• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full 50 Sắc Thái (2 Viewers)

  • Chương 2

Chương 2
Tim tôi vẫn đập thình thịch. Thang máy vừa dừng lại, cánh cửa trượt mở, tôi lao ra luống cuống vấp phải chân, may mà không ngã xoài xuống sàn sa thạch. Tôi phóng thẳng ra cánh cửa kính rộng mở và đột ngột thấy mình như tan chảy trong bầu không khí mát lành, êm dịu, đẫm hơi nước của Seattle. Tôi ngước mặt đón lấy cơn mưa mát lành rồi nhắm mắt lại, hít thật sâu bầu không khí trong veo, cố lấy lại sự thăng bằng.
Chưa từng có ai tác động đến tôi mãnh liệt như vậy và tôi không hiểu tại sao. Có phải vì cái nhìn? Vẻ lịch lãm? Sự giàu có? Hay quyền lực? Tôi không thể hiểu nổi những phản ứng vô lý của mình. Tôi thở hắt ra. Tất cả những điều này có thể là gì chứ? Tôi tựa lưng vào trụ thép của tòa nhà mất một lúc, thu hết sức lực để trấn tĩnh bản thân và lấy lại sự tập trung. Tôi lắc đầu. Mình vừa trải qua chuyện gì đây? Tim tôi dần đập ổn định trở lại. Khi cảm thấy đã có thể thở đều, tôi tiến đến chỗ đậu xe.
TÔI CHẠY CHẦM CHẬM rời khỏi thành phố, cuộc phỏng vấn ban nãy cứ lẩn quẩn hiển hiện trong đầu, tôi thấy mình thật ngốc nghếch. Ắt là tôi đã phản ứng thái quá do tưởng tượng. Đồng ý là có thể anh ta thu hút, tự tin, đầy uy quyền và rất tự mãn, song mặt khác, anh ta kiêu ngạo, chưa kể cái kiểu cư xử hoàn hảo toát ra vẻ chuyên quyền và lạnh lùng làm sao. Chính xác, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bất giác, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Có lẽ anh ta kiêu ngạo nhưng anh ta có quyền kiêu ngạo mà – ở tầm tuổi ấy, anh ta hoàn hảo quá đỗi. Đúng là anh ta rất thiếu kiên nhẫn với những người yếu thế hơn nhưng tại sao lại phải kiên nhẫn cơ chứ? Tôi càng thấy tức vì Kate đã không đưa ình tóm tắt lý lịch.
Trong khi đổ ra đường Liên bang số 5, tâm trí tôi vẫn tiếp tục lang thang, lòng đầy ắp những dấu hỏi, sao ai đó lại có thể thành công đến thế. Nhiều câu trả lời của anh ta đầy ngụ ý – như thể anh ta có cả một trời bí ẩn. Máy câu hỏi của Kate nữa – hừ! Việc nhận con nuôi và vụ đồng tính. Tôi lạnh người, không thể tin là mình lại hỏi như thế. Đất ơi, nứt ra giùm đi, tôi chui xuống trốn cho rồi. Sau này, cứ mỗi lần nghĩ đến mấy câu hỏi đó, tôi lại rúm người vì xấu hổ. Katherine Kavanagh chết tiệt!
Tôi liếc sang đồng hồ tốc độ, chưa bao giờ tôi lái xe thận trọng đến thế. Tôi biết ấy là vì trong tâm tưởng tôi vẫn còn một đôi mắt xám nhìn chăm chú, giọng nói uy quyền bảo tôi phải lái xe cẩn thận. Tôi lắc đầu, dường như Grey phải gấp đôi tuổi thật của anh ta.
Quên đi, Ana, tôi cáu kỉnh với mình. Sau rốt, tôi tự kết luận rằng đây là một kinh nghiệm thú vị trong đời nhưng tôi không muốn nó tái diễn nữa. Bỏ nó lại đây thôi. Tôi không bao giờ muốn gặp anh ta lần nữa. Tôi tự tán thưởng mình đã nảy ra quyết định này. Tôi mở nhạc và vặn to âm lượng, ngồi sâu vào ghế, nhịp theo tiếng trống điệu rock indie và đạp thẳng chân ga. Khi lao ra đường Liên bang số 5, tôi nhận thấy chiếc xe đang lướt vun vút đúng như tôi muốn.
CHÚNG TÔI SỐNG trong một khu nhỏ gồm nhiều khối nhà đủ kiểu gần ký túc xá WSU Vancouver. Bố mẹ Kate mua cho cô ấy một chỗ trong khu này và tôi rất may, mỗi tháng chỉ phải trả một số tiền thuê nhà tượng trưng. Suốt bốn năm như thế. Khi xe dừng tại bãi đỗ, tôi đoán chắc Kate cứng đầu đang chờ đợi một bản mô tả tường tận từng chi tiết, ờ, ít nhất có phần ghi âm cho Kate. Tôi hy vọng không phải kể tỉ mỉ với cô nàng những gì đã xảy ra.
“Ana, cậu về rồi!”
Kate ngồi trong phòng khách, giữa một đống sách, rõ ràng là đang ôn thi. Cô ấy đang bận bộ pyjama bằng dạ hồng in những con thỏ xinh xắn quen thuộc mỗi khi ốm các kiểu hoặc khi rơi vào khủng hoảng tâm lý. Kate lao đến và ôm chầm lấy tôi.
“Tớ lo quá. Tớ mong cậu về sớm hơn kia.”
“À, tốn nhiều thời gian nhưng hiệu quả.” Tôi vẫy vẫy chiếc máy ghi âm trước mặt Kate.
“Ana, cảm ơn cậu vô cùng nhiều. Tớ lại nợ cậu. Chuyện ra sao hả? Trông anh ta thế nào?” Ôi không, bắt đầu rồi, cơn tò mò mang tên Katherine Kavanagh.
Tôi chật vật trả lời câu hỏi của Kate. Tôi có thể nói gì đây?
“Dù sao mọi chuyện đã kết thúc, tớ chẳng muốn gặp lại anh ta. Anh ta, nói sao nhỉ, có vẻ nguy hiểm sao đó.” Tôi khẽ rụt cổ. “Anh ta có vẻ tập trung, khá sâu sắc và trẻ nữa. Cực trẻ nhé.”
Kate ngơ ngác nhìn tôi. Tôi khẽ cau mày.
“Bực cậu lắm. Sao không đưa tớ tiểu sử, hả? Anh ta quay tớ như con ngốc không chịu đọc thông tin cơ bản về đối tượng phỏng vấn ấy.”
Kate bụm miệng. “Thôi chết, Ana, xin lỗi cậu, vậy mà tớ không nghĩ ra.”
Tôi vùng vằng.
“Anh ta lịch lãm, hình thức, có vẻ câu nệ – cứ như người sống ở thời trước ấy. Cách nói chuyện cũng chẳng giống người hai mươi mấy. Rốt cuộc anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi bảy, chết thật, Ana, tớ xin lỗi. Đúng ra phải nói cho cậu biết nhưng tớ đang ốm mà. Tớ nghe ghi âm rồi viết bài ngay đây.”
“Trông cậu đỡ rồi đấy. Đã ăn súp chưa?” Tôi hỏi để đổi đề tài.
“Rồi, súp cậu nấu lúc nào cũng ngon. Tớ thấy khỏe hơn nhiều.” Kate mỉm cười nhìn tôi cảm kích. Tôi liếc mắt xem đồng hồ.
“Tớ phải đi đây Kate. Tớ còn một ca ở Clayton nữa.”
“Coi chừng kiệt sức đấy Ana.”
“Không sao. Gặp cậu sau nhé.”
TÔI ĐÃ LÀM Ở CLAYTON từ lúc bắt đầu đến học tại WSU. Clayton là siêu thị độc lập lớn nhất Portland, bán các trang thiết bị và dụng cụ gia dụng. Nhờ bốn năm làm ở đấy, tôi biết được chút ít về hầu hết những món được bày bán ở đây – mặc dù buồn cười là tôi cực tệ khâu khéo tay hay làm. Mấy việc đó ở nhà đã có bố tôi lo.
MAY LÀ CA TRỰC CỦA TÔI bắt đầu khi sự cố Christian Grey đã gần như nguôi ngoai. Bây giờ bắt đầu cao điểm bán hàng mùa hè, mọi người đều muốn trang trí lại nhà cửa nên cửa hàng rất bận. Bà Clayton chờ tôi có vẻ đã nóng ruột.
“Ana. Tôi đang lo hôm nay cô không đến.”
“Cuộc hẹn kết thúc sớm hơn tôi nghĩ. Hôm nay tôi có thể làm được vài tiếng.”
“May mà có cô.”
Bà để gian hàng lại cho tôi xoay sở và chỉ một lúc sau, tôi ngập trong công việc.
KHI TÔI VỀ ĐẾN NHÀ, Katherine đang vừa đeo tai nghe vừa gõ máy tính. Mũi Kate vẫn còn ửng đỏ nhưng có vẻ như cô nàng đã hoàn toàn chìm đắm trong bài viết, vẻ mặt căng thẳng, Kate gõ bàn phím như điên. Tôi mệt và kiệt sức sau một chuyến đi dài, một cuộc phỏng vấn cam go và cơn choáng mang tên Clayton. Tôi gieo mình xuống ghế, lan man nghĩ về tiểu luận chưa hoàn thành, về những bài tập dở dang chỉ vì mắc kẹt với… hắn.
“Ana, cậu phỏng vấn tốt đấy chứ! Tuyệt vời! Không tin nổi là cậu từ chối lời mời đi tham quan công ty. Rõ ràng là anh chàng này thích nói chuyện với cậu.” Kate liếc tôi trêu ghẹo.
Mặt tôi tự dưng đỏ bừng lên, nhịp tim nghe thình thịnh. Lý do không phải như Kate nói, chắc chắn. Chẳng qua anh ta muốn tôi thấy anh ta thật sự là chúa trời của những thứ anh ta đang sở hữu. Bất giác tôi nhận ra mình đang cắn môi. Tôi lo Kate bắt gặp cử chỉ đó nhưng may quá, cô nàng đang chăm chú vào bài viết.
“Tớ hiểu ý cậu khi nói anh ta hình thức. Cậu có ghi chép gì nữa không?”
“Ưm… không.”
“Thế này là tốt rồi. Từng này là đủ một bài phỏng vấn tuyệt vời. Thế mà lại không có thêm mấy bức ảnh. Nghe nói anh ta đẹp trai kinh khủng phải không, Ana?”
“Ừm.” Tôi làm ra vẻ thờ ơ và có vẻ thành công.
“Thôi mà Ana,” Kate tròn mắt nhìn tôi. “Không lẽ cậu không để mắt đến anh ta thật à?”
Dại dột chưa! Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên. Lúc này tâng bốc Kate lên một chút, may ra làm cô nàng xao nhãng đề tài này.
“Nếu ở đó, cậu sẽ thấy có nhiều thứ đáng chú ý hơn anh ta.”
“Thật chứ? Xem nào, thực tế là anh ta đã đề nghị cậu một công việc kia mà. Bị tớ đẩy cho cuộc phỏng vấn vào phút cuối thế mà cậu làm ngon lành luôn.” Kate ngước nhìn tôi ngụ ý. Tôi vờ liếc sang nhà bếp.
“Thế, cậu nghĩ sao về anh ta?” Khổ thân, Kate tò mò kinh khủng. Làm sao để cô nàng quên chuyện này bây giờ? Mình phải nghĩ điều gì đó mới được – nhanh nào.
“Anh ta là người tự chủ, biết kiểm soát, kiêu ngạo phát sợ nhưng cũng rất có sức hút. Tớ thấy được sự lôi cuốn ở anh ta.” Tôi kể rất chân thành, hy vọng Kate sẽ thôi không nói đến chuyện này nữa, thôi ngay và mãi mãi.
“Cậu á? Bị một anh chàng lôi cuốn á? Mới nghe lần đầu đấy nhé!” Kate cười khụt khịt.
Tôi quay sang làm bánh sandwich để Kate đừng để ý đến khuôn mặt tôi. Một câu hỏi chợt nảy lên trong đầu:
“Này, sao cậu lại hỏi về chuyện đồng tính? Tớ sợ hết hồn. Hỏi xong tớ muốn cắn lưỡi luôn, anh ta cũng bực đấy.”
“Vì trên mấy trang xã hội, chẳng bao giờ nghe anh ta nói đến chuyện hẹn hò.”
“Nhưng hỏi câu đấy khó chịu lắm. Khó chịu nhất trong cả buổi nói chuyện. Cũng may không còn phải gặp lại anh ta nữa.”
“Trời ơi Ana, hỏi thế có sao đâu. Mà tớ xem ra anh ta có vẻ để ý cậu đấy.”
Để ý mình? Đến giờ này mà Kate còn đùa được. “Sandwich không Kate?”
“Có.”
TỐI HÔM ĐÓ, chúng tôi không nói gì thêm về Christian Grey, không nói thêm đủ nhiều để tôi bình phục. Khi ăn, tôi đã có thể ngồi nghiêm chỉnh vào bàn, Kate viết bài còn tôi viết luận về Tess of the d’Ubervilles[1]. Khổ thân, người đàn bà ấy, ở nhầm chỗ, sinh nhầm thời và nhầm thế kỷ. Khi tôi hoàn tất bài luận cũng đã nửa đêm và Kate đi ngủ từ lâu. Tôi về phòng, mệt lả nhưng hài lòng vì đã hoàn tất được bao nhiêu việc ột ngày đầu tuần.
[1] Một tiểu thuyết kinh điển của văn học Anh, tên đầy đủ là Tess of the d’Urbervilles: A Pure Woman Faithfully Presented (tạm dịch “Tess của dòng họ d’Urbervilles: Chuyện kể chân thật về một người đàn bà đức hạnh”). Tác phẩm của Thomas Hardy, xuất bản lần đầu năm 1891.
Trên chiếc giường sắt sơn trắng, tôi nằm cuộn trong tấm chăn của mẹ, nhắm mắt lại và thả mình vào giấc ngủ. Đêm ấy, tôi mơ thấy những chốn tối đen, những mảng sàn trắng lạnh ngắt, u ám và một đôi mắt xám.
SUỐT NHỮNG NGÀY NGHỈ còn lại, tôi túi bụi với việc học và làm thêm ở Clayton. Kate cũng bận. Cô ấy vừa phải biên tập lại bản thảo cuối của tờ báo để trình tổng biên tập mới, vừa phải chạy đua với kỳ thi tốt nghiệp. Đến thứ Tư, Kate có vẻ khỏi ốm và đã chui ra khỏi bộ pyjama len-hồng-rất-nhiều-thỏ. Tôi gọi để hỏi thăm mẹ đang ở Georgia nhưng bà cũng chỉ chúc tôi thi may mắn rồi tiếp tục nói về việc sản xuất nến, vụ đầu tư mạo hiểm mới nhất của mẹ – những phi vụ làm ăn không ngừng là tất cả đối với bà. Thật ra, mẹ tôi chỉ muốn làm gì đó để tiêu cho hết thời gian thừa thãi nhưng mẹ chỉ có sự kiên nhẫn của chú cá vàng. Cứ mỗi tuần bà lại thấy có gì đó mới, hấp dẫn hơn. Bà khiến tôi lo lắng. Tôi chỉ mong bà không thế chấp cả ngôi nhà đang ở cho phi vụ làm ăn này. Tôi cũng mong dượng Bob – ông chồng mới nhưng rất lớn tuổi của mẹ – nhận ra tôi đã không còn ở đó nên cần quan tâm đến bà nhiều hơn. Có vẻ như vị thế của dượng Bob vững chắc hơn Ông Chồng Thứ Ba của mẹ rất nhiều.
“Công việc của con thì sao, Ana?”
Tôi ngần ngừ một lúc khiến bà càng sốt sắng.
“Tốt ạ.”
“Sao thế Ana? Con đang gặp gỡ ai à?” Oái, sao mẹ lại hỏi thế? Giọng bà đầy phấn khởi.
“Không đâu, mẹ. Nếu có, con đã kể mẹ nghe đầu tiên.”
“Ana con yêu, con nên ra ngoài gặp gỡ người này người kia. Con làm mẹ lo đấy.”
“Mẹ, con vẫn ổn mà. Dượng Bob thế nào ạ?” Vẫn như mọi lần, chiêu đánh trống lảng luôn hiệu quả.
Tối đó, tôi gọi điện cho dượng Ray, ông Chồng Thứ Hai của mẹ, người tôi xem như cha và vẫn đang mang họ ông. Chúng tôi nói chuyện rất nhanh. Thật ra, cũng không giống một cuộc nói chuyện lắm, chỉ có tôi thăm hỏi, còn ông đáp lại bằng những tiếng ậm ừ trầm trầm. Dượng Ray không giỏi nói chuyện. Nhưng ông còn sống, vẫn xem đá bóng trên ti-vi (nếu không, sẽ đi chơi bowling, câu cá hoặc đóng bàn ghế). Dượng Ray là một thợ mộc lành nghề và nhờ ông, tôi sống sâu sắc hơn. Mọi chuyện ở chỗ dượng vẫn ổn.
TỐI THỨ SÁU, khi Kate và tôi đang bàn nhau xem nên làm gì – cả hai đứa đều thèm thoát khỏi việc học, khỏi việc làm thêm, khỏi tờ báo sinh viên – thì chuông cửa reo. José đến, mang theo một chai sâm banh.
“José! Cậu đến đúng lúc quá!” Tôi ôm chầm lấy cậu. “Vào nhà đã.”
José là cậu bạn đầu tiên tôi gặp khi đến WSU, lúc đó, tôi lạc lõng và cô đơn. Chúng tôi tâm đầu ý hợp và kết bạn cho đến tận bây giờ. Cả hai không chỉ hài hước mà dượng Ray của tôi và bố của José lại còn ở cùng đơn vị khi trong quân ngũ. Nhờ chúng tôi, hai ông bố lại tìm được bạn cũ.
José học về kỹ thuật và là người đầu tiên trong gia đình học đại học. Cậu ấy cực kỳ thông minh nhưng dành hết đam mê cho nhiếp ảnh. José có con mắt săn ảnh đại tài.
“Tớ có tin mới đây.” Cậu cười toét miệng, đôi mắt đen sáng lấp lánh.
“Đừng nói với tớ là cậu sắp được đuổi học vào tuần sau đấy nhé.” Tôi trêu. José vờ làm mặt giận.
“Tháng sau Portland Place Gallary sẽ triển lãm ảnh của tớ.”
“Trời ơi! Chúc mừng cậu!” Tôi reo lên ôm choàng lấy José lần nữa. Kate cũng cười rạng rỡ.
“Đi thôi, José! Tin này phải cho lên báo mới được. Các người toàn khiến biên tập viên phải thay trang phút chót vào chiều thứ Sáu.” Kate vờ làm mặt phiền hà.
“Ăn mừng nào! Cậu đi cùng tớ đến lễ khai trương nhé.” José vừa nói vừa nhìn tôi, mặt tôi đỏ lên. “Cả hai cậu chứ, dĩ nhiên rồi.” José tiếp lời, thoáng bối rối nhìn Kate.
José và tôi là bạn thân nhưng tự thâm tâm, tôi vẫn biết José còn mong đợi điều gì đó sâu sắc hơn. Cậu ấy đáng yêu và vui tính, chỉ là cậu ấy không dành cho tôi. Với tôi, José giống một người anh trai mà tôi luôn ao ước. Katherine cứ trêu rằng tôi bị khiếm khuyết gen-cần-có-bạn-trai nhưng chẳng qua là tôi chưa gặp người… phù hợp khiến tôi bị lôi cuốn, dù phần nào đó trong tôi vẫn luôn mong đợi một bạch mã hoàng tử, chờ khoảnh khắc sét đánh, khoảnh khắc đứng đống lửa ngồi đống than.
Thỉnh thoảng, tôi cũng tự hỏi mình có bình thường không. Hay việc dành quá nhiều thời gian để đọc về những nhân vật lãng mạn trong văn chương khiến người tình lý tưởng và sự trông đợi của tôi cách thực tế quá xa. Nhưng quả thật là chưa một ai khiến tôi có cảm giác ấy.
Cho đến rất gần đây, Tiềm Thức chợt thì thầm bằng giọng khe khẽ, lạnh tanh. Không! Tôi lập tức xua giọng nói ấy ra khỏi đầu. Tôi đang ở đây chứ không phải ở đó, nhất là sau cuộc phỏng vấn đáng nguyền rủa. Ngài có đồng tính không, ngài Grey? Tôi cau mặt. Tôi nhận ra sau lần gặp ấy, anh ta có mặt trong hầu hết các giấc mơ của mình nhưng chủ yếu chỉ vì anh ta đã góp phần tạo một kinh nghiệm thương đau trong đời mà tôi muốn tẩy xóa, chắc thế.
Tôi quan sát José khui sâm banh. Cậu ấy cao, trong chiếc quần jean và áo thun, đôi vai cậu rộng mở, cơ bắp rắn chắc, làn da nâu bóng, tóc đen và đôi mắt nồng nàn. José quả rất hấp dẫn nhưng cậu ấy vẫn chỉ gợi cho tôi thông điệp rằng: Chúng mình là bạn. Cái nút bật mở, vang lên một tiếng, José ngẩng lên mỉm cười.
THỨ BẢY Ở SIÊU THỊ quả là cơn ác mộng. Chúng tôi bị bủa vây ở gian hàng Đồ TRANG TRÍ bởi nhu cầu làm đẹp nhà cửa đang tăng mạnh, ông bà Clayton, John, Patrick – hai cậu phụ việc bán thời gian – và tôi không ngớt quay vòng vòng với khách hàng. Mãi đến giờ cơm trưa mới có một lúc vãn người, tôi ngồi sau đống sổ sách ở quầy thu ngân nhai bánh mì, bà Clayton đến, dặn tôi kiểm tra lại các đơn đặt hàng. Thế là lại công việc, tôi kiểm tra các mã hàng trong catalogue, đối chiếu xem những món nào chúng tôi cần và những món nào cửa hàng đã đặt mua, mắt tôi lia như thoi giữa sổ đặt hàng và màn hình máy tính để đảm bảo rằng số liệu cả hai phải khớp nhau. Thế rồi, không hiểu vì sao, tôi nhìn lên… và nhận ra mình đang bị đôi mắt xám sẫm của Christian Grey nuốt chửng. Anh ta đứng đó, trước quầy thu ngân, nhìn tôi chăm chú.
Tim tôi rớt nhịp.
“Cô Steele. Một bất ngờ thú vị.” Ánh nhìn của anh ta vẫn quyết đoán và sâu thẳm.
Trời ơi. Anh ta đang làm cái quái quỷ gì ở đây, nhìn như người đang sẵn sàng để đi đâu đó, tóc ngay nếp, chiếc áo len chui đầu, quần jean và giày đi bộ? Tôi đoán miệng mình đang há hốc, đầu trống rỗng và lạc cả giọng nói.
Tất cả những gì tôi làm được là nỗ lực thều thào.
“Ngài Grey.”
Bóng một nụ cười thoáng qua trên môi, đôi mắt anh ta lấp lánh tia giễu cợt như thể sắp sửa được thưởng thức một trò tiêu khiển dành riêng ình.
“Tôi có chút việc ở quanh đây.” Hình như anh ta đang giải thích. “Tôi cần mua dự trữ vài thứ. Cũng là một cách hay để gặp lại cô.” Giọng nói rất ấm, như một miếng chocolate đen đang tan chảy trong kẹo mềm caramen hay… thứ gì đó từa tựa thế.
Tôi lắc đầu tự trấn tĩnh lại. Nhịp tim tôi nhảy điên loạn và chẳng biết vì sao tôi cứ liên tục đỏ mặt dưới sự quan sát chăm chú của anh ta. Tôi hoàn toàn chìm nghỉm trong cái nhìn của người đứng trước mặt mình. Trí nhớ của tôi quả đã không công bằng với người này. Anh ta không hẳn ưa nhìn – anh ta là biểu tượng cho vẻ đẹp rất đàn ông, thật kinh ngạc, và anh ta đang hiện diện tại đây. Ngay tại Cửa hàng Gia dụng Clayton. Không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng, các chức năng nhận thức trong tôi bắt đầu tái hoạt động và kết nối được với phần còn lại của cơ thể.
“Ana. Tôi tên Ana. Tôi có thể giúp gì cho ngài được, ngài Grey?” Tôi nói nhỏ.
Anh ta mỉm cười và một lần nữa, vẻ mặt ấy như thể đang nắm giữ một bí mật nào đó. Quả thật bối rối. Tôi hít thật sâu, lấy lại tác phong chuyên nghiệp của một tôi-đã-làm-việc-ở-cửa-hàng-này-nhiều-năm rồi. Mình có thể làm được.
“Tôi cần một vài thứ. Bắt đầu với nút buộc nào.” Anh ta đáp, vẻ mặt vừa bình thản vừa thích thú.
Nút buộc?
“Cửa hàng có nhiều loại, kích thước khác nhau. Tôi đưa ngài đi xem nhé?” Tôi trả lời, giọng mềm mỏng và không hề lo lắng. Cố lên Steele.
Một vết gợn thoáng qua đôi mày rất đẹp của Grey. Anh ta đáp.
“Vâng, mời cô dẫn đường, cô Steele.”
Tôi làm ra vẻ thật thản nhiên khi bước ra khỏi quầy thu ngân nhưng kỳ thực, vô cùng thận trọng để tránh không vấp ngã lần nữa, nhất là khi cả hai chân tôi hiện giờ đều mềm nhũn như thạch Jell-O. Tôi mừng thầm là sáng nay mình đã mặc chiếc quần jean ưng ý nhất.
“Nút buộc ở quầy dụng cụ điện, dãy số tám.” Giọng tôi rõ ràng. Tôi liếc nhìn anh ta và lập tức hối hận ngay. Trời ạ, anh ta sáng ngời ngời.
“Mời cô đi trước.” Anh ta đáp, bàn tay nhẹ phác một cử chỉ, bàn tay với những ngón dài, dường như được chăm sóc kỹ lưỡng lắm đây.
Có gì đó trong cổ họng tôi cứ muốn trào ngược trở lên, tim thắt lại, tôi chuyển hướng sang lối đi đến khu điện gia dụng. Tại sao anh ta đến Portland? Tại sao lại là ở đây, Clayton? Dường như một mẩu não tí hon nào đó, lâu nay đã bị quên lãng – có lẽ là phần cuối của hành não, nơi Tiềm Thức trú ngụ – chợt lóe lên: Anh ta đến đây để gặp đấy. Không đời nào. Tôi dập tắt ý nghĩ đó lập tức. Tại sao người đàn ông điển trai, quyền lực và lịch thiệp này lại muốn gặp tôi kia chứ? Tôi vứt tia suy nghĩ điên kia ra khỏi đầu mình.
“Ngài đến Portland có công việc?” Tôi hỏi, âm vực có vẻ quá cao, như thể vừa bị kẹt tay vào cửa hay gì đó tương tự. Trời ơi, lạnh lùng lên, Ana.
“Tôi đến thăm khoa nông nghiệp của WSU, ở Vancouver. Tôi đang tài trợ cho vài dự án nghiên cứu về việc luân canh và chất đất.” Anh ta đáp rành rọt. Thấy chưa? Tưởng đến đây để gặp cậu cơ đấy? Tiềm Thức reo lên, đắc thắng và chua ngoa. Tôi đỏ mặt với mớ suy nghĩ lơ ngơ và ngốc nghếch của mình.
“Cho dự án lương thực thế giới của ngài?” Tôi đùa.
“Đại loại thế.” Anh ta thừa nhận, môi khẽ nhếch lên cười khẩy.
Anh ta đưa mắt tìm các chốt nút buộc trên kệ hàng. Rồi anh ta sẽ làm gì với đống của nợ chốt buộc này? Không cách gì hình dung được người đàn ông này đụng móng tay vào việc gì. Ngón tay anh ta rà theo những sản phẩm đang chưng trên kệ và vì một lý do nào đó không thể giải thích được, tôi không dám nhìn theo ngón tay ấy. Anh ta dừng lại và cầm lấy một túi dây.
“Cái này được đấy.” Anh ta nói với một nụ cười đầy bí hiểm trên môi.
“Ngài còn cần gì nữa không?”
“Cho tôi băng dán đa dụng.”
Băng dán?
“Ngài đang trang trí nhà?” Những lời ấy cứ vọt ra khỏi miệng trước khi tôi kịp ngăn chúng lại. Tất nhiên là anh ta sẽ thuê người làm hoặc nếu không thì cũng có hẳn một đội trang trí nhà ình.
“Không phải để trang trí.” Anh ta đáp nhanh, rồi nhếch môi, tôi cảm thấy khó chịu như thể đang bị cười nhạo.
Mình buồn cười lắm à? Trông rất buồn cười à?
“Lối này.” Tôi bối rối. “Băng dính nằm ở dãy hàng trang trí.”
Tôi liếc ra sau xem hắn có theo kịp không.
“Cô làm ở đây chắc lâu rồi nhỉ?”
Giọng anh ta trầm ấm, mắt nhìn tôi rất chăm chú. Tôi đỏ mặt. Người đàn ông này làm quái gì mà khiến tôi bối rối đến thế? Tôi thấy mình như thiếu nữ mười bốn tuổi, tay chân thừa thãi, lóng nga lóng ngóng. Nhìn phía trước, Steele!
“Được bốn năm rồi.”
Tôi đáp khi chúng tôi đến đúng dãy hàng. Để tự làm mình xao nhãng, tôi cúi xuống chọn ra hai loại băng dính kích cỡ khác nhau.
“Tôi lấy loại này.”
Grey nói khẽ, chỉ vào cuộn lớn hơn trong hai cuộn tôi đưa. Ngón tay chúng tôi phớt qua nhau trong một tích tắc và dòng điện, lại dòng điện ấy, khiến tôi giật bắn như vừa chạm phải dây điện hở. Tôi buộc phải thở mạnh khi dòng năng lượng cứ dồn thúc xuống một chỗ nào đó sâu thẳm, không thể xác định trong bụng mình. Quá bối rối, tôi quờ quạng níu lấy sự thăng bằng bằng giọng nói to và còn thở dồn:
“Ngài cần gì nữa không?”
Mắt anh ta khẽ nhướng lên.
“Tôi nghĩ là dây thừng.” Giọng anh ta cũng như tôi, to và rõ.
“Lối này.” Tôi cúi mặt xoay người để giấu khuôn mặt lại đỏ lựng và bước nhanh về dãy hàng.
“Ngài sẽ chọn loại dây nào? Chúng tôi có loại thừng sợi nhỏ chất liệu tự nhiên và nhân tạo… dây đôi… thừng kim loại.” Thái độ của anh ta cùng đôi mắt sâu hút khiến tôi ngắc ngứ. Trời ơi!
“Tôi sẽ lấy khoảng năm mét loại thừng nhỏ tự nhiên.”
Tôi với lấy dây bằng những ngón tay run run, đo lấy năm mét trong khi vẫn ý thức rằng ánh mắt xám như đang thiêu đốt mình. Tôi không dám nhìn anh ta. Trời ạ, tôi không còn thấy chút tự chủ nào nữa thì phải? Rút con dao Stanley giắt ở túi sau quần jean, tôi cắt dây, cuộn chặt, rồi gút lại bằng một nút thắt. Chẳng hiểu nhờ phép màu nào mà tôi không tự cắt vào tay mình.
“Cô từng là hướng đạo sinh à?” Anh ta hỏi, đôi môi như tạc, quyến rũ, nhẹ cong lên một cách vui thích. Đừng nhìn đôi môi đó!
“Tôi không hợp với các hoạt động tập thể, thưa ngài Grey.”
Anh ta nhướng mày.
“Vậy cô thích gì, Anastasia?”
Anh ta hỏi bằng giọng dịu dàng, nụ cười bí ẩn lại xuất hiện. Tôi nhìn vẻ thẫn thờ, không biết cách nào để bày tỏ mình. Tôi đang trôi dập dềnh trên một dải lục địa. Cố lạnh lùng lên Ana, Tiềm Thức bị tra tấn, đang van vỉ còn đôi chân tôi thì cứ nhũn ra.
“Sách ạ.” Tôi đáp khẽ nhưng tiềm thức thì gào lên: “Ngài! Chính ngài đấy!” Tôi lập tức đóng sập nó lại, xấu hổ rằng trong đầu mình lại có những ý nghĩ quái gở.
“Cô thích loại sách nào?” Anh ta hơi nghiêng đầu chờ đợi. Sao lại có thể quyến rũ đến thế?
“À thì cũng chỉ sách phổ thông, sách cổ điển, chủ yếu là văn học Anh.”
Anh ta vân vê cằm bằng ngón trỏ dài và ngón cái, như thể đang trầm tư về câu trả lời của tôi. Hoặc đơn giản, có thể chỉ vì anh ta thấy chán nản và đang tìm cách che giấu điều đó.
“Ngài còn cần gì nữa không?” Tôi phải dừng đề tài này lại thôi, những ngón tay trên khuôn mặt ấy càng lúc càng mê hoặc.
“Tôi cũng không biết nữa. Cô có đề nghị thêm gì không?”
Tôi sẽ đề nghị gì ư? Tôi thậm chí còn không biết là anh ta đang làm gì cơ mà.
“Để tự làm ấy ạ?”
Anh ta gật đầu, đôi mắt tinh quái lém lỉnh. Tôi đỏ mặt, ánh mắt bỗng dưng lạc xuống chiếc quần jean bó của anh ta.
“Áo khoác lao động.” Tôi đáp, thật ra, tôi còn không biết mình đang nói gì.
Anh ta nhướng mày, vẫn đầy thích thú.
“Có lẽ ngài không muốn làm hỏng quần áo.” Tôi phác một cử chỉ vô tình về phía chiếc quần jean.
“Có thể tôi cởi đồ ra khi làm.” Anh ta nhếch miệng giễu cợt.
“Ừm.” Tôi thấy hai má mình lại đổi màu lần nữa.
Giờ thì chắc đã thành màu của đỏ lựng. Ngưng nói chuyện. Ngưng nói chuyện NGAY.
“Tôi sẽ mua vài chiếc áo khoác. Đúng là không nên làm hỏng quần áo.” Anh ta thờ ơ đáp.
Tôi cố xua hình ảnh người đàn ông không mặc quần jean ra khỏi tâm trí.
“Ngài còn cần thêm gì không?” Tôi lạc giọng khi trao cho anh ta mấy chiếc tạp dề xanh.
Anh ta tảng lờ câu hỏi.
“Bài báo đến đâu rồi?”
Cuối cùng, sau những câu nói đầy bóng gió, anh ta đã hỏi tôi câu dễ nhất trong cuộc nói chuyện đa nghĩa mập mờ này, một câu mà tôi biết trả lời thế nào. Tôi bám lấy nó, bằng cả hai tay, như bám lấy bè cứu hộ và trả lời thật lòng.
“Tôi không viết bài ấy, Katherine đang viết. Kavanagh ấy mà. Bạn cùng phòng với tôi, cô ấy mới là tác giả. Cô ấy rất hăm hở với bài phỏng vấn. Kavanagh là biên tập viên của báo và nếu không được làm bài phỏng vấn, cô ấy suy sụp mất.” Tôi cảm thấy giống như ai đó đang trả oxy lại ình, cuối cùng, cuộc nói chuyện cũng tìm được một đề tài thông thường. “Điều duy nhất làm cô ấy lo là không có bức ảnh nào của ngài cả.”
“Cô ta cần loại ảnh nào?”
Ồ, điều này thì tôi không thể quyết định. Tôi lắc đầu tỏ ý mình không biết.
“Được rồi, tôi vẫn ở quanh đây mà. Có thể, ngày mai…”
“Ngài sẵn lòng chụp ảnh nhé?” Giọng tôi lại tíu tít. Kate sẽ vọt thẳng lên tầng thiên đường thứ bảy nếu tôi làm được chuyện này. Và ngày mai cậu sẽ được gặp lại anh ấy lần nữa, cái phần đen tối trong góc não thì thầm chiêu dụ. Tôi gạt đi suy nghĩ đó, cái ý nghĩ ngốc nghếch và ngớ ngẩn…
“Kate sẽ rất mừng – nếu chúng tôi tìm được một người chụp ảnh.”
Tôi vui đến nỗi cười toét miệng. Môi anh ta hé mở, như thể đang hít sâu một hơi dài và chớp mắt. Trong một phần trăm giây, có vẻ anh ta chới với hay thế nào đó, và rồi trái đất lại quay quanh trục của nó, những mảng lục địa trôi dạt lại vào vị trí mới.
Trời ơi. Cái vẻ bối rối của Christian Grey.
“Báo tôi biết kế hoạch ngày mai.” Anh ta rút ví từ túi quần sau ra. “Danh thiếp của tôi. Có số di động trên đó. Cô nên gọi cho tôi trước mười giờ sáng mai.”
“Được ạ.” Tôi cười toét miệng với anh ta. Kate sẽ phát điên lên mất.
“Ana.”
Paul hiện ra ở đầu kia của quầy hàng. Cậu ấy là em út của ông Clayton. Tôi có nghe nói Paul đã từ Princeton về nhưng không ngờ sẽ được gặp cậu hôm nay.
“À, tôi xin phép một phút, ngài Grey.” Grey nhíu mày khi tôi quay đi.
Paul và tôi vốn là bạn thân, nhất là trong thời điểm kỳ lạ này, khi tôi đang phải tiếp xúc với cỗ máy kiểm soát Grey giàu có, quyền lực và quyến rũ xuất chúng, thật vui sướng khi được nói chuyện với một người bình thường. Paul bất ngờ ôm chầm khiến tôi sửng sốt.
“Chào Ana, gặp cậu mừng quá!” Paul nồng nhiệt.
“Chào Paul, vẫn khỏe chứ? về dự sinh nhật của anh trai phải không?”
“Ừ. Trông cậu tốt đấy Ana, rất tuyệt.” Paul vừa cười toe, vừa với tay giữ vai tôi như đang kiểm tra, rồi cậu ấy choàng một tay qua vai, lôi tôi lếch thếch và bối rối về phía cậu. Gặp Paul lúc nào cũng vui nhưng cậu ấy không bỏ được cái tật thân mật quá đáng như vậy.
Khi tôi liếc về phía Grey, thấy anh ta đang nhìn chúng tôi như diều hâu, đôi mắt tối sầm và đáng sợ, miệng mím lại thành một đường sắc lạnh. Từ một khách hàng kỹ lưỡng, anh ta thoắt biến thành người khác – một người lạnh lùng và xa cách.
“Paul, tớ đang có khách, người cậu cũng nên gặp đấy.” Tôi nói, cố dập tắt sự khó chịu vừa chợt bắt gặp qua biều hiện của Grey. Tôi kéo Paul đến trước mặt hắn, cả hai nhìn nhau thăm dò. Không khí đột nhiên lạnh tanh.
“Ừm, Paul, đây là Christian Grey. Ngài Grey, đây là Paul Clayton. Anh trai cậu ấy là chủ ở đây.” Không hiểu sao tôi cảm thấy cần phải giải thích thêm chút nữa.
“Tôi biết Paul từ khi làm việc ở Clayton, dù không thường gặp nhau lắm. Cậu ấy mới từ Princeton về, Paul học quản trị kinh doanh ở đó.” Tôi lúng búng… Dừng lại ngay!
“Chào anh Clayton.” Grey chìa tay ra, cái nhìn không đoán nổi.
“Chào ngài Grey.” Paul bắt tay. “Khoan nào, không phải Christian Grey đó chứ? Của Grey Enterprise Holdings?” Chưa đến một phần ngàn giây, Paul hầu như bàng hoàng. Grey mỉm cười lịch sự nhưng đôi mắt thì không.
“Chà, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
“Đã có Anastasia rồi, anh Clayton. Cô ấy rất chu đáo.” Cử chỉ của anh ta bình thản nhưng những lời anh ta nói… cứ như đang hướng về một điều gì đó hoàn toàn khác. Thật mờ ám.
“Tốt quá.” Paul đáp. “Gặp cậu sau nhé, Ana.”
“Chắc chắn, Paul.” Tôi nhìn theo bóng cậu ấy đi khuất vào kho. “Ngài cần gì thêm không ngài Grey?”
“Thế này đủ rồi.” Giọng anh ta sắc và lạnh. Khỉ gió… tôi đã làm gì mếch lòng anh ta ư? Tôi quay lại, hướng về phía quầy. Có chuyện gì với anh ta thế?
Tôi tính tiền dây, áo choàng, băng dính và các nút buộc.
“Tổng cộng là bốn mươi ba đô la.” Tôi ngước nhìn Grey và ước gì mình đừng làm thế. Anh ta đang chăm chú quan sát tôi. Thật bủn rủn.
“Ngài cần túi xách không?” Tôi hỏi khi nhận thẻ tín dụng.
“Có, Anastasia.” Lưỡi anh ta ve vuốt tên tôi và một lần nữa, tim tôi đập loạn xạ. Không thở nổi. Tôi hấp tấp cho tất cả món hàng vào túi nhựa.
“Cô sẽ gọi cho tôi nếu sắp xếp được buổi chụp hình chứ?” Công việc vẫn là trên hết. Tôi gật đầu, lại mất giọng lần nữa, tay trả thẻ tín dụng cho anh ta.
“Tốt, mai nhé, nếu được.” Anh ta định bước rồi dừng lại. “À, Anastasia, tôi mừng vì cô Kavanagh đã không đi phỏng vấn.” Anh ta mỉm cười, sải những bước mạnh mẽ ra khỏi cửa hàng, quẩy túi nhựa trên vai, bỏ lại tôi phía sau, run rẩy bởi những kích thích hỗn loạn. Tôi nhìn trân trối hết mấy phút vào cánh cửa đã đóng, cánh cửa mà anh ta đã bước qua trước khi tôi kịp hoàn hồn và rơi về trái đất.
Được rồi – mình thích người đàn ông này. Thế là, tôi tự thú với chính mình. Tôi không thể chạy trốn cảm xúc của mình thêm nữa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thế này. Anh ấy quyến rũ, cực kỳ quyến rũ. Nhưng lý do ấy thậm chí còn không phải là lý do nữa, tôi biết, một nỗi ân hận ngọt đắng dấy lên khi tôi thở dài. Chỉ là tình cờ nhưng anh ấy đã ở đây. Chắc chắn tôi vẫn có thể ngưỡng mộ anh ấy từ xa. Sẽ không ai bị tổn thương khi có một khoảng cách như thế. Và nếu tìm được một thợ chụp ảnh, tôi còn có thể nghiêm túc bày tỏ sự ngưỡng mộ vào ngày mai. Tôi cắn môi tưởng tượng và nhận ra mình đang cười như một cô học sinh trung học. Phải gọi cho Kate và sắp xếp một buổi chụp ảnh đã.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom