Lãnh Tử Tình mặc một bộ váy lễ phục khá đẹp. Bởi vì dáng người cô tương đối nhỏ nhắn, nên đã cố ý chọn một bộ váy có thiết kế eo cao, vạt áo trên rủ xuống tự nhiên, độ dài váy bên dưới vừa vặn với chiều cao của cơ thể.
Phần lưng và trước ngực đều cắt theo hình chữ V, xẻ thấp, càng làm tôn thêm dáng vẻ mảnh mai của cô. Trên cổ là một chiếc vòng nhỏ lấp lánh, phối cùng với đôi khuyên tai cân xứng, làm toát lên một vẻ đẹp cổ điển bên cạnh khí chất sang trọng.
So với toàn thể mọi người tại đây thì không phải quá bắt mắt, nhưng tuyệt đối là rất tao nhã, không chút nào thua kém.
“Thế nào? Có được không?” Lãnh Tử Tình mỉm cười xoay người một vòng trước mặt Hoa Bá, cố ý hỏi trêu chọc.
Ánh mắt Hoa Bá tràn đầy kinh diễm. Anh biết vẻ đẹp của cô nhìn thoáng qua tương đối phổ biến, cần phải có sự tinh tế thì mới nhận ra được. Nếu Lãnh Tử Tình thật sự để tâm, còn có thể nhìn ra càng nhiều ngụ ý. “Rất đẹp, tôi phải cảm ơn em đã không mặc T-shirt đến!”
“Này! Không được lúc nào cũng bóc trần mấy chuyện xấu trước đây của tôi, tôi sẽ phản kích lại đấy nhé!” Lãnh Tử Tình dùng ánh mắt cảnh cáo nói.
“Được rồi, cam đoan với em sẽ không có lần sau nữa! Mình vào đi thôi!” Hoa Bá hướng về phía nhân viên tiếp tân xuất trình thiếp mời, rồi cùng Lãnh Tử Tình sóng đôi đi vào trong.
Lãnh Tử Tình không có khoác cánh tay anh, bởi vì phong cách này đã quá lỗi thời rồi. Hai người bọn họ một trước một sau, như bóng với hình.
Quả nhiên là vô cùng tẻ nhạt, lần tiệc rượu này, có rất nhiều thương nhân đều xuất hiện. Hết thảy các lĩnh vực khác nhau. Lãnh Tử Tình nhìn quanh trong đại sảnh một vòng, không thấy có bóng dáng của Lôi Tuấn Vũ, mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mắn, anh ta đến dự. Cô vẫn hơi có chút lo lắng, sợ là nếu lỡ gặp anh ta thì sẽ không biết phải giải thích như thế nào. Cũng may anh ta không có tham gia.
Lãnh Tử Tình không tránh được phải cùng Hoa Bá tiếp chuyện các khách nhân có qua lại với nhà xuất bản, duy trì tươi cười, lẳng lặng lắng nghe những cuộc trò chuyện giữa Hoa Bá và bọn họ. Hơn nữa, cô còn phải nhanh chóng thu thập thông tin, đem tư liệu về những nhân vật này nhập vào đầu mình. Oạch.
“Lãnh chủ biên, vị này là giám đốc nhà xuất bản Vũ Hoa của Đài Loan, Hứa Hoành Nhân, Hứa chủ tịch! Còn đây là chủ biên tân nhiệm của Hoa Bá chúng tôi, Lãnh Tử Tình tiểu thư.” Hoa Bá không ngại mà tỉ mỉ giới thiệu cho Lãnh Tử Tình mối quan hệ giữa hai đơn vị.
Lãnh Tử Tình chủ động vươn tay về phía Hứa chủ tịch cùng ông ta bắt tay, cười đến vô cùng trang nhã. Trong nháy mắt lúc thu hồi tay lại, bỗng cảm thấy dưới bụng một trận quặn đau, cảm giác như có thứ đang chảy xuống, khiến cô choáng váng đến độ sợ không dám di chuyển nửa bước, hai đùi vô thức siết chặt.
Trời ạ! Làm sao mà chuyện này lại đến?! Cô... Đều do cô gần đây đầu óc quá hỗn loạn, quên hết cả ngày tháng! Ôi trời! Trường hợp này cô căn bản không hề chuẩn bị, nếu để bị mất mặt ở đây, thì sẽ phải làm thế nào bây giờ?!
Sắc mặt Lãnh Tử Tình trắng bệch, cảm giác bên dưới cơ thể tựa hồ như sắp chuyển sang trạng thái ồ ạt.
“Huh? Lãnh tiểu thư không thoải mái sao?” Chủ tịch Hứa Hoành Nhân ở đối diện nhìn ra sắc mặt Lãnh Tử Tình không bình thường, thân thiết hỏi.
Cô yếu ớt mỉm cười: “Không, không có, cảm ơn Hứa chủ tịch đã quan tâm.”
Hoa Bá lập tức quay đầu nhìn về phía Lãnh Tử Tình, phát hiện thái dương của cô thậm chí còn đổ mồ hôi, không khỏi nhăn trán chau mày.
“Giám đốc Hoa, nếu Lãnh tiểu thư không thoải mái, vậy thì vẫn nên để cô ấy được nghỉ ngơi một chút, tôi trước xin phép rời đi.” Chủ tịch Hứa lễ độ cáo lui.
Hoa Bá lập tức đỡ tay Lãnh Tử Tình, hỏi: “Em sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy, hay là qua bên kia ngồi một chút đi?”
“Đừng nhúc nhích!” Lãnh Tử Tình đè lại cánh tay anh. Anh không kéo còn không sao, vừa kéo cô cái, đã có một... Ôi trời! Bộ lễ phục này mỏng như vậy, vải lại sáng màu...
Lãnh Tử Tình vụng trộm nhìn trái phải xung quanh, nhiều người đang nhìn về phía bọn họ ở bên này, đương nhiên là nữ giới chiếm đa số. Cô dám khẳng định những người phụ nữ đó là đang nhìn Hoa Bá!
Trời ạ! Sơ suất quá! Thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
“Em làm sao vậy?” Hoa Bá lo lắng hỏi, đột nhiên sững người. Có thể hay không là? “Em... Nguyệt sự?” Hoa Bá khẽ khàng ghé sát vào bên tai cô hỏi nhỏ.
Lãnh Tử Tình vừa nghe xong, khuôn mặt thoáng đỏ! Anh cũng không cần phải bà tám như vậy chứ!
Nói thật, chu kỳ sinh lý của cô, anh so với cô còn nhớ rõ hơn. Trước kia, ở trên mạng, anh thậm chí còn nhắc nhở cô trước vài ngày. Lần này, sau khi gặp mặt, anh quên không nhắc cô. Không nghĩ tới cô vậy mà cũng quên?!
Nhìn tư thế cứng nhắc của cô, Hoa Bá cũng không chê cười, anh ngược lại còn rất lo lắng.
Lãnh Tử Tình đang cật lực suy tính làm thế nào để có thể rời đi mà sẽ không bị mất mặt, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn hướng về phía mình đi tới...
Mồ hôi trên trán lại chảy thêm một chút, Lãnh Tử Tình thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của chính mình! Dĩ nhiên là Lôi Tuấn Vũ! Phía sau còn có anh bạn tốt Cổ Dương! Trời ạ! Có cần phải ngẫu nhiên trùng hợp đến vậy không?!
“Hoa Bá! Làm sao bây giờ?” Lãnh Tử Tình hoảng. Kiểu này chết chắc rồi, không chỉ làm mất mặt Hoa Bá, lại còn thêm cả Lôi Tuấn Vũ nữa!
Hoa Bá nghĩ cô đang hỏi anh phải làm thế nào để rời đi, một ý tưởng nhanh chóng nảy ra trong đầu. Nếu cô không thể đi lại được, vậy thì đành phải ôm cô bế đi thôi! Vừa định thực thi, anh cũng chợt nhìn thấy hai người kia...
Đương lúc đang bối rối, Lôi Tuấn Vũ đã đi tới rồi. Anh lạnh lùng nhìn Hoa Bá nắm chặt cánh tay Lãnh Tử Tình, không nóng không lạnh nói: “Hoa tiên sinh cũng tới tham gia tiệc rượu? Tử Tình, nhạc phụ hôm nay có gọi điện thoại bảo chúng ta qua nhà có việc, bây giờ có thể đi luôn được không?”
Ah? Cha? Vì sao lại không gọi điện cho cô?! Lãnh Tử Tình hồ nghi nhìn Lôi Tuấn Vũ, vẻ mặt anh ta không giống như đang nói dối.
“A, xin lỗi Tuấn Vũ, bây giờ không được. Buổi tối chúng ta cùng nhau đi đi! Hiện giờ em đang phải làm việc.” Cô yếu ớt mỉm cười, cầu nguyện không biết anh ta có thể nhanh một chút rời đi hay không.
“Làm việc?” Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại nhìn Lãnh Tử Tình, lại nhìn nhìn Hoa Bá. Cô làm việc bên cạnh người đàn ông này?! Chuyện xảy ra khi nào?! Người phụ nữ của Lôi Tuấn Vũ anh mà phải làm việc sao?!
Vẫn là Cổ Dương cố gắng giảm bớt bầu không khí căng thẳng: “Tôi nói nha Tử Tình tẩu tử, tôi thật đúng là rất nhớ tay nghề của em a! Làm sao mà hai ngày nay đều không nhìn thấy em vậy? Em chạy đi đâu ở thế? Không phải là theo ở cùng với tên tiểu tử này đấy chứ!?”
Lôi Tuấn Vũ thúc khuỷu tay về phía sau, huých vào chính giữa ngực Cổ Dương, tên kia lập tức khuỵu người khóc thét.
Mồ hôi Lãnh Tử Tình đều đã nhỏ ròng. Cũng không thể cố hơn được nữa. Cô sắp chống nỡ không nổi! Chuyện này... Chắc phải nhanh làm rõ!
Nhận thấy sự khác thường của cô, Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hỏi: “Em làm sao vậy?”
“A? Uhm, không có gì! Chính là có chút không thoải mái thôi. Nếu không thì các anh cứ qua bên kia trước, buổi tối em sẽ đi...” Lãnh Tử Tình xấu hổ, hận không thể khiến bọn họ mau chóng biến mất.
“Em bị sốt ư?” Lôi Tuấn Vũ đưa tay chạm lên trán cô, không nóng. Làm sao vậy?
Hoa Bá vốn nghĩ rằng nếu Lôi Tuấn Vũ đã xuất hiện, vậy thì chức hộ hoa sứ giả cũng không đến lượt anh đảm đương nữa. Nhưng là, khiến cho anh thấy tò mò, Tử Dạ vì sao lại không nói cho Lôi Tuấn Vũ biết việc đang diễn ra? Hai người họ đều đã là vợ chồng cả rồi không phải sao? Chẳng lẽ, trước mặt chồng của chính mình mà cô vẫn còn dè dặt điều gì?
“Không phải! Thật sự không phải! A!” Lãnh Tử Tình vừa động, kêu lên một tiếng, lại thấy nhỏ giọt xuống, cô thế nhưng cảm giác được một dòng máu theo chân mình chảy dọc xuống dưới. Cũng may làn váy vẫn đủ dài.
Chết tiệt! Lãnh Tử Tình không khỏi đảo mắt trợn tròn. Cô cũng không thể cố gắng ngừng lại được nữa rồi!
Bình luận facebook