-
Chương 3: Ngày 1 tháng 1 – Thờ ơ lạnh nhạt
Lãnh Tử Tình lẳng lặng đứng một bên thưởng thức, xem hai người bọn họ biểu diễn. Ước chừng một phút đồng hồ trôi đi, thời gian bọn họ nín thở thật đúng là rất dài. Không khỏi lắc đầu, cô đơn giản đi đến một bên sô pha ngồi xuống, chờ xem. Vừa hôn xong, cô nàng trong lòng Lôi Tuấn Vũ dường như còn có chiều hướng muốn tiến thêm một bước nữa. Nhưng Lôi Tuấn Vũ ngăn lại. Cô nàng không hiểu ngước lên nhìn Lôi Tuấn Vũ, không chịu nói:
“Vũ, làm sao vậy? Người ta muốn thôi!”
Lôi Tuấn Vũ cười đầy sủng nịnh: “Ngoan, Kiều Nhi, có khách.”
Cô nàng tên Kiều Nhi kia từ từ cọ trên người Lôi Tuấn Vũ đứng xuống, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy được Lãnh Tử Tình lập tức không biết phải làm sao.
“Vũ, làm thế nào trong nhà… như thế nào lại có người ngoài…”
“Ha ha, ngoan, Kiều Nhi, cô ấy không phải người ngoài. Từ hôm nay trở đi, cô ấy cũng sẽ ở nơi này. Có điều, em yên tâm, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Đến đây, anh giới thiệu một chút.”
Lôi Tuấn Vũ kéo Kiều Nhi đến trước mặt Lãnh Tử Tình, nói: “Đây là vợ hợp pháp kỳ hạn một năm của anh, Lãnh Tử Tình. Còn đây là tình nhân của tôi, Kiều Nhi!”
“Đáng ghét, làm gì có kiểu giới thiệu người như vậy!” Kiều nhi thanh âm nũng nịu quở trách nói, xoay người nhìn về phía Lãnh Tử Tình, thản nhiên cười:
“Xin chào, Lãnh tiểu thư, nghe đại danh đã lâu!”
Ah? Xem ra Lôi Tuấn Vũ có từng đề cập qua về cô với cô nàng? Trông bọn họ ngay trước mặt mình mà càn rỡ như vậy, tên này chỉ sợ cái gì cũng đều nói với tình nhân của hắn rồi đâu. Tốt lắm, ít nhất ở trước mặt cô ta cũng không cần đóng kịch. Lãnh Tử Tình hào phóng vươn tay đến, cùng Kiều Nhi bắt tay, đúng là một đôi tay mềm mại, bảo sao tên đàn ông này chẳng thích. Gu thẩm mỹ của hắn… Ha ha, thật đúng là kém cỏi! Lãnh Tử Tình liếc mắt nhìn bộ ngực của cô nàng, thật là đồ sộ, xem ra hắn thích loại hình này. Ngực bự ngốc nghếch?! Phì!
“Kiều Nhi tiểu thư, xin chào, làm phiền cô rồi! Yên tâm đi, cô có thể xem như tôi không tồn tại, tôi sẽ không quấy rầy cô và Tuấn Vũ.” Lãnh Tử Tình cười nói, “Tuấn Vũ, tôi có thể biết phạm vi hoạt động của mình không?”
Lôi Tuấn Vũ trên mặt rất vui mừng, cô ta thực sự là hợp tác! Biểu hiện làm hắn rất vừa lòng. “Đương nhiên có thể. Đến đây, bên này…”
Lôi Tuấn Vũ cúi người hôn Kiều Nhi, vỗ nhẹ mông cô nàng, ý bảo cô lên lầu trước, ánh mắt ái muội và nhẹ nhàng thì thầm, dường như muốn nói những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo. Lãnh Tử Tình không cần nghĩ cũng biết, dù sao chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã xem qua heo chạy!
Lôi Tuấn Vũ dẫn Lãnh Tử Tình lên lầu, trên lầu không gian rất lớn, có hai phòng ngủ nằm cạnh nhau, một phòng vệ sinh, còn có một phòng làm việc. Lôi Tuấn Vũ mở cửa một phòng ngủ, nơi này bài trí rất đơn giản, nhưng cũng rất trang nhã. Tuy nhiên, vừa vào cửa nên chưa nhìn thấy vách kính trong suốt, dựng bởi một bức tường thủy tinh để chống đỡ, qua bức tường kính, mặt trời chiếu vào, ánh nắng rực rỡ, phủ sáng lên toàn bộ căn phòng… ai… diễm lệ lóa mắt. Lãnh Tử Tình chỉ có thể dùng từ đó để miêu tả, bởi vì những bông mẫu đơn đỏ thẫm nở rộ kia thật sự là bắt mắt. Kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trong hoa viên, bể bơi, núi giả… thu hết vào tầm mắt.
“Đây là phòng của tôi?” Lãnh Tử Tình thực vừa lòng.
“Đúng vậy. Nhưng mà, em nhất định phải chú ý lối vào phòng.” Lôi Tuấn Vũ dặn dò.
“Sao? Lối vào phòng? Không phải là theo đường từ cầu thang vừa đi lên hay sao?” Lãnh Tử Tình tò mò nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ.
“Vũ, làm sao vậy? Người ta muốn thôi!”
Lôi Tuấn Vũ cười đầy sủng nịnh: “Ngoan, Kiều Nhi, có khách.”
Cô nàng tên Kiều Nhi kia từ từ cọ trên người Lôi Tuấn Vũ đứng xuống, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy được Lãnh Tử Tình lập tức không biết phải làm sao.
“Vũ, làm thế nào trong nhà… như thế nào lại có người ngoài…”
“Ha ha, ngoan, Kiều Nhi, cô ấy không phải người ngoài. Từ hôm nay trở đi, cô ấy cũng sẽ ở nơi này. Có điều, em yên tâm, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Đến đây, anh giới thiệu một chút.”
Lôi Tuấn Vũ kéo Kiều Nhi đến trước mặt Lãnh Tử Tình, nói: “Đây là vợ hợp pháp kỳ hạn một năm của anh, Lãnh Tử Tình. Còn đây là tình nhân của tôi, Kiều Nhi!”
“Đáng ghét, làm gì có kiểu giới thiệu người như vậy!” Kiều nhi thanh âm nũng nịu quở trách nói, xoay người nhìn về phía Lãnh Tử Tình, thản nhiên cười:
“Xin chào, Lãnh tiểu thư, nghe đại danh đã lâu!”
Ah? Xem ra Lôi Tuấn Vũ có từng đề cập qua về cô với cô nàng? Trông bọn họ ngay trước mặt mình mà càn rỡ như vậy, tên này chỉ sợ cái gì cũng đều nói với tình nhân của hắn rồi đâu. Tốt lắm, ít nhất ở trước mặt cô ta cũng không cần đóng kịch. Lãnh Tử Tình hào phóng vươn tay đến, cùng Kiều Nhi bắt tay, đúng là một đôi tay mềm mại, bảo sao tên đàn ông này chẳng thích. Gu thẩm mỹ của hắn… Ha ha, thật đúng là kém cỏi! Lãnh Tử Tình liếc mắt nhìn bộ ngực của cô nàng, thật là đồ sộ, xem ra hắn thích loại hình này. Ngực bự ngốc nghếch?! Phì!
“Kiều Nhi tiểu thư, xin chào, làm phiền cô rồi! Yên tâm đi, cô có thể xem như tôi không tồn tại, tôi sẽ không quấy rầy cô và Tuấn Vũ.” Lãnh Tử Tình cười nói, “Tuấn Vũ, tôi có thể biết phạm vi hoạt động của mình không?”
Lôi Tuấn Vũ trên mặt rất vui mừng, cô ta thực sự là hợp tác! Biểu hiện làm hắn rất vừa lòng. “Đương nhiên có thể. Đến đây, bên này…”
Lôi Tuấn Vũ cúi người hôn Kiều Nhi, vỗ nhẹ mông cô nàng, ý bảo cô lên lầu trước, ánh mắt ái muội và nhẹ nhàng thì thầm, dường như muốn nói những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo. Lãnh Tử Tình không cần nghĩ cũng biết, dù sao chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã xem qua heo chạy!
Lôi Tuấn Vũ dẫn Lãnh Tử Tình lên lầu, trên lầu không gian rất lớn, có hai phòng ngủ nằm cạnh nhau, một phòng vệ sinh, còn có một phòng làm việc. Lôi Tuấn Vũ mở cửa một phòng ngủ, nơi này bài trí rất đơn giản, nhưng cũng rất trang nhã. Tuy nhiên, vừa vào cửa nên chưa nhìn thấy vách kính trong suốt, dựng bởi một bức tường thủy tinh để chống đỡ, qua bức tường kính, mặt trời chiếu vào, ánh nắng rực rỡ, phủ sáng lên toàn bộ căn phòng… ai… diễm lệ lóa mắt. Lãnh Tử Tình chỉ có thể dùng từ đó để miêu tả, bởi vì những bông mẫu đơn đỏ thẫm nở rộ kia thật sự là bắt mắt. Kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trong hoa viên, bể bơi, núi giả… thu hết vào tầm mắt.
“Đây là phòng của tôi?” Lãnh Tử Tình thực vừa lòng.
“Đúng vậy. Nhưng mà, em nhất định phải chú ý lối vào phòng.” Lôi Tuấn Vũ dặn dò.
“Sao? Lối vào phòng? Không phải là theo đường từ cầu thang vừa đi lên hay sao?” Lãnh Tử Tình tò mò nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ.
Bình luận facebook