Chương hai mươi hai
“Jack.” Tôi hụt hơi, nghẹn lại vì sợ hãi. Sao hắn ra khỏi tù được? Sao hắn có điện thoại của Mia? Mặt tôi nhợt nhạt như bị hút sạch máu, tôi thấy mình quay cuồng.
“Cô còn nhớ tôi cơ đấy,” giọng hắn nhẹ tênh. Tôi cảm thấy nụ cười chua chát của hắn.
“Dĩ nhiên là nhớ rồi.” Tôi tự động trả lời trong khi ý nghĩ không ngừng chạy đua.
“Chắc cô đang thắc mắc sao tôi lại gọi cô.”
“Ừ.”
Máy treo.
“Đừng gác máy. Tôi có đôi lời với cô em chồng bé bỏng của em.”
Cái gì? Mia ư! Không! “Ông đã làm gì?” Tôi lẩm bẩm, cố nén nỗi sợ hãi.
“Nghe này, con đàng điếm đào mỏ kia. Mày đã hủy hoại cuộc sống của tao. Grey đã hủy hoại cuộc đời tao. Bọn mày nợ tao. Tao đang giữ con khốn ấy ở đây. Còn mày, thằng khốn mà mày đã cưới và cả gia đình chết dẫm của nó sẽ phải trả giá.”
Lời lẽ khinh miệt và thái độ cáu kỉnh của Hyde làm tôi choáng váng. Gia đình anh ư? Chuyện quái gì thế này?
“Ông muốn gì?”
“Tao muốn tiền của nó. Tao rất muốn chỗ tiền khốn khiếp của nó. Nếu mọi chuyện khác đi, đáng lẽ đã là của tao rồi. Thế nên mày sẽ nộp nó cho tao. Tao muốn năm triệu đô la, hôm nay.”
“Jack, tôi đâu có quyền đụng vào nhiều tiền thế.”
Hắn bật cười mỉa mai. “Mày có hai giờ để làm việc đó. Chỉ thế thôi – hai giờ. Không được kể với ai nếu không con oắt này sẽ lĩnh đủ. Khôngáo cảnh sát. Không báo thằng chồng ngu xuẩn của mày. Không báo đám vệ sĩ của hắn. Tao sẽ biết ngay nếu mày làm thế. Hiểu chưa?” Hắn dừng lại và tôi cố trả lời, nhưng nỗi kinh hoàng và hoảng loạn chặn lấy cổ tôi.
“Mày hiểu chứ!” Hắn gào lên.
“Hiểu,” tôi đáp.
“Nếu không tao sẽ giết nó.”
Tôi thở gấp.
“Mang điện thoại bên mình. Không nói với ai hết nếu không tao sẽ hành hạ trước khi giết nó đấy. Mày có hai tiếng.”
“Jack, tôi cần lâu hơn. Ba tiếng. Làm sao tôi biết ông đang giữ cô bé?”
Đường dây đã ngắt. Tôi há hốc miệng nhìn điện thoại, miệng tôi run lên sợ hãi, nỗi kinh hoàng khủng khiếp vẫn chế ngự. Mia, hắn giữ Mia. Không biết có thật không? Đầu óc tôi kêu ong ong khi nghĩ đến hiện thực đáng ghê sợ này, còn dạ dày tôi lại quặn lên. Tôi nghĩ cơn buồn nôn sắp ập đến, nhưng hít vào thật sâu, tôi cố kìm nén cơn hoảng loạn, để cảm giác nôn nao qua đi. Tâm trí tôi phi nước kiệu qua những khả năng có thể xảy ra. Kể cho Christian? Báo cho Taylor? Gọi cảnh sát? Làm thế nào Jack biết được? Hắn có thực sự giữ Mia không? Tôi cần thời gian, để suy nghĩ – nhưng tôi chỉ có thể làm thế bằng cách làm theo yêu cầu của hắn. Tôi vớ túi xách rồi lao ra cửa.
“Hannah, tôi phải ra ngoài. Tôi sẽ không chắc sẽ đi trong bao lâu. Hủy mọi cuộc hẹn chiều nay của tôi đi. Báo Elizabeth biết tôi phải giải quyết việc khẩn cấp.”
“Được rồi, Ana. Mọi việc ổn cả chứ?” Hannah nhăn mặt, vẻ mặt hằn sâu nỗi lo lắng khi chị ấy nhìn theo dáng vẻ nháo nhào của tôi.
“Ổn cả,” tôi hấp tấp nói với lại, chạy ào ra quầy lễ tân, Sawyer đang đứng chờ ở đó.
“Sawyer.” Anh ta đứng bật dậy từ chiếc ghế bành khi nghe tiếng tôi gọi và nhăn nhó khi thấy vẻ mặt tôi.
“Tôi cảm thấy không khỏe. Phiền anh đưa tôi về nhà.”
“Vâng, thưa bà. Bà có muốn chờ ở đây trong khi tôi đi lấy xe không?”
“Không cần, tôi đi cùng anh. Tôi đang phải về nhà gấp.”
TÔI VỪA BẦN THẦN NHÌN RA NGOÀI cửa sổ, vừa điểm lại một lượt kế hoạch của mình, về nhà. Thay đồ. Tìm séc. Tìm cách trốn khỏi Ryan và Sawyer. Tới ngân hàng.
Quỷ thật, năm triệu đô la chiếm mất bao nhiêu chỗ để nhỉ? Nặng chừng nào đây? Tôi có cần vali không? Có nên gọi điện cho ngân hàng trước không? Mia. Ôi Mia. Thế nhỡ hắn không giữ Mia thì sao? Làm sao kiểm tra được? Nếu tôi gọi cho mẹ Grace có thể sẽ khiến bà nghi ngờ, và biết đâu làm Mia gặp nguy hiểm. Hắn nói hắn sẽ biết. Tôi liếc qua kính sau xe SUV. Tôi có bị bám đuôi không? Tim tôi đập loạn xạ khi tôi kiểm tra những chiếc xe đang đi phía sau. Trông chúng khá vô hại. Ôi, Sawyer, làm ơn lái xe nhanh lên. Tôi bắt gặp ánh mắt anh ta qua gương chiếu hậu, lông mày anh ta nhíu lại thành những nếp nhăn sâu hoắm.
Sawyer nhấn một nút bấm trên chiếc tai nghe bluetôth để nhận cuộc gọi đến. “T… tôi muốn báo ông biết là bà Grey đang đi cùng tôi.” Mắt Sawyer lại giao thoa với mắt tôi lần nữa rồi anh ta quay ra nhìn đường và tiếp tục lái xe. “Bà ấy không khỏe. Tôi đang đưa bà về Escala… Tôi hiểu rồi… thưa ngài.” Cặp mắt của Sawyer lại liếc nhanh từ đường sang mắt tôi qua gương chiếu hậu lần nữa. “Vâng,” anh nói đồng ý rồi ngắt máy.
“Taylor à?” Tôi khẽ hỏi.
Anh ta gật đầu.
“Anh ấy ở cùng ngài Grey à?”
“Vâng, thưa bà.” Ánh mắt Sawyer dịu đi vẻ thông cảm.
“Họ vẫn ở Portland à?”
“Vâng, thưa bà.”
Tốt rồi. Tôi phải để Christian được an toàn. Tay tôi lạc xuống bụng, rồi chủ động xoa tay lên đó. Cả con nữa, Kẹo Con ạ. Bảo vệ cả hai được an toàn.
“Ta đi nhanh lên được không? Tôi thấy không khỏe.”
“Vâng, thưa bà.” Sawyer nhấn ga và chiếc xe lao vun vút vượt dòng xe cộ.
KHÔNG THẤY BÓNG DÁNG BÀ JONES đâu khi Sawyer và tôi về đến nhà. Vì không thấy xe của bà trong gara, tôi đoán bà đang đi làm mấy việc vặt với Ryan. Sawyer đi vào phòng Taylor trong khi tôi lao vào phòng làm việc của Christian. Lảo đảo vì hoảng hốt quanh bàn của anh, tôi giật mạnh ngăn kéo để tìm cuốn séc. Khẩu súng của Leila lọt vào tầm mắt tôi. Tôi chợt thấy bứt rứt khi Christian đã không cất kỹ khẩu súng ở chỗ an toàn. Anh ấy chẳng biết gì về súng ống cả. Chà. Anh ấy có thể bị thương mất.
Sau giây phút lưỡng lự, tôi vớ lấy khẩu súng, kiểm tra xem đã nạp đạn chưa, rồi nhét nó vào cạp quần đen của mình. Biết đâu sẽ cần đến. Tôi nuốt nước bọt khó nhọc. Tôi mới chỉ thực hành trên mục tiêu chứ chưa bao giờ bắn ai cả; hy vọng Ray sẽ tha thứ cho tôi. Tôi trở lại tập trung vào việc tìm cuốn séc. Có năm tập và chỉ một tập đề tên C. Grey và bà A. Grey. Tôi có khoảng bốn mươi bốn nghìn đô la trong tài khoản riêng. Tôi không biết có bao nhiêu tiền trong cái này. Nhưng chắc Christian thì có đủ năm triệu đô la rồi. Có thể có tiền trong két chăng? Quái thật. Tôi không biết mã. Có phải anh ấy từng nhắc đến mã két ở tủ của anh không nhỉ? Tôi thử mở tủ, nhưng nó bị khóa rồi. Tôi sẽ phải bấu víu sang phương án A rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lấy thêm quyết tâm và dứt khoát, tôi sải bước vào phòng ngủ. Giường đã được thu dọn, và trong thoáng chốc, tôi thấy day dứt. Có lẽ đêm qua tôi nên ngủ ở đây mới phải. Lý do đi tranh cãi với người đã mặc nhiên thừa nhận mình là kẻ Lắm Tài Nhiều Tật là gì? Giờ anh ấy còn chả thèm nói chuyện với tôi. Không – tôi không có thời gian đi nghĩ ngợi về chuyện ấy lúc này.
Tôi hấp tấp thay quần jean, áo nỉ có mũ, đi giày đế mềm, rồi nhét súng vào cạp quần jean, phía sau lưng.
Tôi lôi trong tủ ra một chiếc túi vải thô mềm cỡ lớn. Năm triệu đô la có vừa chỗ này không? Túi đựng đồ thể thao của Christian đang nằm trên nền nhà. Tôi mở ra, tưởng rằng sẽ thấy toàn đồ mặc dở, nhưng không phải – bộ đồ thể thao của anh sạch sẽ và vô cùng thơm tho. Quả tình bà Jones nhúng tay vào mọi chỗ. Tôi đổ hết mọi thứ ra nền nhà rồi nhét chiếc túi của anh vào chiếc túi vải thô kia. Xong, thế này mới được. Tôi kiểm tra bằng lái xe của mình để dùng làm căn cước khi tới ngân hàng, rồi xem giờ. Mất ba mươi mốt phút từ lúc Jack gọi diện. Giờ tôi phải đi ra khỏi Escala mà không để Sawyer phát hiện ra.
Tôi rón rén đi ra hành lang, dè chừng camera an ninh đang chĩa vào chỗ thang máy. Tôi đoán Sawyer vẫn trong văn phòng. Tôi mở cửa ra hành lang thật nhẹ nhàng, cố gắng không gây tiếng động nào. Khép cánh cửa thật nhẹ sau lưng, tôi đứng tựa sát vào cánh cửa, tránh tầm nhìn của ống kính máy quay. Tôi lôi điện thoại di động ra khỏi túi rồi bấm gọi Sawyer.
“Bà Grey.”
“Sawyer này, tôi đang ở phòng trên gác, phiền anh giúp tôi việc này được không?” Tôi nói thật khẽ, vì biết anh ta chỉ ở ngay hành lang bên kia cánh cửa.
“Tôi sẽ lên chỗ bà ngay, thưa bà,” anh ta đáp, nghe chừng có vẻ bối rối. Trước đây tôi chưa bao giờ gọi điện nhờ anh ta giúp gì cả. Tim tôi nhảy tưng tưng như sắp rớt ra ngoài, tiếng đập thình thịch ong ong cả tai. Liệu có được việc không đây? Tôi ngắt máy rồi dỏng tai nghe tiếng bước chân anh ta băng qua hành lang đi lên cầu thang. Tôi hít vào một hơi thật sâu để lên tinh thần và tự ngẫm sao mà trớ trêu thế này khi phải lén lút trốn khỏi nhà mình như kẻ đang làm điều mờ ám.
Ngay khi Sawyer đi lên tới bậc nghỉ cầu thang, tôi chạy nhào tới chỗ thang máy rồi bấm nút gọi. Cánh cửa trượt mở cùng tiếng ping kêu chói tai báo thang máy đang sẵn sàng. Tôi lao xộc vào bên trong, nhấn điên cuồng vào nút xuống ga-ra. Sau một khoảng dừng khốn khổ, cánh cửa bắt đầu từ từ khép lại, trong khi đó, tôi nghe thấy tiếng Sawyer gào lên.
“Bà Grey!” Ngay lúc cửa thang máy khép lại, tôi còn nhìn thấy anh ta lao ra hành lang. “Ana!” anh ta thét lên ngỡ ngàng. Nhưng không kịp nữa rồi, anh ta mất hút không thấy đâu nữa.
Thang máy nhẹ nhàng hạ xuống tầng để xe. Tôi xuất phát trước Sawyer vài phút, và biết chắc thể nào anh ta cũng sẽ cố ngăn tôi lại. Tôi liếc nhìn chiếc R8 đầy thèm khát trong khi chạy ào tới chiếc Saab, mở cửa xe, quăng chiếc túi vải thô lên ghế khách, rồi ngồi vào ghế lái.
Tôi khởi động máy, lốp xe kêu rít lên khi tôi phóng vút ra cổng và chờ những mười một giây trong sốt ruột để thanh chắn nhấc lên. Chính lúc đánh xe ra ngoài, tôi kịp nhìn thấy Sawyer qua gương chiếu hậu khi anh ta lao ra từ thang máy dịch vụ trong ga-ra. Vẻ mặt ngơ ngác và chất chứa tổn thương của anh ta dõi theo tôi khi tôi ngoặt hết đoạn dốc để lao ra đại lộ Fourth.
Tới giờ tôi mới thở ra. Tôi biết thể nào Sawyer cũng sẽ gọi cho Christian hay Taylor, nhưng đằng nào tôi cũng phải chấp nhận chuyện đó – giờ thì tôi không có thời gian nghĩ luẩn quẩn nữa. Tôi vặn vẹo vẻ khó chịu trên ghế xe, linh cảm được điều chắc chắn rằng Sawyer thể nào cũng mất việc. Thôi không lo nghĩ nữa. Tôi phải cứu Mia. Tôi phải tới ngân hàng, lượm đủ năm triệu đô la. Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu, lo lắng sẽ thấy bóng chiếc SUV vọt ra từ ga-ra, nhưng trong lúc lái xe, tôi không nhận thấy dấu vết nào của Sawyer cả.
NGÂN HÀNG LÀ MỘT CHỐN BÓNG LỘN, hiện đại, và được giám sát chặt chẽ. Chỗ nào cũng có những tiếng động khe khẽ vọng lại, nền nhà vang vọng và những tấm kính ngăn màu xanh nhạt. Tôi sải bước tới bàn chỉ dẫn.
“Thưa cô, tôi giúp được gì cho cô không?” Người phụ nữ trẻ tuổi nở nụ cười tươi tắn giả tạo, và trong chốc lát tôi lại thấy tiếc khi mình đang mặc quần jean.
“Tôi muốn rút một khoản tiền lớn.”
Cô nàng Cười Giả Tạo nhướng một bên lông mày với vẻ còn giả dối hơn thế.
“Cô có tài khoản tại chỗ chúng tôi không?” Cô ta không giấu nổi giọng điệu mỉa mai.
“Có,” tôi gắt. “Hai vợ chồng tôi có vài tài khoản tại đây. Tên anh ấy là Christian Grey.”
Đôi mắt cô nàng mở to hết cỡ và vẻ giả dối lúc nãy phút chốc biến thành choáng váng. Cô ta lại liếc tôi từ đầu đến chân, lần này thì pha trộn cả hoài nghi và kính sợ.
“Lối này, thưa bà,” cô ta lí nhí rồi dẫn tôi tới một phòng nhỏ, đồ đạc thưa thớt và vách tường vẫn là kính đục màu xanh nhạt.
“Xin mời ngồi.” Cô ta ra hiệu về phía chiếc ghế da đen đặt cạnh chiếc bàn kính có một máy tính tân tiến và điện thoại. “Hôm này cô muốn rút bao nhiêu tiền, thưa cô Grey?” cô ta hỏi với vẻ nhã nhặn.
“Năm triệu đô la.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta khi nói cứ như thể ngày nào tôi cũng dùng đến chừng ấy tiền vậy.
Mặt cô ta tái nhợt. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tìm người quản lý. À mà xin thứ lỗi cho tôi vì đã hỏi thế này, nhưng bà có mang theo căn cước không?”
“Tôi có đây. Nhưng tôi muốn nói chuyện với người quản lý hơn.”
“Dĩ nhiên rồi, bà Grey.” Cô ta ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Tôi ngồi thụt xuống ghế, cảm thấy nôn nao trong người khi khẩu súng chọc vào vùng eo lưng. Không phải bây giờ. Không được nôn lúc này. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cơn nhộn nhạo biến mất. Tôi lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay. Hai giờ hai mươi lăm phút.
Một người trung niên đi vào phòng. Mái tóc ông ta chải dựng, nhưng diện một bộ vest đắt tiền màu than và đeo cà vạt cùng màu. Ông ta chìa tay ra bắt.
“Chào bà Grey. Tôi là Troy Whelan.” ông ta tươi cười. Chúng tôi bắt tay rồi ông ta ngồi xuống ghế cạnh chiếc bàn đối diện tôi.
“Nhân viên của tôi vừa cho biết bà muốn rút một khoản tiền lớn.”
“Đúng thế. Năm triệu đô la.”
Ông ta quay sang chiếc máy tính bóng loáng rồi gõ vào một vài con số.
“Thông thường chúng tôi yêu cầu được báo trước đối với những khoản tiền lớn.” Ông ta dừng lại rồi chiếu sang tôi một nụ cười vừa trấn an vừa ngạo mạn. “Tuy nhiên, thật may mắn là chúng tôi lại giữ tiền mặt dự trữ của toàn bộ vùng Tây Bắc Thái Bình Dương này,” ông ta khoe khoang, ơ hay, ông đang cố gây ấn tượng với tôi chăng?
“Ông Whelan, tôi đang vội. Tôi cần làm những gì? Tôi có bằng lái xe, và séc tài khoản chung của hai vợ chồng. Tôi chỉ phải viết séc thôi phải không?”
“Lần lượt từng việc một, bà Grey. Vui lòng cho tôi xem căn cước?” ông tay chuyển ngoắt từ vẻ phô trương vui vẻ sang phong thái ông chủ ngân hàng nghiêm nghị.
“Đây.” Tôi đưa bằng lái xe.
“Bà Grey… trên đây đề tên là Anastasia Steele.”
Ôi chết thật.
“Ơ… Vâng. Đúng thế.”
“Để tôi gọi ngài Grey.”
“Ôi không, không cần đâu.” Khỉ thật. “Chắc tôi có mang giấy tờ nào đó có tên sau kết hôn.” Tôi lục tung túi xách lên. Cái gì có tên mình trên đó được gì? Tôi lôi ví, mở ra và tìm thấy một bức ảnh chụp Christian và tôi, trên giường ngủ của du thuyền Fair Lady. Tôi không thể chìa cho ông ta xem cái này được! Tôi moi thẻ tín dụng ra.
“Đây.”
“Bà Anastasia Grey,” Whelan đọc to lên. “Được, cái này dùng được.” Ông ta nhăn mặt. “Chuyện này cực kỳ không đúng với quy định, thưa bà Grey.”
“Ông có muốn tôi bảo chồng tôi rằng ngân hàng của ông tỏ ra hợp tác khá kém không?” Tôi nhún vai nhìn ông ta với ánh mắt ghê gớm nhất của mình.
Ông ta dừng lại, chắc là để cân nhắc ý tôi thế nào. “Bà sẽ cần viết séc, thưa bà Grey.”
“Được thôi. Tài khoản này chứ?” Tôi chìa cho ông ta xem tập séc, cố chế ngự trái tim mình đang nện thình thịch.
“Đúng thế. Tôi cũng cần bà điền đầy đủ cho một số giấy tờ khác nữa. Phiền bà cho tôi ít phút?”
Tôi gật đầu, ông ta đứng dậy rồi sải bước ra khỏi văn phòng. Lần này tôi lại thở ra sau một hồi kìm nén. Tôi không hề biết chuyện lại khó khăn thế. Tôi lóng ngóng mở tập séc rồi lấy một chiếc bút ở trong túi xách ra. Có phải tôi chỉ cần viết số tiền ra thôi không? Tôi chẳng biết nữa. Với những ngón tay run lẩy bẩy, tôi đặt bút viết: Năm triệu đô la. $5,000,000.
Ôi lạy Chúa tôi, hy vọng mình đang làm điều đúng đắn. Mia, hãy nghĩ tới Mia. Tôi không được kể cho ai biết cả.
Những lời dọa dẫm đáng kinh tởm của Jack ám ảnh tôi. “Không được kể với ai, nếu không tao sẽ làm nhục nó rồi giết béng đi.”
Ông Whelan quay lại, mặt mũi nhợt nhạt và bẽn lẽn.
“Thưa bà Grey, chồng bà muốn nói chuyện với bà,” ông lắp bắp rồi chỉ tay vào chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn kính giữa chúng tôi.
Cái gì? Không lẽ nào.
“Ông ấy đang chờ máy. Chỉ cần nhấn nút. Tôi sẽ ra ngoài.” Ông ta xem chừng khá ngượng nghịu. Có ai ra lệnh cho ông Whelan phải làm thế đâu. Tôi quắc mắt nhìn ông ta, cảm thấy máu như rút hết khỏi mặt mình khi ông ta lê bước rời khỏi phòng.
Trời ơi là trời! Tôi sẽ phải nói gì với Christian đây? Anh ấy sẽ biết mất.
Rồi sẽ nhảy vào can thiệp. Và gây nguy hiểm cho em gái anh. Tay tôi run lẩy bẩy khi với điện thoại. Tôi cầm máy áp lên tai, cố giữ nhịp thở đều đặn rồi nhấn nút nhận điện.
“Anh à,” tôi cất tiếng, cố gắng một cách vô ích để giữ bình tĩnh.
“Em sắp bỏ anh đi à?” Những lời Christian thốt ra như tiếng thì thào đau đớn, nghẹn ngào.
Gì cơ?
“Không!” Giọng tôi cũng không khác gì giọng nói của anh. Ôi không.
Không lẽ nào. Không được – sao anh lại nghĩ thế? Chuyện tiền bạc ư. Anh ấy nghĩ tôi sắp bỏ đi vì tiền. Và trong khoảnh khắc khủng khiếp ấy, tôi nhận ra cách duy nhất để giữ cho Christian ở một khoảng cách an toàn, ngoài tầm gây nguy hại cho em gái anh, và để bảo vệ cô ấy… là đành nói dối.
“Vâng,” tôi thì thào. Cảm giác đau đớn thiêu đốt khắp cơ thể tôi, nước mắt trào dâng trên khóe mắt.
Anh nấc lên, gần như tiếng nức nở. “Ana, anh…” Giọng anh ấy tắc nghẹn.
Không! Tay tôi áp lên miệng khi cố kiềm chế những cảm xúc đầy xung đột. “Christian, xin anh. Đừng thế.” Tôi cố nén nước mắt chảy ngược lại.
“Em sắp đi à?” Anh hỏi.
“Vâng.”
“Nhưng sao lại là tiền? Có phải luôn chỉ vì tiền không?” Giọng nói đau đớn của anh khẽ như gió thoảng.
Không! Nước mắt lăn đầy trên mặt tôi. “Không phải thế,” tôi lẩm bẩm.
“Năm triệu có đủ không?”
Ôi, xin anh, thôi đi!
“Đủ.”
“Còn đứa bé?” Giọng anh như tiếng vang đứt quãng.
Gì cơ? Tay tôi di chuyển từ miệng xuống dưới bụng. “Em sẽ chăm sóc đứa bé,” tôi lẩm bẩm. Kẹo Con của tôi… Kẹo Con của chúng tôi.
“Em muốn thế hả?”
Không đâu!
“Vâng.”
Anh hít vào thật mạnh. “Lấy hết đi,” anh rít lên.
“Christian,” tôi nức nở. “Đấy là vì anh. Vì gia đình anh. Xin anh. Đừng thế.”
“Lấy hết đi, Anastasia.”
“Christian…” Tôi gần như không cưỡng lại nổi nữa. Suýt kể hết với anh – về Jack, về Mia, về khoản tiền chuộc. Hãy tin em, xin anh! Tôi thầm van nài anh.
“Anh sẽ mãi yêu em.” Giọng anh khản đục, rồi anh gác máy.
“Christian! Không… Em cũng yêu anh.” Thế là mọi chuyện ngốc nghếch ngớ ngẩn chúng tôi đẩy nhau vào mấy ngày vừa qua trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Tôi từng hứa sẽ không bao giờ bỏ anh mà đi. Em sẽ không bỏ anh đâu. Em chỉ đang cố bảo vệ em gái anh. Tôi ngồi thụp xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.
Tôi bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa dè dặt. Whelan bước vào, dù tôi chưa kịp nhận ra. Ông ta cứ ngó nhìn quanh quất mà không dám nhìn thẳng vào tôi. Ông ta quá bối rối.
Ông ta đã gọi anh ấy, khỉ thật! Tôi trừng mắt nhìn ông ta.
“Chồng bà đã đồng ý chi năm triệu đô la trong tài sản của ông ấy, thưa bà Grey. Chuyện này hoàn toàn không bình thường, nhưng vì ông là khách hàng quan trọng của chúng tôi… Ông ấy lại khăng khăng đồng ý… rất dứt khoát.” ông ta ngừng lại và đỏ mặt. Rồi nhíu mày nhìn tôi, không biết vì Christian tỏ ra khác hẳn thường lệ hay vì Whelan không biết phải đối xử với một phụ nữ đang khóc sướt mướt trong phòng làm việc của mình thế nào.
“Bà không sao chứ?” ông ta hỏi.
“Trông tôi có sao không?” Tôi quát lại.
“Tôi rất tiếc, thưa bà. Bà dùng chút nước nhé?”
Tôi rầu rĩ gật đầu. Tôi vừa bỏ mặc chồng mình. Chậc, Christian tưởng tôi làm thế. Cô nàng Tiềm Thức bĩu môi. Vì cậu bảo anh ấy thế còn gì.
“Tôi sẽ bảo nhân viên mang nước cho bà trong khi tôi chuẩn bị tiền.
Nếu bà có thể kí tên ở đây, thưa bà, và viết séc rút tiền mặt rồi cũng kí vào đó.”
Ông ta đặt mẫu phiếu lên bàn. Tôi nguệch ngoạc kí tên vào chỗ trống trên tấm séc, rồi kí tiếp lên tờ phiếu. Anastasia Grey. Nước mắt lăn xuống bàn, suýt nữa thấm vào giấy tờ.
“Tôi sẽ mang cái này đi, thưa bà. Sẽ mất khoảng nửa tiếng để chuẩn bị tiền “
Tôi vội nhìn đồng hồ đeo tay. Jack bảo mất hai tiếng – thế là vừa khít hai tiếng. Tôi gật đầu đồng ý với Whelan, thế là ông ta nhẹ gót rời khỏi phòng, để lại tôi với nỗi đau đớn khổ sở.
Một lát, hay có khi vài phút hoặc rất lâu sau sau – chẳng biết chính xác là bao nhiêu – cô nàng Cười Giả Tạo đi vào mang theo một bình nước cùng một chiếc cốc.
“Mời bà Grey,” cô ta nhẹ nhàng mời rồi đặt chiếc cốc lên mặt bàn và rót đầy nước.
“Cảm ơn cô.” Tôi cầm cốc nước lên uống với vẻ mặt đầy cảm kích.
Cô nàng đi ra, bỏ mặc tôi trong mớ suy nghĩ hốt hoảng và rối như tơ vò. Tôi sẽ hàn gắn mọi chuyện với Christian bằng cách nào đó… nếu chưa quá muộn. Chí ít anh ấy cũng liên quan tới vụ này. Giờ tôi phải tập trung vào Mia. Giả sử Jack nói dối thì sao? Giả sử hắn không hề giữ cô bé? Chắc chắn tôi nên gọi cho cảnh sát.
“Không được nói với ai nếu không tao sẽ làm nhục nó rồi giết béng đi. ” Không được thế. Tôi ngồi tụt vào ghế, cảm nhận thấy sự đụng chạm đầy khích lệ từ khẩu súng của Leila ở thắt lưng, thúc vào lưng tôi. Ai mà tưởng tượng nổi sao tôi lại thấy biết ơn Leila đến thế khi để lại khẩu súng cho tôi dùng lúc này. Ôi, dượng Ray, may làm sao dượng lại dạy con cách dùng súng.
Ôi, dượng Ray ư! Tôi sững người. Dượng hẳn đang mong tôi tới thăm tối nay. Có thể tôi chỉ phải quẳng đống tiền cho Jack. Hắn có thể bỏ đi trong khi tôi đưa Mia về nhà. Ôi, nghe sao vô lý đến vậy!
Chiếc BlackBerry của tôi đổ chuông, giai điệu “Tình yêu anh là Chúa tể lòng em” vang khắp căn phòng. Ôi không! Christian muốn gì nữa? Xoáy sâu mũi dao nhọn vào những vết thương lòng đang nhức nhối trong tôi ư?
“Có phải luôn chỉ vì tiền không?” Ôi, Christian – sao anh có thể nghĩ thế? Cơn tức giận chạy thấu ruột gan tôi. Đúng thế, giận điên lên được.
Thế lại hay. Tôi chuyển cuộc gọi sang hộp thoại. Tôi sẽ đối diện với chồng mình sau.
Có tiếng gõ cửa.
“Thưa bà Grey.” Là Whelan bước vào. “Tiền đã sẵn sàng.”
“Cảm ơn ông.” Tôi đứng dậy và thấy căn phòng sao quay cuồng điên đảo. Tôi nắm vội chiếc ghế.
“Bà Grey, bà thấy khỏe không?”
Tôi gật đầu và nhìn lại ông bằng ánh mắt quý-ngài-hãy-lùi-lại-ngay-cho. Tôi hít một hơi thật sâu để điều hòa hơi thở. Tôi phải hành động thôi.
Nhất định phải làm bằng được. Phải cứu lấy Mia. Tôi kéo gấu áo nỉ có mũ xuống, che đi khẩu súng đang giắt ở lưng quần jean.
Ông Whelan nhăn mặt mở cửa ra vào, tôi thúc mình tiến về phía trước trên đôi chân run lẩy bẩy.
Sawyer đang chờ ở lối vào, lướt mắt một vòng xung quanh. Quái quỷ thật! Mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta nhíu mày, đón chờ phản ứng của tôi. Ơ kìa, anh ta đang giận. Tôi giơ ngón tay trỏ lên ra hiệu cứ-ở-yên-chỗ-anh-một-phút-nữa. Anh ta gật đầu và trả lời vào điện thoại di động. Khỉ thật. Tôi cá rằng đó là Christian. Tôi quay ngoắt đi, suýt đụng vào Whelan đang đứng ngay bên cạnh, rồi đi vào văn phòng nhỏ lúc nãy.
“Có chuyện gì thế bà Grey?” Whelan có vẻ bối rối khi ông ta đi theo tôi quay trở lại.
Sawyer có thể làm hỏng tất cả kế hoạch này. Tôi ngước nhìn Whelan.
“Có người ở ngoài kia tôi không muốn chạm mặt. Có người đang bám theo tôi.”
Mắt Whelan mở lớn.
“Bà có muốn tôi gọi cảnh sát không?”
“Không!” Trời đất ạ, không hề. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Gần ba giờ mười lăm. Jack sẽ gọi lại bất kì lúc nào. Nghĩ đi, Ana, nghĩ cách đi. Whelan nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng và đầy hoang mang. Hẳn ông ta nghĩ tôi khùng lắm đây. Cậu đúng là đò khùng còn gì, cô nàng Tiềm Thức gắt gỏng.
“Tôi cần gọi điện. Ông có thể cho tôi vài phút riêng tư được không?”
“Chắc chắn rồi,” Whelan đáp – tôi chắc chắn ông ta rất cảm kích khi được ra khỏi phòng. Khi ông đóng cửa lại, tôi run lẩy bẩy nhấn số gọidi động của Mia.
“Chà chà, lúc nào mới có thù lao cho tao đây,” Jack đáp lại với giọng điệu khinh khỉnh.
Tôi chẳng có thời gian để ý tới lời lẽ đê tiện của hắn. “Tôi gặp rắc rối.”
“Tao biết rồi. Vệ sĩ của mày bám theo tới ngân hàng.”
Cái gì? Sao hắn biết được?
“Mày sẽ phải cắt đuôi hắn. Tao để một chiếc xe chờ sẵn ở phía sau ngân hàng, SUV màu đen, một chiếc Dodge. Mày có ba phút để tới đó.”
Chiếc Dodge đó ư?
“Sẽ mất hơn ba phút đấy.” Tim tôi lại như vọt ra khỏi lồng ngực.
“Mày sáng dạ lắm nên rất hợp làm con khốn đào mỏ đấy, Grey. Rồi mày sẽ làm được thôi. Khi tới chỗ chiếc xe thì vứt điện thoại đi. Hiểu chưa, con điếm?”
“Rồi.”
“Nói lại!” Hắn quát xẵng.
“Tôi hiểu rồi.”
Hắn ngắt máy.
Chết tiệt! Tôi mở cửa và thấy Whelan đang kiên nhẫn chờ bên ngoài.
“Ông Whelan, tôi cần được giúp đỡ mang túi ra xe. Nó đỗ bên ngoài, phía sau ngân hàng. Chỗ ông có lối ra cửa hậu không?”
Ông ta nhăn mặt.
“Vâng, có. Dành cho nhân viên.”
“Chúng t có thể ra lối đó không? Tôi có thể tránh sự chú ý không mong muốn ở cửa chính.”
“Theo ý bà, bà Grey. Tôi sẽ cử hai nhân viên giúp mang túi và hai bảo vệ theo giám sát. Hoặc bà có thể đi theo tôi?”
“Tôi còn xin ông một đặc ân nữa.”
“Chắc chắn là được rồi, bà Grey.”
HAI PHÚT SAU đám người tùy tùng và tôi đã ra ngoài phố, tiến tới chiếc Dodge. Cửa kính xe hoàn toàn tối đen và không thể biết ai đang ngồi ở sau tay lái. Nhưng khi tới nơi, cửa xe bên người lái mở ra, một phụ nữ mặc toàn màu đen và đội mũ đen kéo sụp xuống mặt bước xuống xe thật duyên dáng. Là Elizabeth làm cùng nhà xuất bản. Chuyện quái gì thế này. Cô ta đi tới cuối chiếc SUV và mở cốp xe. Hai nhân viên ngân hàng trẻ tuổi xách những túi đựng tiền nặng trĩu quăng chúng vào trong xe.
“Chào bà Grey.” Cô ta trơ tráo tới mức còn mỉm cười như thể chúng tôi đang có chuyến đi chơi dã ngoại thân mật.
“Elizabeth.” Giọng tôi lạnh lùng như băng. “Thật hay được gặp cô bên ngoài văn phòng.”
Ông Whelan đằng hắng giọng.
“Được rồi, một buổi chiều rất thú vị, thưa bà Grey,” ông ta nói. Tôi buộc phải tôn trọng nghi thức xã giao khi bắt tay ông ta và cảm ơn ông ta trong khi đầu óc tôi quay cuồng chao đảo. Elizabeth ư? Sao cô ta lại dính líu với Jack? Whelan và nhân viên của ông mất hút trở lại ngân hàng, để lại tôi một mình với trưởng ban nhân sự của nhà xuất bản, người dính dáng vào các vụ bắt cóc, tống tiền, và rất có thể còn nhiều tội danh khác nữa. Tại sao lại thế?
Elizabeth mở cửa hành khách phía sau xe rồi đẩy tôi vào.
“Điện thoại đâu, bà Grey?” Cô ta hỏi, nhìn tôi đề phòng. Tôi đưa nó cho cô ta, cô ta quẳng nó vào thùng rác ở gần đó.
“Thế để bọn chó săn không đánh hơi được nữa,” cô ta nói hằn học.
Người phụ nữ này là ai thế này? Elizabeth đóng sầm cánh cửa chỗ tôi ngồi lại rồi leo lên ghế lái. Tôi liếc lại đằng sau đầy lo lắng trong khi cô ta đánh xe ra đường, đi về phía đông. Chẳng thấy bóng dáng Sawyer đâu cả.
“Elizabeth, các người có tiền rồi. Gọi cho Jack. Bảo hắn thả Mia ra.”
“Tao nghĩ ông ấy muốn đích thân nói cảm ơn mày.”
Chết thật. Tôi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô ta qua gương chiếu hậu.
Cô ta nhợt nhạt và nét cau có đầy lo âu làm hỏng đi khuôn mặt đáng lẽ rất xinh đẹp của cô ta.
“Sao cô lại làm thế, Elizabeth? Tôi tưởng cô không hề ưa Jack.”
Cô ta liếc nhìn tôi thật nhanh qua gương, tôi bắt gặp nỗi đau đớn thoáng hiện trong đôi mắt cô ta.
“Ana, chúng ta sẽ đi tiếp ổn thỏa nếu mày chịu ngậm miệng lại.”
“Nhưng cô không thể làm thế. Thật sai trái.”
“Im đi,” cô ta nhắc, tôi cảm thấy vẻ bực bội trong giọng nói của cô ta.
“Có phải hắn ta nắm giữ cái gì để khống chế cô à?” Tôi hỏi. Mắt cô ta phóng về phía tôi rồi cô ta nhấn mạnh vào chân phanh, khiến tôi xô nhào về phía trước mạnh đến nỗi đập mặt vào tựa lưng của ghế trước.
“Tao đã bảo im mồm,” cô ta gắt lên. “Và tao khuyên mày nên thắt đai an toàn vào.”
Thế là tôi hiểu ra, chắc chắn là thế rồi. Phải có chuyện gì khủng khiếp lắm mới khiến cô ta sẵn lòng làm những chuyện này cho hắn như thế. Tôi thoáng thắc mắc không biết là chuyện gì. Biển thủ công quỹ? Hay chuyện trong đời sống riêng tư? Dính dáng tới tình dục? Tôi rùng mình khi nghĩ tới đây. Christian bảo rằng không có trợ lí nào của Jack chịu tiết lộ gì cả. Có thể tất cả bọn họ có cùng câu chuyện. Đó là lý do vì sao hắn cũng muốn quan hệ với tôi. Cổ họng tôi chợt đắng ngắt vì kinh hoàng trước ý nghĩ này.
Elizabeth lái xe thẳng từ trung tâm Seattle, leo lên những ngọn đồi về phía đông. Rất lâu sau chúng tôi đi qua những khu phố đông dân cư. Tôi kịp đọc một biển tên đường: PHỐ SOUTH IRVING. Cô ta bất thình lình ngoặt trái rẽ vào một con phố vắng vẻ có sân chơi trẻ em bên này đường và bên kia là những lô xe đỗ chen giữa những ngôi nhà gạch lụp xụp không có người ở. Elizabeth đánh xe vào chỗ đỗ rồi dừng lại ở lô nhà gạch cuối cùng.
Cô ta quay sang tôi lầm bầm nói, “Đến lúc rồi.”
Tôi nổi cả da gà vì sợ hãi, chất adrenaline chạy thấu khắp cơ thể.
“Cô không nhất thiết phải làm thế này,” tôi thì thào đáp. Miệng cô ta mím lại đầy giận dữ, rồi cô ta leo ra khỏi xe.
Là vì Mia. Vì Mia. Tôi cầu nguyện, Xin hãy để cô bé được bình an, xin hãy để cô bé được an toàn.
“Đi ra,” Elizabeth quát lên, giật mạnh cửa xe.
Khốn thật. Khi leo ra khỏi xe, hai chân tôi lập cập đến mức tôi không chắc mình có đứng nổi được không. Cơn gió lạnh lúc trời chạng vạng chiều mang theo hương mùa thu mới sang và mùi bụi bặm, mốc meo của những tòa nhà vô chủ.
“Chà chà, xem ai thế này.” Jack đi ra từ sau lối đi hẹp bị bịt kín bên trái tòa nhà. Tóc hắn cắt ngắn. Hắn đã tháo hoa tai và đang mặc complet. Complet cơ đấy? Hắn thong thả bước lại chỗ tôi, lộ rõ vẻ kiêu căng và thù hằn. Nhịp tim tôi như khựng lại.
“Mia đâu?” tôi lắp bắp hỏi, miệng khô khốc đến nỗi không phát rõ thành lời.
“Cứ từng việc một đã, cokhốn,” Jack cười khinh khỉnh, dừng lại ngay trước mặt tôi. Tôi gần như cảm nhận cả vị khinh bỉ toát lên từ hắn. “Tiền đâu?”
Elizabeth đang kiểm tra mấy túi xách trong thùng xe. “Có cả đống tiền mặt đây này,” cô ta thốt lên vẻ kinh sợ, mở ra xem rồi đóng khóa từng chiếc túi.
“Còn điện thoại của nó?”
“Trong thùng rác.”
“Tốt,” Jack nhám nhẳng, rồi bất thình lình hắn vung tay tát tôi thật mạnh. Cú đánh thô bạo không báo trước của hắn khiến tôi ngã dúi xuống đất, đầu tôi cộp xuống nền bê tông đau điếng. Cơn đau như nổ tung trong đầu tôi, mắt tôi giàn giụa nước mắt, mọi thứ trở nên lờ mờ vì choáng váng, kết hợp với nỗi đau bung ra xuyên thấu đầu óc tôi.
Tôi thầm kêu lên tiếng thét đau đớn và kinh hoàng, ôi không – Kẹo Con của tôi. Tiếp theo, Jack hằn học đá một cú thật mạnh vào mạn sườn tôi, hơi thở trong phổi tôi dưới sức ép dữ dội ấy như bị hút hết ra ngoài. Nhắm nghiền mắt lại, tôi cố kìm nén cơn buồn nôn và ra sức nhịn đau, cố hít lấy hơi thở quý giá. Kẹo Con ơi, Kẹo Con của mẹ…
“Đấy là để trả giá cho SIP, con điếm khốn khiếp!” Jack gào lên.
Tôi co hai chân lên, cuộn tròn lại như trái banh để đề phòng cú đánh tiếp theo. Không. Không được thế. Không.
“Jack!” Elizabeth rít lên. “Không phải ở đây. Không thể ở ngay chốn thanh thiên bạch nhật thế này được!”
Hắn dừng lại.
“Con khốn này đáng bị thế!” Hắn nhìn Elizabeth đầy hả hê. Thế là tôi có một giây quý giá với tay ra sau lôi súng ở eo lưng quần jean ra. Run lẩy bẩy, tôi nhắm vào hắn, siết cò và bắn. Viên đạn găm vào ngay phía trên đầu gối, khiến hắn đổ gục xuống trước mặt tôi, la lên đau đớn, giữ lấy đùi trong khi những ngón tay đỏ dần túa máu.
“Chết tiệt!” Jack gầm lên. Tôi quay sang Elizabeth, cô ta há hốc mồm nhìn tôi đầy khiếp sợ, giơ hai tay lên trên đầu. Rồi cô ta mờ dần đi… bóng tối ập xuống. Quái thật… Cô ta đang ở phía cuối đường hầm. Bóng tối bao trùm lấy cô ta. Trùm lên tôi. Từ xa xa, mọi thứ như vỡ ra. Tiếng xe rít lên… tiếng phanh xe… tiếng sập cửa… tiếng la thét… tiếng chạy rầm rập… tiếng bước chân. Khẩu súng rơi khỏi tay tôi.
“Ana!” Tiếng của Christian… Là tiếng Christian… Tiếng kêu đau đớn của Christian. Mia… hãy cứu Mia.
“ANA!”
Bóng tối… rồi yên lặng hoàn toàn.
Bình luận facebook