Chương 5
“Greta, ngài Grey đang nói chuyện với ai đấy?” Da đầu tôi như muốn bốc hơi khỏi tòa nhà này – trong nỗi lo sợ cảm giác râm ran như kiến bò, và tiềm thức của tôi thì gào thét bắt tôi hãy đi theo nó. Nhưng giọng tôi nghe vẫn đủ hững hờ.
“Ồ, đó là bà Lincoln. Bà ấy cùng sở hữu mỹ viện này với ngài Grey.” Greta, dường như còn hơn cả hào hứng, chia sẻ.
“Bà Lincoln?” Tôi tưởng bà Robinson đã ly dị. Có lẽ bà ta đã tái hôn với một gã khờ đáng thương nào đó.
“Vâng. Bà ấy không thường xuyên tới đây, nhưng hôm nay một kỹ thuật viên của chúng tôi bị ốm, nên bà ấy đến để thay thế.”
“Cô có biết tên của bà Lincoln không?”
Greta ngẩng lên nhìn tôi, nhíu mày và mím đôi môi hồng rực lại, ngờ vực sự tò mò của tôi. Chết tiệt, có lẽ tôi đã đi quá xa rồi.
“Elena,” cô ta nói, hầu như miễn cưỡng.
Tôi chìm trong cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng rằng thứ linh cảm lạnh gáy mỗi lần gặp chuyện gì nguy hiểm của tôi đã không làm tôi thất vọng.
Linh cảm lạnh gáy trước nguy hiểm ư? Tiềm Thức của tôi khịt mũi. Linh cảm trước một “máy bay bà già” chuyên sàm sỡ trẻ em thì có.
Họ vẫn mải mê thảo luận. Christian nói liên tục điều gì đó với Elena, và bà ta có vẻ lo lắng, gật đầu, nhăn mặt, rồi lại lắc đầu. Với tay ra, bà ta nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Christian trong khi cắn môi. Lại gật đầu, bà ta liếc về phía tôi và trao cho tôi một nụ cười trấn an rất nhẹ.
Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm bà ta, mặt như hóa đá. Tôi nghĩ mình đang sốc nặng. Sao anh có thể đưa tôi đến đây chứ?
Người đàn bà thì thầm điều gì đó với Christian; anh nhìn nhanh về phía tôi rồi quay lại với bà ta và đáp lại. Bà ta gật đầu, và tôi nghĩ bà ta đang chúc anh may mắn, nhưng kỹ năng đọc tín hiệu môi của tôi không được thành thạo cho lắm.
Anh sải bước quay lại chỗ tôi, khuôn mặt rõ ràng là đang bối rối. Chuẩn không cần chỉnh rồi. Bà Robinson quay về căn phòng hậu, đóng cánh cửa lại sau lưng.
Christian nhíu mày. “Em ổn chứ?” anh hỏi, nhưng giọng căng thẳng và đầy thận trọng.
“Không ổn lắm. Anh không muốn giới thiệu em à?” Giọng tôi nghe lạnh đanh.
Miệng anh há hốc, như thể tôi vừa đột ngột cắt mất dưỡng khí của anh.
“Nhưng anh nghĩ…”
“Với một người đàn ông thông minh, đôi khi…” Từ ngữ trôi tuột khỏi miệng tôi. “Em muốn đi khỏi đây, làm ơn.”
“Sao thế?”
“Anh biết tại sao mà.” Tôi đảo mắt.
Anh nhìn chằm chằm xuống tôi, ánh mắt tha thiết.
“Anh xin lỗi, Ana. Anh không biết cô ấy lại đến đây. Cô ấy không bao giờ ở đây cả. Cô ấy mở một chi nhánh mới ở Bravern Center, và đó mới là nơi cô ấy thường cắm chốt. Hôm nay có ai đó bị ốm.”
Tôi quay gót và hướng ra phía cửa.
“Chúng tôi không cần Franco nữa, Greta,” Christian cáu kỉnh nói khi chúng tôi bước ra khỏi cửa. Tôi phải cố kìm lại thôi thúc muốn chạy thật nhanh và thật xa khỏi nơi này. Tôi muốn òa khóc thật to. Tôi chỉ cần tránh xa khỏi tất cả những thứ ngớ ngẩn này.
Christian lặng lẽ bước bên tôi trong khi tôi cố gắng nghiền ngẫm lại mọi chuyện trong đầu. Khoanh tay ôm lấy thân mình, tôi cắm cúi vừa bước đi vừa tránh những thân cây trên Đại lộ Thứ hai. Anh khá khôn ngoan khi không hề chạm vào tôi. Tâm trí tôi đang sục sôi lên với những câu hỏi chưa có lời đáp. Liệu Quý Ngài Lảng Tránh này có chịu thú nhận không nhỉ?
“Anh thường đưa những người phục tùng đến đây phải không?” Tôi gay gắt.
“Phải, vài người trong số họ,” anh lặng lẽ trả lời nhát gừng.
“Leila?”
“Có.”
“Nơi này trông có vẻ mới.”
“Gần đây nó mới được tân trang lại.”
“Em hiểu. Vậy bà Robinson đã gặp tất cả những người phục tùng của anh?”
“Phải.”
“Họ có biết về bà ấy không?”
“Không. Không ai biết. Chỉ có em.”
“Nhưng em không phải người phục tùng của anh.”
“Đúng, em dứt khoát là không phải.”
Tôi dừng lại và đối mặt với anh. Đôi mắt anh mở lớn, dữ dội. Đôi môi anh mím lại thành một đường khắc nghiệt và cương quyết.
“Anh có thấy chuyện này rối rắm phức tạp đến thế nào không?” Tôi giận dữ nhìn anh, giọng hạ thấp.
“Anh thấy rồi. Anh xin lỗi.” Mặt anh trông có vẻ ăn năn.
“Em muốn đi cắt tóc, tốt hơn là ở một nơi nào đó mà anh không lên giường với đám nhân viên hay khách hàng.”
Christian do dự.
“Bây giờ, thứ lỗi cho em.”
“Không phải em đang chạy trốn. Đúng không?” Anh hỏi.
“Không, em chỉ muốn cắt cái mái tóc chết tiệt này. Tại một nơi mà em có thể nhắm nghiền mắt, được ai đó gội đầu ình, và quên đi tất cả những chuyện lủng củng song hành theo anh.”
Christian lùa tay qua tóc. “Anh có thể gọi Franco tới nhà mình hoặc tới chỗ em,” anh khẽ nói.
“Bà ấy thật quyến rũ.”
Anh chớp mắt. “Ừ.”
“Bà ấy vẫn đang ở với chồng hả?”
“Không. Cô ấy đã ly dị từ khoảng năm năm trước.”
“Sao anh không cặp cùng bà ấy?”
“Vì giữa bọn anh mọi chuyện đã kết thúc. Anh đã nói với em rồi mà.” Lông mày anh đột ngột nhíu lại. Anh thò tay vào túi áo khoác lôi ra chiếc BlackBerry. Chắc là nó vừa rung, vì tôi không nghe thấy nhạc chuông.
“Welch,” anh nói nhanh, sau đó lắng nghe.
Chúng tôi đang đứng trên Đại lộ 2, và tôi nhìn đăm đăm về phía cây thông nhỏ trước mặt, nó vừa thay một lớp áo mới non xanh mỡ màng.
Dòng người hối hả đi qua chúng tôi, mất hút trong những việc không tên của buổi sáng ngày thứ Bảy, rõ ràng là đang thưởng ngoạn câu chuyện cuộc đời của riêng họ. Tôi băn khoăn tự hỏi liệu trong số đó có bao gồm những kẻ phục tùng ngày trước giờ đang lén lút rình mò, những người đàn bà đẹp tuyệt vời từng trong vai kẻ thống trị, và một người đàn ông chẳng có khái niệm nào về sự riêng tư bí mật dưới luật lệ Hoa Kỳ này hay không.
“Bị đâm xe chết à? Khi nào?” Giọng Christian cắt ngang dòng suy tưởng của tôi.
Ồ không. Ai vậy nhỉ? Tôi lắng tai nghe cho rõ hơn.
“Đã hai lần thằng con hoang đó không xuất hiện. Hắn chắc chắn đã biết. Hắn chẳng có chút cảm giác nào với cô ta hay sao?” Christian lắc đầu ghê tởm. “Chuyện này bắt đầu có ý nghĩa rồi đây… không… nó giải thích tại sao, chứ không phải ở đâu.” Christian liếc quanh chúng tôi như thể tìm kiếm thứ gì đó, và tôi nhận thấy mình cũng đang làm giống anh. Chẳng có gì lọt vào tầm mắt tôi. Chỉ có vài người đi mua hàng, xe cộ trên đường và những hàng cây.
“Cô ta đang ở đây,” Christian tiếp tục. “Cô ta đang theo dõi chúng tôi… Phải… Không. Hai hay bốn, 24/7 nhé… Tôi vẫn chưa đề cập đến chuyện đó.” Christian nhìn thẳng vào tôi.
Đề cập chuyện gì? Tôi nhíu mày và anh nhìn tôi ngập ngừng.
“Gì cơ…,” anh thì thào. Mặt anh tái đi và mắt thì mở lớn. “Tôi hiểu. Khi nào?… Mới đây hả? Nhưng bằng cách nào?… Không có bản điều tra lý lịch nào sao?… Tôi hiểu. Hãy gửi email cho tôi tên, địa chỉ và những bức ảnh nếu anh có… 24/7 nhé, từ chiều nay. Hãy giữ liên lạc với Taylor.” Nói rồi Christian ngắt máy.
“Hừm?” tôi giận dữ hỏi. Anh có định nói cho tôi biết không đây?
“Là Welch.”
“Welch là ai?”
“Cố vấn an ninh của anh.”
“Được rồi. Thế có chuyện gì vậy?”
“Leila đã bỏ chồng từ khoảng ba tháng trước để cặp với một gã, gã này vừa bị chết trong một vụ tai nạn ô tô bốn tuần trước đây.”
“Ôi.”
“Tay bác sĩ tâm thần mắc dịch đó lẽ ra phải biết được chuyện này,” anh giận dữ nói. “Nỗi u uất đau khổ, chính là cảm xúc ấy đấy. Đi thôi nào.” Anh đưa tay ra, và tôi tự động đặt tay mình vào tay anh trước khi giật nó ra lần nữa.
“Đợi một phút. Chúng ta còn đang bàn luận dở dang về chuyện của ‘chúng ta’ mà. Về bà ấy, quý bà Robinson của anh.”
Khuôn mặt Christian đanh lại. “Cô ấy không phải Robinson của anh. Về nhà anh đã, rồi chúng ta có thể nói tiếp chuyện này.”
“Em không muốn tới nhà anh. Em muốn cắt tóc!” Tôi la lên. Giá như tôi có thể chỉ tập trung vào một chuyện này…
Anh lại chộp lấy chiếc BlackBerry từ trong túi áo và bấm số. “Greta, là Christian Grey đây. Tôi muốn Franco có mặt tại nhà tôi trong một giờ nữa. Hãy xin phép bà Lincoln… Tốt.” Nói rồi anh nhét điện thoại vào túi. “Anh ta sẽ đến ngay.”
“Christian…!” Tôi lắp bắp thốt lên giận dữ.
“Anastasia, Leila rõ ràng đang phải chịu đựng một chấn thương về tâm lý. Anh không biết cô ta đang theo đuổi anh hay là em, hay cô ta đã chuẩn bị đi xa đến cỡ nào. Chúng mình sẽ đến chỗ em lấy đồ, rồi em có thể đến ở với anh cho đến khi mình tìm ra dấu vết cô ta.”
“Tại sao em lại muốn làm thế chứ?”
“Vì như thế anh có thể giữ em an toàn.”
“Nhưng…”
Anh trừng mắt nhìn tôi. “Nếu em không làm thế, là anh túm tóc em kéo đi đấy.”
Tôi há hốc miệng nhìn anh… thật không thể tin được. Anh chàng Đa Sự đang lo xa quá đà rồi.
“Em nghĩ anh đang phản ứng thái quá rồi.”
“Không đâu. Chúng ta có thể tiếp tục cuộc thảo luận ở nhà anh. Đi thôi.”
Tôi khoanh tay lại và nhìn anh không chớp mắt. Chuyện này đã đi quá xa.
“Không,” tôi bướng bỉnh tuyên bố. Tôi phải giữ vững lập trường.
“Em có thể bước đi, hoặc là anh có thể vác em đi. Cách nào thì anh cũng không ngại đâu, Anastasia.”
“Anh không dám đâu.” Tôi quắc mắt nhìn anh. Trăm phần trăm anh ấy không dám bày trò giữa Đại lộ 2 này, đúng không?
Anh nở nụ cười nửa miệng với tôi, nhưng mắt anh thì không hề cười.
“Ồ, bé yêu, cả hai chúng ta đều biết rằng nếu em là người ném găng tay thách đấu, thì anh quá hạnh phúc để nhận lời thách đấu đó mà.”
Chúng tôi trừng trừng nhìn nhau – và đột ngột anh khom người xuống, tóm chặt lấy đùi tôi rồi nhấc bổng tôi lên. Trước khi nhận thức được chuyện gì, tôi đã chễm chệ nằm vắt ngang vai anh rồi.
“Bỏ em xuống!” Tôi hét lên. Ồ, được hét lên thế này thật là sướng.
Christian bắt đầu sải bước dọc Đại lộ, lờ tịt tôi đi. Một tay ôm chặt quanh đùi tôi, anh đét mông tôi bằng bàn tay rảnh rỗi còn lại.
“Christian!” Tôi la to. Người đi đường đang nhìn chằm chằm. Chuyện này còn có thể bẽ mặt hơn không nhỉ?
“Em đi. Em sẽ đi mà!”
Anh bèn đặt tôi xuống, và trước khi anh kịp đứng thẳng dậy, tôi đã nện bước thình thịch về phía căn hộ của mình, đầu sôi sùng sục, không thèm để ý đến anh. Dĩ nhiên là anh vẫn đi bên cạnh tôi, nhưng tôi tiếp tục phớt lờ. Tôi định làm gì nhỉ? Đang giận điên lên, nhưng tôi không chắc mình đang giận dữ chuyện gì – có quá nhiều chuyện mà.
Và trong khi hiên ngang nện bước về nhà, tôi đã làm hẳn một danh sách trong đầu:
- Vác mình lên vai – không thể chấp nhận được với bất cứ ai đã qua sáu tuổi.
- Đưa mình đến thẩm mỹ viện đồng sở hữu với người tình cũ – sao mà ngớ ngẩn đến thế nhỉ?
- Đó là nơi anh ấy thường đưa những người phục tùng đến – lại càng ngớ ngẩn hơn.
- Thậm chí không thèm nhận ra đó là một ý tưởng tồi tệ – trong khi vốn được coi là một anh chàng thông minh xuất chúng.
- Có những người tình cũ điên rồ. Mình có thể chỉ trích anh về chuyện này không nhỉ? Có chứ, mình đang điên tiết lắm rồi đây.
- Biết được số tài khoản ngân hàng của mình – quá ư là rình mò.
- Mua lại SIP – anh ấy có nhiều tiền hơn là trí khôn.
- Khăng khăng bắt mình ở cùng – mối đe dọa từ Leila hẳn là kinh khủng hơn anh e sợ… mà hôm qua anh không hề đề cập đến.
Nhận thức bừng lên. Có điều gì đó đã thay đổi. Là điều gì nhỉ? Tôi dừng lại, và Christian dừng theo. “Chuyện gì đã xảy ra?” Tôi gặng hỏi.
Anh nhíu mày. “Ý em là sao?”
“Chuyện Leila ấy.”
“Anh nói với em rồi mà.”
“Không, anh chưa đâu. Còn điều gì đó nữa. Hôm qua anh không hề bảo em qua ở với anh. Vậy chuyện gì vừa xảy ra?” Anh bứt rứt cựa mình.
“Christian! Nói cho em biết đi!” Tôi gắt lên.
“Hôm qua cô ta đã xoay xở có được giấy phép sử dụng vũ khí.”
Ôi, khỉ thật. Tôi chằm chằm nhìn anh, chớp mắt, và cảm thấy máu rút cạn khỏi mặt mình khi tiếp nhận tin này. Tôi ngất mất. Cô ta muốn giết Christian sao? Không!
“Thế nghĩa là cô ta có thể mua được một khẩu súng,” tôi thì thào.
“Ana,” Christian nói, giọng anh đầy quan tâm lo lắng. Anh đặt bàn tay lên vai tôi, kéo tôi lại gần mình. “Anh không nghĩ cô ta sẽ làm chuyện gì ngu ngốc, nhưng… anh chỉ không muốn nguy hiểm xảy đến với em.”
“Không phải em đâu… còn anh thì sao?” Tôi khẽ hỏi.
Anh nghiêm nghị nhìn xuống tôi, tôi bèn vòng tay ôm lấy anh thật chặt, đầu nép vào ngực anh. Anh dường như không phản đối.
“Về nhà thôi nào,” anh lẩm bẩm, rồi cúi xuống hôn lên tóc tôi. Chỉ thế thôi, tất cả cơn giận dữ của tôi bay biến. Nhưng tôi vẫn chưa quên nó. Nó chỉ ẩn dưới mối đe dọa có điều nguy hiểm nào đó sắp xảy đến với Christian. Ý nghĩ đó thật không thể nào chịu đựng nổi.
TÔI LẶNG LẼ XẾP ĐỒ vào một chiếc vali nhỏ rồi nhét chiếc Mac, BlackBerry, IPad, và cả quả bóng Charlie Tango vào trong ba lô.
“Charlie Tango cũng được đi à?” Christian hỏi.
Tôi gật đầu và anh nở một nụ cười chiều chuộng với tôi.
“Thứ Ba này Ethan sẽ về đây,” tôi lẩm bẩm.
“Ethan?
“Anh trai của Kate. Anh ấy sẽ ở đây cho đến khi tìm được một nơi khác ở Seattle.”
Christian chằm chằm nhìn tôi không biểu lộ một cảm xúc gì, nhưng tôi nhận ra một tia lạnh giá vừa lướt qua mắt anh.
“Ừ, thế thì em sang ở với anh là đúng rồi. Anh ta sẽ rộng chỗ hơn,” anh nói lặng lẽ.
“Em không biết anh ấy có chìa khóa không. Em sẽ phải quay lại đây.”
Christian chẳng nói gì.
“Thế này là đủ rồi.”
Anh xách valỉ cho tôi, và chúng tôi hướng ra phía cửa. Khi chúng tôi bước vòng ra sau tòa nhà để tới bãi đỗ xe, tôi nhận thấy mình đang ngoái nhìn lại phía sau. Tôi không biết chứng hoang tưởng của tôi đang bắt đầu bộc phát, hay là có ai đó đang theo dõi tôi thật. Christian mở cửa sau chiếc Audi và nhìn tôi chờ đợi.
“Em có định vào trong không đấy?” anh hỏi.
“Em nghĩ là em sẽ lái xe.”
“Không. Anh sẽ lái.”
“Có vấn đề gì với tay lái của em à? Đừng nói rằng anh biết được cả điểm thi bằng lái của em đấy nhé… Em sẽ không ngạc nhiên với cái tính thích lén lút rình mò của anh đâu.” Có khi anh còn biết được tôi phải chật vật lắm mới qua nổi bài thi viết ấy chứ.
“Vào xe, Anastasia!” Anh quát lên giận dữ.
“Được rồi,” tôi vội vàng chui vào trong xe. Thực lòng thì, mày thấy lạnh gáy rồi, đúng không?
Chắc là anh cũng thấy bất an như tôi. Có một kẻ rình mò hắc ám nào đó đang theo dõi chúng tôi – ừm, một ả có mái tóc đen, làn da trắng nhợt, đôi mắt nâu giống bạn đến kỳ lạ, và rất có thể có giấu vũ khí trong người.
Christian lái xe hòa vào dòng giao thông.
“Tất cả những người phục tùng của anh đều có tóc đen à?”
Anh cau mày. “Ừ,” anh lầm bầm. Giọng anh có vẻ không chắc chắn, và tôi đoán là anh đang suy nghĩ, Cô ấy định nói chuyện gì nhỉ?
“Em chỉ thấy ngạc nhiên.”
“Anh đã nói với em rồi. Anh thích phụ nữ tóc đen.”
“Bà Robinson đâu có tóc đen.”
“Có lẽ đó là nguyên nhân,” anh lẩm bẩm. “Cô ấy khiến anh không bao giờ để ý đến phụ nữ tóc vàng nữa.”
“Anh đùa à,” tôi há hốc miệng.
“Ừ, anh đang đùa đấy,” anh cáu bẳn đáp lại.
Tôi bình thản nhìn đăm đăm ra ngoài cửa kính, dò tìm mọi ngóc ngách, nhưng không thấy bóng dáng Leila đâu.
Vậy là, anh chỉ thích phụ nữ tóc đen. Sao lại thế nhỉ? Có thực là Quý bà Đẹp tuyệt trần dù cao tuổi Robinson đã khiến anh rời xa phụ nữ tóc vàng không? Tôi lắc đầu – Christian Grey đúng là kẻ chuyên làm điên đầu người khác.
“Kể em nghe về bà ấy đi.”
“Em muốn biết gì?” Lông mày Christian nhíu lại, và tông giọng của anh đầy cảnh báo.
“Kể em nghe về vụ hợp tác kinh doanh của bọn anh đi.”
Anh thoải mái thấy rõ, vẻ như sẵn sàng nói về công việc. “Anh chỉ hùn vốn. Anh không đặc biệt quan tâm đến lĩnh vực kinh doanh sắc đẹp, nhưng cô ấy đã gây dựng nó thành công. Anh chỉ đầu tư vốn và giúp cô ấy bước đầu.”
“Tại sao?”
“Anh có được ngày hôm nay là nhờ cô ấy.”
“Ồ?”
“Khi anh bỏ học ở Harvard, cô ấy đã cho anh vay một trăm ngàn đô-la để khởi nghiệp.”
Chúa ơi… bà ấy cũng giàu nữa.
“Anh đã bỏ học ư?”
“Với anh nó chẳng thành vấn đề. Anh chỉ học hai năm. Nhưng xui xẻo thay, bố mẹ anh chẳng hiểu cho anh.”
Tôi nhíu mày. Ông Grey và bác sĩ Grace Trevelyan lên tiếng phản đối – tôi không thể hình dung ra cảnh đó.
“Có vẻ như bỏ học với anh không tệ lắm nhỉ? Anh học ngành gì?”
“Chính trị và Kinh tế học.”
Hừm… có thể đoán được.
“Vậy ra bà ấy thật giàu?” Tôi lẩm bẩm.
“Cô ấy phải làm một người vợ buồn chán, một con búp bê chỉ để trưng bày, Anastasia. Chồng cô ấy giàu sụ – một ông trùm về cung cấp gỗ.” Anh trao cho tôi một nụ cười rất sói. “Ông ta không cho cô ấy làm việc. Em biết đấy, ông ta thích ra lệnh và điều khiển. Một vài gã đàn ông vốn thích thế mà.”
“Thật hả? Một gã đàn ông thích ra lệnh và điều khiển, hẳn phải là một sinh vật hoang đường hiếm có lắm nhỉ?” Tôi không nghĩ mình có thể nhét thêm bất cứ chút mỉa mai nào vào trong lời đáp này.
Nụ cười của Christian trở nên rộng hơn.
“Bà ấy cho anh vay tiền của chồng mình hả?”
Anh gật đầu, và một nụ cười ranh mãnh hé mở trên môi anh.
“Thật kinh khủng.”
“Ông ta đã lấy lại tiền của mình rồi,” Christian nói úp mở khi lái xe vào ga-ra ngầm của tòa nhà Escala.
Ồ?
“Bằng cách nào?”
Christian lắc đầu, như thể đang nhớ về một hồi ức đặc biệt chua chát, rồi đỗ xe bên cạnh chiếc Audi Quattro SUV. “Đi thôi – Franco đến bây giờ đấy.”
TRONG THANG MÁY, Christian nhìn xuống tôi chăm chú. “Vẫn giận anh hả?” anh hỏi một câu đơn giản.
“Còn giận lắm.”
Anh gật đầu. “Được thôi,” anh nói, rồi lại nhìn chằm chằm về phía trước.
Khi chúng tôi bước vào sảnh chính, Taylor đã đợi sẵn. Sao anh ta luôn biết thế trước nhỉ? Anh ta cầm lấy vali của tôi.
“Welch vẫn liên lạc chứ?” Christian hỏi.
“Vâng, thưa ngài.”
“Và?”
“Mọi chuyện đã được thu xếp xong xuôi.”
“Rất tốt. Con gái anh thế nào rồi?”
“Con bé ổn rồi, cảm ơn ngài.”
“Tốt. Chúng ta sắp đón một thợ cắt tóc – Franco De Luca.”
“Chào cô Steele,” Taylor gật đầu với tôi.
“Chào Taylor. Anh có con gái rồi ư?”
“Vâng, thưa cô.”
“Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con bé lên bảy, thưa cô.”
Christian nhìn tôi vẻ nôn nóng.
“Nó sống với mẹ,” Taylor giải thích rõ hơn.
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Taylor mỉm cười. Chuyện này thật bất ngờ. Taylor làm bố ư? Tôi theo Christian vào phòng lớn, vừa đi vừa cảm thấy thích thú trước thông tin này.
Tôi liếc một vòng. Từ lúc rời bỏ anh tôi đã không trở lại đây.
“Em có đói không?”
Tôi lắc đầu. Christian đăm đăm nhìn tôi trong một khắc rồi quyết định không tranh cãi nữa.
“Anh phải đi gọi vài cuộc điện thoại. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
“Vâng.”
Christian biến mất vào phòng làm việc, bỏ lại tôi đứng giữa cái triển lãm nghệ thuật khổng lồ mà anh ấy gọi là “nhà” này và phân vân mình sẽ phải “tự nhiên” như thế nào.
Váy áo! Cầm ba lô lên, tôi leo lên tầng vào phòng ngủ và khám phá cái tủ quần áo to đến nỗi có thể dạo bước bên trong được. Nó vẫn treo đầy váy áo – tất cả đều mới toanh với mác giá vẫn lủng lẳng đính kèm. Có ba bộ váy dài mặc cho dạ tiệc, ba bộ dành cho tiệc cocktail, và ba bộ để mặc thường ngày. Tất cả chỗ này hẳn phải đáng giá một gia tài.
Tôi kiểm tra giá một chiếc váy dành cho dạ tiệc. 2.998$. Trời đất ơi. Tôi ngồi sụp xuống đáy tủ.
Đây không còn là tôi nữa. Tôi ôm lấy đầu và cố gắng mường tượng lại mọi chuyện xảy ra mấy giờ qua. Chúng khiến tôi kiệt sức. Tại sao, ôi, tại sao tôi lại phải lòng một con người rõ ràng là điên rồ này – đẹp trai, sexy như quỷ sứ, giàu nứt đố đổ vách, và quá là Điên Rồ nữa.
Tôi lôi chiếc BlackBerry từ ba lô ra và gọi ẹ.
“Ana, con à! Lâu quá rồi, con thế nào hả con yêu?”
“Ôi, mẹ biết đấy…”
“Có chuyện gì à? Con vẫn lằng nhằng với cái cậu Christian à?”
“Mẹ, chuyện phức tạp lắm. Con nghĩ anh ấy bị lẩn thẩn mất rồi. Đó là vấn đề đấy mẹ ạ.”
“Kể ẹ nghe đi. Đàn ông, đôi khi chẳng thể hiểu nổi họ nữa. Bob thì đang băn khoăn liệu việc chúng ta chuyển tới Georgia có phải là sáng suốt không đây.”
“Gì cơ ạ?”
“Ừ, ông ấy đang bắt đầu gợi ý chuyện trở lại Vegas.”
Ồ, vậy là ai đó cũng có rắc rối. Đâu chỉ mình tôi.
Christian xuất hiện nơi ngưỡng cửa. “Em đây rồi. Anh tưởng em đã cao chạy xa bay rồi đấy.” Trông anh nhẹ nhõm thấy rõ.
Tôi giơ tay lên ra hiệu mình đang nói chuyện điện thoại. “Xin lỗi mẹ, con phải đi rồi. Con sẽ gọi lại ẹ sớm.”
“Được rồi, con yêu – bảo trọng nhé. Yêu con!”
“Con cũng yêu mẹ, mẹ ạ.”
Tôi ngắt máy và nhìn chằm chằm vào anh chàng Năm Mươi. Anh nhíu mày, trông khó xử một cách lạ lùng.
“Sao em lại trốn vào đây?”
“Em không trốn. Mà em đang tuyệt vọng.”
“Tuyệt vọng ư?”
“Về tất cả chuyện này, Christian.” Tôi vẫy tay ra hiệu về phía đám váy áo.
“Anh vào được không?”
“Tủ quần áo của anh mà.”
Anh lại nhíu mày và ngồi xuống, khoanh chân lại, đối diện với tôi.
“Chúng chỉ là váy áo thôi. Nếu em không thích thì anh sẽ gửi trả lại chúng.”
“Anh đúng là mất trí rồi, anh biết không?”
Christian gãi cằm… chiếc cằm lởm chởm râu. Những ngón tay tôi ngứa ngáy muốn chạm vào anh.
“Anh biết. Anh đang cố gắng,” anh lẩm bẩm.
“Anh đang cố gắng quá nhỉ.”
“Như em thôi, quý cô Steele.”
“Sao anh lại làm thế?”
Đôi mắt anh mở lớn và ánh nhìn thận trọng trở lại. “Em biết tại sao mà.”
“Không, em không biết.”
Anh lùa một bàn tay qua tóc. “Em đúng là một người đàn bà khiến người ta muốn nản.”
“Lẽ ra anh có thể sở hữu một kẻ phục tùng tóc đen xinh đẹp. Một kẻ sẽ nói ‘Cao bao nhiêu?’ mỗi khi anh bảo cô ta nhảy, dĩ nhiên với điều kiện cô ta được phép mở mồm. Vậy tại sao lại là em, Christian? Em chỉ không hiểu điều đó.”
Anh chằm chằm nhìn tôi trong khoảnh khắc, và tôi không biết anh đang nghĩ gì.
“Em đã khiến anh nhìn thế giới theo một cách khác, Anastasia. Em không muốn tiền của anh. Em trao cho anh… hy vọng,” anh dịu dàng nói.
Gì cơ? Quý Ngài Khó Hiểu đã trở lại. “Hy vọng điều gì cơ?”
Anh nhún vai. “Hy vọng nhiều hơn.” Giọng anh trầm xuống, khẽ khàng. “Và em nói đúng. Anh đã quen với việc phụ nữ làm theo chính xác điều anh nói, chính xác điều anh muốn. Việc ấy nhanh chóng trở nên nhàm chán. Có điều gì đó ở em, Anastasia, vẫy gọi anh tới một cung bậc sâu sắc mà anh không tài nào hiểu nổi. Nó như tiếng hát gọi mời của những nàng Siren vậy. Anh không thể kháng cự nổi em, và cũng không muốn mất em.” Anh nắm lấy tay tôi. “Đừng bỏ chạy, xin em – hãy tin tưởng ở anh một chút và kiên nhẫn một chút. Xin em.”
Trông anh thật yếu đuối… Bối rối quá đi. Ngồi thẳng dậy trên hai đầu gối, tôi cúi người về phía trước và nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
“Được rồi. Tin tưởng và kiên nhẫn, em có thể sống với hai thứ ấy.”
“Tốt. Bởi vì Franco đến đây rồi.”
FRANCO NHỎ NGƯỜI, ngăm đen và là Gay. Tôi thích anh chàng này.
“Tóc đẹp quá đi!” Anh ta phun ra một tràng thứ trọng âm Ý nhái. Tôi cá là anh ta đến từ Baltimore hoặc nơi nào đó tương tự, nhưng sự nhiệt tình hào hứng của anh ta quả là dễ lây. Christian dẫn chúng tôi vào trong phòng tắm, vội vàng trở ra rồi lại quay vào, mang theo một chiếc ghế từ phòng anh.
“Tôi sẽ để hai người ở lại đây,” anh lẩm bẩm.
“Grazie[1] ngài Grey.” Nói rồi Franco quay sang tôi. “Bene[2] Anastasia, xem chúng ta sẽ làm gì với cô nào.”
[1] Tiếng Ý, nghĩa là “Cảm ơn”.
[2] Tiếng Ý, nghĩa là “Nào”.
CHRISTIAN NGỒI TRÊN đi văng, hí hoáy trên thứ gì đó trông như một bảng tính. Tiếng nhạc dịu nhẹ ngọt ngào bồng bềnh trôi trong căn phòng rộng thênh thang. Người phụ nữ cất tiếng hát đắm say như thể trút cả tâm hồn vào bài hát. Thật là quyến rũ. Christian ngẩng lên và mỉm cười, khiến tôi bừng tỉnh.
“Thấy chưa! Tôi đã nói là anh ấy sẽ thích mà,” Franco sốt sắng nói.
“Em trông đáng yêu lắm, Ana,” Christian tán thưởng.
“Công việc của tôi đến đây là xong rồi,” Franco hô to.
Christian nhổm dậy, sải bước về phía chúng tôi. “Cảm ơn, Franco.”
Franco quay lại, ôm chầm lấy tôi trong một vòng ôm nghẹt thở rồi hôn lên cả hai bên má tôi. “Đừng để ai khác đụng kéo vào tóc cô nhé, Ana bellissima[3]!”
[3] Tiếng Ý, nghĩa là “xinh đẹp”.
Tôi bật cười, ngượng ngùng trước sự thân mật có phần thái quá của anh ta. Christian đưa anh ta ra chỗ cửa đại sảnh rồi quay lại trong một thoáng.
“Anh mừng vì em đã giữ tóc dài,” anh vừa nói vừa bước về phía tôi, đôi mắt bừng sáng. Anh vuốt một lọn tóc giữa những ngón tay.
“Mềm mại quá,” anh thì thầm, nhìn đăm đăm xuống tôi.
“Em còn giận anh nữa không?”
Tôi gật đầu và anh mỉm cười.
“Chính xác thì em giận anh chuyện gì nhỉ?”
Tôi trợn mắt. “Anh muốn nghe một danh sách không?”
“Có cả một danh sách sao?”
“Dài đấy.”
“Chúng ta có thể thảo luận trên giường không?”
“Không.” Tôi bĩu môi với anh như trẻ con.
“Thế thì sau bữa trưa nhé. Anh đói rồi, và không chỉ đói ăn thôi đâu,” anh trao cho tôi một nụ cười rõ là dâm đãng.
“Em sẽ không bị lóa mắt bởi những kỹ năng giường chiếu của anh đâu.”
Anh cố che giấu một nụ cười. “Điều gì làm cô đặc biệt buồn bực như vậy, quý cô Steele? Trút hết ra nào!”
Được thôi.
“Điều gì làm em buồn bực ư? À, đó là sự xâm phạm trắng trợn của anh vào những thứ riêng tư của em, việc anh đưa em đến nơi tình nhân cũ của anh làm việc, đồng thời cũng là nơi ngày xưa anh thường đưa gái đến để tẩy lông, anh lại còn vác em lên vai giữa đường giữa chợ như thể em mới lên sáu tuổi vậy – và trên tất cả, anh đã để bà Robinson chạm vào anh!” Giọng tôi cao vút lên tới đỉnh điểm.
Christian nhướng mày, tia hài hước trong mắt anh tan biến.
“Đúng là một danh sách đấy. Nhưng nói cho rõ một lần nữa nhé – cô ấy không phải bà Robinson của anh.”
“Bà ấy được chạm vào anh,” tôi nhắc lại.
Anh mím môi. “Cô ấy biết những chỗ được chạm vào.”
“Là sao?”
Anh lùa cả hai bàn tay qua tóc và nhắm mắt lại trong một khắc như thể đang tìm kiếm một sự chỉ dẫn thần thánh nào đó. Rồi anh nuốt xuống.
“Em và anh không có bất cứ một luật lệ nào. Anh chưa bao giờ có một mối quan hệ không luật lệ, và anh không bao giờ biết em định chạm vào chỗ nào trên người anh. Điều đó làm anh lo sợ. Sự động chạm của em hoàn toàn…” Anh ngừng lại, tìm kiếm từ ngữ. “Nó như muốn thêm nữa… nhiều hơn nữa.”
Thêm nữa? Câu trả lời của anh hoàn toàn bất ngở, khiến tôi choáng váng. Có một từ ngữ nhỏ nhoi nhưng mang ý nghĩa vô cùng to lớn đang treo lơ lửng giữa chúng tôi.
Sự động chạm của tôi như muốn… thêm nữa. Tôi biết kháng cự thế nào khi anh thoát ra những lời này? Đôi mắt xám tìm kiếm mắt tôi, dè chừng, e sợ.
Ngập ngừng, tôi đưa tay ra và nỗi e sợ ấy chuyển thành hoảng hốt. Christian lùi lại và tôi thả rơi tay xuống.
“Đó là giới hạn của anh,” anh thì thào, một ánh nhìn đau đớn, hãi hùng hằn lên khuôn mặt anh.
Tôi không thể ngăn một cơn thất vọng ùa qua. “Giả sử như anh không được chạm vào em, anh sẽ cảm thấy thế nào?”
“Anh sẽ chết mất,” anh nói không suy nghĩ.
Ôi, Chàng trai Đa Cảm của em. Lắc đầu, tôi nở một nụ cười trấn an với anh và trông anh nhẹ nhõm hẳn.
“Một ngày nào đó, anh sẽ phải nói với em chính xác tại sao đây lại là một giới hạn đấy, làm ơn.”
“Ừ, một ngày nào đó,” anh lẩm bẩm, và vẻ mặt yếu đuối lập tức bay biến trong một phần nghìn giây.
Sao anh có thể thay đổi nhanh như thế nhỉ? Anh đúng là con người thất thường nhất mà tôi biết.
“Vậy, phần còn lại trong danh sách của em. Xâm phạm sự riêng tư của em.” Miệng anh cong lên khi ngẫm ngợi điều này. “Vì anh biết số tài khoản ngân hàng của em hả?”
“Vâng, điều đó thật quá đáng.”
“Anh điều tra lý lịch của tất cả những người phục tùng. Anh sẽ cho em xem.” Christian quay gót và bước về phía phòng làm việc.
Tôi nghiêm túc đi theo anh, lòng sửng sốt. Từ một tủ hồ sơ được khóa kín, anh lôi ra một cặp giấy bằng bìa cứng. Trên phần nhãn là dòng chữ: ANASTASIA ROSE STEELE.
Trời đất ơi. Tôi trừng trừng nhìn anh.
Anh nhún vai vẻ biết lỗi. “Em có thể giữ nó,” anh nói khẽ.
“Ồ, được, cảm ơn,” tôi cấm cẳn nói rồi lật giở những gì chứa bên trong. Anh ấy có một bản sao giấy khai sinh của tôi, vì Chúa, những giới hạn cứng của tôi, bản thỏa thuận bảo mật, hợp đồng – lạy Chúa – số bảo hiểm xã hội, hồ sơ cá nhân, và cả lý lịch nghề nghiệp của tôi nữa.
“Vậy là anh đã biết em từng làm việc ở Clayton?”
“Ừ.”
“Đó không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh không chỉ tạt qua đó đúng không?”
“Đúng.”
Tôi không biết nên tức giận hay là hãnh diện nữa.
“Anh điên thật đấy, anh biết chứ?”
“Anh không thấy thế. Những gì anh làm, anh phải cẩn trọng.”
“Nhưng đây là những thứ riêng tư.”
“Anh không lạm dụng thông tin. Bất cứ ai cũng có thể có được chúng nếu họ muốn dù chỉ trong ý nghĩ, Anastasia. Để kiểm soát – anh cần những thông tin. Đó là cách anh luôn điều khiển được mọi chuyện.” Anh đăm đăm nhìn tôi, vẻ mặt thận trọng và khó dò.
“Anh đang lạm dụng thông tin đấy. Anh đã chuyển hai mươi tư nghìn đô-la mà em không muốn vào tài khoản của em.”
Miệng anh mím lại thành một đường cứng rắn. “Anh đã nói với em rồi. Đó là số tiền Taylor xoay xở bán xe cho em. Thật khó tin, anh biết, nhưng đúng là thế đấy.”
“Nhưng chiếc Audi…”
“Anastasia, em có biết anh kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Tôi đỏ bừng mặt. “Sao em phải biết chứ? Em không cần biết trong tài khoản ngân hàng của anh có bao nhiêu tiền, Christian.”
Ánh mắt anh dịu lại. “Anh biết. Đó là một trong những điều khiến anh yêu em đấy.”
Tôi trố mắt nhìn anh, choáng váng. Yêu mình vì điều này ư?
“Mỗi giờ anh kiếm sơ sơ được một trăm nghìn đô-la, Anastasia.”
Miệng tôi há hốc. Một số tiền khủng khiếp.
“Hai mươi tư nghìn đô chẳng là gì cả. Ô tô, sách của Thomas Hardy, váy áo, chúng chẳng là gì cả.” Anh nói nhẹ nhàng.
Tôi nhìn anh trân trối. Anh ấy thực sự không để tâm. Thật khác thường.
“Nếu là em, anh sẽ cảm thấy thế nào về tất cả những chuyện này… những của hào phóng tự nhiên rơi vào tay anh?” Tôi hỏi.
Anh ngây người nhìn tôi, và tôi nhận ra vấn đề của anh chỉ gói gọn trong mấy chữ: thiếu sự thông cảm. Sự im lặng căng ra giữa chúng tôi.
Cuối cùng, anh nhún vai. “Anh không biết,” anh nói, trông anh thật lòng bối rối.
Tim tôi òa vỡ. Nó đấy, vấn đề máu chốt của chàng Đa Sự đấy. Anh ấy không thể xỏ chân vào đôi giày của tôi. Ừm, giờ thì tôi đã biết.
“Cũng không sung sướng lắm đâu. Ý em là, anh rất hào phóng, nhưng điều đó làm em không thoải mái. Em đã bảo anh bao nhiêu lần rồi mà.”
Anh thở dài. “Anh muốn trao em cả thế giới này, Anastasia.”
“Em chỉ muốn anh thôi, Christian. Không cần thứ gì thêm thắt vào nữa.”
“Chúng là một phần trong thỏa thuận. Một phần của việc anh là ai.”
Ôi, chuyện này chẳng đi đến đâu cả.
“Mình ăn trưa chứ?” tôi hỏi. Sự căng thẳng giữa chúng tôi dần tiêu tan.
Anh nhíu mày. “Chắc chắn rồi.”
“Em sẽ nấu.”
“Hay lắm. Nếu không thì vẫn còn thức ăn trong tủ lạnh đấy.”
“Bà Jones thường vắng mặt vào cuối tuần. Vậy là hầu như cuối tuần nào anh cũng ăn mấy đồ nguội lạnh này hả?”
“Không.”
“Ồ?”
Anh thở dài. “Người phục tùng của anh nấu, Anastasia.”
“Ồ, tất nhiên rồi.” Mặt tôi nóng bừng. Sao tôi có thể ngớ ngẩn như vậy nhỉ? Tôi mỉm cười ngọt ngào với anh. “Quý ngài muốn ăn gì nào?”
“Bất cứ thứ gì quý cô có thể tìm thấy,” anh nói ám muội.
XEM XÉT KỸ CÀNG những thứ hoành tráng chứa trong tủ lạnh, tôi quyết định làm món trứng omelet kiểu Tây Ban Nha. Còn có cả khoai tây đông lạnh nữa – thật hoàn hảo. Sẽ nhanh chóng và dễ dàng thôi. Christian vẫn ở trong phòng làm việc, rõ ràng là đang xâm nhập vào sự riêng tư của vài kẻ ngây thơ đáng thương nào đó rồi thu thập lại thông tin. Ý nghĩ ấy thật khó chịu và làm miệng tôi đắng ngắt. Trí óc tôi quay cuồng. Anh thực sự không có một giới hạn nào.
Khi nấu ăn, tôi cần có chút nhạc nhẽo, và tôi cũng không định nấu ăn một cách ngoan ngoãn hiền lành! Tôi thơ thẩn bước tới chỗ chiếc iPod dock[4] cạnh lò sưởi và cầm iPod của Christian lên. Tôi cá là trong đây còn có nhiều bài hát nữa của Leila – và chợt thấy sợ sợ trước ý nghĩ này.
[4] Thiết bị phát âm thanh gắn ngoài để cắm iPhone/iPod.
Cô ta đang ở đâu? Tôi băn khoăn. Cô ta muốn gì?
Tôi rùng mình. Đây đúng là một di sản mình được kế thừa. Thật không tài nào hiểu nổi.
Tôi lướt qua list nhạc dài dằng dặc để tìm bài nào đó nghe vui vẻ. Hmm, Beyoncé – có vẻ không phải khẩu vị của Christian. “Crazy in love.” (Yêu điên dại.) Ồ đúng rồi! Thật phù hợp làm sao. Tôi ấn nút “lặp lại” rồi bật to ầm ĩ.
Khệnh khạng, tôi quay lại bếp tìm một chiếc bát tô rồi mở tủ lạnh lấy trứng ra. Tôi vừa đập trứng, đánh trứng vừa nhảy nhót theo tiếng nhạc.
Lùng sục tủ lạnh lần nữa, tôi lôi ra khoai tây, thịt xông khói, và – đúng rồi! – cả đậu Hà Lan. Thế là quá tuyệt rồi. Tìm một chiếc chảo, tôi đặt nó lên lò, trút vào ít dầu ô liu rồi trở lại tiếp tục đánh trứng.
Không có chút thông cảm nào, tôi thầm nghĩ. Điều này có khác thường với Christian không nhỉ? Có lẽ tất cả đàn ông đều vậy, thường có một bức tường ngăn cách với phụ nữ. Chỉ là tôi không biết mà thôi. Có lẽ điều này chẳng phải một phát kiến vĩ đại gì.
Giá mà Kate ở nhà lúc này; cô ấy sẽ biết. Cô ấy còn đang vi vu mãi tận Barbados, phải đến cuối tuần lễ sau khi làm một chuyến du hí thêm với anh chàng Elliot cô ấy mới trở về. Tôi phân vân liệu đó có phải là một kiểu “tình dục sét đánh” hay không.
Một trong những điều anh yêu ở em.
Tôi ngừng đánh trứng. Anh ấy đã nói thế. Thế có nghĩa là còn những điều khác nhỉ? Lần đầu tiên kể từ lúc nhìn thấy bà Robinson với nụ cười rạng rỡ chân thành, tôi bất giác mỉm cười.
Christian quàng tay ôm chầm lấy tôi, làm tôi nhảy dựng lên.
“Chọn nhạc hay đấy nhỉ,” anh gầm gừ khi hôn vào sau vành tai tôi. “Mùi tóc em ngọt ngào quá.” Anh rúc vào tóc tôi rồi hít thật sâu.
Khao khát bùng lên nơi bụng tôi. Không. Tôi nhoài người khỏi vòng ôm của anh.
“Em vẫn còn giận anh đấy.”
Anh nhíu mày. “Em định giữ cơn giận này bao lâu vậy?” anh hỏi, lùa tay qua tóc.
Tôi nhún vai. “Ít nhất cho đến khi em ăn xong.”
Môi anh cong lên thích thú. Quay người, anh cầm lấy cái điều khiển từ xa trên quầy bếp rồi tắt nhạc đi.
“Anh lưu bài này vào trong iPod đấy à?” tôi hỏi.
Christian lắc đầu, vẻ mặt sa sầm, và tôi biết đó là cô ta – cô nàng Ma Nữ.
“Anh không nghĩ là cô ta đang cố nói với anh điều gì đó sao?”
“Ừm, nghĩ lại thì, cũng có thể,” anh lặng lẽ nói.
Đã bảo mà. Chẳng có chút thấu cảm nào. Cô Nàng Tiềm Thức của tôi khoanh tay lại và chép miệng vẻ chán ngán.
“Sao nó vẫn còn ở đây?”
“Anh khá thích bài hát này. Nhưng nếu nó làm em thấy khó chịu thì anh sẽ xóa đi.”
“Không, không sao đâu. Em thích vừa nấu ăn vừa nghe nhạc.”
“Em muốn nghe gì nào?”
“Làm em ngạc nhiên đi.”
Christian đi về chỗ chiếc IPod dock trong lúc tôi trở lại với bát trứng của mình.
Một thoáng sau, tiếng hát ngọt ngào chứa chan cảm xúc của Nina Simone đã tràn ngập căn phòng. Đó là một trong những bài hát yêu thích của dượng Ray: “I Put a Spell on You.” (Anh sẽ bỏ bùa em.)
Mặt đỏ bừng, tôi quay lại nhìn Christian trân trối. Anh đang cố nói với tôi điều gì vậy? Anh đã bỏ bùa tôi từ lâu lắm rồi mà. Chao ôi… ánh nhìn của anh đang thay đổi, sự ngạo mạn biến mất, nó trở nên tối sẫm và rực cháy.
Tôi nhìn anh, hoàn toàn bị mê hoặc khi anh – chậm rãi như một con thú săn mồi – oai vệ bước về phía tôi đúng theo nhịp điệu chầm chậm đến nghẹt thở của bài hát. Anh đi chân trần, mặc chiếc sơ mi trắng không tì vết, quần jean, với một ánh nhìn âm ỉ cháy.
Nina hát đến đoạn “em là của anh” thì Christian vừa đến chỗ tôi, ý định của anh đã rõ ràng.
“Christian, xin anh,” tôi thì thào, cái đánh trứng trở nên dư thừa trong tay tôi.
“Xin gì?”
“Đừng làm chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này.”
Anh đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm xuống tôi.
“Em chắc chứ?” anh khẽ hỏi. Với tay ra, anh lấy cái đánh trứng từ tay tôi rồi đặt nó trở vào bát trứng. Tôi hốt hoảng. Tôi không muốn chuyện này – mà lại muốn chuyện này – đến chết đi được. Anh quá phiền nhiễu, quá nóng bỏng và đáng khát thèm. Tôi dứt ánh mắt đăm đăm của mình khỏi cái nhìn mê hồn của anh.
“Anh muốn em, Anastasia,” anh lẩm bẩm. “Anh yêu, anh ghét, và anh thích đấu khẩu với em. Thật là mới mẻ. Anh cần biết là chúng mình vẫn ổn. Anh chỉ biết được bằng cách này thôi.”
“Cảm xúc của em dành cho anh vẫn không thay đổi,” tôi thì thầm.
Vẻ mặt anh trở nên hân hoan, sung sướng. Sức hút quen thuộc vẫn ở đó, tất cả các khớp thần kinh của tôi đều kích thích tôi hướng về phía anh, và Nữ Thần Ham Muốn trong tôi đang trong trạng thái hứng tình tột độ. Nhìn đăm đắm vào vạt tóc nơi cổ áo sơ mi hình chữ V của anh, tôi cắn môi bất lực, hoàn toàn bị dẫn lối bởi ham muốn – tôi muốn nếm vị của anh ngay ở đó.
Christian ở quá gần, nhưng anh không chạm vào tôi. Hơi nóng từ người anh làm da tôi nóng ran.
“Anh sẽ không chạm vào em cho đến khi em đồng ý,” anh nói dịu dàng. “Nhưng ngay lúc này, sau một buổi sáng thực sự khốn nạn, anh chỉ muốn chôn vùi thân mình trong em và quên đi mọi chuyện ngoài chúng ta.”
Chao ôi… chúng ta. Một sự kết hợp diệu kỳ, một đại từ nhỏ bé nhưng đầy sức mạnh đã hoàn tất bản thỏa thuận. Tôi vươn người lên để nhìn thật lâu vào khuôn mặt đẹp đẽ nhưng nghiêm trang của anh.
“Em sẽ chạm vào mặt anh,” tôi khẽ nói, và nhìn thấy một tia ngạc nhiên lướt qua mắt anh trước khi nó biểu lộ sự chấp thuận.
Đưa tay lên, tôi mơn trớn vuốt ve má anh, lướt những ngón tay qua cái cằm lởm chởm râu. Christian nhắm mắt lại rồi thở ra, áp má vào tay tôi.
Anh từ từ cúi xuống, và đôi môi tôi tự động hướng lên để gặp môi anh. Anh chờn vờn phía trên tôi.
“Được hay không, Anastasia?” Anh thì thầm.
“Được.”
Miệng anh nhẹ nhàng khép lại trên miệng tôi, dỗ dành, ép buộc môi tôi tách ra trong khi đôi cánh tay anh quấn quanh tôi, kéo tôi về phía mình. Một bàn tay anh lướt dọc lưng tôi, những ngón tay lùa vào tóc tôi phía sau đầu và kéo nhẹ nhàng, trong khi bàn tay kia phủ lên mông tôi, kéo tôi áp vào sát hơn. Tôi rên lên khe khẽ.
“Ngài Grey.” Taylor húng hắng ho, và Christian buông tôi ra ngay lập tức.
“Taylor,” giọng anh lạnh băng.
Tôi quay lại thật nhanh để nhìn thấy một Taylor đang đứng ngượng ngập nơi ngưỡng cửa căn phòng lớn. Christian và Taylor đứng nhìn nhau chằm chằm, một thông điệp không lời nào đó lướt nhanh giữa họ.
“Phòng làm việc của tôi,” Christian nói nhanh và Taylor lập tức băng qua căn phòng.
“Hẹn em sau nhé,” Christian thì thầm với tôi trước khi đi theo Taylor.
Tôi hít một hơi thật sâu cho bình tĩnh lại. Mình không thể kháng cự nổi anh ấy trong một phút sao? Tôi lắc đầu, chán ghét chính bản thân mình, thầm biết ơn sự cắt ngang đột ngột của Taylor, dù chuyện này thật đáng xấu hổ.
Tôi băn khoăn chuyện gì đã khiến Taylor phải xen ngang. Anh ta đã nhìn thấy gì? Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Bữa trưa. Tôi sẽ làm bữa trưa. Tôi sẽ làm mình bận rộn bằng cách thái khoai tây. Taylor muốn gì nhỉ? Tâm trí tôi chạy đua điên cuồng – có phải là chuyện về Leila không?
Mười phút sau họ xuất hiện, đúng lúc món trứng omelet đã xong. Trông Christian có vẻ lo lắng khi anh liếc về phía tôi.
“Tôi sẽ đưa ra chỉ đạo cho họ,” anh nói với Taylor.
“Chúng tôi đã sẵn sàng,” Taylor đáp rồi rời khỏi phòng lớn.
Tôi chia món trứng ra hai đĩa nóng hổi rồi đặt chúng lên bệ bếp.
“Ăn trưa nhé?”
“Ồ, được lắm,” Christian vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế đẩu. Lúc này anh đang nhìn tôi thận trọng.
“Có chuyện gì à?”
“Không.”
Tôi sầm mặt. Anh không chịu nói cho tôi biết. Tôi dọn đĩa ra rồi ngồi xuống cạnh anh, cam chịu việc phải sống trong cảnh tăm tối mù mờ.
“Ngon đấy,” Christian lẩm bẩm khen khi anh ăn một miếng. “Em có muốn một ly rượu không?”
“Không, cảm ơn anh.” Em cần giữ cho đầu óc tỉnh táo khi ở bên anh, Grey ạ.
Món trứng ngon thật, dù rằng tôi không thấy đói. Nhưng tôi vẫn ăn, vì biết rằng nếu mình không ăn thì Christian sẽ la toáng lên. Cuối cùng, Christian phá vỡ sự im lặng bao phủ giữa chúng tôi và bật lên một bản nhạc cổ điển tôi đã nghe trước đó.
“Đây là bản gì vậy?” tôi hỏi.
“Nhạc của Canteloube, Những khúc ca vùng Auvergne. Đây là bản ‘Bailero’.”
“Nghe đáng yêu quá. Lời hát là tiếng gì vậy anh?”
“Là tiếng Pháp cổ – đúng ra là tiếng Occitan.”
“Anh nói tiếng Pháp, vậy anh có hiểu nó không?” Hồi ức về thứ tiếng Pháp trôi chảy mà anh nói trong bữa tối nhà bố mẹ ùa về trong tâm trí tôi…
“Có, một vài từ thôi.” Christian mỉm cười, trông thư thái hẳn ra. “Mẹ anh có một câu thần chú: ‘nhạc cụ, ngoại ngữ và võ thuật’. Elliot học tiếng Tây Ban Nha; Mia và anh học tiếng Pháp. Elliot chơi guitar, anh chơi piano, còn Mia chơi cello.”
“Chà. Thế còn võ thuật?”
“Elliot học Judo. Mia đến năm mười hai tuổi thì nhất quyết không chịu học nữa.” Anh mỉm cười khi nhớ lại những ký ức. “Ước gì mẹ em cũng được chỉn chu như thế.”
“Bác sĩ Grace nghiêm khắc kinh khủng khi dạy con cái.” “Hẳn bà phải tự hào về anh lắm. Nếu là bà thì em cũng thế.”
Một ý nghĩ u ám thoáng lướt qua mặt Christian, trong khoảnh khắc trông anh có vẻ không thoải mái. Anh nhìn tôi thận trọng, như thể đang tiến vào một vùng đất chưa từng thám hiểm.
“Em đã quyết định mặc gì tối nay chưa? Hay là anh phải chọn cho em nữa?” Giọng anh đột nhiên trở nên đanh lại.
Ái chà! Hình như anh đang giận dữ. Tại sao chứ? Mình đã nói gì?
“Ừm… chưa. Anh tự chọn tất cả chỗ váy áo đó hả?”
“Không, Anastasia. Anh đưa danh sách và số đo của em ột người tư vấn mua sắm ở Neiman Marcus. Chúng sẽ vừa vặn với em. Em biết đấy, anh vừa yêu cầu bổ sung thêm an ninh cho buổi tối nay và mấy ngày tới. Leila là người không thể đoán trước, và chúng ta cũng không biết cô ta đang lảng vảng ở đâu trên đường phố Seattle, anh nghĩ cứ cẩn trọng vẫn hơn. Anh không muốn em ra ngoài mà không có ai đi cùng. Được chứ?”
Tôi chớp mắt. “Vâng.” Chuyện gì xảy ra với một Grey anh-phải-có-em-ngay-bây-giờ thế nhỉ?
“Tốt. Anh sẽ ra chỉ đạo cho họ. Anh không đi lâu đâu.”
“Họ ở đây à?”
“Ừ.”
Ở đâu nhỉ?
Christian dọn đĩa, đặt nó vào bồn rửa rồi biến mất khỏi phòng. Chuyện này là thế quái nào? Như thể anh ấy có vài con người trong cùng một cơ thể vậy. Đó có phải là một triệu chứng của tâm thần phân liệt không? Tôi phải hỏi anh Google điều này mới được.
Tôi chén sạch món trứng, rửa nhanh đĩa rồi đi về phòng ngủ của mình, mang theo tập hồ sơ mang tên ANASTASIA ROSE STEELE. Lại chui vào chiếc tủ quần áo rộng mênh mông, tôi lôi ra ba bộ váy dài dạ tiệc. Giờ thì, chọn cái nào nhỉ?
Nằm dài trên giường, tôi nhìn đăm đăm vào ba cô nàng Mac, iPad và BlackBerry. Tôi đang ngập trong đồ công nghệ. Tôi chuẩn bị chuyển list nhạc của Christian từ iPad vào chiếc Mac, sau đó mở Google để lướt Net.
ĐANG NẰM TRÊN GIƯỜNG dán mắt vào chiếc Mac thì Christian bước vào.
“Em đang làm gì vậy?” Anh hỏi nhẹ nhàng.
Tôi bất thần hoảng hốt, không biết có nên để anh thấy trang web tôi đang đọc hay không – Những triệu chứng của bệnh rối loạn đa nhân cách.
Nằm dài bên cạnh tôi, anh trố mắt nhìn trang web với sự thích thú.
“Vào trang này làm gì hả?” Anh hờ hững hỏi.
Christian Lạnh Lùng đã biến mất – Christian Vui Tính vừa trở lại. Làm sao tôi sống nổi với chuyện này đây?
“Nghiên cứu. Về một dạng nhân cách khó hiểu.” Tôi trao cho anh ánh nhìn ngây ngô nhất.
Môi anh cong lên trong một điệu cười cố nén. “Một dạng nhân cách khó hiểu ư?”
“Đề tài nghiên cứu ưa thích của em.”
“Bây giờ anh lại là một đề tài nghiên cứu ưa thích à? Một vai trò phụ. Một thí nghiệm khoa học nữa cũng nên. Trong khi anh cứ tưởng mình phải là mọi thứ. Cô Steele, cô làm tổn thương tôi ghê gớm đấy.”
“Sao anh biết đó là anh?”
“Đoán bừa thôi.”
“Thực sự anh là kẻ phiền nhiễu, thất thường, một gã đồng bóng thích điều khiển duy nhất mà em biết tường tận đấy.”
“Anh nghĩ anh là người duy nhất mà em biết tường tận thì đúng hơn.” Anh nhíu mày.
Tôi đỏ bừng mặt. “Vâng, cũng đúng.”
“Em đã đi đến kết luận nào chưa?”
Tôi quay sang nhìn anh chằm chằm. Anh đang nằm nghiêng người cạnh tôi, đầu tựa vào khuỷu tay, vẻ mặt dịu dàng, thích thú.
“Em nghĩ anh cần một đợt điều trị tập trung.”
Anh với lên vén tóc tôi ra sau tai.
“Anh thì nghĩ anh cần em. Ngay tại đây.” Anh đưa cho tôi một thỏi son.
Tôi nhíu mày nhìn anh bối rối. Nó có màu đỏ như màu các ả gái điếm thường dùng, không phải màu tôi ưa.
“Anh muốn em tô thứ này lên môi sao?” Tôi rít lên.
Anh cười vang. “Không, Anastasia, trừ khi em muốn tô. Hẳn đây không phải là màu em thích rồi,” anh kết thúc tỉnh bơ.
Anh ngồi dậy, khoanh chân lên giường và lột áo sơ mi qua đầu. Chúa tôi. “Anh thích ý tưởng về cái bản đồ của em đấy.”
Tôi đần người ra nhìn anh. Bản đồ ư?
“Những khu vực không được đặt chân vào ấy,” anh giải thích.
“Ồ. Em đùa thôi mà.”
“Anh thì không.”
“Anh muốn em vẽ lên người anh, bằng thỏi son này ư?”
“Xong rồi gột sạch là được mà.”
Thế có nghĩa là tôi sẽ được tự do chạm vào người anh.
Một nụ cười ngạc nhiên thích thú hé nở trên môi tôi.
“Một thứ gì đó bền màu hơn thì sao, một chiếc bút đánh dấu Sharpie chẳng hạn?”
“Anh có thể xăm lên người.” Mắt anh sáng lên hóm hỉnh.
Christian Grey xăm mình? Làm hỏng cơ thể hoàn hảo của anh ấy trong khi có thể vẽ lên đấy bằng nhiều cách khác? Không đời nào!
“Không được xăm đâu!” Tôi cười to để giấu đi nỗi khiếp hãi của bản thân.
“Thế thì dùng son môi đi.” Anh cười toe toét.
Tắt chiếc Mac, tôi đẩy nó qua một bên. Chuyện này vui đây.
“Lại đây.” Anh giơ tay ra cho tôi. “Ngồi lên anh nào.”
Tôi nhổm dậy, bò lên tìm một chỗ có thể ngồi được trên người anh. Anh nằm xuống giường nhưng chân vẫn gập lại.
“Dựa vào chân anh nào.”
Tôi trèo lên người anh rồi cưỡi lên anh như được chỉ dẫn. Đôi mắt anh mở lớn thận trọng, nhưng vẫn ngập tràn thích thú.
“Em có vẻ… hào hứng với chuyện này nhỉ,” anh nhận xét một cách châm biếm.
“Em luôn háo hức với những kiến thức mới mà, ngài Grey, em biết ngài đang thoải mái, vì em biết những giới hạn nằm ở đâu.”
Anh lắc đầu, như thể không tin được rằng anh sắp để tôi vẽ lên khắp cơ thể anh.
“Mở thỏi son ra,” anh ra lệnh.
Ồ, anh ấy lại hách dịch như thường lệ, nhưng tôi không quan tâm.
“Đưa tay em đây.”
Tôi giơ bàn tay kia ra cho anh.
“Bàn tay cầm thỏi son ấy.” Anh trợn mắt với tôi.
“Anh đang trợn mắt với em đấy à?”
“Ừ.”
“Thế là rất lỗ mãng đấy, ngài Grey. Em biết có một số người sẽ phản ứng dữ dội với ai trợn mắt với mình đấy.”
“Em định làm thế bây giờ hả?” Giọng anh mỉa mai.
Tôi đành giơ bàn tay cầm son ra, còn anh bất thình lình ngồi dậy khiến chúng tôi mũi chạm mũi.
“Sẵn sàng chưa?” anh hỏi bằng một giọng khàn khàn khiến toàn thân tôi căng ra rồi thắt lại. Ôi, chao ôi.
“Rồi ạ,” tôi thì thầm. Cơ thể anh đẹp đến mê hoặc, những cơ bắp lực lưỡng của anh ở thật gần, thứ mùi-Christian hòa quyện vào mùi sữa tắm của tôi. Anh dẫn dắt tay tôi lướt lên bờ vai rắn chắc của anh.
“Ấn xuống,” anh nói trong hơi thở, miệng tôi khô rang khi anh hướng tay tôi đi xuống, từ phần đỉnh vai vòng quanh xương quai xanh rồi xuống một bên ngực. Thỏi son để lại một đường đỏ tía rõ rành rành phía sau. Đến mạng sườn, anh ngừng lại rồi hướng tôi vẽ ngang qua bụng anh. Anh nằm thẳng và nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như rất điềm tĩnh nhưng bên dưới ánh nhìn thận trọng trống rỗng ấy, tôi biết anh đang cố kiềm chế.
Anh đang nỗ lực kiềm chế sự không thoải mái của mình, hàm anh đanh lại, mắt anh đầy căng thẳng. Tôi lướt thỏi son được nửa đường ngang qua bụng anh thì anh lẩm bẩm, “Hướng lên ngực bên kia đi.” Rồi anh buông tay tôi ra.
Tôi ngắm nghía đường son mình vừa vẽ lên ngực trái anh.
Sự tin cậy anh trao cho tôi thật khiến tôi ngây ngất, nhưng cảm giác ấy dịu đi trước sự thật rằng tôi có thể đếm được nỗi đau của anh. Bảy vết sẹo tròn trắng nhợt rải rác trên ngực anh, tôi chợt cảm thấy một nỗi ăn năn từ tận đáy lòng khi chứng khiến thân thể đẹp đẽ của anh bị xâm phạm một cách độc ác và ghê tởm. Kẻ nào có thể làm điều này với một đứa bé chứ?
“Đấy, xong rồi,” tôi thì thầm, dằn lại cảm xúc trong lòng.
“Chưa, chưa xong đâu,” anh đáp rồi dùng ngón tay trỏ dài vẽ một đường quanh cổ. Tôi vạch một đường đỏ tươi theo ngón tay anh. Làm xong, tôi nhìn đăm đăm vào đôi mắt xám sâu thăm thẳm.
“Giờ đến lưng anh,” anh khẽ nói. Tôi trèo xuống để anh xoay người ngồi khoanh chân lại, lưng quay về phía tôi.
“Tiếp theo đường vẽ trước ngực, vòng ra phía sau lưng vẽ tương tự.” Giọng anh trầm và khàn đặc.
Tôi làm như anh bảo cho đến khi một đường đỏ thắm chạy ngang lưng anh, khi làm thế, tôi đếm được nhiều hơn những vết sẹo hằn trên thân hình đẹp đẽ của anh. Chín vết tất cả.
Trời ơi. Tôi phải chiến đấu chống lại ham muốn ngập tràn được hôn lên chúng, đồng thời cố gắng để không rơi nước mắt. Loại súc vật nào lại làm những chuyện này? Đầu anh cúi gằm, người căng ra khi tôi vẽ xong một đường vòng quanh lưng anh.
“Quanh cổ anh nữa hả?” Tôi thì thầm.
Christian gật đầu, và tôi vẽ thêm một đường nữa nối tiếp đường lúc trước ở sau gáy anh, bên dưới chân tóc.
“Xong rồi,” tôi khẽ nói, trông anh như thể đang mặc một bộ vest màu da kỳ lạ với đường viền màu đỏ-son-môi-của-mấy- ả-gái-điếm.
Vai anh chùng xuống khi anh thả lỏng người, rồi anh chầm chậm quay lại với tôi.
“Đó là những ranh giới,” anh lặng lẽ nói, đôi mắt sẫm lại, đồng tử giãn ra… do sợ hãi? Hay là ham muốn? Tôi muốn nhào vào anh, nhưng tôi cố kìm mình lại và nhìn anh phân vân.
“Em có thể chịu được mấy ranh giới đó. Ngay lúc này em chỉ muốn lao mình vào anh thôi,” tôi thì thào.
Anh nở một nụ cười rõ là ranh mãnh với tôi rồi giơ tay ra – một cử chỉ chấp thuận không lời.
“Được rồi, cô Steele, tôi là của cô hết.”
Tôi reo lên trong sung sướng như trẻ con rồi nhảy ào vào vòng tay anh, đẩy anh ngã xuống giường. Anh xoay mình, cất tiếng cười vang như một cậu bé, tiếng cười ngập tràn nhẹ nhõm khi sự thử thách qua đi. Không hiểu bằng cách nào mà tôi đã nằm gọn bên dưới anh.
“Bây giờ, là lúc đền cho em lời hẹn lúc nãy,” anh thở gấp, miệng anh đòi hỏi miệng tôi lần nữa.
Bình luận facebook