Nhìn thời gian trên máy tính, á! Bất tri bất giác đã mười một giờ rồi! Bọn họ cũng thật là có thể tán chuyện! Vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, định đánh răng rửa mặt.
Vừa mở cửa phòng vệ sinh, một bóng người cao lớn đứng ở giữa, dọa cô giật nảy mình! Lôi Tuấn Vũ đang rửa tay!
“Oái! Anh... Sao anh... Đã muộn thế này, còn chưa ngủ?” Lãnh Tử Tình ấp úng nói. Cô thế nào cũng không thể ngờ hắn đã muộn thế này lại có thể xuất hiện ở trong phòng vệ sinh! Chẳng phải hắn ăn cơm tối xong liền đi ngủ rồi sao?!
Lôi Tuấn Vũ buồn cười nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, lấy khăn lau lau tay, nhíu mày nói: “Sao em biết anh chưa ngủ? Thức dậy giữa chừng thôi. Không phải là em đến giờ vẫn chưa ngủ chứ? Đang... Bận gì vậy?”
Lãnh Tử Tình vội vàng thu hồi tầm mắt, qua loa nói: “Tôi... Cũng thức dậy giữa chừng. Này, vậy anh... Xong chưa?” Lại nghĩ mình nói vậy hình như không thích hợp, vội vàng lại nói: “Tôi... Tôi xuống dưới lầu!”
Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, vội vàng xoay người, lại bị một cánh tay túm lấy vai, thân hình cao lớn lập tức đứng ngay bên sườn cô, Lãnh Tử Tình cả kinh cuống quýt nhìn về bên cạnh. Giống như làm gì sai bị người ta bắt được vậy.
“Em dùng đi! Về sau nhớ phải gõ cửa!” Nói xong, Lôi Tuấn Vũ nghiêng người, dán sát vào cánh tay cô trở về phòng ngủ của mình.
Lãnh Tử Tình bị kinh ngạc ngơ ngẩn đứng đó, nửa ngày sau mới phản ứng lại. Hắn đang giáo huấn mình sao? Gõ cửa?! Điều này đáng lẽ phải là cô cảnh cáo hắn mới đúng! Trời ạ! Người đàn ông này sao lại trở nên... Nhã nhặn như vậy?
Lãnh Tử Tình dẩu môi, đi vào phòng vệ sinh, lắc lắc đầu, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đi ngủ ngay thôi! Đầu cô có chút mơ hồ rồi!
Lôi Tuấn Vũ đi vào phòng ngủ, miệng mở lớn, nén cười ra tiếng. Dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu vừa nãy của cô ở ngay trước mắt! Ha ha! Thật là thú vị quá đi!
Cô gái nhỏ của hắn! Về sau, em còn phải buồn bực nữa! Ngủ ngon! Lôi Tuấn Vũ thoải mái lật người trên giường, đắp chăn ngang hông, nhắm mắt lại, hướng về phía phòng ngủ của Lãnh Tử Tình gửi một cái hôn gió.
Sáng sớm, chị Ngô đã làm xong bữa sáng. Tuy rằng sức khỏe của Lãnh Tử Tình đã không có gì đáng ngại nữa. Nhưng Lôi Tuấn Vũ cũng không nói muốn sa thải chị Ngô, Lãnh Tử Tình càng không có ý này. Có chị Ngô ở đây, phòng bếp liền không cần bước vào nữa. Cũng không biết làm sao, trong khoảng thời gian này cô không hề thích mùi dầu mỡ! Có lẽ là do mang thai. Đặc biệt là hải sản, một miếng cũng không muốn ăn! Cô nhớ mình nhìn thấy những đồ ăn nóng, liền thấy buồn nôn. Nếu không phải là thời gian ăn cơm, cô thực ra cũng không có phản ứng gì lớn. Đứa con này hình như rất kén ăn!
Thờ ơ ăn bữa sáng, trứng rán đầy mỡ, cô một miếng cũng không đụng, chỉ ăn chút cháo.
“Sao vậy? Ăn ít như vậy?” Lôi Tuấn Vũ thân thiết hỏi, hồ nghi nhìn cô đang nhăn mày nhíu mặt.
“Giảm béo.” Lãnh Tử Tình bịa bừa một lý do.
“Hả?” Tầm mắt Lôi Tuấn Vũ đánh giá Lãnh Tử Tình từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở nơi nào đó!
Ánh mắt vô cùng hoài nghi và kỳ lạ khiến cho Lãnh Tử Tình lập tức đỏ bừng mặt! Cô không có đầy đặn như vậy, nhưng cũng không phải là loại rất gầy, làm gì mà nhìn như vậy!
Không khỏi trừng mắt lườm hắn một cái. Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nở nụ cười, nói: “Đi thôi!” Sau đó rời bàn ăn.
Lãnh Tử Tình liền cảm thấy cả người không được thoải mái. Ánh mắt của hắn rõ ràng là nghi ngờ dáng người của cô! Thật là... Lãnh Tử Tình bất giác từng trận khô nóng, quá rõ ràng rồi! Bất giác trở nên do dự.
Lôi Tuấn Vũ quay đầu, tay túm lấy vai cô, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên: “Không phải giảm, kích thước rất vừa phải!”
Lãnh Tử Tình thẹn đến mức muốn chui xuống đất, muốn thoát ra lại không thoát khỏi vòng ôm của hắn. Chỉ đành lấy áo khoác bọc lấy người mình, giống như làm như vậy có thể che được tầm mắt của hắn vậy.
Giây phút xe dừng lại, Lãnh Tử Tình nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ đích thân mở cửa xe cho cô, cô xấu hổ xuống xe. Không thể không thấy ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, cúi đầu theo sát Lôi Tuấn Vũ đi vào đại sảnh.
Không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Về sau anh không cần mở cửa cho tôi, tự tôi làm là được rồi!”
Lôi Tuấn Vũ cười khẽ: “Em đâu phải chỉ là thư ký của anh!”
Lãnh Tử Tình dựng đứng cả tóc gáy! Hắn làm gì vậy? Cố ý hay là sao? Ở đây mọi người đều chỉ biết cô là thư ký của hắn. Nếu để người ta nhìn thấy hắn mở cửa xe cho thư ký của mình, thì công ty sẽ lan truyền thành cái dạng gì?
Lãnh Tử Tình trợn trừng mắt, không khỏi dậm mạnh bước chân.
Đi đến trước thang máy, Lãnh Tử Tình cúi đầu xem xét xung quanh, xác định không có ai đang nhìn cô, trong lòng mới được thả lỏng xuống. Nhưng lại không thấy Lôi Tuấn Vũ động đậy gì.
Ngẩng đầu hồ nghi nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại buồn cười mà nhìn mình chằm chằm.
Lôi Tuấn Vũ hắng giọng, nhỏ giọng giáo huấn: “Chẳng phải em phải thực hiện chức trách sao? Vậy hiện giờ có phải là em nên ấn tháng máy cho anh không?”
Ồ, Lãnh Tử Tình lập tức liền hiểu ra ý đồ của hắn, hắn là đang cố ý! Giận dữ bấm nút lên của thang máy, cửa thang máy như ước nguyện mở ra.
Lãnh Tử Tình còn cố ý hắng giọng, điệu đà nói: “Lôi tổng, xin mời!”
Lôi Tuấn Vũ dường như có chút đăm chiêu nhìn động tác chuẩn mực của cô, nhíu mày buồn cười bước vào thang máy.
Lãnh Tử Tình trừng mắt lườm hắn, cũng đi theo vào.
Lúc cửa thang máy khép lại, Lãnh Tử Tình liền muốn bấm số tầng, lại bị Lôi Tuấn Vũ kéo tay lại, cô cả kinh giương mắt nhìn hắn.
Ánh mắt trêu chọc mang theo ý cười áp sát cô, thân mình càng bao trùm lên cả người cô!
“Lôi... Tổng, anh...” Lãnh Tử Tình sợ tới mức tim đập loạn xạ.
“Giọng nói vừa nãy của em hình như anh chỉ từng nghe qua trong một trường hợp...” Môi cố ý chạm nhẹ vào tai cô, hơi thở đè nén.
“Ách, anh.. Anh làm gì vậy? Đây là trong thang máy!” Lãnh Tử Tình cuống quýt cúi đầu, trốn tránh đôi môi hắn.
“Ngoan một chút, là em khiến anh kích động. Em phải chịu trách nhiệm vì chuyện này!” Lôi Tuấn Vũ cười xấu xa, dùng thân thể giam cầm cô, đôi môi ấm áp xẹt qua gò má cô, ngậm lấy nơi mềm mại, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào miệng cô, bắt đầu tìm kiếm không mỏi mệt...
Hôn nhau trong thang máy! Lãnh Tử Tình chưa từng có kinh nghiệm, mà không gian bịt kín này, lại khiến người ta có vô số ảo tưởng. Trong môi trường công sở tràn đầy mùi vị kim loại này, sự thân mật đột ngột khiến tim cô đập loạn xạ, có kích động có vui thích.
Nụ hôn vừa dứt, mặt cô đã sớm ửng đỏ, mà ánh mắt lại vô cùng mê li.
Lôi Tuấn Vũ lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cười cười nhìn phản ứng của cô.
Bỗng nhiên, cô chợt nghĩ ra trong thang máy có camera giám sát, vội vàng đẩy người hắn ra, kêu lên: “Anh làm gì vậy?! Có camera giám sát!”
Lôi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn cô: “Có ai dám lắp đặt camera giám sát trong thang máy chuyên dụng của tổng tài chứ?” Nói xong, lại áp sát vào người Lãnh Tử Tình, vùi đầu vào vai cô, nói: “Nhớ kỹ, đây là việc đầu tiên của em khi đi làm, hôn anh!”
Bình luận facebook