Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'BÁC SĨ KIỀU RẤT GIỮ LỜI. VÀO ĐI!'
***
Cúp máy, quay sang thoáng nhìn Quan Công, Kiều Mộ đưa tay che miệng ho mấy tiếng, khàn giọng: "Chắc Hoàng Viện vẫn chưa tỉnh. Đợi con bé dậy, anh nói với nó tôi có việc gấp phải về Lâm Châu, tuần sau lúc nào rảnh tôi nhất định sẽ qua với con bé!"
Quan Công gật đầu, đè nén nỗi chua xót trong lòng: "Anh Trì nổi tiếng là mèo chín mạng trong Cục bọn tôi. Anh ấy sẽ ổn thôi! Chị hãy tin tôi!"
Kiều Mộ vẫy vẫy tay, cất bước đi lấy xe.
Tối qua, tâm trạng ông nội thấp thỏm, mất ngủ cả đêm. Trời chưa sáng ông đã chạy sang tìm ông nội Hứa, bảo ông ấy xem một quẻ cho Tiêu Trì. Ông nội Hứa bảo quẻ 'đại hung'. Ông nội Kiều kích động suýt nghẹn thở, chị cả và chị hai không an tâm, bảo Kiều Mộ về Lâm Châu ngay.
Tuy ngoài miệng ông nói Tiêu Trì hãy thông cảm cho mình, thực ra thâm tâm ông còn thích anh hơn cả cô.
Bố mẹ mất đã nhiều năm, cô và Kiều Huy học hành ở bên ngoài. Anh Kiều Huy học thẳng lên tiến sĩ, chỉ nghỉ đông mới về. Tốt nghiệp xong, cô ra nước ngoài luôn. Mấy năm nay, nhà cũng chẳng giống nhà. Cũng là nhờ Tiêu Trì bớt thời gian đến bầu bạn với ông.
Đúng ra, cô nên cảm ơn Tiêu Trì, cảm ơn anh đã thay cô và Kiều Huy ở bên ông.
Lái xe rời khỏi viện điều dưỡng, Kiều Mộ hít một hơi thật sâu, đeo tai nghe gọi điện thoại cho Tiêu Trì. Chẳng lần nào kết nối được, trên chương trình định vị anh cài đặt, vị trí vẫn không hề thay đổi.
Tối qua bão to như vậy, trong thành phố nước ngập sâu tới 60 phân, các tuyến đường bị cấm suốt đêm, nếu anh rơi xuống sông... Nghĩ đến đây, Kiều Mộ buộc mình phải ngừng lại, tập trung lái xe.
Về tới Nhân Tế Đường, chị cả, chị hai và hai anh rể đều có mặt. Ông nội Hứa và ông nội Kiều ngồi trên ghế đá dưới gốc hồng, im lặng nhìn nhau.
"Anh ấy sẽ không sao đâu ạ! Cháu tin anh ấy!" Kiều Mộ bước tới, bình tĩnh cất lời: "Ông ơi, mấy hôm này tạm đóng cửa Nhân Tế Đường cái đã, cháu dẫn Liệt Phong đi tìm anh ấy."
Ông nội thở dài, buồn bực xua tay: "Cháu đi đi!"
Ông nội Hứa cũng xua tay, nhíu mày: "Chính cháu cũng cẩn thận đấy! Trong quẻ bói toàn nước, lành ít dữ nhiều!"
Kiều Mộ nhấp môi, cô gật đầu, cảm ơn các anh chị, rồi gọi Liệt Phong, ra ngoài cửa lấy xe lái đến đội hình cảnh.
Quan Công đã thông báo cho lão Lục đón cô ở cửa. Phó cục trưởng Lương đích thân chỉ huy hành động tìm kiếm Tiêu Trì, bên phòng cháy và các phân cục cũng đã cử gần hai trăm người cùng phối hợp.
Dừng xe đi xuống. Lão Lục tới mở cửa cho Liệt Phong, hai mắt cậu ta giăng đầy tơ máu, mặt mũi ủ ê.
Kiều Mộ khẽ gật đầu, tiếp đó đi thẳng lên lầu.
Lão Lục dắt Liệt Phong, rũ đầu, khàn giọng: ""Chị dâu... Xin lỗi chị...."
"Không phải lỗi của các anh! Đối với anh ấy, mỗi thành viên trong đội cũng là anh em quan trọng nhất của anh ấy." Kiều Mộ không ngừng bước, trái lại còn rảo chân nhanh hơn.
Phòng chỉ huy đặt tại trung tâm chỉ huy, tiếp nhận xử lí tin tức trên tầng 8 của Cục. Gõ cửa, đi vào, phó cục trưởng Lương mang vẻ mặt mệt mỏi, không lên tiếng mà ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Kiều Mộ kéo ghế, ngồi xuống. Để ý thấy trong gạt tàn cạnh tay ông đã đầy tàn thuốc, chung quanh dày đặc khói thuốc, cô cau mày.
Chắc hẳn ông cũng cả đêm không ngủ. Không chỉ ông, bọn lão Lục cũng vậy. Trừ những người tiến hành vây bắt Quách Bằng Hải đêm qua, còn lại đều ở cả đây.
Ngoảnh đầu liếc qua Ngân Kiều ngồi trong góc, Kiều Mộ thu lại tầm mắt, điềm tĩnh nhìn phó cục trưởng Lương: "Chú Lương, chú cho cháu biết, hiện tại cứu hộ đến khu vực dòng nước nào rồi ạ, cháu đi đợi anh ấy."
Sếp phó Lương thở dài, ông phóng to bản đồ mạng lưới sông ngòi Lâm Châu trên màn hình lớn, chỉ vào vị trí dưới cầu Hán Phổ, nói đây là công viên nước được chính quyền thành phố mới quy hoạch, gần hạ lưu, trước mắt bước vào giai đoạn khai phá, địa hình tương đối phức tạp. Nếu Tiêu Trì bị nước cuốn trôi, thì có khả năng xuất hiện tại khu vực này nhất.
Kiều Mộ ngẩng mặt chăm chú nhìn màn hình lớn, cô trầm lặng một phút, sau đó cúi người, đẩy ghế đứng lên, xoay gót đi ra ngoài: "Anh ấy sẽ về thôi ạ! Lão Lục đi theo cháu! Để cậu ấy nói với cháu tình hình còn lại là được."
Dứt lời, cô cũng đã ra khỏi cửa. Lão Lục dắt Liệt Phong, bước chân gấp gáp.
Lúc này, bên cảnh sát vũ trang và bên phòng cháy đang triển khai tìm kiếm toàn diện tại khu vực dòng nước mà sếp phó Lương đã nói, đáng tiếc không có bất cứ phát hiện nào.
Trời vẫn lất phất mưa nhỏ. Kiều Mộ bung ô, dắt Liệt Phong đứng cạnh xe, nhìn những mũi thuyền ẩn hiện giữa đám lau sậy cao vút. Trên đầu, năm chiếc flycam đang lượn khắp tầng không tìm kiếm.
Từ sáng cho tới trưa, lại đến chiều, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Phạm vi tìm kiếm được mở rộng, không ít chó tìm kiếm cứu hộ cũng đã được điều tới. Liệt Phong dường như nhận ra điều gì đó, nó ngồi bên chân Kiều Mộ, thở phì phò đầy bất an.
"Chị dâu, chị ăn tí gì trước đã. Anh Trì... Anh ấy nhất định sẽ ổn thôi!" Lão Lục cầm hộp thức ăn nhanh, che ô đi đến bên Kiều Mộ, cố gắng xốc tinh thần: "Chị đã không ăn uống gì suốt ngày nay rồi!"
"Tôi không sao." Kiều Mộ nhàn nhàn đáp, ánh mắt đăm đăm dõi về phía mặt nước nhuộm ánh hoàng hôn trước mặt.
Tiêu Trì sẽ trở lại, cô biết anh nhất định sẽ trở lại.
Sắc Trời dần dần tối đi, vô số tin tức truyền ra, duy chỉ không có tin tốt.
Công tác tìm kiếm vẫn tiếp tục. Quần áo trên người Kiều Mộ đã ướt gần hết, cô dẫn Liệt Phong về xe, lái tới một khu vực tìm kiếm tiếp theo.
Flycam đã càn quét rất lâu trên những khu vực xung quanh suốt ban ngày mà không phát hiện dấu vết của Tiêu Trì. Giờ đã tối, hoàn toàn không thể sử dụng đến nữa.
Kiều Mộ mở ô đứng cạnh xe, cô khẽ mím môi, nét mặt không buồn, không vui.
9 giờ hơn, vẫn không có tin tức.
Tần Bân gọi điện thoại tới, Kiều Mộ vừa bắt máy anh ta liền hỏi có phải Tiêu Trì xảy ra chuyện không? Cô "ừ" một tiếng rồi im lặng.
"Anh ấy sẽ về thôi!" Tần Bân an ủi Kiều Mộ. Anh ta bảo mình đã đến Lâm Châu, hỏi cô vị trí cụ thể.
Kiều Mộ quay sang lão Lục, hỏi cậu ta người ngoài có thể tới đây đợi cùng không?
Lão Lục gật đầu thật mạnh, tinh thần cậu ta sắp sụp đổ đến nơi rồi. Thời gian càng dài, khả năng tìm được Tiêu Trì càng thấp. Từ lúc anh rơi xuống nước đến giờ đã gần 20 tiếng đồng hồ.
Liếm đôi môi khô khốc, Kiều Mộ từ chối lòng tốt của Tần Bân. Tiêu Trì chắc chắn không mong muốn lúc nhìn thấy cô cũng sẽ thấy cả Tần Bân.
Đợi đến rạng sáng, di động có cuộc gọi. Đờ đẫn lấy điện thoại ra, phát hiện dãy số lạ, mí mắt Kiều Mộ nhảy lên, lập tức nghe máy: "A lô, xin chào!"
"Bác sĩ Kiều!" Giọng Trương Lương Nghiệp xuyên qua sóng điện từ truyền tới, phảng phất xen lẫn thoáng lạnh lẽo: "Đến nhà thờ ngã tư Lão Bách Hối đi, có người muốn gặp cô."
Tim Kiều Mộ đập nhanh hơn, cô vô thức xiết tay thành nắm đấm: "Ai muốn gặp tôi? Tổng giám đốc Trương cũng phải cho tôi biết chút nhỉ!"
"Một mình cô thôi, tôi gửi ảnh của anh ta cho cô xem. Nếu để tôi biết người khác cũng tới, tôi sẽ giết anh ta ngay đấy!" Trương Lương Nghiệp cúp máy, mau chóng gửi lời mời kết bạn với cô qua Wechat, tiếp đó gửi cho cô một bức ảnh.
Kiều Mộ dán mắt vào màn hình ước chừng một phút, đoạn bình tĩnh trả lời: "Tôi đến ngay, sẽ không thông báo cho bất cứ ai."
Quần áo trên người Tiêu Trì ướt đẫm, ngực áo phông nhuốm máu, không biết bị thương bởi súng hay dao, tình trạng không tốt lắm, nhưng vẫn còn sống.
Cất di động, Kiều Mộ đứng tại chỗ vài phút như không có chuyện gì, rồi đi tìm lão Lục, nói ông nội ở nhà một mình đợi tin tức, cô không yên tâm muốn về một chuyến, bảo cậu ta có tin gì thì phải báo cho cô trước nhất.
Lão Lục không nghi ngờ, vành mắt đổ hoe, gật đầu lia lịa.
Kiều Mộ thầm thở phào, dẫn Liệt Phong lên xe, nổ máy lái đi.
Về đêm, đường phố Lâm Châu không còn sự sầm uất náo nhiệt của ban ngày, cả thành phố yên tĩnh hẳn, những tòa nhà cao tầng đứng lặng lẽ dưới màn mưa, đèn pha xe chiếu sáng con đường ngập nước trước mặt, hắt lên ánh vàng kim lấp lánh.
Mở cửa sổ xe, gió lạnh ẩm ướt ùa vào, nháy mắt trên người liền nổi gai ốc.
"Liệt Phong, anh ấy sẽ ổn thôi, phải không?" Kiều Mộ lẩm bẩm, bàn tay vô thức nắm chặt vô lăng, sương lạnh bao trùm khuôn mặt.
Trương Lương Nghiệp không hổ là quân sư của Quách Bằng Hải, ví thử hai người không trở mặt, thì vụ án bọn Tiêu Trì đã điều tra hơn một năm nay e rằng cũng khó nắm được bằng chứng phạm tội của chúng.
Đêm qua, lão ta ở viện điều dưỡng, cách cả trăm cây số ấy vậy mà lão ta còn bố trí người để mắt vào Quách Bằng Hải. Trên đường chạy trốn, lão ta đã cứu Tiêu Trì sau khi anh bị thương.
Thở phù một hơi, mấy lần cô toan tăng tốc vượt quá quy định chạy tới Lão Bách Hối, cuối cùng đều nhịn xuống.
Cô không thể cuống, không thể để bất cứ ai biết, Trương Lương Nghiệp đã bắt được Tiêu Trì và yêu cầu cô đến đó một mình.
Phó Cục trưởng Lương ngồi trong trung tâm chỉ huy thông tin, các lãnh đạo khác của Cục có lẽ cũng ở đó. Nếu thông qua màn hình điện tử, thấy cô tăng tốc, ắt sẽ biết sự việc bất thường.
Về đến Nhân Tế Đường, Kiều Mộ không nói gì, cô lấy xe chị hai, lái tới Lão Bách Hối.
Khi đến nơi đã 2 giờ sáng, hiểu rõ tình trạng bị thương của Tiêu Trì sợ là không đợi được lâu như vậy, cô vẫn không dám để lòng mình rối loạn.
Dám chắc Trương Lương Nghiệp đang nhìn chằm chằm vào mọi cử động của cô, nên không thể làm bừa.
Đỗ xe ngoài cửa nhà thờ, Kiều Mộ ngoảnh đầu nhìn Liệt Phong ngồi trên ghế sau và bảo: "Liệt Phong, chốc nữa tao vào một mình, để cửa xe cho mày. Nếu nghe thấy tiếng tao kêu thì mày nhảy qua tường xông vào nhé!"
Liệt Phong dường như hiểu lời cô nói, nó ngoan ngoãn ngồi im. Kiều Mộ xoa đầu nó, rồi nghiêng mình mở cửa xe, tắt máy, rút chìa khóa đi xuống.
Mấy phút sau, Trương Lương Nghiệp đích thân ra mở cửa, lão ta đề phòng Liệt Phong rất cẩn trọng, tay lăm lăm khẩu súng.
"Tổng giám đốc Trương." Kiều Mộ thờ ơ mở miệng. Cô không biết rốt cuộc bên cạnh lão ta có bao nhiêu người, cho nên không dám để Liệt Phong vừa xuất hiện đã bổ nhào vào gã. Tiêu Trì không thể có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
"Bác sĩ Kiều giữ lời đấy, vào đi!" Cúi đầu nhìn hộp cấp cứu trên tay cô, lão nhíu mày, khuôn mặt trắng bệch, đóng cửa lại, dẫn cô vào sân sau nhà thờ.
Lão Bách Hối còn lâu đời hơn cả Nhân Tế Đường, nhà thờ vốn là khu Tô giới do người nước ngoài xây dựng, thời điểm Lâm Châu tiến hành cải tạo thành phố cũ, suy xét đến việc con đường này có ý nghĩa lịch sử và giá trị nhất định nên không tháo dỡ, mà sửa sang lại theo phong cách ban đầu.
Cách bày trí của nhà thờ cũng vẫn giữ nguyên, đằng trước là phòng cầu nguyện, đằng sau là nơi ở của linh mục.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt Kiều Mộ là Tiêu Trì đang nằm bất tỉnh nhân sự trên đất.
Cô bước tới, điềm tĩnh đặt hộp cấp cứu xuống, vén chiếc áo của anh lên, kiểm tra kỹ càng độ sâu của vết thương.
Vết thương do dao đâm, tình trạng tốt hơn so với cô dự đoán. Sở dĩ anh hôn mê là bởi mất nhiều máu cộng thêm đau đớn và mệt mỏi.
"Cô có thể cứu anh ta nhưng chỉ được phẫu thuật tại đây." Trương Lương Nghiệp đóng cửa ngồi xuống, để khẩu súng lên bàn, lấy băng đạn ra khỏi túi, chậm rãi gỡ sáu viên.
Đạn rơi trên mặt bàn thủy tinh phát ra những tiếng vang chói tay, trong đêm yên ắng, nghe ra cực kỳ rợn người.
Kiều Mộ không buồn ngoảnh đầu, cô mở hộp cấp cứu, chuẩn bị đâu vào đấy công tác trước khi phẫu thuật.
Vết dao không sâu lắm, hơn nữa không nằm ở chỗ hiểm. Vết thương của anh có lẽ do bị dao đâm bừa dưới tình huống vô cùng hỗn loạn.
Chuẩn bị xong hết thảy, Kiều Mộ đeo găng tay, để ý thấy bộ quần áo của linh mục treo trên tường, cô không khỏi lắc đầu cười khổ.
Thảo nào bọn Tiêu Trì dõi mắt vào Trương Lương Nghiệp bao lâu như vậy cũng không tóm được lão.
Chỉ sợ, ngay ngày đầu tiên lão bước chân vào con đường phạm tội thì đã nghĩ ra vô vàn đường lui.
Cất đi những suy nghĩ, Kiều Mộ khâu xong miệng vết thương cho Tiêu Trì, anh cũng tỉnh lại. Khoảnh khắc mở mắt, anh được một phen khiếp vía.
Kiều Mộ ném cho anh ánh mắt mang ẩn ý, khẽ khàng mấp máy môi: "Trương Lương Nghiệp."
Tiêu Trì nhắm mắt. Khi lấy lại bình tĩnh, phút chốc, tim anh nện thình thịch.
Khẽ vỗ lên cánh tay anh một cái, Kiều Mộ vừa thu dọn hộp cấp cứu vừa nói: "Còn mấy hôm nữa Trương Dương sẽ nhận được thông báo nhập học. Cho dù ông bắt chúng tôi làm con tin, cậu ấy cũng không bằng lòng theo ông đâu. Ông nghĩ sao, Tổng giám đốc Trương?"
'BÁC SĨ KIỀU RẤT GIỮ LỜI. VÀO ĐI!'
***
Cúp máy, quay sang thoáng nhìn Quan Công, Kiều Mộ đưa tay che miệng ho mấy tiếng, khàn giọng: "Chắc Hoàng Viện vẫn chưa tỉnh. Đợi con bé dậy, anh nói với nó tôi có việc gấp phải về Lâm Châu, tuần sau lúc nào rảnh tôi nhất định sẽ qua với con bé!"
Quan Công gật đầu, đè nén nỗi chua xót trong lòng: "Anh Trì nổi tiếng là mèo chín mạng trong Cục bọn tôi. Anh ấy sẽ ổn thôi! Chị hãy tin tôi!"
Kiều Mộ vẫy vẫy tay, cất bước đi lấy xe.
Tối qua, tâm trạng ông nội thấp thỏm, mất ngủ cả đêm. Trời chưa sáng ông đã chạy sang tìm ông nội Hứa, bảo ông ấy xem một quẻ cho Tiêu Trì. Ông nội Hứa bảo quẻ 'đại hung'. Ông nội Kiều kích động suýt nghẹn thở, chị cả và chị hai không an tâm, bảo Kiều Mộ về Lâm Châu ngay.
Tuy ngoài miệng ông nói Tiêu Trì hãy thông cảm cho mình, thực ra thâm tâm ông còn thích anh hơn cả cô.
Bố mẹ mất đã nhiều năm, cô và Kiều Huy học hành ở bên ngoài. Anh Kiều Huy học thẳng lên tiến sĩ, chỉ nghỉ đông mới về. Tốt nghiệp xong, cô ra nước ngoài luôn. Mấy năm nay, nhà cũng chẳng giống nhà. Cũng là nhờ Tiêu Trì bớt thời gian đến bầu bạn với ông.
Đúng ra, cô nên cảm ơn Tiêu Trì, cảm ơn anh đã thay cô và Kiều Huy ở bên ông.
Lái xe rời khỏi viện điều dưỡng, Kiều Mộ hít một hơi thật sâu, đeo tai nghe gọi điện thoại cho Tiêu Trì. Chẳng lần nào kết nối được, trên chương trình định vị anh cài đặt, vị trí vẫn không hề thay đổi.
Tối qua bão to như vậy, trong thành phố nước ngập sâu tới 60 phân, các tuyến đường bị cấm suốt đêm, nếu anh rơi xuống sông... Nghĩ đến đây, Kiều Mộ buộc mình phải ngừng lại, tập trung lái xe.
Về tới Nhân Tế Đường, chị cả, chị hai và hai anh rể đều có mặt. Ông nội Hứa và ông nội Kiều ngồi trên ghế đá dưới gốc hồng, im lặng nhìn nhau.
"Anh ấy sẽ không sao đâu ạ! Cháu tin anh ấy!" Kiều Mộ bước tới, bình tĩnh cất lời: "Ông ơi, mấy hôm này tạm đóng cửa Nhân Tế Đường cái đã, cháu dẫn Liệt Phong đi tìm anh ấy."
Ông nội thở dài, buồn bực xua tay: "Cháu đi đi!"
Ông nội Hứa cũng xua tay, nhíu mày: "Chính cháu cũng cẩn thận đấy! Trong quẻ bói toàn nước, lành ít dữ nhiều!"
Kiều Mộ nhấp môi, cô gật đầu, cảm ơn các anh chị, rồi gọi Liệt Phong, ra ngoài cửa lấy xe lái đến đội hình cảnh.
Quan Công đã thông báo cho lão Lục đón cô ở cửa. Phó cục trưởng Lương đích thân chỉ huy hành động tìm kiếm Tiêu Trì, bên phòng cháy và các phân cục cũng đã cử gần hai trăm người cùng phối hợp.
Dừng xe đi xuống. Lão Lục tới mở cửa cho Liệt Phong, hai mắt cậu ta giăng đầy tơ máu, mặt mũi ủ ê.
Kiều Mộ khẽ gật đầu, tiếp đó đi thẳng lên lầu.
Lão Lục dắt Liệt Phong, rũ đầu, khàn giọng: ""Chị dâu... Xin lỗi chị...."
"Không phải lỗi của các anh! Đối với anh ấy, mỗi thành viên trong đội cũng là anh em quan trọng nhất của anh ấy." Kiều Mộ không ngừng bước, trái lại còn rảo chân nhanh hơn.
Phòng chỉ huy đặt tại trung tâm chỉ huy, tiếp nhận xử lí tin tức trên tầng 8 của Cục. Gõ cửa, đi vào, phó cục trưởng Lương mang vẻ mặt mệt mỏi, không lên tiếng mà ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Kiều Mộ kéo ghế, ngồi xuống. Để ý thấy trong gạt tàn cạnh tay ông đã đầy tàn thuốc, chung quanh dày đặc khói thuốc, cô cau mày.
Chắc hẳn ông cũng cả đêm không ngủ. Không chỉ ông, bọn lão Lục cũng vậy. Trừ những người tiến hành vây bắt Quách Bằng Hải đêm qua, còn lại đều ở cả đây.
Ngoảnh đầu liếc qua Ngân Kiều ngồi trong góc, Kiều Mộ thu lại tầm mắt, điềm tĩnh nhìn phó cục trưởng Lương: "Chú Lương, chú cho cháu biết, hiện tại cứu hộ đến khu vực dòng nước nào rồi ạ, cháu đi đợi anh ấy."
Sếp phó Lương thở dài, ông phóng to bản đồ mạng lưới sông ngòi Lâm Châu trên màn hình lớn, chỉ vào vị trí dưới cầu Hán Phổ, nói đây là công viên nước được chính quyền thành phố mới quy hoạch, gần hạ lưu, trước mắt bước vào giai đoạn khai phá, địa hình tương đối phức tạp. Nếu Tiêu Trì bị nước cuốn trôi, thì có khả năng xuất hiện tại khu vực này nhất.
Kiều Mộ ngẩng mặt chăm chú nhìn màn hình lớn, cô trầm lặng một phút, sau đó cúi người, đẩy ghế đứng lên, xoay gót đi ra ngoài: "Anh ấy sẽ về thôi ạ! Lão Lục đi theo cháu! Để cậu ấy nói với cháu tình hình còn lại là được."
Dứt lời, cô cũng đã ra khỏi cửa. Lão Lục dắt Liệt Phong, bước chân gấp gáp.
Lúc này, bên cảnh sát vũ trang và bên phòng cháy đang triển khai tìm kiếm toàn diện tại khu vực dòng nước mà sếp phó Lương đã nói, đáng tiếc không có bất cứ phát hiện nào.
Trời vẫn lất phất mưa nhỏ. Kiều Mộ bung ô, dắt Liệt Phong đứng cạnh xe, nhìn những mũi thuyền ẩn hiện giữa đám lau sậy cao vút. Trên đầu, năm chiếc flycam đang lượn khắp tầng không tìm kiếm.
Từ sáng cho tới trưa, lại đến chiều, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Phạm vi tìm kiếm được mở rộng, không ít chó tìm kiếm cứu hộ cũng đã được điều tới. Liệt Phong dường như nhận ra điều gì đó, nó ngồi bên chân Kiều Mộ, thở phì phò đầy bất an.
"Chị dâu, chị ăn tí gì trước đã. Anh Trì... Anh ấy nhất định sẽ ổn thôi!" Lão Lục cầm hộp thức ăn nhanh, che ô đi đến bên Kiều Mộ, cố gắng xốc tinh thần: "Chị đã không ăn uống gì suốt ngày nay rồi!"
"Tôi không sao." Kiều Mộ nhàn nhàn đáp, ánh mắt đăm đăm dõi về phía mặt nước nhuộm ánh hoàng hôn trước mặt.
Tiêu Trì sẽ trở lại, cô biết anh nhất định sẽ trở lại.
Sắc Trời dần dần tối đi, vô số tin tức truyền ra, duy chỉ không có tin tốt.
Công tác tìm kiếm vẫn tiếp tục. Quần áo trên người Kiều Mộ đã ướt gần hết, cô dẫn Liệt Phong về xe, lái tới một khu vực tìm kiếm tiếp theo.
Flycam đã càn quét rất lâu trên những khu vực xung quanh suốt ban ngày mà không phát hiện dấu vết của Tiêu Trì. Giờ đã tối, hoàn toàn không thể sử dụng đến nữa.
Kiều Mộ mở ô đứng cạnh xe, cô khẽ mím môi, nét mặt không buồn, không vui.
9 giờ hơn, vẫn không có tin tức.
Tần Bân gọi điện thoại tới, Kiều Mộ vừa bắt máy anh ta liền hỏi có phải Tiêu Trì xảy ra chuyện không? Cô "ừ" một tiếng rồi im lặng.
"Anh ấy sẽ về thôi!" Tần Bân an ủi Kiều Mộ. Anh ta bảo mình đã đến Lâm Châu, hỏi cô vị trí cụ thể.
Kiều Mộ quay sang lão Lục, hỏi cậu ta người ngoài có thể tới đây đợi cùng không?
Lão Lục gật đầu thật mạnh, tinh thần cậu ta sắp sụp đổ đến nơi rồi. Thời gian càng dài, khả năng tìm được Tiêu Trì càng thấp. Từ lúc anh rơi xuống nước đến giờ đã gần 20 tiếng đồng hồ.
Liếm đôi môi khô khốc, Kiều Mộ từ chối lòng tốt của Tần Bân. Tiêu Trì chắc chắn không mong muốn lúc nhìn thấy cô cũng sẽ thấy cả Tần Bân.
Đợi đến rạng sáng, di động có cuộc gọi. Đờ đẫn lấy điện thoại ra, phát hiện dãy số lạ, mí mắt Kiều Mộ nhảy lên, lập tức nghe máy: "A lô, xin chào!"
"Bác sĩ Kiều!" Giọng Trương Lương Nghiệp xuyên qua sóng điện từ truyền tới, phảng phất xen lẫn thoáng lạnh lẽo: "Đến nhà thờ ngã tư Lão Bách Hối đi, có người muốn gặp cô."
Tim Kiều Mộ đập nhanh hơn, cô vô thức xiết tay thành nắm đấm: "Ai muốn gặp tôi? Tổng giám đốc Trương cũng phải cho tôi biết chút nhỉ!"
"Một mình cô thôi, tôi gửi ảnh của anh ta cho cô xem. Nếu để tôi biết người khác cũng tới, tôi sẽ giết anh ta ngay đấy!" Trương Lương Nghiệp cúp máy, mau chóng gửi lời mời kết bạn với cô qua Wechat, tiếp đó gửi cho cô một bức ảnh.
Kiều Mộ dán mắt vào màn hình ước chừng một phút, đoạn bình tĩnh trả lời: "Tôi đến ngay, sẽ không thông báo cho bất cứ ai."
Quần áo trên người Tiêu Trì ướt đẫm, ngực áo phông nhuốm máu, không biết bị thương bởi súng hay dao, tình trạng không tốt lắm, nhưng vẫn còn sống.
Cất di động, Kiều Mộ đứng tại chỗ vài phút như không có chuyện gì, rồi đi tìm lão Lục, nói ông nội ở nhà một mình đợi tin tức, cô không yên tâm muốn về một chuyến, bảo cậu ta có tin gì thì phải báo cho cô trước nhất.
Lão Lục không nghi ngờ, vành mắt đổ hoe, gật đầu lia lịa.
Kiều Mộ thầm thở phào, dẫn Liệt Phong lên xe, nổ máy lái đi.
Về đêm, đường phố Lâm Châu không còn sự sầm uất náo nhiệt của ban ngày, cả thành phố yên tĩnh hẳn, những tòa nhà cao tầng đứng lặng lẽ dưới màn mưa, đèn pha xe chiếu sáng con đường ngập nước trước mặt, hắt lên ánh vàng kim lấp lánh.
Mở cửa sổ xe, gió lạnh ẩm ướt ùa vào, nháy mắt trên người liền nổi gai ốc.
"Liệt Phong, anh ấy sẽ ổn thôi, phải không?" Kiều Mộ lẩm bẩm, bàn tay vô thức nắm chặt vô lăng, sương lạnh bao trùm khuôn mặt.
Trương Lương Nghiệp không hổ là quân sư của Quách Bằng Hải, ví thử hai người không trở mặt, thì vụ án bọn Tiêu Trì đã điều tra hơn một năm nay e rằng cũng khó nắm được bằng chứng phạm tội của chúng.
Đêm qua, lão ta ở viện điều dưỡng, cách cả trăm cây số ấy vậy mà lão ta còn bố trí người để mắt vào Quách Bằng Hải. Trên đường chạy trốn, lão ta đã cứu Tiêu Trì sau khi anh bị thương.
Thở phù một hơi, mấy lần cô toan tăng tốc vượt quá quy định chạy tới Lão Bách Hối, cuối cùng đều nhịn xuống.
Cô không thể cuống, không thể để bất cứ ai biết, Trương Lương Nghiệp đã bắt được Tiêu Trì và yêu cầu cô đến đó một mình.
Phó Cục trưởng Lương ngồi trong trung tâm chỉ huy thông tin, các lãnh đạo khác của Cục có lẽ cũng ở đó. Nếu thông qua màn hình điện tử, thấy cô tăng tốc, ắt sẽ biết sự việc bất thường.
Về đến Nhân Tế Đường, Kiều Mộ không nói gì, cô lấy xe chị hai, lái tới Lão Bách Hối.
Khi đến nơi đã 2 giờ sáng, hiểu rõ tình trạng bị thương của Tiêu Trì sợ là không đợi được lâu như vậy, cô vẫn không dám để lòng mình rối loạn.
Dám chắc Trương Lương Nghiệp đang nhìn chằm chằm vào mọi cử động của cô, nên không thể làm bừa.
Đỗ xe ngoài cửa nhà thờ, Kiều Mộ ngoảnh đầu nhìn Liệt Phong ngồi trên ghế sau và bảo: "Liệt Phong, chốc nữa tao vào một mình, để cửa xe cho mày. Nếu nghe thấy tiếng tao kêu thì mày nhảy qua tường xông vào nhé!"
Liệt Phong dường như hiểu lời cô nói, nó ngoan ngoãn ngồi im. Kiều Mộ xoa đầu nó, rồi nghiêng mình mở cửa xe, tắt máy, rút chìa khóa đi xuống.
Mấy phút sau, Trương Lương Nghiệp đích thân ra mở cửa, lão ta đề phòng Liệt Phong rất cẩn trọng, tay lăm lăm khẩu súng.
"Tổng giám đốc Trương." Kiều Mộ thờ ơ mở miệng. Cô không biết rốt cuộc bên cạnh lão ta có bao nhiêu người, cho nên không dám để Liệt Phong vừa xuất hiện đã bổ nhào vào gã. Tiêu Trì không thể có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
"Bác sĩ Kiều giữ lời đấy, vào đi!" Cúi đầu nhìn hộp cấp cứu trên tay cô, lão nhíu mày, khuôn mặt trắng bệch, đóng cửa lại, dẫn cô vào sân sau nhà thờ.
Lão Bách Hối còn lâu đời hơn cả Nhân Tế Đường, nhà thờ vốn là khu Tô giới do người nước ngoài xây dựng, thời điểm Lâm Châu tiến hành cải tạo thành phố cũ, suy xét đến việc con đường này có ý nghĩa lịch sử và giá trị nhất định nên không tháo dỡ, mà sửa sang lại theo phong cách ban đầu.
Cách bày trí của nhà thờ cũng vẫn giữ nguyên, đằng trước là phòng cầu nguyện, đằng sau là nơi ở của linh mục.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt Kiều Mộ là Tiêu Trì đang nằm bất tỉnh nhân sự trên đất.
Cô bước tới, điềm tĩnh đặt hộp cấp cứu xuống, vén chiếc áo của anh lên, kiểm tra kỹ càng độ sâu của vết thương.
Vết thương do dao đâm, tình trạng tốt hơn so với cô dự đoán. Sở dĩ anh hôn mê là bởi mất nhiều máu cộng thêm đau đớn và mệt mỏi.
"Cô có thể cứu anh ta nhưng chỉ được phẫu thuật tại đây." Trương Lương Nghiệp đóng cửa ngồi xuống, để khẩu súng lên bàn, lấy băng đạn ra khỏi túi, chậm rãi gỡ sáu viên.
Đạn rơi trên mặt bàn thủy tinh phát ra những tiếng vang chói tay, trong đêm yên ắng, nghe ra cực kỳ rợn người.
Kiều Mộ không buồn ngoảnh đầu, cô mở hộp cấp cứu, chuẩn bị đâu vào đấy công tác trước khi phẫu thuật.
Vết dao không sâu lắm, hơn nữa không nằm ở chỗ hiểm. Vết thương của anh có lẽ do bị dao đâm bừa dưới tình huống vô cùng hỗn loạn.
Chuẩn bị xong hết thảy, Kiều Mộ đeo găng tay, để ý thấy bộ quần áo của linh mục treo trên tường, cô không khỏi lắc đầu cười khổ.
Thảo nào bọn Tiêu Trì dõi mắt vào Trương Lương Nghiệp bao lâu như vậy cũng không tóm được lão.
Chỉ sợ, ngay ngày đầu tiên lão bước chân vào con đường phạm tội thì đã nghĩ ra vô vàn đường lui.
Cất đi những suy nghĩ, Kiều Mộ khâu xong miệng vết thương cho Tiêu Trì, anh cũng tỉnh lại. Khoảnh khắc mở mắt, anh được một phen khiếp vía.
Kiều Mộ ném cho anh ánh mắt mang ẩn ý, khẽ khàng mấp máy môi: "Trương Lương Nghiệp."
Tiêu Trì nhắm mắt. Khi lấy lại bình tĩnh, phút chốc, tim anh nện thình thịch.
Khẽ vỗ lên cánh tay anh một cái, Kiều Mộ vừa thu dọn hộp cấp cứu vừa nói: "Còn mấy hôm nữa Trương Dương sẽ nhận được thông báo nhập học. Cho dù ông bắt chúng tôi làm con tin, cậu ấy cũng không bằng lòng theo ông đâu. Ông nghĩ sao, Tổng giám đốc Trương?"
Bình luận facebook