• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full 50 Sắc Thái (1 Viewer)

  • Chương 52

Chương 3
Tôi hốt hoảng nhìn những vết đỏ khắp bầu ngực, vết cắn! Có nhiều vết cắn! Tôi kết hôn với một trong những doanh nhân được tôn kính nhất nước Mỹ, ấy thế mà anh ấy tặng tôi những vết bầm chết dẫm này. Sao bấy giờ tôi không cảm thấy gì nhỉ? Ngượng quá. Thực ra tôi biết chính xác tại sao mình không để ý – Bởi Quý Ngài Cực Khoái lúc bấy giờ đang len lỏi trong tôi với bảo vật oai dũng.
Cô nàng Tiềm Thức hé mắt nhòm qua cặp kính nửa vầng trăng rồi tặc lưỡi không hài lòng, trong khi Nữ Thần Ham Muốn trong tôi thì mệt nhoài nằm lăn trên trường kỉ. Tôi sững sờ ngó bộ dạng mình trong gương. Hai bên cổ tay lằn một vòng đỏ lựng vì bị chiếc còng cứa vào. Chắc chắn sẽ tím bầm mất thôi. Tôi kiểm tra cổ chân – còn nhiều vết lằn hơn thế. Thiên địa ơi, trông tôi như thể vừa gặp tai nạn bất thình lình nào đó vậy. Trân trối nhìn bóng mình trong gương, tôi thử nghiền ngẫm xem bộ dạng mình thế nào. Cơ thể tôi đã khác trước rất nhiều. Những đổi thay kín đáo từ khi tôi quen anh… Tôi trở nên mảnh mai và khỏe khoắn hơn, tóc tôi dày lên và chăm chút thời trang hơn. Móng tay móng chân được chăm sóc, cắt tỉa gọn gàng, lông mày được tỉa tót gọn ghẽ và duyên dáng. Lần đầu tiên trong đời, tôi chải chuốt chỉnh tề – trừ mấy vết cắn gớm ghiếc khi yêu đương đắm đuối kia.
Mà giờ thì tôi không muốn nghĩ tới chải với chuốt nữa. Đang điên lên đây. Sao anh ta dám để vết tích lại trên người tôi thế này, đâu còn bé bỏng nữa đâu. Suốt thời gian cặp kè bên nhau, chưa bao giờ anh để lại vết bầm nào trên người tôi cả. Trông phát khiếp đi được. Tôi biết vì sao anh ta làm thế. Cỗ máy ưa kiểm soát chết tiệt. Đúng thế! Cô ả Tiềm Thức khoanh tay dưới bộ ngực lép kẹp – lần này anh chàng đi quá đà rồi. Tôi len lén ra khỏi nhà tắm, bước sang phòng thay đồ, thận trọng tránh hướng mắt anh liếc thấy. Tuột chiếc váy xuống, tôi mặc quần nỉ và áo hai dây vào. Gỡ đuôi bím tóc tết ra, tôi nhặt chiếc lược ở ngăn tủ nhỏ, chải tung mái tóc rối.
“Anastasia,” giọng Christian gọi vẻ lo lắng. “Em ổn chứ?”
Mặc kệ anh. Ổn không á? Không, chẳng ổn tẹo nào. Sau những gì anh tạo ra đây, tôi chẳng còn có thể mặc áo tắm được nữa, cứ cất xó mấy bộ bikini đắt tiền đến lố bịch suốt kì trăng mật đi cho rồi. Nghĩ đến mà lại điên tiết. Sao anh dám? Này thì cho anh thấy ừ-thì-em-ổn. Tôi giận sôi sùng sục. Tôi cũng có thể hành xử như trẻ mới lớn cho xem! Bước vào phòng ngủ, tôi ném mạnh chiếc lược vào anh, rồi quay người bỏ đi – vẫn kịp bắt được vẻ sững sờ trên mặt anh và phản ứng nhanh như chớp lúc tay anh giơ lên che đầu, chiếc lược bật vào tay anh rơi xuống giường.
Tôi lao khỏi phòng, trèo thang lên boong, chạy ra mũi thuyền. Tôi cần khoảng không để trấn tĩnh. Trời tối và không khí êm dịu. Làn gió nhè nhẹ thổi mang theo hương vị biển Địa Trung Hải và thoang thoảng mùi hoa nhài, hoa giấy từ đất liền. Chiếc Fair Lady lướt băng băng trên mặt biển xanh cô ban êm đềm. Tôi tì trán lên tấm chắn gỗ, nhìn ra bờ biển xa xa với những đốm sáng li ti rung rinh nhấp nháy. Tôi hít vào một hơi thật sâu, tự xoa dịu và dần dần bình tĩnh. Tôi nhận ra anh phía sau tôi trước khi tiếng anh cất lên thầm thì.
“Em giận anh đấy à?”
“Không dám, ngài Sherlock ạ!”
“Giận cỡ nào?”
“Nếu thang đo từ một đến mười thì em cỡ năm mươi. Đấy, sao hả?”
“Giận quá nhỉ.” Giọng anh vừa ngạc nhiên, vừa bị ấn tượng.
“Vâng. Bị đẩy vào cơn giận dữ ác liệt,” tôi nói rít qua kẽ răng.
Lúc tôi quay lại, quắc mắt nhìn, anh im re, quan sát tôi bằng đôi mắt mở lớn, cảnh giác. Tôi hiểu biểu cảm đó trên nét mặt anh, bởi lẽ anh không hề nhúc nhích để chạm vào tôi, có nghĩa là anh đang quá đỗi sững sờ.
“Christian, anh phải thôi ngay cái trò đơn phương giày xéo em như thế. Anh đã ghi điểm ở bãi biển rồi. Rất hiệu quả, theo như em còn nhớ.” Anh khẽ nhún vai. “Vậy, em sẽ không cởi áo tắm lần nữa chứ,” anh lầm bầm, giọng hờn dỗi.
Hóa ra đó là lời bào chữa cho những gì anh đã gây ra cho tôi ư? Tôi trừng mắt nhìn anh. “Em không muốn anh để lại vết bầm trên người em. Ừm, dù sao đi nữa, không được để nhiều vết như thế này. Quá đáng quá!” Tôi rít lên giận dữ.
“Anh không thích em cởi đồ nơi công cộng. Với anh thế cũng rất quá đáng,” anh làu bàu.
“Em tưởng chúng ta đã nói xong chuyện đó rồi,” tôi nghiến răng, rít lên. “Nhìn em này!” Tôi kéo áo xuống để lộ khoảng trên bầu ngực.
Christian đăm đắm nhìn tôi, mắt không rời khỏi mặt tôi, nét mặt cảnh giác và ngập ngừng. Anh ít khi thấy tôi giận dữ như thế này. Anh không thấy mình đã làm gì ư? Anh không thấy anh kì cục ra sao ư? Tôi muốn quát thẳng vào mặt anh, nhưng cố kìm nén lại – không muốn đẩy mọi chuyện đi quá xa. Có trời mới biết được anh ấy sẽ làm gì. Rốt cuộc, anh thở dài, giơ tay lên tỏ ý dàn hòa, nhẫn nhịn.
“Thôi được,” anh nói, vẻ xoa dịu. “Anh đồng ý.”
Tuyệt, tạ ơn trời đất!
“Tốt!”
Anh luồn tay vào tóc. “Anh xin lỗi. Xin đừng giận anh.” Cuối cùng trông anh cũng hối lỗi – anh nhắc lại với tôi chính những lời tôi từng nói.
“Đôi lúc anh vẫn như một gã trai mới lớn ấy,” tôi bướng bỉnh mắng anh, nhưng giọng tôi không còn gay gắt nữa, và anh nhận ra. Anh bước lại gần, ngập ngừng đưa tay vén tóc tôi ra sau tai.
“Anh biết,” anh nhẹ nhàng thừa nhận. “Anh còn phải học nhiều.” Những lời bác sĩ Flynn vọng bên tai tôi… Christian rất dễ xúc động, như trẻ mới lớn ấy, Ana. Cậu ấy đã bỏ qua hoàn toàn thời kì này trong tuổi thơ của mình. Cậu ấy chuyển hướng mọi năng lượng sang việc gặt hái thành công trong thế giới thương trường, rồi cậu ấy thành công vượt quá mọi mong đợi. Thế giới tình cảm của cậu ấy phải chơi trò rượt bắt.
Tim tôi vui lên chút xíu.
“Cả hai ta sẽ cùng học.” Tôi thở dài, rồi thận trọng giơ tay đặt lên ngực trái anh. Anh không ngần ngại như mọi khi, nhưng thoáng khựng người lại. Anh đặt tay mình lên trên tay tôi và nở nụ cười duyên dáng quen thuộc.
“Anh vừa học được một điều rằng tay em ném đã khéo mà ngắm lại còn rất giỏi, bà Grey. Anh chưa từng biết điều đó, mà rồi thì toàn đánh giá thấp em. Em luôn khiến anh kinh ngạc.”
Tôi nhướng mày trêu anh. “Kết quả huấn luyện với Ray. Em có khả năng ném và bắn trực diện, và thưa ngài Grey, anh nên ghi nhớ dịp này để biết cư xử cho phải phép.”
“Anh sẽ ráng hết sức lưu tâm chuyện này, thưa bà Grey, hoặc đảm bảo rằng mọi vật thể tiềm năng có thể bị ném ra sẽ được ghim chặt lại, và khiến em không có cơ hội động đến súng.” Anh nhếch miệng cười.
Tôi cười đáp trả, mắt nheo lại. “Em có tài xoay xở lắm đấy.”
“Em là thế mà,” anh khẽ đáp, buông tay tôi ra để ôm choàng tôi vào lòng, dụi mũi vào tóc. Hai tay ôm và giữ anh thật chặt, tôi cảm thấy nỗi căng thẳng bay biến khi anh ấp ủ tôi trong lòng.
“Anh được tha thứ chưa?”
“Anh hả?”
Tôi cảm thấy anh đã mỉm cười, “Ừ,” anh đáp.
“Thôi được.”
Chúng tôi cứ đứng ôm nhau, quên bẵng cơn giận dữ. Giống trẻ con hay không, kệ, anh vẫn cứ tỏa mùi thơm rất tuyệt vời. Làm sao tôi cưỡng lại nổi chứ?
“Đói không?” Một lát sau, anh hỏi. Tôi dựa đầu lên ngực anh, mắt gần sát anh.
“Vâng. Đói lả đi rồi. Mấy cái… ơ… hoạt động kia khiến em thèm ăn quá. Nhưng em không thay quần áo cho bữa tối đâu.” Tôi nói phủ đầu vì chắc chắn quần nỉ với áo dây sẽ không được tán thành trong phòng ăn.
“Với anh em trông rất tuyệt rồi, Anastasia. Vả lại, chiếc thuyền này là của chúng ta suốt tuần cơ mà. Thích mặc gì cũng được. Cứ coi như hôm nay là thứ Ba ngày mặc thường phục ở Bờ Biển Ngà vậy. À mà anh định ăn trên boong luôn.”
“Tuyệt, em thích như thế.”
Anh hôn tôi – một nụ hôn sốt sắng xin-tha-thứ-cho-anh – rồi chúng tôi dạo bước tay trong tay ra mũi thuyền, món súp Tây Ban Nha đang chờ.
NHÂN VIÊN PHỤC vụ bưng lên món kem nướng rồi kín đáo rút lui.
“Sao anh luôn phải tết tóc em thế?” Tôi hỏi Christian vì quá tò mò. Chúng tôi đang ngồi kề cận nhau bên bàn, bắp chân tôi quấn lấy chân anh. Anh đang định nhấc chiếc thìa ăn tráng miệng lên thì dừng lại, nhăn mặt.
“Anh không muốn tóc em vướng vào đâu đó,” anh khẽ đáp, và trong thoáng chốc, anh tư lự xa xăm. “Thói quen, anh nghĩ thế,” anh vẫn đăm chiêu. Rồi ngột nhiên anh nghiêm mặt, mắt mở lớn, đồng tử giãn ra hoảng sợ.
Anh ấy nhớ chuyện gì thế? Tôi đoán, chuyện hẳn rất đau đớn, trong kí ức thời ấu thơ. Tôi không muốn nhắc anh nghĩ tới nó. Rướn người sang phía anh, tôi đặt ngón trỏ lên môi anh.
“Thôi, chẳng hề gì đâu. Em không cần biết nữa. Chỉ là tò mò thôi.” Tôi trao anh nụ cười vỗ về, âu yếm. Ánh mắt anh dè dặt, nhưng giây lát sau, anh bớt căng thẳng hơn, tâm trạng nguôi ngoai thấy rõ. Tôi nhoài người hôn lên khóe miệng anh.
“Em yêu anh,” tôi khẽ nói. Anh nở nụ cười duyên dáng khiến con tim phải thổn thức, lòng tôi se lại. “Em sẽ mãi yêu anh, Christian.”
“Anh cũng thế,” anh dịu dàng đáp.
“Cho dù em có không vâng lời ư?” Tôi nhướng mày hỏi.
“Chính vì tính bướng bỉnh của em đấy, Anastasia.” Anh toét miệng cười.
Tôi xúc thìa làm vỡ lớp đường được nướng vàng trên bề mặt món tráng miệng, tiếng kêu giòn tan, và lắc đầu. Có bao giờ hiểu thấu anh chàng này không? Hừm – món kem nướng này ngon tuyệt vời.
KHI TÔI TỈNH DẬY, mặt trời đã lên chói lọi, chiếu xuyên qua những ô cửa sổ, mặt nước phản chiếu những đốm sáng lung linh trên trần cabin. Không thấy Christian đâu. Tôi duỗi mình khoan khoái và mỉm cười.
Ưm… Tôi có phải chịu đựng kiểu làm tình vũ bão, để tiếp đó tận hưởng ái ân cuồng nhiệt lúc nào cũng được. Tôi lấy làm lạ rằng mình lại lên giường với hai kiểu người khác hẳn nhau – một Christian giận dữ và một Christian ngọt ngào hãy-để-anh-bù- đắp-cho-em-bằng-hết-khả-năng-của-mình. Thật trớ trêu nếu phải chọn xem tôi thích ai hơn giữa hai kiểu người đó.
Tôi nhỏm dậy, bước vào nhà tắm. Vừa mở cửa, tôi thấy Christian đang cạo râu bên trong, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông. Anh ngoảnh ra, tươi cười, không lúng túng vì bị tôi chen vào. Tôi nhận ra rằng Christian chẳng bao giờ chịu khóa cửa nếu có một mình trong phòng – mà lý do thì rất nghiêm túc, nên tôi chẳng muốn nhay đi nhay lại làm gì.
“Buổi sáng tốt lành, bà Grey,” tâm trạng anh đang rất thoải mái.
“Chào buổi sáng, thưa ngài.” Tôi cười và đứng nhìn anh cạo râu. Tôi vẫn thích ngắm anh thế này. Anh ngửa cổ, đưa những đường cạo dài thong thả phía dưới cằm. Tôi nhận ra mình đang vô thức lặp lại từng cử chỉ của anh. Tôi cũng mím môi trên lại khi anh làm thế để cạo vùng nhân trung dưới mũi. Anh quay sang cười với tôi, nửa mặt vẫn dính bọt kem cạo.
“Thích trò này không?” Anh hỏi.
Ôi, Christian, em ngắm anh hết giờ này sang giờ khác cũng được. “Một trong những điều em yêu thích nhất từ trước đến nay,” tôi lẩm bẩm. Anh ngả người hôn phớt tôi, làm dính bọt kem lên má tôi.
“Anh cũng làm cho em luôn nhé?” Anh khẽ hỏi, vẻ tinh quái và giơ chiếc dao cạo lên.
Tôi bặm môi nhìn anh. “Không,” tôi càu nhàu, giả bộ hờn dỗi. “Lúc khác em sẽ tẩy sau.” Tôi còn nhớ Christian đã vui thích ra sao hồi ở London, lúc anh khám phá ra rằng suốt buổi họp của anh hôm đó, tôi đã cạo sạch lông mu chỉ vì tò mò. Dĩ nhiên tôi chẳng chịu làm thế chỉ để chiều Quý ngài đòi-hỏi-tiêu-chuẩn-cao-siêu.
“EM ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ?” Christian la toáng lên. Anh không kìm nổi nỗi phấn khích dữ dội trong lòng. Anh bật dậy, ngồi trên chiếc giường trong một căn hộ ở khách sạn Brown, gần Piccadilly, bật chiếc đèn đầu giường lên, nhìn tôi sững sờ, miệng há hốc chữ O. Bấy giờ khoảng nửa đêm. Tôi ngượng chín người, mặt đỏ bừng như gấc, cố kéo chiếc váy ngủ sa tanh xuống che che giấu giấu.
Anh túm lấy tay tôi ngăn lại.
“Ana!”
“Em… ờ thì… đã cạo.”
“Anh thấy rồi. Sao thế?” Anh cười tươi hết cỡ.
Tôi giơ tay lên che mặt. Sao mà ngượng thế này?
“Này,” anh dịu dàng gọi và kéo tay tôi ra. “Đừng trốn nữa. Anh bặm chặt môi cố nhịn cười. “Nói đi. Sao thế?” Mắt anh rộn lên niềm thích thú. Sao anh ấy lại thấy việc ấy buồn cười được nhỉ?
“Đừng cười em nữa.”
“Anh đâu cười em. Anh xin lỗi. Anh… khoái quá,” anh đáp.
“Ối…”
“Nói đi. Sao lại thế?
Tôi hít vào thật mạnh. “Sáng nay, sau khi anh đi họp, em đi tắm, và bỗng nhớ tới các quy định của anh.”
Anh chớp mắt. Nét mặt hài hước thay đổi, anh chăm chú nghe tôi nói.
“Rồi em đánh dấu từng ý một và xem mình cảm thấy nó ra sao, rồi em nhớ tới cái thẩm mỹ viện ấy, và nghĩ… đấy là cái anh sẽ thích. Em đã không đủ dũng cảm để tẩy lông.” Giọng tôi lí nhí chỉ như tiếng thì thầm.
Anh tròn mắt nhìn tôi, đôi mắt sáng lên – lần này thì không phải bỡn cợt trò nghịch dại của tôi nữa, mà chan chứa tình yêu.
“Ôi, Ana,” anh thở hắt. Anh cúi xuống, âu yếm hôn tôi. “Em bỏ bùa anh mất rồi,” anh mấp máy khẽ nói, môi vẫn áp lên môi tôi, lại hôn tôi đắm đuối, hai bàn tay đỡ lấy mặt tôi.
Sau giây lát nín thở, anh nhích ra và chống lên một bên khuỷu tay. Nét hài hước lại hiện trên mặt.
“Anh nghĩ mình cần duyệt lại kĩ lưỡng cái việc tự tay em làm ấy, bà Grey ạ.”
“Gì cơ? Không được.” Chắc anh đang đùa đấy à! Tôi che chắn, quyết bảo vệ vùng kín vừa được phát quang rừng rậm.
“Ôi, em không trốn được đâu, Anastasia.” Anh nắm lấy tay tôi, giằng ra, len rất nhanh vào giữa hai chân tôi, rồi giữ chặt hai tay tôi sang hai bên. Ánh mắt nhìn tôi nóng bỏng như thiêu đốt, nhưng trước khi tôi kịp bùng cháy, anh cong người lên và lướt làn môi xuống vùng bụng trần trụi của tôi, tiến thẳng tới đảo huyệt. Tôi quặn mình dưới anh, miễn cưỡng phó mặc cho số phận.
“Chà, ta có gì nào?” Christian đặt xuống chỗ sáng nay thôi vẫn còn đám rêu mơn mởn – rồi cạ chiếc cằm tua tủa râu lên da tôi.
“A!” tôi la lên. Woa… nhạy cảm quá.
Mắt Christian rọi thẳng vào mắt tôi, ngập tràn khát khao tình ái. “Anh thấy em còn sót một ít,” anh thầm thì, giật nhẹ phía dưới.
“Ôi… đau,” Tôi khẽ kêu, mong rằng thế sẽ ngăn cuộc thâm nhập quá thẳng thắn của anh.
“Lại trải nghiệm đầu tiên nữa, bà Grey.”
“Ừm. Em thích những sự đầu tiên.”
“Anh cũng thế.”
Anh mơ màng ngắm nghía, giọng đầy si mê.
“Vui không?” Tôi hỏi cộc lốc.
“Rất vui.” Anh cười tinh quái, rồi từ từ đẩy ngón tay vào sâu trong tôi.
“NHƯNG LẦN ẤY VUI THẬT,” anh nói, đôi mắt dịu dàng châm chọc.
“Với anh thì thế.” Tôi cố chu miệng – nhưng anh nói đúng… Rất kích thích.
“Theo anh còn nhớ thì kết quả khá mĩ mãn nhỉ.” Christian trở lại với việc cạo râu đang dang dở. Tôi liếc nhanh xuống mấy ngón tay. Vâng, quả thế. Tôi chưa từng biết rằng vùng mu trống trơn mang lại cảm giác khác biệt đến thế.
“Này, anh chỉ đùa thôi. Đấy có phải việc các ông chồng yêu vợ một cách tuyệt vọng thường làm không nhỉ?” Christian đẩy nhẹ cằm tôi lên, ngó tôi đăm đăm, đôi mắt anh đột nhiên chứa chan thấu cảm khi anh ráng sức đọc ý nghĩ của tôi.
Ưm… đến lúc đáp lễ lại nào.
“Ngồi xuống,” tôi khẽ nói.
Anh sững người, không hiểu gì.
Tôi đẩy nhẹ anh tới chiếc ghế đẩu màu trắng đặt trong phòng tắm. Anh luống cuống ngồi xuống, tôi lấy chiếc dao cạo trong tay anh.
“Ana,” anh thốt lên khi hiểu ra tôi định làm gì. Tôi cúi xuống, hôn anh.
“Xoay đầu lại,” tôi nói khẽ.
Anh ngập ngừng.
“Ăn miếng trả miếng, ngài Grey.”
Anh nhìn tôi vẻ dè dặt, vừa thích vừa ngờ. “Em có làm không đấy?” Anh hỏi, giọng rất khẽ. Tôi thong thả lắc đầu, rất chậm rãi, cố tỏ ra thật nghiêm nghị. Anh nhắm mắt lại, lắc đầu, rồi chịu nhượng bộ quay lưng lại.
Khỉ thật, anh sắp để mình cạo râu cho anh. Tôi ngập ngừng luồn tay vào mái tóc ẩm trước trán anh, giữ anh ngồi im. Anh nhắm nghiền hai mắt, khẽ hé môi khi hít vào. Thật nhẹ nhàng tôi lướt dao cạo từ cổ lên phía cằm, làm lộ ra một vệt da dưới lớp bọt kem. Christian thở hắt ra.
“Anh có nghĩ em sẽ làm đau anh không?”
“Anh chưa biết em định làm gì, Ana, nhưng anh nghĩ là không – không cố ý.”
Tôi lại đưa một đường nữa từ cổ lên, mở rộng hơn vệt da dưới lớp kem.
“Em không bao giờ cố ý làm anh đau, Christian.”
Anh mở mắt và vòng hai tay ôm quàng lấy tôi, trong khi tôi đang nhẹ nhàng đưa lưỡi dao cạo từ dưới tóc mai xuống má.
“Anh biết mà,” anh đáp, nghiêng mặt để tôi cạo nốt má bên đó. Chỉ hai đường dao là xong.
“Xong, và không đổ giọt máu nào.” Tôi cười hãnh diện.
Anh vuốt tay ngược từ dưới chân, vén chiếc váy ngủ tới tận đùi, rồi kéo tôi ngồi xuống. Tôi bám hai tay vào bắp tay anh. Vùng cơ bắp thực sự rất rắn chắc.
“Anh đưa em đi chơi hôm nay nhé?”
“Không tắm nắng chứ?” Tôi nhướng mày châm biếm hỏi lại anh.
Anh liếm môi vẻ bồn chồn. “Không. Hôm nay không tắm nắng. Anh cứ tưởng em có lẽ sẽ thích việc khác.”
“À, tại anh đã rải khắp người em toàn vết bầm tím, và thực sự dập tắt mọi khả năng phơi nắng, chẳng phải dĩ nhiên là không tắm nắng được còn gì?”
Anh khôn khéo chọn cách phớt lờ giọng điệu châm chích của tôi. “Mình sẽ đi xe ô tô, nhưng đây là nơi rất đáng đến thăm mà anh vừa đọc được. Bố anh gợi ý chúng ta tới đó chơi. Nó là một ngôi làng ở đỉnh đồi có tên gọi Saint-Paul-de-Vence[11]. Ở đó có vài triển lãm mỹ thuật. Biết đâu mình gặp may chọn được vài bức tranh hay tượng cho ngôi nhà mới nếu thấy thích.”
[11] Saint-Paul-de-Vence: tên một địa danh ở vùng ven biển Alpes, miền Nam nước Pháp.
Tôi ngả người ra sau để ngó anh cho rõ. Mỹ thuật ư… anh muốn mua tác phẩm mỹ thuật. Sao mà tôi biết chọn cơ chứ?
“Gì thế?” anh hỏi.
“Em chẳng biết gì về mỹ thuật cả, Christian.”
Anh nhún vai và mỉm cười bao dung. “Chỉ mua cái nào mình thích thôi. Không phải như đầu tư kinh doanh đâu.”
Đầu tư kinh doanh? Ái chà.
“Sao thế?” Anh hỏi lại.
Tôi lắc đầu.
“Nghe này, anh biết hôm trước mình đã xem các bản thiết kế của kiến trúc sư rồi – nhưng đi tham quan cũng chẳng thiệt gì, mà thị trấn này rất lâu đời, cổ kính lắm.
A, kiến trúc sư. Anh vừa gợi tôi nhớ đến cô nàng… Gia Matteo, một người bạn của Elliot làm ở chỗ Christian ở Aspen. Trong những lần gặp gỡ, cô nàng cứ luẩn quẩn bám dính Christian như sam.
“Thế nào?” Christian la lên. Tôi vẫn lắc đầu. “Nói anh nghe đi,” anh giục.
Làm sao tôi kể với anh rằng mình không ưa Gia được cơ chứ? Lý do không thích người ta của tôi thật vô lý. Tôi không muốn biến thành cô vợ ghen tuông.
“Không phải em còn giận anh chuyện hôm qua đấy chứ?” Anh thở dài rồi rúc mặt vào giữa hai bầu ngực tôi.
“Không. Em đói.” Tôi lí nhí đáp, biết thừa rằng cái cớ này sẽ làm anh xao lãng, không gặng hỏi nữa.
“Sao em không nói sớm?” Anh dịu dàng buông tôi ra, rồi đứng lên.
SAINT-PAUL-DE-VENCE là một ngôi làng cổ vững chãi nằm trên đỉnh đồi, một trong những chốn thơ mộng nhất tôi từng đến thăm. Tôi và Christian khoác vai tản bộ trên những lối đi hẹp lát đá cuội, một tay tôi đút trong túi sau quần soóc của anh. Taylor và Gaston hay Philippe gì đó – tôi vẫn chẳng phân biệt nổi hai người đó – bám theo sau chúng tôi. Chúng tôi băng qua quảng trường rợp bóng cây, ở đấy có ba ông già đội mũ nồi dù trời khá nóng đang chơi ném bóng. Khá đông khách du lịch, nhưng tôi hoàn toàn thoải mái ở trong vòng tay Christian. Có nhiều nơi để thăm thú – những lối mòn và con ngõ nhỏ dẫn tới một quảng trường có đài phun nước bằng đá kiến trúc cầu kì, các bức điêu khắc cả hiện đại lẫn cổ kính, rồi nhiều cửa hàng nhỏ đầy sức hấp dẫn.
Trong gian triển lãm đầu tiên, Christian say sưa chiêm ngưỡng mấy bức ảnh gợi cảm phía trước mặt, vô thức nhá nhá gọng kính phi công trên tay. Đó là các tác phẩm của Florence D’elle[12] thể hiện những phụ nữ khỏa thân trong nhiều tư thế khác nhau.
[12] Florence D’elle: tên một nhiếp ảnh gia người Bỉ, sinh năm 1971.
“Em không thấy đó là ý hay đâu,” tôi lầm bầm phản đối. Chúng khiến tôi nhớ tới hộp ảnh tôi tìm thấy trong phòng chứa đồ của anh, à của chúng tôi. Tôi thắc mắc không biết anh hủy chúng đi chưa.
“Anh cũng thấy thế,” Christian đáp, cúi xuống tôi cười tươi rói. Chúng tôi tay nắm tay dạo bước tới họa sĩ kế tiếp. Tôi vu vơ tự nhủ liệu có nên để anh chụp ảnh mình không.
Phần trưng bày tiếp theo là của một họa sĩ nữa chuyên vẽ tĩnh vật – trái cây và rau củ, rất cận cảnh và màu sắc phong phú, rực rỡ.
“Em thích những bức này.” Tôi chỉ ba bức tranh ớt đỏ. “Chúng gợi nhớ lúc anh cắt rau củ ở căn hộ của em.” Tôi cười khúc khích. Miệng Christian nhếch lên khi anh định nhịn cười mà không được.
“Anh tưởng mình đã thể hiện khá thuần thục đấy chứ,” anh khẽ đáp. “Chỉ hơi chậm thôi, với cả,” anh kéo tôi vào lòng, “tại em làm anh phân tán tư tưởng. Em định treo chúng ở đâu?”
“Gì cơ?”
Chistian dụi dụi bên tai tôi. “Mấy bức tranh đó – em định treo chúng ở đâu?” Anh cắn nhẹ dái tai tôi, khiến cảm giác nhột nhạt chạy xuống tít tận phía dưới.
“Trong bếp,” tôi lí nhí.
“Ừm. Ý hay, bà Grey.”
Tôi liếc nhìn giá. Năm nghìn euro mỗi bức! Chết tiệt!
“Chúng đắt quá!” Tôi há hốc miệng kinh ngạc.
“Thế à?” Anh lại dụi mũi vào tôi. “Quen dần đi, Ana.” Anh buông tôi ra rồi thong thả tiến lại chỗ bàn có thiếu nữ mặc chiếc váy trắng toát đang thẫn thờ nhìn anh. Tôi muốn trừng mắt giận dữ, nhưng rồi lại quay sang ngắm tiếp mấy bức họa. Những năm nghìn euro… Ái chà chà.
CHÚNG TÔI VỪA ĂN TRƯA XONG và đang thưởng thức cà phê ở khách sạn Le Saint Paul. Cảnh sắc thôn dã xung quanh thật yên bình. Những vườn nho và cánh đồng hoa hướng dương chắp nối thành những mảnh ghép đầy sắc màu bình nguyên mênh mông, rải rác đây đó là những căn nhà nhỏ nhắn và giản dị. Trời đẹp, quang đãng, nên chúng tôi có thể nhìn thấy cả con đường dẫn ra biển, mặt nước lấp lóa xa xa. Christian cắt ngang cơn mơ màng của tôi.
“Em có hỏi anh tại sao lại tết tóc em,” anh khẽ nói, giọng điệu ấy làm tôi lo sợ. Trông anh vẻ như có lỗi.
“Vâng.” Ôi, chết thật.
“Bà ấy thường để anh nghịch tóc, anh nhớ lờ mờ thế. Anh chẳng biết liệu đó là một kí ức hay chỉ là giấc mơ.”
Whoa! Mẹ đẻ của anh.
Anh đăm đăm nhìn tôi, nét mặt khó đoán biết. Tôi sợ hết hồn. Tôi nên nói gì đây khi anh kể một chuyện kiểu như thế?
“Em vẫn thích lúc anh nghịch tóc em.” Tôi ngập ngừng.
Anh ngó tôi vẻ hoài nghi. “Thật không?”
“Thật.” Quả thực là thế. Tôi nắm tay anh. “Em nghĩ anh từng rất yêu mẹ mình, Christian.” Mắt anh mở lớn, chăm chăm nhìn tôi vô cảm, anh không nói gì.
Chết thật! Tôi có nói gì quá đà không? Nói gì đi, anh chàng Đa Sự – xin anh đấy. Nhưng anh vẫn nhất định không mở lời, chỉ nhìn tôi đăm đăm với đôi mắt xám sâu thăm thẳm, giữa hai chúng tôi là khoảng tĩnh lặng tuyệt đối. Anh đang rất bối rối.
Anh liếc xuống tay tôi đang đặt trong lòng tay anh, và cau mày.
“Nói gì đi anh,” tôi khẽ giục, không thể chịu đựng sự im lặng này hơn nữa.
Anh lắc đầu, thở dài thườn thượt.
“Đi thôi.” Anh buông tay tôi và đứng lên, vẻ dè dặt. Tôi vừa làm gì quá trớn ư? Không biết nữa. Tim thắt lại, tôi chẳng biết nên nói gì khác hay cứ để kệ thế. Tôi chọn cách thứ hai và rồi ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi khách sạn.
Trên con phố nhỏ xinh đẹp, anh lại nắm tay tôi.
“Em muốn đi đâu?”
Anh nói chuyện rồi! Anh không giận tôi – tạ ơn trời đất. Tôi thở phào, thanh thản và nhún vai. “Em vui quá, anh vẫn nói chuyện với em.”
“Em thừa biết là anh không thích nhắc lại mấy thứ vớ vẩn đó. Chuyện xong rồi. Kết thúc rồi,” anh khẽ đáp.
Không đâu Christian, chưa xong đâu. Ý nghĩ ấy làm tôi buồn trĩu, và lần đầu tiên tôi tự nhủ liệu có bao giờ nó kết thúc được không. Anh vẫn luôn là chàng Năm Mươi với nhiều Ẩn Số… anh chàng Đa Sự của tôi.
Tôi có muốn anh thay đổi không? Không, thực ra là không – chỉ trong chừng mực nhất định, tôi muốn anh cảm thấy mình được yêu thương.
Len lén liếc trộm anh, tôi mất một lúc mê mẩn vẻ đẹp quyến rũ của anh… và anh đích thực là của tôi. Sức hấp dẫn làm mê hoặc tôi không chỉ bởi khuôn mặt thanh tú, bảnh trai và cơ thể gợi cảm. Mà chính cái ẩn sau vẻ tuyệt hảo đó mới lôi cuốn tôi, mời mọc tôi…, đó là tâm hồn mong manh dễ tổn thương của anh.
Anh ngó xuống tôi với cái nhìn nửa vui thích, nửa như dè chừng, và cực kì gợi cảm, rồi ôm tôi trong tay, chúng tôi bước đi, vượt qua rất nhiều du khách để tới chỗ Philippe hay Gaston gì đó đỗ chiếc Mercedes rộng thênh thang. Tôi lại đút tay vào túi sau quần soóc của Christian, mừng rơn khi anh không hề giận. Nhưng thành thực mà nói, một cậu bé bốn tuổi không yêu mẹ đẻ mình là vì cái gì, dù bà ấy có tệ đến mấy đi nữa? Tôi thở dài và ôm anh chặt hơn. Tôi biết đám vệ sĩ vẫn kín đáo bám theo sau chúng tôi, và tôi vu vơ tự hỏi liệu họ đã kịp ăn uống gì chưa.
Christian dừng bước bên ngoài một gian hàng nhỏ bán trang sức đá quý, ngó qua cửa sổ rồi cúi xuống nhìn tôi. Anh nắm bên tay tôi đang buông thõng, ngón tay cái miết theo đường lằn đỏ do bị còng tay cứa vào, ngắm nghía kĩ lưỡng.
“Không đau đâu,” tôi đoan chắc với anh. Anh xoay người, tay kia của tôi tuột khỏi túi quần anh. Anh siết chặt bàn tay ấy, lật lên lật xuống kiểm tra vùng cổ tay. Chiếc đồng hồ bạch kim hiệu Omega vừa đủ che vết đỏ lờ mờ trên tay, đó là món quà anh tặng tôi trong bữa điểm tâm vào buổi sáng đầu tiên ở London. Lời đề tặng vẫn khiến tôi xao xuyến.
Anastasia
Em rất quan trọng với Anh
Là Tình yêu, là Cuộc sống của Anh
Christian
Mặc dù có thể lúc này lúc khác, kể cả cái sự Lắm Chiêu Lắm Trò của anh, chồng tôi vẫn là người rất lãng mạn. Tôi liếc nhìn những vết lằn mờ trên cổ tay. Dù đôi khi anh cũng khá hung bạo. Anh thả tay trái tôi ra, ngón tay anh nâng cằm tôi lên, chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt tôi, ánh mắt băn khoăn.
“Mấy chỗ đó không đau đâu,” tôi nhắc lại. Anh đưa tay tôi lên môi, âu yếm đặt một nụ hôn xin lỗi vào phía trong cổ tay.
“Đi,” anh nói và dẫn tôi vào cửa hàng.
“ĐÂY RỒI.” CHISTIAN MỞ MÓC chiếc vòng xuyến bạch kim anh vừa mua. Đó là một món đồ thủ công cực đẹp được chế tác rất công phu, chạm khắc hình những bông hoa cách điệu, khảm kim cương nhỏ xinh ở giữa đài hoa. Anh đeo nó lên cổ tay tôi. Nó khá rộng bản, ôm lấy cổ tay, che khuất những vết đỏ. Nó cũng đắt tận ba mươi ngàn euro cơ, tôi nghĩ bụng, mặc dù tôi không thực sự nghe hết cuộc nói chuyện bằng tiếng Pháp với nhân viên bán hàng. Tôi chưa từng mang trên người thứ gì mắc tiền đến thế.
“Đấy, tốt hơn rồi,” anh lẩm bẩm.
“Tốt hơn sao?” Tôi lí nhí, ngước nhìn đôi mắt xám long lanh, nhận ra tay nhân viên bán hàng gầy nhom đang nhìn chúng tôi với ánh mắt ghen tị và không giấu giếm.
“Em biết tại sao mà,” Christian ngập ngừng giải thích.
“Em không cần đâu.” Tôi lắc cổ tay, chiếc vòng xuyến cũng lay động. Nó bắt lấy tia nắng chiều rọi qua cửa sổ cửa hàng, những viên kim cương phản chiếu một chùm nho nhỏ ánh cầu vồng lấp lánh hắt lên tường rung rinh.
Nhưng tay anh du ngoạn dọc lên đùi hay xuống ống chân tôi. Tôi căng mình phòng vệ khi những ngón tay anh dịu dàng ve vuốt, hơi thở như nghẹn lại. Anh định làm gì thế? Anh quyết định tiến xuống dưới, đột nhiên tóm cổ chân tôi, nhấc bàn chân đặt vào lòng anh. Tôi xoay hông, ngồi đối diện anh trên ghế sau ô tô.
“Anh muốn cả chân kia nữa.”
Tôi lo lắng liếc về phía Taylor và Gaston, họ vẫn đang dán mắt vào con đường phía trước. Tôi đặt nốt chân kia vào lòng anh. Mắt nhìn điềm tĩnh, anh với tay nhấn chiếc nút ở cánh cửa phía bên anh. Một màn chắn riêng tư có màu dịu nhẹ trượt ra chắn phía trước chúng tôi, mười giây sau chúng tôi đã hoàn toàn được riêng biệt. Wow… không có gì phải ngạc nhiên khi ghế sau chiếc xe này lại rộng rãi để duỗi chân thoải mái đến thế.
“Anh muốn ngắm cổ chân em,” anh đưa ra lời giải thích đơn giản. Ánh mắt anh lo lắng. Những vết bầm đó ư? Ái chà… tôi tưởng đã giải quyết xong rồi mà. Nếu còn vết thì chúng cũng được quai dép xăng đan che khuất rồi. Sáng nay tôi còn chẳng nhớ là có thấy chúng không. Anh nhẹ nhàng vuốt ngón tay cái lên mu bàn chân phải tôi, khiến tôi trằn mình. Nụ cười thoáng giỡn trên môi anh, tay anh khéo léo cởi một bên quai dép ra, nụ cười trở nên gượng gạo khi anh nhìn thấy những vết đỏ lờ mờ.
“Không đau đâu,” tôi lí nhí. Anh ngước nhìn tôi, mặt thật buồn, môi mím chặt. Anh gật đầu như thể đã tin lời tôi, trong lúc tôi lắc chân thả chiếc xăng đan rơi xuống sàn xe, thế nhưng tôi thấy mình lại để lạc mất anh. Anh đang lơ đãng và trầm tư nghĩ ngợi, vô thức ve vuốt bàn chân tôi trong khi lại quay ra nhìn xa xăm bên ngoài cửa xe.
“Này. Anh vừa nghĩ gì thế?” Tôi nhẹ nhàng hỏi. Anh liếc sang tôi và nhún vai.
“Anh không thích cái cảm giác như lúc anh thấy mấy vết bầm đó,” anh đáp.
Ồ! Một phút trước còn giữ kín, phút sau lại sẵn lòng cởi mở. Đúng là… chàng trai Muôn Màu Muôn Vẻ! Làm sao tôi bắt kịp anh đây?
“Anh đang cảm thấy thế nào?”
Đôi mắt thẫn thờ nhìn tôi. “Không thoải mái,” anh khẽ đáp.
Ôi không. Tôi mở đai an toàn, nhích lại gần anh, đặt hai bàn chân vào lòng anh. Tôi những muốn cuộn mình vào lòng anh, ôm chặt anh, và tôi sẽ làm thế ngay không chút do dự nếu chỉ có Taylor ở ghế trước. Nhưng sự hiện diện của Gaston ở đấy làm cản trở ý muốn của tôi, mặc dù đã có tấm che. Giá mà trời tối hơn. Tôi đành siết chặt hai bàn tay anh.
“Em chỉ không thích mấy vết bầm đó,” tôi lí nhí. “Các thứ khác… những việc anh làm,” tôi hạ thấp giọng xuống hơn – “với mấy chiếc còng, em đều thích cả. À thì còn hơn cả thích nữa. Thậm chí mê mẩn. Anh có thể lặp lại việc đó lúc nào cũng được.”
Anh cựa mình trên ghế. “Mê mẩn ư?” Nữ Thần Ham Muốn trong tôi đang nghiền ngẫm Jackie Collins[13] bỗng giật mình ngẩng lên.
[13] Jackie Collins (sinh ngày 4/10/1937), là một nữ tiểu thuyết gia người Anh. Gần ba mươi tiểu thuyết do bà sáng tác đều nằm trong danh sách bán chạy nhất của Thời báo New York.
“Vâng.” Tôi cười ngượng nghịu. Ngón chân tôi gập lại, chạm vào vật nổi cộm, nghe tiếng anh hít vào thật sâu, tôi ngắm nghía đôi môi anh hé mở.
“Em cần thắt đai an toàn vào, bà Grey.” Giọng anh trầm xuống, ngón chân tôi lại nghịch ngợm. Anh hít vào và đôi mắt tối thẫm lại, tay anh tóm lấy cổ chân tôi dè chừng. Anh muốn tôi dừng lại à? Hay tiếp tục? Anh ngừng lại, cau có, rồi lôi chiếc BlackBerry luôn-kè-kè-bên-mình ra khỏi túi để nhận một cuộc gọi đến, mắt liếc nhìn đồng hồ. Đường nhăn trên trán anh hằn sâu.
“Barney,” anh cáu kỉnh đáp.
Khỉ thật. Lại là công việc chen ngang. Tôi thử hạ chân xuống, nhưng những ngón tay anh giữ chặt cổ chân tôi lại.
“Trong phòng máy chủ ư?” Anh hỏi lại vẻ hoài nghi. “Có kích hoạt hệ thống ngăn chặn hỏa hoạn không?”
Hỏa hoạn! Tôi nhấc chân khỏi lòng anh, lần này anh buông tôi ra. Tôi ngồi thẳng trên ghế, thắt đai an toàn, bồn chồn vân vê chiếc vòng tay ba- mươi-nghìn-euro. Christian lại nhấn nút bên trên cửa xe, tấm chắn bằng kính trượt xuống.
“Có ai bị thương không? Tổn thất thế nào? Hiểu rồi… Khi nào?” Christian lại liếc nhìn đồng hồ, những ngón tay chải chải lên mái tóc. “Không. Không gọi sở cứu hỏa hay cảnh sát. Dù thế nào cũng chưa phải bây giờ.”
Hỏa hoạn? Ở văn phòng của Christian? Tôi hốt hoảng nhìn anh, tinh thần bấn loạn. Taylor xoay người để nghe tiếng Christian nói chuyện rõ hơn.
“Anh ấy sao? Tốt… Được rồi. Tôi muốn có báo cáo tổn thất chi tiết. Và một bản danh sách đầy đủ những người ra vào chỗ đấy trong năm ngày gần đây, kể cả bộ phận tạp vụ… Giữ Andrea lại và bảo cô ta gọi cho tôi… Thế à, nghe có vẻ như khí trơ argon đó hiệu quả như dự kiến, cái đó cực kì quý giá đấy.”
Báo cáo tổn thất? Khí trơ argon? Văng vẳng tiếng giảng từ lớp học hóa – tên một nguyên tố, tôi đoán thế.
“Tôi hiểu vẫn còn sớm… Gửi email cho tôi trong vòng hai tiếng… Không, tôi cần biết ngay. Cảm ơn đã gọi tôi.” Christian ngắt máy, ngay lập tức bấm một phím trên điện thoại.
“Welch… Tốt… Khi nào?” Christian lại xem giờ. “Một tiếng sau… ừ… hai mươi-bốn-bảy ở kho dữ liệu… tốt.”
Anh ngắt máy.
“Philippe, tôi cần lên thuyền trong vòng một tiếng.”
“Vâng, thưa ngài.[14]”
[14] Nguyên văn tiếng Pháp: Oui, Monsieur.
Khỉ thật, là Philippe, không phải Gaston. Chiếc xe lao đi vun vút.
Christian nhìn sang tôi, nét mặt khó đoán biết.
“Có ai bị thương không?” Tôi vội hỏi.
Christian lắc đầu. “Tổn thất rất ít.” Anh với lấy tay tôi, siết nhẹ làm tôi yên tâm. “Đừng lo nghĩ về việc đó. Người của anh bắt tay vào rồi.” Anh là thế, một CEO luôn biết cách chỉ huy, kiểm soát được mọi việc và không hề nao núng.
“Lửa cháy ở đâu?”
“Phòng máy chủ.”
“Ở cao ốc Grey?”
“Ừ.”
Anh trả lời gọn lỏn, nên tôi hiểu anh không muốn nhắc đến nó.
“Sao tổn thất lại ít thế?”
“Phòng máy chủ lắp đặt một hệ thống ngăn chặn hỏa hoạn cực-kì- tối-tân.”
Dĩ nhiên rồi.
“Ana, xin em… đừng lo nghĩ.”
“Em không lo đâu,” tôi nói dối.
“Ta vẫn chưa biết chắc có phải do cố ý phát hỏa không,” anh đáp, cứa sâu vào nỗi lo lắng của tôi. Tôi bối rối đưa tay lên chống cằm.
Trước là vụ Charlie Tango rồi giờ là sự cố này.
Chuyện gì tiếp theo đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom