Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Một tiếng "Chủ Công" này, có thể nói đã làm Đổng Phi hao phí hết tâm tư.
Chính mình nhiều lần cân nhắc, lại cùng đám người Đường Chu kín đáo tiến hành thương thảo qua vô số lần, thậm chí phải nói là, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói cũng đều diễn luyện qua nhiều lần, cuối cùng mới có được thành quả ngày hôm nay.
Một bái này của Cổ Hủ, lại làm cho Đổng Phi nhẹ nhõm như trút được một loại gánh nặng. Vội vã ném khảm đao trong tay cho Sa Ma Kha, tiến lên một bước nâng Cổ Hủ đứng dậy.
- Phi được tiên sinh, như Chu Văn Vương được Khương Thượng, Tề Hoàn được Quản Trọng, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa rồi!
Một câu này, quả thực làm cho Cổ Hủ kích động không nhỏ vậy. Sau đó rất nhanh khôi phục lại bộ dạng sâu sắc không chút dao động như nước trong giếng cổ. Lại ngồi xuống, thái độ của Cổ Hủ đã có biến hóa. Trầm ngâm một lát rồi nói:
- Theo như lời chủ công vừa mới nói sống với khó khăn hoạn nạn, chết về với yên vui, quả thật là một tuyệt cú trên thế gian của Mạnh Phu Tử(1).Nhưng lão chủ công, Hà Đông đại nhân hôm nay chính là lúc danh tiếng đang thịnh, chủ công tại sao lại nói đến gian nan khổ cực? Còn có dự định nào nữa sao?
Đổng Phi chăm chú nhìn Cổ Hủ.
- Lão sư thực nhìn không ra sao?
Trong lời nói, cũng thay đổi cách xưng hô với Cổ Hủ. Hắn đã muốn lấy nghĩa đối đãi với Cổ Hủ như thầy, không có thể chỉ vô cùng đơn giản là một lời nói như vậy.
Trong đầu Cổ Hủ chấn động!
Thật ra mà nói, trước đây hắn quả thật không có quá nhiều lo lắng, tuy đã mang theo tâm tư để thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhưng nếu không có chuyện nhận được chức vụ của mình, hắn cũng không muốn hao phí tâm tư. Nhưng hôm nay Đổng Phi vừa nói như vậy, ngược lại làm cho Cổ Hủ phải nghiêm túc suy xét.
Dù sao cũng là độc sĩ, sau một lát suy nghĩ cẩn thận về manh mối bên trong bèn nói:
- Chủ công thực là đang lo lắng, các bè cánh tái tranh đấu, lão chủ công sẽ bị hãm sâu vào trong đó sao?
Đổng Phi gật đầu, rót một chén rượu. Đặt ở trước mặt Cổ Hủ, lại im lặng.
Cổ Hủ nói:
- Kỳ thực chủ công không cần quá lo lắng, việc tranh đấu giữa ngoại thích, hoạn quan, cùng với sĩ phu từ triều đại đầu tiên đã có. Hôm nay, đại loạn ở các phương đã ngừng lại, nhưng loạn triều đình, thực tế mới bắt đầu mà thôi. Nếu như lão chủ tạm lánh tranh đấu trong triều, chọn một địa phương nghỉ ngơi lấy sức. Không tới mấy năm. Là có thể nắm trọng binh trong tay, thành một phương cường hào, không cần lo lắng về chuyện tự bảo vệ mình.
Nói đến đây, Cổ Hủ dừng lại một chút
- Chỉ là...
- Lão sư cứ nói đừng ngại. Những lời hôm nay, người nói, ta nghe, không có ai khác biết được. Đại ca, tam đệ cùng ta tình như thủ túc, ba người như một, lão sư không cần lo lắng.
Điển Vi cùng Sa Ma Kha nghe thấy thế. Lập tức nhắm mắt lại. Ở cửa ngồi xuống. Như lão tăng ngồi thiền.
Cổ Hủ cười, nhẹ giọng nói:
- Vài ngày trước, phu nhân từ Hà Đông trở lại. Hủ từng âm thầm phỏng đoán, như vậy lão chủ cũng đã có ý tránh lui. Lương Châu tuy nói hoang vắng, ngược lại cũng thật sự là một địa phương tốt. Lão Chủ muốn lựa chọn nơi đây làm căn cơ, cũng không phải là không được. Chỉ là Hủ quan sát lão chủ, hôm nay tùy thức tiến thối(2), nhưng tính tình của lão chủ, tương lai...
- Lão sư cứ nói!
- Ta nghe lời nói của chủ công, hình như muốn tự lập môn hộ, không biết có đúng không?
Với người như Cổ Hủ này, giấu diệm là chuyện rất nhàm chán. Đổng Phi lập tức gật đầu.
- Phi, xác thực có ý này.
- Nhưng chủ công có từng nghĩ tới, lão chủ, một ngày nào đó há có thể chấp nhận cho chủ công ngài tự lập môn hộ? Hơn nữa theo cách nhìn của Hủ, lão chủ tính tình bảo thủ, nếu nghe được việc này, tất nhiên sẽ trở mặt với chủ công, đến lúc đó, chủ công lông cánh chưa đủ, làm sao tự mình bay?
Đổng Phi vội hỏi:
- Thỉnh lão sư chỉ điểm!
- Theo cách nghĩ của Hủ, về chuyện tự lập môn hộ, thời gian vẫn còn quá sớm. Lão chủ còn sống, tuy rằng sẽ khiến cho chủ công tạm thời bị áp chế, nhưng xét trên phương diện khác mà nói, lão chủ cũng chính là đại thụ che gió ngăn mưa. Triều đình chưa loạn, thiên hạ chưa loạn. Nhưng tại loạn giặc khăn vàng lúc trước, chủ công đã lộ rõ tài năng, nếu không có lão chủ là một đại thụ, thì làm sao để tránh khỏi mưa gió đầy trời?
Đổng Phi như có chút suy nghĩ, gật đầu nói:
- Lời này của lão sư, có lý lắm!
- Cho nên, Hủ có tam sách(3), có thể giúp đỡ được cho chủ công.
- Lão sư mời nói.
- Thượng sách, giết cha.
- A? Đổng Phi giật mình nhìn Cổ Hủ, thầm nghĩ người này thế nào lại có thể nói ra lời như vậy.
Cổ Hủ cười, không mảy may để ý.
- Đợi lão chủ thống nhất lương châu, chỉ cần chết đi, chủ công sẽ trở thành người đứng đầu Lương Châu. Hủ nghe nói, nhân sĩ trong triều, cũng không phải tất cả đều có địch ý với chủ công. Đến lúc đó nắm hơn mười vạn hùng binh trong tay, chiếm giữ Lương Châu, lấy vũ dụng của chủ công, ai có thể địch lại? Cho dù trong triều có người muốn động đến chủ công, chỉ sợ cũng phải cân nhắc nặng nhẹ về phương diện này.
Đổng Phi lập tức lắc đầu:
- Kế này mặc dù nhanh, nhưng Phi làm không được.
- Trung sách, ngủ đông
- Thỉnh lão sư nói rõ hơn...
- Như lời Hủ vừa nói lúc trước, lấy lão chủ ở phía trước, chúng ta ở một nơi bí mật tích góp lực lượng. Lão chủ không lo, thì chúng ta cũng sẽ không lo. Nếu lão chủ gặp bất trắc, chúng ta cũng vẫn có khả năng tự bảo vệ mình. Chỉ là trong lúc đó, lực lượng của chủ công không thể bị người phát hiện.
- Thỉnh lão sư nói sách thứ ba.
- Kế thứ ba rất đơn giản, mang theo người nhà mai danh ẩn tích, cũng có thể bảo toàn tính mệnh không cần lo lắng gì nữa.
Cổ Hủ nói xong uống một hớp rượu lớn, tủm tỉm cười nhìn Đổng Phi.
- Chủ công lựa chọn như thế nào?
- Thượng sách, hạ sách đều không thể được. Phi chọn sách...Nhưng mà, làm sao âm thầm tích trữ lực lượng, thỉnh lão sư chỉ điểm.
- Cái này, còn phải xin chủ công cấp Hủ một ít thời gian, tỉ mỉ vạch kế hoạch.
Đổng Phi cũng biết, trong thoáng chốc, đột nhiên bắt Cổ Hủ xuất ra chủ ý, khẳng định không thể được. Hiện giờ, Hán thất chưa mất, thiên hạ chưa rung chuyển, hoặc nói trước đây Cổ Hủ căn bản không có suy nghĩ về những việc này, tự nhiên vô pháp so sánh cùng Chư Cát Lượng trong Bình Thư, thoáng cái là có thể tìm đến đáp án to lớn cho thế cục Trung Hoa, sau đó chia ba thiên hạ. Cho dù là Chư Cát Lượng, nếu như không có một phen suy tính cũng không thể tìm ra chủ ý nào. Có đôi khi, trong Bình Thư, Chư Cát Lượng thường khiến người ta, cảm giác ông là yêu sư. Quả thực là tác giả của Diễn Nghĩa quá mức khuyếch đại tài năng của ông.
- Đã như vậy, Phi xin đợi tin vui của lão sư.
Nói xong, Đổng Phi lại hỏi:
- Không biết lão sư dự định như thế nào? Là theo ta cùng tới mục tràng, hay là tiếp tục cống hiến dưới trướng của tỷ phu?
Cổ Hủ cười nói:
- Chủ công, nếu là Hủ theo ngài, Ngưu tướng quân sẽ vui vẻ sao? Chưa biết chừng, ý nghĩ muốn lập môn hộ của ngài cũng sẽ bị bại lộ trước mặt lão chủ...Còn không bằng chúng ta trước cứ giấu kín sách lược, Hủ tạm thời vẫn lưu lại dưới trướng Ngưu tướng quân. Dù sao khoảng cách giữa mục tràng Sắc Lặc Xuyên với Lâm Thâm cũng rất gần, Hủ có việc, tự có thể tìm cơ hội đến thăm.
- Mục tràng Sắc Lặc Xuyên?
Cổ Hủ cười ha hả mà nói:
- Vài ngày trước lúc chủ công trở về. Từng hát vang Sắc Lặc Xuyên, Vu sơn hạ... Ha ha, vang vang lưu loát. Khiến cho mọi người yêu thích. Có người liền lấy Sắc Lặc Xuyên ba chữ làm tên, đặt cho mục tràng là Sắc Lặc Xuyên mục tràng, lại có người biến công tử thành Sắc Lặc công tử... Chủ công, Hủ cũng rất thích ca khúc này, còn nghe nói chủ công từng vì một người làm thơ ngũ ngôn, cũng là cực kỳ xuất chúng đó.
- Ta, ta làm thơ lúc nào? Còn có, còn có Sắc Lặc Xuyên kia. Không phải ta làm!
Thần sắc Cổ Hủ chợt nghiêm trang:
- Chủ công, cái này ngài sai rồi.
- Ta sai rồi? Ta sai cái gì?
- Danh tiếng vũ dũng của chủ công. Đã có rất nhiều người. Nếu nói giấu tài, không phải cái gì cũng đều phải ẩn dấu. Như thơ ca này. Vừa vặn có thể vì chủ công mà giành được những lời khen tặng của đám nhân sĩ, hà cớ gì phải che giấu chứ? Lại nói, những câu chữ này là từ miệng thủ hạ của chủ công truyền ra ngoài... - Mỹ nhân quyển châu liêm, thâm tọa túc nga mi. Đãn kiến lệ ngân thấp, bất tri tâm niệm thùy? - Hử đọc đi đọc lại bài thơ này, đều cảm thụ sâu sắc... Bài thơ vừa xuất hiện. Không biết sẽ có bao nhiêu nữ nhân vì nó mà rơi lệ đây?
Đổng Phi mộng rồi. Hoàn toàn là mộng rồi!
Làm sao. Làm sao không cẩn thận một chút, liền thành đạo thơ thế này?
Sắc Lặc Xuyên hoàn hảo mà nói. Ngày đó khi hắn ca xướng, có rất nhiều người nghe được. Nhưng ngũ ngôn tuyệt cú này, là ai nói ra?
(1) Mạnh Phu Tử: Mạnh Tử.
(2) Tùy thức tiến thối: theo nhận xét quan sát mà tiến lui cho hợp lý.
(3) Tam sách: các mưu chủ ngày xưa khi định liệu sách lược luôn phân thành 3 mục: thượng(tốt nhất) - trung(bình thường) - hạ (kém nhất) hoặc có thể tưởng tượng là ba cấp bậc của kế sách. Cái này gọi là mưu tính chu toàn như chúng ta thấy ở các mưu chủ.
Chính mình nhiều lần cân nhắc, lại cùng đám người Đường Chu kín đáo tiến hành thương thảo qua vô số lần, thậm chí phải nói là, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói cũng đều diễn luyện qua nhiều lần, cuối cùng mới có được thành quả ngày hôm nay.
Một bái này của Cổ Hủ, lại làm cho Đổng Phi nhẹ nhõm như trút được một loại gánh nặng. Vội vã ném khảm đao trong tay cho Sa Ma Kha, tiến lên một bước nâng Cổ Hủ đứng dậy.
- Phi được tiên sinh, như Chu Văn Vương được Khương Thượng, Tề Hoàn được Quản Trọng, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa rồi!
Một câu này, quả thực làm cho Cổ Hủ kích động không nhỏ vậy. Sau đó rất nhanh khôi phục lại bộ dạng sâu sắc không chút dao động như nước trong giếng cổ. Lại ngồi xuống, thái độ của Cổ Hủ đã có biến hóa. Trầm ngâm một lát rồi nói:
- Theo như lời chủ công vừa mới nói sống với khó khăn hoạn nạn, chết về với yên vui, quả thật là một tuyệt cú trên thế gian của Mạnh Phu Tử(1).Nhưng lão chủ công, Hà Đông đại nhân hôm nay chính là lúc danh tiếng đang thịnh, chủ công tại sao lại nói đến gian nan khổ cực? Còn có dự định nào nữa sao?
Đổng Phi chăm chú nhìn Cổ Hủ.
- Lão sư thực nhìn không ra sao?
Trong lời nói, cũng thay đổi cách xưng hô với Cổ Hủ. Hắn đã muốn lấy nghĩa đối đãi với Cổ Hủ như thầy, không có thể chỉ vô cùng đơn giản là một lời nói như vậy.
Trong đầu Cổ Hủ chấn động!
Thật ra mà nói, trước đây hắn quả thật không có quá nhiều lo lắng, tuy đã mang theo tâm tư để thích ứng với mọi hoàn cảnh, nhưng nếu không có chuyện nhận được chức vụ của mình, hắn cũng không muốn hao phí tâm tư. Nhưng hôm nay Đổng Phi vừa nói như vậy, ngược lại làm cho Cổ Hủ phải nghiêm túc suy xét.
Dù sao cũng là độc sĩ, sau một lát suy nghĩ cẩn thận về manh mối bên trong bèn nói:
- Chủ công thực là đang lo lắng, các bè cánh tái tranh đấu, lão chủ công sẽ bị hãm sâu vào trong đó sao?
Đổng Phi gật đầu, rót một chén rượu. Đặt ở trước mặt Cổ Hủ, lại im lặng.
Cổ Hủ nói:
- Kỳ thực chủ công không cần quá lo lắng, việc tranh đấu giữa ngoại thích, hoạn quan, cùng với sĩ phu từ triều đại đầu tiên đã có. Hôm nay, đại loạn ở các phương đã ngừng lại, nhưng loạn triều đình, thực tế mới bắt đầu mà thôi. Nếu như lão chủ tạm lánh tranh đấu trong triều, chọn một địa phương nghỉ ngơi lấy sức. Không tới mấy năm. Là có thể nắm trọng binh trong tay, thành một phương cường hào, không cần lo lắng về chuyện tự bảo vệ mình.
Nói đến đây, Cổ Hủ dừng lại một chút
- Chỉ là...
- Lão sư cứ nói đừng ngại. Những lời hôm nay, người nói, ta nghe, không có ai khác biết được. Đại ca, tam đệ cùng ta tình như thủ túc, ba người như một, lão sư không cần lo lắng.
Điển Vi cùng Sa Ma Kha nghe thấy thế. Lập tức nhắm mắt lại. Ở cửa ngồi xuống. Như lão tăng ngồi thiền.
Cổ Hủ cười, nhẹ giọng nói:
- Vài ngày trước, phu nhân từ Hà Đông trở lại. Hủ từng âm thầm phỏng đoán, như vậy lão chủ cũng đã có ý tránh lui. Lương Châu tuy nói hoang vắng, ngược lại cũng thật sự là một địa phương tốt. Lão Chủ muốn lựa chọn nơi đây làm căn cơ, cũng không phải là không được. Chỉ là Hủ quan sát lão chủ, hôm nay tùy thức tiến thối(2), nhưng tính tình của lão chủ, tương lai...
- Lão sư cứ nói!
- Ta nghe lời nói của chủ công, hình như muốn tự lập môn hộ, không biết có đúng không?
Với người như Cổ Hủ này, giấu diệm là chuyện rất nhàm chán. Đổng Phi lập tức gật đầu.
- Phi, xác thực có ý này.
- Nhưng chủ công có từng nghĩ tới, lão chủ, một ngày nào đó há có thể chấp nhận cho chủ công ngài tự lập môn hộ? Hơn nữa theo cách nhìn của Hủ, lão chủ tính tình bảo thủ, nếu nghe được việc này, tất nhiên sẽ trở mặt với chủ công, đến lúc đó, chủ công lông cánh chưa đủ, làm sao tự mình bay?
Đổng Phi vội hỏi:
- Thỉnh lão sư chỉ điểm!
- Theo cách nghĩ của Hủ, về chuyện tự lập môn hộ, thời gian vẫn còn quá sớm. Lão chủ còn sống, tuy rằng sẽ khiến cho chủ công tạm thời bị áp chế, nhưng xét trên phương diện khác mà nói, lão chủ cũng chính là đại thụ che gió ngăn mưa. Triều đình chưa loạn, thiên hạ chưa loạn. Nhưng tại loạn giặc khăn vàng lúc trước, chủ công đã lộ rõ tài năng, nếu không có lão chủ là một đại thụ, thì làm sao để tránh khỏi mưa gió đầy trời?
Đổng Phi như có chút suy nghĩ, gật đầu nói:
- Lời này của lão sư, có lý lắm!
- Cho nên, Hủ có tam sách(3), có thể giúp đỡ được cho chủ công.
- Lão sư mời nói.
- Thượng sách, giết cha.
- A? Đổng Phi giật mình nhìn Cổ Hủ, thầm nghĩ người này thế nào lại có thể nói ra lời như vậy.
Cổ Hủ cười, không mảy may để ý.
- Đợi lão chủ thống nhất lương châu, chỉ cần chết đi, chủ công sẽ trở thành người đứng đầu Lương Châu. Hủ nghe nói, nhân sĩ trong triều, cũng không phải tất cả đều có địch ý với chủ công. Đến lúc đó nắm hơn mười vạn hùng binh trong tay, chiếm giữ Lương Châu, lấy vũ dụng của chủ công, ai có thể địch lại? Cho dù trong triều có người muốn động đến chủ công, chỉ sợ cũng phải cân nhắc nặng nhẹ về phương diện này.
Đổng Phi lập tức lắc đầu:
- Kế này mặc dù nhanh, nhưng Phi làm không được.
- Trung sách, ngủ đông
- Thỉnh lão sư nói rõ hơn...
- Như lời Hủ vừa nói lúc trước, lấy lão chủ ở phía trước, chúng ta ở một nơi bí mật tích góp lực lượng. Lão chủ không lo, thì chúng ta cũng sẽ không lo. Nếu lão chủ gặp bất trắc, chúng ta cũng vẫn có khả năng tự bảo vệ mình. Chỉ là trong lúc đó, lực lượng của chủ công không thể bị người phát hiện.
- Thỉnh lão sư nói sách thứ ba.
- Kế thứ ba rất đơn giản, mang theo người nhà mai danh ẩn tích, cũng có thể bảo toàn tính mệnh không cần lo lắng gì nữa.
Cổ Hủ nói xong uống một hớp rượu lớn, tủm tỉm cười nhìn Đổng Phi.
- Chủ công lựa chọn như thế nào?
- Thượng sách, hạ sách đều không thể được. Phi chọn sách...Nhưng mà, làm sao âm thầm tích trữ lực lượng, thỉnh lão sư chỉ điểm.
- Cái này, còn phải xin chủ công cấp Hủ một ít thời gian, tỉ mỉ vạch kế hoạch.
Đổng Phi cũng biết, trong thoáng chốc, đột nhiên bắt Cổ Hủ xuất ra chủ ý, khẳng định không thể được. Hiện giờ, Hán thất chưa mất, thiên hạ chưa rung chuyển, hoặc nói trước đây Cổ Hủ căn bản không có suy nghĩ về những việc này, tự nhiên vô pháp so sánh cùng Chư Cát Lượng trong Bình Thư, thoáng cái là có thể tìm đến đáp án to lớn cho thế cục Trung Hoa, sau đó chia ba thiên hạ. Cho dù là Chư Cát Lượng, nếu như không có một phen suy tính cũng không thể tìm ra chủ ý nào. Có đôi khi, trong Bình Thư, Chư Cát Lượng thường khiến người ta, cảm giác ông là yêu sư. Quả thực là tác giả của Diễn Nghĩa quá mức khuyếch đại tài năng của ông.
- Đã như vậy, Phi xin đợi tin vui của lão sư.
Nói xong, Đổng Phi lại hỏi:
- Không biết lão sư dự định như thế nào? Là theo ta cùng tới mục tràng, hay là tiếp tục cống hiến dưới trướng của tỷ phu?
Cổ Hủ cười nói:
- Chủ công, nếu là Hủ theo ngài, Ngưu tướng quân sẽ vui vẻ sao? Chưa biết chừng, ý nghĩ muốn lập môn hộ của ngài cũng sẽ bị bại lộ trước mặt lão chủ...Còn không bằng chúng ta trước cứ giấu kín sách lược, Hủ tạm thời vẫn lưu lại dưới trướng Ngưu tướng quân. Dù sao khoảng cách giữa mục tràng Sắc Lặc Xuyên với Lâm Thâm cũng rất gần, Hủ có việc, tự có thể tìm cơ hội đến thăm.
- Mục tràng Sắc Lặc Xuyên?
Cổ Hủ cười ha hả mà nói:
- Vài ngày trước lúc chủ công trở về. Từng hát vang Sắc Lặc Xuyên, Vu sơn hạ... Ha ha, vang vang lưu loát. Khiến cho mọi người yêu thích. Có người liền lấy Sắc Lặc Xuyên ba chữ làm tên, đặt cho mục tràng là Sắc Lặc Xuyên mục tràng, lại có người biến công tử thành Sắc Lặc công tử... Chủ công, Hủ cũng rất thích ca khúc này, còn nghe nói chủ công từng vì một người làm thơ ngũ ngôn, cũng là cực kỳ xuất chúng đó.
- Ta, ta làm thơ lúc nào? Còn có, còn có Sắc Lặc Xuyên kia. Không phải ta làm!
Thần sắc Cổ Hủ chợt nghiêm trang:
- Chủ công, cái này ngài sai rồi.
- Ta sai rồi? Ta sai cái gì?
- Danh tiếng vũ dũng của chủ công. Đã có rất nhiều người. Nếu nói giấu tài, không phải cái gì cũng đều phải ẩn dấu. Như thơ ca này. Vừa vặn có thể vì chủ công mà giành được những lời khen tặng của đám nhân sĩ, hà cớ gì phải che giấu chứ? Lại nói, những câu chữ này là từ miệng thủ hạ của chủ công truyền ra ngoài... - Mỹ nhân quyển châu liêm, thâm tọa túc nga mi. Đãn kiến lệ ngân thấp, bất tri tâm niệm thùy? - Hử đọc đi đọc lại bài thơ này, đều cảm thụ sâu sắc... Bài thơ vừa xuất hiện. Không biết sẽ có bao nhiêu nữ nhân vì nó mà rơi lệ đây?
Đổng Phi mộng rồi. Hoàn toàn là mộng rồi!
Làm sao. Làm sao không cẩn thận một chút, liền thành đạo thơ thế này?
Sắc Lặc Xuyên hoàn hảo mà nói. Ngày đó khi hắn ca xướng, có rất nhiều người nghe được. Nhưng ngũ ngôn tuyệt cú này, là ai nói ra?
(1) Mạnh Phu Tử: Mạnh Tử.
(2) Tùy thức tiến thối: theo nhận xét quan sát mà tiến lui cho hợp lý.
(3) Tam sách: các mưu chủ ngày xưa khi định liệu sách lược luôn phân thành 3 mục: thượng(tốt nhất) - trung(bình thường) - hạ (kém nhất) hoặc có thể tưởng tượng là ba cấp bậc của kế sách. Cái này gọi là mưu tính chu toàn như chúng ta thấy ở các mưu chủ.
Bình luận facebook