Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Phủ Kim Vương gia.
Kim Vương gia đã chuẩn bị sẵn món quà trong chiếc hộp màu đỏ, cùng một số trang sức quý giá khác. Dương Thánh Khiết cảm thấy tức giận: "Sao lão gia không giết chết ả ngay trong đêm?"
Kim Vương gia "hừ" lạnh đáp: "Tam Vương gia mang trong tay binh quyền lớn mạnh, ta vẫn chưa thâu tóm hết hoạn quan triều đình, bây giờ ra tay chẳng khác nào tự mình giết mình."
"Đến bao giờ mới có thể?" Dương Thánh Khiết khẩn trương.
"Khi Thiên Tuệ mang trong mình huyết mạch thiên triều." Lão sờ cằm, chi bằng tối nay diện kiến Sư Tử bắt y phải cùng với Dương Thiên Tuệ trải qua một đêm. Với sức ép của lão và các quan trong triều, Sư Tử không thể trốn tránh việc đó nữa.
Và đúng như những gì lão ta muốn, triều chính chính sự chưa đề cập. Việc Hoàng Hậu thất sủng đã bị mang ra nói trước, nào là: "Đường đường là Mẫu Nghi Thiên Hạ lại chưa từng cùng Hoàng Thượng trải qua một đêm ân ái."
"Không sủng ái đã đành, Hoàng Thượng còn đối xử bất công với Hoàng Hậu khiến lòng dân không phục."
Dưới sự mua chuộc từ phía Kim Vương gia, Sư Tử đành phải thuận theo ý cùng Hoàng Hậu trải qua một đêm hoan lạc. Sư Tử vốn đã tính trước đường lui, không hề ban phát cơ hội mang thai vào bên trong cơ thể Hoàng Hậu. Bất quá có tính cũng không thể tránh khỏi việc bị bỏ xuân dược, chúng pha thuốc vào trầm hương khiến đêm đó Sư Tử mụ mê, không nhớ rõ việc mình đã làm, chống cự, và cố gắng giữ vững thần trí ra sao. Thế lực Kim Vương gia lớn dần, ban cho chén thuốc tránh thai chẳng khác nào tuyên chiến trước? Cho nên Sư Tử chỉ còn biết dặn lòng phải lạnh không được rối.
Trước đêm yến tiệc diễn ra tất cả khách khứa đều đã có mặt. Sư Tử sắp xếp chỗ dừng chân cho mọi người ở trong Hoàng Cung và các phủ đệ quan chức trong triều.
Bạch Dương gặp lại Xử Nữ và Lâm Á Hân, nàng kể cho hai người họ nghe về hành trình tìm được thân phận của bản thân. Ba người tâm tình quên luôn cả thời gian. Kim Ngưu, Bảo Bình, Song Ngư cũng có dịp gặp mặt.
Kim Ngưu nói: "Không ngờ cái hẹn ngày đó lại lâu đến vậy!"
Bảo Bình cố gắng nở nụ cười khi men say vẫn còn lấn át tâm trí y: "Vừa mới vài tháng thôi!"
Chỉ mới vài tháng thôi mà đã có nhiều chuyện xảy ra đến thế rồi.
Đoàn người của Thiên Hồng Quốc được sắp xếp ở tại Kim Vương phủ, một phủ đệ nhỏ của Kim Vương gia đặt ở Loa Cổ Đông Thành, tuy không to bằng Kim Vương phủ ở Bắc Thành nhưng đủ sức chứa hơn một trăm người. Nam Cung Mễ Tình đến ngay sau đó, vừa nhìn thấy Thiên Tử Hoàng đã vứt bỏ hết hình tượng công chúa diễm lệ chạy đến câu dẫn y.
Tiếc là Thiên Tử Hoàng xem Nam Cung Mễ Tình như không khí.
Nam Cung Mễ Tình buồn chán chạy đến bầu bạn với Bạch Dương, nàng cũng không xua đuổi ngược lại cho nàng ta nhập bọn bốn người buôn dưa leo cả buổi.
Bảo Bình chờ đợi đoàn người từ Cát Bình Quốc, nhưng rất lâu cũng chưa thấy. Y hỏi Sư Tử, Sư Tử bảo: "Thái tử Cát Bình Quốc sẽ đến trễ vì chút chuyện triều chính."
Bảo Bình cười khan, lạnh giọng vu vơ: "Hẳn là vì triều chính!?"
Không ai biết thân phận của Bảo Bình và Song Ngư ngoài những người trong cuộc, hai người họ đi theo mang tiếng là bằng hữu Thái tử Thiên Hồng Quốc và phò mã tương lai. Còn Nhân Mã thì ai cũng nghe danh qua, thần y Cốt Dạ cứu nhân độ thế.
Ma Kết vẫn còn ngồi bên trong xe ngựa với Cự Giải. Nhờ Nhân Mã mà Cự Giải không còn cảm nhận cơn đau nữa, nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Y bảo: "Ta phải tìm được thứ thuộc về ta, sau đó mới có thể giúp cô nương hút Cổ Trùng ra ngoài. Vậy cô nương có biết tung tích của Thiên Sát Lang đang ở đâu không?"
Cự Giải lắc đầu, nàng không biết, cũng không muốn biết. Giờ đã gặp được Ma Kết rồi nàng chỉ khẩn cầu được xin trở về không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Thấy sắc mặt tỷ tỷ rất tệ Ma Kết liền đuổi Nhân Mã đi: "Đừng làm tỷ ấy thêm khó chịu nữa."
Nhân Mã định hỏi nhưng lại thôi, lẳng lặng rời đi.
Ma Kết bảo: "Việc Thiên Tử Hoàng làm... là đang muốn cứu tỷ."
Cự Giải mệt mỏi gật đầu: "Tỷ biết."
Dù thế, Cự Giải vẫn chưa thể chấp nhận được việc Thiên Tử Hoàng cùng nàng làm ra cái loại chuyện như thế, y không cảm thấy... nàng rất dơ bẩn sao?
Sắp xếp xong, ai cũng yên vị ở nơi ở của mình. Lợi dụng lúc Kim Ngưu, Bảo Bình và Song Ngư đàm đạo, Song Tử âm thầm đi đến Tịnh Mãn gặp Hoa Mộc Di.
Hoa Mộc Di đã ở sẵn nơi đó, chuẩn bị nước ấm cho hai người.
Song Tử cởi bỏ y phục cùng Hoa Mộc Di ngâm mình trong dục bồn. Hoa Mộc Di nhìn Song Tử rồi bật cười: "Nương tử, nàng có vẻ không thoải mái khi bên cạnh ta!?"
Song Tử cắn môi nào dám thốt nên lời.
Hoa Mộc Di nói tiếp: "Ta đến đây mang cho nàng tin vui đấy, mau cười cho ta xem nào!?"
Song Tử vô thức cười cười gượng gạo, nụ cười vô cùng khó coi.
Hoa Mộc Di thở dài: "Sau khi xong vụ này, ta quyết định cho nàng tự do. Hoa Phiên Giáo không cần phải tồn tại nữa."
Song Tử ngẩng đầu, hai mắt mở to: "Tại sao? Hoa Phiên Giáo là tâm huyết bao đời...?"
"Ta muốn phiêu bạc, ở ẩn quãng đời còn lại. Không màn thế sự trong giang hồ nữa. Nếu nàng nguyện ý có thể đi cùng ta, còn không, hãy sống cuộc đời của nàng thật tốt vào. Đừng để ta biết nàng sống không tốt, lại phải bỏ mọi việc đến trông nom nàng đấy!"
Hoa Mộc Di cười như không cười, lời trêu chọc chẳng mang theo hàm ý vui tươi. Song Tử cảm thấy có lỗi, nàng nhoài người về phía Hoa Mộc Di, tự nguyện trao cho nàng ta nụ hôn ngọt ngào ngắn ngủi. Hoa Mộc Di đưa tay luồn qua tóc Song Tử, đáp trả lại nụ hôn vụng về đó, lòng nàng lưu luyến nhưng nhẹ nhõm.
"Song Tử, nàng nhất định phải sống thật tốt đó!"
Song Tử gật đầu: "Nhất định!"
Kim Vương gia đã chuẩn bị sẵn món quà trong chiếc hộp màu đỏ, cùng một số trang sức quý giá khác. Dương Thánh Khiết cảm thấy tức giận: "Sao lão gia không giết chết ả ngay trong đêm?"
Kim Vương gia "hừ" lạnh đáp: "Tam Vương gia mang trong tay binh quyền lớn mạnh, ta vẫn chưa thâu tóm hết hoạn quan triều đình, bây giờ ra tay chẳng khác nào tự mình giết mình."
"Đến bao giờ mới có thể?" Dương Thánh Khiết khẩn trương.
"Khi Thiên Tuệ mang trong mình huyết mạch thiên triều." Lão sờ cằm, chi bằng tối nay diện kiến Sư Tử bắt y phải cùng với Dương Thiên Tuệ trải qua một đêm. Với sức ép của lão và các quan trong triều, Sư Tử không thể trốn tránh việc đó nữa.
Và đúng như những gì lão ta muốn, triều chính chính sự chưa đề cập. Việc Hoàng Hậu thất sủng đã bị mang ra nói trước, nào là: "Đường đường là Mẫu Nghi Thiên Hạ lại chưa từng cùng Hoàng Thượng trải qua một đêm ân ái."
"Không sủng ái đã đành, Hoàng Thượng còn đối xử bất công với Hoàng Hậu khiến lòng dân không phục."
Dưới sự mua chuộc từ phía Kim Vương gia, Sư Tử đành phải thuận theo ý cùng Hoàng Hậu trải qua một đêm hoan lạc. Sư Tử vốn đã tính trước đường lui, không hề ban phát cơ hội mang thai vào bên trong cơ thể Hoàng Hậu. Bất quá có tính cũng không thể tránh khỏi việc bị bỏ xuân dược, chúng pha thuốc vào trầm hương khiến đêm đó Sư Tử mụ mê, không nhớ rõ việc mình đã làm, chống cự, và cố gắng giữ vững thần trí ra sao. Thế lực Kim Vương gia lớn dần, ban cho chén thuốc tránh thai chẳng khác nào tuyên chiến trước? Cho nên Sư Tử chỉ còn biết dặn lòng phải lạnh không được rối.
Trước đêm yến tiệc diễn ra tất cả khách khứa đều đã có mặt. Sư Tử sắp xếp chỗ dừng chân cho mọi người ở trong Hoàng Cung và các phủ đệ quan chức trong triều.
Bạch Dương gặp lại Xử Nữ và Lâm Á Hân, nàng kể cho hai người họ nghe về hành trình tìm được thân phận của bản thân. Ba người tâm tình quên luôn cả thời gian. Kim Ngưu, Bảo Bình, Song Ngư cũng có dịp gặp mặt.
Kim Ngưu nói: "Không ngờ cái hẹn ngày đó lại lâu đến vậy!"
Bảo Bình cố gắng nở nụ cười khi men say vẫn còn lấn át tâm trí y: "Vừa mới vài tháng thôi!"
Chỉ mới vài tháng thôi mà đã có nhiều chuyện xảy ra đến thế rồi.
Đoàn người của Thiên Hồng Quốc được sắp xếp ở tại Kim Vương phủ, một phủ đệ nhỏ của Kim Vương gia đặt ở Loa Cổ Đông Thành, tuy không to bằng Kim Vương phủ ở Bắc Thành nhưng đủ sức chứa hơn một trăm người. Nam Cung Mễ Tình đến ngay sau đó, vừa nhìn thấy Thiên Tử Hoàng đã vứt bỏ hết hình tượng công chúa diễm lệ chạy đến câu dẫn y.
Tiếc là Thiên Tử Hoàng xem Nam Cung Mễ Tình như không khí.
Nam Cung Mễ Tình buồn chán chạy đến bầu bạn với Bạch Dương, nàng cũng không xua đuổi ngược lại cho nàng ta nhập bọn bốn người buôn dưa leo cả buổi.
Bảo Bình chờ đợi đoàn người từ Cát Bình Quốc, nhưng rất lâu cũng chưa thấy. Y hỏi Sư Tử, Sư Tử bảo: "Thái tử Cát Bình Quốc sẽ đến trễ vì chút chuyện triều chính."
Bảo Bình cười khan, lạnh giọng vu vơ: "Hẳn là vì triều chính!?"
Không ai biết thân phận của Bảo Bình và Song Ngư ngoài những người trong cuộc, hai người họ đi theo mang tiếng là bằng hữu Thái tử Thiên Hồng Quốc và phò mã tương lai. Còn Nhân Mã thì ai cũng nghe danh qua, thần y Cốt Dạ cứu nhân độ thế.
Ma Kết vẫn còn ngồi bên trong xe ngựa với Cự Giải. Nhờ Nhân Mã mà Cự Giải không còn cảm nhận cơn đau nữa, nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Y bảo: "Ta phải tìm được thứ thuộc về ta, sau đó mới có thể giúp cô nương hút Cổ Trùng ra ngoài. Vậy cô nương có biết tung tích của Thiên Sát Lang đang ở đâu không?"
Cự Giải lắc đầu, nàng không biết, cũng không muốn biết. Giờ đã gặp được Ma Kết rồi nàng chỉ khẩn cầu được xin trở về không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Thấy sắc mặt tỷ tỷ rất tệ Ma Kết liền đuổi Nhân Mã đi: "Đừng làm tỷ ấy thêm khó chịu nữa."
Nhân Mã định hỏi nhưng lại thôi, lẳng lặng rời đi.
Ma Kết bảo: "Việc Thiên Tử Hoàng làm... là đang muốn cứu tỷ."
Cự Giải mệt mỏi gật đầu: "Tỷ biết."
Dù thế, Cự Giải vẫn chưa thể chấp nhận được việc Thiên Tử Hoàng cùng nàng làm ra cái loại chuyện như thế, y không cảm thấy... nàng rất dơ bẩn sao?
Sắp xếp xong, ai cũng yên vị ở nơi ở của mình. Lợi dụng lúc Kim Ngưu, Bảo Bình và Song Ngư đàm đạo, Song Tử âm thầm đi đến Tịnh Mãn gặp Hoa Mộc Di.
Hoa Mộc Di đã ở sẵn nơi đó, chuẩn bị nước ấm cho hai người.
Song Tử cởi bỏ y phục cùng Hoa Mộc Di ngâm mình trong dục bồn. Hoa Mộc Di nhìn Song Tử rồi bật cười: "Nương tử, nàng có vẻ không thoải mái khi bên cạnh ta!?"
Song Tử cắn môi nào dám thốt nên lời.
Hoa Mộc Di nói tiếp: "Ta đến đây mang cho nàng tin vui đấy, mau cười cho ta xem nào!?"
Song Tử vô thức cười cười gượng gạo, nụ cười vô cùng khó coi.
Hoa Mộc Di thở dài: "Sau khi xong vụ này, ta quyết định cho nàng tự do. Hoa Phiên Giáo không cần phải tồn tại nữa."
Song Tử ngẩng đầu, hai mắt mở to: "Tại sao? Hoa Phiên Giáo là tâm huyết bao đời...?"
"Ta muốn phiêu bạc, ở ẩn quãng đời còn lại. Không màn thế sự trong giang hồ nữa. Nếu nàng nguyện ý có thể đi cùng ta, còn không, hãy sống cuộc đời của nàng thật tốt vào. Đừng để ta biết nàng sống không tốt, lại phải bỏ mọi việc đến trông nom nàng đấy!"
Hoa Mộc Di cười như không cười, lời trêu chọc chẳng mang theo hàm ý vui tươi. Song Tử cảm thấy có lỗi, nàng nhoài người về phía Hoa Mộc Di, tự nguyện trao cho nàng ta nụ hôn ngọt ngào ngắn ngủi. Hoa Mộc Di đưa tay luồn qua tóc Song Tử, đáp trả lại nụ hôn vụng về đó, lòng nàng lưu luyến nhưng nhẹ nhõm.
"Song Tử, nàng nhất định phải sống thật tốt đó!"
Song Tử gật đầu: "Nhất định!"
Bình luận facebook