Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Phản tặc đã tới bên ngoài gia viên!
Đây là nhận thức chung của mọi người trong mục tràng. Thành ra, cho dù Đường Chu làm việc vô cùng chu đáo, an bài chặt chẽ, thì tiếp theo cũng đành phó mặc cho số phận.
Dù sao chuyện tình trên chiến trường trong chớp mắt đã có thể thay đổi, không ai có thể nói chính xác được điều gì.
Đổng Viện chưa từng chân chính trải qua chiến trận, chỉ là nghe Đổng Lục nói qua nắm đó Đổng Phi dùng trăm kỵ liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây Bắc, hành động vĩ đại như thế khiến cho tâm tư nàng khao khát.
Xuất thân từ gia đình cường hào, phụ thân lại là thái thú một quận. Từ nhỏ đến lớn, Đổng Viện chưa bao giờ nhìn thấy qua cái gì là vạn mã phi nhanh. Lòng hăng hái tràn trề, khiến nàng bất chấp tất cả xông lên chiến trường. Theo cách nhìn của nàng, ngay cả Đổng Lục cũng có thể ra trận giết chóc, thì nàng cũng có thể làm được.
Nhưng khi nàng đứng ở trên sườn núi, nhìn thiết kỵ của Thiêu Đương lao đến như thủy triều cuộn trào mãnh liệt thì trong đầu trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn không có nửa điểm huyết sắc. Tay cầm đao khẽ run rẩy, hàm răng va vào nhau, phát ra tiếng động lạch cạch.
Nếu như không có Đổng Lục ở bên cạnh chiếu cố, Đổng Viện thậm chí không biết mình có thể ngồi vững trên lưng ngựa hay không.
Tám ngàn thiết kỵ cùng nhau lao như bay tới, cảnh tượng này quá mức hoành tráng. Khi còn cách khoảng hai trăm bộ thì tám ngàn thiết kỵ đồng loạt rào rào dừng lại. Một mảnh đông nghịt, tản ra khí tức xơ xác tiêu điều. Chiến mã dưới háng bất an, hí dài một tiếng nhỏ, bốn vó chồm lên. Đổng Viện thậm chí quên thân phận chủ tướng của mình, ngơ ngác nhìn thiết kỵ, không biết nên nói như thế nào.
Lão Vương Thiêu Đương hầm hầm sát khí, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ. Tay hắn ghìm dây cương, nhìn nữ binh trên sườn núi, không khỏi cười ha hả:
- Đổng gia hết người rồi sao? Lại cho một đám đàn bà xuất chiến… ha ha ha, thật không biết là để cho các nàng tới đánh trận, hay là tới để hầu hạ cho ta.
Đám người Thiêu Đương nghe thế đều cất tiếng cười to, đủ loại ô ngôn uế ngữ phun ra.
Đổng Lục và Đằng Lệ Nhi tức giận tới mức mặt đỏ tía tai, thúc ngựa định lao ra. Cũng không chờ các nàng xuất mã, chỉ thấy giữa đám người lao ra một người vạm vỡ. Cưỡi trên dã ngưu(trâu rừng) Đan Tê. Trên thân khoác một áo choàng, dáng vẻ kiêu ngạo.
Sa Ma Kha bởi vẫn cảm thấy khó lòng chịu nổi khi tác chiến cùng với nữ nhân, cho nên mang theo Ngũ Khê man nhân, núp ở phía sau. Nhưng lời lẽ của đám người Thiêu Đương thật sự quá ác độc. Tính tình hắn nóng như lửa, làm sao có thể nào chịu nổi mà đứng nhìn.
Tật lê cốt đóa trong tay chỉ thẳng mặt lão Vương Thiêu Đương:
- Lão tạp ngư, đừng vội lắm mồm, có dám cùng tam gia của ngươi đánh một trận không?
Giọng nói như tiếng sét nổ giữa trời hè, khiến cho đám người Thiêu Đương tức thì ngậm miệng lại.
Một người Thiêu Đương nghe vậy thì giận dữ, thúc mã vọt ra, lớn tiếng quát:
- Sửu quỷ, đừng vội càn rỡ. Đừng có chạy, xem thương!
Người Khương kia cầm thương lao ngựa nhanh tới. Tức thì xuất hiện trước mặt Sa Ma Kha.
Chỉ thấy Sa Ma Kha cười lạnh một tiếng, dưới háng dã ngưu linh xảo né qua, vươn tay ra bồng một tiếng bắt lấy báng thương.
Khương nhân kia hoảng sợ, cố sức giật lại. Nhưng đại thương trong tay Sa Ma Kha lại không chút động đậy.
- Bản lĩnh cỡ này, cũng dám tới khoe tài sao?
Sa Ma Kha cười ha ha, dã ngưu bông nhiễn lao lên phía trước, báng thương trong tay Sa Ma Kha vù vù chuyển động, kéo rách lòng bàn tay của Khương nhân, hai tay hắn lập tức máu thịt lẫn lộn. Thuận thế báng thương đâm thẳng tới. Bang một tiếng giòn tan. Báng thương hung hăng đâm xuyên qua ngực Khương nhân. Chỉ nghe Khương nhân hét thảm một tiếng, liền bay khỏi lưng ngựa. Giáp ngực bị chọc nát, một lỗ máu to cỡ nắm tay tay trẻ con thình lình xuất hiện. Máu tươi ồ ồ chảy xuống, mà Khương nhân cũng đã đứt khí, chiến mã quay đầu chạy trối chết.
- Bản lĩnh ngươi chỉ có thế thôi sao?
Thiêu Đương lão Vương biến sắc, thầm nghĩ: mục tràng kia từ bao giờ xuất hiện t đám người như thế này?
Ý niệm trong đầu còn chưa biến mất, từ trong trận đã chạy ra tam kỵ, oa oa kêu to xông về phía Sa Ma Kha.
Sa Ma Kha chấn hưng tinh thần, dã ngưu vùn vụt xung phong lên, tật lê cốt đóa thuận thế quét ngang, một chiêu thái sơn áp đỉnh, nghênh tiếp Khương nhân đang bổ nhào đến. Chỉ nghe bịch một tiếng, chiến mã dưới khố hí dài một tiếng thảm thiết, quỳ gối xuống mặt đất. Tật lê cố đóa trăm căn, hơn nữa Sa Ma Kha trời sinh thần lực, dưới một kích này, lực đạo hơn cả thiên quân.
Dã ngưu thuận thế lắc đầu, sừng trâu phốc một cái chọc thủng cổ chiến mã.
Khương nhân trên lưng ngựa không ngờ sẽ có chuyện như vậy, a một tiếng liền rớt xuống ngựa. Cùng lúc đó, dã ngưu chạy nhanh tới, móng chân bọc sắt giẫm nát ngực của Khương nhân. Bị lực ngàn cân đạp xuống, Khương nhân kêu thảm một tiếng, miêng phun máu tươi, bị đạp chết tại chỗ. Sa Ma Kha lại nhân cơ hội này chân giẫm lên bàn đạp, vù một cái đứng lên.
Thân cao chín thước, vừa đứng lên đã khiến cho người ta kinh hãi.
Mắt ưng xanh biếc, mũi nhọn chớp động, tật lê cốt như thiểm điện đâm ra, chính giữa mặt khương nhân còn lại.
Trong sát na, khuôn mặt liền biến thành thịt vụn, đầu lâu từ trên cổ gãy rời, rơi xuống đất, chiến mã kéo theo thi thể hắn, trong chớp mắt chạy vô ảnh tung.
Thiêu Đương lão Vương thầm nghĩ không tốt, nếu cứ đánh tiếp như thế này, ai có thể là đối thủ của sửu quỷ?
Vừa muốn mở miểng hô xung phong, thì Sa Ma Kha lại kiêu ngạo không ngừng tay, thuận thế liều chết xung phong tới.
Vừa giơ cao binh khí, Sa Ma Kha vừa hét lớn một tiếng:
- Binh sĩ Ngũ Khe còn không xuất kích, định đợi đến bao giờ?
Trên núi, hai trăm Ngũ khê man nhân nhiệt huyết sôi trào. Chủ nhân liên tiếp thủ thẳng, quả thực khiến cho bọn họ vô cùng phấn chấn.
Thúc mã lao xuống núi, theo Sa Ma Kha giết sang.
Thương trong tay Đổng Lục run rẩy
- Tứ tiểu thư, hạ lệnh xuất kích, xuất kích mau!
- Đúng vậy, xuất kích, xuất kích!
Lá cờ chủ tướng trên thân trúc viết một chữ Đổng thật lớn đón gió mà động, hổ nữ doanh dưới sự chỉ hủy của Đổng Lục cùng Đằng Lệ Nhi, thuận thế trùng kích.
Đổng Viện sợ hãi, nhưng không hề đại biểu rằng nữ hổ doanh cảm thấy sợ hãi.
Những con người này, là những nữ nhân lớn lên ở chốn tối tăm, đã kinh lịch qua đủ loại chiến trận. Từ cửa nát nhà tan, đến bán mình làm nô lệ, đã từng cận kề với cái chết, tuyệt không phải là loại nữ nhân lớn lên từ trong chăn nhung nệm gấm như Đổng Viện có thể so sánh. Theo sát Đổng Lục cùng Đằng Lệ Nhi liên tục hô to:
- Hổ, hổ, hổ…
Đây là khẩu hiệu chiến đấu đặc biệt của nữ hổ doanh, hàm ý là tấn công, tấng công, lại tấn công!
Như một đám sói mẹ, dưới sự chỉ huy của hai đầu cọp mẹ, giết vào trong trận doanh của Thiêu Đương. Sa Ma Kha tay cầm tật lê cốt đóa, mang theo tiếng gió gào sét giật, như tiến vào chỗ không người, Mà dã ngưu dưới háng hai sừng như đao, lại thêm trên thân có áo giáp bảo hộ, có thể nói là đâm ngang húc dọc. Một người một trâu, lại có thể giết cho quân Thiêu Đương liên tục lùi về phía sau.
Trong mắt người Thiêu Đương, Sa Ma Kha với dã ngưu cùng một dạng, mạnh mẽ không thể ngăn cản.
Mà vũ khí của Ngũ Khê man nhân cũng đều rất cổ quái. Phi đao, phi thương, tất cả đều đã trải qua chế tạo đặc biệt biến thành những thiết côn hình lục lăng. Một đầu có mũi nhọn, có thể đâm chết đối thủ. Mà hình lục lăng trên đầu côn đánh lên người . Không chết cũng trọng thương.
Chỉ trong nháy mắt, trên chiến trường, người hô ngựa hý, một mảnh chém giết.
Sa Ma Kha hưng phấn liên tục gầm rú, từ trong túi trên lưng trâu rút ra một cây binh khí quái dị.
Dài năm tấc, chuôi dài khoảng tám tấc, thân to bốn tấc. Đây là do một lần Bồ sư phụ nguyên bản muốn chế ra thiết lăng bổng cho Ngũ Khê man nhân, nhưng không thành, lại ngẫu nhiên chế thành Tiên.(roi)
Trên thân tiên được bao bọc bởi mười tám vòng sắt có lưỡi sắc nhọn. Nhìn qua như các đốt trúc ở phương Nam.
Đổng Phi lúc đó nhìn thấy, liền cảm thấy binh khí này rất quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại. Đây không phải là Tú Tiết Tiên trong Bình Thư sao?
Cũng là Sa Ma Kha có duyên với Tú Tiết Tiên này, lần đầu tiên nhìn thấy ngay lập tức yêu thích. Lại quấn lấy Điển Vi vài ngày, học được tuyệt chiêu Tiên pháp của Lý gia. Hôm nay thi triển ra, xa thì dùng tật lê cốt đóa quét ngang, gần thì dụng tiên bổ xuống thẳng xuống đầu. Tú Tiết Tiên nặng hơn ba mươi cần quật xuống, có thể nói hung ác độc địa đến cực điểm. Dù cho trên người có một thân khôi giáp, một tiên quất xuống cũng sẽ bị phá nát.
Đan Tê liên tục tê rống, hai sừng không ngừng húc qua húc lại.
Đúng lúc này, từ trên núi truyền đến một hồi tù ngưu vang vọng.
Tiếp đó là liên tiếp những tiếng hò hét vang trời từ bốn phương tám hướng vang lên. Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu suất lĩnh một ngàn người từ bên trái đánh tới, Đổng Khí cùng Hàn Đức suất lĩnh một ngàn người từ bên phải giết ra. Mà từ trong thủy thảo ở phía xa xa, đột nhiên mơ hồ xuất hiện một đám cờ quạt.
Lão Vương Thiêu Đương nhịn không được lớn tiếng hô lên:
- Lùi lại. Lùi lại…
Hắn thật sự không hiểu. Một cái mục trang nhỏ nhỏ đến tột cùng có bao nhiêu binh mã đây? Vì sao người càng lúc càng nhiều như vậy? Trong đầu có chút hối hận, sớm biết thế này theo đại quân xuất phát, đánh hạ Thao trước, rồi trở lại thu thập mục tràng có phải tốt hơn không…
Có câu là, binh bại như sơn đảo.(1)
Lúc trước Sa Ma Kha liên tục giết chết bốn tướng, đã khiến nhân tâm của quân Thiêu Đương bị chấn động.
Sau đó, Sa Ma Kha liều chết xung phong, lại thêm phục binh bốn phía lao ra. Khiến cho tâm khí quân Thiêu Đương lung lay, không còn sung mãn như lúc đầu…
(1) binh bại như sơn đảo: ý nói quân khi bại thì như núi sập, khí thế sụt giảm rất khó cứu vãn.
Đây là nhận thức chung của mọi người trong mục tràng. Thành ra, cho dù Đường Chu làm việc vô cùng chu đáo, an bài chặt chẽ, thì tiếp theo cũng đành phó mặc cho số phận.
Dù sao chuyện tình trên chiến trường trong chớp mắt đã có thể thay đổi, không ai có thể nói chính xác được điều gì.
Đổng Viện chưa từng chân chính trải qua chiến trận, chỉ là nghe Đổng Lục nói qua nắm đó Đổng Phi dùng trăm kỵ liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây Bắc, hành động vĩ đại như thế khiến cho tâm tư nàng khao khát.
Xuất thân từ gia đình cường hào, phụ thân lại là thái thú một quận. Từ nhỏ đến lớn, Đổng Viện chưa bao giờ nhìn thấy qua cái gì là vạn mã phi nhanh. Lòng hăng hái tràn trề, khiến nàng bất chấp tất cả xông lên chiến trường. Theo cách nhìn của nàng, ngay cả Đổng Lục cũng có thể ra trận giết chóc, thì nàng cũng có thể làm được.
Nhưng khi nàng đứng ở trên sườn núi, nhìn thiết kỵ của Thiêu Đương lao đến như thủy triều cuộn trào mãnh liệt thì trong đầu trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn không có nửa điểm huyết sắc. Tay cầm đao khẽ run rẩy, hàm răng va vào nhau, phát ra tiếng động lạch cạch.
Nếu như không có Đổng Lục ở bên cạnh chiếu cố, Đổng Viện thậm chí không biết mình có thể ngồi vững trên lưng ngựa hay không.
Tám ngàn thiết kỵ cùng nhau lao như bay tới, cảnh tượng này quá mức hoành tráng. Khi còn cách khoảng hai trăm bộ thì tám ngàn thiết kỵ đồng loạt rào rào dừng lại. Một mảnh đông nghịt, tản ra khí tức xơ xác tiêu điều. Chiến mã dưới háng bất an, hí dài một tiếng nhỏ, bốn vó chồm lên. Đổng Viện thậm chí quên thân phận chủ tướng của mình, ngơ ngác nhìn thiết kỵ, không biết nên nói như thế nào.
Lão Vương Thiêu Đương hầm hầm sát khí, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ. Tay hắn ghìm dây cương, nhìn nữ binh trên sườn núi, không khỏi cười ha hả:
- Đổng gia hết người rồi sao? Lại cho một đám đàn bà xuất chiến… ha ha ha, thật không biết là để cho các nàng tới đánh trận, hay là tới để hầu hạ cho ta.
Đám người Thiêu Đương nghe thế đều cất tiếng cười to, đủ loại ô ngôn uế ngữ phun ra.
Đổng Lục và Đằng Lệ Nhi tức giận tới mức mặt đỏ tía tai, thúc ngựa định lao ra. Cũng không chờ các nàng xuất mã, chỉ thấy giữa đám người lao ra một người vạm vỡ. Cưỡi trên dã ngưu(trâu rừng) Đan Tê. Trên thân khoác một áo choàng, dáng vẻ kiêu ngạo.
Sa Ma Kha bởi vẫn cảm thấy khó lòng chịu nổi khi tác chiến cùng với nữ nhân, cho nên mang theo Ngũ Khê man nhân, núp ở phía sau. Nhưng lời lẽ của đám người Thiêu Đương thật sự quá ác độc. Tính tình hắn nóng như lửa, làm sao có thể nào chịu nổi mà đứng nhìn.
Tật lê cốt đóa trong tay chỉ thẳng mặt lão Vương Thiêu Đương:
- Lão tạp ngư, đừng vội lắm mồm, có dám cùng tam gia của ngươi đánh một trận không?
Giọng nói như tiếng sét nổ giữa trời hè, khiến cho đám người Thiêu Đương tức thì ngậm miệng lại.
Một người Thiêu Đương nghe vậy thì giận dữ, thúc mã vọt ra, lớn tiếng quát:
- Sửu quỷ, đừng vội càn rỡ. Đừng có chạy, xem thương!
Người Khương kia cầm thương lao ngựa nhanh tới. Tức thì xuất hiện trước mặt Sa Ma Kha.
Chỉ thấy Sa Ma Kha cười lạnh một tiếng, dưới háng dã ngưu linh xảo né qua, vươn tay ra bồng một tiếng bắt lấy báng thương.
Khương nhân kia hoảng sợ, cố sức giật lại. Nhưng đại thương trong tay Sa Ma Kha lại không chút động đậy.
- Bản lĩnh cỡ này, cũng dám tới khoe tài sao?
Sa Ma Kha cười ha ha, dã ngưu bông nhiễn lao lên phía trước, báng thương trong tay Sa Ma Kha vù vù chuyển động, kéo rách lòng bàn tay của Khương nhân, hai tay hắn lập tức máu thịt lẫn lộn. Thuận thế báng thương đâm thẳng tới. Bang một tiếng giòn tan. Báng thương hung hăng đâm xuyên qua ngực Khương nhân. Chỉ nghe Khương nhân hét thảm một tiếng, liền bay khỏi lưng ngựa. Giáp ngực bị chọc nát, một lỗ máu to cỡ nắm tay tay trẻ con thình lình xuất hiện. Máu tươi ồ ồ chảy xuống, mà Khương nhân cũng đã đứt khí, chiến mã quay đầu chạy trối chết.
- Bản lĩnh ngươi chỉ có thế thôi sao?
Thiêu Đương lão Vương biến sắc, thầm nghĩ: mục tràng kia từ bao giờ xuất hiện t đám người như thế này?
Ý niệm trong đầu còn chưa biến mất, từ trong trận đã chạy ra tam kỵ, oa oa kêu to xông về phía Sa Ma Kha.
Sa Ma Kha chấn hưng tinh thần, dã ngưu vùn vụt xung phong lên, tật lê cốt đóa thuận thế quét ngang, một chiêu thái sơn áp đỉnh, nghênh tiếp Khương nhân đang bổ nhào đến. Chỉ nghe bịch một tiếng, chiến mã dưới khố hí dài một tiếng thảm thiết, quỳ gối xuống mặt đất. Tật lê cố đóa trăm căn, hơn nữa Sa Ma Kha trời sinh thần lực, dưới một kích này, lực đạo hơn cả thiên quân.
Dã ngưu thuận thế lắc đầu, sừng trâu phốc một cái chọc thủng cổ chiến mã.
Khương nhân trên lưng ngựa không ngờ sẽ có chuyện như vậy, a một tiếng liền rớt xuống ngựa. Cùng lúc đó, dã ngưu chạy nhanh tới, móng chân bọc sắt giẫm nát ngực của Khương nhân. Bị lực ngàn cân đạp xuống, Khương nhân kêu thảm một tiếng, miêng phun máu tươi, bị đạp chết tại chỗ. Sa Ma Kha lại nhân cơ hội này chân giẫm lên bàn đạp, vù một cái đứng lên.
Thân cao chín thước, vừa đứng lên đã khiến cho người ta kinh hãi.
Mắt ưng xanh biếc, mũi nhọn chớp động, tật lê cốt như thiểm điện đâm ra, chính giữa mặt khương nhân còn lại.
Trong sát na, khuôn mặt liền biến thành thịt vụn, đầu lâu từ trên cổ gãy rời, rơi xuống đất, chiến mã kéo theo thi thể hắn, trong chớp mắt chạy vô ảnh tung.
Thiêu Đương lão Vương thầm nghĩ không tốt, nếu cứ đánh tiếp như thế này, ai có thể là đối thủ của sửu quỷ?
Vừa muốn mở miểng hô xung phong, thì Sa Ma Kha lại kiêu ngạo không ngừng tay, thuận thế liều chết xung phong tới.
Vừa giơ cao binh khí, Sa Ma Kha vừa hét lớn một tiếng:
- Binh sĩ Ngũ Khe còn không xuất kích, định đợi đến bao giờ?
Trên núi, hai trăm Ngũ khê man nhân nhiệt huyết sôi trào. Chủ nhân liên tiếp thủ thẳng, quả thực khiến cho bọn họ vô cùng phấn chấn.
Thúc mã lao xuống núi, theo Sa Ma Kha giết sang.
Thương trong tay Đổng Lục run rẩy
- Tứ tiểu thư, hạ lệnh xuất kích, xuất kích mau!
- Đúng vậy, xuất kích, xuất kích!
Lá cờ chủ tướng trên thân trúc viết một chữ Đổng thật lớn đón gió mà động, hổ nữ doanh dưới sự chỉ hủy của Đổng Lục cùng Đằng Lệ Nhi, thuận thế trùng kích.
Đổng Viện sợ hãi, nhưng không hề đại biểu rằng nữ hổ doanh cảm thấy sợ hãi.
Những con người này, là những nữ nhân lớn lên ở chốn tối tăm, đã kinh lịch qua đủ loại chiến trận. Từ cửa nát nhà tan, đến bán mình làm nô lệ, đã từng cận kề với cái chết, tuyệt không phải là loại nữ nhân lớn lên từ trong chăn nhung nệm gấm như Đổng Viện có thể so sánh. Theo sát Đổng Lục cùng Đằng Lệ Nhi liên tục hô to:
- Hổ, hổ, hổ…
Đây là khẩu hiệu chiến đấu đặc biệt của nữ hổ doanh, hàm ý là tấn công, tấng công, lại tấn công!
Như một đám sói mẹ, dưới sự chỉ huy của hai đầu cọp mẹ, giết vào trong trận doanh của Thiêu Đương. Sa Ma Kha tay cầm tật lê cốt đóa, mang theo tiếng gió gào sét giật, như tiến vào chỗ không người, Mà dã ngưu dưới háng hai sừng như đao, lại thêm trên thân có áo giáp bảo hộ, có thể nói là đâm ngang húc dọc. Một người một trâu, lại có thể giết cho quân Thiêu Đương liên tục lùi về phía sau.
Trong mắt người Thiêu Đương, Sa Ma Kha với dã ngưu cùng một dạng, mạnh mẽ không thể ngăn cản.
Mà vũ khí của Ngũ Khê man nhân cũng đều rất cổ quái. Phi đao, phi thương, tất cả đều đã trải qua chế tạo đặc biệt biến thành những thiết côn hình lục lăng. Một đầu có mũi nhọn, có thể đâm chết đối thủ. Mà hình lục lăng trên đầu côn đánh lên người . Không chết cũng trọng thương.
Chỉ trong nháy mắt, trên chiến trường, người hô ngựa hý, một mảnh chém giết.
Sa Ma Kha hưng phấn liên tục gầm rú, từ trong túi trên lưng trâu rút ra một cây binh khí quái dị.
Dài năm tấc, chuôi dài khoảng tám tấc, thân to bốn tấc. Đây là do một lần Bồ sư phụ nguyên bản muốn chế ra thiết lăng bổng cho Ngũ Khê man nhân, nhưng không thành, lại ngẫu nhiên chế thành Tiên.(roi)
Trên thân tiên được bao bọc bởi mười tám vòng sắt có lưỡi sắc nhọn. Nhìn qua như các đốt trúc ở phương Nam.
Đổng Phi lúc đó nhìn thấy, liền cảm thấy binh khí này rất quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại. Đây không phải là Tú Tiết Tiên trong Bình Thư sao?
Cũng là Sa Ma Kha có duyên với Tú Tiết Tiên này, lần đầu tiên nhìn thấy ngay lập tức yêu thích. Lại quấn lấy Điển Vi vài ngày, học được tuyệt chiêu Tiên pháp của Lý gia. Hôm nay thi triển ra, xa thì dùng tật lê cốt đóa quét ngang, gần thì dụng tiên bổ xuống thẳng xuống đầu. Tú Tiết Tiên nặng hơn ba mươi cần quật xuống, có thể nói hung ác độc địa đến cực điểm. Dù cho trên người có một thân khôi giáp, một tiên quất xuống cũng sẽ bị phá nát.
Đan Tê liên tục tê rống, hai sừng không ngừng húc qua húc lại.
Đúng lúc này, từ trên núi truyền đến một hồi tù ngưu vang vọng.
Tiếp đó là liên tiếp những tiếng hò hét vang trời từ bốn phương tám hướng vang lên. Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu suất lĩnh một ngàn người từ bên trái đánh tới, Đổng Khí cùng Hàn Đức suất lĩnh một ngàn người từ bên phải giết ra. Mà từ trong thủy thảo ở phía xa xa, đột nhiên mơ hồ xuất hiện một đám cờ quạt.
Lão Vương Thiêu Đương nhịn không được lớn tiếng hô lên:
- Lùi lại. Lùi lại…
Hắn thật sự không hiểu. Một cái mục trang nhỏ nhỏ đến tột cùng có bao nhiêu binh mã đây? Vì sao người càng lúc càng nhiều như vậy? Trong đầu có chút hối hận, sớm biết thế này theo đại quân xuất phát, đánh hạ Thao trước, rồi trở lại thu thập mục tràng có phải tốt hơn không…
Có câu là, binh bại như sơn đảo.(1)
Lúc trước Sa Ma Kha liên tục giết chết bốn tướng, đã khiến nhân tâm của quân Thiêu Đương bị chấn động.
Sau đó, Sa Ma Kha liều chết xung phong, lại thêm phục binh bốn phía lao ra. Khiến cho tâm khí quân Thiêu Đương lung lay, không còn sung mãn như lúc đầu…
(1) binh bại như sơn đảo: ý nói quân khi bại thì như núi sập, khí thế sụt giảm rất khó cứu vãn.
Bình luận facebook