do khách trú mưa ghé ngang mang theo. Bỗng bên ngoài cửa xuất hiện bóng dáng nữ nhân đầu đội mũ rơm rèm sa che hết khuôn mặt, nàng ta bước vào làm ai nấy đều chú ý.
"Kỳ quái!" Bạch Dương từng nghe nói, cốt người trong giang hồ nếu che mặt chính là muốn giấu danh phận thật sự của mình. Mà những người như vậy chỉ có thể tồn tại hai loại: kẻ bị truy nã vì việc xấu xa, hoặc nhan sắc "đẹp" tựa hà bá.
"Đừng tò mò, không tốt!" Trước khi về Song Ngư đã tháo áo ngoài khoác cho Bạch Dương, nên y dễ dàng nắm cổ áo nàng kéo thẳng một mạch lên phòng. Nàng đương suy nghĩ vẩn vơ nên cho qua việc y dám tùy tiện đụng chạm người mình.
Đến phòng, Bạch Dương đi đến cạnh bàn rồi ngồi xuống ghế, tay không ngừng gõ lên mặt bàn theo nhịp. Nhớ đến viễn cảnh tên nam nhân ban nãy đột nhiên xé áo mình, nàng không kiềm lòng được phải chửi thề một tiếng "tha mụ" hai tiếng "tha mụ". Song Ngư gọi một ấm trà lên phòng, vài cái màn thầu, rót cho nàng một ly trà ấm: "Uống cho ấm bụng."
Bạch Dương nhổ hai chữ đầy bực mình: "Không uống."
Thần sắc trên khuôn mặt Bạch Dương lúc này đúng là dọa người mà, Song Tử vừa cắn được một miếng màn thầu, nuốt cũng chẳng trôi phải uống những hai chum trà, đập ngực rồi vuốt vuốt cho nó trôi xuống: "Không uống thì không uống, có cần phải dữ dằn vậy à?"
Bạch Dương đập bàn cái "Rầm" đứng phắt dậy, hất cằm phách lối quát: "Rồi sao? Có ý kiến gì?"
Song Ngư đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn nàng, nữ nhân đẹp đến vậy mà dữ dằn quá vậy?
Y không ngừng lắc đầu đáng thương: "Cái gì cũng không có ý kiến!"
"Không có ý kiến thì đừng có chọc giận ta. Nếu không ta nửa đêm canh ba cho người trở thành thái giám đấy!"
Song Ngư ngoan ngoãn khoanh hai tay gật đầu như gà mổ thóc.
Bạch Dương "hừ" lạnh, cúi mặt thật gần với Song Tử, hai tay đặt dưới cằm thành hình chữ V, cười hỏi: "Ta vẫn còn xinh đẹp đáng yêu không?"
Song Ngư quả quyết trả lời: "Nàng là cực phẩm tài sắc vẹn toàn!"
Tâm tình có chút thoải mái, Bạch Dương đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Song Ngư như đang dỗ dành, vuốt ve, cưng nựng tiểu cẩu: "Ngoan lắm!"
Một tuần sau.
Bạch Dương cùng Song Ngư đang trốn trong một ngôi miếu vì giờ đây quân lính Thiên Hồng Quốc không ngừng ra đi tuần tra. Dán cáo thị quyết phải tìm cho ra nàng và y. Song Ngư uống ngụm nước vừa lấy từ con suối gần đó: "Chỉ là đánh có vài cái, bọn họ có cần phải bắt hai ta về hành hình xử trảm không?"
Bạch Dương thở dài: "Thật ra lúc đó ta có chút mạnh tay vào... tiểu đệ đệ của hắn!"
"Phụt!"
Một ngụm nước phun từ miệng Song Ngư thẳng vào mặt Bạch Dương, các cơ mặt vừa căng vừa giật liên hồi. Nữ nhân tàn độc này...!
Về phía Bảo Bình đưa Thiên Bình về khách điếm, y nói: "Song Ngư..."
"Y là huynh đệ cùng chung huyết thống với chàng!" Thiên Bình chen vào lời Bảo Bình, không phải vì nàng ăn nói ngông cuồng chỉ là muốn nói ra những gì Bảo Bình không dám thừa nhận.
Y hơi nhướng mày có chút trầm tư, rồi lại thở một tiếng dài thườn thượt: "Thế ta phải làm gì bây giờ?"
"Y đã thành tâm đi tìm thân phận mình, sao chàng không mang ý tốt mà chấp nhận?"
"Vì thân phận thật sự chẳng có gì ngoài chém giết, cho nên ta không thể kéo đệ ấy vào."
Ý của Bảo Bình vốn đã quyết từ lâu chỉ là có chút do dự, y rời Cát Bình Quốc cũng vì muốn an ổn, nhưng... cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thái tử luôn muốn đuổi giết các hoàng tử còn lại vì hắn nghĩ chỉ cần một người còn sống cũng đủ đe dọa ngôi vị của hắn trong tương lai. Bởi thế, hắn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nàng đưa tay che miệng, ho nhẹ, hạ tay mở ra... một ngụm máu đỏ tươi.
Nàng giấu tay sau lưng, khóe môi hơi nâng lên khi Bảo Bình khẽ liếc nhìn nàng qua khóe mi.
"Nàng cảm thấy không khỏe sao?"
Sắc môi trắng bệch, khuôn mặt xanh xao biểu thị rõ tình trạng của Thiên Bình lúc này. Nàng từng chết một lần rồi, cũng chẳng sợ nó nữa. Được sống đã là hạnh phúc, chưa nói đến, gặp được Bảo Bình, nửa đời còn lại nàng chết thêm một lần nữa nguyện không hối tiếc.
"Hơi mệt thôi!"
Bảo Bình cởi áo choàng bên ngoài khoác lên vai Thiên Bình, đáy mắt thập phần không yên tâm: "Nếu nàng không khỏe thì cứ nói với ta đừng giấu giếm, ta sẽ cố gắng tìm cách chữa cho nàng."
"Ân."
Nàng nhận lấy áo choàng, hơi cúi đầu, gật hờ một cái.
...
Bạch Dương rời khỏi Hoàng cung nhanh đến mức Hoàng Tử Thiên chỉ kịp kêu lên "A" rồi mất hút, không phải y đang bị trọng thương, nếu không bọn họ đừng hòng trốn thoát khỏi đây.
Thật ra Bạch Dương chỉ đánh lạc hướng để đến chỗ vũ nữ ban nãy thôi, sự xuất hiện của nàng liền khiến vũ nữ bừng tỉnh, nước mắt không ngừng lăn dài. Đúng là nữ nhân, cả khi khóc cũng diễm lệ vô cùng.
Song Ngư cởi trói cho vũ nữ, không thể trả đồ nên đành điểm huyệt một lần nữa rồi mang nàng để ở trước cửa của một nhà dân cạnh đó: "Ở yên đây, huyện đạo nhanh sẽ tự giải, ta xin thứ lỗi!"
Nói rồi y ôm eo Bạch Dương bay lên một nóc nhà, rất nhanh sau đó hòa vào màn đêm lờ mờ dưới ánh trăng. Bạch Dương hơi thấy tội lỗi: "Liệu để nàng ta ở đó có an toàn không?"
Song Ngư đáp: "Sẽ an toàn thôi."
Quả thật, có gì tồi tệ sẽ xảy ra nữa chứ?
Song Ngư vừa đáp xuống trước khách điếm bọn họ đặt phòng thì ngoài trời đổ mưa, rõ ràng mặt trăng vừa rồi vẫn còn sáng tỏ, giờ lại ẩn mình sau màn mây đen khóc nhè.
Nỗi áy náy trong lòng càng dâng cao: "Hay chúng ta mang vũ nữ ấy về đây đi, mưa như vậy nàng ta sẽ ngã bệnh mất."
"Nàng ta không sao đâu!"
Nói rồi, Song Ngư nắm cổ tay Bạch Dương hướng phía cầu thang, ông chủ đang ngồi đếm tiền, đám tiểu nhị chạy đến chạy lui dọn dẹp bàn ghế, lau sàn gỗ do khách trú mưa ghé ngang mang theo. Bỗng bên ngoài cửa xuất hiện bóng dáng nữ nhân đầu đội mũ rơm rèm sa che hết khuôn mặt, nàng ta bước vào làm ai nấy đều chú ý.
"Kỳ quái!" Bạch Dương từng nghe nói, cốt người trong giang hồ nếu che mặt chính là muốn giấu danh phận thật sự của mình. Mà những người như vậy chỉ có thể tồn tại hai loại: kẻ bị truy nã vì việc xấu xa, hoặc nhan sắc "đẹp" tựa hà bá.
"Đừng tò mò, không tốt!" Trước khi về Song Ngư đã tháo áo ngoài khoác cho Bạch Dương, nên y dễ dàng nắm cổ áo nàng kéo thẳng một mạch lên phòng. Nàng đương suy nghĩ vẩn vơ nên cho qua việc y dám tùy tiện đụng chạm người mình.
Đến phòng, Bạch Dương đi đến cạnh bàn rồi ngồi xuống ghế, tay không ngừng gõ lên mặt bàn theo nhịp. Nhớ đến viễn cảnh tên nam nhân ban nãy đột nhiên xé áo mình, nàng không kiềm lòng được phải chửi thề một tiếng "tha mụ" hai tiếng "tha mụ". Song Ngư gọi một ấm trà lên phòng, vài cái màn thầu, rót cho nàng một ly trà ấm: "Uống cho ấm bụng."
Bạch Dương nhổ hai chữ đầy bực mình: "Không uống."
Thần sắc trên khuôn mặt Bạch Dương lúc này đúng là dọa người mà, Song Tử vừa cắn được một miếng màn thầu, nuốt cũng chẳng trôi phải uống những hai chum trà, đập ngực rồi vuốt vuốt cho nó trôi xuống: "Không uống thì không uống, có cần phải dữ dằn vậy à?"
Bạch Dương đập bàn cái "Rầm" đứng phắt dậy, hất cằm phách lối quát: "Rồi sao? Có ý kiến gì?"
Song Ngư đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn nàng, nữ nhân đẹp đến vậy mà dữ dằn quá vậy?
Y không ngừng lắc đầu đáng thương: "Cái gì cũng không có ý kiến!"
"Không có ý kiến thì đừng có chọc giận ta. Nếu không ta nửa đêm canh ba cho người trở thành thái giám đấy!"
Song Ngư ngoan ngoãn khoanh hai tay gật đầu như gà mổ thóc.
Bạch Dương "hừ" lạnh, cúi mặt thật gần với Song Tử, hai tay đặt dưới cằm thành hình chữ V, cười hỏi: "Ta vẫn còn xinh đẹp đáng yêu không?"
Song Ngư quả quyết trả lời: "Nàng là cực phẩm tài sắc vẹn toàn!"
Tâm tình có chút thoải mái, Bạch Dương đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Song Ngư như đang dỗ dành, vuốt ve, cưng nựng tiểu cẩu: "Ngoan lắm!"
Một tuần sau.
Bạch Dương cùng Song Ngư đang trốn trong một ngôi miếu vì giờ đây quân lính Thiên Hồng Quốc không ngừng ra đi tuần tra. Dán cáo thị quyết phải tìm cho ra nàng và y. Song Ngư uống ngụm nước vừa lấy từ con suối gần đó: "Chỉ là đánh có vài cái, bọn họ có cần phải bắt hai ta về hành hình xử trảm không?"
Bạch Dương thở dài: "Thật ra lúc đó ta có chút mạnh tay vào... tiểu đệ đệ của hắn!"
"Phụt!"
Một ngụm nước phun từ miệng Song Ngư thẳng vào mặt Bạch Dương, các cơ mặt vừa căng vừa giật liên hồi. Nữ nhân tàn độc này...!
Bình luận facebook