-
Chương 5: Về Nhà Uống Sữa Đi, Chó Con.
Hắn không chỉ là sư tử Barbary duy nhất còn sót lại trên thế giới, mà còn là Siêu cấp Alpha đứng trên đỉnh kim tự tháp, trong lâu đài mỗi ngày đều có vô số loại siêu Omega đến trước cửa nhà hắn, chờ hắn đánh dấu, tiện nghi khắp thiên hạ đều để cho một mình Tần Chi Thừa hắn chiếm đoạt?
Lý Văn Nghiêu không khỏi có chút hoảng hốt, một tay anh ta chống bên hông, tay còn lại chống trán, hai vai bởi vì bật cười mà không ngừng giật giật, thầm giễu bản thân, không ngờ được mình lại coi trọng Omega của Tần Chi Thừa, có nên khen ánh mắt của mình thật tốt không đây.
“Cậu Lý, đã xong chưa?”
Tần Chi Thừa nhíu mày lạnh lùng châm chọc một câu, hiện tại hắn không có kiên nhẫn để dây dưa thêm với Lý Văn Nghiêu.
Lý Văn Nghiêu dừng lại một chút, ngay sau đó vẻ mặt liền chậm rãi bình tĩnh trở lại, giờ phút này đột nhiên anh ta lại oán hận như một đứa trẻ, “Sở Ngộ, cậu thật sự muốn đi cùng anh ta sao? Cho dù không cần công ty cũng được, vậy Thối Thối cậu cũng không cần nữa sao? Cậu thật sự ghét tôi đến như vậy, không muốn gặp tôi thêm một lần nữa ư?”
Nếu sau này thật sự không thể gặp được nữa, vậy thì hôm nay anh ta càng phải hỏi rõ ràng.
Nhận thấy tầm mắt của Lý Văn Nghiêu, Tần Chi Thừa cố ý ôm chặt Sở Ngộ thêm vài phần.
Tuy rằng Sở Ngộ là Omega, nhưng dáng người lại không thuộc loại mảnh khảnh, ngược lại xương cốt tứ chi của cậu tràn ngập sức mạnh, cơ bắp toàn thân cũng cứng cỏi rắn chắc, nhưng mà cái đầu cao một mét tám này được Tần Chi Thừa ôm trong ngực lại thoải mái như nâng một chú mèo con.
“Sở Ngộ!” Lý Văn Nghiêu cao giọng gọi lại một lần nữa.
“....”
Đợi một lúc lâu, đáp lại Lý Văn Nghiêu chỉ là tiếng hít thở nặng nề của Sở Ngộ.
Cuối cùng Lý Văn Nghiêu cũng đã hiểu ra, ánh mắt của anh ta đột nhiên biến đổi oán giận nhìn về phía Tần Chi Thừa, bàn tay cũng bất giác siết chặt, “Tên khốn nạn nhà anh! Anh làm gì Sở Ngộ rồi!!”
Tần Chi Thừa lại không cho là đúng, “Tôi mang Omega của mình đi có vấn đề gì sao?”
“Anh muốn đưa Sở Ngộ đi, anh đã hỏi cậu ấy có đồng ý hay không chưa? Nhân lúc cậu ấy hôn mê bất tỉnh liền tự chủ trương đưa cậu ấy rời đi, rốt cuộc anh có tôn trọng cậu ấy hay không?” Ánh mắt Lý Văn Nghiêu lóe lên, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khiêu khích, “À, tôi biết rồi, khó trách ba năm trước đây cậu ấy lại muốn rời khỏi anh, luôn làm ra vẻ ích kỷ kiêu ngạo, là ai cũng không chịu nổi anh.”
Bộ dạng không sợ hãi này của Lý Văn Nghiêu giống như anh ta đã quên kẻ trước mặt mình chính là một Alpha siêu cấp, tùy tiện động ngón tay là có thể dùng pheromone đánh vỡ mạch máu của anh ta.
Sặc mặt Tần Chi Thừa lạnh lẽo như kết một tầng sương trắng, “Lúc trước tôi đã nói rồi, đó là chuyện của chúng tôi không liên quan gì tới cậu.”
Động tác co giật khóe mắt tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn bị Lý Văn Nghiêu phát hiện ra, anh ta thấy Tần Chi Thừa tức giận, trong lòng thêm mừng thầm, càng nói càng hăng, “Đừng che giấu nữa, tôi thấy lúc trước anh chính là ghét bỏ Sở Ngộ vì cậu ấy là một Omega thấp kém, ối giời ơi, hiện tại biết cậu ấy vì anh mà sinh một đứa con liền nghĩ tới việc đón cậu ấy trở về, chẳng lẽ đối với anh mà nói Sở Ngộ chỉ là một Omega có thể túy ý vứt bỏ sao?”
“Câm miệng lại.” Đáy mắt của Tần Chi Thừa chợt bùng lên lửa giận.
Đúng lúc này một cơn gió mạnh thổi qua, trong không khí dường như mang theo mùi vị nguy hiểm.
“Chẳng lẽ chưa từng có ai cảnh cáo cậu không nên tự cho mình là đúng sao?”
Gia tộc Ferdit là quý tộc công tước cha truyền con nối, bởi vậy từ nhỏ Tần Chi Thừa đã được dạy dỗ mỗi lời nói và hành động phải có phong độ thân sĩ, cho dù Lý Văn Nghiêu có giống một con khỉ giậm chân nói bừa, hắn vẫn tu dưỡng cực tốt không hề mắng chửi tục tỉu.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ hào phóng tha thứ cho sự vô lễ của Lý Văn Nghiêu.
Dưới đường nét sắc bén như dao, ánh mắt lãnh khốc của Tần Chi Thừa nhìn chăm chú vào Lý Văn Nghiêu, xung quanh cũng theo đó mà tràn ngập mùi pheromone công kích mãnh liệt.
Việc đột ngột phát ra pheromone nồng đậm làm cho những Alpha đẳng cấp bình thường ở đây không kịp phản ứng, trực tiếp quỳ xuống đất không thể cử động.
Mặc dù Lý Văn Nghiêu sớm phát hiện trước nhưng anh ta cũng không khá hơn bao nhiêu, thậm chí không lâu sau lỗ tai cùng móng vuốt sắc bén cũng bị ép lộ ra, Lý Văn Nghiêu co chặt thân thể, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Sở Ngộ trong ngực của Tần Chi Thừa, trong cổ họng lại hướng về Tần Chi Thừa phát ra tiếng ‘gâu’.
“Hóa ra là một con chó con, chẳng trách lại thích cắn bừa.” Tần Chi Thừa nhếch đôi môi mỏng khẽ cười lạnh, ánh mắt hắn khinh thường nhìn Lý Văn Nghiêu, “Nhưng mà tốt nhất cậu nên tránh xa ra một chút, Cá Nhỏ là hổ Hoa Nam, ghét nhất mùi cam.”
Lời này vừa dứt, Lý Văn Nghiêu đang chuẩn bị hóa ra nguyên hình nhất thời cứng đơ tại chỗ, anh ra trừng mắt nhìn thẳng bằng đôi con ngươi đen kịt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Cứ ngỡ là giống loài cao cấp gì, cùng lắm chỉ là một con chó rừng, chưa nói có thể trở thành tình địch của tôi, càng không xứng với Cá Nhỏ.”
Hai người ở điểm này lại ngoài ý muốn tương thông, chính là một khi có cơ hội đả thương đối phương sẽ không chút do dự mà nắm chặt.
“Hổ Hoa Nam Trung Quốc... Không thể nào, Sở Ngộ nói rằng cậu ấy chỉ là một con báo hoa mai thôi mà...” Trên mặt Lý Văn Nghiêu lộ ra vẻ thống khổ, lắc đầu không thể tin: “Không thể nào...”
Khó trách Sở Ngộ thân là một Omega kém chất lượng nhưng sức mạnh cùng lực bạo phát cũng không thua kém một Omega siêu cấp.
Chờ đã, hổ Hoa Nam Trung Quốc? Lại còn họ sở? Không, không thể nào....
Liên tiếp là những tiếng sét đánh kinh thiên thật sự khiến Lý Văn Nghiêu không kịp tiêu hóa.
Xem ra tên rắm thối này rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Tần Chi Thừa không đẻ ý Lý Văn Nghiêu hồn bay phách lạc trước mặt, bỏ lại một câu tiếng anh rồi trực tiếp xoay người lên máy bay.
Chờ đến khi Lý Văn Nghiêu phản ứng lại, mới phát hiện lúc nãy Tần Chi Thừa chính là nói: về nhà uống sữa đi, chó con.
Người tốt ấy mà, chửi người không cần tục tỉu.
Thoáng chốc Lý Văn Nghiêu giống như con chó bị lửa cháy xém đuôi, nhảy dựng lên lớn tiếng mắng: “Đệch mẹ, chó rừng thì làm sao? Vẫn tốt hơn thằng già như anh, anh đợi đó cho tôi! Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đuổi kịp các người, anh đừng hòng mang Sở Ngộ đi như vậy! Đ* mẹ, gia tộc Ferdit gì, sư tử Barbary cái gì, ông đây vẫn đánh giá cao bản thân đấy.”
Tần Chi Thừa cảm thấy nói thêm một câu với Lý Văn Nghiêu liền khó chịu, hắn nhìn thoáng qua tiếp viên hàng không bên cạnh ý bảo cô nhanh chóng đóng cửa khoang lại.
Tuổi trẻ luôn có nhiệt huyết không dễ dập tắt, thật làm cho hắn hoài niệm cũng làm cho hắn chán ghét.
“Em nói có phải không, Cá Nhỏ?”
Tần Chi Thừa vừa ngồi xuống khu vực tiếp tân của máy bay, liền hận không thể cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình hằng mong nhớ bấy lâu, hơi thở phả lên mái tóc rơi vãi bên tai Sở Ngộ, gương mặt tái nhợt kia là sự phản nghịch cùng nhu thuận vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Thưa ngài, tiểu thiếu gia ngủ quên trong phòng ngủ, ngài có muốn gọi bác sĩ Andrew qua không ạ?” Nữ tiếp viên hàng không có giọng nói ngọt ngào, lúc nói chuyện ánh mắt mơ hồ dừng lại trên bộ ngực cùng cơ bụng cường tráng của Tần Chi Thừa mấy lần.
Cho dù có một Omega đang nằm trong lòng Tần Chi Thừa, cô ta cũng không ngại tiết ra pheromone trêu chọc, dù sao thì ở một mức độ nhất định nào đó pheromone của Omega ở cấp độ nào cũng có thể dẫn dụ được một siêu cấp Alpha.
Alpha và Omega không giống nhau, Omega chỉ có thể trung thành với Alpha đã đánh dấu mình, theo bản năng truy cầu cùng khát vọng được một Alpha cường đại đánh dấu, nhưng Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega.
Quả thật không công bằng, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đây là quy tắc sắt do tự nhiên đặt ra, đại đa số Omega đều lựa chọn thỏa hiệp.
“Omega siêu cấp?” Giọng nói tuyệt mỹ cùng với mùi pheromone cực mạnh trong không khí khiến ả tiếp viên xinh đẹp kia toàn thân tê dại.
“Đúng vậy, thưa ngài.” Tiếp viên hàng không đáp lại hắn bằng một nụ cười quyến rũ trong khi thưởng thức pheromone của Tần Chi Thừa.
Nhưng mà thần sắc của Tần Chi Thừa vẫn không hề thay đổi, ngay cả ngữ khí lúc này của hắn lộ ra chút ác ý từ nội tâm, “Trước khi tôi cắn đứt cổ họng cô thì nhanh chóng cút khỏi mắt tôi đi.”
Giọng nói lạnh lùng khác thường, rõ ràng không phải nói đùa.
Theo ánh mắt tàn nhẫn của Tần Chi Thừa nhẹ nhàng lướt qua, sắc mặt nữ tiếp viên hàng không tái nhợt, môi bất giác run lên, liên tục xin lỗi rồi lui ra ngoài, cuối cùng ngoan ngoãn ở lại dưới khu chuẩn bị thức ăn, không dám ló mặt ra nữa.
“Ư.. Ưm...” lúc này trong ngực hắn truyền đến vài tiếng rên khe khẽ.
Tần Chi Thừa khẩn trương cúi đầu nhìn lại: “Cá Nhỏ?”
“Ư.. Ưm...”
Không biết tại sao Sở Ngộ đang hôn mê bỗng nhiên hô hấp trở nên khó khăn, không bao lâu sau cả người liền bắt đầu nóng lên, thậm chí mỗi lần hít thở mồ hôi cũng theo trán mà chảy xuống, không chỉ thấm ướt mớ tóc vụn trên trán, ánh mắt cũng bắt đầu mê ly hơn, nhất là đôi môi bị hôn đến ửng hồng kia khẽ mở ra, gợi cảm đến khó tả.
[ Tác giả có lời muốn nói:
- Tần chi thừa: Hóa ra là chó con, tránh ra đi, Cá Nhỏ ghét nhất mùi cam.
- Sở Ngộ: Thu hồi pheromone của cậu lại đi, hôi lắm, cậu không thể tự mình ngửi được sao?
- Lý Văn Nghiêu: Hai con người này có biết lịch sự không vậy? ]
Lý Văn Nghiêu không khỏi có chút hoảng hốt, một tay anh ta chống bên hông, tay còn lại chống trán, hai vai bởi vì bật cười mà không ngừng giật giật, thầm giễu bản thân, không ngờ được mình lại coi trọng Omega của Tần Chi Thừa, có nên khen ánh mắt của mình thật tốt không đây.
“Cậu Lý, đã xong chưa?”
Tần Chi Thừa nhíu mày lạnh lùng châm chọc một câu, hiện tại hắn không có kiên nhẫn để dây dưa thêm với Lý Văn Nghiêu.
Lý Văn Nghiêu dừng lại một chút, ngay sau đó vẻ mặt liền chậm rãi bình tĩnh trở lại, giờ phút này đột nhiên anh ta lại oán hận như một đứa trẻ, “Sở Ngộ, cậu thật sự muốn đi cùng anh ta sao? Cho dù không cần công ty cũng được, vậy Thối Thối cậu cũng không cần nữa sao? Cậu thật sự ghét tôi đến như vậy, không muốn gặp tôi thêm một lần nữa ư?”
Nếu sau này thật sự không thể gặp được nữa, vậy thì hôm nay anh ta càng phải hỏi rõ ràng.
Nhận thấy tầm mắt của Lý Văn Nghiêu, Tần Chi Thừa cố ý ôm chặt Sở Ngộ thêm vài phần.
Tuy rằng Sở Ngộ là Omega, nhưng dáng người lại không thuộc loại mảnh khảnh, ngược lại xương cốt tứ chi của cậu tràn ngập sức mạnh, cơ bắp toàn thân cũng cứng cỏi rắn chắc, nhưng mà cái đầu cao một mét tám này được Tần Chi Thừa ôm trong ngực lại thoải mái như nâng một chú mèo con.
“Sở Ngộ!” Lý Văn Nghiêu cao giọng gọi lại một lần nữa.
“....”
Đợi một lúc lâu, đáp lại Lý Văn Nghiêu chỉ là tiếng hít thở nặng nề của Sở Ngộ.
Cuối cùng Lý Văn Nghiêu cũng đã hiểu ra, ánh mắt của anh ta đột nhiên biến đổi oán giận nhìn về phía Tần Chi Thừa, bàn tay cũng bất giác siết chặt, “Tên khốn nạn nhà anh! Anh làm gì Sở Ngộ rồi!!”
Tần Chi Thừa lại không cho là đúng, “Tôi mang Omega của mình đi có vấn đề gì sao?”
“Anh muốn đưa Sở Ngộ đi, anh đã hỏi cậu ấy có đồng ý hay không chưa? Nhân lúc cậu ấy hôn mê bất tỉnh liền tự chủ trương đưa cậu ấy rời đi, rốt cuộc anh có tôn trọng cậu ấy hay không?” Ánh mắt Lý Văn Nghiêu lóe lên, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khiêu khích, “À, tôi biết rồi, khó trách ba năm trước đây cậu ấy lại muốn rời khỏi anh, luôn làm ra vẻ ích kỷ kiêu ngạo, là ai cũng không chịu nổi anh.”
Bộ dạng không sợ hãi này của Lý Văn Nghiêu giống như anh ta đã quên kẻ trước mặt mình chính là một Alpha siêu cấp, tùy tiện động ngón tay là có thể dùng pheromone đánh vỡ mạch máu của anh ta.
Sặc mặt Tần Chi Thừa lạnh lẽo như kết một tầng sương trắng, “Lúc trước tôi đã nói rồi, đó là chuyện của chúng tôi không liên quan gì tới cậu.”
Động tác co giật khóe mắt tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn bị Lý Văn Nghiêu phát hiện ra, anh ta thấy Tần Chi Thừa tức giận, trong lòng thêm mừng thầm, càng nói càng hăng, “Đừng che giấu nữa, tôi thấy lúc trước anh chính là ghét bỏ Sở Ngộ vì cậu ấy là một Omega thấp kém, ối giời ơi, hiện tại biết cậu ấy vì anh mà sinh một đứa con liền nghĩ tới việc đón cậu ấy trở về, chẳng lẽ đối với anh mà nói Sở Ngộ chỉ là một Omega có thể túy ý vứt bỏ sao?”
“Câm miệng lại.” Đáy mắt của Tần Chi Thừa chợt bùng lên lửa giận.
Đúng lúc này một cơn gió mạnh thổi qua, trong không khí dường như mang theo mùi vị nguy hiểm.
“Chẳng lẽ chưa từng có ai cảnh cáo cậu không nên tự cho mình là đúng sao?”
Gia tộc Ferdit là quý tộc công tước cha truyền con nối, bởi vậy từ nhỏ Tần Chi Thừa đã được dạy dỗ mỗi lời nói và hành động phải có phong độ thân sĩ, cho dù Lý Văn Nghiêu có giống một con khỉ giậm chân nói bừa, hắn vẫn tu dưỡng cực tốt không hề mắng chửi tục tỉu.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ hào phóng tha thứ cho sự vô lễ của Lý Văn Nghiêu.
Dưới đường nét sắc bén như dao, ánh mắt lãnh khốc của Tần Chi Thừa nhìn chăm chú vào Lý Văn Nghiêu, xung quanh cũng theo đó mà tràn ngập mùi pheromone công kích mãnh liệt.
Việc đột ngột phát ra pheromone nồng đậm làm cho những Alpha đẳng cấp bình thường ở đây không kịp phản ứng, trực tiếp quỳ xuống đất không thể cử động.
Mặc dù Lý Văn Nghiêu sớm phát hiện trước nhưng anh ta cũng không khá hơn bao nhiêu, thậm chí không lâu sau lỗ tai cùng móng vuốt sắc bén cũng bị ép lộ ra, Lý Văn Nghiêu co chặt thân thể, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Sở Ngộ trong ngực của Tần Chi Thừa, trong cổ họng lại hướng về Tần Chi Thừa phát ra tiếng ‘gâu’.
“Hóa ra là một con chó con, chẳng trách lại thích cắn bừa.” Tần Chi Thừa nhếch đôi môi mỏng khẽ cười lạnh, ánh mắt hắn khinh thường nhìn Lý Văn Nghiêu, “Nhưng mà tốt nhất cậu nên tránh xa ra một chút, Cá Nhỏ là hổ Hoa Nam, ghét nhất mùi cam.”
Lời này vừa dứt, Lý Văn Nghiêu đang chuẩn bị hóa ra nguyên hình nhất thời cứng đơ tại chỗ, anh ra trừng mắt nhìn thẳng bằng đôi con ngươi đen kịt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Cứ ngỡ là giống loài cao cấp gì, cùng lắm chỉ là một con chó rừng, chưa nói có thể trở thành tình địch của tôi, càng không xứng với Cá Nhỏ.”
Hai người ở điểm này lại ngoài ý muốn tương thông, chính là một khi có cơ hội đả thương đối phương sẽ không chút do dự mà nắm chặt.
“Hổ Hoa Nam Trung Quốc... Không thể nào, Sở Ngộ nói rằng cậu ấy chỉ là một con báo hoa mai thôi mà...” Trên mặt Lý Văn Nghiêu lộ ra vẻ thống khổ, lắc đầu không thể tin: “Không thể nào...”
Khó trách Sở Ngộ thân là một Omega kém chất lượng nhưng sức mạnh cùng lực bạo phát cũng không thua kém một Omega siêu cấp.
Chờ đã, hổ Hoa Nam Trung Quốc? Lại còn họ sở? Không, không thể nào....
Liên tiếp là những tiếng sét đánh kinh thiên thật sự khiến Lý Văn Nghiêu không kịp tiêu hóa.
Xem ra tên rắm thối này rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Tần Chi Thừa không đẻ ý Lý Văn Nghiêu hồn bay phách lạc trước mặt, bỏ lại một câu tiếng anh rồi trực tiếp xoay người lên máy bay.
Chờ đến khi Lý Văn Nghiêu phản ứng lại, mới phát hiện lúc nãy Tần Chi Thừa chính là nói: về nhà uống sữa đi, chó con.
Người tốt ấy mà, chửi người không cần tục tỉu.
Thoáng chốc Lý Văn Nghiêu giống như con chó bị lửa cháy xém đuôi, nhảy dựng lên lớn tiếng mắng: “Đệch mẹ, chó rừng thì làm sao? Vẫn tốt hơn thằng già như anh, anh đợi đó cho tôi! Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đuổi kịp các người, anh đừng hòng mang Sở Ngộ đi như vậy! Đ* mẹ, gia tộc Ferdit gì, sư tử Barbary cái gì, ông đây vẫn đánh giá cao bản thân đấy.”
Tần Chi Thừa cảm thấy nói thêm một câu với Lý Văn Nghiêu liền khó chịu, hắn nhìn thoáng qua tiếp viên hàng không bên cạnh ý bảo cô nhanh chóng đóng cửa khoang lại.
Tuổi trẻ luôn có nhiệt huyết không dễ dập tắt, thật làm cho hắn hoài niệm cũng làm cho hắn chán ghét.
“Em nói có phải không, Cá Nhỏ?”
Tần Chi Thừa vừa ngồi xuống khu vực tiếp tân của máy bay, liền hận không thể cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình hằng mong nhớ bấy lâu, hơi thở phả lên mái tóc rơi vãi bên tai Sở Ngộ, gương mặt tái nhợt kia là sự phản nghịch cùng nhu thuận vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Thưa ngài, tiểu thiếu gia ngủ quên trong phòng ngủ, ngài có muốn gọi bác sĩ Andrew qua không ạ?” Nữ tiếp viên hàng không có giọng nói ngọt ngào, lúc nói chuyện ánh mắt mơ hồ dừng lại trên bộ ngực cùng cơ bụng cường tráng của Tần Chi Thừa mấy lần.
Cho dù có một Omega đang nằm trong lòng Tần Chi Thừa, cô ta cũng không ngại tiết ra pheromone trêu chọc, dù sao thì ở một mức độ nhất định nào đó pheromone của Omega ở cấp độ nào cũng có thể dẫn dụ được một siêu cấp Alpha.
Alpha và Omega không giống nhau, Omega chỉ có thể trung thành với Alpha đã đánh dấu mình, theo bản năng truy cầu cùng khát vọng được một Alpha cường đại đánh dấu, nhưng Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega.
Quả thật không công bằng, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đây là quy tắc sắt do tự nhiên đặt ra, đại đa số Omega đều lựa chọn thỏa hiệp.
“Omega siêu cấp?” Giọng nói tuyệt mỹ cùng với mùi pheromone cực mạnh trong không khí khiến ả tiếp viên xinh đẹp kia toàn thân tê dại.
“Đúng vậy, thưa ngài.” Tiếp viên hàng không đáp lại hắn bằng một nụ cười quyến rũ trong khi thưởng thức pheromone của Tần Chi Thừa.
Nhưng mà thần sắc của Tần Chi Thừa vẫn không hề thay đổi, ngay cả ngữ khí lúc này của hắn lộ ra chút ác ý từ nội tâm, “Trước khi tôi cắn đứt cổ họng cô thì nhanh chóng cút khỏi mắt tôi đi.”
Giọng nói lạnh lùng khác thường, rõ ràng không phải nói đùa.
Theo ánh mắt tàn nhẫn của Tần Chi Thừa nhẹ nhàng lướt qua, sắc mặt nữ tiếp viên hàng không tái nhợt, môi bất giác run lên, liên tục xin lỗi rồi lui ra ngoài, cuối cùng ngoan ngoãn ở lại dưới khu chuẩn bị thức ăn, không dám ló mặt ra nữa.
“Ư.. Ưm...” lúc này trong ngực hắn truyền đến vài tiếng rên khe khẽ.
Tần Chi Thừa khẩn trương cúi đầu nhìn lại: “Cá Nhỏ?”
“Ư.. Ưm...”
Không biết tại sao Sở Ngộ đang hôn mê bỗng nhiên hô hấp trở nên khó khăn, không bao lâu sau cả người liền bắt đầu nóng lên, thậm chí mỗi lần hít thở mồ hôi cũng theo trán mà chảy xuống, không chỉ thấm ướt mớ tóc vụn trên trán, ánh mắt cũng bắt đầu mê ly hơn, nhất là đôi môi bị hôn đến ửng hồng kia khẽ mở ra, gợi cảm đến khó tả.
[ Tác giả có lời muốn nói:
- Tần chi thừa: Hóa ra là chó con, tránh ra đi, Cá Nhỏ ghét nhất mùi cam.
- Sở Ngộ: Thu hồi pheromone của cậu lại đi, hôi lắm, cậu không thể tự mình ngửi được sao?
- Lý Văn Nghiêu: Hai con người này có biết lịch sự không vậy? ]
Bình luận facebook