-
Chương 5: Cô dối trá cho ai xem chứ?
“Con người vốn sống dựa vào trí nhớ”
– ánh mắt cô quét qua bình hoa, thảm trải sàn,
vải bọc ghế sô-pha, những thứ mà Tạ Vũ vừa
nhắc tới, lát sau, ánh mắt đó lại chăm chăm
nhìn vào khuôn mặt anh – “chính vì thế những
chuyện không nhớ nổi cũng đồng nghĩa những
chuyện đó chưa từng xảy ra. Tất cả những điều
anh nhắc đến, đồ vật cũng được, chuyện ly hôn
cũng xong, cảm giác trong tim em cũng giống như
khi anh cầm thanh kẹo mút đó. Vì thế em hỏi
anh, cảm giác đó có dễ chịu không?
1.
Hà Kỳ từng giấu Hà Man gọi điện cho Ta Vũ, mỗi câu nói của cô đều giống như những lời chuyện trò của các thiên thần.
“Tạ Vũ, Hà Man giờ xuất viện rồi, tất cả đều ổn… chỉ có điều, con bé tạm thời mất trí nhớ về tất cả mọi chuyện xảy ra trong vòng 5 năm vừa qua. Lúc vừa mới tỉnh lại, nó còn tưởng vụ tai nạn này là lần tai nạn xe máy khi hai đứa đi hưởng tuần trăng mật kia đấy, những chuyện xảy ra sau đó nó hoàn toàn không còn chút ấn tượng nào cả, cậu đừng gây kích động đến cảm xúc con bé nhé, tôi hiểu điều này đúng là đã ép cậu quá, nhưng xin cậu đấy.”
Mất trí nhớ, cùng với việc tại sao trong những phim kiếm hiệp, tất cả các nhân vật nữ đều có khuôn mặt và dáng điệu giống hệt với người mẹ quá cố của mình mà hoàn toàn bỏ qua yếu tố gen di truyền từ người cha. Hai điều đó đã trở thành hai câu đố kỳ quặc nhất mà Tạ Vũ không thể giải đáp.
Tạ Vũ vẫn luôn thấy vô cùng tò mò về Hà Kỳ. Chị là một người dịu dàng, hào phóng và lý trí, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, là mẫu phụ nữ khiến người khác phải tôn trọng và muốn đến gần. Từ trước đến giờ hai vợ chồng chị luôn quan tâm chăm sóc đến đôi vợ chồng trẻ là anh và Hà Man, bởi thế khi những lời này được nói ra từ miệng Hà Kỳ, dù trong lòng Tạ Vũ dở khóc dở cười, nhưng vẫn lễ phép đáp lại vài câu, không dám thô lỗ ngay trước mặt.
Mất trí ư? Làm trò hề gì thế chứ? Cô ta tưởng mình đang chơi điện tử chẳng may mất mạng chắc? Cứ 5 năm là một mạng, sau khi mất mạng lại có thể chơi lại từ đầu, bắt đầu từ 5 năm trước khi hai người cùng đi hưởng tuần trăng mật sao?
Hay cô ta xem phim thần tượng nhiều quá nên nhiễm? Cô ta chẳng phải rất ghét các phim thần tượng đó à? Lúc nào cũng kêu ca chúng toàn lừa đảo, mị dân đó thôi? Mất trí? Hừ, có mà mất cái đầu cô ấy!
Lại nói mất trí, Danny cũng thường xuyên mất trí đấy, từ trước đến giờ cậu ta toàn chẳng nhớ đã từng vay tiền của tôi kia kìa!
Tạ Vũ lễ phép cúp điện thoại, nhưng trong lòng có hàng vạn con ngựa đang hí vang trời rầm rập phi qua.
Thế mà giờ đây Hà Man lại đang đứng trước mặt, ôm chầm lấy anh, nói rằng mình bị mất trí.
Sao cô ấy cũng mặt dày mà nói ra như thê?
Tạ Vũ cảnh giác nhìn ngó xung quanh, chắc không có ai quanh đây chứ? Nhỡ cô ấy đang chơi bài sai khiến bị thua, rồi bị ép đến đây nói những lời hoang đường đó thì sao?
Đùa tôi ư?
Tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng Tạ Vũ đang vang lên réo rắt.
2.
Không thể trách Tạ Vũ đã suy nghĩ quá nhiều như vậy.
Sau khi ly hôn, có lần Tạ Vũ đánh bài cùng đám bạn, mọi người cùng thống nhất lần này không chơi theo luật cũ, không chơi tiền, mà người thua phải tham gia một trò mạo hiểm.
Danny tìm được một trò rất thịnh hành trên mạng, gọi là “Nói với người cũ, anh yêu em”. Luật chơi rất đơn giản: dùng điện thoại nhắn tin cho người yêu cũ, cách một phút gửi một tin, dù đối phương có trả lời hay không, hay nhắn lại với nội dung gì, vẫn cứ theo luật chơi đó mà nhắn tin đến lúc trò chơi kết thúc.
Chính vì thế mà hôm đó đã xảy ra nhiều chuyện dở khóc dở cười. Người yêu cũ của Danny đã nhắn lại ba tin: “Đùa tôi à”, “Tôi không tin” và “Anh chết đi”. Người yêu của thằng K ngay từ tin đầu tiên đã nhắn lại: “Em cũng thế” khiến cậu ta bị một phen trót cưỡi lưng hổ. Còn người yêu cũ của lão Trương chỉ nhắn lại một lần: “Ha ha ha”…
Hôm đó, Tạ Vũ đánh bài rất chăm chú, chỉ sợ mình thua. Mọi người ai cũng phát hiện ra điều đó, vì thế cùng hợp sức lại vây đánh anh, cuối cùng anh cũng thua một lần.
Tạ Vũ chẳng còn gì để mất, trong lòng nghĩ, chỉ là trò chơi thôi mà, sau đó giải thích cũng được. Anh gửi tin nhắn đầu tiên. “Anh yêu em.”
Không có hồi âm.
Mọi người lặng thinh đợi cho qua một phút, anh nhắn tiếp. “Anh yêu em.”
Hồi lâu sau mới thấy Hà Man nhắn lại một câu. “Em rất bận, xin đừng quấy rầy em nữa.”
Không khí lúc này đã quá gượng gạo. Mấy cậu bạn kia ai cũng có người yêu cũ, và không phải ai cũng từng trải qua tâm trạng rối rắm trong tình cảm như vậy.
Nhưng mọi người đều biết, cuộc hôn nhân giữa Tạ Vũ và Hà Man không giống vậy.
Danny đứng ra thu dọn hậu quả, nói. “Được rồi, được rồi, trò này chán thật đấy, không chơi nữa… không chơi nữa.”
Mọi người cũng hùa theo.
Tạ Vũ lắc đầu, không nói gì. Anh vẫn muốn chơi đến cùng.
Vì thế quyết định nhắn tin lần cuối, “Anh yêu em.”
Lần này Hà Man hồi âm rất nhanh. “Em không yêu anh.”
Tạ Vũ không muốn diễn vai tình cũ không rủ cũng đến chút nào nữa, vốn dĩ vết thương lòng của anh đã đau đớn lắm rồi, anh vẫn cần phải giữ thể diện “Em lại làm gì nữa đây?” Anh nhẹ nhàng đẩy Hà Man đang khóc thút thít ra. “Chẳng ai tin đâu, em tưởng mình là diễn viên sao?”
Bên cạnh chắc chắn có người đang đứng xem, chắc chắn đây là một âm mưu, nếu ngu ngốc mà mắc mưu thì phiền lắm.
“Tạ Vũ…” Hà Man đưa ánh mắt thảm thương nhìn anh, những giọt nước lăn dài trên má, dưới ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt cô càng trở nên nhạt nhòa, ướt đẫm loang loáng như mặt nước trên sông, Tạ Vũ bỗng chốc cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Anh vội vàng quay mặt đi.
“Mất trí nhớ thật hả?”
Hà Man gật mạnh đầu.
“Tất cả mọi chuyện sau tuần trăng mật hoàn toàn không nhớ nổi?”
Hà Man lại tiếp tục gật đầu.
“Thế hiện tại chẳng phải em vẫn còn rất yêu anh sao?”
Nói xong lời này, Tạ Vũ chợt cảm thấy mình thật độc ác. Anh không biết bản thân mình thật ra có phải chỉ muốn trêu đùa cô hay không.
Nhưng… Hà Man không hề do dự đến một giây. Cô tiếp tục gật mạnh đầu.
3.
Khó xử.
Tạ Vũ vừa rửa rau trong bếp, vừa thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Hà Man đang co ro ngồi trên ghế sô-pha thẫn thờ xem tivi.
Giả vờ cũng giống thật đấy. Ai biết trong hồ lô chứa thuốc khỉ gì chứ?
Sau khi hỏi Hà Man ba câu, nhận được những cái gật đầu ngày càng chắc chắn của cô ấy, anh bỗng chợt cảm thấy mình đã tự cắn chặt vào móc câu.
Cô ấy yêu anh ư, sau đó thì sao? Sau đó thì anh sẽ thế nào?
Dù thật giả thế nào, Hà Man có thể quay trở lại 5 năm trước, nhưng anh thì không thể. Nhưng ngay lúc này quả thật anh không thể nghĩ ra được một biện pháp nào khả dĩ hơn cả, vì ngay chính Hà Man cũng không biết vì sao mình lại tìm đến đây nữa, vì thế Tạ Vũ đành phải đưa cô vào phòng.
Cảm thấy không khí có chút căng thẳng, Tạ Vũ liền với lấy điều khiển, mở bộ dàn bên cạnh tivi. Cũng may trong đó có một đĩa CD mà cả hai người đều rất thích. Khi nhạc nổi lên, Tạ Vũ cảm thấy mình như trút đi được một gánh nặng.
Hà Man cũng quay đầu lại, nhìn Tạ Vũ cười. “Âm thanh tuyệt quá.”
Tạ Vũ sửng sốt, chỉ vào bộ dàn âm thanh cạnh tivi, hỏi khẽ. “Bộ dàn này là quà tặng của em khi được thăng chức đó, không nhớ sao? Âm thanh quả thật rất tuyệt vời.” Anh cố tình cất cao giọng một chút, cảm thấy không khí có chút phấn khích hơn.
Không ngờ, phản ứng của Hà Man chỉ là một khuôn mặt mờ mịt, ngơ ngác.
Tạ Vũ cười bất lực. “Thế… anh đi tắm trước đây, em đợi chút nhé. Muộn thế này rồi cũng không tiện đưa em về nhà, hay hôm nay em cứ ở lại đây…”
“Đương nhiên, đây là nhà em mà!”
Tạ Vũ còn chưa nói xong, Hà Man đã khẳng định một cách điềm nhiên, khiến anh giật nảy suýt cắn phải lưỡi.
Đây đâu còn là nhà của cô chứ, chúng ta ly hôn rồi mà. Cô dựa vào cái gì mà tự nhiên thế nhỉ. Còn nữa, bình thường cô cũng ăn nói thế này đâu… Tuy trước đây cũng thường nói vậy, nhưng sau đó khá lâu rồi chúng ta không còn thân thiết, quen thuộc như vậy nữa, cô đừng giở trò với tôi …
Hàng vạn hàng nghìn xúc cảm, bùi ngùi ùa đến trong tim Tạ Vũ, nhưng nhìn thấy Hà Man mặc bộ quần áo của ngày xưa, một hình ảnh bấy lâu không gặp, nay lại đột ngột xuất hiện tại nhà anh một cách vừa dịu dàng vừa thân thiết, khiến anh không cất thêm được lời nào nữa.
Quay người dứt khoát đi tắm. Khi anh lau tóc quay trở lại phòng khách, thì thấy Hà Man đang loay hoay lục tìm thứ gì đó.
“Em tìm gì vậy?”
“Cái cốc ấy. Chẳng phải nó để trong ngăn kéo này à? Sao em tìm mãi không thấy?”
Hà Man cúi đầu lần lượt mở từng ngăn kéo, giọng điệu vẫn rất quen thuộc, tùy ý và thân thiết, giống như chưa từng rời xa ngôi nhà này.
“Cốc ở trong tủ phía sau lưng em, bên trên ấy.”
Hà Man sững người một lát, đứng thẳng dậy, quay đầu mở cánh cửa tủ, một hàng cốc xếp ngay ngắn trong đó.
“Sao anh lại để nó ở đây? Lúc lấy ra lấy vào không tiện chút nào. Trước đây có để chỗ này đâu…”
Hà Man vẫn làu bàu, dường như đang mê muội. Tạ Vũ ngạc nhiên cảm thán. “Em không phát hiện ra khắp ngóc ngách trong nhà này đều không giống trước rồi sao? Tất cả đã thay đổi từ lâu rồi.”
Câu nói này giống như tiếng chuông điểm 12 giờ đêm, thức tỉnh cô gái Lọ Lem trong đêm dạ hội.
4.
“Này, cái bình hoa này, em còn nhớ không? Nó được mua ở Madrid nhân dịp kỷ niệm chúng mình kết hôn đấy. Anh bảo không mua vậy mà em cứ nhất định mua cho bằng được, báo hại anh phải khệ nệ cõng cả một bình hoa to đùng về nước, đi đến đâu cũng sợ nhỡ có ai va phải mình thì chết, lén lén lút lút như giấu ma túy, suýt chút nữa thì bị hải quan hành quyết…”
“Đây nữa, còn cái thảm này, em nhất mực nói bàn trà kiểu gì cũng ma sát làm hỏng sàn gỗ, một mét vuông bao nhiêu tiền, thế mà em bắt anh phải mua cho bằng được cái thảm ở Angola đó, nói để bảo vệ sàn gỗ nhà mình. Anh phải đi đâu để kiếm về cho em đây, đành phải lên mạng đặt mua, rồi nói dối em là đặt ở nước ngoài, thế mà em cũng tưởng thật, xem ra em cũng chẳng biết cái gì…”
“Còn vải bọc sô-pha này nữa…”
“Cả cái bệ rửa tay này, mỗi lần dùng nước đều bị tràn ra, sau này anh đã tìm một người bạn của Danny, cậu ta đã sửa lại giúp anh đấy…”
Tạ Vũ vừa giới thiệu, vừa bắt đầu hoài nghi Hà Man liệu có phải cố ý giả vờ hay không.
Làm sao mà không thể nhớ ra nổi chứ, đâu thể tin nổi cô ấy? Anh chú ý thấy, Hà Man chăm chú ngó theo tay anh chỉ với vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa mù mờ.
Tạ Vũ tiu nghỉu thất vọng, anh dừng lại một chút, bản thân cũng không hiểu phải lấy thứ gì ra để làm ví dụ. Hà Man chủ động chỉ đôi khuyên tai đặt trên tủ rượu cạnh tivi hỏi. “Thế… đôi bông tai này là của em sao?”
Đôi bông tai đó được làm theo hình đuôi công, điểm xuyết những viên đá màu ngọc bích, trong suốt, sáng lấp lánh.
Sao có thể của cô được, nếu nói nó là đồ trang sức của cô 5 năm về trước thì còn tạm được, giờ cô đâu còn dùng mấy thứ đồ vừa phức tạp lại vừa bắt mắt đến thế.
Tạ Vũ oán thầm trong lòng, nhưng bản thân cũng không hiểu sao đôi bông tai ấy lại có mặt ở đấy, nên đành lắp bắp giải thích. “Không… đó là của bạn gái hiện tại của anh.”
Không biết chuyện mình có bạn gái, Hà Kỳ đã nói cho cô ấy biết chưa nữa. Nói xong, anh với lấy đôi bông tai của Lily đặt trong ngăn kéo.
Đóng ngăn kéo xong, như vẫn chưa cam tâm,anh hỏi lại. “Thật em không nhớ gì sao?”
Hà Man nghe xong sững người một lát, Tạ Vũ cảm nhận thấy trong lòng có chút hả dạ.
Giả vờ đi… cứ thoải mái… Tôi xem cô đóng kịch tiếp như thế nào.
Bỗng Hà Man cúi đầu cười, thò tay vào trong túi lấy ra một thanh kẹo mút hình tròn, đưa cho Tạ Vũ.
Tạ Vũ cầm thanh kẹo ngắm nghía, đó chỉ là một thanh kẹo mút bình thường, chỉ cần 2 tệ cũng có thể mua được ở những cửa hàng tạp hóa ven đường, được gói trong một lớp giấy kính trong suốt, không có gì đặc biệt.
“Em đưa anh cái này làm gì?”
“Đây là món quà trước đây anh tặng em mà. Em rất trân trọng nó.” Hà Man cúi đầu dịu dàng cười, thấy vậy Tạ Vũ cảm thấy trong lòng có chút gì đó rất khác lạ.
“Anh tặng em khi nào nhỉ?”
“Anh không nhớ sao?” Hà Man ngạc nhiên mở to mắt. “Để trong hộp thiếc nhỏ mà bình thường hay để đồ quan trọng ấy, khi sắp xếp đồ trong phòng em đã tìm thấy nó. Em còn nhớ trước khi chúng mình kết hôn, có lần em phải làm thêm giờ đến nửa đêm, bị cấp trên – chính là mụ già ác như hổ đó – mắng cho em một trận thê thảm, dọc đường về em vừa đi vừa khóc. Anh thấy cửa hàng tạp hóa bên đường có bán kẹo mút, nhớ ra em rất hảo ngọt, liền chạy qua đó mua cho em, còn nói nhất định sẽ có một ngày em không phải khổ như thế nữa, hàng ngày sẽ được ăn những đồ ngon ngọt như mật với anh.” Càng nói, cô càng như chìm đắm vào những câu chuyện của dĩ vãng, khuôn mặt bỗng buồn đau vô hạn. “Nhưng… sau đó tại sao… chúng mình…”
Cô không thể nói tiếp. Trong lúc hoang mang, Tạ Vũ cũng bị cuốn theo những tình tiết của câu chuyện trong quá khứ.
Chắc mình đã từng hứa như vậy, nhưng vào lúc nào thì… Có chút bối rối, ngượng ngùng thoáng dấy lên trong lòng anh.
“Anh không nhớ ra sao?” Hà Man ngước lên nhìn anh, ánh mắt ngân ngấn nước.
Tạ Vũ hoảng hốt, sự tự tin bất giác bay biến đâu mất.
Hai người nhìn nhau, rất lâu, cuối cùng Tạ Vũ cũng đành chịu thua, áy náy hết sức nói. “Anh… anh… anh…” Lấp bắp mãi mà không thể nói tiếp.
Hà Man lại cười phá lên thành tiếng.
Tạ Vũ ngơ ngác nhìn, trong mắt Hà Man vẫn còn lóng lánh nước, cố vịn vào ghế sô-pha cười gập cả người, tiếng cười vui vẻ sảng khoái đó khiến cảm giác thân thuộc đã lâu lắm rồi không thấy ùa về tưới mát trong anh.
Dường như căn phòng bấy lâu nay lạnh lẽo âm u giờ được thổi vào một luồng sinh khí mới.
“Rốt cuộc ý em là sao?” Anh không muốn bị dao động một cách dễ dàng như thế, nên cố cất giọng cứng nhắc.
“Anh thấy sao?” Hà Man ngẩng đầu lên, nụ cười vụt tắt. “Bỗng nghe thấy một tình tiết thuyết phục người ta đến vậy, mà bản thân lại không thể nhớ ra, nhưng vẫn nghĩ chắc chắn nó từng xảy ra rồi, cảm giác đó có dễ chịu không?”
Tạ Vũ im lặng.
“Lúc nãy trên đường đến đây, có một cửa hàng tạp hóa vừa khai trương vẫn mở cửa, chủ cửa hàng đó phát kẹo mút cho những người đi ngang qua. Còn câu chuyện đó, em chỉ bịa ra để lừa anh thôi.
Hà Man nhẹ nhàng lấy thanh kẹo từ tay Tạ Vũ, tiện tay vứt luôn vào sọt rác.
“Con người vốn sống dựa vào trí nhớ.” Ánh mắt cô lướt qua bình hoa, thảm trải sàn, vải bọc sô-pha, những thứ mà Tạ Vũ vừa nhắc tới, lát sau, ánh mắt đó lại chăm chăm nhìn vào khuôn mặt anh, “Chính vì thế những chuyện không nhớ nổi, cũng đồng nghĩa những chuyện đó chưa từng xảy ra. Tất cả những điều anh nhắc đến, đồ vật cũng được, chuyện ly hôn cũng xong, cảm giác trong tim em cũng như khi anh cầm thanh kẹo mút đó. Vì thế em hỏi anh, cảm giác này có dễ chịu không? Rõ ràng như chưa từng xảy ra, nhưng lại bắt người ta phải chấp nhận, phải gánh hậu quả. Em biết anh rất khó lý giải, chuyện mất trí này đúng là nghe rất hoang đường, vì vậy mà em mới thêu dệt nên câu chuyện đó, hy vọng anh hiểu được rằng, em cũng thấy toàn bộ chuyện này vô lý như anh vậy.”
Tạ Vũ im lặng.
Nghĩ lại cũng đúng, Hà Man chẳng có thời gian và cũng chẳng có tâm trạng nào để đến đây chơi trò mất trí nhớ này cả. Khi đó cô ấy bước đi rất tuyệt tình, làm gì có chuyện quay ngược lại chơi trò đuổi bắt thế chứ.
Thật ra anh cũng từng hy vọng Hà Man – một Hà Man nửa năm trước lạnh lùng kéo vali đi đầu không thèm ngoảnh lại – hồi tâm chuyển ý, giả vờ mất trí nhớ mà nói một câu “Em yêu anh.”
Chẳng phải vì muốn tái hợp, cũng không phải vì muốn buông tay. Tạ Vũ tự nhủ, chỉ là muốn thở phào một cái, muốn giải thoát cho nút thắt trong lòng.
Chỉ vậy mà thôi.
Anh định lên tiếng an ủi cô, không ngờ, Hà Man lùi lại phía sau một bước, nói tiếp với giọng ngượng ngùng. “Nhưng giờ em đã hoàn toàn chấp nhận…” Cô lắc đầu cười chua xót. “Anh… khi anh đẩy em ra lúc ở cửa, em đã cảm nhận được tình cảm và mối quan hệ của chúng mình đã không còn như thế nữa.”
Những giọt nước mắt lần này là thật.
Cô đưa tay lên, vừa quệt nước mắt vừa cố gằng cười nói. “Tại em cả, em còn tưởng chúng mình mới trở về sau kỳ nghỉ tuần trăng mật nên có chút đường đột. Em… em sẽ chú ý.”
Nước mắt càng lúc càng thánh thót rơi, cuối cùng cô ngồi thụp xuống, cười đến bật khóc nức nở.
5.
Gẩn đi ngủ, Tạ Vũ mới phát hiện sạc điện thoại vẫn để trong phòng ngủ.
Anh tung chăn, xuống ghế sô-pha, nhẹ nhàng bước lên tầng, rón rén đẩy cửa phòng ngủ.
Hà Man không kéo rèm cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa kính, tràn vào phía trong khiến cả phòng trở nên lạnh lẽo, cô tịch.
Tạ Vũ cắm sạc chiếc iPhone trên đầu giường một tiếng “tinh” vang lên. Không biết có phải Hà Man bị đánh thức không, cô trở người quay sang hướng Tạ Vũ, khuôn mặt thấm đẫm ánh trăng, cùng với tiếng ngáy đều đều nhẹ nhàng.
Tiếng ngáy. Tạ Vũ như bị thứ gì đó chụp lấy linh hồn, chôn chân tại chỗ.
Mấy hôm trước đây thôi, một bộ phim mà anh rất thích đã đến hồi kết. Bà lão trong phim cuối cùng ra đi trong giấc ngủ, bên vòng tay thân ái và quan tâm của họ hàng, hàng xóm cùng các con cháu, ông lão cô độc vẫn cười một cách mạnh mẽ và độ lượng. “Tôi ổn mà, đừng lo. Có điều tiếc một nỗi không được nghe thấy tiếng ngáy của bà ấy nữa, nên chắc ngủ không say, tôi có thể mượn ở nông trại bên cạnh một chú lợn con về đặt trong phòng ngủ không.”
Mọi người cười ồ lên, Tạ Vũ cũng cười, nhưng cay cay nơi khóe mắt.
Yêu nhau bao nhiêu năm, kết hôn cũng 5 năm, một khi chia tay, cái khiến người ta đau đớn ruột gan nhất không phải là tình cảm – tình cảm đã bị rạn nứt, vỡ vụn, nhạt nhòa từ rất lâu rồi, nếu không cũng sẽ chẳng đến mức này. Điều khó chịu nhất, buồn nhất chính là thói quen, đó là khi gọi Lily nhờ mang đến một cốc nước, nhưng lại vô tình thốt ra “Man ơi!” Là những đêm tĩnh lặng không có tiếng ngáy nhè nhẹ của cô. Là những đồ mỹ phẩm vứt lăn lóc còn sót lại trên bệ bồn rửa tay mà cô không buồn mang đi…
Khi ly hôn, Hà Man dọn dẹp hành lý rất nhanh, cũng không nói rốt cuộc cô chuyển đi đâu.
Tạ Vũ tựa cửa, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Hà Man nhanh nhẹn chỉ bảo những người khuân vác. “Cái này… cái này, đóng gói hết, những cái khác không cần.”
Hà Man vẫn mang phong cách thường thấy như khi làm việc, nghiêm túc, lý tính, thậm chí có chút hà khắc, trông cô chẳng có vẻ gì của người đang chuyển nhà khi ly hôn.
Anh vốn cho rằng thủ tục thì làm nhanh, nhưng chuyện cô ấy chuyển đi lại không hề đơn giản và dễ dàng. Hai người dù gì cũng đã sống với nhau trong căn hộ này khá lâu rồi, người không có kinh nghiệm chắc chắn sẽ cho rằng chuyển nhà là một việc rất đơn giản, giống như những cảnh trên tivi vậy, chỉ vài vali là có thể đóng gói tất cả đồ đạc, nhưng những dấu tích của cuộc sống đâu thể dễ dàng xóa sạch như thế. Quần áo, mỹ phẩm, văn bản giấy tờ, sách, bình pha cà phê và cả mấy chục đôi giày của cô ấy nữa…
Thu thu dọn dọn mất hơn nửa ngày. Sắc mặt Tạ Vũ vẫn thâm trầm, cố gắng ép mình không chú ý đến tiến độ của họ, nhưng khi nhìn thấy những thùng to nhỏ, những túi xách chất đầy trong phòng khách, anh thật sự rất khó chịu.
Những đồ đạc trong phòng khách đó – là sự hiện diện của Hà Man trong căn nhà này.
Khi nó được bê đi, nghĩa là cô ấy không còn tồn tại nữa.
“Em còn nhớ trước đây chúng mình chuỵển nhà từ ngoài vành đai vào trung tâm thành phố không?” Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại mở miệng thốt ra câu hỏi đó.
Hà Man không trả lời. Cô lười phải đáp lại anh bất kỳ một câu hỏi nào, chỉ quay mặt ném ánh nhìn miệt thị cái sự không đầu không cuối, không lý do của anh.
Tạ Vũ không nói gì nữa. Hà Man lại tiếp tục cúi người kiểm lại đồ đạc.
Đó là thời gian khoảng 2 năm sau khi kết hôn, hai người quyết định thuê một căn hộ ở gần khu vực trung tâm thành phố. Dù sao ở vành đai cũng quá xa, mỗi lần phải làm thêm thường về rất muộn, đến tàu điện ngầm cũng đã hết chuyến, thật sự bất tiện vô cùng. Khi đó hai người đã có chút điều kiện, nhưng vẫn chưa được như bây giờ. Trước khi chuyển nhà, họ đã mất mấy ngày để đóng gói đồ đạc, phải nhanh chóng chuyển đi khi nhà cũ hết hạn thuê. Hà Man lên mạng so sánh giá của một vài công ty chuyển nhà, cuối cùng cắn răng chọn một công ty rẻ nhất, với điều kiện: hai người phải chuyển đồ đạc xuống tầng trước, người ta đến chỉ việc khuân đồ lên xe, sau khi đến nơi, hai người lại tự mình chuyển đồ vào nhà.
Vì để tiết kiệm tiền nên chẳng còn cách nào cả. Giữa mùa hè oi bức, hai vợ chồng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lên mỗi tầng lại nghỉ một lát, nhìn nhau cười rồi tiếp tục vác lên.
“Sau này thề không bao giờ chuyển nhà nữa, em hao mất mấy chục năm tuổi thọ rồi đấy.”
Lời của Hà Man khi đó, như còn văng vẳng bên tai.
Giờ đã khác, trong bộn bề công việc, cô vẫn có thể để thư ký giúp mình tìm một công ty vận chuyển nhà chu đáo, uy tín mà không cần phải nghĩ đến giá cả, giúp cô sắp xếp tất cả những đồ đạc thuộc sở hữu của mình một cách thỏa đáng, đến một sợi tóc cũng chẳng hề thất thoát.
Đóng gói xong, Hà Man chỉ huy bọn họ khuân đồ ra cửa.
Tạ Vũ cũng không tiễn, anh đứng đó, Hà Man đi qua mà không hề nhìn anh lấy một lần.
“Tôi để chìa khóa trên bàn.”
Đó là câu cuối cùng cô ấy nói trong ngôi nhà này.
Tạ Vũ cũng không nhớ mình có đáp lại hay không, chắc chỉ nói một câu “Ừm”, hoặc cũng có thể chỉ gật đầu.
Hà Man vẫn đang say giấc. Tạ Vũ vô thức đến bên cạnh, nhẹ nhàng lướt ngón tay trên khuôn mặt cô, nhưng không chạm hẳn vào.
Cô ấy chỉ nhớ được toàn bộ những chuyện vui vẻ, ngọt ngào xảy ra trong tuần trăng mật, nhớ đến những nỗi khổ cùng gánh chịu, những niềm vui cùng sẻ chia, nhưng lại không hề lưu giữ chút ấn tượng nào về những mâu thuẫn, những câu nói ác ý khiến tình cảm hai người ngày càng nhạt nhòa xa cách sau đó.
Tạ Vũ còn nhớ buổi nói chuyện cuối cùng của hai người trong phòng họp công ty trước khi tai nạn xảy ra.
Dù hai người đã ly hôn, nhưng cùng làm trong một công ty quảng cáo, Tạ Vũ là giám đốc kinh doanh, còn Hà Man là giám đốc sáng tạo, bao nhiêu cuộc họp lớn nhỏ trong công ty, họ đều phải chạm mặt nhau. Nhưng, khi đi làm họ cố ý không đi cùng thang máy, khi tan làm cũng mỗi người một ngả, cố gắng giảm hết sức tần suất thấy mặt nhau.
Chủ đề của cuộc họp hôm ấy là về “Sản phẩm tái sinh” dành cho da lão hóa. Sếp và các nhân viên cấp dưới đều ngồi chật kín phòng họp. Hai người họ buộc phải đối mặt trước mọi người, dù biết thủy hỏa không hợp.
Tạ Vũ đặt một tệp phương án lên chiếc bàn ở giữa, trầm giọng nói. “Đây chắc chắn không phải là thứ mà khách hàng cần.”
Hà Man “Ồ” lên một tiếng tuy nhẹ nhưng vô cùng sắc bén, sau đó mỉm cười, ánh mắt nhìn ra chỗ khác. Chỉ thuận mồm buột ra một câu cũng có thể khiến người khác tức đến á khẩu.
Thời kỳ hai người còn ngọt ngào bên nhau, Hà Man là một cô gái vô cùng thoải mái, phóng khoáng, chỉ tỏ thái độ khinh miệt đối với người mà mình cực kỳ ghét. Tạ Vũ biết rõ, nên mỗi lần cô dùng vẻ mặt và ngữ điệu đó khiến người khác phải tức đến á khẩu, anh sẽ cười sự tinh quái và khó tính của cô ấy.
Sau đó, cô lại hết lần này đến lần khác cười nhạo trước mặt anh.
Cố gắng kiềm chế mình thật bình tĩnh, Tạ Vũ nói. “Không có gì để nói.”
Hà Man lại cất cao giọng. “Thế anh có tư cách gì để phê bình phương án của chúng tôi? Thế nào gọi là không có gì để nói? Công ty mời anh đến chính là muốn anh phải đi tiếp xúc với khách hàng, truyền tải nội dung muốn quảng bá sản phẩm của tôi đến với họ, từ khi nào mà những sáng tạo của bộ phận chúng tôi lại bắt đầu bán trực tiếp sang cho bộ phận nghiệp vụ các anh vậy?”
“Chức trách của chúng tôi chính là phải hiểu rõ yêu cầu và phương hướng của khách hàng, nếu tôi cầm những phương án này đi nói chuyện với họ thì đó chính là hành động tự sát, chắc chắn khách hàng sẽ không bao giờ chấp nhận!” Tạ Vũ cảm giác hoàn toàn không thể thuyết phục nổi Hà Man.
Hà Man lại cười khẩy. “Anh không đàm phán được là do năng lực công việc của anh có vấn đề, liên quan gì đến chúng tôi? Thế này nhé, nếu anh không đàm phán được, tôi sẽ đích thân đi, được chưa? Chỉ sợ sau khi đàm phán xong rồi, bộ phận nghiệp vụ lại chẳng còn lý do gì để tồn tại nữa.”
Đến mức này thì cũng như đã cạch mặt nhau ra, cả phòng họp bỗng dưng im phăng phắc.
Hà Man nhìn thẳng Tạ Vũ, không mảy may có ý định nhượng bộ.
Tạ Vũ chầm chậm đứng lên, bước tới trước mặt Hà Man, rút tấm danh thiếp của khách hàng từ trong ví của mình ra, đặt trước mặt cô, nói với giọng giễu cợt. “Cố gắng nhé.”
Nói xong, Tạ Vũ liền quay người rời khỏi cuộc họp, đó là lần cuối cùng anh gặp Hà Man ở công ty.
Một Hà Man của “hiện tại”.
Lúc này, đang nằm ngủ ngon lành trên giường của anh, là một Hà Man đang chìm đắm trong ánh hào quang của quá khứ 5 năm về trước – hồn nhiên, tinh khiết như một đứa trẻ.
– ánh mắt cô quét qua bình hoa, thảm trải sàn,
vải bọc ghế sô-pha, những thứ mà Tạ Vũ vừa
nhắc tới, lát sau, ánh mắt đó lại chăm chăm
nhìn vào khuôn mặt anh – “chính vì thế những
chuyện không nhớ nổi cũng đồng nghĩa những
chuyện đó chưa từng xảy ra. Tất cả những điều
anh nhắc đến, đồ vật cũng được, chuyện ly hôn
cũng xong, cảm giác trong tim em cũng giống như
khi anh cầm thanh kẹo mút đó. Vì thế em hỏi
anh, cảm giác đó có dễ chịu không?
1.
Hà Kỳ từng giấu Hà Man gọi điện cho Ta Vũ, mỗi câu nói của cô đều giống như những lời chuyện trò của các thiên thần.
“Tạ Vũ, Hà Man giờ xuất viện rồi, tất cả đều ổn… chỉ có điều, con bé tạm thời mất trí nhớ về tất cả mọi chuyện xảy ra trong vòng 5 năm vừa qua. Lúc vừa mới tỉnh lại, nó còn tưởng vụ tai nạn này là lần tai nạn xe máy khi hai đứa đi hưởng tuần trăng mật kia đấy, những chuyện xảy ra sau đó nó hoàn toàn không còn chút ấn tượng nào cả, cậu đừng gây kích động đến cảm xúc con bé nhé, tôi hiểu điều này đúng là đã ép cậu quá, nhưng xin cậu đấy.”
Mất trí nhớ, cùng với việc tại sao trong những phim kiếm hiệp, tất cả các nhân vật nữ đều có khuôn mặt và dáng điệu giống hệt với người mẹ quá cố của mình mà hoàn toàn bỏ qua yếu tố gen di truyền từ người cha. Hai điều đó đã trở thành hai câu đố kỳ quặc nhất mà Tạ Vũ không thể giải đáp.
Tạ Vũ vẫn luôn thấy vô cùng tò mò về Hà Kỳ. Chị là một người dịu dàng, hào phóng và lý trí, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, là mẫu phụ nữ khiến người khác phải tôn trọng và muốn đến gần. Từ trước đến giờ hai vợ chồng chị luôn quan tâm chăm sóc đến đôi vợ chồng trẻ là anh và Hà Man, bởi thế khi những lời này được nói ra từ miệng Hà Kỳ, dù trong lòng Tạ Vũ dở khóc dở cười, nhưng vẫn lễ phép đáp lại vài câu, không dám thô lỗ ngay trước mặt.
Mất trí ư? Làm trò hề gì thế chứ? Cô ta tưởng mình đang chơi điện tử chẳng may mất mạng chắc? Cứ 5 năm là một mạng, sau khi mất mạng lại có thể chơi lại từ đầu, bắt đầu từ 5 năm trước khi hai người cùng đi hưởng tuần trăng mật sao?
Hay cô ta xem phim thần tượng nhiều quá nên nhiễm? Cô ta chẳng phải rất ghét các phim thần tượng đó à? Lúc nào cũng kêu ca chúng toàn lừa đảo, mị dân đó thôi? Mất trí? Hừ, có mà mất cái đầu cô ấy!
Lại nói mất trí, Danny cũng thường xuyên mất trí đấy, từ trước đến giờ cậu ta toàn chẳng nhớ đã từng vay tiền của tôi kia kìa!
Tạ Vũ lễ phép cúp điện thoại, nhưng trong lòng có hàng vạn con ngựa đang hí vang trời rầm rập phi qua.
Thế mà giờ đây Hà Man lại đang đứng trước mặt, ôm chầm lấy anh, nói rằng mình bị mất trí.
Sao cô ấy cũng mặt dày mà nói ra như thê?
Tạ Vũ cảnh giác nhìn ngó xung quanh, chắc không có ai quanh đây chứ? Nhỡ cô ấy đang chơi bài sai khiến bị thua, rồi bị ép đến đây nói những lời hoang đường đó thì sao?
Đùa tôi ư?
Tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng Tạ Vũ đang vang lên réo rắt.
2.
Không thể trách Tạ Vũ đã suy nghĩ quá nhiều như vậy.
Sau khi ly hôn, có lần Tạ Vũ đánh bài cùng đám bạn, mọi người cùng thống nhất lần này không chơi theo luật cũ, không chơi tiền, mà người thua phải tham gia một trò mạo hiểm.
Danny tìm được một trò rất thịnh hành trên mạng, gọi là “Nói với người cũ, anh yêu em”. Luật chơi rất đơn giản: dùng điện thoại nhắn tin cho người yêu cũ, cách một phút gửi một tin, dù đối phương có trả lời hay không, hay nhắn lại với nội dung gì, vẫn cứ theo luật chơi đó mà nhắn tin đến lúc trò chơi kết thúc.
Chính vì thế mà hôm đó đã xảy ra nhiều chuyện dở khóc dở cười. Người yêu cũ của Danny đã nhắn lại ba tin: “Đùa tôi à”, “Tôi không tin” và “Anh chết đi”. Người yêu của thằng K ngay từ tin đầu tiên đã nhắn lại: “Em cũng thế” khiến cậu ta bị một phen trót cưỡi lưng hổ. Còn người yêu cũ của lão Trương chỉ nhắn lại một lần: “Ha ha ha”…
Hôm đó, Tạ Vũ đánh bài rất chăm chú, chỉ sợ mình thua. Mọi người ai cũng phát hiện ra điều đó, vì thế cùng hợp sức lại vây đánh anh, cuối cùng anh cũng thua một lần.
Tạ Vũ chẳng còn gì để mất, trong lòng nghĩ, chỉ là trò chơi thôi mà, sau đó giải thích cũng được. Anh gửi tin nhắn đầu tiên. “Anh yêu em.”
Không có hồi âm.
Mọi người lặng thinh đợi cho qua một phút, anh nhắn tiếp. “Anh yêu em.”
Hồi lâu sau mới thấy Hà Man nhắn lại một câu. “Em rất bận, xin đừng quấy rầy em nữa.”
Không khí lúc này đã quá gượng gạo. Mấy cậu bạn kia ai cũng có người yêu cũ, và không phải ai cũng từng trải qua tâm trạng rối rắm trong tình cảm như vậy.
Nhưng mọi người đều biết, cuộc hôn nhân giữa Tạ Vũ và Hà Man không giống vậy.
Danny đứng ra thu dọn hậu quả, nói. “Được rồi, được rồi, trò này chán thật đấy, không chơi nữa… không chơi nữa.”
Mọi người cũng hùa theo.
Tạ Vũ lắc đầu, không nói gì. Anh vẫn muốn chơi đến cùng.
Vì thế quyết định nhắn tin lần cuối, “Anh yêu em.”
Lần này Hà Man hồi âm rất nhanh. “Em không yêu anh.”
Tạ Vũ không muốn diễn vai tình cũ không rủ cũng đến chút nào nữa, vốn dĩ vết thương lòng của anh đã đau đớn lắm rồi, anh vẫn cần phải giữ thể diện “Em lại làm gì nữa đây?” Anh nhẹ nhàng đẩy Hà Man đang khóc thút thít ra. “Chẳng ai tin đâu, em tưởng mình là diễn viên sao?”
Bên cạnh chắc chắn có người đang đứng xem, chắc chắn đây là một âm mưu, nếu ngu ngốc mà mắc mưu thì phiền lắm.
“Tạ Vũ…” Hà Man đưa ánh mắt thảm thương nhìn anh, những giọt nước lăn dài trên má, dưới ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt cô càng trở nên nhạt nhòa, ướt đẫm loang loáng như mặt nước trên sông, Tạ Vũ bỗng chốc cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Anh vội vàng quay mặt đi.
“Mất trí nhớ thật hả?”
Hà Man gật mạnh đầu.
“Tất cả mọi chuyện sau tuần trăng mật hoàn toàn không nhớ nổi?”
Hà Man lại tiếp tục gật đầu.
“Thế hiện tại chẳng phải em vẫn còn rất yêu anh sao?”
Nói xong lời này, Tạ Vũ chợt cảm thấy mình thật độc ác. Anh không biết bản thân mình thật ra có phải chỉ muốn trêu đùa cô hay không.
Nhưng… Hà Man không hề do dự đến một giây. Cô tiếp tục gật mạnh đầu.
3.
Khó xử.
Tạ Vũ vừa rửa rau trong bếp, vừa thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Hà Man đang co ro ngồi trên ghế sô-pha thẫn thờ xem tivi.
Giả vờ cũng giống thật đấy. Ai biết trong hồ lô chứa thuốc khỉ gì chứ?
Sau khi hỏi Hà Man ba câu, nhận được những cái gật đầu ngày càng chắc chắn của cô ấy, anh bỗng chợt cảm thấy mình đã tự cắn chặt vào móc câu.
Cô ấy yêu anh ư, sau đó thì sao? Sau đó thì anh sẽ thế nào?
Dù thật giả thế nào, Hà Man có thể quay trở lại 5 năm trước, nhưng anh thì không thể. Nhưng ngay lúc này quả thật anh không thể nghĩ ra được một biện pháp nào khả dĩ hơn cả, vì ngay chính Hà Man cũng không biết vì sao mình lại tìm đến đây nữa, vì thế Tạ Vũ đành phải đưa cô vào phòng.
Cảm thấy không khí có chút căng thẳng, Tạ Vũ liền với lấy điều khiển, mở bộ dàn bên cạnh tivi. Cũng may trong đó có một đĩa CD mà cả hai người đều rất thích. Khi nhạc nổi lên, Tạ Vũ cảm thấy mình như trút đi được một gánh nặng.
Hà Man cũng quay đầu lại, nhìn Tạ Vũ cười. “Âm thanh tuyệt quá.”
Tạ Vũ sửng sốt, chỉ vào bộ dàn âm thanh cạnh tivi, hỏi khẽ. “Bộ dàn này là quà tặng của em khi được thăng chức đó, không nhớ sao? Âm thanh quả thật rất tuyệt vời.” Anh cố tình cất cao giọng một chút, cảm thấy không khí có chút phấn khích hơn.
Không ngờ, phản ứng của Hà Man chỉ là một khuôn mặt mờ mịt, ngơ ngác.
Tạ Vũ cười bất lực. “Thế… anh đi tắm trước đây, em đợi chút nhé. Muộn thế này rồi cũng không tiện đưa em về nhà, hay hôm nay em cứ ở lại đây…”
“Đương nhiên, đây là nhà em mà!”
Tạ Vũ còn chưa nói xong, Hà Man đã khẳng định một cách điềm nhiên, khiến anh giật nảy suýt cắn phải lưỡi.
Đây đâu còn là nhà của cô chứ, chúng ta ly hôn rồi mà. Cô dựa vào cái gì mà tự nhiên thế nhỉ. Còn nữa, bình thường cô cũng ăn nói thế này đâu… Tuy trước đây cũng thường nói vậy, nhưng sau đó khá lâu rồi chúng ta không còn thân thiết, quen thuộc như vậy nữa, cô đừng giở trò với tôi …
Hàng vạn hàng nghìn xúc cảm, bùi ngùi ùa đến trong tim Tạ Vũ, nhưng nhìn thấy Hà Man mặc bộ quần áo của ngày xưa, một hình ảnh bấy lâu không gặp, nay lại đột ngột xuất hiện tại nhà anh một cách vừa dịu dàng vừa thân thiết, khiến anh không cất thêm được lời nào nữa.
Quay người dứt khoát đi tắm. Khi anh lau tóc quay trở lại phòng khách, thì thấy Hà Man đang loay hoay lục tìm thứ gì đó.
“Em tìm gì vậy?”
“Cái cốc ấy. Chẳng phải nó để trong ngăn kéo này à? Sao em tìm mãi không thấy?”
Hà Man cúi đầu lần lượt mở từng ngăn kéo, giọng điệu vẫn rất quen thuộc, tùy ý và thân thiết, giống như chưa từng rời xa ngôi nhà này.
“Cốc ở trong tủ phía sau lưng em, bên trên ấy.”
Hà Man sững người một lát, đứng thẳng dậy, quay đầu mở cánh cửa tủ, một hàng cốc xếp ngay ngắn trong đó.
“Sao anh lại để nó ở đây? Lúc lấy ra lấy vào không tiện chút nào. Trước đây có để chỗ này đâu…”
Hà Man vẫn làu bàu, dường như đang mê muội. Tạ Vũ ngạc nhiên cảm thán. “Em không phát hiện ra khắp ngóc ngách trong nhà này đều không giống trước rồi sao? Tất cả đã thay đổi từ lâu rồi.”
Câu nói này giống như tiếng chuông điểm 12 giờ đêm, thức tỉnh cô gái Lọ Lem trong đêm dạ hội.
4.
“Này, cái bình hoa này, em còn nhớ không? Nó được mua ở Madrid nhân dịp kỷ niệm chúng mình kết hôn đấy. Anh bảo không mua vậy mà em cứ nhất định mua cho bằng được, báo hại anh phải khệ nệ cõng cả một bình hoa to đùng về nước, đi đến đâu cũng sợ nhỡ có ai va phải mình thì chết, lén lén lút lút như giấu ma túy, suýt chút nữa thì bị hải quan hành quyết…”
“Đây nữa, còn cái thảm này, em nhất mực nói bàn trà kiểu gì cũng ma sát làm hỏng sàn gỗ, một mét vuông bao nhiêu tiền, thế mà em bắt anh phải mua cho bằng được cái thảm ở Angola đó, nói để bảo vệ sàn gỗ nhà mình. Anh phải đi đâu để kiếm về cho em đây, đành phải lên mạng đặt mua, rồi nói dối em là đặt ở nước ngoài, thế mà em cũng tưởng thật, xem ra em cũng chẳng biết cái gì…”
“Còn vải bọc sô-pha này nữa…”
“Cả cái bệ rửa tay này, mỗi lần dùng nước đều bị tràn ra, sau này anh đã tìm một người bạn của Danny, cậu ta đã sửa lại giúp anh đấy…”
Tạ Vũ vừa giới thiệu, vừa bắt đầu hoài nghi Hà Man liệu có phải cố ý giả vờ hay không.
Làm sao mà không thể nhớ ra nổi chứ, đâu thể tin nổi cô ấy? Anh chú ý thấy, Hà Man chăm chú ngó theo tay anh chỉ với vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa mù mờ.
Tạ Vũ tiu nghỉu thất vọng, anh dừng lại một chút, bản thân cũng không hiểu phải lấy thứ gì ra để làm ví dụ. Hà Man chủ động chỉ đôi khuyên tai đặt trên tủ rượu cạnh tivi hỏi. “Thế… đôi bông tai này là của em sao?”
Đôi bông tai đó được làm theo hình đuôi công, điểm xuyết những viên đá màu ngọc bích, trong suốt, sáng lấp lánh.
Sao có thể của cô được, nếu nói nó là đồ trang sức của cô 5 năm về trước thì còn tạm được, giờ cô đâu còn dùng mấy thứ đồ vừa phức tạp lại vừa bắt mắt đến thế.
Tạ Vũ oán thầm trong lòng, nhưng bản thân cũng không hiểu sao đôi bông tai ấy lại có mặt ở đấy, nên đành lắp bắp giải thích. “Không… đó là của bạn gái hiện tại của anh.”
Không biết chuyện mình có bạn gái, Hà Kỳ đã nói cho cô ấy biết chưa nữa. Nói xong, anh với lấy đôi bông tai của Lily đặt trong ngăn kéo.
Đóng ngăn kéo xong, như vẫn chưa cam tâm,anh hỏi lại. “Thật em không nhớ gì sao?”
Hà Man nghe xong sững người một lát, Tạ Vũ cảm nhận thấy trong lòng có chút hả dạ.
Giả vờ đi… cứ thoải mái… Tôi xem cô đóng kịch tiếp như thế nào.
Bỗng Hà Man cúi đầu cười, thò tay vào trong túi lấy ra một thanh kẹo mút hình tròn, đưa cho Tạ Vũ.
Tạ Vũ cầm thanh kẹo ngắm nghía, đó chỉ là một thanh kẹo mút bình thường, chỉ cần 2 tệ cũng có thể mua được ở những cửa hàng tạp hóa ven đường, được gói trong một lớp giấy kính trong suốt, không có gì đặc biệt.
“Em đưa anh cái này làm gì?”
“Đây là món quà trước đây anh tặng em mà. Em rất trân trọng nó.” Hà Man cúi đầu dịu dàng cười, thấy vậy Tạ Vũ cảm thấy trong lòng có chút gì đó rất khác lạ.
“Anh tặng em khi nào nhỉ?”
“Anh không nhớ sao?” Hà Man ngạc nhiên mở to mắt. “Để trong hộp thiếc nhỏ mà bình thường hay để đồ quan trọng ấy, khi sắp xếp đồ trong phòng em đã tìm thấy nó. Em còn nhớ trước khi chúng mình kết hôn, có lần em phải làm thêm giờ đến nửa đêm, bị cấp trên – chính là mụ già ác như hổ đó – mắng cho em một trận thê thảm, dọc đường về em vừa đi vừa khóc. Anh thấy cửa hàng tạp hóa bên đường có bán kẹo mút, nhớ ra em rất hảo ngọt, liền chạy qua đó mua cho em, còn nói nhất định sẽ có một ngày em không phải khổ như thế nữa, hàng ngày sẽ được ăn những đồ ngon ngọt như mật với anh.” Càng nói, cô càng như chìm đắm vào những câu chuyện của dĩ vãng, khuôn mặt bỗng buồn đau vô hạn. “Nhưng… sau đó tại sao… chúng mình…”
Cô không thể nói tiếp. Trong lúc hoang mang, Tạ Vũ cũng bị cuốn theo những tình tiết của câu chuyện trong quá khứ.
Chắc mình đã từng hứa như vậy, nhưng vào lúc nào thì… Có chút bối rối, ngượng ngùng thoáng dấy lên trong lòng anh.
“Anh không nhớ ra sao?” Hà Man ngước lên nhìn anh, ánh mắt ngân ngấn nước.
Tạ Vũ hoảng hốt, sự tự tin bất giác bay biến đâu mất.
Hai người nhìn nhau, rất lâu, cuối cùng Tạ Vũ cũng đành chịu thua, áy náy hết sức nói. “Anh… anh… anh…” Lấp bắp mãi mà không thể nói tiếp.
Hà Man lại cười phá lên thành tiếng.
Tạ Vũ ngơ ngác nhìn, trong mắt Hà Man vẫn còn lóng lánh nước, cố vịn vào ghế sô-pha cười gập cả người, tiếng cười vui vẻ sảng khoái đó khiến cảm giác thân thuộc đã lâu lắm rồi không thấy ùa về tưới mát trong anh.
Dường như căn phòng bấy lâu nay lạnh lẽo âm u giờ được thổi vào một luồng sinh khí mới.
“Rốt cuộc ý em là sao?” Anh không muốn bị dao động một cách dễ dàng như thế, nên cố cất giọng cứng nhắc.
“Anh thấy sao?” Hà Man ngẩng đầu lên, nụ cười vụt tắt. “Bỗng nghe thấy một tình tiết thuyết phục người ta đến vậy, mà bản thân lại không thể nhớ ra, nhưng vẫn nghĩ chắc chắn nó từng xảy ra rồi, cảm giác đó có dễ chịu không?”
Tạ Vũ im lặng.
“Lúc nãy trên đường đến đây, có một cửa hàng tạp hóa vừa khai trương vẫn mở cửa, chủ cửa hàng đó phát kẹo mút cho những người đi ngang qua. Còn câu chuyện đó, em chỉ bịa ra để lừa anh thôi.
Hà Man nhẹ nhàng lấy thanh kẹo từ tay Tạ Vũ, tiện tay vứt luôn vào sọt rác.
“Con người vốn sống dựa vào trí nhớ.” Ánh mắt cô lướt qua bình hoa, thảm trải sàn, vải bọc sô-pha, những thứ mà Tạ Vũ vừa nhắc tới, lát sau, ánh mắt đó lại chăm chăm nhìn vào khuôn mặt anh, “Chính vì thế những chuyện không nhớ nổi, cũng đồng nghĩa những chuyện đó chưa từng xảy ra. Tất cả những điều anh nhắc đến, đồ vật cũng được, chuyện ly hôn cũng xong, cảm giác trong tim em cũng như khi anh cầm thanh kẹo mút đó. Vì thế em hỏi anh, cảm giác này có dễ chịu không? Rõ ràng như chưa từng xảy ra, nhưng lại bắt người ta phải chấp nhận, phải gánh hậu quả. Em biết anh rất khó lý giải, chuyện mất trí này đúng là nghe rất hoang đường, vì vậy mà em mới thêu dệt nên câu chuyện đó, hy vọng anh hiểu được rằng, em cũng thấy toàn bộ chuyện này vô lý như anh vậy.”
Tạ Vũ im lặng.
Nghĩ lại cũng đúng, Hà Man chẳng có thời gian và cũng chẳng có tâm trạng nào để đến đây chơi trò mất trí nhớ này cả. Khi đó cô ấy bước đi rất tuyệt tình, làm gì có chuyện quay ngược lại chơi trò đuổi bắt thế chứ.
Thật ra anh cũng từng hy vọng Hà Man – một Hà Man nửa năm trước lạnh lùng kéo vali đi đầu không thèm ngoảnh lại – hồi tâm chuyển ý, giả vờ mất trí nhớ mà nói một câu “Em yêu anh.”
Chẳng phải vì muốn tái hợp, cũng không phải vì muốn buông tay. Tạ Vũ tự nhủ, chỉ là muốn thở phào một cái, muốn giải thoát cho nút thắt trong lòng.
Chỉ vậy mà thôi.
Anh định lên tiếng an ủi cô, không ngờ, Hà Man lùi lại phía sau một bước, nói tiếp với giọng ngượng ngùng. “Nhưng giờ em đã hoàn toàn chấp nhận…” Cô lắc đầu cười chua xót. “Anh… khi anh đẩy em ra lúc ở cửa, em đã cảm nhận được tình cảm và mối quan hệ của chúng mình đã không còn như thế nữa.”
Những giọt nước mắt lần này là thật.
Cô đưa tay lên, vừa quệt nước mắt vừa cố gằng cười nói. “Tại em cả, em còn tưởng chúng mình mới trở về sau kỳ nghỉ tuần trăng mật nên có chút đường đột. Em… em sẽ chú ý.”
Nước mắt càng lúc càng thánh thót rơi, cuối cùng cô ngồi thụp xuống, cười đến bật khóc nức nở.
5.
Gẩn đi ngủ, Tạ Vũ mới phát hiện sạc điện thoại vẫn để trong phòng ngủ.
Anh tung chăn, xuống ghế sô-pha, nhẹ nhàng bước lên tầng, rón rén đẩy cửa phòng ngủ.
Hà Man không kéo rèm cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa kính, tràn vào phía trong khiến cả phòng trở nên lạnh lẽo, cô tịch.
Tạ Vũ cắm sạc chiếc iPhone trên đầu giường một tiếng “tinh” vang lên. Không biết có phải Hà Man bị đánh thức không, cô trở người quay sang hướng Tạ Vũ, khuôn mặt thấm đẫm ánh trăng, cùng với tiếng ngáy đều đều nhẹ nhàng.
Tiếng ngáy. Tạ Vũ như bị thứ gì đó chụp lấy linh hồn, chôn chân tại chỗ.
Mấy hôm trước đây thôi, một bộ phim mà anh rất thích đã đến hồi kết. Bà lão trong phim cuối cùng ra đi trong giấc ngủ, bên vòng tay thân ái và quan tâm của họ hàng, hàng xóm cùng các con cháu, ông lão cô độc vẫn cười một cách mạnh mẽ và độ lượng. “Tôi ổn mà, đừng lo. Có điều tiếc một nỗi không được nghe thấy tiếng ngáy của bà ấy nữa, nên chắc ngủ không say, tôi có thể mượn ở nông trại bên cạnh một chú lợn con về đặt trong phòng ngủ không.”
Mọi người cười ồ lên, Tạ Vũ cũng cười, nhưng cay cay nơi khóe mắt.
Yêu nhau bao nhiêu năm, kết hôn cũng 5 năm, một khi chia tay, cái khiến người ta đau đớn ruột gan nhất không phải là tình cảm – tình cảm đã bị rạn nứt, vỡ vụn, nhạt nhòa từ rất lâu rồi, nếu không cũng sẽ chẳng đến mức này. Điều khó chịu nhất, buồn nhất chính là thói quen, đó là khi gọi Lily nhờ mang đến một cốc nước, nhưng lại vô tình thốt ra “Man ơi!” Là những đêm tĩnh lặng không có tiếng ngáy nhè nhẹ của cô. Là những đồ mỹ phẩm vứt lăn lóc còn sót lại trên bệ bồn rửa tay mà cô không buồn mang đi…
Khi ly hôn, Hà Man dọn dẹp hành lý rất nhanh, cũng không nói rốt cuộc cô chuyển đi đâu.
Tạ Vũ tựa cửa, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Hà Man nhanh nhẹn chỉ bảo những người khuân vác. “Cái này… cái này, đóng gói hết, những cái khác không cần.”
Hà Man vẫn mang phong cách thường thấy như khi làm việc, nghiêm túc, lý tính, thậm chí có chút hà khắc, trông cô chẳng có vẻ gì của người đang chuyển nhà khi ly hôn.
Anh vốn cho rằng thủ tục thì làm nhanh, nhưng chuyện cô ấy chuyển đi lại không hề đơn giản và dễ dàng. Hai người dù gì cũng đã sống với nhau trong căn hộ này khá lâu rồi, người không có kinh nghiệm chắc chắn sẽ cho rằng chuyển nhà là một việc rất đơn giản, giống như những cảnh trên tivi vậy, chỉ vài vali là có thể đóng gói tất cả đồ đạc, nhưng những dấu tích của cuộc sống đâu thể dễ dàng xóa sạch như thế. Quần áo, mỹ phẩm, văn bản giấy tờ, sách, bình pha cà phê và cả mấy chục đôi giày của cô ấy nữa…
Thu thu dọn dọn mất hơn nửa ngày. Sắc mặt Tạ Vũ vẫn thâm trầm, cố gắng ép mình không chú ý đến tiến độ của họ, nhưng khi nhìn thấy những thùng to nhỏ, những túi xách chất đầy trong phòng khách, anh thật sự rất khó chịu.
Những đồ đạc trong phòng khách đó – là sự hiện diện của Hà Man trong căn nhà này.
Khi nó được bê đi, nghĩa là cô ấy không còn tồn tại nữa.
“Em còn nhớ trước đây chúng mình chuỵển nhà từ ngoài vành đai vào trung tâm thành phố không?” Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại mở miệng thốt ra câu hỏi đó.
Hà Man không trả lời. Cô lười phải đáp lại anh bất kỳ một câu hỏi nào, chỉ quay mặt ném ánh nhìn miệt thị cái sự không đầu không cuối, không lý do của anh.
Tạ Vũ không nói gì nữa. Hà Man lại tiếp tục cúi người kiểm lại đồ đạc.
Đó là thời gian khoảng 2 năm sau khi kết hôn, hai người quyết định thuê một căn hộ ở gần khu vực trung tâm thành phố. Dù sao ở vành đai cũng quá xa, mỗi lần phải làm thêm thường về rất muộn, đến tàu điện ngầm cũng đã hết chuyến, thật sự bất tiện vô cùng. Khi đó hai người đã có chút điều kiện, nhưng vẫn chưa được như bây giờ. Trước khi chuyển nhà, họ đã mất mấy ngày để đóng gói đồ đạc, phải nhanh chóng chuyển đi khi nhà cũ hết hạn thuê. Hà Man lên mạng so sánh giá của một vài công ty chuyển nhà, cuối cùng cắn răng chọn một công ty rẻ nhất, với điều kiện: hai người phải chuyển đồ đạc xuống tầng trước, người ta đến chỉ việc khuân đồ lên xe, sau khi đến nơi, hai người lại tự mình chuyển đồ vào nhà.
Vì để tiết kiệm tiền nên chẳng còn cách nào cả. Giữa mùa hè oi bức, hai vợ chồng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lên mỗi tầng lại nghỉ một lát, nhìn nhau cười rồi tiếp tục vác lên.
“Sau này thề không bao giờ chuyển nhà nữa, em hao mất mấy chục năm tuổi thọ rồi đấy.”
Lời của Hà Man khi đó, như còn văng vẳng bên tai.
Giờ đã khác, trong bộn bề công việc, cô vẫn có thể để thư ký giúp mình tìm một công ty vận chuyển nhà chu đáo, uy tín mà không cần phải nghĩ đến giá cả, giúp cô sắp xếp tất cả những đồ đạc thuộc sở hữu của mình một cách thỏa đáng, đến một sợi tóc cũng chẳng hề thất thoát.
Đóng gói xong, Hà Man chỉ huy bọn họ khuân đồ ra cửa.
Tạ Vũ cũng không tiễn, anh đứng đó, Hà Man đi qua mà không hề nhìn anh lấy một lần.
“Tôi để chìa khóa trên bàn.”
Đó là câu cuối cùng cô ấy nói trong ngôi nhà này.
Tạ Vũ cũng không nhớ mình có đáp lại hay không, chắc chỉ nói một câu “Ừm”, hoặc cũng có thể chỉ gật đầu.
Hà Man vẫn đang say giấc. Tạ Vũ vô thức đến bên cạnh, nhẹ nhàng lướt ngón tay trên khuôn mặt cô, nhưng không chạm hẳn vào.
Cô ấy chỉ nhớ được toàn bộ những chuyện vui vẻ, ngọt ngào xảy ra trong tuần trăng mật, nhớ đến những nỗi khổ cùng gánh chịu, những niềm vui cùng sẻ chia, nhưng lại không hề lưu giữ chút ấn tượng nào về những mâu thuẫn, những câu nói ác ý khiến tình cảm hai người ngày càng nhạt nhòa xa cách sau đó.
Tạ Vũ còn nhớ buổi nói chuyện cuối cùng của hai người trong phòng họp công ty trước khi tai nạn xảy ra.
Dù hai người đã ly hôn, nhưng cùng làm trong một công ty quảng cáo, Tạ Vũ là giám đốc kinh doanh, còn Hà Man là giám đốc sáng tạo, bao nhiêu cuộc họp lớn nhỏ trong công ty, họ đều phải chạm mặt nhau. Nhưng, khi đi làm họ cố ý không đi cùng thang máy, khi tan làm cũng mỗi người một ngả, cố gắng giảm hết sức tần suất thấy mặt nhau.
Chủ đề của cuộc họp hôm ấy là về “Sản phẩm tái sinh” dành cho da lão hóa. Sếp và các nhân viên cấp dưới đều ngồi chật kín phòng họp. Hai người họ buộc phải đối mặt trước mọi người, dù biết thủy hỏa không hợp.
Tạ Vũ đặt một tệp phương án lên chiếc bàn ở giữa, trầm giọng nói. “Đây chắc chắn không phải là thứ mà khách hàng cần.”
Hà Man “Ồ” lên một tiếng tuy nhẹ nhưng vô cùng sắc bén, sau đó mỉm cười, ánh mắt nhìn ra chỗ khác. Chỉ thuận mồm buột ra một câu cũng có thể khiến người khác tức đến á khẩu.
Thời kỳ hai người còn ngọt ngào bên nhau, Hà Man là một cô gái vô cùng thoải mái, phóng khoáng, chỉ tỏ thái độ khinh miệt đối với người mà mình cực kỳ ghét. Tạ Vũ biết rõ, nên mỗi lần cô dùng vẻ mặt và ngữ điệu đó khiến người khác phải tức đến á khẩu, anh sẽ cười sự tinh quái và khó tính của cô ấy.
Sau đó, cô lại hết lần này đến lần khác cười nhạo trước mặt anh.
Cố gắng kiềm chế mình thật bình tĩnh, Tạ Vũ nói. “Không có gì để nói.”
Hà Man lại cất cao giọng. “Thế anh có tư cách gì để phê bình phương án của chúng tôi? Thế nào gọi là không có gì để nói? Công ty mời anh đến chính là muốn anh phải đi tiếp xúc với khách hàng, truyền tải nội dung muốn quảng bá sản phẩm của tôi đến với họ, từ khi nào mà những sáng tạo của bộ phận chúng tôi lại bắt đầu bán trực tiếp sang cho bộ phận nghiệp vụ các anh vậy?”
“Chức trách của chúng tôi chính là phải hiểu rõ yêu cầu và phương hướng của khách hàng, nếu tôi cầm những phương án này đi nói chuyện với họ thì đó chính là hành động tự sát, chắc chắn khách hàng sẽ không bao giờ chấp nhận!” Tạ Vũ cảm giác hoàn toàn không thể thuyết phục nổi Hà Man.
Hà Man lại cười khẩy. “Anh không đàm phán được là do năng lực công việc của anh có vấn đề, liên quan gì đến chúng tôi? Thế này nhé, nếu anh không đàm phán được, tôi sẽ đích thân đi, được chưa? Chỉ sợ sau khi đàm phán xong rồi, bộ phận nghiệp vụ lại chẳng còn lý do gì để tồn tại nữa.”
Đến mức này thì cũng như đã cạch mặt nhau ra, cả phòng họp bỗng dưng im phăng phắc.
Hà Man nhìn thẳng Tạ Vũ, không mảy may có ý định nhượng bộ.
Tạ Vũ chầm chậm đứng lên, bước tới trước mặt Hà Man, rút tấm danh thiếp của khách hàng từ trong ví của mình ra, đặt trước mặt cô, nói với giọng giễu cợt. “Cố gắng nhé.”
Nói xong, Tạ Vũ liền quay người rời khỏi cuộc họp, đó là lần cuối cùng anh gặp Hà Man ở công ty.
Một Hà Man của “hiện tại”.
Lúc này, đang nằm ngủ ngon lành trên giường của anh, là một Hà Man đang chìm đắm trong ánh hào quang của quá khứ 5 năm về trước – hồn nhiên, tinh khiết như một đứa trẻ.
Bình luận facebook