Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Hơn mười năm trước Bảo Bình chỉ mới là đứa trẻ lên mười, và y được gọi là Cát Bảo Bình, ngây ngô đáng yêu và có chút gì yểu điệu. So với hoàng huynh và các hoàng đệ, y chẳng có tý gì gọi là giống một nam hài tử. Da dẻ như ngọc, tóc dài đen huyền như suối mây. Đôi mắt tròn to với hàng lông mi cong vuốt, bờ môi son đào, cánh mũi nhỏ không quá cao góp phần tô vẽ nên dung mạo như tiểu tiên nữ.
Sắc đẹp Bảo Bình lúc bấy giờ phải nói họa quốc họa thủy. Thời điểm đó Bảo Bình và Cát Thượng Bình được phụ hoàng cùng mẫu hậu cho đi theo du ngoạn núi sông. Trong lúc chơi đùa cùng tiểu thái giám thân cận cạnh bờ sông, y phục trên người Bảo Bình ướt sũng dán chặt vào cơ thể mảnh mai, tiếng cười thanh thoát róc rách êm dịu vang khắp bốn phương. Bộ dạng của y lúc này thật phải khen qua bốn chữ "Phong Tình Vạn Chủng".
Nếu không biết, có thể nhầm y thành tiểu mỹ nhân.
Cát Thượng Bình hơn Bảo Bình bảy tuổi, hắn ngồi trên ghềnh đá to đưa mắt trông ra ngoài con sông lớn, nhưng tâm thì lại đặt trên người y. Hắn bỗng bật cười, cái ý nghĩ muốn nếm thử hương vị ngọt trên da thịt y bỗng mỗi lúc một lớn dần.
Trong hoàng cung chỉ có Cát Thượng Bình và Bảo Bình được sinh ra bởi Hoàng Hậu, còn tất cả đều là phi tần trong tam cung lục viện. Bất quá Cát Thượng Bình hắn hiểu rõ, huyết mạch chảy trong người hắn...
Hoàng Hậu bất chợt chạm vào đáy mắt đen láy vô hồn của nhi tử, bà cắn môi dưới, biểu tình có chút không thoải mái. Cát Thượng Bình nhận ra cái nhìn từ phía mẫu hậu, hắn đáp lại bà bằng nụ cười lạnh nhạt. Mối quan hệ giữa hai người dường như không mấy tốt đẹp?
Hắn rời khỏi những phiến đá chất chồng không đều nhau, bước đến cạnh Bảo Bình, hắn lên tiếng đuổi tên thái giám kia đi, sau đó quay sang y: "Đệ có muốn vào rừng bắt thỏ không?"
Cát Thượng Bình cao hơn Bảo Bình hai cái đầu, hắn đưa tay chỉ vào cánh rừng gần đó, dọc theo bờ sông là thảm cỏ xanh ngát và đàn ngựa đang được chăm sóc rất tốt. Bảo Bình nghe đến thỏ hai mắt đã sáng rực, khóe môi nâng cao, đôi mắt híp chặt. Y gật đầu dứt khoát: "Có ạ!"
Nắm lấy tay Cát Thượng Bình, Bảo Bình tội nghiệp không mảy may đề phòng, hoàn toàn tin tưởng rằng hoàng huynh đang dẫn mình đi bắt thỏ rừng.
Mỗi lúc bước chân Cát Thượng Bình càng nhanh hơn, hắn nắm lấy tay Bảo Bình kéo mạnh đi sâu vào cánh rừng âm u, lạnh lẽo, vắng vẻ vô cùng. Bảo Bình bắt đầu cảm thấy sợ, cả người run rẩy đi thật sát vào hoàng huynh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi bắt thỏ!" Cát Thượng Bình vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, một nụ cười cứng ngắc khó hiểu.
Lúc này Bảo Bình mới cảm nhận được sự tình có gì đó không đúng, y vùng vẫy thoát ra khỏi cái nắm chặt của Cát Thượng Bình nhưng không thể. So với cơ thể to khỏe của Cát Thượng Bình, Bảo Bình tựa như châu chấu đá xe, thân thể yếu mềm vô năng. Sau một lúc bất lực y quyết định thét lên cầu cứu, nước mắt chảy ròng bên gò má. Nhưng Cát Thượng Bình đã kịp điểm huyệt đạo Bảo Bình khiến y không thể cục cựa, cũng chẳng nói được, hai mắt trợn trừng cùng dòng lệ ấm nóng không ngừng tuôn như mưa.
Hắn dừng lại nhìn xung quanh, cạnh bên có một cái hồ nhỏ, nước không mấy trong nhưng cũng khá tươi mát. Đặt y nằm xuống nền cỏ xanh, hắn nở nụ cười quái dị nguy hiểm, âm thanh ái muội từ cổ họng hắn văng vẳng bên tai y: "Ngoan ngoãn nghe lời ta, sau này ta hứa sẽ không bạc đãi đệ!"
Y muốn bảo: "Không cần, làm ơn buông tha đệ!"
Nhưng y không nói được, từ ngữ đều bị chặn lại nơi cuống họng. Cát Thượng Bình cúi đầu thật sát, môi hắn chạm vào môi y, một luồng năng lượng cực mạnh chạy dọc theo lớp da xuống hạ bộ, khiến cả cơ thể hắn nóng rực. Đôi môi này mềm mại khiến hắn thích thú nuốt lấy, đưa lưỡi tách đôi môi đang đóng chặt ra, hắn đi vào bên trong. Hai chiếc lưỡi va phải nhau. Nhưng chỉ có mình hắn nếm được dư vị ngọt ngào. Còn y, chua chát tận tâm can.
Tay Cát Thượng Bình luồn vào bên trong vạt áo ướt sũng của Bảo Bình, nhẹ nhàng mân mê nhụy hoa bé nhỏ đang dần se cứng lại. Đôi mắt hắn đục ngầu, giọng nói cũng dần khàn: "Đệ đệ ngoan!"
Thoát chiếc quần bên dưới ra, hắn cũng thay Bảo Bình làm điều đó, hai thân thể quyện vào nhau. Bảo Bình cảm tưởng bản thân mình đã chết từ lúc đó, không... là chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần ở thời khắc ấy. Một bóng ma tội ác không thể nào gột sạch được.
Làm ướt tiểu cúc Bảo Bình bằng cách cho thật nhiều nước bọt vào, hắn đưa lưỡi vờn quanh đóa hoa còn e thẹn khép mình, cho một ngón tay vào thăm dò trước. Cát Thượng Bình không ngừng ra vào bên trong, đánh thức đóa hoa còn muốn ngủ say, lần đầu tiên nếm trải nghiệm được cảm giác khác lạ này. Không ngờ tuyệt hơn cả khi hắn mong đợi. Nơi đó chặt khít đến mức khó khăn. Loay hoay rất lâu sau hắn mới có thể cho tiểu đệ đâm xuyên qua hoa cúc được.
Thân thể Bảo Bình căng cứng, đau đớn, rách toạc. Nơi đó không những bị nông rộng ra mà còn rỉ máu. Một đứa trẻ mười tuổi thân thể nhỏ bé sao có thể chịu đựng nổi cực hình này đây? Mỗi lần hắn thúc sâu lút cán là mỗi lần y gồng người đến chết đi sống lại. Ruột gan như bị hắn đâm xuyên qua, xuyên nát cả phần thân dưới khô khan.
Hai tay Cát Thượng Bình nâng hai chân Bảo Bình lên cao để dễ dàng thúc vào sâu bên trong hơn nữa. Sâu đến mức đôi mắt Bảo Bình trở nên nhạt nhòa, mông lung, vô hồn. Y không thể tin đây chính là sự thật. Hoàng huynh của y tàn độc đến mức này.
Mặc cho Bảo Bình tội nghiệp khóc rát cả mắt, chết lặng dưới thân. Cát Thượng Bình cũng chẳng quan tâm, hắn bây giờ chỉ có ý niệm phải thỏa mãn bản thân trước tiên. Và hắn đã được điều đó.
Bế xốc Bảo Bình lên, Cát Thượng Bình cho y nằm sấp dưới đất, phần đầu đưa ra mép rìa hồ nhỏ, lúc hắn đi vào lại bên trong y một lần nữa. Hắn đưa tay mạnh bạo đè đầu y xuống nước khiến y bừng tỉnh muốn vùng vẫy, quằn quại chẳng được. Nước không ngừng tuôn vào họng vào mũi vào tai y, khiến hơi thở dần bị rút sạch hết ra ngoài. Lúc này mọi thứ thật trở nên rõ ràng, y phải trả thù, phải trở nên mạnh mẽ...
Cứ tưởng Cát Thượng Bình sẽ giết chết Bảo Bình trong lúc nhấp điên cuồng, nào ngờ hắn lại nắm mái tóc rối nùi ướt đẫm của y kéo lên để y lấy lại được chút không khí ít ỏi. Phía dưới Cát Thượng Bình vẫn không ngừng thúc, thúc đến tê liệt, máu rỉ ra đau rát. Hắn lại một lần nữa nhấn đầu y xuống nước đến ngất lịm vì không thể thở và tệ nhất là nỗi thống khổ mà y đương phải chịu đựng bên dưới.
Cát Thượng Bình nắm lấy tóc y kéo lên bờ, nhanh lật y nằm ngửa, xốc ngực để nước bên trong phun ra ngoài. Bảo Bình lờ mờ tỉnh dậy, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt ư? Y chưa biết đã tỉnh giấc chưa, thì một cơn mưa màu trắng nhơn nhớt bao phủ hết khuôn mặt y. Mùi vị này, có chút tanh, có chút ngọt.
Bảo Bình nhớ lại hết thảy mọi việc ghê tởm ấy, đứng trước mặt Cát Ngọc Vân bần thần, y tức giận đến mức không hiểu tại sao lúc bấy giờ... Mẫu hậu người mà y tin tưởng ấy yêu thương nhất, sau khi nghe lại sự việc lại có thể điềm nhiên đến mức đưa y đến một nơi xa xôi để học võ công, rồi dặn y không được nói chuyện này ra ngoài cho bất cứ ai. Nếu không cả đời y cũng không thể sống yên ổn dù chỉ một ngày. Và hoàng huynh vẫn có thể an nhiên chiễm chệ trên ngôi Thái tử, sống những ngày tháng yên bình, sung sướng đến thế? Chính y đã hận đến mức bỏ cả họ Cát, không muốn trở thành Nhị hoàng tử, cũng chẳng màn ngôi vị Thái tử. Thế mà Cát Thượng Bình, năm lần bảy lượt luôn muốn dồn y vào con đường cùng. Bắt y không thể không trả thù giết chết bóng ma tội ác kinh tởm đó được.
Sắc đẹp Bảo Bình lúc bấy giờ phải nói họa quốc họa thủy. Thời điểm đó Bảo Bình và Cát Thượng Bình được phụ hoàng cùng mẫu hậu cho đi theo du ngoạn núi sông. Trong lúc chơi đùa cùng tiểu thái giám thân cận cạnh bờ sông, y phục trên người Bảo Bình ướt sũng dán chặt vào cơ thể mảnh mai, tiếng cười thanh thoát róc rách êm dịu vang khắp bốn phương. Bộ dạng của y lúc này thật phải khen qua bốn chữ "Phong Tình Vạn Chủng".
Nếu không biết, có thể nhầm y thành tiểu mỹ nhân.
Cát Thượng Bình hơn Bảo Bình bảy tuổi, hắn ngồi trên ghềnh đá to đưa mắt trông ra ngoài con sông lớn, nhưng tâm thì lại đặt trên người y. Hắn bỗng bật cười, cái ý nghĩ muốn nếm thử hương vị ngọt trên da thịt y bỗng mỗi lúc một lớn dần.
Trong hoàng cung chỉ có Cát Thượng Bình và Bảo Bình được sinh ra bởi Hoàng Hậu, còn tất cả đều là phi tần trong tam cung lục viện. Bất quá Cát Thượng Bình hắn hiểu rõ, huyết mạch chảy trong người hắn...
Hoàng Hậu bất chợt chạm vào đáy mắt đen láy vô hồn của nhi tử, bà cắn môi dưới, biểu tình có chút không thoải mái. Cát Thượng Bình nhận ra cái nhìn từ phía mẫu hậu, hắn đáp lại bà bằng nụ cười lạnh nhạt. Mối quan hệ giữa hai người dường như không mấy tốt đẹp?
Hắn rời khỏi những phiến đá chất chồng không đều nhau, bước đến cạnh Bảo Bình, hắn lên tiếng đuổi tên thái giám kia đi, sau đó quay sang y: "Đệ có muốn vào rừng bắt thỏ không?"
Cát Thượng Bình cao hơn Bảo Bình hai cái đầu, hắn đưa tay chỉ vào cánh rừng gần đó, dọc theo bờ sông là thảm cỏ xanh ngát và đàn ngựa đang được chăm sóc rất tốt. Bảo Bình nghe đến thỏ hai mắt đã sáng rực, khóe môi nâng cao, đôi mắt híp chặt. Y gật đầu dứt khoát: "Có ạ!"
Nắm lấy tay Cát Thượng Bình, Bảo Bình tội nghiệp không mảy may đề phòng, hoàn toàn tin tưởng rằng hoàng huynh đang dẫn mình đi bắt thỏ rừng.
Mỗi lúc bước chân Cát Thượng Bình càng nhanh hơn, hắn nắm lấy tay Bảo Bình kéo mạnh đi sâu vào cánh rừng âm u, lạnh lẽo, vắng vẻ vô cùng. Bảo Bình bắt đầu cảm thấy sợ, cả người run rẩy đi thật sát vào hoàng huynh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi bắt thỏ!" Cát Thượng Bình vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, một nụ cười cứng ngắc khó hiểu.
Lúc này Bảo Bình mới cảm nhận được sự tình có gì đó không đúng, y vùng vẫy thoát ra khỏi cái nắm chặt của Cát Thượng Bình nhưng không thể. So với cơ thể to khỏe của Cát Thượng Bình, Bảo Bình tựa như châu chấu đá xe, thân thể yếu mềm vô năng. Sau một lúc bất lực y quyết định thét lên cầu cứu, nước mắt chảy ròng bên gò má. Nhưng Cát Thượng Bình đã kịp điểm huyệt đạo Bảo Bình khiến y không thể cục cựa, cũng chẳng nói được, hai mắt trợn trừng cùng dòng lệ ấm nóng không ngừng tuôn như mưa.
Hắn dừng lại nhìn xung quanh, cạnh bên có một cái hồ nhỏ, nước không mấy trong nhưng cũng khá tươi mát. Đặt y nằm xuống nền cỏ xanh, hắn nở nụ cười quái dị nguy hiểm, âm thanh ái muội từ cổ họng hắn văng vẳng bên tai y: "Ngoan ngoãn nghe lời ta, sau này ta hứa sẽ không bạc đãi đệ!"
Y muốn bảo: "Không cần, làm ơn buông tha đệ!"
Nhưng y không nói được, từ ngữ đều bị chặn lại nơi cuống họng. Cát Thượng Bình cúi đầu thật sát, môi hắn chạm vào môi y, một luồng năng lượng cực mạnh chạy dọc theo lớp da xuống hạ bộ, khiến cả cơ thể hắn nóng rực. Đôi môi này mềm mại khiến hắn thích thú nuốt lấy, đưa lưỡi tách đôi môi đang đóng chặt ra, hắn đi vào bên trong. Hai chiếc lưỡi va phải nhau. Nhưng chỉ có mình hắn nếm được dư vị ngọt ngào. Còn y, chua chát tận tâm can.
Tay Cát Thượng Bình luồn vào bên trong vạt áo ướt sũng của Bảo Bình, nhẹ nhàng mân mê nhụy hoa bé nhỏ đang dần se cứng lại. Đôi mắt hắn đục ngầu, giọng nói cũng dần khàn: "Đệ đệ ngoan!"
Thoát chiếc quần bên dưới ra, hắn cũng thay Bảo Bình làm điều đó, hai thân thể quyện vào nhau. Bảo Bình cảm tưởng bản thân mình đã chết từ lúc đó, không... là chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần ở thời khắc ấy. Một bóng ma tội ác không thể nào gột sạch được.
Làm ướt tiểu cúc Bảo Bình bằng cách cho thật nhiều nước bọt vào, hắn đưa lưỡi vờn quanh đóa hoa còn e thẹn khép mình, cho một ngón tay vào thăm dò trước. Cát Thượng Bình không ngừng ra vào bên trong, đánh thức đóa hoa còn muốn ngủ say, lần đầu tiên nếm trải nghiệm được cảm giác khác lạ này. Không ngờ tuyệt hơn cả khi hắn mong đợi. Nơi đó chặt khít đến mức khó khăn. Loay hoay rất lâu sau hắn mới có thể cho tiểu đệ đâm xuyên qua hoa cúc được.
Thân thể Bảo Bình căng cứng, đau đớn, rách toạc. Nơi đó không những bị nông rộng ra mà còn rỉ máu. Một đứa trẻ mười tuổi thân thể nhỏ bé sao có thể chịu đựng nổi cực hình này đây? Mỗi lần hắn thúc sâu lút cán là mỗi lần y gồng người đến chết đi sống lại. Ruột gan như bị hắn đâm xuyên qua, xuyên nát cả phần thân dưới khô khan.
Hai tay Cát Thượng Bình nâng hai chân Bảo Bình lên cao để dễ dàng thúc vào sâu bên trong hơn nữa. Sâu đến mức đôi mắt Bảo Bình trở nên nhạt nhòa, mông lung, vô hồn. Y không thể tin đây chính là sự thật. Hoàng huynh của y tàn độc đến mức này.
Mặc cho Bảo Bình tội nghiệp khóc rát cả mắt, chết lặng dưới thân. Cát Thượng Bình cũng chẳng quan tâm, hắn bây giờ chỉ có ý niệm phải thỏa mãn bản thân trước tiên. Và hắn đã được điều đó.
Bế xốc Bảo Bình lên, Cát Thượng Bình cho y nằm sấp dưới đất, phần đầu đưa ra mép rìa hồ nhỏ, lúc hắn đi vào lại bên trong y một lần nữa. Hắn đưa tay mạnh bạo đè đầu y xuống nước khiến y bừng tỉnh muốn vùng vẫy, quằn quại chẳng được. Nước không ngừng tuôn vào họng vào mũi vào tai y, khiến hơi thở dần bị rút sạch hết ra ngoài. Lúc này mọi thứ thật trở nên rõ ràng, y phải trả thù, phải trở nên mạnh mẽ...
Cứ tưởng Cát Thượng Bình sẽ giết chết Bảo Bình trong lúc nhấp điên cuồng, nào ngờ hắn lại nắm mái tóc rối nùi ướt đẫm của y kéo lên để y lấy lại được chút không khí ít ỏi. Phía dưới Cát Thượng Bình vẫn không ngừng thúc, thúc đến tê liệt, máu rỉ ra đau rát. Hắn lại một lần nữa nhấn đầu y xuống nước đến ngất lịm vì không thể thở và tệ nhất là nỗi thống khổ mà y đương phải chịu đựng bên dưới.
Cát Thượng Bình nắm lấy tóc y kéo lên bờ, nhanh lật y nằm ngửa, xốc ngực để nước bên trong phun ra ngoài. Bảo Bình lờ mờ tỉnh dậy, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt ư? Y chưa biết đã tỉnh giấc chưa, thì một cơn mưa màu trắng nhơn nhớt bao phủ hết khuôn mặt y. Mùi vị này, có chút tanh, có chút ngọt.
Bảo Bình nhớ lại hết thảy mọi việc ghê tởm ấy, đứng trước mặt Cát Ngọc Vân bần thần, y tức giận đến mức không hiểu tại sao lúc bấy giờ... Mẫu hậu người mà y tin tưởng ấy yêu thương nhất, sau khi nghe lại sự việc lại có thể điềm nhiên đến mức đưa y đến một nơi xa xôi để học võ công, rồi dặn y không được nói chuyện này ra ngoài cho bất cứ ai. Nếu không cả đời y cũng không thể sống yên ổn dù chỉ một ngày. Và hoàng huynh vẫn có thể an nhiên chiễm chệ trên ngôi Thái tử, sống những ngày tháng yên bình, sung sướng đến thế? Chính y đã hận đến mức bỏ cả họ Cát, không muốn trở thành Nhị hoàng tử, cũng chẳng màn ngôi vị Thái tử. Thế mà Cát Thượng Bình, năm lần bảy lượt luôn muốn dồn y vào con đường cùng. Bắt y không thể không trả thù giết chết bóng ma tội ác kinh tởm đó được.
Bình luận facebook