Dịch: Benbobinhyen
“Ừm. Nhưng mà, rất sảng khoái!” Nụ cười nơi khóe miệng Lôi Tuấn Vũ càng mở rộng.
Nỗi oán hận tích tụ nhiều năm nay, trong khoảnh khắc đã biến mất không còn dấu vết! Rất tốt, sảng khoái vô cùng!
Lãnh Tử Tình cả kinh, giận dữ nói: “Anh! Sao có thể như vậy.”
Lôi Tuấn Vũ chậm rãi dừng xe lại, trịnh trọng nhìn Lãnh Tử Tình, ánh mắt thâm tình khiến cô có chút sợ hãi.
“Dừng lại làm gì, mau đi đi?” Lãnh Tử Tình bị hắn nhìn, mất tự nhiên, xấu hổ thúc giục.
“Gấp như vậy?” Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ chợt tối, mày nhíu lại, tầm mắt lại tập trung ở da thịt nơi cổ áo cô, từ từ dịch xuống dưới, rơi xuống nơi cổ áo sơ mi hé mở của cô.
“Anh, nói gì vậy!” Lãnh Tử Tình liền đỏ bừng mặt, ôm túi xách chắn trước ngực, ngồi thẳng người, né tránh ánh mắt hắn.
“Không phải nói là nhớ anh sao? Đêm hôm khuya khoắt anh chạy đi đón em, sao vậy? Thừa nhận nhớ anh khó mở miệng vậy sao?” Lôi Tuấn Vũ cười đến càng sâu xa, vẫn không khởi động xe.
“Không có tâm trạng ba hoa với anh, còn không đi?” Lãnh Tử Tình làm bộ tức giận, hất mặt qua một bên.
“Nhìn.” Lôi Tuấn Vũ vươn tay chỉ về phía trước, Lãnh Tử Tình nhìn theo ngón tay hắn, nhất thời đỏ bừng mặt, chết thật! Là đèn đỏ! Cô thật muốn tìm chỗ nào đó mà chui xuống đất!
“Sao không nói sớm.”
“Ha ha ha!” Lôi Tuấn Vũ vô cùng vui vẻ.
Vừa nãy lúc đến còn vượt hết cả đèn đỏ trên đường, là vì để bà xã thân yêu của hắn đợi ít đi vài phút, hiện giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Phải biết rằng, khi hắn vừa đến cửa Thần Vũ, nhìn thấy Hoa Bá và cô gái kia đôi co, tóc trên đầu như cũng dựng đứng hết lên! Dám đánh người phụ nữ của hắn, hắn quả thật muốn phế anh ta đi!
Có điều, nhìn thấy Hoa Bá dắt theo một người con gái giống Lãnh Tử Tình như đúc, khiến cho tâm tình hắn vô cùng sảng khoái!
“Cười cái gì?! Đánh người rất vui vẻ phải không?” Lãnh Tử Tình không khỏi lườm hắn một cái.
Thấy khuôn mặt Lãnh Tử Tình đỏ bừng vì tức giận và quẫn bách, hơn nữa dưới ánh đèn đường, quả thật có một ý vị khác. Thân người Lôi Tuấn Vũ bắt đầu phản xạ có điều kiện theo thói quen.
Tầm mắt dõi theo hơi thở phập phồng của cô, tay bắt đầu trở nên không an phận. Luồn tay vào vạt áo sơ mi của cô, bắt đầu vén lên.
Lãnh Tử Tình cả kinh, vội vàng gạt tay hắn ra, bối rối ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy đèn xanh, liền kêu lên: “Đèn xanh rồi! Mau đi thôi!”
Lôi Tuấn Vũ nuốt nước bọt, hắng giọng thu lại nỗi xúc động muốn cô, nhìn nhìn gương chiếu hậu, phía sau có xe đi lên, vì thế, hắn khởi động xe, lái đi.
Lãnh Tử Tình rất ít khi cùng hắn xuất hiện ở trên đường vào giờ này, lúc này lại có một cảm xúc khác lạ lan tràn trong xe.
Tò mò và kích thích cũng bắt đầu trỗi dậy khắp cơ thể. Lúc này, làm ở trong xe, sẽ có cảm giác như thế nào? Bụng dưới Lãnh Tử Tình lại một trận co thắt, khiến cô giật nảy mình. Xấu hổ cúi đầu, trời ạ! Thật mất mặt, cô đang nghĩ cái gì vậy!
Cửa kính xe lập tức tối om, Lãnh Tử Tình ngẩng đầu, bọn họ đã không còn ở trên đoạn đường có đèn đường chiếu sáng nữa, dường như là ở trong một ngõ nhỏ, còn hơi hơi xóc. Quan trọng hơn là, không phải đường về nhà.
“Tuấn Vũ? Chúng ta đi đâu vậy?” Lãnh Tử Tình tò mò hỏi.
Lôi Tuấn Vũ cau mày, giống như đang đè nén cái gì đó. Nghe thấy câu hỏi của Lãnh Tử Tình, nói: “Đi ăn em.” Giọng nói lại còn khàn khàn lạ thường.
Á? Mặt Lãnh Tử Tình lại nóng bừng, len lén nhìn về phía đùi hắn, liền quay ngoắt mặt đi. Nơi đó không thể rõ ràng hơn được nữa! Trời ạ, hóa ra hắn cũng giống mình... Khó trách đã khuya thế này còn đi đón cô...
Không biết hắn định đi đâu, bọn họ sẽ không đi thuê phòng khách sạn chứ! Trời ạ, thật mất mặt nha! Lãnh Tử Tình dùng một tay vỗ lên má, không dám nhìn hắn nữa, trái tim đã đập loạn xạ lên rồi.
Xe chạy đến một ngõ tối, Lôi Tuấn Vũ tìm một nơi yên tĩnh dừng xe lại, tắt máy, lập tức tối om.
Lãnh Tử Tình đột nhiên thấy trước mắt tối om. Một lúc lâu sau mới dần dần quen với bóng tối. Xung quanh không có đèn đường, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu đến.
Lãnh Tử Tình liền định xuống xe, lại bị Lôi Tuấn Vũ đè người lại.
Ngón tay thon dài, thuần thục tháo đai an toàn của hắn, hỏi: “Tắm sạch sẽ rồi hả?”
“Hả? Tắm... Sạch sẽ rồi.” Lãnh Tử Tình đỏ mặt, xấu hổ vì câu hỏi của hắn, càng xấu hổ vì câu trả lời của mình. Cô bởi vì nhớ hắn, nên đã sớm tắm rửa thơm tho ở Thần Vũ rồi! Loại xúc động gấp gáp muốn hắn này, khiến chính cô cũng cảm thấy xấu hổ.
“Ha ha, là chuẩn bị tốt vì anh sao?” Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ mang theo ý cười, “Chẳng mấy khi em chủ động nhớ anh.”
Bàn tay to lớn bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cô, từ từ, dường như một chút cũng không vội vàng.
Sau tai Lãnh Tử Tình bắt đầu khô nóng, cô đè tay Lôi Tuấn Vũ lại: “Đừng, để người ta nhìn thấy.”
“Sợ cái gì? Chẳng lẽ chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?” Lôi Tuấn Vũ không cho là đúng. Hắn thân mật với vợ, thiên hoàng lão tử cũng không được xen vào!
“Em... Hơi hồi hộp.” Lãnh Tử Tình ăn ngay nói thật.
“Vì sao? Nhìn thấy người yêu cũ, trong lòng ngứa ngáy?” Lôi Tuấn Vũ thu lại nụ cười, tỏ vẻ nghiêm túc.
“Nói gì vậy?! Em cũng vừa lúc đứng chờ anh mới gặp phải bọn họ! Hơn nữa, làm gì có người yêu cũ gì chứ! Nói khó nghe như vậy!” Lãnh Tử Tình không vui, bắt đầu cài lại cúc áo mà Lôi Tuấn Vũ vừa cởi.
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ giận dỗi đáng yêu của Lãnh Tử Tình, yết hầu trượt lên xuống thật sâu, gối một tay lên sườn mặt, nghiêng người nhìn chằm chằm Lãnh Tử Tình.
“Đi thôi, về nhà thôi.” Lãnh Tử Tình thúc giục. Không khí trong xe ngày càng loãng, cô bất giác có chút khô nóng.
“Tách” một tiếng, xe bị khóa lại. Lãnh Tử Tình sửng sốt, hồ nghi nhìn hắn: “Sao lại khóa xe lại?”
“Sợ em kêu bảo vệ ở xa tới.” Lôi Tuấn Vũ vẫn giữ tư thế kia, đôi mắt sáng rực dưới ánh trăng, vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
“Sao em có thể...” Giật mình, hắn lại còn nói...
“Mặc kệ anh!” Lãnh Tử Tình xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cũng may bên ngoài tối đen, mặt cô e là đã đỏ như quả cà chua chín rồi.
“Không phải em nói nhớ anh sao? Để anh xem em nhớ anh nhiều bao nhiêu?” Nụ cười lưu manh của Lôi Tuấn Vũ nở trên mặt, lại còn buông ghế xuống, gợi cảm nằm đó, hai chân tách ra, nơi đó cao ngất dưới quần, không chút che giấu dục vọng của hắn.
“Bạn... Của anh bị bệnh hả? Là ai?” Lãnh Tử Tình không dám nhìn hắn, khô nóng đến mức lấy tay không ngừng quạt gió, hỏi.
“Em không quen đâu. Đừng nói người khác nữa, lại đây, vào chủ đề chính đi. Cởi quần áo ra, yên tâm, ở đây không có người đến đâu.” Lôi Tuấn Vũ tiếp tục dụ dỗ, giọng nói lộ ra chút vội vàng.
Lãnh Tử Tình vừa nghe, tiến gần mặt hắn, chất vấn: “Sao anh biết sẽ không có người đến, chẳng lẽ anh thường xuyên ở chỗ này...” Lãnh Tử Tình nghĩ đến khoảng thời gian hắn hay về muộn, lẽ nào...
“Nghĩ gì vậy!” Lôi Tuấn Vũ nhéo nhéo mũi cô, bất đắc dĩ thở dài, “Tử Tình à, có thể để ông xã của em hưởng thụ một chút cảm giác bị động được không. Để anh biết em yêu anh nhiều bao nhiêu?!”
Bất đắc dĩ, bàn tay to lớn lại một lần nữa cởi bỏ từng cúc áo trước ngực cô, sau đó là áo ngực, rất nhanh liền cởi bỏ khỏi người cô...
Bình luận facebook