Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
1.
A Đỗ và tôi học chung trường cấp ba, vốn tưởng rằng cậu ấy chỉ thích tôi mà thôi.
Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng A Đỗ có thể vì tôi mà đánh người.
“Tiểu Chi, cậu nói chuyện đi, sao cậu không nói gì? Thầy ấy đối xử với cậu như vậy, tôi tát thầy ấy một cái thì đã sao?” Trên đường về nhà, tôi đi về phía trước mà không nói tiếng nào, còn A Đỗ khoanh tay, đối mặt với tôi, bước giật lùi về sau.
Cậu ấy đi lùi nhưng cũng đi rất thẳng, giống như có mắt ở sau lưng vậy.
“Chuyện của tôi không cần cậu quản.” Tôi nói với A Đỗ một cách mất kiên nhẫn.
“Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, sao tôi có thể mặc kệ được chứ.” A Đỗ nhướng mày. Chàng trai mười bảy tuổi lớn rất nhanh, không bao lâu ống quần của cậu ấy lại ngắn một khúc, để lộ cổ chân mảnh khảnh và gầy, xương ở mắt cá chân có một chỗ rất đẹp nhô lên.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu đi về phía trước.
A Đỗ thật sự phiền phức, cậu ấy đã tung tin trong trường, nói tôi được cậu ấy che chở, biết điều thì đi vòng qua tôi.
Cái này thì tốt, những đứa con trai khác không dám tới trêu chọc tôi.
Nhưng tiền ăn tháng sau của tôi cũng không còn hi vọng gì nữa.
Tôi trầm mặc, A Đỗ lại đi hiểu nhầm sang chuyện khác.
“Tiểu Chi, yên tâm đi. Không phải anh trai của Nhị Manh Tử mở vũ trường ở trên thị trấn sao? Giáo viên chủ nhiệm không dám đụng tới anh trai của tên đó, nhưng tôi dám!”
Tôi nghe ra giọng điệu an ủi trong lời nói của cậu ấy, chẳng lẽ cậu ấy còn cho rằng tôi đang lo lắng cho cậu ấy sao?
Tôi mới không thèm lo lắng cho cậu ấy. Tôi chỉ là không muốn bị ràng buộc với cậu ấy mà thôi.
Nhưng tôi không quên, lúc ấy cùng học trường tiểu học dành cho trẻ em nhập cư, mọi người nhìn thấy A Đỗ che chở cho tôi như thế, sau đó bịa đặt hai người chúng tôi là “vợ chồng”, có quan hệ mập mờ.
“Trên đối dưới, nhỏ đối lớn, trước đối sau, trái đối phải, nhiều đối ít, già đối trẻ, nam đối nữ, A Đỗ đối Tiểu Chi, ha ha ha ha!” Những lời đùa giỡn của các bạn học vẫn còn ở bên tai.
Cái gì A Đỗ đối Tiểu Chi, tôi không cần A Đỗ.
Bởi vì A Đỗ không có tiền. Nhà cậu ấy cũng nghèo như nhà tôi.
“Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu.” Một cơn gió thổi qua mặt đường trống trải, thổi bay mùi khói thải của động cơ diesel và bụi mịn qua đây, tôi dụi mắt.
Tôi nói rất kiên quyết, A Đỗ dừng bước, do dự đứng yên tại chỗ.
Ba năm thanh niên đầu cạo bóng loáng từ sau dãy nhà kho sắt thò đầu ra, cười hì hì nói với A Đỗ: “Đại ca, anh lại bị hắt hủi à? Tại sao chị dâu không để ý tới anh vậy?”
Mấy thanh niên này đều là tay chân của A Đỗ, nghe thấy bọn họ gọi tôi là chị dâu, tôi khó chịu bĩu môi. A Đỗ nhận ra sắc mặt tôi thay đổi, liền quát mắng với mấy thanh niên kia: “Hầu Tử, Qua Bì, đây là Tiểu Chi, tụi mày đừng gọi bậy. Đừng có ở đó mà theo dõi tao.”
“Tiểu Chi không phải là chị dâu.” Hầu Tử chuồn ra từ phía sau nhà kho sắt, trên mặt nở nụ cười ngứa đòn.
A Đỗ tát một cái ở sau đầu cậu ta “Đi đi đi, đi qua một bên.” A Đỗ rõ ràng cũng là tên côn đồ, nhưng trong khí chất lưu manh của cậu ấy vẫn còn có một chút chính trực, so với Hầu Tử và Qua Bì thì sáng sủa hơn một chút.
Chỉ là, giờ khắc này, sắc mặt A Đỗ có chút mất tự nhiên, giống như cậu ấy đã làm việc gì đó đáng xấu hổ làm tổn hại đến uy phong của cậu. Ánh mặt trời của mùa hè nóng rực xuyên qua các khe hở trên mái tôn chiếu xuống mặt cậu ấy, chia đường nét rõ ràng trên mặt cậu ấy thành hai nửa đối xứng.
Cậu ấy híp mắt, mắt một mí, mắt hình tam giác, chiếc mũi hơi thô, đôi môi đầy đặn giống như trái cây, kết hợp với tính tình ngỗ nghịch của cậu ấy, thật ra cũng khá ưa nhìn.
Nhóm thanh niên thè lười, cười hi hi ha ha rồi bỏ đi.
Tôi tiếp tục bước nhanh về phía trước. Còn tưởng rằng A Đỗ không đi theo tôi nữa, nhưng chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng của cậu ấy lại vang lên sau lưng tôi, chạy đến bên cạnh tôi, đứng nghiêm rồi dừng lại.
“Làm gì vậy?” Tôi ổn định bước chân, cảm thấy sự kiên nhẫn ngày hôm nay của mình đã cạn kiệt.
Một cây kem đậu xanh bọc trong giấy bóng kính trong suốt được đưa đến trước mặt tôi. Ở đầu bên kia của cây kem là bàn tay vạm vỡ màu đồng của A Đỗ. Có lẽ bởi vì làm việc nặng, nên khớp xương ngón tay của cậu ấy hơi thô, nhưng suy cho cùng là một bàn tay cơ bắp rõ ràng, đẹp hơn nhiều so với bàn tay trắng nõn mập mạp của đám thiếu gia nhà giàu.
Kem đậu xanh.
Tôi vô thức li3m môi. Lần trước mẹ sai tôi đi làm việc vặt, tôi mua kem với hai xu còn thừa, vui vẻ cầm về nhà còn chưa kịp ăn, mẹ tôi đã nhẹ nhàng nói: “Bỏ kem vào trong chén đi, chờ anh mày tan học về rồi ăn.”
Nhưng bây giờ tôi không nông cạn như vậy. Không phải không biết của biếu là của lo, của cho là của nợ.
“Không ăn.” Tôi thậm chí không nhìn cây kem đã bỏ đi.
“Ồ.” A Đỗ thất vọng lên tiếng. Sau đó “bịch” một tiếng, cây kem kia vẽ một đường parabol xinh đẹp trong không trung, bị ném vào thùng rác sắt bên đường.
2.
Mùa hè, trên bàn ăn chỉ có bí xanh xào thịt heo và rau muống. Tôi và mấy miếng cơm, lắp bắp mở miệng: "Giáo viên chủ nhiệm nói con nộp năm mươi tệ tiền tài liệu."
"Con gái học nhiều như vậy làm gì?" Mẹ cũng không ngước mắt lên, gắp một miếng thịt heo vào chén anh tôi. Anh tôi không kiên nhẫn gạt miếng thịt heo kia ra ngoài.
"Ngày nào cũng ăn thịt heo, ăn đến ngán luôn rồi, không thể ăn món khác sao?"
"Ngoan, ăn thịt heo còn không phải vì để thế chấp nhà, thế chấp nhà còn không phải về sau con có nhà để cưới vợ sao? Có thể ăn thịt heo là đã tốt lắm rồi." Mẹ nhẹ giọng an ủi.
Ba tôi rót một ly rượu, nốc một cách thích thú. Cả người ông ta toàn mùi rượu, giống như ngâm cả người trong thùng rượu chín chín tám mươi mốt ngày, rồi uống ngon lành.
Chuyện tôi phải nộp tiền tài liệu này, cứ như vậy bị gạt qua, không ai nhắc tới nữa. Ăn xong và rửa chén, nhìn bọn họ ngồi trên sofa xem TV, tôi chui xuống gầm giường, lôi một hộp đựng giày ra, mở ra. Tôi cầm lấy sách bài tập cũ lên, tôi đã kẹp trong sách bài tập một trăm hai mươi tệ còn dư lại từ công việc hè của mình, nhưng tất cả đã không cánh mà bay.
Tiền tài liệu của tôi chỉ có thể trông cậy vào một trăm hai mươi tệ này. Hơn nữa một ít tiền này dùng để phòng hờ cho những trường hợp khác, ví dụ như cắt tóc, mua băng vệ sinh gì đó.
Ở trong nhà này, chỉ có một người trộm tiền của tôi một cách trắng trợn.
Tôi lập tức nổi giận, thuận tay cầm lấy cái gối trên giường, hung hăng đập cái gối lên khuôn mặt béo phì của anh tôi.
"Làm gì vậy?" Anh ta vỗ tay vịn sofa, đứng dậy, thịt mỡ bên hông lắc lư mấy cái.
"Anh lấy tiền tôi để trong hộp giày, trả lại cho tôi ngay." Tôi tức giận đến ngạt thở.
“Cái này à. Em gái, tiền của em còn không phải là tiền của anh sao? Đồ trong nhà chúng ta không phải cũng là của anh sao, đều là của anh.” Anh ta cười toe toét, không định để ý đến tôi nữa, tiếp tục ngồi xuống xem TV.
Tôi tức giận đến mức không nhịn nổi, quay mặt nhìn về phía mẹ: “Mẹ, con muốn năm mươi tệ. Cho con năm mươi tệ.”
“Không có, tiền tiền tiền, đã bảo mày đừng đi học, mày còn không nghe.” Mắt mẹ tôi vẫn nhìn chăm chú vào TV như cũ. “Mày cũng trưởng thành rồi, bản thân nên biết kiếm tiền như thế nào, tao nuôi mày đến mười lăm tuổi còn chưa đủ lâu sao? Còn muốn tao nuôi mày cả đời à?” Bà duỗi ngón tay, chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Trong kiot bên đó tuyển gái gội đầu, mày đi gội đầu vài lần cho người khác, không phải đã có tiền rồi sao?”
Ngày hôm sau tới trường học.
“Tiểu Chi, tổ chúng ta chỉ còn cậu là chưa nộp tiền tài liệu đó.” Tổ trưởng đứng trước bàn tôi, gõ lên bàn tôi nói.
“Tớ quên chưa nói người nhà. Ngày mai tớ nộp.”
Tổ trưởng rời đi. Lát sau, tôi nghe thấy giọng của tổ trưởng đang lầm bầm với một bạn nữ khác.
“Đã là ngày thứ ba rồi, còn không chịu nộp tiền tài liệu. Cậu ấy không muốn đi học nữa à?”
“Chậc, chắc chắn cậu ta đã lấy tiền đi mua quần áo với đồ trang điểm rồi, quyến rũ bạn học nam. Ngày đó, tớ còn bắt gặp cậu ta ở trong rừng cây với Tiểu Béo lớp mười…”
Họ nói của họ, tôi làm của tôi. Giả vờ không nghe thấy. Chẳng qua là bọn họ đảo ngược quan hệ nhân quả. Không phải tôi lấy tiền để trang điểm cho mình rồi đi quyến rũ đàn ông, mà là vì tiền, tôi đành phải cho những kẻ có tiền trong trường một chút lợi ích.
Ví dụ như, cho bọn họ nắm tay gì đó. Cùng lắm là cho ôm một cái. Hôn là không thể.
Chỉ là vì mối quan hệ với A Đỗ, càng ngày càng ít cậu ấm nhà giàu dám đối tốt với tôi.
Sau khi tan học, tôi đến rừng cây nhỏ như thường lệ, hôm nay tôi vẫn mặc váy ngắn và áo sơ mi trắng. Kỳ thật, tôi biết bản thân tôi lớn lên không xấu. Từ những ánh mắt của đám con trai tuổi dậy thì đó là có thể nhìn ra.
Thật không biết tại sao ba mẹ tôi trông xấu xí, anh tôi cũng xấu xí, lại có thể sinh ra tôi chứ?
Tôi đã vô số lần ảo tưởng mình không phải do bọn họ sinh ra, chỉ là được nhận nuôi. Nhưng mà, sự giống nhau nho nhỏ từ những đường nét trên ngũ quan đã bóp ch3t chút ảo tưởng này của tôi.
Tiểu Béo cầm một cái bánh mì đậu đỏ cho tôi. Còn có một gói chân gà ớt ngâm tiêu.
“Có thể nắm hai phút.” Tôi nhìn đồ ăn trong tay Tiểu Béo.
“Ba phút.” Tiểu Béo cò kè mặc cả với tôi.
“Hai phút rưỡi.” Tôi uể oải nói.
“Được.” Bàn tay mềm mại của Tiểu Béo sờ lên tay trái tôi. Bàn tay cậu ta rất mềm, một bàn tay được chăm sóc tốt, chưa bao giờ làm lụng vất vả, ngón tay mập mạp mềm mại. Nghe nói gia đình Tiểu Béo kinh doanh bất động sản.
Tay phải tôi cầm lấy bánh mì, dùng hàm răng xé mở túi, ăn một cách ngon lành.
Bánh mì đậu đỏ ăn ngon thật.
Tiểu Béo đặt hai tay lên tay tôi. Không hiểu sao tôi đột nhiên nhớ tới tay của A Đỗ. Có lẽ bởi vì chơi bóng rổ, nên móng tay A Đỗ luôn được cắt rất ngắn, vừa vặn che được rìa thịt móng tay. Tay của cậu ấy không phải lúc nào cũng sạch sẽ. Bởi vì cậu ấy làm đủ thứ công việc, từ sửa chữa thiết bị điện gia dụng, sửa máy chơi game, đến sửa xe motor. Cho nên tay cậu ấy lúc nào cũng dính dầu máy, khớp xương cũng rất thô.
Một đôi tay rất nam tính. Nhưng A Đỗ mới mười sáu tuổi.
“Hết hai phút rưỡi rồi.” Tôi rút tay mình ra khỏi tay Tiểu Béo. Tôi mở gói chân gà ớt ngâm tiêu ra và bắt đầu ăn. Điểm này của Tiểu Béo rất tốt, cậu ta sẽ không bám riết tôi không tha khi hết giờ. Đó là phạm vi tôi có thể kiểm soát.
Chân gà cay đến mức tôi suýt xoa.
Tiểu Béo nhìn chằm chằm sườn mặt của tôi, nhìn đến ngốc luôn. “Tiểu Chi, làm bạn gái tớ đi.” Cậu ta lại một lần nữa nói như vậy với tôi.
Tôi không để ý tới cậu ta. Tiếp tục suýt xoa. Tôi không thể làm bạn gái của Tiểu Béo. Tôi mới mười sáu tuổi, sau này tôi còn muốn rời khỏi thị trấn nhỏ này nữa.
Tiểu Béo thở dài.
“Bị cay rồi à? Tớ đi mua cho cậu chai nước.”
Ở trong căn tin, tôi nhìn thấy trong bóp tiền màu đen của Tiểu Béo, tất cả đều là tờ một trăm, một chồng rất dày được kẹp trong bóp tiền.
Vừa đi về phía rừng cây nhỏ, vừa uống nước khoáng.
Tôi lại nghĩ tới tiền tài liệu vẫn chưa được giải quyết….
Tôi nói với Tiểu Béo: “Tôi cho cậu nắm tay một giờ, cậu cho tôi năm mươi tệ.” Tôi cố gắng nói câu này tùy tiện nhất có thể. Lúc nói chuyện, tôi vô tình xoa gương mặt của mình. Trên mặt tôi lấm tấm mồ hôi, tôi lấy chiếc gương nhỏ ra nhìn, thấy gương mặt hồng hào non nớt của mình đỏ bừng.
Tiểu Béo nuốt nước miếng, nói với tôi: “Tớ cho cậu năm mươi tệ, cậu cho tớ hôn một cái. Tớ không hôn môi, tớ chỉ… hôn má cậu.”
Tôi không biết nên đồng ý hay không.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng mang theo chút tức giận gọi tên của tôi.
“Tiểu Chi!”
A Đỗ và tôi học chung trường cấp ba, vốn tưởng rằng cậu ấy chỉ thích tôi mà thôi.
Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng A Đỗ có thể vì tôi mà đánh người.
“Tiểu Chi, cậu nói chuyện đi, sao cậu không nói gì? Thầy ấy đối xử với cậu như vậy, tôi tát thầy ấy một cái thì đã sao?” Trên đường về nhà, tôi đi về phía trước mà không nói tiếng nào, còn A Đỗ khoanh tay, đối mặt với tôi, bước giật lùi về sau.
Cậu ấy đi lùi nhưng cũng đi rất thẳng, giống như có mắt ở sau lưng vậy.
“Chuyện của tôi không cần cậu quản.” Tôi nói với A Đỗ một cách mất kiên nhẫn.
“Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, sao tôi có thể mặc kệ được chứ.” A Đỗ nhướng mày. Chàng trai mười bảy tuổi lớn rất nhanh, không bao lâu ống quần của cậu ấy lại ngắn một khúc, để lộ cổ chân mảnh khảnh và gầy, xương ở mắt cá chân có một chỗ rất đẹp nhô lên.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu đi về phía trước.
A Đỗ thật sự phiền phức, cậu ấy đã tung tin trong trường, nói tôi được cậu ấy che chở, biết điều thì đi vòng qua tôi.
Cái này thì tốt, những đứa con trai khác không dám tới trêu chọc tôi.
Nhưng tiền ăn tháng sau của tôi cũng không còn hi vọng gì nữa.
Tôi trầm mặc, A Đỗ lại đi hiểu nhầm sang chuyện khác.
“Tiểu Chi, yên tâm đi. Không phải anh trai của Nhị Manh Tử mở vũ trường ở trên thị trấn sao? Giáo viên chủ nhiệm không dám đụng tới anh trai của tên đó, nhưng tôi dám!”
Tôi nghe ra giọng điệu an ủi trong lời nói của cậu ấy, chẳng lẽ cậu ấy còn cho rằng tôi đang lo lắng cho cậu ấy sao?
Tôi mới không thèm lo lắng cho cậu ấy. Tôi chỉ là không muốn bị ràng buộc với cậu ấy mà thôi.
Nhưng tôi không quên, lúc ấy cùng học trường tiểu học dành cho trẻ em nhập cư, mọi người nhìn thấy A Đỗ che chở cho tôi như thế, sau đó bịa đặt hai người chúng tôi là “vợ chồng”, có quan hệ mập mờ.
“Trên đối dưới, nhỏ đối lớn, trước đối sau, trái đối phải, nhiều đối ít, già đối trẻ, nam đối nữ, A Đỗ đối Tiểu Chi, ha ha ha ha!” Những lời đùa giỡn của các bạn học vẫn còn ở bên tai.
Cái gì A Đỗ đối Tiểu Chi, tôi không cần A Đỗ.
Bởi vì A Đỗ không có tiền. Nhà cậu ấy cũng nghèo như nhà tôi.
“Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu.” Một cơn gió thổi qua mặt đường trống trải, thổi bay mùi khói thải của động cơ diesel và bụi mịn qua đây, tôi dụi mắt.
Tôi nói rất kiên quyết, A Đỗ dừng bước, do dự đứng yên tại chỗ.
Ba năm thanh niên đầu cạo bóng loáng từ sau dãy nhà kho sắt thò đầu ra, cười hì hì nói với A Đỗ: “Đại ca, anh lại bị hắt hủi à? Tại sao chị dâu không để ý tới anh vậy?”
Mấy thanh niên này đều là tay chân của A Đỗ, nghe thấy bọn họ gọi tôi là chị dâu, tôi khó chịu bĩu môi. A Đỗ nhận ra sắc mặt tôi thay đổi, liền quát mắng với mấy thanh niên kia: “Hầu Tử, Qua Bì, đây là Tiểu Chi, tụi mày đừng gọi bậy. Đừng có ở đó mà theo dõi tao.”
“Tiểu Chi không phải là chị dâu.” Hầu Tử chuồn ra từ phía sau nhà kho sắt, trên mặt nở nụ cười ngứa đòn.
A Đỗ tát một cái ở sau đầu cậu ta “Đi đi đi, đi qua một bên.” A Đỗ rõ ràng cũng là tên côn đồ, nhưng trong khí chất lưu manh của cậu ấy vẫn còn có một chút chính trực, so với Hầu Tử và Qua Bì thì sáng sủa hơn một chút.
Chỉ là, giờ khắc này, sắc mặt A Đỗ có chút mất tự nhiên, giống như cậu ấy đã làm việc gì đó đáng xấu hổ làm tổn hại đến uy phong của cậu. Ánh mặt trời của mùa hè nóng rực xuyên qua các khe hở trên mái tôn chiếu xuống mặt cậu ấy, chia đường nét rõ ràng trên mặt cậu ấy thành hai nửa đối xứng.
Cậu ấy híp mắt, mắt một mí, mắt hình tam giác, chiếc mũi hơi thô, đôi môi đầy đặn giống như trái cây, kết hợp với tính tình ngỗ nghịch của cậu ấy, thật ra cũng khá ưa nhìn.
Nhóm thanh niên thè lười, cười hi hi ha ha rồi bỏ đi.
Tôi tiếp tục bước nhanh về phía trước. Còn tưởng rằng A Đỗ không đi theo tôi nữa, nhưng chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng của cậu ấy lại vang lên sau lưng tôi, chạy đến bên cạnh tôi, đứng nghiêm rồi dừng lại.
“Làm gì vậy?” Tôi ổn định bước chân, cảm thấy sự kiên nhẫn ngày hôm nay của mình đã cạn kiệt.
Một cây kem đậu xanh bọc trong giấy bóng kính trong suốt được đưa đến trước mặt tôi. Ở đầu bên kia của cây kem là bàn tay vạm vỡ màu đồng của A Đỗ. Có lẽ bởi vì làm việc nặng, nên khớp xương ngón tay của cậu ấy hơi thô, nhưng suy cho cùng là một bàn tay cơ bắp rõ ràng, đẹp hơn nhiều so với bàn tay trắng nõn mập mạp của đám thiếu gia nhà giàu.
Kem đậu xanh.
Tôi vô thức li3m môi. Lần trước mẹ sai tôi đi làm việc vặt, tôi mua kem với hai xu còn thừa, vui vẻ cầm về nhà còn chưa kịp ăn, mẹ tôi đã nhẹ nhàng nói: “Bỏ kem vào trong chén đi, chờ anh mày tan học về rồi ăn.”
Nhưng bây giờ tôi không nông cạn như vậy. Không phải không biết của biếu là của lo, của cho là của nợ.
“Không ăn.” Tôi thậm chí không nhìn cây kem đã bỏ đi.
“Ồ.” A Đỗ thất vọng lên tiếng. Sau đó “bịch” một tiếng, cây kem kia vẽ một đường parabol xinh đẹp trong không trung, bị ném vào thùng rác sắt bên đường.
2.
Mùa hè, trên bàn ăn chỉ có bí xanh xào thịt heo và rau muống. Tôi và mấy miếng cơm, lắp bắp mở miệng: "Giáo viên chủ nhiệm nói con nộp năm mươi tệ tiền tài liệu."
"Con gái học nhiều như vậy làm gì?" Mẹ cũng không ngước mắt lên, gắp một miếng thịt heo vào chén anh tôi. Anh tôi không kiên nhẫn gạt miếng thịt heo kia ra ngoài.
"Ngày nào cũng ăn thịt heo, ăn đến ngán luôn rồi, không thể ăn món khác sao?"
"Ngoan, ăn thịt heo còn không phải vì để thế chấp nhà, thế chấp nhà còn không phải về sau con có nhà để cưới vợ sao? Có thể ăn thịt heo là đã tốt lắm rồi." Mẹ nhẹ giọng an ủi.
Ba tôi rót một ly rượu, nốc một cách thích thú. Cả người ông ta toàn mùi rượu, giống như ngâm cả người trong thùng rượu chín chín tám mươi mốt ngày, rồi uống ngon lành.
Chuyện tôi phải nộp tiền tài liệu này, cứ như vậy bị gạt qua, không ai nhắc tới nữa. Ăn xong và rửa chén, nhìn bọn họ ngồi trên sofa xem TV, tôi chui xuống gầm giường, lôi một hộp đựng giày ra, mở ra. Tôi cầm lấy sách bài tập cũ lên, tôi đã kẹp trong sách bài tập một trăm hai mươi tệ còn dư lại từ công việc hè của mình, nhưng tất cả đã không cánh mà bay.
Tiền tài liệu của tôi chỉ có thể trông cậy vào một trăm hai mươi tệ này. Hơn nữa một ít tiền này dùng để phòng hờ cho những trường hợp khác, ví dụ như cắt tóc, mua băng vệ sinh gì đó.
Ở trong nhà này, chỉ có một người trộm tiền của tôi một cách trắng trợn.
Tôi lập tức nổi giận, thuận tay cầm lấy cái gối trên giường, hung hăng đập cái gối lên khuôn mặt béo phì của anh tôi.
"Làm gì vậy?" Anh ta vỗ tay vịn sofa, đứng dậy, thịt mỡ bên hông lắc lư mấy cái.
"Anh lấy tiền tôi để trong hộp giày, trả lại cho tôi ngay." Tôi tức giận đến ngạt thở.
“Cái này à. Em gái, tiền của em còn không phải là tiền của anh sao? Đồ trong nhà chúng ta không phải cũng là của anh sao, đều là của anh.” Anh ta cười toe toét, không định để ý đến tôi nữa, tiếp tục ngồi xuống xem TV.
Tôi tức giận đến mức không nhịn nổi, quay mặt nhìn về phía mẹ: “Mẹ, con muốn năm mươi tệ. Cho con năm mươi tệ.”
“Không có, tiền tiền tiền, đã bảo mày đừng đi học, mày còn không nghe.” Mắt mẹ tôi vẫn nhìn chăm chú vào TV như cũ. “Mày cũng trưởng thành rồi, bản thân nên biết kiếm tiền như thế nào, tao nuôi mày đến mười lăm tuổi còn chưa đủ lâu sao? Còn muốn tao nuôi mày cả đời à?” Bà duỗi ngón tay, chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Trong kiot bên đó tuyển gái gội đầu, mày đi gội đầu vài lần cho người khác, không phải đã có tiền rồi sao?”
Ngày hôm sau tới trường học.
“Tiểu Chi, tổ chúng ta chỉ còn cậu là chưa nộp tiền tài liệu đó.” Tổ trưởng đứng trước bàn tôi, gõ lên bàn tôi nói.
“Tớ quên chưa nói người nhà. Ngày mai tớ nộp.”
Tổ trưởng rời đi. Lát sau, tôi nghe thấy giọng của tổ trưởng đang lầm bầm với một bạn nữ khác.
“Đã là ngày thứ ba rồi, còn không chịu nộp tiền tài liệu. Cậu ấy không muốn đi học nữa à?”
“Chậc, chắc chắn cậu ta đã lấy tiền đi mua quần áo với đồ trang điểm rồi, quyến rũ bạn học nam. Ngày đó, tớ còn bắt gặp cậu ta ở trong rừng cây với Tiểu Béo lớp mười…”
Họ nói của họ, tôi làm của tôi. Giả vờ không nghe thấy. Chẳng qua là bọn họ đảo ngược quan hệ nhân quả. Không phải tôi lấy tiền để trang điểm cho mình rồi đi quyến rũ đàn ông, mà là vì tiền, tôi đành phải cho những kẻ có tiền trong trường một chút lợi ích.
Ví dụ như, cho bọn họ nắm tay gì đó. Cùng lắm là cho ôm một cái. Hôn là không thể.
Chỉ là vì mối quan hệ với A Đỗ, càng ngày càng ít cậu ấm nhà giàu dám đối tốt với tôi.
Sau khi tan học, tôi đến rừng cây nhỏ như thường lệ, hôm nay tôi vẫn mặc váy ngắn và áo sơ mi trắng. Kỳ thật, tôi biết bản thân tôi lớn lên không xấu. Từ những ánh mắt của đám con trai tuổi dậy thì đó là có thể nhìn ra.
Thật không biết tại sao ba mẹ tôi trông xấu xí, anh tôi cũng xấu xí, lại có thể sinh ra tôi chứ?
Tôi đã vô số lần ảo tưởng mình không phải do bọn họ sinh ra, chỉ là được nhận nuôi. Nhưng mà, sự giống nhau nho nhỏ từ những đường nét trên ngũ quan đã bóp ch3t chút ảo tưởng này của tôi.
Tiểu Béo cầm một cái bánh mì đậu đỏ cho tôi. Còn có một gói chân gà ớt ngâm tiêu.
“Có thể nắm hai phút.” Tôi nhìn đồ ăn trong tay Tiểu Béo.
“Ba phút.” Tiểu Béo cò kè mặc cả với tôi.
“Hai phút rưỡi.” Tôi uể oải nói.
“Được.” Bàn tay mềm mại của Tiểu Béo sờ lên tay trái tôi. Bàn tay cậu ta rất mềm, một bàn tay được chăm sóc tốt, chưa bao giờ làm lụng vất vả, ngón tay mập mạp mềm mại. Nghe nói gia đình Tiểu Béo kinh doanh bất động sản.
Tay phải tôi cầm lấy bánh mì, dùng hàm răng xé mở túi, ăn một cách ngon lành.
Bánh mì đậu đỏ ăn ngon thật.
Tiểu Béo đặt hai tay lên tay tôi. Không hiểu sao tôi đột nhiên nhớ tới tay của A Đỗ. Có lẽ bởi vì chơi bóng rổ, nên móng tay A Đỗ luôn được cắt rất ngắn, vừa vặn che được rìa thịt móng tay. Tay của cậu ấy không phải lúc nào cũng sạch sẽ. Bởi vì cậu ấy làm đủ thứ công việc, từ sửa chữa thiết bị điện gia dụng, sửa máy chơi game, đến sửa xe motor. Cho nên tay cậu ấy lúc nào cũng dính dầu máy, khớp xương cũng rất thô.
Một đôi tay rất nam tính. Nhưng A Đỗ mới mười sáu tuổi.
“Hết hai phút rưỡi rồi.” Tôi rút tay mình ra khỏi tay Tiểu Béo. Tôi mở gói chân gà ớt ngâm tiêu ra và bắt đầu ăn. Điểm này của Tiểu Béo rất tốt, cậu ta sẽ không bám riết tôi không tha khi hết giờ. Đó là phạm vi tôi có thể kiểm soát.
Chân gà cay đến mức tôi suýt xoa.
Tiểu Béo nhìn chằm chằm sườn mặt của tôi, nhìn đến ngốc luôn. “Tiểu Chi, làm bạn gái tớ đi.” Cậu ta lại một lần nữa nói như vậy với tôi.
Tôi không để ý tới cậu ta. Tiếp tục suýt xoa. Tôi không thể làm bạn gái của Tiểu Béo. Tôi mới mười sáu tuổi, sau này tôi còn muốn rời khỏi thị trấn nhỏ này nữa.
Tiểu Béo thở dài.
“Bị cay rồi à? Tớ đi mua cho cậu chai nước.”
Ở trong căn tin, tôi nhìn thấy trong bóp tiền màu đen của Tiểu Béo, tất cả đều là tờ một trăm, một chồng rất dày được kẹp trong bóp tiền.
Vừa đi về phía rừng cây nhỏ, vừa uống nước khoáng.
Tôi lại nghĩ tới tiền tài liệu vẫn chưa được giải quyết….
Tôi nói với Tiểu Béo: “Tôi cho cậu nắm tay một giờ, cậu cho tôi năm mươi tệ.” Tôi cố gắng nói câu này tùy tiện nhất có thể. Lúc nói chuyện, tôi vô tình xoa gương mặt của mình. Trên mặt tôi lấm tấm mồ hôi, tôi lấy chiếc gương nhỏ ra nhìn, thấy gương mặt hồng hào non nớt của mình đỏ bừng.
Tiểu Béo nuốt nước miếng, nói với tôi: “Tớ cho cậu năm mươi tệ, cậu cho tớ hôn một cái. Tớ không hôn môi, tớ chỉ… hôn má cậu.”
Tôi không biết nên đồng ý hay không.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng mang theo chút tức giận gọi tên của tôi.
“Tiểu Chi!”
Bình luận facebook