Lãnh Tử Tình lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn, không khỏi nhíu nhíu mày! Anh bày trò gì?! Chính mình làm ra chuyện như vậy còn nghênh ngang cho mình là đúng?! Hít một hơi thật sâu, cô vội vàng đi ra, trở về lấy áo khoác...
Lúc đuổi theo ra đến ngoài, Lôi Tuấn Vũ đã sớm bước vào thang máy, một tay giữ ở cửa thang máy, đợi Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình vừa nhìn, do dự một chút, tiếp đó vội vàng chạy vào.
Lôi Tuấn Vũ liền ung dung thu tay lại, ấn nút đóng cửa thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại. Trong nháy mắt, hắn liền giam cầm cô trước người mình, dọa cô giật nảy mình!
Cứ tưởng rằng hắn sẽ thay đổi tác phong, không ngờ vẫn ác liệt như vậy.
“Em hôm nay hình như quên mất một việc!” Lôi Tuấn Vũ không nóng không lạnh nói.
Lãnh Tử Tình bị giam cầm trong vòng tay hắn, cảm nhận được hơi thở nam tính của hắn, nhất thời có chút hoảng hốt. Tuy nhiên, cô rất nhanh đã trấn tĩnh lại: “Lôi tổng thật dễ quên! Mới có mấy ngày, lại có thể quên sạch sẽ chuyện đã từng làm?! Tử Dạ thật sự khâm phục!”
Lôi Tuấn Vũ không giận mà còn cười: “Được thôi! Em đã gọi anh là Lôi tổng, lại tự xưng là Tử Dạ, thì chúng ta ở đây chỉ nói chuyện công việc của em, không có bất kỳ quan hệ gì đến cuộc sống!”
Lãnh Tử Tình phiền chán muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ tốn công vô ích: “Anh buông ra! Anh đừng có dùng công việc để làm cái cớ!” Nhất thời bị sức lực của hắn áp đảo đến có chút hoảng loạn.
“Em cho rằng anh là người nhàm chán như vậy sao?” Nheo mắt nhìn cô tức giận đến đỏ bừng hai má, đột nhiên dịu dàng sát lại, “Anh sắp đi công tác, lẽ nào em không lưu luyến chút nào?”
Lãnh Tử Tình ngây người, không nói năng gì. Cô đương nhiên biết hắn sắp đi công tác! Cả một buổi sáng vẫn còn tỏ ra lạnh lùng! Hóa ra, hắn chẳng qua cũng chỉ đến vậy!
Đôi môi Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng chạm vào trán cô, dừng một chút trên mắt cô, rồi trượt xuống môi cô, từ nông đến sâu, trằn trọc hôn lấy.
Tim đột nhiên đập rộn. Cô bị sự dịu dàng của hắn làm cho chấn động, cứ như là sắp đi xa vậy. Chẳng phải đã nói chỉ đi có hai ngày thôi sao? Nụ hôn dịu dàng này, sao lại có cảm giác như là chia tay vậy?
Đắm chìm trong sự tấn công dịu dàng của hắn, thân thể Lãnh Tử Tình không còn co rúm, mà dần dần mềm nhũn.
Lôi Tuấn Vũ liền càng thêm bạo gan, tay hắn bắt đầu vuốt ve dọc lưng cô, di chuyển một chút liền tiến vào trong quần áo cô, cởi bỏ móc áo ngực của cô. Đói khát vuốt ve bộ ngực của cô, nơi dựng đứng đó khiến hắn từng cơn run rẩy, nơi nào đó đang dựa vào eo cô lập tức có phản ứng.
Nụ hôn của Lôi Tuấn Vũ bắt đầu gấp gáp, môi hắn không ngừng tiến vào thành trì của Lãnh Tử Tình! Bàn tay to lớn cũng bắt đầu kịch liệt hơn, như muốn đốt cháy thân thể cô.
Đột nhiên, hắn mạnh mẽ ôm cô lên, đặt trên eo hắn, sau đó cởi khuy áo sơ mi của cô, tức thì lộ ra áo ngực màu đen. Hắn không chút do dự nâng lên, ngậm lấy nụ hoa của cô, khiến cô sợ hãi kêu lên.
“Em thật ngọt ngào!” Lôi Tuấn Vũ kìm lòng không đậu.
Lãnh Tử Tình ở trên cao vô lực mà nắm lấy đầu hắn, mặc hắn chiếm đoạt trước ngực mình, một trận khoái cảm cuộn trào trong lồng ngực. Cô cong người trốn tránh đôi môi hắn, nhưng lại muốn để hắn tiến vào càng nhiều. Mâu thuẫn và sợ hãi đan xen, khiến cô nhất thời không biết làm thế nào.
“Ưm!” Lãnh Tử Tình cảm nhận được nụ hôn trước ngực biến thành lửa nóng, nhắm chặt đôi mắt mê li, hưởng thụ khao khát của hắn. Cảm giác dưới hông càng mạnh mẽ và cứng rắn hơn!
“Ngoan! Anh không đợi được nữa!” Lôi Tuấn Vũ cả người căng cứng, liền bắt đầu cởi thắt lưng của mình...
Lãnh Tử Tình đột ngột hồi tỉnh, trời ạ! Bọn họ lại đói khát đến mức muốn làm trong thang máy... Mà cô còn... Không! Sao có thể?!
Lãnh Tử Tình vội vàng đẩy đầu hắn ra, nhân lúc hắn đang cởi thắt lưng, cô liền nhảy xuống, phát hiện thang máy chưa bấm, vội vàng bấm lầu một.
Thang máy bắt đầu dịch chuyển! Lôi Tuấn Vũ lúc này đã cởi quần dài, nơi đó ngạo nghễ dựng đứng. Hắn kinh ngạc nhìn Lãnh Tử Tình, khàn giọng nói: “Em làm gì vậy?!”
Mặt Lãnh Tử Tình đỏ bừng! Không phải chỉ vì chuyện này, mà là vì cô còn thiếu chút bị ăn trong thang máy!
“Không làm gì cả, Lôi tổng chẳng phải muốn đi ăn cơm sao?” Lãnh Tử Tình cứng đầu nói, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Em đùa gì vậy?! Em cảm thấy bộ dạng này của anh còn có thể đi ra ngoài sao?” Lôi Tuấn Vũ không khỏi nổi giận, nhìn con số không ngừng thay đổi, chỉ một lát sau liền “đinh” một tiếng xuống đến lầu một.
Lãnh Tử Tình liền định đi ra, nhưng lại bị Lôi Tuấn Vũ lập tức chặn lại, ôm người cô chắn trước người mình, giây phút cửa thang máy mở ra, hắn lại bấm nút đóng lại, sau đó đi lên.
Lãnh Tử Tình bị vật cứng phía sau áp sát, hoảng sợ, vội vàng bắt đầu giãy dụa.
“Không được lộn xộn!” Lôi Tuấn Vũ quát, “Em muốn để anh cưỡng bức em hả?! Lẽ nào em không biết nó bây giờ đang ở trạng thái gì sao?!”
Nghe được tiếng hô hấp gấp gáp của hắn, Lãnh Tử Tình sợ đến mức không dám động đậy. Cô đương nhiên biết, hắn đã tới cực điểm rồi. Nhưng, cô không thể... Không chỉ là không thể, mà càng là không muốn!
“Lôi Tuấn Vũ, anh có biết hành vi hiện giờ của anh, tôi có thể tố cáo anh tội cưỡng bức trong hôn nhân không?!” Lãnh Tử Tình đột nhiên lạnh lùng chỉ trích. Cô không phải chỉ là mạnh miệng dọa nạt, mà là vì để bảo vệ chính mình, càng không muốn cái thứ mới vấy bẩn không lâu kia chạm vào mình một chút nào!
Thân thể phía sau cứng đờ, Lôi Tuấn Vũ nheo mắt, siết chặt cánh tay. “Em nói cái gì?! Em dám nói lại lần nữa?!”
“Tôi nói anh như vậy là cưỡng bức trong hôn nhân! Bỏ tôi ra!” Lãnh Tử Tình tinh mắt nhìn thấy thang máy sắp lên đến đỉnh.
“Chẳng lẽ em không nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao? Hay là em hy vọng anh ra bên ngoài tìm phụ nữ khác?!” Lôi Tuấn Vũ túm lấy vai Lãnh Tử Tình, cánh tay vì tức giận mà càng ngày càng ghì chặt.
A! Nghe thật hay! Hắn chẳng phải đã tìm rồi sao?!
Cắn mạnh lên cánh tay hắn, Lãnh Tử Tình nghe thấy hắn hít một hơi lạnh, sau đó buông lỏng tay. Thế là, ngay lúc giây phút cửa thang máy mở ra, cô chạy vọt ra ngoài!
Lôi Tuấn Vũ trừng mắt nhìn bóng dáng cuống cuồng bỏ chạy, lại nhìn cánh tay mình, hai dấu răng cong cong vẫn còn nước miếng chưa khô, vùng da xung quanh hơi đỏ. Cô gái nhỏ chết tiệt! Cắn cũng thật nhẫn tâm!
Lạnh lùng kéo quần lên, chỗ kia vẫn dựng thẳng ngạo nghễ, mà hắn thì càng khó mà đi đâu được.
Lãnh Tử Tình hoảng hốt chạy vào văn phòng của mình, lập tức khóa trái cửa lại. Vỗ vỗ lên ngực mình, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy. Nghĩ đến giây phút cô xông ra ngoài, nếu bị người ta nhìn thấy tổng tài ở trong thang máy, lại là hình ảnh đó, thì há chẳng phải là... Quên đi, cô hiện giờ ốc không mang nổi mình ốc, còn tâm tình đâu mà lo cho hắn chứ?!
Nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ là thời gian ăn trưa, hẳn là sẽ không có ai nhìn thấy.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Lãnh Tử Tình giật nảy mình, do dự không biết có nên nghe hay không.
Ngừng một lúc, vẫn là đi qua: “A lô, xin chào, đây là văn phòng thư ký tổng tài Tập đoàn Kiêu Dương!”
“Đưa trà qua đây!” Sau đó, tút tút cúp điện thoại.
Bình luận facebook