Chương 19
Nước mắt lăn dài trên má tôi.
Ông đã tỉnh rồi. Ba tôi đã trở về.
“Đừng khóc, Annie.” Giọng ba khàn khàn. “Có chuyện gì thế?”
Tôi dùng cả hai tay đỡ tay ông rồi nựng nó áp lên má mình. “Ba gặp tai nạn. Giờ ba đang trong bệnh viện ở Portland.”
Ông nhăn mặt, chẳng biết vì thấy không thoải mái trước biểu cảm chẳng giống tôi chút nào hay vì không nhớ gì về vụ tai nạn.
“Ba muốn uống nước không?” Tôi hỏi, dù không biết chắc mình có được cho ông ăn uống gì hay không. Ông gật đầu, vẻ ngơ ngác. Lòng tôi thắt lại. Tôi đứng dậy rồi cúi xuống hôn lên trán ông. “Con yêu ba. Mừng ba tỉnh dậy.”
Ông vung tay bối rối. “Ba cũng thế, Annie. Nước.” Tôi chạy nhào tới chỗ bàn trực của y tá.
“Ba tôi – ông ấy vừa tỉnh!” Tôi cười rạng rỡ với y tá Kellie, cô ấy cũng tươi tỉnh cười đáp lại.
“Báo cho bác sĩ Sluder biết,” cô nhắc đồng nghiệp rồi hối hả đi vòng qua bàn.
“Ông ấy muốn uống nước.”
“Để tôi mang cho ông.”
Tôi tung tăng quay lại giường ông, trong lòng phấn khởi vô cùng. Khi tôi bước vào, ông đang nhắm mắt, đột nhiên tôi lo nhỡ ông lại bị hôn mê thì sao.
“Ba ơi?”
“Ba đây,” ông đáp khẽ khàng, và mắt chấp chới mở khi y tá Kellie tay cầm một bình đá viên và một chiếc cốc đi vào.
“Xin chào ông Steele. Tôi là Kellie, y tá của ông. Con gái ông vừa bảo ông thấy khát nước.”
TRONG PHÒNG CHỜ, Christian đang chú mục vào màn hình laptop, mải mê với công việc. Anh ngước lên khi tôi khép cửa vào.
“Ba tỉnh rồi,” tôi báo tin. Anh mỉm cười, vẻ căng thẳng trong mắt tan biến. Ồ… lúc trước tôi không để ý. Dạo này anh luôn căng thẳng thế ư? Anh đặt laptop xuống bên cạnh, đứng lên ôm lấy tôi.
“Ba thế nào rồi?” Anh hỏi khi tôi ôm chầm lấy anh.
“Nói chuyện, khát nước, và còn ngơ ngác. Ba không nhớ gì vụ tai nạn cả.”
“Có thể hiểu được mà. Giờ ba tỉnh rồi, anh muốn đưa ông về Seattle. Rồi ta có thể về nhà, và mẹ anh có thể để mắt tới ông.”
Thế có được không nhỉ?
“Em không chắc ba đủ khỏe để di chuyển thế đâu.”
“Anh sẽ nói chuyện với bác sĩ Sluder. Lấy ý kiến của bà ấy xem sao.”
“Anh nhớ nhà à?”
“Ừ.”
“Đồng ý.”
“EM CƯỜI CHƯA THỎA À,” Christian nhận xét khi tôi táp xe bên ngoài khách sạn Heathman.
“Em thấy nhẹ cả người. Và vui quá.”
Christian cười toét miệng. “Tốt.”
Trời tối dần, tôi thấy rùng mình khi bước ra ngoài trong tiết trời buổi tối khô hanh mát lạnh. Tôi đưa chìa khóa xe cho nhân viên trông xe. Mắt cậu ta nhìn chiếc xe đầy thèm thuồng, tôi sao trách cậu ta được. Christian quàng tay quanh người tôi.
“Ta ăn mừng nhỉ?” Anh hỏi khi chúng tôi bước vào sảnh khách sạn.
“Ăn mừng gì?”
“Ba em.”
Tôi cười khúc khích, “Ồ, phải rồi.”
“Anh nhớ điệu cười này đấy.” Christian hôn lên tóc tôi.
“Mình ăn trong phòng được không? Anh biết đấy, một đêm yên tĩnh ở nhà thôi?”
“Được chứ. Đi nào.” Nắm lấy tay tôi, anh dẫn tôi ra phía thang máy.
“NGON TUYỆT VỜI,” tôi lẩm bẩm đầy mãn nguyện khi đẩy chiếc đĩa vừa ăn hết ra, mãi sau đó vẫn còn no căng. “Họ thực sự biết cách làm món bánh tarte tatin ngon tuyệt cú mèo.” Tôi đã tắm và đang mặc chiếc áo phông của Christian và quần chip. Nhạc nền là chiếc iPod của Christian đang để chế độ ngẫu nhiên và giọng Dido đang líu lo ca khúc White Flag.
Christian nhìn tôi suy xét. Tóc anh vẫn ẩm sau khi tắm, anh mặc áo phông đen và quần jean. “Bữa nay anh mới thấy em ăn cho ra hồn suốt từ lúc ta đến đây đấy,” anh nhận xét.
“Em đói mà.”
Anh tựa lưng vào thành ghế và nở nụ cười tự mãn rồi nhấp một ngụm rượu vang trắng. “Giờ em thích làm gì?” Giọng anh thật nhẹ nhàng.
“Thế anh muốn làm gì?”
Anh nhướng mày, thích thú. “Làm cái việc anh luôn muốn làm.”
“Là việc gì?”
“Bà Grey, đừng vờ vịt thế?”
Đi vòng qua bàn ăn, tôi nắm lấy bàn tay anh, lật ngửa ra, lướt ngón trỏ trong lòng bàn tay anh. “Em muốn anh vuốt ve em bằng cái này.” Tôi lướt ngón tay mình lên ngón trỏ của anh.
Anh cựa mình trên ghế. “Chỉ thế thôi hả?” Mắt anh vừa tối thẫm lại vừa như cháy rực lên.
“Có lẽ cả đây nữa?” Tôi miết ngón tay theo ngón giữa của anh rồi trở lại lòng bàn tay. “Và đây nữa.” Móng tay tôi cào nhẹ lên ngón giữa của anh. “Dứt khoát cả cái này nữa.” Ngón tay tôi dừng lại ở ngón tay đeo nhẫn cưới. “Chỗ này gợi cảm lắm đấy.”
“Giờ còn thế không?”
“Chắc chắn có chứ.” Nó nhắc nhở rằng anh chàng này là của tôi. Rồi tôi vuốt ve vết chai tay mới xuất hiện trên lòng bàn tay anh bên dưới chiếc nhẫn. Anh nhoài người về phía trước và đỡ lấy cằm tôi bằng bàn tay kia.
“Bà Grey, em đang quyến rũ anh đấy à?”
“Em mong là thế.”
“Anastasia, anh sẵn lòng.” Giọng anh trầm hẳn xuống. “Lại đây nào.”
Anh khẽ níu tay tôi, kéo tôi vào lòng. “Anh thích mở lối tự do vào em đây.” Anh lướt bàn tay lên đùi tôi, vòng ra sau mông. Tay kia đỡ gáy rồi hôn tôi, cứ giữ tôi yên trong tư thế ấy.
Hơi thở anh mang vị rượu vang trắng, vị bánh táo và cả vị Christian. Tôi luồn tay vào tóc, giữ anh sát vào tôi trong khi cả hai đang điên cuồng và đắm say trong nụ hôn mãnh liệt, máu tôi sôi lên trong huyết mạch. Chúng tôi thở hổn hển khi Christian tách ra.
“Lên giường thôi,” anh thì thào khi môi vẫn áp trên môi tôi.
“Giường ư?”
Anh ngả người ra sau và kéo tóc khiến tôi phải ngửa lên nhìn anh. “Thế em thích ở đâu nào, bà Grey?”
Tôi nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ. “Làm em ngạc nhiên đi.”
“Tối nay em hăm hở thế.” Anh cọ mũi dọc theo mũi tôi.
“Có khi em phải bị trói lại.”
“Có lẽ thế đây. Em đang trở nên phách lối hơn khi lớn thêm một tuổi.” Anh nheo mắt, nhưng không giấu nổi vẻ hóm hỉnh trong ánh nhìn ấy.
“Anh định làm gì đây?” Tôi thách thức.
Mắt anh chợt bừng sáng long lanh. “Anh biết mình định làm gì rồi. Xem em có đủ sức không đã.”
“Ơ kìa, ngài Grey, mấy hôm nay anh rất nhẹ nhàng với em rồi. Em đâu có làm bằng gương kính, anh biết mà.”
“Em không thích nhẹ nhàng à?”
“Dĩ nhiên, với anh mà. Nhưng anh còn biết… rất nhiều gia vị của cuộc sống.” Tôi chớp chớp mắt nhìn anh.
“Em đang muốn cái gì đó bớt nhẹ nhàng hơn sao?”
“Cái gì đó khẳng định quyền sống mà.”
Anh nhướng mày ngạc nhiên. “Khẳng định quyền sống ư,” anh nhắc lại, giọng bất ngờ nhưng đầy thích thú.
Tôi gật đầu. Anh nhìn tôi một lát. “Đừng cắn môi nữa,” anh thì thào, rồi đột nhiên đứng phắt dậy khi tôi vẫn ôm trong lòng. Anh bước tới chiếc ghế sofa nhỏ nhất trong ba chiếc rồi đặt tôi xuống đó.
“Chờ đây. Không đi đâu cả.” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng, dữ dội rồi quay gót bước vào phòng ngủ. Ôi… những bước chân trần của Christian. Sao bàn chân anh cũng gợi cảm đến vậy? Lát sau anh quay lại, và khiến tôi ngạc nhiên khi tựa cằm vào vai tôi từ phía sau.
“Anh nghĩ ta sẽ bỏ qua cái này.” Anh túm lấy áo phông tôi đang mặc rồi lôi nó qua đầu tôi, để tôi trần trụi với độc chiếc quần chip. Anh vén đuôi tóc tôi ra sau rồi hôn.
“Đứng lên nào,” anh ra lệnh khi môi vẫn áp trên môi tôi rồi buông tôi ra. Tôi ngay lập tức làm theo. Anh trải một chiếc khăn tắm ra ghế sofa.
Khăn tắm ư?
“Cởi quần ra.”
Tôi nuốt khan nhưng rồi vẫn làm theo lệnh, thả nó xuống cạnh ghế.
“Ngồi xuống.” Anh túm đuôi tóc rồi ngả đầu tôi ra sau.
“Nhấc đầu gối lên,” anh khẽ ra lệnh. “Rồi tựa vào ghế.”
Christian quay lại và đôi mắt anh như khóa chặt lấy tôi trong từng bước chân tiến về phía chiếc ghế, rồi tao nhã quỳ gối trước mặt tôi.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như bị bóc trần ra vậy.
Những ngón tay anh như nhuốm đầy ma lực, lướt khắp cơ thể, khiến tôi như bùng nổ, rên lên những tiếng kêu rời rạc. Anh áp lòng bàn tay vào vùng da thịt ngọt ngào nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi, trong khi những dư chấn vẫn lan khắp cơ thể, dằng dai mãi cơn nhức nhối ngọt ngào.
Sau đó anh lật người tôi xuống, mặt hướng xuống mặt ghế còn hai đầu gối quỳ trên sàn nhà. Anh dang hai chân tôi ra.
“Ôi, Ana,” tiếng anh rít qua hàm răng nghiến chặt khi anh bắt đầu chuyển động. Những ngón tay anh bấu chặt hai bên hông tôi trong khi anh vào ra liên tục và dữ dội. Tôi lại thấy mình đang được đẩy lên. Không… A…
“ĐÃ ĐỦ KHẲNG ĐỊNH QUYỀN SỐNG VỚI EM CHƯA?” Christian hôn lên tóc tôi.
“Ôi, rồi đấy,” tôi lầm bầm, mắt nhìn lên trần nhà. Tôi đang nằm dài trên người anh, cả hai lăn nhoài ra sàn nhà bên cạnh chiếc ghế sofa. Anh vẫn mặc đồ.
“Em nghĩ ta nên làm lần nữa. Lần này không có áo xống trên người anh nữa.”
“Chúa ơi, Ana. Cho người ta thời gian đã chứ.”
Tôi cười khúc khích còn anh cũng bật cười. “Anh mừng là ba Ray đã tỉnh lại. Dường như mọi ham muốn của em đã hồi sinh,” anh cất lời, không giấu nổi nét cười trong giọng nói.
Tôi quay lại quắc mắt nhìn anh. “Anh quên việc đêm qua và sáng nay rồi à?” Tôi chu miệng trách móc.
“Sao mà quên được hả cưng.” Anh cười tươi rói, trong bộ dạng ấy trông anh thật trẻ trung, vô tư và hạnh phúc. Anh chộp lấy mông tôi. “Vòng ba của em tuyệt lắm, bà Grey.”
“Anh cũng thế.” Tôi nhướng một bên lông mày trêu anh. “Mặc dù nó còn đang bị che khuất.”
“Thế em định làm gì với nó, bà Grey?”
“Sao nào, em sắp lột trần anh ra, ngài Grey ạ. Trần trụi luôn.”
Anh cười rạng rỡ.
“Và em nghĩ anh có nhiều điểm đáng yêu lắm,” tôi khẽ nhắc lại lời bài hát đang bật trong phòng. Nụ cười của anh lịm dần.
Ôi, đừng.
“Thật mà,” tôi thì thầm. Tôi cúi xuống hôn lên khóe miệng anh. Anh nhắm mắt lại và siết chặt vòng tay quấn quanh người tôi.
“Christian, anh đáng yêu thật mà. Anh sẽ biến những ngày cuối tuần này trở nên thật đặc biệt – cho dù có chuyện không hay xảy đến với ba Ray. Cảm ơn.”
Anh tròn mắt nghiêm nghị, nét mặt anh khiến tôi vô cùng xúc động.
“Bởi vì anh yêu em,” anh khẽ đáp.
“Em biết. Em cũng yêu anh.” Tôi vuốt ve khuôn mặt anh. “Anh là báu vật quý giá của em. Anh biết thế, phải không?”
Anh nằm im, ngước mắt nhìn vô định.
Ôi, Christian… anh Năm Mươi yêu dấu của em.
“Tin lời em đi,” tôi thì thào.
“Không dễ dàng gì.” Giọng anh thoảng như không nghe rõ lời.
“Cố đi. Cố hết sức vào, vì sự thực là thế.” Tôi lại vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay chà lên đám tóc mai mềm mại của anh. Đôi mắt xám của anh như mảnh khuyết của đại dương, đau đớn và khổ sở. Tôi những muốn len vào trong và giữ chặt anh lại.
Làm bất kì điều gì để ngăn cản ánh nhìn đó. Đến bao giờ anh mới nhận ra rằng anh là cả thế giới với tôi? Rằng anh xứng đáng hơn rất nhiều tình yêu của tôi, của cha mẹ hay anh chị em của anh? Tôi từng nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần với anh, và tới giờ Christian vẫn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt mất mát, bị ruồng bỏ ấy. Chỉ thời gian thôi. Mọi việc sẽ cần nhiều thời gian đây.
“Em bị lạnh mát. Đi nào.” Anh uyển chuyển đứng dậy và kéo cả tôi đứng dậy cạnh anh. Tôi luồn tay ôm quanh eo anh khi chúng tôi bước vào phòng ngủ. Tôi sẽ không thúc ép anh, nhưng từ sau tai nạn của dượng Ray, việc giúp anh hiểu rằng tôi yêu anh nhiều biết bao là điều trở nên vô cùng quan trọng.
Khi vào phòng ngủ, tôi tư lự, định liều mình gợi lại tâm trạng hưng phấn thoải mái của vài phút trước.
“Ta xem TV đi?” Tôi gợi ý.
Christian cười khì. “Anh cứ mong sắp có hiệp hai.” Anh chàng Lắm Chiêu sớm nắng chiều mưa của tôi đã trở lại. Tôi nhướng một bên lông mày khi dừng lại cạnh giường.
“Được thôi, nếu thế em nghĩ mình sẽ giành phần chủ động đấy.”
Anh sững sờ nhìn tôi, trong khi tôi đẩy anh lăn ra giường rồi nhanh chóng cưỡi lên mình anh, ghim hai tay anh xuống cạnh đầu.
Anh cười tươi roi rói. “Chậc, bà Grey, giờ em bắt được anh rồi, em định làm gì nào?”
Tôi cúi xuống thì thầm bên tai anh, “Em sẽ cho anh một bất ngờ…”
CHRISTIAN LÀM VIỆC bên máy tính. Đang là buổi sáng ban mai đẹp trời, có lẽ anh đang gõ email.
“Chào buổi sáng.” Tôi đứng ở ngưỡng cửa bẽn lẽn chào. Anh quay lại cười với tôi.
“Chào bà Grey. Em dậy sớm đấy.” Anh dang rộng vòng tay.
Tôi lao qua phòng và nhào vào lòng anh. “Anh cũng thế mà.”
“Anh làm việc chút.” Anh cựa mình khi hôn lên tóc tôi.
“Việc gì thế?” Tôi hỏi, linh cảm thấy có chuyện không ổn.
Anh thở dài. “Haiz, anh nhận được email của thám tử Clark, ông ấy muốn nói chuyện với em về lão khốn Hyde.”
“Thế à?” Tôi ngồi bật dậy để nhìn anh rõ hơn.
“Ừ. Anh bảo ông ấy rằng em đang ở Portland, nên ông cứ phải chờ. Nhưng ông ấy nói muốn phỏng vấn em luôn ở đây.”
“Ông ấy tới đây à?”
“Có lẽ thế.” Christian có vẻ bất ngờ.
Tôi nhăn mặt. “Quan trọng đến mức không chờ được sao?”
“Đúng thế.”
“Khi nào ông ấy đến?”
“Hôm nay. Anh sẽ viết thư lại cho ông ấy.”
“Em chẳng có gì phải giấu giếm cả. Chỉ không biết ông ấy muốn biết gì?”
“Ta sẽ sớm biết khi ông ta tới đây thôi. Em cũng chuẩn bị tâm lí đi.” Christian lại cựa mình. “Bữa sáng sắp mang lên ngay đấy. Ăn đã, rồi mình vào thăm ba em.”
Tôi gật đầu. “Anh cứ ở nhà nếu muốn. Em thấy anh cũng bận mà.” Anh cau có. “Không, anh muốn đi cùng em.”
“Đồng ý.” Tôi cười tươi, quàng tay quanh cổ rồi hôn anh.
RAY ĐANG CÁU ĐIÊN LÊN. Vui thật. Ông ngứa ngáy, khó chịu, mất kiên nhẫn và bồn chồn.
“Ba à, ba vừa trải qua tai nạn xe hơi nghiệm trọng đấy. Cần thời gian để lành hẳn. Christian và con muốn chuyển ba về Seattle.”
“Không hiểu sao các con phải lo lắng cho ba thế. Ở đây ba cũng sẽ khỏe mà.”
“Đừng ngang ngược thế.” Tôi siết chặt tay ông, ông mỉm cười đáp lại âu yếm.
“Ba có cần gì không?”
“Ba có thể sát phạt một cái bánh vòng chiên đấy, Annie.”
Tôi cười đầy cảm thông. “Con sẽ mua vài chiếc bánh cho ba. Để chọn ở cửa hàng Vôdô.”
“Hay lắm!”
“Ba có muốn uống cà phê hảo hạng nữa không?”
“Quá chuẩn!”
“Được, con sẽ đi lấy một ly.”
CHRISTIAN LUÔN ĐANG TRONG phòng chờ, nói chuyện điện thoại. Anh cứ phải điều hành công việc từ đây. Lạ một điều là anh chỉ có một mình, mặc dù phòng giám sát đặc biệt kế bên đông lúc nhúc người. Tôi tự nhủ không biết có phải Christian dọa nạt gì đám khách thăm khác không. Anh gác máy.
“Clark sẽ tới đây lúc bốn giờ chiều.”
Tôi nhăn mặt. Sao gấp thế. “Vâng. Ba Ray muốn uống cà phê và ăn bánh vòng chiên.”
Christian cười phá lên. “Anh nghĩ mình cũng muốn thế nếu bị tai nạn đấy. Nhờ Taylor đi cho.”
“Không, để em.”
“Rủ Taylor đi cùng em.” Giọng anh nghiêm lại.
“Vâng.” Tôi đảo mắt còn anh trừng mắt nhìn lại. Rồi anh nhếch miệng cười, đầu nghiêng một bên.
“Không có ai ở đây nhỉ.” Giọng anh trầm đi đầy mê hoặc, tôi hiểu ra anh đang dọa sẽ đánh đòn tôi đây. Tôi suýt chút nữa thách thức anh thì một cặp đôi trẻ tuổi đi vào. Cô gái đang lén khóc khe khẽ.
Tôi nhún vai vẻ tiếc nuối với Christian, và anh gật đầu. Anh cầm laptop lên, nắm tay tôi rồi dẫn tôi ra khỏi phòng. “Họ cần được riêng tư hơn chúng ta đấy,” Christian lẩm bẩm. “Chúng ta sẽ vui vẻ sau cũng được.”
Bên ngoài Taylor đang nhẫn nại đứng chờ. “Đi mua cà phê và bánh chiên nào.”
ĐÚNG BỐN GIỜ, có tiếng gõ cửa ở phòng khách sạn. Taylor dẫn thám tử Clark vào phòng, trông ông ta cáu kỉnh hơn mọi khi. Ông ta lúc nào trông chẳng hằn học. Có thể vẻ mặt ông ta vốn thế.
“Chào ông bà Grey, cảm ơn các vị đã đồng ý gặp tôi.”
“Chào thám tử Clark.” Christian bắt tay ông ta rồi mời ngồi. Tôi ngồi xuống chiếc sofa tối qua mình đã rất thỏa mãn. Ý nghĩ ấy khiến tôi đỏ mặt.
“Tôi tới để gặp bà Grey,” ông nói thẳng với Christian và Taylor, anh ta đang đứng nép bên cạnh cửa. Christian liếc nhìn Taylor rồi khẽ lén gật đầu, anh ấy quay lưng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
“Mọi điều ông muốn nói với vợ tôi đều có thể nói thẳng trước mặt tôi.” Giọng Christian rất lạnh lùng và nghiêm túc kiểu công việc. Thám tử Clark quay sang tôi.
“Bà có muốn chồng mình ở đây không?”
Tôi cau mày nhìn ông ta. “Dĩ nhiên rồi. Tôi chẳng phải giấu giếm gì cả. Ông chỉ định phỏng vấn tôi thôi phải không?”
“Vâng, thưa bà.”
“Tôi muốn chồng mình ở lại.” Christian ngồi bên cạnh tôi, vẻ căng thẳng.
“Thôi được,” Clark khẽ đáp, vẻ nhún nhường. Ông đằng hắng giọng. “Thưa bà Grey, ông Hyde thừa nhận bà quấy rối tình dục ông ta và có một vài động thái tán tỉnh ông ta.” Ơ kìa! Tôi suýt cười phá lên, nhưng tay tôi đặt lên đùi Christian để kiềm chế anh lại khi thấy anh nhấp nhổm trên ghế.
“Quá phi lí,” Christian thốt lên. Tôi siết chặt đùi Christian để nhắc anh kiềm chế.
“Sự thực không hề như thế,” tôi bình thản tuyên bố. “Thực ra, vấn đề ngược lại thì có. Ông ta quấy rầy tôi khá thô bạo, nên mới bị sa thải.” Thoáng chốc thám tử mím chặt môi lại trước khi tiếp tục nói.
“Hyde viện cớ rằng bà đã bịa ra chuyện quấy rối để có lý do sa thải ông ta. Ông ta cho rằng bà làm thế vì ông ta khước từ những lời tán tỉnh của bà và vì bà muốn vị trí công việc của ông ấy.”
Tôi nhăn nhó. Chết tiệt thật. Jack còn hoang tưởng hơn tôi tưởng. “Không phải thế.” Tôi lắc đầu.
“Ông thám tử, vui lòng không nói với tôi rằng ông lái xe cả chặng đường như thế để tới quấy rầy vợ tôi với những lời buộc tội quái đản đó.” Thám tử quay sang nhìn Christian bằng cặp mắt xanh lơ cứng như thép.
“Tôi muốn nghe trực tiếp từ bà Grey, thưa ngài,” ông ta khẽ đáp lại với vẻ thận trọng. Tôi lại siết chặt đùi Christian, thầm khẩn nài anh giữ bình tĩnh.
“Em không phải nghe mấy thứ vớ vẩn này đâu, Ana.”
“Em nghĩ mình nên để thám tử Clark biết chuyện gì đã xảy ra.”
Christian sững nhìn tôi một lúc, rồi xua tay vẻ nhẫn nhịn.
“Những điều Hyde nói không phải là sự thực.” Tôi cố giữ giọng mình bình tĩnh, mặc dù trong lòng không hề như vậy. Tôi đang hoang mang với những lời cáo buộc này và lo rằng Christian sẽ nổi xung lên. Jack đang chơi trò gì thế? “Ông Hyde gạ gẫm tôi trong bếp ở cơ quan một buổi tối nọ. Ông ta bảo rằng tôi phải cảm ơn ông ta khi được nhận vào làm và đáp lại ông ta muốn được thỏa mãn tình dục. Ông ta đã cố hăm dọa tôi, dùng những lá thư tôi đã gửi cho Christian, dạo ấy chúng tôi chưa lấy nhau. Tôi không hề biết Hyde lại giám sát được cả hòm mail của mình. Ông ta bị hoang tưởng – thậm chí ông ta còn đổ tội cho tôi là gián điệp mà Christian cử đến, để giúp anh ấy chiếm đoạt công ty. Ông ta không hề biết rằng Christian vừa mới mua lại Nhà xuất bản.” Tôi lắc đầu khi hồi tưởng lại kí ức đau đớn ấy, sự căng thẳng khi đối đầu với Hyde. “Cuối cùng tôi đã đánh gục ông ta.”
Lông mày Clark rướn lên kinh ngạc. “Hạ gục ông ấy ư?”
“Ba tôi là cựu chiến binh. Hyde… ừm thì, đã chạm vào tôi, và tôi biết cách tự bảo vệ mình.”
Christian liếc nhìn tôi thoáng chút tự hào.
“Tôi hiểu rồi.” Clark ngồi tựa thẳng lưng vào ghế sofa, thở ra nặng nề.
“Ông đã nói chuyện với trợ lý cá nhân nào trước đó của Hyde chưa?”
Christian hỏi với giọng điệu khá ân cần.
“Rồi, đã gặp. Nhưng thực tế chẳng thu lượm được gì từ những trợ lí chịu nói chuyện với chúng tôi. Họ đều bảo ông ta là kiểu sếp mẫu mực, mặc dù không ai trong số họ làm việc hơn ba tháng cả.”
“Chúng tôi cũng gặp rắc rối đó,” Christian lẩm bẩm.
Ồ? Tôi sững người liếc Christian, cả thám tử Clark cũng thế.
“Là nhân viên phụ trách an ninh của tôi. Ông ấy đã phỏng vấn năm người từng làm dưới quyền Hyde.”
“Sao phải thế?”
Christian nhìn Clack bằng ánh mắt lạnh như thép nguội. “Vì vợ tôi đã đã từng làm việc cho ông ta, và tôi tiến hành thủ tục an ninh với bất kì ai vợ tôi làm việc cùng.”
Thám tử Clark đỏ bừng mặt. Tôi nhún vai tỏ vẻ rất tiếc và nở nụ cười hàm ý hoan-nghênh-tới-thế-giới-của-tôi.
“Tôi hiểu rồi,” Clark trả lời. “Tôi nghĩ còn nhiều uẩn khúc chưa tìm ra, thưa ngài Grey. Chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ căn hộ của ông ta vào sáng mai, và có thể bấy giờ sẽ biết thêm được gì đó. Mặc dù theo nguồn tin cho biết ông ta đã không sống ở đó một thời gian rồi.”
“Các vị đã lục soát rồi sao?”
“Rồi. Chúng tôi sẽ làm lại lần nữa. Đầu mối điều tra trước nhất lúc này.”
“Các vị vẫn chưa buộc tội ông ta về tội cố ý giết người với trường hợp Ros Bailey và tôi ư?” Christian khẽ hỏi.
Gì cơ?
“Chúng tôi hy vọng sẽ tìm thấy nhiều bằng chứng hơn liên quan đến vụ phá hoại máy bay của ngài, thưa ngài Grey. Chúng tôi cần thêm chứng cứ ngoài một phần vân tay đó, và trong khi ông ta còn bị tạm giam, chúng tôi có thể kịp thu thập thêm bằng chứng cáo buộc khác.”
“Ngài tới đây tất cả chỉ có thế thôi?”
Clark có vẻ giận. “Đúng thế, ngài Grey, trừ khi ngài nghĩ thêm được gì về lời nhắn đó?”
Lời nhắn ư? Lời nhắn nào cơ?
“Không. Tôi bảo ông rồi. Với tôi nó chẳng có nghĩa lí gì.” Christian không giấu nổi vẻ cáu kỉnh. “Và tôi thấy sao ta không trao đổi qua điện thoại.”
“Tôi tưởng đã bảo ngài rằng tôi thích tiếp cận trực diện hơn. Và tôi sắp tới thăm bà dì tôi đang sống ở Portland – nhất cử… lưỡng tiện.” Clark vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền và không hề bối rối trước vẻ cáu kỉnh của chồng tôi.
“Thế thì, nếu chúng ta đã xong, tôi còn có việc phải làm.” Christian đứng dậy và thám tử Clark hiểu ý cũng đứng lên.
“Cảm ơn bà đã dành thời gian, bà Grey,” ông ta nói xã giao.
Tôi gật đầu.
“Chào ngài Grey.” Christian mở cửa và Clark ra về.
Tôi ngồi phịch xuống ghế.
“Em tin gã khốn đó không?” Christian nổi xung lên.
“Clark ư?”
“Không, thằng khùng Hyde ấy.”
“Không, không thể nào.”
“Hắn đang giở trò gì nữa?” Christian cằn nhằn qua hàm răng siết chặt.
“Em không biết nữa. Anh có nghĩ Clark tin em không?”
“Dĩ nhiên là có rồi. Ông ấy biết Hyde là thằng khốn điên khùng.”
“Anh bậy miệng lắm đấy.”
“Bậy miệng à?” Christian cười tủm tỉm. “Có trong từ điển không thế?”
“Giờ thì có rồi.”
Đột nhiên anh mỉm cười rồi ngồi xuống kéo tôi vào lòng anh.
“Đừng nghĩ đến gã khùng đó nữa. Đi thăm ba em và thử nhắc đến chuyến di chuyển ngày mai xem sao.
“Ông cứ khăng khăng muốn ở lại Portland và không muốn gây phiền toái”
“Để anh nói chuyện với ba.”
“Em muốn đi cùng ông.”
Christian nhìn tôi, trong thoáng chốc, tôi tưởng như anh sắp nói không. “Được. Anh cũng đi. Sawyer và Taylor có thể lái xe. Anh sẽ bảo Sawyer lái R8 của em tối nay.”
NGÀY HÔM SAU, dượng Ray ngắm không gian xung quanh mình – căn phòng thoáng đãng, sáng sủa trong trung tâm phục hồi chức năng tại Bệnh viện Tây Bắc ở Seattle.
Đang là buổi trưa, và trông ông có vẻ buồn ngủ. Chuyến đi bằng trực thăng vẫn làm ông mệt lả.
“Bảo Christian rằng ba rất cảm kích việc này,” ông khẽ dặn dò.
“Ba có thể tự nói với anh ấy được mà. Tối nay anh ấy sẽ vào thăm ba ngay thôi.”
“Con không phải đi làm à?”
“Có lẽ không. Con chỉ muốn chắc chắn ở đây ba thấy thoải mái đã.”
“Con cứ đi đi. Không cần lo lắng cho ba thế đâu.”
“Con thích quan tâm đến ba.”
Chiếc BlackBerry của tôi reo lên. Tôi xem số – không phải số quen.
“Con đi nghe điện thoại à?” Ray hỏi.
“Không ạ. Con không biết ai gọi.
Hòm thư thoại sẽ báo sau. Con mang theo mấy thứ để ba đọc đây.” Tôi chỉ một chồng tạp chí thể thao trên bàn kê cạnh giường ông.
“Cảm ơn con, Annie.”
“Ba mệt rồi à?”
Ông gật đầu.
“Con sẽ để ba ngủ một lát.” Tôi hôn lên trán ông. “Gặp ba sau nhé, ba yêu quý.” Tôi khẽ chào.
“Hẹn gặp con sau, con yêu. Và cảm ơn con.” Ray nắm tay tôi và siết thật chặt. “Ba thích con gọi ba là ba yêu. Điều ấy giúp ba khỏe lại.”
Ôi, ba ơi. Tôi cũng siết tay đáp lại ông.
KHI ĐI RA cửa chính tới chỗ chiếc SUV Sawyer đang đứng chờ, tôi nghe thấy có người gọi tên mình.
“Chị Grey! Chị Grey!”
Tôi quay lại và thấy bác sĩ Greene đang hớt hải chạy tới chỗ tôi, trông cô ấy vẫn chỉn chu không chút tì vết, có phần hơi xúc động.
“Chị Grey, chị thế nào? Chị nhận được tin nhắn của tôi không? Tôi vừa gọi lúc nãy.”
“Không.” Tôi nổi da gà.
“Chà, tôi đang thắc mắc không biết sao chị lại hoãn những bốn cuộc hẹn.”
Bốn cuộc hẹn ư? Tôi há hốc miệng nhìn cô ta. Tôi bỏ lỡ tới bốn cuộc hẹn! Sao thế được?
“Có lẽ ta nên nói chuyện ở văn phòng của tôi. Tôi định đi ăn trưa – bây giờ chị có thời gian không?”
Tôi gật đầu. “Dĩ nhiên rồi. Tôi…”
Chẳng biết nói gì nữa. Tôi bỏ lỡ những bốn cuộc hẹn? Tôi bị chậm lịch tiêm à. Chết thật.
Vẫn còn sững sờ, tôi đi theo cô bác sĩ quay lại bệnh viện vào phòng làm việc của cô. Sao tôi nhỡ bốn cuộc hẹn nhỉ? Tôi nhớ láng máng một cuộc bị rời lại – Hannah có nhắc đến – nhưng tới bốn ư? Sao mà quên đến bốn cuộc cơ chứ?
Phòng làm việc của bác sĩ Greene rất rộng, đơn giản và trang bị tân tiến.
“Tôi rất cảm kích khi chị bắt kịp trước khi tôi đi về,” tôi lắp bắp, vẫn chưa hết choáng váng. “Ba tôi gặp tai nạn ô tô, và chúng tôi vừa chuyển ông từ Portland về đây.”
“Ồ, tôi rất tiếc. Ông thế nào rồi?”
“Ông đang khá lên rồi, cảm ơn chị. Đang bình phục.”
“Tốt quá. Và chuyện này giải thích lý do chị đã hủy cuộc gặp hôm thứ sáu.”
Bác sĩ Greene nhích con chuột trên bàn, màn hình máy tính hiện lên.
“Vâng… đã quá mười ba tuần. Chị để gián đoạn hơi lâu. Ta nên làm xét nghiệm trước khi có đợt tiêm mới.”
“Xét nghiệm gì?” Tôi hỏi lại, khí huyết như tụt sạch khỏi đầu tôi.
“Xét nghiệm thai kỳ.”
Ôi không.
Cô ấy thò tay vào ngăn kéo bàn. “Chị biết cách dùng cái này rồi chứ.” Cô ấy đưa tôi một chiếc lọ nhỏ. “Nhà vệ sinh ngay ngoài phòng làm việc của tôi.”
Tôi đứng dậy như mất hồn, và cơ thể tôi cử động như con rô bốt tự động, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.
Ôi quái quỳ thật. Trời ơi là trời.
Sao tôi lại để việc này xảy ra… lần nữa. Tôi đột nhiên thấy phát ốm và thầm cầu khấn. Xin cho đừng có. Đừng có. Còn sớm quá. Chưa phải lúc. Vẫn sớm quá.
Khi quay lại phòng bác sĩ Greene, cô ấy nở nụ cười dịu dàng rồi chỉ tay ra hiệu mời tôi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn. Tôi ngồi xuống và lặng lẽ đưa cô ấy mẫu thử của tôi. Cô áy nhúng một chiếc que màu trắng vào đó rồi quan sát. Cô ấy nhướng mày khi nó chuyển màu xanh nhạt.
“Màu xanh nghĩa là sao?” Sự căng thẳng đang siết chặt tôi.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị. “Chà, chị Grey, nghĩa là chị có thai rồi.”
Gì cơ. Không. Không được. Không lẽ nào. Chết thật.
Bình luận facebook