Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Chồng à anh có mệt không?
Lăng Tử Yên không nói gì mà chỉ dựa vào trong ngực của anh, cô nhìn máy tính lít nha lít nhít chữ cười hỏi anh: “Anh xem tài liệu mệt rồi có phải không?”
“Ừ hơi mệt chút!” Thực ra Kỳ Minh Viễn không mệt nhưng chắc chắn phải nói như vậy, bởi vì anh muốn biết sau khi cô gái nhỏ này nghe thấy anh nói mệt thì sẽ làm gì.
“Vậy em xoa bóp vai cho anh nhé!” Lăng Tử Yên giả bộ muốn ngồi dậy.
Vốn dĩ Kỳ Minh Viễn không buông cô được thế nhưng nghe thấy cô nói muốn xoa bóp vai cho mình nên buông tay để cô đứng dậy.
Lăng Tử Yên đi đến phía sau anh, hai tay đặt ở trên vai của anh bắt đầu dùng hết sức lực của mình bóp vai cho anh.
Sức lực của cô thực sự là quá nhỏ nhưng anh vẫn có thể biết được rằng cô đã dùng rất nhiều sức từ sự thay đổi trong hơi thở của cô nên không nói nhiều, anh cũng cảm thấy đau lòng nếu như cô gái nhỏ này mệt chết.
“Như vậy thoải mái hơn rồi chứ!” Lăng Tử Yên vừa xoa bóp bả vai cho anh vừa tranh công.
Cô vừa mới dứt lời thì cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, Lạc Thanh Nhã đang đứng ở sau cửa vừa nhìn đã thấy tay Lăng Tử Yên đang đặt ở trên vai Kỳ Minh Viễn xoa bóp bả vai cho anh.
Lạc Thanh Nhã mới vừa làm tốt công tác xây dựng tâm lý ở trên lầu suýt nữa lại hỏng mất, cũng may bên cạnh vẫn còn một cô nhân viên văn phòng nên cô ta vội vàng kéo người vào phòng làm việc: “Tôi nhìn thấy Điền Thanh Nhi ở ngoài cửa nên đi xuống lầu dẫn vào đây!”
“Tổng giám đốc Kỳ, trợ lý Hàn đặc biệt kêu tôi đến trường tiểu học Thành Công để lấy bài tập.” Điền Thanh Nhi dứt lời thì lấy bài tập ở túi ra để ở trên bàn làm việc của Kỳ Minh Viễn.
“Đây là bài tập của tôi, cô Điền vất vả cho cô rồi!” Lăng Tử Yên đi tới cầm sách bài tập lên bởi vì là trường học quý tộc cho nên học sinh cũng không nhiều, một lớp chỉ có mười sáu học sinh cho nên bài tập của hai lớp cũng không nhiều cho lắm.
“Đây là việc tôi phải làm, bà chủ khách sáo rồi!” Điền Thanh Nhi cúi đầu trả lời.
“Được rồi, chúng ta đừng quấy rầy thời gian ngọt ngào của họ nữa, Điền Thanh Nhi chúng ta đi thôi!” Lạc Thanh Nhã thân mật đi tới kéo tay Điền Thanh Nhi dẫn ra ngoài.
“Chị Lạc, bà chủ thật trẻ tuổi nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi hơn em!” Sau khi Điền Thanh Nhi đi ra khỏi phòng làm việc thì nói với Lạc Thanh Nhã bằng vẻ mặt nhiều chuyện.
“Sao cô ấy có thể bằng em được chứ!” Lạc Thanh Nhã cúi đầu nhìn Điền Thanh Nhi ở trước mặt, cô ta học chuyên ngành thư ký và được Kỳ Minh Viễn sắp xếp đến Quốc Tế Hải An để thực tập.
Lúc ấy Lạc Thanh Nhã đã rất nghi ngờ hai người không quen biết vậy sao lại Kỳ Minh Viễn lại sắp xếp cho Điền Thanh Nhi tới đây làm, bây giờ khi cô ta đối mặt với Lăng Tử Yên và sau khi Điền Thanh Nhi xuất hiện ở trước mặt cô ta thì rốt cuộc Lạc Thanh Nhã cũng đã biết nguyên nhân.
Đôi mắt của Điền Thanh Nhi cực kỳ giống Lăng Tử Yên.
“Vậy thì cô ấy được bảo dưỡng rất tốt nhìn còn trẻ hơn cả trong ảnh, nếu không phải vừa rồi cô ấy tới lấy bài tập thì em không dám tin tưởng cô ấy là bà chủ!” Điền Thanh Nhi tiếp tục: “Em vậy mà có thể đến nhà của cậu chủ Kỳ, hôm nay đi ra ngoài quả thực là rất đáng giá.”
“Điền Thanh Nhi, chị biết trong nhà em rất khó khăn, em có muốn kiếm thêm nhiều tiền hơn không?” Lúc hai người đi tới cửa Lạc Thanh Nhã đột nhiên gọi Điền Thanh Nhi.
“Đương nhiên muốn chứ?” Điền Thanh Nhi không chút nghĩ ngợi trả lời, ai mà không muốn kiếm tiền chứ.
“Được, vậy em chờ điện thoại của chị!” Lạc Thanh Nhã đưa tay vỗ lên bả vai Điền Thanh Nhi: “Không cần phải quay về công ty, chị sẽ giải thích với bộ phận nhân sự!”
“Cảm ơn chị Lạc.” Điền Thanh Nhi vui vẻ chào tạm biệt Lạc Thanh Nhã: “Chị Lạc tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Lạc Thanh Nhã cười nhìn Điền Thanh Nhi rời đi, sau đó liếc mắt nhìn về phía cầu thang rồi cất bước đi lên lầu, dùng cuốn sổ tay mang theo bên người để kiểm tra thông tin cô ta cần trong phòng dành cho khách nhỏ ở cạnh đầu cầu thang lầu hai.
Trong thư phòng bầu không khí yên tĩnh và đẹp đẽ, Kỳ Minh Viễn đang nhìn tài liệu cần được duyệt ở trong máy tính, Lăng Tử Yên sửa bài tập ở chỗ trống của bàn làm việc, khoảng cách của hai người vô cùng gần nhưng không ai ảnh hưởng đến nhau, mỗi người đều tập trung vào công việc của mình.
Bịch...
Đột nhiên có âm thanh nhẹ nhàng từ bên tay vang lên, Kỳ Minh Viễn lo lắng quay đầu nhìn thấy cô gái nhỏ mệt mỏi ngủ gục ở trên mặt bàn.
Kỳ Minh Viễn đành chịu lắc đầu đứng dậy đi tới cẩn thận ôm cô từ trên ghế dậy, động tác dịu dàng cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
“Hừ…”Lăng Tử Yên khịt mũi nghiêng đầu cọ vào ngực anh, bàn tay nhỏ sờ loạn ở trước ngực anh cuối cùng ôm eo của anh, chép miệng ngủ tiếp!
Kỳ Minh Viễn đợi đến khi cô không không còn động tĩnh gì nữa lúc này mới ôm người đi ra cửa, giơ chân giữ cô lại lúc này mới đưa tay mở cửa phòng làm việc đi về phía phòng ngủ chính ở ngay sát vách, Lạc Thanh Nhã ở trong phòng dành cho khách nhỏ phía đầu cầu thang nghe thấy tiếng động thì đi tới, nhìn thấy Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên cười sau đó lại ngồi trở lại trên ghế sô pha.
Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên trở lại phòng ngủ chính đặt cô gái nhỏ đã ngủ say lên trên giường, anh thấy cô ngủ không biết gì, tướng ngủ yên tĩnh ngoan ngoãn thì anh không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô sau đó lập tức rời đi lại nghe thấy giọng của cô.
“Hừ...Kỳ Minh Viễn…” Cô gái nhỏ liếm môi: “Mì anh nấu quá khó ăn…”
“Phốc!” Kỳ Minh Viễn bị chọc cười bởi lời nói của cô, nghĩ đến dáng vẻ say sưa ăn ngon lành của cô lúc trưa, chỗ nào khó ăn chứ?
Rõ ràng cô rất thích ăn vậy mà nói là khó ăn, Kỳ Minh Viễn trừng phạt tính đưa tay nhéo hai gò má phúng phính của cô, thật sự là nghịch ngợm.
“Hừ...Đừng làm loạn, em buồn ngủ muốn chết!” Cô gái nhỏ mơ màng kháng nghị đưa tay xoa mặt mình.
Kỳ Minh Viễn cười không trêu cô nữa đứng dậy đắp chăn cho cô, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ chính, nghĩ đến Lạc Thanh Nhã vẫn còn đang ở đầu bậc thang nên đi về phía Lạc Thanh Nhã.
“Kỳ Minh Viễn, sao anh lại tới đây?” Lạc Thanh Nhã tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Cô đang làm gì vậy?” Kỳ Minh Viễn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Lạc Thanh Nhã liếc liếc nhìn màn hình máy tính xách tay của cô ta, trên đó là một cái lò nướng trên trang mua sắm trực tuyến.
“Em muốn mua một cái lò nướng lớn, gần đây em rất thích nướng đồ ăn.” Lạc Thanh Nhã cười đóng sổ tay lại quay đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: “Nói đi, em chắc chắn anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tử Yên còn nhỏ nên cô đừng để bụng chuyện lúc trưa.” Kỳ Minh Viễn cười nhìn về phía cô ta: “Tôi thay cô ấy xin lỗi cô!”
“Anh nói gì vậy!” Lạc Thanh Nhã buột miệng cười: “Chúng ta là ai với ai chứ, vợ của anh cũng là bạn của em, huống chi em cũng hiểu cô ấy còn nhỏ tuổi lúc làm việc lại ở cùng với trẻ con nên hơi tùy hứng!”
“Vậy là tốt rồi.” Kỳ Minh Viễn gật đầu, anh và Lạc Thanh Nhã đều hiểu rõ quan hệ của nhau, chỉ cần Lạc Thanh Nhã không ngại Lăng Tử Yên tùy hứng là được rồi.
“Chút chuyện nhỏ như vậy anh không cần phải nói với tôi một cách nghiêm túc như vậy!” Lạc Thanh Nhã tỏ vẻ không quan tâm.
“Vậy thì được, tôi cũng không khách sáo với cô nữa!” Kỳ Minh Viễn vừa nói vừa đứng dậy: “Tôi vẫn còn tài liệu chưa xem xong nên tôi tới phòng làm việc đây!”
“Được, anh làm việc đi!” Lạc Thanh Nhã gật đầu sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì nói với Kỳ Minh Viễn: “Buổi trưa lúc nấu cơm em muốn nướng một ít bánh mì để thưởng thức trà chiều, anh có muốn ăn không?”
“Không.” Kỳ Minh Viễn từ chối mà không cần suy nghĩ, anh hiểu rõ tính tình của cô gái nhỏ, nếu như cô thức dậy biết ăn uống trà chiều với Lạc Thanh Nhã vậy thì buổi tối sẽ không làm ầm ĩ với anh nữa vì vậy anh từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Được, vậy tôi chỉ nướng một phần thôi!” Lạc Thanh Nhã chịu đựng sự mất mát và ghen ghét ở trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười tao nhã như cũ quay người đi xuống dưới lầu.
“Ừ hơi mệt chút!” Thực ra Kỳ Minh Viễn không mệt nhưng chắc chắn phải nói như vậy, bởi vì anh muốn biết sau khi cô gái nhỏ này nghe thấy anh nói mệt thì sẽ làm gì.
“Vậy em xoa bóp vai cho anh nhé!” Lăng Tử Yên giả bộ muốn ngồi dậy.
Vốn dĩ Kỳ Minh Viễn không buông cô được thế nhưng nghe thấy cô nói muốn xoa bóp vai cho mình nên buông tay để cô đứng dậy.
Lăng Tử Yên đi đến phía sau anh, hai tay đặt ở trên vai của anh bắt đầu dùng hết sức lực của mình bóp vai cho anh.
Sức lực của cô thực sự là quá nhỏ nhưng anh vẫn có thể biết được rằng cô đã dùng rất nhiều sức từ sự thay đổi trong hơi thở của cô nên không nói nhiều, anh cũng cảm thấy đau lòng nếu như cô gái nhỏ này mệt chết.
“Như vậy thoải mái hơn rồi chứ!” Lăng Tử Yên vừa xoa bóp bả vai cho anh vừa tranh công.
Cô vừa mới dứt lời thì cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, Lạc Thanh Nhã đang đứng ở sau cửa vừa nhìn đã thấy tay Lăng Tử Yên đang đặt ở trên vai Kỳ Minh Viễn xoa bóp bả vai cho anh.
Lạc Thanh Nhã mới vừa làm tốt công tác xây dựng tâm lý ở trên lầu suýt nữa lại hỏng mất, cũng may bên cạnh vẫn còn một cô nhân viên văn phòng nên cô ta vội vàng kéo người vào phòng làm việc: “Tôi nhìn thấy Điền Thanh Nhi ở ngoài cửa nên đi xuống lầu dẫn vào đây!”
“Tổng giám đốc Kỳ, trợ lý Hàn đặc biệt kêu tôi đến trường tiểu học Thành Công để lấy bài tập.” Điền Thanh Nhi dứt lời thì lấy bài tập ở túi ra để ở trên bàn làm việc của Kỳ Minh Viễn.
“Đây là bài tập của tôi, cô Điền vất vả cho cô rồi!” Lăng Tử Yên đi tới cầm sách bài tập lên bởi vì là trường học quý tộc cho nên học sinh cũng không nhiều, một lớp chỉ có mười sáu học sinh cho nên bài tập của hai lớp cũng không nhiều cho lắm.
“Đây là việc tôi phải làm, bà chủ khách sáo rồi!” Điền Thanh Nhi cúi đầu trả lời.
“Được rồi, chúng ta đừng quấy rầy thời gian ngọt ngào của họ nữa, Điền Thanh Nhi chúng ta đi thôi!” Lạc Thanh Nhã thân mật đi tới kéo tay Điền Thanh Nhi dẫn ra ngoài.
“Chị Lạc, bà chủ thật trẻ tuổi nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi hơn em!” Sau khi Điền Thanh Nhi đi ra khỏi phòng làm việc thì nói với Lạc Thanh Nhã bằng vẻ mặt nhiều chuyện.
“Sao cô ấy có thể bằng em được chứ!” Lạc Thanh Nhã cúi đầu nhìn Điền Thanh Nhi ở trước mặt, cô ta học chuyên ngành thư ký và được Kỳ Minh Viễn sắp xếp đến Quốc Tế Hải An để thực tập.
Lúc ấy Lạc Thanh Nhã đã rất nghi ngờ hai người không quen biết vậy sao lại Kỳ Minh Viễn lại sắp xếp cho Điền Thanh Nhi tới đây làm, bây giờ khi cô ta đối mặt với Lăng Tử Yên và sau khi Điền Thanh Nhi xuất hiện ở trước mặt cô ta thì rốt cuộc Lạc Thanh Nhã cũng đã biết nguyên nhân.
Đôi mắt của Điền Thanh Nhi cực kỳ giống Lăng Tử Yên.
“Vậy thì cô ấy được bảo dưỡng rất tốt nhìn còn trẻ hơn cả trong ảnh, nếu không phải vừa rồi cô ấy tới lấy bài tập thì em không dám tin tưởng cô ấy là bà chủ!” Điền Thanh Nhi tiếp tục: “Em vậy mà có thể đến nhà của cậu chủ Kỳ, hôm nay đi ra ngoài quả thực là rất đáng giá.”
“Điền Thanh Nhi, chị biết trong nhà em rất khó khăn, em có muốn kiếm thêm nhiều tiền hơn không?” Lúc hai người đi tới cửa Lạc Thanh Nhã đột nhiên gọi Điền Thanh Nhi.
“Đương nhiên muốn chứ?” Điền Thanh Nhi không chút nghĩ ngợi trả lời, ai mà không muốn kiếm tiền chứ.
“Được, vậy em chờ điện thoại của chị!” Lạc Thanh Nhã đưa tay vỗ lên bả vai Điền Thanh Nhi: “Không cần phải quay về công ty, chị sẽ giải thích với bộ phận nhân sự!”
“Cảm ơn chị Lạc.” Điền Thanh Nhi vui vẻ chào tạm biệt Lạc Thanh Nhã: “Chị Lạc tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Lạc Thanh Nhã cười nhìn Điền Thanh Nhi rời đi, sau đó liếc mắt nhìn về phía cầu thang rồi cất bước đi lên lầu, dùng cuốn sổ tay mang theo bên người để kiểm tra thông tin cô ta cần trong phòng dành cho khách nhỏ ở cạnh đầu cầu thang lầu hai.
Trong thư phòng bầu không khí yên tĩnh và đẹp đẽ, Kỳ Minh Viễn đang nhìn tài liệu cần được duyệt ở trong máy tính, Lăng Tử Yên sửa bài tập ở chỗ trống của bàn làm việc, khoảng cách của hai người vô cùng gần nhưng không ai ảnh hưởng đến nhau, mỗi người đều tập trung vào công việc của mình.
Bịch...
Đột nhiên có âm thanh nhẹ nhàng từ bên tay vang lên, Kỳ Minh Viễn lo lắng quay đầu nhìn thấy cô gái nhỏ mệt mỏi ngủ gục ở trên mặt bàn.
Kỳ Minh Viễn đành chịu lắc đầu đứng dậy đi tới cẩn thận ôm cô từ trên ghế dậy, động tác dịu dàng cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
“Hừ…”Lăng Tử Yên khịt mũi nghiêng đầu cọ vào ngực anh, bàn tay nhỏ sờ loạn ở trước ngực anh cuối cùng ôm eo của anh, chép miệng ngủ tiếp!
Kỳ Minh Viễn đợi đến khi cô không không còn động tĩnh gì nữa lúc này mới ôm người đi ra cửa, giơ chân giữ cô lại lúc này mới đưa tay mở cửa phòng làm việc đi về phía phòng ngủ chính ở ngay sát vách, Lạc Thanh Nhã ở trong phòng dành cho khách nhỏ phía đầu cầu thang nghe thấy tiếng động thì đi tới, nhìn thấy Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên cười sau đó lại ngồi trở lại trên ghế sô pha.
Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên trở lại phòng ngủ chính đặt cô gái nhỏ đã ngủ say lên trên giường, anh thấy cô ngủ không biết gì, tướng ngủ yên tĩnh ngoan ngoãn thì anh không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô sau đó lập tức rời đi lại nghe thấy giọng của cô.
“Hừ...Kỳ Minh Viễn…” Cô gái nhỏ liếm môi: “Mì anh nấu quá khó ăn…”
“Phốc!” Kỳ Minh Viễn bị chọc cười bởi lời nói của cô, nghĩ đến dáng vẻ say sưa ăn ngon lành của cô lúc trưa, chỗ nào khó ăn chứ?
Rõ ràng cô rất thích ăn vậy mà nói là khó ăn, Kỳ Minh Viễn trừng phạt tính đưa tay nhéo hai gò má phúng phính của cô, thật sự là nghịch ngợm.
“Hừ...Đừng làm loạn, em buồn ngủ muốn chết!” Cô gái nhỏ mơ màng kháng nghị đưa tay xoa mặt mình.
Kỳ Minh Viễn cười không trêu cô nữa đứng dậy đắp chăn cho cô, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ chính, nghĩ đến Lạc Thanh Nhã vẫn còn đang ở đầu bậc thang nên đi về phía Lạc Thanh Nhã.
“Kỳ Minh Viễn, sao anh lại tới đây?” Lạc Thanh Nhã tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Cô đang làm gì vậy?” Kỳ Minh Viễn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Lạc Thanh Nhã liếc liếc nhìn màn hình máy tính xách tay của cô ta, trên đó là một cái lò nướng trên trang mua sắm trực tuyến.
“Em muốn mua một cái lò nướng lớn, gần đây em rất thích nướng đồ ăn.” Lạc Thanh Nhã cười đóng sổ tay lại quay đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: “Nói đi, em chắc chắn anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tử Yên còn nhỏ nên cô đừng để bụng chuyện lúc trưa.” Kỳ Minh Viễn cười nhìn về phía cô ta: “Tôi thay cô ấy xin lỗi cô!”
“Anh nói gì vậy!” Lạc Thanh Nhã buột miệng cười: “Chúng ta là ai với ai chứ, vợ của anh cũng là bạn của em, huống chi em cũng hiểu cô ấy còn nhỏ tuổi lúc làm việc lại ở cùng với trẻ con nên hơi tùy hứng!”
“Vậy là tốt rồi.” Kỳ Minh Viễn gật đầu, anh và Lạc Thanh Nhã đều hiểu rõ quan hệ của nhau, chỉ cần Lạc Thanh Nhã không ngại Lăng Tử Yên tùy hứng là được rồi.
“Chút chuyện nhỏ như vậy anh không cần phải nói với tôi một cách nghiêm túc như vậy!” Lạc Thanh Nhã tỏ vẻ không quan tâm.
“Vậy thì được, tôi cũng không khách sáo với cô nữa!” Kỳ Minh Viễn vừa nói vừa đứng dậy: “Tôi vẫn còn tài liệu chưa xem xong nên tôi tới phòng làm việc đây!”
“Được, anh làm việc đi!” Lạc Thanh Nhã gật đầu sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì nói với Kỳ Minh Viễn: “Buổi trưa lúc nấu cơm em muốn nướng một ít bánh mì để thưởng thức trà chiều, anh có muốn ăn không?”
“Không.” Kỳ Minh Viễn từ chối mà không cần suy nghĩ, anh hiểu rõ tính tình của cô gái nhỏ, nếu như cô thức dậy biết ăn uống trà chiều với Lạc Thanh Nhã vậy thì buổi tối sẽ không làm ầm ĩ với anh nữa vì vậy anh từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Được, vậy tôi chỉ nướng một phần thôi!” Lạc Thanh Nhã chịu đựng sự mất mát và ghen ghét ở trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười tao nhã như cũ quay người đi xuống dưới lầu.
Bình luận facebook