• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra! (6 Viewers)

  • Chương 215

Tim Nigi bắt đầu loạn nhịp. Lúc nhanh, lúc chậm thất thường. Cô có thể cảm nhận được đôi tai cô đang đỏ ửng lên và rung rung trước lời thì thầm bên tai của anh.

“Em có nhớ...trước khi anh bay, anh đã nói gì, và em đã đồng ý... chuyện gì không?”

Lần này không chỉ tai, tim bị mất kiểm soát mà khuôn mặt, tay chân, não bộ, các cơ quan của cô cũng bị rối loạn theo. Cô nhớ ra điều gì đó. Câu nói mà anh nói trước khi cất cánh bay đi khỏi quê hương, lời hứa anh đã thốt lên trong khi ôm chầm cô vào lòng, lời hẹn khi môi cô chạm vào môi anh. Nigi cúi gầm mặt, không nói gì.

Vòng tay vẫn ôm lấy cô, Fuu lại khẽ khàng “Anh...có lẽ là vẫn còn rất sớm, nhưng mà... không nói ra thì anh thấy rất bất an, nhưng mà, lại không dám nói. Anh...nhát quá nhỉ?”

Nigi lại im lặng một hồi, rồi lắc lắc đầu. Cô vẫn không lên tiếng. Nói đúng hơn, là cô không biết nên phải đối mặt với anh thế nào. Môi đôi mấp máy muốn cất lên đôi chữ nhưng dường như khí quản đã bị nghẹn lại từ bao giờ.

Fuu buông vòng tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nigi để xem cô phản ứng thế nào. Rồi, anh chợt kêu tên cô khiến cô giật nảy mình “Nigi nè!”

Chậm rãi, Fuu bước về phía trước, đứng đối diện với lại Nigi. Anh nâng cằm cô lên. Đôi mặt cô lúc ấy chắc đỏ lắm, chắc như trái cà rồi, mắt còn không dám nhìn thẳng vào anh. Một chút ánh sáng của mặt trăng ngoài bờ biển có lẽ cũng đủ soi sáng khuôn mặt người con gái anh yêu. Anh biết được, cô nàng đã dự đoán trước được điều anh muốn nói, anh biết chứ, nhưng anh vẫn sẽ thẳng thức chính thức nói ra một lần nữa.

“Nhìn anh này!” Fuu chau mày. Nigi khẽ liếc mắt nhìn lấy Fuu, gương mặt anh vẫn lung linh một cách điển trai dưới ánh trăng. Cô vẫn đứng khép nép, không động đậy chút gì.

Fuu trở nên nghiêm túc. Anh bắt đầu hạ người xuống, một chân quỳ một chân chống. Hít sâu, anh lên tiếng “Tuy biết rằng, chúng ta vẫn còn rất trẻ, nhưng mà anh, rất muốn...rất muốn trở thành chồng em, người chăm sóc em cũng như con của hai ta cả đời”, tay anh đưa ra kèm với một hộp đựng nhẫn, anh mở nắp hộp, mỉm cười đầy chân thành “Nếu ngày đó, em đã đồng ý lời hẹn ước rồi, thì bây giờ, chấp nhận tấm lòng này của anh nhé!”

Dưới ánh trăng mập mờ ảo diệu, một chiếc nhẫn vàng nhỏ lấp lánh tràn đầy tình yêu thương. Không phải là hẹn ước, không phải là lời hứa, không phải là câu nói hằng ngày “Anh yêu em” đơn giản nữa, mà lần này, là lời cầu hôn chính thức. Cô chỉ cần gật đầu một cái, anh sẽ chạy đến ôm cô thật chặt, hôn cô thật sâu, rồi dịu dàng pha lẫn sự vui sướng đeo chiếc nhẫn ấy lên ngón tay áp út của cô. Đêm đó, không chỉ đêm đó, mà là những đêm cùng những ngày về sau, sẽ là những chuỗi ngày hạnh phúc của anh. Nhưng nói, cô lắc đầu, không, nếu cô từ chối, anh sẽ rã rời. Anh sẽ ngay tức khắc đổ ngã trước mặt cô, trước sự phũ phàng của cô, trước bao nhiêu công sức của anh. Nếu như lúc đó, Nigi quay lưng bỏ đi, liệu anh có đủ can đảm, đủ sức lực để đuổi theo và níu kéo cô lại? Nếu liệu chuyện đó xảy ra, anh có muốn biết hay không, nếu biết, liệu anh có thả mình vào dòng biển kia?

Anh bắt đầu cầu nguyện. Nigi à, người anh yêu à, em chỉ cần cười thật tươi, em chỉ cần gật đầu, em chỉ cần thốt lên đôi ba chữ “Em đồng ý”, thì anh sẽ không bao giờ buông tay em đâu.

Nigi vẫn đứng như trời trồng, không nói gì. Fuu cũng cảm thấy tim mình dường như ngưng đập từ bao giờ. Hồi hộp quá, tại sao Nigi vẫn chưa có động tĩnh gì? Cô sẽ khóc, cô sẽ cười, cô sẽ giận, cô sẽ chấp thuận hay là quay lưng bỏ đi? Tuy là một người con trai lạnh lùng mạnh mẽ, nhưng những lúc thế này, anh còn không nhận ra đây là chính mình, yếu đuối trước người con gái của mình thế ư? Nigi mà không nhanh chóng trả lời, chắc anh sẽ ngất tại chỗ quá. Không khí xung quanh đã hết rồi oxi rồi, hay là do lồng ngực anh đang tắc nghẽn đầy lo lắng? Anh vẫn giữ tư thế đó, chờ đợi hồi đáp của Nigi.

Sau một hồi vật lộn với trái tim cũng như lý trí, Nigi bước lại gần anh. Cô khụy xuống, quỳ trên hai gối. Fuu mở to hai mắt nhìn cô, liệu cô ấy có ổn không? Muốn đỡ lấy cô nhưng dường như cơ thể không thể cử động được. Chau mày, Fuu vẫn tiếp tục nhìn Nigi mặt cúi gầm, quỳ trên hai gối trước cạnh mặt anh. Cô nhướn lên phía trước, rồi đột ngột vòng tay qua cổ anh, ôm chầm lấy anh.

Cô bắt đầu, cố gắng cất lên từng lời “Đồ biến thái...em...xin lỗi...em...”

Tim Fuu như ứ nghẹn lại từng giây một. Tại sao lại xin lỗi, tại sao cô lại không nói tiếp nữa, tại sao lại im lặng nữa vậy? Anh sẽ chết ngạt nếu cô cứ ấp úng thế này mãi, anh sẽ chết thật đấy.

“Nigi...em...” Giọng nói ấm áp pha chút lo sợ của anh khẽ vang lên.

“Suỵt, anh đừng nói nữa.” Giọng Nigi trở nên kiên cường hơn “Để em nói, cho anh nghe”. “Ừ, em nói đi”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom