Chương 12
“Em tưởng anh sinh ở Seattle,” tôi khẽ hỏi. Các ý nghĩ như chạy đua trong tâm trí tôi. Chuyện này thì liên quan gì tới Jack.
Christian nhấc cánh tay đang gác trên trán, với ra phía sau, lấy chiếc gối. Anh kê nó dưới đầu, nằm ngả lưng xuống rồi nhìn tôi dè dặt. Một lát sau anh lắc đầu.
“Không. Elliot và anh cùng được nhận nuôi ở Detroit. Sau đó, cả gia đình nhanh chóng chuyển tới đây sống. Mẹ Grace muốn sống ở ven biển miền Tây để tránh xa đô thị xô bồ, rồi bà tìm được việc ở bệnh viện Tây Bắc. Anh nhớ được rất ít kỷ niệm về thời gian này. Mia thì được nhận nuôi ở đây.”
“Thế Jack đến từ Detroit à?”
“Ừ.”
Ôi… “Sao anh biết?”
“Anh đã kiểm tra lý lịch khi em đến làm việc cho hắn ta.”
Dĩ nhiên là anh ấy làm thế rồi.
“Anh hẳn có cả tập hồ sơ dày sụ về hắn ấy nhỉ?” tôi hỏi đùa.
Miệng Christian hơi mím môi lại để giấu một nụ cười. “Anh nghĩ cũng chỉ lờ mờ.” Ngón tay anh vẫn chải vuốt nhè nhẹ trên làn tóc tôi. Thật êm ái. “Trong hồ sơ về hắn có gì?” Christian chớp mắt. Anh đưa tay vuốt má tôi. “Em thực lòng muốn biết a?”
“Thế có gì sai không?”
Anh nhún vai. “Còn nhiều điều tồi tệ hơn cơ,” anh thì thầm.
Không lẽ nào! Ý anh tự ám chỉ mình ư? Thế rồi hình ảnh về Christian thuở còn là cậu bé bị bỏ mặc, nhỏ bé, nhếch nhác và đang hoảng sợ hiện lên trong đầu tôi. Tôi choàng tay ôm anh, ghì chặt anh vào lòng, kéo chăn đắp lên anh, rồi áp má lên ngực anh.
“Gì thế?” Anh hỏi, lúng túng trước phản ứng của tôi.
“Không có gì,” tôi khẽ đáp.
“Không, không được thế. Phải công bằng chứ, Ana. Có chuyện gì em không được giấu anh đâu?”
Tôi ngước lên, bắt gặp nét mặt lo lắng của anh. Lại áp má mình lên ngực anh, tôi đành nói thật. “Đôi khi em tưởng tượng thấy anh khi còn nhỏ… trước khi đến sống trong gia đình Grey.”
Christian sững người. “Anh không định nói về mình. Anh không muốn nhận lòng thương hại của em, Anastasia. Phần đời đó của anh qua rồi. Hết rồi.”
“Không phải thương hại,” tôi hốt hoảng đáp lại. “Mà là cảm thông và đau xót – quá xót xa khi thấy có người nỡ làm thế với một đứa trẻ.” Tôi hít vào một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh, trong khi ruột gan như quặn thắt lại, nước mắt thì trực dâng trào. “Phần đời đó của anh đã qua rồi ư, Christian – sao anh lại nói thế? Anh đang sống từng ngày cùng bóng dáng quá khứ ấy. Anh đã bảo vậy với em mà, nhớ không?” Giọng tôi thì thào như gió thoảng.
Christian thở hắt ra, đưa tay kia lên lùa vào tóc mình, im lặng và cơ thể như đang gồng lên.
“Em hiểu tại sao anh cảm thấy cần phải kiểm soát em. Để bảo vệ em an toàn.”
“Và đôi lần em lại bất chấp lời anh,” giọng anh lạc hẳn đi, bàn tay bất động giữa làn tóc của tôi.
Tôi nhăn nhó. Trời đất! Tôi có cố ý làm như vậy đâu chứ? Cô nàng Tiềm Thức tháo cặp kính hình bán nguyệt, đưa đầu gọng lên miệng, bĩu môi và gật đầu. Tôi phớt lờ cô ả. Rắc rối nhỉ – tôi là vợ, đâu phải người phục tùng, cũng không phải đối tác làm ăn mà anh kiếm được. Tôi cũng không phải mụ gái mại dâm từng sinh ra anh… Chết tiệt. Ý nghĩ ấy thật đáng ghê tởm. Từng lời của bác sĩ Flynn vang lên bên tai tôi: “Cứ tiếp tục làm theo cách cô đang làm. Christian đang yêu đắm đuối… Một điều rất đáng mừng. “
Thế đấy. Tôi chỉ cứ làm theo cách mình vẫn làm. Đấy chẳng phải quyến rũ mà trước kia Christian đã cảm thấy đó sao?
Ôi, anh chàng này thật khó hiểu. “Bác sĩ Flynn từng bảo em nên bỏ quá cho anh chuyện này chuyện nọ vì luôn có một lý do ẩn chứa bên trong. Em tưởng mình đã làm theo – em cũng không chắc nữa. Có lẽ đấy là cách em kéo anh tới thực tại – để tránh xa quá khứ,” tôi thì thào. “Em không biết. Em dường như còn chẳng hiểu nổi anh sẽ quan trọng hóa mọi chuyện tới đâu nữa.”
Anh im lặng một lúc. “Flynn chết tiệt,” anh làu bàu một mình.
“Ông ấy bảo em đã cư xử với anh thế nào thì cứ tiếp tục làm thế.”
“Giờ có ông ấy đây không?” Christian vặn lại.
Thôi được. Chẳng ích gì đâu. “Christian, em biết anh rất từng yêu mẹ anh, nhưng anh không thể bảo vệ được bà. Anh không phải làm thế với em đâu vì em đâu phải là bà.” Anh lại lạnh cứng người. “Thôi đi,” anh nói nhỏ.
“Không, xin anh, nghe này.” Tôi ngẩng lên nhìn vào đôi mắt mở lớn đang nhìn đờ đẫn vì sợ hãi. Anh nín thở. Ôi, Christian… Tim tôi thắt lại. “Em không giống bà. Em mạnh mẽ hơn bà rất nhiều. Em có anh bên cạnh, và anh giờ cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Em biết anh yêu em. Em cũng yêu anh,” tôi thì thào.
Trán anh nhăn lại khi nghe thấy những lời không mong đợi mà tôi vừa thốt ra. “Em có còn yêu anh không?” anh hỏi.
“Dĩ nhiên là có chứ. Christian, em sẽ mãi yêu anh. Dù anh có làm gì với em.” Có phải anh muốn được trấn an như thế không?
Anh trút thở, nhắm mắt lại, cánh tay lại gác lên trán, nhưng cũng ôm tôi chặt hơn.
“Đừng giấu giếm em nữa.” Tôi nhỏm dậy, nắm bàn tay anh, kéo cánh tay đang che lấy mặt. “Suốt đời mình anh đã phải che giấu rồi. Xin anh đừng làm thế với em.”
Anh nhìn tôi đầy ngờ vực, rồi nhăn mặt. “Giấu giếm ư?”
“Vâng.”
Anh đột nhiên cựa mình, lăn sang phía giường bên anh, buông tôi ra, thế là tôi nằm song song cạnh anh trên giường. Anh với tay, vuốt nhẹ lọn tóc vướng trên mặt tôi, vén ra sau tai.
“Sáng nay, em hỏi anh có ghét em không. Anh không hiểu tại sao, và giờ…” Anh ngừng lời, nhìn tôi chăm chăm như thể tôi là một bài toán cực kì hóc búa.
“Anh vẫn nghĩ em ghét anh ư?” Giờ đến giọng tôi đầy ngờ vực.
“Không.” Anh lắc đầu. “Giờ thì không.” Anh có vẻ đã bình tĩnh trở lại rồi. “Nhưng anh cần biết… sao em lại dùng đến từ khóa an toàn, hả Ana?”
Tôi tái mặt. Tôi biết nói gì với anh đây? Rằng anh làm tôi thấy sợ ư? Hay tôi không biết tới lúc nào anh mới ngừng trò ấy lại. Rằng tôi đã van nài – nhưng anh lại chẳng chịu dừng lại. Rằng tôi không muốn mọi việc tiến tới độ lấn… như – như cái lần đã từng xảy ra trước đây. Tôi rùng mình khi nhớ lại lúc anh dùng thắt lưng quất vào người tôi.
Tôi nuốt khan. “Vì… vì anh đã quá giận dữ, xa cách và lạnh lùng. Em không biết rồi anh sẽ còn làm gì nữa.”
Vẻ mặt anh thật khó hiểu.
“Anh có định để em lên đỉnh không?” Giọng tôi chỉ vẻn vẹn như tiếng thì thào, tôi cảm thấy hai má mình đỏ lựng, nhưng tôi vẫn nhìn thẳng vào anh.
“Không,” cuối cùng anh cũng đáp. Khỉ thật. “Thế thì thật… tàn nhẫn.” Khớp ngón tay anh dịu dàng lướt trên má tôi. “Nhưng quả thực,” anh khẽ nói. Mắt anh rọi xuống tôi như thể đang cố nhìn thấu tâm hồn tôi, đôi mắt u ám thăm thẳm. Sau một một hồi im lặng tường chừng như vô tận, anh nói tiếp, “anh vẫn vui nếu em đạt được.”
“Thật ư?” Tôi không hiểu gì.
Đôi môi anh nở nụ cười buồn bã. “Ừ. Anh không muốn làm tổn thương em. Anh bị mê hoặc.” Anh cúi xuống hôn tôi. “Trong thoáng chốc anh bị lạc lối.” Anh lại đặt môi hôn. “Bên em điều gì cũng có thể xảy ra.” Ơ? Và một vài lý do kì khôi đã khiến tôi thích thú… Tôi cười thật tươi. Tại sao chuyện này lại khiến tôi vui nhỉ? Anh cũng cười.
“Anh không hiểu sao em cười thế, bà Grey.”
“Em cũng không biết.”
Anh ôm choàng lấy tôi, đầu gối lên ngực tôi. Chúng tôi đang trong tình trạng nửa kín nửa hở, đắp hờ chiếc chăn sa-tanh đỏ. Một tay tôi xoa lưng anh, tay kia luồn vào vuốt tóc anh. Anh thở ra thật dài, rồi thả lỏng người trong vòng tay tôi.
“Nghĩa là anh có thể tin tưởng em… có thể ngăn được anh lại. Anh không bao giờ muốn làm em bị tổn thương,” anh khẽ nói. “Anh cần…” Anh ngập ngừng chưa chịu nói tiếp.
“Anh cần gì?”
“Anh cần kiểm soát, Ana. Như anh cần em. Đó là cách duy nhất anh tìm thấy khả năng kiểm soát. Anh không thể không làm thế. Không thể. Anh đã cố… Lúc này, với em…” Anh lắc đầu đau đớn.
Tôi nuốt khan. Đây chính là mấu chốt vấn đề tiến thoái lưỡng nan giữa chúng tôi – nhu cầu kiểm soát bản thân và nhu cầu của anh đối với tôi. Tôi chối bỏ cách nghĩ hai loại nhu cầu này loại trừ lẫn nhau.
“Em cũng cần anh,” tôi thì thầm, ôm anh chặt hơn. “Em sẽ cố gắng, Christian. Em sẽ cố gắng chu đáo hơn.”
“Anh muốn em cần anh,” anh khẽ nói.
Trời đất!
“Vâng!” Giọng tôi xúc động mạnh mẽ. Tôi cần anh lắm. Tôi yêu anh rất nhiều.
“Anh muốn chăm sóc em.”
“Vâng. Trọn đời. Khi anh đi vắng em nhớ anh biết bao.”
“Thế ư?” Giọng anh có vẻ ngạc nhiên lắm.
“Vâng, dĩ nhiên rồi. Em ghét anh đi vắng thế.”
Tôi cảm thấy anh đang cười.
“Đáng lẽ em đi cùng anh được mà.”
“Christian, xin anh. Thôi không bới móc chuyện cũ nữa. Em muốn đi làm mà.”
Tiếng anh thở dài khi ngón tay tôi dịu dàng vuốt tóc anh.
“Anh yêu em, Ana.”
“Em cũng yêu anh, Christian. Em sẽ mãi yêu anh.”
Chúng tôi nằm im lìm bên nhau sau cơn sóng gió. Lắng nghe nhịp đập đều đặn của trái tim anh, tôi thiếp dần vào giấc ngủ.
TÔI GIẬT MÌNH, CHOÀNG TỈNH GIẤC, mất phương hướng. Đây là đâu thế này? Phòng giải trí. Đèn vẫn bật, ánh dáng dìu dịu rọi lên những bức tường màu đỏ tươi. Christian lại rên rỉ, thì ra tiếng anh đã đánh thức tôi.
“Không,” anh rên siết. Anh nằm sõng soài bên cạnh tôi, đầu ngửa lên, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Trời ơi. Anh đang gặp ác mộng. “Không!” anh lại la lên thất thanh. “Christian, dậy đi.” Tôi vùng dậy, hất tung chiếc chăn. Tôi quỳ gối cạnh anh, giữ hai vai rồi lay anh dậy, nước mắt lưng tròng.
“Christian, xin anh. Dậy đi!”
Mắt anh bừng mở, u ám và dữ dội, đồng tử căng ra vì sợ hãi. Anh nhìn tôi thẫn thờ.
“Christian, anh vừa gặp ác mộng. Anh đang ở nhà rồi. An toàn rồi.”
Anh chớp mắt, hớt hải nhìn xung quanh, nhăn mặt khi chợt bừng tỉnh và nhận ra mình đang ở đâu. Anh đưa nhìn tôi. “Ana,” anh thốt lên, bất thình lình đưa hai tay đỡ khuôn mặt tôi, kéo tôi tựa vào ngực anh, hôn tôi.
Thật mãnh liệt. Lưỡi anh quấy đảo miệng tôi, một hương vị tuyệt vọng và khao khát. Vừa nới lỏng tôi giây lát, anh lăn mình, môi anh khóa chặt môi tôi, cơ thể anh ép chặt tôi xuống mặt đệm cứng nhắc của chiếc giường bốn cọc chống. Một tay anh siết chặt quai hàm tôi, tay kia vươn ra đỡ phía trên đầu tôi, giữ tôi nằm im. Phía dưới anh vẫn mặc quần jean, đầu gối anh tách hai chân tôi mở ra lách vào giữa hai đùi tôi.
“Ana,” anh hớt hải gọi, như thể vẫn chưa tin tôi đang trong sự chiếm đoạt của anh. Anh cúi xuống nhìn tôi một tích tắc, cho tôi có thời gian hít thở. Rồi môi anh lại áp lên môi tôi, đoạt trọn miệng tôi, giành lấy tất cả mọi thứ tôi dâng hiến. Anh rên lên thật lớn, ưỡn hông thúc mạnh vào tôi. Vật cồm cộm bị chắn dưới lớp vải bò thúc vào vùng đùi non mềm mại của tôi. Ôi… Tôi la lên, tất cả ham muốn dữ dội bị dồn nén ban nãy được dịp bùng lên, trỗi dậy đòi trả thù, nhấn chìm cơ thể tôi trong khát khao và đòi hỏi. Con quỷ dữ trong anh trỗi dậy, anh hối hả hôn lên mặt, lên mắt, lên má rồi dọc theo quai hàm tôi.
“Em đây,” tôi thì thào, cố giúp anh trấn an, hơi thở hổn hển, nóng hổi của chúng tôi hoà lẫn với nhau. Tôi choàng hai tay ôm vai anh, ưỡn hông áp mạnh vùng xương chậu vào người anh mời mọc.
“Ôi, Ana,” anh thở hổn hển, giọng trầm khàn nặng nề. “Anh cần em.”
“Em cũng thế.” Tôi đáp lại gấp gáp, cơ thể tôi buông xuôi vì sự đụng chạm của anh. Tôi muốn anh. Muốn ngay bây giờ. Tôi muốn hàn gắn anh. Hàn gắn cả chính mình… Tôi cần làm thế. Tay anh lần xuống giật cúc quần, chỉ trong tích tắc đã giải phóng sự mạnh mẽ đang vươn lên đòi hỏi của mình.
Ôi trời. Cách đây chưa đến một phút chúng tôi còn đang ngủ cơ mà.
Anh nhìn xuống tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chấp chới chờ đợi bên trên tôi.
“Vâng. Xin anh,” tôi thốt lên, giọng khàn đi vì ham muốn.
Và chỉ một cử động lẹ làng, anh rấn sâu vào tôi.
“Ah!” Tôi la lên, không phải vì đau đớn mà vì quá bất ngờ trước sự sốt sắng của anh.
Anh rên rỉ, môi tìm kiếm môi, trong khi phía dưới tôi liên tục bị dồn đẩy, thì phía trên, miệng tôi cũng bị anh chiếm hữu. Anh chuyển động dữ dội, có phải vì bị thôi thúc bởi nỗi sợ hãi, sự khát khao, nỗi đam mê và – tình yêu đang thôi thúc anh? Tôi không rõ nữa, chỉ biết hân hoan đón nhận từng đợt từng đợt xô đẩy của anh.
“Ana,” anh gào lên, đứt đoạn, và anh tuôn trào dữ dội, trút vào tôi xối xả, khuôn mặt căng lên, cơ thể gồng lên cứng đơ, rồi thì anh gục xuống, dồn toàn bộ trọng lượng đè lên tôi, thở dốc, và để tôi một lần nữa… lơ lửng.
Tệ thật. Đêm nay không dành cho tôi. Tôi ôm anh, hít vào thật căng rồi nằm dưới anh oằn mình vì vẫn còn ham muốn. Anh nhẹ nhàng rút ra khỏi tôi, ôm tôi một lúc… khá lâu.
Cuối cùng anh lắc lắc đầu, nhỏm dậy tì người trên khuỳu tay, bớt đi phần nào trọng lượng đè trên tôi. Anh nhìn tôi đăm đăm như thể lần đầu gặp mặt.
“Ôi, Ana. Lạy Chúa tôi.” Anh quỳ gối và dịu dàng hôn tôi.
“Anh ổn chứ?” Tôi bật hỏi, vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của anh. Anh gật đầu, nhưng trông anh vẫn còn sửng sốt và chắc chắn rất kích động. Ôi cậu bé lạc lõng của tôi. Anh nhăn mặt rồi nhìn thằng vào mắt tôi như thể cuối cùng cũng nhận ra mình đang ở đâu.
“Em thì sao?” Anh hỏi, giọng đầy lo âu.
“Ưm…” Tôi vặn vẹo người bên dưới anh, giây lát sau, anh mỉm cười, điệu bộ rất gợi tình.
“Bà Grey, em vẫn còn ham muốn lắm,” anh thì thào. Anh hôn tôi vội vã, rồi bật dậy khỏi giường.
Anh quỳ xuống sàn nhà ở phía cuối giường, với tay lên nắm lấy ngay trên đầu gối, kéo tôi lại gần anh, hông tì sát mép giường.
“Ngồi dậy,” anh nói khẽ. Tôi lắc mình nhỏm dậy, tóc lòa xòa như chiếc mạng rủ xuống che phủ, rủ qua ngực. Đôi mắt xám đắm đuối ghim chặt lấy tôi, anh dịu dàng tách hai chân tôi rộng ra hết cỡ. Tôi chống hai tay, ngả người ra sau, chống trên hai tay – biết khá chắc chắn anh sắp làm gì. Nhưng… anh lại chỉ… ưm…
“Em đẹp tuyệt vời, Ana,” anh thì thào, tôi thấy mái tóc màu đồng của anh lướt một nụ hôn dài từ đùi non ngược lên trên. Khắp người tôi phản ứng co siết lại. Anh ngước nhìn tôi, đôi mắt thẫm màu qua hàng lông mi mướt dài.
“Chờ xem,” anh thầm thì trong cổ họng, rồi miệng anh dụi vào tôi.
Ôi chao. Tôi la lên khi cả thế giới giờ đang dồn tụ lại ở chỗ giao điểm giữa hai bắp đùi, và – chết mất – nhìn anh thôi đã thật kích thích. Dưới mắt tôi là cảnh lưỡi anh tấn công vào vùng cơ thể nhạy cảm nhất của tôi. Không chút khoan nhượng, anh cứ khuấy đảo và khám phá, nâng niu chốn ấy của tôi. Cơ thể tôi căng ra, hai cánh tay bắt đầu run rẩy.
“Không… A,” tôi lầm bầm. Anh nhẹ nhàng đẩy một ngón tay thon dài vào trong tôi, không chịu đựng nổi nữa, tôi nằm vật xuống giường, tận hưởng cảm giác chiếc miệng tham lam và ngón tay khéo léo của anh mần mò tôi. Anh chậm rãi và dịu dàng xoa miết điểm nhạy cảm tuyệt diệu ấy bên trong tôi. Và thế là – tôi tới đỉnh. Tôi bùng nổ, gọi tên anh trong vỡ òa, khoái cảm đỉnh điểm đẩy tôi ưỡn cong người trên mặt đệm. Tôi tưởng mình như đang bay bổng giữa bầu trời đầy sao, đắm chìm trong khoái giác nhục thể nguyên thủy… Tôi láng máng nhận thấy anh đang dụi vào bụng tôi, đặt lên đó nụ hôn âu yếm, nhẹ nhàng. Tôi với xuống vuốt tóc anh.
“Anh vẫn chưa xong với em đâu,” anh thì thào. Rồi trước khi tôi kịp hạ cánh xuống Seattle, trở về mặt đất quen thuộc, anh đã đỡ lấy tôi, giữ chắc hông, kéo tôi ra ngoài mép giường chỗ anh đang quỳ gối, sát vào anh chạm vào báu vật mạnh mẽ đang đợi chờ.
Tôi thở gấp khi anh vội vã lấp kín tôi. Trời đất quỷ thần ơi…
“Ôi, em yêu,” anh thì thào khi vòng tay ôm lấy tôi, đỡ đầu tôi lên và hôn lên mặt. Anh ưỡn hông, cơn khoái cảm hối hả và nóng bỏng lan đi sâu trong tôi. Anh đỡ hông, nâng tôi lên, lắc mạnh người.
“A,” tôi rên siết, môi anh lại mải miết trên bờ môi tôi, trong khi anh vẫn chậm rãi, ôi thật từ tốn, nâng lên rồi lắc mạnh… không ngừng. Tôi choàng tay quấn lấy cổ anh, buông lơi theo nhịp điệu êm ái của anh, đi tới bất kể chốn nào anh dẫn tới. Tôi gập chân, nhún nhảy theo anh… anh cảm thấy thật tuyệt diệu, ưỡn người ra sau, tôi ngả đầu, miệng mở ra trong cơn khoái lạc không lời, say sưa trong ái ân dịu dàng mà anh mang lại.
“Ana,” anh thì thầm gọi tên, nhoài người hôn lên cổ tôi. Anh ôm tôi thật chặt, chậm rãi đưa đẩy, thôi thúc tôi… ngày càng lên cao hơn… tới cái thời khắc tuyệt mãn ấy – bằng uy lực nhục cảm mãnh liệt. Khoái lạc từ tận cùng sâu thẳm trào dâng trong tôi khi vòng tay anh ghì siết thắm thiết.
“Anh yêu em, Ana,” tiếng anh thì thào kề bên tai tôi, giọng trầm khàn đục, rồi anh lại nhấc tôi lên lên xuống xuống. Tôi lùa hai bàn tay vào mái tóc anh.
“Em cũng yêu anh, Christian.” Tôi mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt anh đang đắm đuối nhìn tôi. Trong ánh nhìn ấy, tôi thấy tình yêu của anh, cảm xúc ấy bừng sáng và rõ nét trong ánh đèn dịu nhẹ của căn phòng, cơn ác mộng đã hoàn toàn rơi vào quên lãng. Và khi cơ thể tôi đang chới với tới ngưỡng để vùng thoát, tôi hiểu ra rằng đây chính là điều tôi mong muốn – sự giao kết thân mật này, biểu hiện của tình yêu mãnh liệt giữa chúng tôi.
“Tận hưởng cùng anh đi, em yêu,” anh thì thào, giọng rất khẽ. Tôi nhắm nghiền mắt lại, cơ thể co siết chặt khi nghe thấy âm thanh khẽ khàng khơi gợi của anh. Và thế là tôi đạt tới cao trào mãnh liệt, lên mãi lên mãi trong cơn cực khoái dữ dội. Anh giữ yên, tì trán lên trán tôi, thì thầm gọi tên tôi, vòng tay ôm siết quanh tôi rồi lát sau tìm tới sự giải phóng tuyệt diệu.
ANH NHẸ ĐỠ TÔI nằm xuống. Tôi cứ nằm thế trong vòng tay anh, kiệt sức và mãn nguyện trọn đầy. Anh hít hà cổ tôi.
“Khá hơn chưa?” Anh khẽ hỏi.
“Ưm.”
“Mình lên giường hay em muốn ngủ luôn đây?”
“Ưm.”
“Bà Grey, trả lời đi.” Anh có vẻ vui lắm.
“Ưm.”
“Em chỉ nói được thế thôi à?”
“Ưm.”
“Đi nào. Để anh đưa em về giường. Anh không thích ngủ dưới đây “
Tôi miễn cưỡng trở mình và quay mặt nhìn anh. “Khoan hẵng,” tôi lí nhí. Anh chớp mắt nhìn tôi, đôi mắt mở lớn trong sáng, dù vừa yêu đương cuồng cháy và đầy thỏa mãn. “Anh ổn chưa?” Tôi hỏi.
Anh gật đầu, cười chúm chím như chú bé con. “Giờ thì ổn rồi.”
“Ôi, Christian,” tôi trách yêu rồi âu yếm vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của anh. “Ý em muốn hỏi về cơn ác mộng của anh cơ.”
Nét mặt anh ngây ra trong giây lát, rồi anh nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt tôi, dụi mặt vào cổ tôi.
“Thôi đừng nhắc đến nữa,” anh thì thào, giọng khản đặc và tha thiết.
Con tim tôi như chòng chành, chao đảo trong lồng ngực. Tôi ôm ghì lấy anh, bàn tay giữ lấy lưng và luồn vào tóc anh.
“Em xin lỗi,” tôi khẽ thủ thỉ, hốt hoảng trước phản ứng của anh. Trời đất – làm thế nào để theo kịp được tâm trạng thay đổi chóng vánh này đây? Anh ấy vừa mơ thấy chuyện quái gì thế không biết? Tôi lại không muốn khiến anh phải đau đớn hơn nếu bắt anh nhớ lại cơn ác mộng ấy. “Ổn rồi mà,” tôi nhẹ nhàng vỗ về, cố kéo anh trở lại là chú bé vui tươi vài giây phút trước, “ổn cả rồi,” tôi cứ dịu dàng nhắc đi nhắc lại lời an ủi ấy.
“Lên giường ngủ thôi,” một lúc sau anh khẽ nhắc, rồi đứng dậy, để mặc tôi trống trải và nhức nhối. Trườn dậy theo anh, quấn mảnh chăn sa tanh quanh người, rồi cúi xuống thu dọn quần áo.
“Cứ để đấy,” anh nói, rồi bất ngờ ẵm tôi lên. “Anh không muốn em vướng vào chiếc chăn rồi ngã gãy cổ.” Tôi choàng tay quanh cổ anh, ngỡ ngàng thấy anh đã lấy lại sự điềm tĩnh vốn dĩ, rồi ngả vào người anh khi anh bế tôi đi xuống phòng ngủ.
TÔI CHOÀNG MỞ MẮT. Có chuyện rồi. Christian không nằm trên giường, mà trời vẫn tối. Liếc nhìn đồng hồ báo thức, mới ba giờ hai mươi sáng. Christian đâu rồi? Tôi thoáng nghe tiếng đàn piano.
Tôi lẹ làng trườn khỏi giường, vớ vội chiếc váy rồi chạy ra hành lang vào phòng sinh hoạt chung. Anh đang chơi một giai điệu thật buồn – một bản nhạc ai oán thê lương anh đã từng chơi dạo trước. Tôi dừng bước, đứng tựa cửa ngắm nhìn anh giữa ánh đèn sáng rực, bản nhạc bi thương rầu rĩ choán ngập khắp căn phòng. Anh chơi hết bài, rồi quay lại giai điệu đó từ đầu. Sao cứ phải là khúc nhạc buồn thảm ấy? Tôi quấn hai tay ôm quanh mình rồi mê hoặc lắng nghe. Nhưng lòng tôi đau nhói. Christian, sao anh buòn thế? Tại em ư? Do em gây ra á? Khi anh chơi hết bài, định lặp lại lần thứ ba thì tôi không chịu đựng nổi nữa. Anh không ngẩng lên nhìn khi tôi lại gần chiếc đàn, nhưng nhích sang một bên để tôi ngồi cạnh anh trên chiếc ghế băng. Anh tiếp tục chơi, tôi ngả đầu lên vai anh. Anh hôn lên tóc tôi nhưng vẫn chơi nốt đến hết bài. Tôi liếc nhìn sang, anh đang nhìn tôi yếu ớt.
“Anh làm em tỉnh giấc à?” Anh hỏi. “Tại em không thấy anh đâu. Bản nhạc đó tên gì thế?”
“Của Chopin. Một khúc dạo đầu cung Mi thứ.” Christian dừng lại. “Tên là Nghẹt Thở.”
Tôi với lấy bàn tay anh. “Anh vẫn còn bị chấn động vì tất cả những chuyện vừa xảy ra sao?”
Anh khịt mũi. “Một thằng khốn điên khùng đột nhập vào nhà định bắt cóc vợ anh. Vợ anh không chịu nghe lời dặn dò. Cô ấy khiến anh phát điên lên. Và dùng mã an toàn với anh.” Anh nhắm mắt rồi nhanh chóng bừng mở, đôi mắt ủ rũ và trần trụi, “Ừ đúng thế, anh đang khá bàng hoàng.”
Tôi siết chặt tay anh. “Em xin lỗi.” Anh tì trán lên trán tôi. “Anh đã mơ thấy em chết,” anh thì thầm.
Cái gì?
“Em nằm trên nền nhà, lạnh giá, và không chịu tỉnh dậy.”
Ôi, Năm Mươi.
“Này anh, chỉ là cơn ác mộng thôi mà.” Tôi đưa hai tay đỡ lấy đầu anh. Đôi mắt anh xoáy sâu vào mắt tôi, nỗi đau đớn hằn rõ rệt. “Em đây rồi mà, em thấy lạnh lúc vắng anh trên giường. Làm ơn vào giường đi.” Tôi nắm tay anh và đứng dậy, chờ đợi anh đi theo. Cuối cùng anh cũng đứng lên, theo tôi vào phòng ngủ.
KHI TÔI TỈNH DẬY, anh đang cuộn tròn quanh tôi, ngủ ngon lành. Tôi thả lỏng người, tận hưởng sự bao bọc ấm áp từ anh, làn da anh chạm vào da tôi. Tôi nằm im để không đánh thức anh dậy.
Ai chà, một buổi tối thật nhiều biến động. Cảm giác như thể vừa bị cả một đoàn tàu chèn qua – đoàn tàu ấy chính là chồng tôi. Anh chàng ấy lại đang nằm kề bên tôi, chẳng tin nổi trong giấc ngủ anh ấy lại thanh thản và trẻ trung đến vậy, thế mà đêm qua thì thật khốn khổ… làm tôi điêu đứng. Tôi nhìn trân trân lên trần nhà, bất giác nhận ra rằng mình vẫn luôn nghĩ Christian là con người mạnh mẽ và quyền lực – nhưng thực tế thì anh rất mong manh, ôi cậu bé với những mất mát của tôi. Và trớ trêu thay, anh luôn nghĩ tôi mới thật yếu đuối, mỏng manh – còn tôi lại không nghĩ mình thế. So với anh tôi rất mạnh mẽ đấy chứ.
Nhưng sự mạnh mẽ có đủ dùng cho cả hai không? Đủ mạnh để làm theo những lời anh dặn dò và khiến tâm trí anh được bình an không? Tôi thở dài đánh thượt. Anh không hề đòi hỏi nhiều ở tôi đến thế. Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện tối qua. Có phải chúng tôi đã quyết định cả hai sẽ cùng cố gắng hơn nữa không? Câu chốt hạ là tôi yêu say đắm anh chàng này và cần phải lên kế hoạch cho cả hai người. Một kế hoạch giúp cho tôi bảo toàn được sự độc lập, tự do của mình, nhưng vẫn hy sinh cho anh nhiều hơn. Tôi đã là của anh nhiều hơn trước rồi, và anh là của tôi nữa chứ. Tôi quyết chí trong cuối tuần này sẽ không gây thêm chuyện rắc rối khiến anh phải lo lắng nữa.
Christian cựa quậy, nhấc đầu đang gối trên ngực tôi ra, mắt vẫn còn lơ mơ ngái ngủ nhìn tôi.
“Chào anh, ngài Grey.” Tôi mỉm cười.
“Chào em, bà Grey. Ngủ ngon không?” Anh duỗi thẳng người bên cạnh tôi.
“Ngay khi chồng em ngừng chơi điệu nhạc ồn ã đáng sợ ấy thì vâng, em ngủ rất ngon.”
Anh nở nụ cười mê hoặc, lòng tôi sắt lại. “Ồn ã đáng sợ ư? Anh chắc sẽ viết email cho cô Kathie để kể chuyện này mới được.”
“Cô Kathie nào?”
“Giáo viên dạy piano của anh.”
Tôi cười khanh khách.
“Âm thanh này mới thật đáng yêu chứ,” anh nói. “Hôm nay chúng ta sẽ có một ngày tốt lành hơn chứ?”
“Đồng ý,” tôi nhất trí. “Anh muốn làm gì thế?”
“Sau khi ân ái vợ, rồi được cô ấy chuẩn bị bữa sáng cho, anh thích dẫn cô ấy tới Aspen.”
Tôi sững người nhìn anh. “Aspen ư?”
“Ừ.”
“Aspen ở bang Colorado mà?”
“Chính xác. Nếu họ vẫn chưa nhấc nó đi mất. Rốt cuộc thì em đã chi hai mươi tư nghìn đô la để có trải nghiệm này.”
Tôi cười tủm tỉm. “Tiền của anh mà.”
“Của chúng ta.”
“Vẫn là tiền của anh khi trả giá mà.” Tôi trừng mắt.
“Ôi, bà Grey, cái điệu bộ trừng mắt của em kìa,” anh thì thào trong khi bàn tay vuốt ngược lên đùi tôi.
“Chẳng phải mất vài tiếng mới tới được Colorado ư?” tôi đánh trống lảng.
“Không đến thế nếu đi máy bay,” giọng anh êm ái như lụa còn bàn tay với ra phía sau tôi.
Dĩ nhiên là chồng tôi có máy bay riêng. Sao tôi lại quên béng nhỉ? Tay anh tiếp tục lướt ngược lên trên, kéo theo chiếc váy ngủ trên đường du ngoạn, làm tôi nhanh chóng quên hết mọi thứ.
TAYLOR LÁI XE ĐƯA CHÚNG TÔI ra thẳng đường băng sân bay Seattle rồi rẽ ra chỗ chiếc phi cơ của công ty cổ phần Kinh doanh Grey đang chờ sẵn. Ngày hôm nay ở Seattle thật u ám, nhưng tôi không chịu để thời tiết làm ảnh hưởng tới tinh thần đang lên vun vút của mình. Tâm trạng Christian cũng khá hơn rất nhiều. Anh đang háo hức chuyện gì đó – mặt mũi hớn hở như đón Tết và hí hửng như cậu bé đang ấp ủ một bí mật. Tôi tự hỏi không biết anh đang có mưu đồ gì đây. Trông anh như trong mơ, tóc rối bồng, áo phông trắng, quần jean đen. Hôm nay trông anh chẳng giống một CEO lạnh lùng tẹo nào. Anh nắm chặt tay tôi khi chiếc xe sát vào bậc thang lên máy bay.
“Anh có bất ngờ này cho em,” anh thì thầm rồi hôn lên ngón tay tôi.
Tôi cười toét miệng. “Bất ngờ thú vị chứ?”
“Hy vọng thế.” Anh cười âu yếm.
Hừm… gì thế nhỉ?
Sawyer ở ghế trước vội xuống mở cửa cho tôi. Taylor mở cửa cho Christian, rồi lấy hành lí ở cốp xe ra. Lúc chúng tôi lên máy bay, Stephan đang đứng chờ ở bậc cầu thang trên cùng. Tôi liếc vào buồng lái, thấy phụ lái Beighley đang gạt tanh tách những phím điều khiển trên bảng công cụ.
Christian bắt tay Stephan. “Chúc buổi sáng tốt lành, thưa ngài.” Stephan niềm nở đón chào.
“Cảm ơn anh vì đã nhận lời dù nhận được thông báo vội vàng thế.” Christian cười đáp lại. “Các vị khách của chúng tôi tới chưa?”
Khách ư? Tôi quay sang và há hốc mồm kinh ngạc. Kate, Elliot, Mia và Ethan đang cười tươi rói và ngồi chễm chệ trên những chiếc ghế bọc da màu kem. Wow! Tôi lảo đảo vì bất ngờ.
“Ngạc nhiên chưa!” Anh hô lên.
“Làm sao? Khi nào? Ai thế này?” tôi líu ríu không thành tiếng, cố kìm nén niềm thích thú và hoan hỉ của mình lại.
“Em chẳng bảo mình không được gặp bạn bè mấy còn gì.” Anh nhún vai rồi nở nụ cười ra chiều xin thứ lỗi.
“Ôi, Christian, cảm ơn anh.” Tôi ôm chầm lấy cổ anh, hôn đắm đuối trước mặt mọi người. Anh ngoắc ngón cái vào đỉa quần jean và hôn đáp lại nồng nhiệt.
Ôi chao.
“Cứ giữ nguyên thế này thì anh sẽ lôi em vào phòng ngủ đấy,” anh thì thầm.
“Anh không dám đâu,” tôi lí nhí đáp trả khi môi vẫn tì môi.
“Ôi, Anastasia.” Anh nhoẻn miệng cười, lắc lắc đầu. Anh buông tôi ra, rồi bất thình lình khom người, túm lấy đùi tôi, nhấc bổng tôi qua vai.
“Christian, thả em xuống!” Tôi đập vào người anh, phản đối.
Tôi thoáng bắt gặp nụ cười của Stephan khi anh ta quay lưng đi vào buồng lái. Taylor đang đứng ở lối vào, cố nhịn cười. Phớt lờ lời van nài và chống cự trong vô vọng của tôi, Christian đi dọc khoang máy bay, bước qua chỗ Mia và Ethan đang ngồi đối diện nhau trên hai ghế đơn, rồi vượt qua Kate và Elliot đang cổ vũ cuồng nhiệt.
“Xin phép các vị,” anh nói với bốn vị khách. “Tôi có đôi lời cần nói riêng với vợ tôi một lát.”
“Christian!” Tôi la toáng lên. “Thả em xuống!”
“Sắp tới nơi rồi, em yêu.”
Tôi thoáng chớp thấy cảnh Mia, Kate và Elliot cười toe toét. Chết mất. Buồn cười gì đâu, xấu hổ chết đi được. Ethan thì trố mắt nhìn chúng tôi, miệng há hốc, choáng váng khi thấy chúng tôi mất hút vào căn buồng bên trong.
Christian đóng cánh cửa lại phía sau lưng rồi buông tôi ra, để tôi từ từ tuột xuống dọc theo cơ thể anh, khiến tôi cảm nhận rõ rệt cơ bắp cường tráng của anh. Anh nở nụ cười ranh mãnh như đứa trẻ, hoàn toàn hài lòng với chính mình.
“Khá là lộ liễu đấy, ngài Grey.” Tôi khoanh tay, nhìn anh chằm chằm, điệu bộ giả vờ giận dữ.
“Vui mà, bà Grey.” Nụ cười của anh nở rộng hơn. Ôi trời. Trông anh trẻ trung quá.
“Anh định thật à?” Tôi nhướng mày, không rõ cảm giác này ra sao.
Ý tôi là, mọi người sẽ nghe thấy chúng tôi mất, trời đất ơi. Tôi bỗng thấy ngượng quá. Lo lắng ngó nhìn chiếc giường, tôi cảm thấy mặt đang đỏ lựng lên khi hồi tưởng lại đêm tân hôn. Đêm qua chúng tôi vừa nói chuyện vừa làm quá nhiều việc rồi còn gì. Tôi cảm thấy như thể chúng tôi đã nhảy qua một chướng ngại vật không gọi thành tên – nhưng đấy mới là vấn đề. Điều không rõ tên. Đôi mắt tôi bắt gặp ánh nhìn mãnh liệt nhưng hóm hỉnh của Christian, tôi không sao giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc nữa. Nụ cười của anh quá sức truyền cảm.
“Anh nghĩ để khách khứa đợi chờ là khiếm nhã đấy,” anh nói với giọng điệu êm như lụa khi bước lại phía tôi. Anh bắt đàu quan tâm tới người khác nghĩ gì từ bao giờ thế? Tôi bước lùi lại tới khi chạm vào tường, anh vây chặt tôi, hơi nóng từ cơ thể anh giữ im tôi một chỗ. Anh cúi xuống rồi đưa mũi lướt dọc mũi tôi.
“Bất ngờ thú vị chứ?” anh thì thào, giọng nói thoang thoảng vị khát khao.
“Ôi, Christian, bất ngờ quá sức tưởng tượng.” Tôi miết tay từ ngực anh ngược lên, quán quanh cổ anh, rồi hôn anh.
“Anh nghĩ ra chuyện tổ chức này từ lúc nào?” Tôi hỏi khi ngừng hôn, vuốt ve mái tóc anh.
“Đêm qua, lúc mất ngủ. Anh gửi email cho Elliot và Mia, thế là họ tới đây.”
“Chu đáo quá. Cảm ơn anh. Chắc chắn chúng ta sẽ có khoảng thời gian tuyệt diệu.”
“Anh cũng mong thế. Anh đã nghĩ ở Aspen sẽ dễ tránh đám nhà báo hơn là ở nhà.”
Đúng rồi, đám săn ảnh! Anh nói đúng. Nếu ở lại Escala, chúng tôi sẽ bị cấm cung mất. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi nhớ lại tiếng máy ảnh tanh tách và ánh đèn flash nhoang nhoáng của mấy tay chụp ảnh mà Taylor vọt qua sáng nay.
“Đi nào. Chúng ta nên ra ngoài ổn định chỗ ngồi – Stephan sắp cất cánh rồi.” Anh chìa tay đón tôi, cả hai cùng quay lại khoang chính.
Elliot hớn hở ra mặt khi chúng tôi bước vào. “Dịch vụ hàng không chớp nhoáng hả!” anh ta giễu cợt.
Christian phớt lờ anh.
“Thưa quý vị, xin hãy ổn định chỗ ngồi khi chuẩn bị cất cánh.” Tiếng Stephan vang lên bình tĩnh và dứt khoát khắp khoang máy bay. Cô gái tóc đen – ưm… tên là Natalie thì phải?- người bay cùng chúng tôi trong đêm tân hôn vừa đi từ bếp ra, thu dọn những tách cà phê đã uống hết. Natalia… tên cô ấy là Natalia.
“Xin chào ông bà Grey,” cô lí nhí chào. Sao cô ta có vẻ không thoải mái thế nhỉ? Có lẽ vì mái tóc đen ư. Chính Christian đã thừa nhận, anh ít khi thuê nhân viên tóc đen vì anh thấy họ quyến rũ. Anh cười xã giao đáp lại Natalia khi lách vào sau chiếc bàn, ngồi đối diện Elliot và Kate. Tôi ôm chào Kate và Mia, vẫy tay với Ethan và Elliot rồi ngồi xuống và thắt đai an toàn bên cạnh Christian. Anh đặt tay lên đầu gối tôi và âu yếm siết chặt. Anh vẫn thoải mái và vui vẻ, mặc dù chúng tôi đang có khách đồng hành. Tôi vu vơ tự nhủ sao anh không luôn như thế này – không tỏ ra quyền thế.
“Hy vọng em mang theo giày leo núi,” giọng anh thật ấm áp.
“Chúng ta không định trượt tuyết đấy chứ?”
“Mới tháng Tám mà muốn thế thì đúng là thách đố thật,” anh đáp, phì cười.
Ồ, dĩ nhiên rồi.
“Em có biết trượt tuyết không, Ana?” Elliot chen ngang.
“Không.”
Christian nhấc tay khỏi đầu gối tôi, đan chặt bàn tay tôi.
“Anh chắc em trai anh có thể dạy em đấy.” Elliot nháy mắt với tôi. “Cậu ấy trượt khá vững ở những chỗ dốc đứng.”
Tôi không ngăn nổi cơn đỏ mặt.
Khi tôi ngước lên ngó Christian, anh đang nhìn Elliot vẻ dửng dưng, nhưng tôi đoán anh đang cố nhịn cười. Máy bay lao về phía trước và bắt đầu trượt trên đường băng.
Natalia cất giọng trong trẻo, rõ ràng đọc lướt qua quy trình an toàn trên máy bay. Cô mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh dương thẫm cùng chân váy đồng phục màu chì. Khuôn mặt trang điểm không tì vết – cô ấy thực sự khá xinh xắn. Cô nàng Tiềm Thức nhướng một bên mày được-tỉa-tót-chỉn-chu-chỉ-còn-một-đường-mảnh nhìn tôi.
“Cậu ổn chứ?” Kate hỏi thẳng tôi. “Ý mình là, tiếp quản công việc của Hyde ấy?”
Tôi gật đầu. Tôi không muốn nghĩ hay nhắc đến Hyde, nhưng Kate dường như có dự tính khác.
“Thế sao hắn lại chuẩn bị kế hoạch điên khùng ấy?” cô bạn đặt câu hỏi thẳng tưng vào vấn đề theo phong cách không ai bắt chước nổi. Cô hất tóc ra phía sau khi chuẩn bị tìm kiếm thêm thông tin.
Mắt nhìn vẻ lạnh lùng, Christian nhún vai. “Anh đã tống cổ gã đần độn đó đi,” anh nói thẳng toẹt.
“Ô? Tại sao?” Kate nghiêng đầu một bên, và tôi nhận ra cô nàng đang giống y xì đúc điệu bộ của thám tử nhí Nancy Drew[39].
[39] Nancy Drew là tên một nhân vật nữ thám tử nhí, được xây dựng vào năm 1930 bởi Edward Stratemeyer, nhà văn chuyên viết sách cho thiếu nhi.
“Hắn từng gạ gẫm mình,” tôi lí nhí đáp, cố đá vào cổ chân Kate dưới gầm bàn nhưng bị hụt. Khỉ thật!
“Bao giờ?” Kate trân mắt nhìn tôi.
“Mấy năm trước.”
“Cậu chưa bao giờ kể ình biết hắn ta lại từng gạ gẫm cậu thế,” cô bạn lắp ba lắp bắp.
Tôi nhún vai tỏ vẻ đáng tiếc.
“Chắn chắn không thể chỉ vì thế mà hắn trả thù được. Ý mình là phản ứng của hắn cực đoan quá,” Kate nói tiếp, nhưng giờ cô nàng nhắm thẳng câu hỏi vào Christian. “Hắn có phải là kẻ tâm thần bất ổn không? Thế những thông tin hắn có về gia đình anh là gì?” Cô nàng thăm dò Christian khiến tôi nổi da gà, vì nhận ra tôi chẳng nắm được chuyện gì, nên không thèm hỏi tôi nữa. Ý nghĩ này làm tôi bực mình quá.
“Bọn anh nghĩ có liên quan đến Detroit,” Christian ôn tồn đáp. Quá hòa nhã. Ôi không, Kate ơi, xin thôi ngay đi.
“Hyde cũng là người Detroit đến à?”
Christian gật đầu.
Máy bay tăng tốc, tôi và Christian siết chặt tay trong tay. Anh liếc sang tôi trấn an. Anh biết tôi ghét lúc cất cánh và hạ cánh. Anh giữ chắc tay tôi, ngón tay cái vuốt ve khớp ngón tay tôi để xoa dịu.
“Em biết những gì về hắn rồi?” Elliot hỏi, mạch lạc thẳng thắn y như hiện tại chúng tôi đang trong một phi cơ cỡ nhỏ rít bánh trên đường băng, Sắp sửa lao vút lên trời, và cũng hiển nhiên như thái độ ngày càng bực bội của Christian dành cho Kate. Kate nhoài người về phía trước, chăm chú lắng nghe.
“Chuyện này không được ghi âm lại đâu nhé,” Christian nhắc thẳng cô. Miệng Kate hơi mím chặt lại. Tôi nuốt khan. Chết tiệt.
“Bọn tôi mới biết rất ít tin về hắn,” Christian nói tiếp. “Bố hắn chết trong một cuộc ẩu đả ở quán bar. Mẹ hắn chìm trong nghiện ngập quên hết sự đời. Hắn hết từ gia đình này đến gia đình khác vì lúc nào cũng gây rắc rối. Chủ yếu là trộm cắp xe. Nhiều thời gian ở trong trại cải tạo cho vị thành niên. Mẹ hắn trải qua một chương trình hỗ trợ nào đó và trở lại cuộc sống bình thường, thế là Hyde tự thay đổi một trăm tám mươi độ. Giành học bổng ở Princeton.”
“Princeton ư?” Trí tò mò của Kate được khơi gợi.
“Ừ. Hắn là kẻ thông minh.” Christian nhún vai.
“Không thông minh lắm. Hắn bị tóm rồi còn gì,” Elliot làu bàu.
“Nhưng chắc chắn hắn không thể làm cái trò mạo hiểm này một mình được chứ?” Kate hỏi.
Christian cứng đờ người bên cạnh tôi. “Vẫn chưa biết được.” Giọng anh rất khẽ. Quỷ thần ơi. Có kẻ đồng phạm với hắn ư? Tôi ngoảnh sang sững sờ nhìn Christian. Anh lại siết chặt tay tôi hơn nhưng không nhìn thẳng mắt tôi. Máy bay cất cánh êm ả, bụng dạ tôi dấy lên cảm giác nôn nao khó chịu.
“Hắn bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi Christian, cúi sát lại chỉ để anh nghe thấy. Mặc dù tôi vẫn tò mò về chuyện đang diễn ra, nhưng tôi lại không muốn khuyến khích Kate hỏi nữa. Tôi biết họ đang chọc tức Christian, và tôi chắc cô nàng nằm trong danh mục đen của anh từ bữa uống coctail.
“Ba mươi hai. Sao thế?”
“Chỉ là tò mò thôi.”
Christian nghiến chặt hàm. “Đừng có tò mò về Hyde nữa. Anh chỉ an lòng khi gã khốn ấy bị nhốt kĩ lại.” Đây có vẻ là lời quở trách, nhưng tôi chọn cách bình thản phớt lờ giọng điệu của anh đi.
“Anh có nghĩ hắn hành động cùng kẻ nào nữa không?” Ý nghĩ có thể còn kẻ khác dính dáng khiến tôi phát ốm. Thế nghĩa là chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Anh không biết,” Christian đáp, hàm răng lại nghiến chặt.
“Có thể có kẻ nào đó thù hằn anh chăng?” Tôi dò hỏi. Chết tiệt. Tôi hy vọng không dính dáng đến mụ khốn ấy. “Như Elena?” Tôi thì thào. Tôi nhận ra mình vừa thốt lên tên bà ta hơi to, nhưng chỉ mình anh nghe thấy. Tôi lo lắng liếc sang Kate, nhưng cô nàng đang mải mê nói chuyện với Elliot, mà anh ta thì cực kì coi thường Elena. Hừm.
“Em cứ thích biến bà ấy thành ác quỷ thế hả?” Christian trừng mắt và lắc đầu phật ý. “Bà ta có thể ấp ủ hận thù, nhưng sẽ không hành động mấy trò như thế.” Anh đóng đinh tôi bằng đôi mắt xám chằm chằm. “Đừng nhắc đến bà ấy nữa. Anh biết em cũng không thích lấy bà ta ra làm đề tài tranh luận đâu.”
“Anh mới đối chất với bà ấy à?” Tôi khẽ hỏi, không chắc mình có thực sự muốn biết chuyện này không nữa.
“Ana, anh không hề nói chuyện với bà ta từ tiệc sinh nhật. Làm ơn bỏ chuyện đó đi. Anh không muốn nhắc đến bà ấy nữa.” Anh nâng tay tôi lên, miết làn môi anh lên các khớp ngón tay. Đôi mắt anh rọi vào tôi rực lửa, tôi hiểu mình không nên tiếp tục chất vấn anh lúc này.
“Vào phòng đi,” Elliot lại trêu chọc. “Ồ, phải rồi – các vị vừa ở đó, nhưng lại chưa đủ lâu.”
Christian ngước lên và đóng đinh Elliot bằng ánh nhìn sắc lạnh. “Biến đi, Elliot,” anh mắng thẳng không hề ác ý.
“Kìa chú em, chỉ có sao nói vậy thôi mà.” Mắt Elliot loé lên vẻ bỡn cợt.
“Như thể anh biết rõ lắm ấy,” Christian mỉa mai, lông mày nhướng lên cao.
Elliot cười toét miệng, thích thú nói. “Em cưới ngay cô bạn gái đầu tiên.” Elliot chỉ vào tôi.
Ôi chết tiệt. Chuyện này sẽ dẫn tới đâu đây. Tôi đỏ mặt.
“Anh có trách em không?” Christian lại hôn tay tôi.
“Không.” Elliot cười ha hả và lắc đầu.
Tôi ngượng chín người, Kate đập lên đùi Elliot.
“Hãy thôi làm trò cười nữa đi,” cô mắng anh.
“Nghe lời bạn gái anh đi,” Christian nhắc Elliot, cười rất tươi, sự căng thẳng vừa nãy dường như đã tan biến. Tai tôi ù đi khi bị thay đổi độ cao, không khí căng thẳng trong khoang cũng tiêu tan khi máy bay đạt độ cao ổn định. Kate quắc mắt nhìn Elliot. Ái chà… có chuyện giữa họ rồi à. Không chắc lắm.
Elliot nói đúng. Tôi cười khi nghĩ đến lời mỉa mai ấy. Tôi đã-là-bạn gái đầu tiên của Christian, và giờ là vợ anh. Mười lăm cô nàng kia và quý bà Robinson xấu xa thì không được tính đến. Nhưng có vẻ Elliot không biết gì về bọn họ, và rõ ràng Kate không kể gì với anh cả. Tôi mỉm cười với cô, cô đáp lại bằng cái nháy mắt bí hiểm. Với Kate, những bí mật của tôi vẫn được an toàn.
“Vâng, thưa quý vị, chúng ta đang ở độ cao ước chừng mười nghìn mét, và thời gian dự kiến bay là một giờ năm mươi sáu phút nữa,” Stephan thông báo. “Các vị đã có thể đi lại thoải mái trong khoang.”
Natalia đột nhiên từ bếp đi ra.
“Có vị nào dùng cà phê không ạ?” Cô ấy hỏi.
Bình luận facebook