Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Dưới sự áp giải của gia nhân Thái phủ đi ra ngoài đại môn, trong lòng Vương Doãn sinh ra hận ý chưa bao giờ từng có.
Thái lão đầu ngươi cự tuyệt thì cự tuyệt, hà tất phải tuyệt tình như thế? Thể diện của ta còn đâu...
Quay đầu lại oán hận nhìn đại môn Thái phủ, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cũng tạo thành khúc mắc với Thái Ung.
Lại nói Đổng Phi, theo Thái An đi tới ngoài hậu hoa viên của Thái phủ, đến đây thì Thái An không đi nữa.
Trong hoa viên, chỉ nghe có tiếng đàn xa thẳm. Như khóc như kể, rất khiến người thương cảm. Từ khúc đã không còn là Cửu Cửu Diễm Dương Thiên kia nữa, lại đổi thành khúc cổ gần như thất truyền, tên là [Tương Phi]. Tương truyền, đàn cổ này vốn là do Thuấn Đế một trong Ngũ Đế sáng chế, là người đức tài cao tuyệt, được Nghiêu Đế coi trọng, cả hai nữ nhi đều gả cho Thuấn Đế.
Phu thê ba người cực kỳ ân ái.
Sau đó Thuấn Đế khi tuần sát thiên hạ, chết ở trong Thương Ngô sơn.
Hai thê tử cũng chính là nga hoàng nữ anh được hậu nhân thường nhắc tới, không ngại vạn lý tìm kiếm thi thể của Thuấn Đế. Trước mộ phần của Thuấn Đế khóc ra huyết lệ, nhiễm đỏ thúy trúc, nên có tên là trúc tương phi. Sau có người vì tưởng nhớ họ, mà sáng tác ra khúc Tương Phi. Trong khúc biểu đạt sự tưởng niệm của nga hoàng nữ anh đối với vua Thuấn. Thâm tình nồng đậm đó cũng đều ẩn chứa ở bên trong ngũ âm.
Đổng Phi nghe không hiểu sự ảo diệu của từ khúc này, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự ai oán trong lòng người tấu cầm.
Luôn mãi do dự, Đổng Phi đột nhiên cất giọng, ở ngoài hoa viên ca bài [Cửu Cửu Diễm Dương Thiên].
Tiếng đàn trong hoa viên đột nhiên ngừng lại, sau một lát, theo tiếng ca của Đổng Phi, vang lên tiếng nhạc luật tương đồng.
- Đại nhân, nơi đây là trọng địa của nội trạch, không thể đi vào.
Khi Thái An nghe được Đổng Phi cất tiếng ca, trong hoa viên vang lên nhạc luật tương đồng, trong lòng ít nhiều đã hiểu được mánh khóe trong đó.
Nhưng mắt thấy Đổng Phi bước tới hoa viên, hắn đâu thể mặc kệ được.
Vội bước lên phía trước ngăn cản, nào biết lúc này Đổng Phi cấp bách, đưa tay đẩy ngã Thái An.
- Quản gia, đắc tội rồi!
Đổng Phi vội vã xin lỗi một tiếng, rồi chạy vào trong hoa viên.
Ngày đó y để người đó đi, từ đó trong lòng hối hận rất lâu. Hôm nay tương phùng ở chỗ này, đây là duyên phận ông trời đã định.
Nếu buông tha nữa, đó mới là hành sự nghịch thiên.
Trong hoa viên trồng rất nhiều hoa cỏ. Nhưng nếu như nhìn kỹ, là có thể phát hiện hoa trong viện phần lớn là một giống. Đổng Phi không nhận ra lai lịch của số hoa này, chỉ là cảm thấy có một loại cảm giác trang nhã mà quạnh quẽ bao trùm. Mặc dù đẹp, nhưng hơi lạnh.
Có lẽ là một loài hoa nào đó đã tuyệt chủng tại hậu thế.
Đổng Phi không có ý quan sát, ngẩng đầu nhìn lại.
Trong biển hoa, có một tòa lương đình bát giác, kiểu dáng nhỏ gọn mà tinh tế.
Trong đình có một người đang ngồi, toàn thân bạch y, khoác áo khoác da cáo màu đỏ thẫm, đỏ trắnng xem kẽ, rất là bắt mắt.
Mái tóc đen như thác nước, dài đến tận hông.
Dưới mái tóc đen, mơ hồ có thể thấy được đường cong dịu dàng, bờ gáy trắng mịn, rất gợi cảm.
Người đó đưa lưng về phía Đổng Phi, nhưng tấm lưng ong đó lại rất quen thuộc. Đổng Phi bước nhanh tới hai bước, nhưng bỗng ngừng lại.
Tiếng đàn ngừng lại, nữ nhân trong đình khẽ than một tiếng.
- Tỷ tỷ, mấy ngày nay có khỏe không?
- Phi công tử vẫn tới Lạc Dương!
Nàng đứng lên, chậm rãi xoay người lại. Trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đó có vẻ tiều tụy. Trong ánh mắt sáng long lanh không giấu nổi vui mừng. Nhìn kỹ, sẽ phát hiện váy của nàng hơi rộng, vòng eo thon nhỏ dịu dàng trong trí nhớ đó hôm nay đã có vẻ mập lên. Đầu Đổng Phi ông một tiếng, trong sát na, đã trở nên trống rỗng.
Nàng kia, rõ ràng là Vương Cơ!
Tuy nhiên hiện tại Đổng Phi cũng đoán được thân phận chân chính của nàng.
Trong Thái phủ không có nữ tử, có thể ở chỗ này tấu nhạc, ngoại trừ Thái Diễm, nữ nhi của Thái Ung, còn ai có thể chứ?
Thái Diễm đi lại hình như có chút gian nan, nàng đang đi xuống chòi nghỉ mát.
Lúc này Đổng Phi cũng tỉnh táo lại. Y bước nhanh tới, một tay ôm lấy nàng vào lòng.
Chỉ sau khi mất đi mới biết quý trọng!
Tại giờ khắc này Đổng Phi cũng không muốn để cho mỹ nhân trong lòng chạy trốn nữa. Y từng nuốt lời một lần, tuyệt đối sẽ không buông tha.
Thái An ở ngoài hoa viên, thấy một màn này cũng chỉ có thể cười khổ.
Cái ngã ngày hôm nay, chỉ sợ cũng là ngã không rồi...
Trong hoa viên rất an tĩnh. Tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của đôi bên.
Đổng Phi ôm lấy Thái Diễm, thầm nghĩ: chính là cảm giác này!
Đêm hôm đó, tuy nói ký ức cũng không phải quá sâu sắc, nhưng thân thể đã sản sinh ra ký ức, chắc chắn nhớ kỹ sự nồng ấm trên thân thể của Thái Diễm.
Trống ngực của Đổng Phi nhảy loạn, lại không biết nên nói cái gì, chỉ lẳng lặng ôm nàng.
Mà Thái Diễm, ban đầu còn khẽ giãy dụa, lập tức dựa vào lòng Đổng Phi. Cảm thụ sự ôn tồn tuyệt vời tại giờ khắc này.
Từ Lâm Thao trở về, nàng luôn mơ tới khuôn mặt xấu xí đó.
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, nhưng lại có một niềm ngọt ngào. Tình cảm của Thái Diễm đối với Đổng Phi vừa mới bắt đầu là hiếu kỳ nhiều hơn ái mộ. Nhưng không nghĩ tới, theo lý giải về Đổng Phi ngày càng sâu sắc hơn, nàng dần dần đã hiểu, dưới gương mặt xấu xí mà thô lỗ đó có một tấm lòng rất thâm trầm ôn nhu. Cử động quái dị thường xuyên của Đổng Phi cộng thêm những tài hoa kỳ lạ đó đã hấp dẫn Thái Diễm.
Mà đêm hôm đó, mặc dù Thái Diễm đã mất đi thuần khiết, nhưng trong lòng không có một chút oán hận.
Chỉ là không muốn đi ảnh hưởng đến tình cảm giữa Đổng Phi và Lục Nhi, Thái Diễm đã lựa chọn rút lui.
Vốn tưởng rằng sau khi chia tay, sẽ dần dần phai mờ đi đoạn ký ức này, nhưng ai có thể ngờ... Đáng sợ nhất chính là, sửu quỷ này lại cũng theo tới Lạc Dương. Mặc dù không phải đến vì nàng, nhưng vừa vặn lại ứng với câu châm ngôn kia: đây là nhân duyên trời ban.
Tình ý nồng đậm, đang tràn ngập trong lòng hai người.
- Hai người các ngươi, việc tốt hai người khác ngươi làm đấy hả?
Một tiếng rống giận dữ truyền đến, làm Đổng Phi và Thái Diễm giật mình tỉnh giấc.
Quay đầu nhìn, thì thấy Thái Ung đứng ở cửa hoa viên, sắc mặt xanh đen, cả người cũng run lên, chỉ vào hai người mà nói không nên lời.
Thái Diễm má phẩn đỏ bừng, nhưng chợt trở nên trắng bệch.
Nàng giành trước ngăn ở trước người Đổng Phi:
- Phụ thân, nghe nữ nhi giải thích đi!
- Giải thích, ngươi là thứ nha đầu không biết nhục, còn muốn giải thích cái gì, câm miệng cho ta.
Đổng Phi kéo Thái Diễm ra phía sau:
- Bá Giai tiên sinh, việc này nghìn sai vạn sai đều là một mình Đổng Phi ta sai, không có quan hệ với tỷ tỷ. Nếu như ngài muốn trách phạt, thì trách phạt một mình ta đi. Ta, ta, ta rất muốn ở cùng với tỷ tỷ.
- Câm miệng, câm miệng. . . Thái Bá Giai ta đúng là mù mắt, không ngờ, không ngờ dẫn sói vào nhà. . . Thái An, Thái An!
Lúc này, Thái An từ lâu đã không biết chạy đi đâu.
Thái lão đầu ngươi cự tuyệt thì cự tuyệt, hà tất phải tuyệt tình như thế? Thể diện của ta còn đâu...
Quay đầu lại oán hận nhìn đại môn Thái phủ, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cũng tạo thành khúc mắc với Thái Ung.
Lại nói Đổng Phi, theo Thái An đi tới ngoài hậu hoa viên của Thái phủ, đến đây thì Thái An không đi nữa.
Trong hoa viên, chỉ nghe có tiếng đàn xa thẳm. Như khóc như kể, rất khiến người thương cảm. Từ khúc đã không còn là Cửu Cửu Diễm Dương Thiên kia nữa, lại đổi thành khúc cổ gần như thất truyền, tên là [Tương Phi]. Tương truyền, đàn cổ này vốn là do Thuấn Đế một trong Ngũ Đế sáng chế, là người đức tài cao tuyệt, được Nghiêu Đế coi trọng, cả hai nữ nhi đều gả cho Thuấn Đế.
Phu thê ba người cực kỳ ân ái.
Sau đó Thuấn Đế khi tuần sát thiên hạ, chết ở trong Thương Ngô sơn.
Hai thê tử cũng chính là nga hoàng nữ anh được hậu nhân thường nhắc tới, không ngại vạn lý tìm kiếm thi thể của Thuấn Đế. Trước mộ phần của Thuấn Đế khóc ra huyết lệ, nhiễm đỏ thúy trúc, nên có tên là trúc tương phi. Sau có người vì tưởng nhớ họ, mà sáng tác ra khúc Tương Phi. Trong khúc biểu đạt sự tưởng niệm của nga hoàng nữ anh đối với vua Thuấn. Thâm tình nồng đậm đó cũng đều ẩn chứa ở bên trong ngũ âm.
Đổng Phi nghe không hiểu sự ảo diệu của từ khúc này, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự ai oán trong lòng người tấu cầm.
Luôn mãi do dự, Đổng Phi đột nhiên cất giọng, ở ngoài hoa viên ca bài [Cửu Cửu Diễm Dương Thiên].
Tiếng đàn trong hoa viên đột nhiên ngừng lại, sau một lát, theo tiếng ca của Đổng Phi, vang lên tiếng nhạc luật tương đồng.
- Đại nhân, nơi đây là trọng địa của nội trạch, không thể đi vào.
Khi Thái An nghe được Đổng Phi cất tiếng ca, trong hoa viên vang lên nhạc luật tương đồng, trong lòng ít nhiều đã hiểu được mánh khóe trong đó.
Nhưng mắt thấy Đổng Phi bước tới hoa viên, hắn đâu thể mặc kệ được.
Vội bước lên phía trước ngăn cản, nào biết lúc này Đổng Phi cấp bách, đưa tay đẩy ngã Thái An.
- Quản gia, đắc tội rồi!
Đổng Phi vội vã xin lỗi một tiếng, rồi chạy vào trong hoa viên.
Ngày đó y để người đó đi, từ đó trong lòng hối hận rất lâu. Hôm nay tương phùng ở chỗ này, đây là duyên phận ông trời đã định.
Nếu buông tha nữa, đó mới là hành sự nghịch thiên.
Trong hoa viên trồng rất nhiều hoa cỏ. Nhưng nếu như nhìn kỹ, là có thể phát hiện hoa trong viện phần lớn là một giống. Đổng Phi không nhận ra lai lịch của số hoa này, chỉ là cảm thấy có một loại cảm giác trang nhã mà quạnh quẽ bao trùm. Mặc dù đẹp, nhưng hơi lạnh.
Có lẽ là một loài hoa nào đó đã tuyệt chủng tại hậu thế.
Đổng Phi không có ý quan sát, ngẩng đầu nhìn lại.
Trong biển hoa, có một tòa lương đình bát giác, kiểu dáng nhỏ gọn mà tinh tế.
Trong đình có một người đang ngồi, toàn thân bạch y, khoác áo khoác da cáo màu đỏ thẫm, đỏ trắnng xem kẽ, rất là bắt mắt.
Mái tóc đen như thác nước, dài đến tận hông.
Dưới mái tóc đen, mơ hồ có thể thấy được đường cong dịu dàng, bờ gáy trắng mịn, rất gợi cảm.
Người đó đưa lưng về phía Đổng Phi, nhưng tấm lưng ong đó lại rất quen thuộc. Đổng Phi bước nhanh tới hai bước, nhưng bỗng ngừng lại.
Tiếng đàn ngừng lại, nữ nhân trong đình khẽ than một tiếng.
- Tỷ tỷ, mấy ngày nay có khỏe không?
- Phi công tử vẫn tới Lạc Dương!
Nàng đứng lên, chậm rãi xoay người lại. Trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đó có vẻ tiều tụy. Trong ánh mắt sáng long lanh không giấu nổi vui mừng. Nhìn kỹ, sẽ phát hiện váy của nàng hơi rộng, vòng eo thon nhỏ dịu dàng trong trí nhớ đó hôm nay đã có vẻ mập lên. Đầu Đổng Phi ông một tiếng, trong sát na, đã trở nên trống rỗng.
Nàng kia, rõ ràng là Vương Cơ!
Tuy nhiên hiện tại Đổng Phi cũng đoán được thân phận chân chính của nàng.
Trong Thái phủ không có nữ tử, có thể ở chỗ này tấu nhạc, ngoại trừ Thái Diễm, nữ nhi của Thái Ung, còn ai có thể chứ?
Thái Diễm đi lại hình như có chút gian nan, nàng đang đi xuống chòi nghỉ mát.
Lúc này Đổng Phi cũng tỉnh táo lại. Y bước nhanh tới, một tay ôm lấy nàng vào lòng.
Chỉ sau khi mất đi mới biết quý trọng!
Tại giờ khắc này Đổng Phi cũng không muốn để cho mỹ nhân trong lòng chạy trốn nữa. Y từng nuốt lời một lần, tuyệt đối sẽ không buông tha.
Thái An ở ngoài hoa viên, thấy một màn này cũng chỉ có thể cười khổ.
Cái ngã ngày hôm nay, chỉ sợ cũng là ngã không rồi...
Trong hoa viên rất an tĩnh. Tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của đôi bên.
Đổng Phi ôm lấy Thái Diễm, thầm nghĩ: chính là cảm giác này!
Đêm hôm đó, tuy nói ký ức cũng không phải quá sâu sắc, nhưng thân thể đã sản sinh ra ký ức, chắc chắn nhớ kỹ sự nồng ấm trên thân thể của Thái Diễm.
Trống ngực của Đổng Phi nhảy loạn, lại không biết nên nói cái gì, chỉ lẳng lặng ôm nàng.
Mà Thái Diễm, ban đầu còn khẽ giãy dụa, lập tức dựa vào lòng Đổng Phi. Cảm thụ sự ôn tồn tuyệt vời tại giờ khắc này.
Từ Lâm Thao trở về, nàng luôn mơ tới khuôn mặt xấu xí đó.
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, nhưng lại có một niềm ngọt ngào. Tình cảm của Thái Diễm đối với Đổng Phi vừa mới bắt đầu là hiếu kỳ nhiều hơn ái mộ. Nhưng không nghĩ tới, theo lý giải về Đổng Phi ngày càng sâu sắc hơn, nàng dần dần đã hiểu, dưới gương mặt xấu xí mà thô lỗ đó có một tấm lòng rất thâm trầm ôn nhu. Cử động quái dị thường xuyên của Đổng Phi cộng thêm những tài hoa kỳ lạ đó đã hấp dẫn Thái Diễm.
Mà đêm hôm đó, mặc dù Thái Diễm đã mất đi thuần khiết, nhưng trong lòng không có một chút oán hận.
Chỉ là không muốn đi ảnh hưởng đến tình cảm giữa Đổng Phi và Lục Nhi, Thái Diễm đã lựa chọn rút lui.
Vốn tưởng rằng sau khi chia tay, sẽ dần dần phai mờ đi đoạn ký ức này, nhưng ai có thể ngờ... Đáng sợ nhất chính là, sửu quỷ này lại cũng theo tới Lạc Dương. Mặc dù không phải đến vì nàng, nhưng vừa vặn lại ứng với câu châm ngôn kia: đây là nhân duyên trời ban.
Tình ý nồng đậm, đang tràn ngập trong lòng hai người.
- Hai người các ngươi, việc tốt hai người khác ngươi làm đấy hả?
Một tiếng rống giận dữ truyền đến, làm Đổng Phi và Thái Diễm giật mình tỉnh giấc.
Quay đầu nhìn, thì thấy Thái Ung đứng ở cửa hoa viên, sắc mặt xanh đen, cả người cũng run lên, chỉ vào hai người mà nói không nên lời.
Thái Diễm má phẩn đỏ bừng, nhưng chợt trở nên trắng bệch.
Nàng giành trước ngăn ở trước người Đổng Phi:
- Phụ thân, nghe nữ nhi giải thích đi!
- Giải thích, ngươi là thứ nha đầu không biết nhục, còn muốn giải thích cái gì, câm miệng cho ta.
Đổng Phi kéo Thái Diễm ra phía sau:
- Bá Giai tiên sinh, việc này nghìn sai vạn sai đều là một mình Đổng Phi ta sai, không có quan hệ với tỷ tỷ. Nếu như ngài muốn trách phạt, thì trách phạt một mình ta đi. Ta, ta, ta rất muốn ở cùng với tỷ tỷ.
- Câm miệng, câm miệng. . . Thái Bá Giai ta đúng là mù mắt, không ngờ, không ngờ dẫn sói vào nhà. . . Thái An, Thái An!
Lúc này, Thái An từ lâu đã không biết chạy đi đâu.
Bình luận facebook