• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ác Hán (13 Viewers)

  • Chương 8

Khi Đổng Phi tỉnh lại thì trời đã tối.
Thân thể đau đớn gần chết, hai cánh tay như không có cảm giác. Nằm ở trên giường nhưng bên tai vẫn nghe thanh âm ong ong.
Sao lại thế này? Ta sao lại nằm ở trong này? Đổng Phi đầu tiên là nhớ lại chuyện vừa qua, hắn là nghĩ cách cứu tỷ tỷ rồi cùng với một đám khương nhân đánh nhau một trận rồi một hồi sau thì tứ tỷ xuất hiện.
Lực lượng mình quá yếu, mới đánh một lát như vậy mà đã đến cực hạn, nếu sau này muốn sử dụng Lôi cổ úng chuỳ nặng ba trăm bốn mươi cân thì thực sự rất khó khăn a, khí lực nếu không có thì muốn kéo dài cũng không được.
Chậm đã , tứ tỷ.
Đổng Phi lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ là bị bắt giữ sao?
Trên người không biết từ đâu có được một cỗ sức mạnh hắn liền lập tức ngồi dậy, nhưng mà toàn thân bị đau nhức làm cho Đổng Phi nhịn không được hừ lên một tiếng, lập tức bừng tỉnh người đang ngủ gật đầu giường.
“ Lục Y, sao ngươi ở đây?”
Tiểu nha đầu Lục Y đang còn có chút mơ hồ, bất quá nhìn ra được, nàng đang rất phi thường cao hứng.
“ Thiếu gia, ngài tỉnh rồi….Ngài làm cho lão phu nhân sợ hãi a, Lão phu nhân còn chưa có nghỉ ngơi. Nô tỳ phải đi báo cho Lão phu nhân, người chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Đổng Phi vội vàng gọi Lục Y dừng lại, nghi hoặc nhìn tiểu nha đầu, sau một lúc mới hỏi: “Lục Y, đầu óc ta có điểm loạn, ngươi cho ta hỏi, ta đang ở đâu? Chẳng lẽ Khương nhân đánh vào trong thành Lâm Thao rồi phải không?”
Lục Y sửng sốt, chợt cười khanh khách không ngừng.”
“ Thiếu gia, cái gì khương nhân a, đó là Đại Tiểu thư trở lại cùng vui đùa với ngài….Vốn tưởng là vui đùa, bất quá cũng không nghĩ xuất hiện tình huống như vậy. Đại tiểu thư nói ngài bị thoát lực hôn mê, làm cho Lão phu nhân trách cứ một trận. Thiếu gia, ngài đã ngủ một ngày, có đói bụng không? Nô tỳ đi lấy cháo cho ngài.”
Nghe Lục Y nói thế, Đổng Phi quả thật có chút đói bụng.
Bất quá hắn có chút kỳ quái, hỏi:” Đại tiểu thư? Người nào là đại tiểu thư?”
Lục Y nói : “Đại tiểu thư chính là Đại tiểu thư? Nàng trước kia gả cho Khương nhân, sau đó theo khương nhân kia đi Kim thành. Nghe nói lần này trở về, một mặt là thăm lão phu nhân, một mặt là chúc mừng lão gia được thăng chức.”
Đổng Phi bắt đầu có điểm hiểu được: “Ngươi nói là Đại tỷ đã trở lại?”
“ Vâng , nô tỳ trước là đi bẩm bào với lão phu nhân, sau đó đi lấy cháo, Đại tiểu thư nói ngài dùng sức quá độ ít nhất phải điều dưỡng mười ngày, nửa tháng thì mới có thể khôi phục được,Thiếu gia, ngài trước tiên nằm xuống, nô tỳ sẽ trở lại ngay.”
Lục Y vội vàng ly khai, Đổng Phi nằm ở trên giường , rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận nguyên do.Đối với Đại tỷ Đổng Ngọc, hắn một chút ấn tượng đều không có, trước khi hắn sinh ra hai năm thì đã lập gia đình, thoáng cái đã mười mấy năm, đừng nói hắn không nhận biết, chỉ sợ người trong Đổng Phủ cũng biết rất ít. Cha lại thăng chức sao?
Đừng thấy Đổng Phi đại bộ phân thời gian đều ở nhà, nhưng sự tình trong nhà hắn cũng không phải rõ ràng lắm. Cũng khó trách, Thời gian của hắn đại bộ phân đều giành cho luyện công, rồi học tập, mà gia nô trong nhà cũng đối với hắn thì cực kỳ tránh xa.
Trong lòng thở dài một hơi, thời gian tựa hồ lại ngắn một chút a. Hắn dãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng kiếm không ra nửa điểm khí lực,đúng như lời Lục Y nói, không có mười ngày nửa tháng thì mở thưởng mà khôi phục .
Một cỗ tức giận đột nhiên nổi giận dưới đáy lòng dâng lên. Tứ tỷ làm vậy là có ý gì? Xem ta là tên hề à, xem ta là con hát, muốn ta diễn trò cho các ngươi nhìn phải không?
Đừng nhìn Đổng Phi thường ngày ít nói chuyện, nhưng trong người khi nào cũng có một cỗ Tiên thiên ngạo khí.
Hắn rất tôn kính tứ tỷ, cũng phi thường yêu thương tứ tỷ. Nhưng Tứ tỷ dùng loại phương thức này để chơi đùa, Đổng Phi thực sự tức giận.
Nằm ở trên giường hắn vẫn không nhúc nhíc.
Cho dù là Lục Y bưng một bát cháo tổ yến đứng bên cạnh ôn nhu khuyên bảo, hắn cũng là bình tĩnh né tránh, chẳng những không rên lên một tiếng, đối với bát cháo tổ yên cũng không nhìn chứ đừng nói là ăn.
Đúng lúc này, Lão phu nhân được Đổng Ngọc và Đổng Viện nâng đỡ đi vào phòng.
Đổng Ngọc lúc này đã gỡ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt thiên kiều bá mỹ, nói đến kỳ quái, bộ dạng Đổng Trác cao lớn thô kệch, thậm chí có chút hung mãnh, nhưng sinh hạ được ba người con như hoa như ngọc.
Đổng Ngọc không xinh đẹp bằng Đổng Viện , nhưng lại có một cỗ thành thục mị lực. Vừa vào phòng, nàng chứng kiến Lục Y đang khổ sở cầm bát cháo mời Đổng Phi ăn .
Đổng Ngọc liền hiểu được nguyên nhân, lập tức nở nụ cười.
Lục Y lập tức hành lễ với ba người, mà Đổng Phi nghe được tiếng hành lễ của Lục Y, nhịn không được cũng cố gắng ngồi dậy .
“ Nãi nãi…..”
Không đợi Đổng Phi nói xong, Lão phu nhân vội vàng nói: “A Sửu, con không cần ngồi dậy,cứ nằm yên nghỉ ngơi thật tốt.”
Đổng Phi vâng một tiếng rồi không thèm để ý đến hai vị tỷ tỷ.
“ Ui, A Sửu sinh khí, ta rất sợ a…. Nãi nãi, A Sửu sinh khí, bộ dạng thật sự doạ người.”
Đổng Viện là người ruốt để ngoài da, liền đặt mông ngồi cạnh Đổng Phi dùng sức vỗ mạnh một cái.
“ Tỷ làm gì!”
Đổng Phi đau đến méo mặt, căn cứ kinh nghiệm đời trước, hắn biết , dây chằng cùng với phần mềm đều bị thương, mà Đổng Viện lại vỗ mạnh vào chỗ dây chằng làm cho toàn thân hắn như co rút, hắn thế nào lại không giận?”
“ Đại nam nhân sao lại nhỏ tâm như vậy!”
Đổng Viện cười hì hì nói: “Bất quá tỷ tỷ rất cảm động, A Sửu nhà chúng ta nghe nói ta gặp chuyện không may liền lập tức chạy tới cứu viện, điều ấy chứng tỏ A Sửu rất thương tỷ tỷ….A, như thế nào mặt lại đỏ? A Sửu , ta nói có đúng hay không?” Đổng Viện ghé vào trên người Đổng Phi nhẹ giọng hỏi.
Lời nói ôn nhu, còn có từ Đổng Viện truỵền đến một cỗ mùi thơm nhè nhẹ , làm cho trong lòng của Đổng Phi nhảy loạn. Khuôn mặt đang đỏ biến thành tử sắc, hắn hừ một tiếng xoay đầu cũng không thèm nhịn vị tỷ tỷ này.
Đổng Ngọc cười cười , tiếp nhận bát cháo từ trong tay Lục Y, rồi bảo nàng ra ngoài.
Lão phu nhân cũng ngồi xuống, Mà Đổng Ngọc lại lại trực tiếp ngồi bên người Đổng Phi nói: “A Sửu, chuyện này là tỷ tỷ không đúng, nghe tứ muội nói nhà chúng ta sinh ra một người đại anh hùng, tỷ nhịn không được muốn thử xem một phen…..Nhưng còn không nghĩ tới lại chọc giận A Sửu, còn làm cho A Sửu bị thương, ngoan, quay lại cho tỷ tỷ nhận sai.” Vừa nói , Đổng Ngọc vừa đưa thìa cháo vào bêm miệng Đổng Phi.
Đổng Phi há miệng, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, Nhưng khi nhận thấy khuôn mặt tươi cười của tỷ tỷ thì liền hết giận.
Đổng Phi uống một ngụm cháo, nụ cười của Đổng Ngọc càng ngọt.
“Uống hết bát cháo, thì mới chứng minh A Sửu tha thứ cho tỷ tỷ?”
“ Vâng !”
“ A Sửu tha thứ cho tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ vẫn muốn trách cứ A Sửu vài câu,tứ muội nói với ta, ngày thường đệ rất thanh tĩnh, nhưng hôm nay tỷ tỷ vừa thấy lại có chút thất vọng. Đương nhiên tỷ tỷ cũng biết, là a Sửu quan tâm tứ tỷ, nhưng nếu A Sửu xảy ra việc gì, thì ai sẽ đi cứu tứ tỷ chứ? Ngươi có bản lĩnh, cái này đúng, nhưng mà phải sống thì mới bảo vệ tốt cho chúng ta, có phải hay không? Tỷ tỷ muốn ngươi nhớ rõ một sự kiện, không quản phát sinh chuyện gì nhưng ngươi trước hết phải an toàn.”
Đây xem như lần đầu găp Đổng Ngọc sao, nhưng không biết tại sao Đổng Phi lại cảm thấy giống như đã nhận thức vị tỷ tỷ này rất lâu rồi.Cơn tức trong lòng tự nhiên biến mất vô ảnh vô tung. Hắt gật đầu nhẹ giọng nói: “Đại tỷ, đệ nhớ kỹ.”
“ Thuộc hạ của tỷ tỷ giết chết toạ kỵ của đệ, chờ đệ khoẻ hẳn, tỷ tỷ sẽ tìm cho đệ một cỗ ngựa tốt. Vừa lúc trên đường chúng ta trở về, trên đường gặp một đàn Ngựa hoang, hì hì , không ngờ trong đàn lại có không ít ngựa tốt, khi nào khoẻ thì tự mình đi chọn……đáng tiếc, có một con Hãn huyết bảo mã thì bị tỷ phu của đệ mang đi Hà Đông tặng cho phụ thân làm lễ vật.”
Đổng Viện ở bên cạnh nghe thấy, nhịn không được vội vàng hỏi: “Đại tỷ , người nói chính là Hãn huyết bảo mã?”
“ Đúng vây, đây là một loại ngựa xích thố, chạy nhanh như thiểm điện. Nếu như ta biết A Sửu nhà ta lợi hại như vậy thì nhất định sẽ không cho Tỷ phu của ngươi đem ngựa xích thố cho phụ thân. Đưa cho Phụ thân thì có tác dụng gì, còn không bằng đưa cho A Sửu còn có lợi hơn.”
Ngựa Xích Thố?
Đổng Phi nằm trên giường, thân thể run lên.
Ngựa Xích Thố? Trong Tam Quốc diễn nghĩa không phải là có câu nói , Nhân trung Lữ Bố, Ngựa trung Xích Thố sao?Nó… Cứ niên đã xuất hiện?
Đổng Viện còn đang hỏi: “Ngựa Xích thố thật sự tốt lắm sao?”
Đổng Ngọc gật đầu nói: “Đương nhiên rồi khương nhân có một truyền thuyết, Ngựa Xích thố là hậu duệ của thần long, được xưng là Long câu. chẳng những hiếm thấy, hơn nữa rất quý giá. Nếu năm đó phụ thân chinh chiến có Xích thố làm toạ kỵ khẳng định rất lợi hại, bất quá ngựa xích thố bây giờ còn nhỏ…..Như vậy cũng tốt, tương lai ngựa xích thố lớn thì A Sửu của chúng ta cũng lớn.”
Ngụ ý rằng, Ngựa xích thố kia sớm muộn của là của Đổng Phi. Nhưng trong lòng Đổng Phi lại đang tự hỏi:Ngựa xích thố kia sau này sẽ là toạ kỵ của mình?
Một con ngựa theo tính toán thì có khoảng ba mươi năm tuổi thọ, bình thường thời kỳ đỉnh phong chính là ba tuổi đến hai mươi hai tuổi. Tại thế giới trước kia Đổng Phi sống , ngựa xích thố đã sớm tuyệt chủng, bất quá lão nhân trong thôn có nói, một Long câu tuổi thọ thường cao hơn ngựa thường rất nhiều.
Mà ngựa xích thố tới thời điểm thành thục còn muốn chậm hơn ngựa thường rất nhiều, ước chừng khoảng bảy tám tuổi mới được tính là thời kỳ thành thục, hơn nữa thời kỳ thành thục của Xích thố còn kéo dài hơn ngựa thường rất nhiều, có thể kéo dài đến ba mươi tuổi thì mới bắt đầu suy sụp.
Nói cách khác, Thất ngựa xích thố kia tiến vào thời kỳ thành thục, thì Đổng Phi còn chưa đến hai mươi tuổi.
Trong lòng không khỏi có chút ảo tưởng, một ngày kia mình cưỡi trên ngựa xích thố , tung hoành thiên hạ làm cho Đổng Phi nhịn không được liền nở nụ cười.
Đã qua giờ tý, Lão phu nhân cũng đã mệt.
Đổng Ngọc cùng Đổng Viên nâng lão phu nhân đi nghỉ ngơi, chỉ để lại Lục Y ở lại chiếu cố Đổng Phi.
Cuối cùng là trong ý dâm với ngựa xích thố tỉnh lại, Đổng Phi nằm trên giuờng rốt cục ngủ không được. Hắn suy nghĩ chuyện xảy ra ban ngày, bất quá Phỏng theo Lôi úng cổ chuỳ thì sưc nặng còn không đến một nửa của Lôi úng cổ chuỳ, nhưng hắn vẫn có thể vũ lộng.
Đúng vậy, Đổng Phi tuổi còn nhỏ , tương lai thì khí lực nhật định còn có tinh tiến.
Nhưng tương lai hắn muốn sử dụng chính là Lôi Úng Kim chuỳ của Phục ba tướng quân , mà không phải chuỳ mà nãi nãi tạo ra cho hắn, Lôi úng cổ chuỳ nặng ba trăm bốn mươi tư cân, hắn có thể vũ lộng được bao lâu. Hơn nữa, con người có lúc sẽ già yếu, khi đó nên làm cái gì bây giờ?
Thật sự không thể rõ, lúc trước Phục Ba tướng quân làm thế nào mà vận dụng.
Đổng Phi bắt đầu bội phục vị đại danh đỉnh đỉnh Khai quốc công thần, chẳng những khí lực vô cùng lớn lại còn tinh thông mười tám loại vũ khí.
Dựa theo sách diễn nghĩa, Tây Lương Mã Siêu chính là hậu đại của Mã Viên, đồng dạng thương pháp chính là Mã gia truyền xuống, Năm nay chính là Năm Quang Hoà tam năm , Mã Siêu không biết đã sinh ra chưa? Hiện tai ở địa phương nào?
Nói vậy, Những nhân vật phong vân trong Tam Quốc chắc đang tự nỗ lực sao.
Tây Lương cẩm Ma Siêu, Bạch mã Triệu Tử Long, Nhân Trung Lữ Bố, Giang Đông tiểu bá vương….
Những cái tên quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ , Trong đầu Đổng Phi hiện lên ý nghĩ: Tương lai , có lẽ hắn sẽ cùng với những người này giao chiến trên sa trường.
Có chút khân trương, nhưng cũng có chút chờ mong.
Nhưng chính tâm trạng mang loại khẩn trương cùng với với chờ mong, Đổng Phi chậm tãi chìm vào giấc ngủ.
Đổng Ngọc đến, không thể phủ nhận đã làm cho Đổng gia vốn rất thưa thớt lại có một chút sức sống. Mà thân thể cua Đổng Phi đã lấy tốc độ kinh người khôi phục, mới có tám ngày thời gian mà đã có thể xuống giường hoạt động.
Tám ngày, Đổng Phi luôn tự hỏi một việc.
Như thế nào để kéo dài thời gian vận dụng chuỳ? Ngũ Cầm Hí mặc dù trợ giúp hắn không ít nhưng không thê thoả mãn được hắn, Đổng Phi qua hỏi Thành Phương, nhưng có một câu trả lời không làm cho hắn vừa lòng.
“ Về vấn đề này, chúng ta đã nghiên cứu hơn một trăm năm cũng không tìm ra được đáp án, nhưng có một chút có thể khẳng định, Phục Ba tướng quân năm đó sử dụng Lôi úng cổ chuỳ rong ruổi chiến trường không có đối thủ, cho nên chỉ có thể một mình ngươi đi tìm đáp án….Bất quá không cần nản lòng, mặc dù không thể giống như Phục Ba tướng quân, nhưng nếu được như ngươi thì cũng đã có rất ít người là đối thủ .”
Thành Phương cũng không có lừa gạt Đổng Phi.
Nếu Đổng Phi có thể sử dụng Lôi úng cổ chuỳ , như vậy võ tướng trên chiến trường quyết đấu thì ai có thể ngăn đôi Đại chuỳ kia chứ? Huống hồ làm Đại tướng cũng chưa chắc là phải xông về phía trước.
Đổng Phi cũng hiểu được đạo lý này, nhưng không hài lòng cách Thành Phương trả lời.
Lúc này hắn đang ngồi trong phòng , cẩn thận nghiên cứu Chuỳ phổ mà Phục Ba tướng quân lưu lại.
Đúng lúc này Đổng Ngọc mang theo Đổng Viện tới tìm.
“ A Sửu . đã khoẻ chưa?”
Nếu tính thời gian thì Đổng Phi bị thương đã mười lăm ngày.
Hăn gật đâu :” Đã rất tốt, đa tạ Đại tỷ cùng Tứ tỷ quan tâm.”
“ Nếu đã tốt, như vậy thì chúng ta đi thôi.” Đổng Ngọc nói xong liền kéo Đổng Phi đi ra bên ngoài,vừa đi vừa hô:” Lục Y, Lục Y….Chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta phải đi nhanh, đồng loạt xuất phát.”
Đổng Phi nghi hoặc hỏi:” Đại tỷ , chúng ta muốn đi đâu?”
Đổng Ngọc tủm tỉm cười nói:” Ta không phải đáp ứng chọn cho đệ một con ngựa sao? Đương nhiên là mang đệ đi chọn toạ kỵ. Vừa lúc thấy Lục Y thuân tiện cũng đưa nàng đi xem một lát…..Đừng xem thường nha đầu kia, tài bắn cung của nàng không tầm thường.”
Không sống ở thời đại này, vĩnh viễn không thể lý giải tập tục cuộc sống thời đại này.
Có lẽ thời đại này hạng mục giải trí quá ít, cho nên nữ nhân thời đại này không thể không làm một ít các hoạt động mà nam nhân thích.
Tỷ như thời đại xuân thu, lúc đó trò chơi của quý tộc là ném thẻ vào bình rượu. Đổng gia không coi là quý tộc, nhưng cũng sẽ tiến hành một ít trò chơi như vậy.Bởi vì lão phu nhân có tài bắn cung rất cao siêu, vì thế đem trò chơi này cải biến qua một lần, Lấy cung bắn tên, trong vòng trăm bước bắn lọt vào trong hồ nước.
Ở phương diện này, Đổng Phu nhân cũng chính là cao thủ. Mà Lục Y từ nhỏ đi theo Đổng Phu nhân cũng luyện được tài bắn cung xuất thần nhập hoá, tất nhiên là không thể bắn con ruồi đang bay, nhưng thiện xạ thì nắm chắc, bất quá nàng là nữ tử cho nên không thể dùng được cung cứng, chỉ dùng được loại cung nhẹ, trong vòng trăm bước có thể bắn trúng vào hồ trăm phát trăm trúng, thậm chí so với Đổng Phu nhân còn cao siêu hơn.
Sau khi làm nha hoàn cho Đổng Phi, có một lần chứng kiến Đổng Phi đang luyện tập Ngũ Cầm Hí, Tiểu nha đầu cũng có cảm giác muốn tập.
Vì thế, đi theo Đổng Phi luyện hai năm, hơn nữa tuổi càng lớn khí lực cũng bắt đầu tăng trưởng.
Gia nô trong nhà nói, chủ nhân thế nào thì nô tỳ thế ấy, A Sửu thiếu gia vũ dũng phi phàm, mà ngay cả nha đầu đi theo cũng không đơn giản.
Lúc này tiểu nha đầu mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, bên ngoài mặc mộ nhuyễn giáp, cao hứng chạy tới.
“ Lục Y, ngươi muốn ngựa màu gì?”
“ Màu trắng, nô tỳ muốn ngựa màu trắng….” Lục Y cưỡi ngựa quơ quơ nắm đấm nhỏ.
Đổng Ngọc quay đầu hỏi Đổng Phi đang đứng phía sau: “A Sửu , đệ muốn ngựa màu gì?” Nhưng Đổng Phi không có trả lời, mà là ngơ ngác ngồi trên lưng ngựa, nhìn đến đám người đi đường, tựa hồ như đang tự hỏi cái gì.
“ Thiếu gia, Đại tiểu thư hỏi ngài?”
Đổng Phi đột nhiên bừng tỉnh. “Cái Gì?”
Đổng Ngọc nói: “Ta hỏi đệ, đệ muốn ngựa màu gì? A Sửu, đệ từ lúc xuất môn không nói gì, đang suy nghĩ cái gì thế?”
Đổng Phi chỉ vào đám người trên đường , nghi ngờ hỏi: “ Những người này đang làm gì” Sao vội vàng như vậy?”
Lục Y vội vàng trả lời: “ Thiếu gia, ngài quên? Mấy hôm trước ta cũng đã nói qua với ngài, Đồ đệ của Đại hiền lương sư qua nơi này của chúng ta mở đàn ban phù chú, đã có hơn hai mươi ngày, có rất nhièu người đã gia nhập Thái Bình Đạo, Phù chú bọn họ thật là linh nghiệm, A, nô tỳ nhớ rồi , chính là ngày mà ngài bảo ta đến tìm tứ tiểu thư.”
Đổng Viện quay thân mình nhìn chằm chằm hỏi: “ A Sửu , Đệ tìm ta có việc gì sao? Có sự tình gì?”
Đổng Phi đang ngồi trên ngựa đột nhiên vỗ đùi ảo não nói: “Ta thật sự là đầu heo, sao lại đem chuyện này quyên đi? Tứ tỷ, ta muốn tỷ lập tức dẫn người đến chỗ phân đàn của Thái Bình Đạo , lập tức bắt lại hai tên đồ đệ của Đại hiền lương sư kia lại.”
“ Vì cái gì?”
Đổng Ngọc, Đổng Viện, còn có Lục Y ba nữ nhân cùng đồng thời nhìn Đổng Phi, đối với câu nói này liền phát ra nghi vấn.
“ Đừng hỏi cái gì, chỉ bắt lại bọn hắn là được.”
Đổng Phi ngiến răng nghiến lợi nói:” Bất quá việc này phải bí mật tiến hành, không thể đả thảo kinh xà, Hai tên đồ đệ của Trương Giác không để cho họ nhiều lời, Bắt lại lập tức nhốt vào phòng giam , không có mệnh lệnh của ta , bất luận kẻ nào cũng không được tiếp xúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom