Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Trong lòng chợt nhói, bởi vì Phương Viễn Chi cũng được người ta cứu từ biển lên, nhất là khi cô lôi kéo tay của hắn lắc lắc, càng khiến Tạ Thư Dật thêm tò mò, hành động của cô, lại khiến hắn sinh ra một cảm giác kì lạ, chính hắn cũng kinh ngạc. Những ý nghĩ đó đột nhiên nảy sinh, khiến hắn không tử chủ mà hỏi sinh nhật của cô, đáng tiếc lại không nhớ đến cô không nói chuyện được, hỏi cũng vô ích, xem ra, có một số chuyện phải tự mình tìm hiểu mới có được đáp án.
Sau bữa ăn tối, Tạ Thư Dật dặn dò chú Phúc nói Hải Nhạc tới thư phòng của hắn, trong lòng Hải Nhạc không ngừng nghi vấn theo chú Phúc đi vào thư phòng của Tạ Thư Dật.
Sau khi chú Phúc rời đi, Tạ Thư Dật hỏi Hải Nhạc: “ Phương Viễn Chi, có thể gọi cô là Viễn Chi chứ?
Hải Nhạc gật đầu một cái.
“ Cô biết đọc sách chứ? Mấy ngày này tôi rất bận, ngày mai lại có một cuộc họp, cô tới giúp tôi soạn thảo một biên bản hội nghị. Tôi vừa lái xe vừa nhớ thì thật phiền toái.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật.
Nhiều nữ nhân như vậy, tất cả mọi người đều biết viết chữ, tại sao lại gọi cô?
“Yên tâm, tôi sẽ nhắc cô những cái quan trọng, cô nhớ kỹ là được.” Tạ Thư Dật nhàn nhạt nói.
Hải Nhạc lắc lắc tay, tỏ vẻ cự tuyệt.
“Tôi phát hiện chúng ta nói chuyện có chút khó khăn, à, có cây bút đây, cô muốn nói gì thì cứ viết ra như lúc ở bên bờ biển vậy.”Tạ Thư Dật đem cây bút đưa cho Hải Nhạc.
Hải Nhạc chần chờ không chịu nhận.
“Cô biết viết chữ, hơn nữa tôi thấy chữ của cô rất đẹp...Đừng nói với tôi là cô không biết dùng bút, chỉ biết dùng cành cây đó?” Tạ Thư Dật thật bình tĩnh nhìn Hải Nhạc nói.
Hải Nhạc hết cách, chỉ đành phải thò tay mà tiếp nhận chiếc bút trên tay Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật thuận tay lấy ra một quyển giấy ghi chép, kéo một chiếc ghế qua.
“Thật rất xin lỗi, tôi không hiểu ý của cô, cô ngồi xuống viết ra thì tôi mới hiểu được.” Tạ Thư Dật bày ra tư thế mời cô ngồi.
Hải Nhạc nhắm mắt ngồi ở trong ghế, tay cầm bút bất giác mà run lên.
Phải làm sao? Phải làm sao? Chữ viết trên giấy, cũng không giống như là nhánh cây viết trên cát, nét chữ hoàn toàn khác nhau a.
Cô thật không hiểu hắn tại sao muốn làm như vậy, thật sự không hiểu.
Cứ cho rằng hành động lúc sáng bên bờ biển là thông minh, nhưng lại thật ngu xuẩn, bây giờ cô phải làm sao? Sau lưng Hải Nhạc không ngừng đổ mồ hôi hột, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cũng may bị khăn trùm đầu che khuất, mới không nhìn ra.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật nhíu mày, nói: “ Viễn Chi, viết chữ đối với cô mà nói, cũng không phải là việc khó, tại sao tại chậm chạm không viết? Tôi thấy thật kì lạ.”
Hải Nhạc cắn răng, đem giấy ghi chép chuyển qua trước mặt của mình, lúc chuẩn bị viết thì điện thoại Tạ Thư Dật vang lên, Tạ Thư Dật nhíu mày một cái, thò tay nghe máy: “ Alo, anh Thư Dật, nghe nói anh đi Hoa Liên, ở đó chơi có vui không?” Bên kia đầu dây có tiếng nói.
Tạ Thư Dật không nói gì liền cúp máy, cô ta làm sao lại biết được số điện thoại mới của hắn chứ? Biết số này, không nhiều người lắm, là ai nói cho cô ta biết số của hắn? Là Giao Tinh? Là ba? Hay là anh em Hứa Gia? Không lẽ là Sở Lâm Phong?
Ban đầu vì để che miệng Trúc Bang, hắn đã tuyên bố với bên ngoài người chết là Trì Hải Hoan, người được đưa đi Anh là Tạ Hải Nhạc. Ngay cả Hứa Nhã Nghiên cũng chán nản khi Hải Nhạc mất trí nhớ mà quên đi cô, chỉ nhớ được Tạ Thư Dật, ba hắn với dì, chỉ có Long Đế Uy biết rõ cô ta là Trì Hải Hoan, không phải Hải Nhạc, còn tất cả mọi người đều cho rằng người đang xuất hiện trước mặt bọn họ là Hải Nhạc. Tạ Thư Dật biết chuyện này cũng không còn cách nào khác, Trúc bang ngày nào còn tồn tại thì ba sẽ gặp nguy hiểm, vì an toàn của ba hắn, thà đề phòng một chút, để cô ta tạm thay mặt Hải Nhạc.Thật sự là không có biện pháp, chỉ cần Hải Nhạc trở về, không, chỉ cần Trúc Bang tan rã, hắn sẽ lập tức làm rõ danh phận! Hắn sẽ không cho phép Trì Hải Hoan tráo mận đổi đào! Cô ta làm ô nhục tên tuổi của Nhạc Nhạc đã quá lâu rồi!
Nhưng mà hắn cũng đã cảnh cáo Trì Hải Hoan, cô ta dựa vào danh tiếng của Hải Nhạc chỉ được một lúc, không phải là vĩnh cửu, chỉ cần Trúc bang không còn tồn tại, cô ta sẽ trở về đúng thân phận của mình, cho nên ngoài lúc cùng gặp mặt cha mẹ, khi chỉ có hai người cô ta cũng thức thời tự xưng mình là Trì Hải Hoan mà nói chuyện với hắn! Trì Hải Hoan một mực đi du học ở Anh, một năm về nhà mấy lần, cũng không nhìn thấy cô ta nhiều, thế nhưng hắn vẫn không thể nào chấp nhận cô ta tồn tại trong cuộc sống của hắn, vì ba, hắn chỉ còn cách tạm thời nhịn xuống ác cảm với cô ta, dù cô ta thay thế thân phận Hải Nhạc hắn cũng không đối tốt với cô ta, vì cô ta không phải Hải Nhạc!
Trì Hải Hoan từ lúc nào quên mất thân phận của mình rồi? Lại còn còn điện thoại tới làm phiền hắn?
Chờ hắn phục hồi tinh thần, Phương Viễn Chi đã mặt bình tĩnh đứng ở ghế dựa bên cạnh bên, Tạ Thư Dật chậm rãi kéo mảnh giấy quá, nhìn chữ trên đó viết: “ Tôi từ chối, tôi với anh nói chuyện không thuận lợi, tôi không thể giúp anh được.”
Tạ Thư Dật không khỏi có chút thất vọng, đây không phải là chữ viết trong tưởng tượng của hắn, Tạ Thư Dật ném mảnh giấy lên bàn, nói: “ Nếu cô đã không muốn, vậy tôi tìm người khác.”
Hải Nhạc như trút được gánh nặng, đi ra khỏi thư phòng của Tạ Thư Dật , cô nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, khuôn mặt dưới khăn trùm đầu ướt đẫm mồ hôi.
Không biết là nhận được điện thoại của ai, hắn đứng bần thần một lúc, cô cũng có thời gian cái khó ló cái khôn, Hải Nhạc thay đổi tư thế cầm bút, chữ viết cũng thay đổi, có nét giống với chữ ở trên bờ cát, tất cả không chê vào đâu được, hắn, hoàn toàn không nhìn ra cái gì.
Hắn cũng có thể là muốn tìm một người tới làm giúp một chút, sửa bản ghi chép cũng không phải việc mà một tổng tài làm, hắn tìm cô cũng dễ hiểu, nhưng mà cô lại không thể. Cô không thể làm giúp hắn công việc đó! Trải qua chuyện tối hôm qua và sáng nay, cô hoàn toàn không muốn cho hắn biết mình là Hải Nhạc, cô muốn bí mật này mãi mãi chìm sâu vào đáy biển!
Hải Nhạc trở lại phòng mình, chưa được bao lâu, cô liền nghe được tiếng violon buồn bã vang lên, đó là bài rất quen thuộc ‘Mệnh Chi Dạ’, nhưng hắn trước kia vẫn còn ngang ngược, vui vẻ, sao bây giờ lại buồn bã như vậy? Hắn kéo violon lúc tâm tình phiền muộn, còn cô là tiếng đàn của người mang tâm tình phiền muộn sao? Hải Nhạc cũng mơ hồ
Hải Nhạc nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng của mình, cẩn thận lắng nghe.
Khi Hải Nhạc ra khỏi thư phòng, Tạ Thư Dật cũng đứng dậy rời đi, thử dò xét là phí công, càng khiến cho tâm tình hắn thêm thất vọng, hắn cảm thấy thần kinh mình thật sự có vấn đề rồi, cứ cho rằng chuyện gì cũng có thể, thế nhưng tất cả hắn nhận được luôn là thất vọng tột cùng!
Trong lòng Tạ Thư Dật rất buồn bực, cầm chiếc đàn Violon mang từ Đài Bắc lên kéo một chút, cảm giác tay mình cũng không có vấn đề gì, hắn liền ra ban công kéo một bài. Bởi vì hắn đã từng hứa với Nhạc Nhạc, mỗi đêm sẽ kéo đàn Violon cho cô nghe, tối hôm qua vì tay bị thương nên bị lỡ, tối nay hắn muốn bù lại.
Hải Nhạc yên tĩnh đứng đó nghe, càng nghe lòng càng chua xót, cô cảm nhận được nỗi nhớ của hắn qua tiếng đàn réo rắt, hắn đang nhớ ai? Là nhớ Tạ Hải Nhạc trước mắt hắn sao?
Hải Nhạc muốn rời đi, nhưng vẫn không nỡ, sáu ngày, chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn, để cho cô đến gần hắn nhiều hơn được mấy ngày thôi!
Người đứng trên ban công si ngốc kéo đàn, người đứng dưới lầu si ngốc nghe, đêm thật yên tĩnh, nhưng tâm lại dậy sóng.
Cho đến Tạ Thư Dật ngừng lại, Hải Nhạc vẫn cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, hồi lâu, Hải Nhạc mới lưu luyến đi về phòng.
Bởi vì lúc trước Tạ Thư Dật nói xin lỗi, Hải Nhạc bình tĩnh ở lại hai ngày, nhưng buổi tối, tiếng đàn violon của Tạ Thư Dật khiến cho Hải Nhạc không tài nào chợp mắt nổi.
Hai người đều có tâm sự, thật ra thì trong lòng vẫn luôn nhớ về nhau!
Rõ ràng là người đứng ở ngay trước mặt, nhưng lại không thể quen biết nhau, không thể nói với nhau!
Số mạng, luôn đùa giỡn nhau như vậy sao?Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Sau bữa ăn tối, Tạ Thư Dật dặn dò chú Phúc nói Hải Nhạc tới thư phòng của hắn, trong lòng Hải Nhạc không ngừng nghi vấn theo chú Phúc đi vào thư phòng của Tạ Thư Dật.
Sau khi chú Phúc rời đi, Tạ Thư Dật hỏi Hải Nhạc: “ Phương Viễn Chi, có thể gọi cô là Viễn Chi chứ?
Hải Nhạc gật đầu một cái.
“ Cô biết đọc sách chứ? Mấy ngày này tôi rất bận, ngày mai lại có một cuộc họp, cô tới giúp tôi soạn thảo một biên bản hội nghị. Tôi vừa lái xe vừa nhớ thì thật phiền toái.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật.
Nhiều nữ nhân như vậy, tất cả mọi người đều biết viết chữ, tại sao lại gọi cô?
“Yên tâm, tôi sẽ nhắc cô những cái quan trọng, cô nhớ kỹ là được.” Tạ Thư Dật nhàn nhạt nói.
Hải Nhạc lắc lắc tay, tỏ vẻ cự tuyệt.
“Tôi phát hiện chúng ta nói chuyện có chút khó khăn, à, có cây bút đây, cô muốn nói gì thì cứ viết ra như lúc ở bên bờ biển vậy.”Tạ Thư Dật đem cây bút đưa cho Hải Nhạc.
Hải Nhạc chần chờ không chịu nhận.
“Cô biết viết chữ, hơn nữa tôi thấy chữ của cô rất đẹp...Đừng nói với tôi là cô không biết dùng bút, chỉ biết dùng cành cây đó?” Tạ Thư Dật thật bình tĩnh nhìn Hải Nhạc nói.
Hải Nhạc hết cách, chỉ đành phải thò tay mà tiếp nhận chiếc bút trên tay Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật thuận tay lấy ra một quyển giấy ghi chép, kéo một chiếc ghế qua.
“Thật rất xin lỗi, tôi không hiểu ý của cô, cô ngồi xuống viết ra thì tôi mới hiểu được.” Tạ Thư Dật bày ra tư thế mời cô ngồi.
Hải Nhạc nhắm mắt ngồi ở trong ghế, tay cầm bút bất giác mà run lên.
Phải làm sao? Phải làm sao? Chữ viết trên giấy, cũng không giống như là nhánh cây viết trên cát, nét chữ hoàn toàn khác nhau a.
Cô thật không hiểu hắn tại sao muốn làm như vậy, thật sự không hiểu.
Cứ cho rằng hành động lúc sáng bên bờ biển là thông minh, nhưng lại thật ngu xuẩn, bây giờ cô phải làm sao? Sau lưng Hải Nhạc không ngừng đổ mồ hôi hột, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cũng may bị khăn trùm đầu che khuất, mới không nhìn ra.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật nhíu mày, nói: “ Viễn Chi, viết chữ đối với cô mà nói, cũng không phải là việc khó, tại sao tại chậm chạm không viết? Tôi thấy thật kì lạ.”
Hải Nhạc cắn răng, đem giấy ghi chép chuyển qua trước mặt của mình, lúc chuẩn bị viết thì điện thoại Tạ Thư Dật vang lên, Tạ Thư Dật nhíu mày một cái, thò tay nghe máy: “ Alo, anh Thư Dật, nghe nói anh đi Hoa Liên, ở đó chơi có vui không?” Bên kia đầu dây có tiếng nói.
Tạ Thư Dật không nói gì liền cúp máy, cô ta làm sao lại biết được số điện thoại mới của hắn chứ? Biết số này, không nhiều người lắm, là ai nói cho cô ta biết số của hắn? Là Giao Tinh? Là ba? Hay là anh em Hứa Gia? Không lẽ là Sở Lâm Phong?
Ban đầu vì để che miệng Trúc Bang, hắn đã tuyên bố với bên ngoài người chết là Trì Hải Hoan, người được đưa đi Anh là Tạ Hải Nhạc. Ngay cả Hứa Nhã Nghiên cũng chán nản khi Hải Nhạc mất trí nhớ mà quên đi cô, chỉ nhớ được Tạ Thư Dật, ba hắn với dì, chỉ có Long Đế Uy biết rõ cô ta là Trì Hải Hoan, không phải Hải Nhạc, còn tất cả mọi người đều cho rằng người đang xuất hiện trước mặt bọn họ là Hải Nhạc. Tạ Thư Dật biết chuyện này cũng không còn cách nào khác, Trúc bang ngày nào còn tồn tại thì ba sẽ gặp nguy hiểm, vì an toàn của ba hắn, thà đề phòng một chút, để cô ta tạm thay mặt Hải Nhạc.Thật sự là không có biện pháp, chỉ cần Hải Nhạc trở về, không, chỉ cần Trúc Bang tan rã, hắn sẽ lập tức làm rõ danh phận! Hắn sẽ không cho phép Trì Hải Hoan tráo mận đổi đào! Cô ta làm ô nhục tên tuổi của Nhạc Nhạc đã quá lâu rồi!
Nhưng mà hắn cũng đã cảnh cáo Trì Hải Hoan, cô ta dựa vào danh tiếng của Hải Nhạc chỉ được một lúc, không phải là vĩnh cửu, chỉ cần Trúc bang không còn tồn tại, cô ta sẽ trở về đúng thân phận của mình, cho nên ngoài lúc cùng gặp mặt cha mẹ, khi chỉ có hai người cô ta cũng thức thời tự xưng mình là Trì Hải Hoan mà nói chuyện với hắn! Trì Hải Hoan một mực đi du học ở Anh, một năm về nhà mấy lần, cũng không nhìn thấy cô ta nhiều, thế nhưng hắn vẫn không thể nào chấp nhận cô ta tồn tại trong cuộc sống của hắn, vì ba, hắn chỉ còn cách tạm thời nhịn xuống ác cảm với cô ta, dù cô ta thay thế thân phận Hải Nhạc hắn cũng không đối tốt với cô ta, vì cô ta không phải Hải Nhạc!
Trì Hải Hoan từ lúc nào quên mất thân phận của mình rồi? Lại còn còn điện thoại tới làm phiền hắn?
Chờ hắn phục hồi tinh thần, Phương Viễn Chi đã mặt bình tĩnh đứng ở ghế dựa bên cạnh bên, Tạ Thư Dật chậm rãi kéo mảnh giấy quá, nhìn chữ trên đó viết: “ Tôi từ chối, tôi với anh nói chuyện không thuận lợi, tôi không thể giúp anh được.”
Tạ Thư Dật không khỏi có chút thất vọng, đây không phải là chữ viết trong tưởng tượng của hắn, Tạ Thư Dật ném mảnh giấy lên bàn, nói: “ Nếu cô đã không muốn, vậy tôi tìm người khác.”
Hải Nhạc như trút được gánh nặng, đi ra khỏi thư phòng của Tạ Thư Dật , cô nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, khuôn mặt dưới khăn trùm đầu ướt đẫm mồ hôi.
Không biết là nhận được điện thoại của ai, hắn đứng bần thần một lúc, cô cũng có thời gian cái khó ló cái khôn, Hải Nhạc thay đổi tư thế cầm bút, chữ viết cũng thay đổi, có nét giống với chữ ở trên bờ cát, tất cả không chê vào đâu được, hắn, hoàn toàn không nhìn ra cái gì.
Hắn cũng có thể là muốn tìm một người tới làm giúp một chút, sửa bản ghi chép cũng không phải việc mà một tổng tài làm, hắn tìm cô cũng dễ hiểu, nhưng mà cô lại không thể. Cô không thể làm giúp hắn công việc đó! Trải qua chuyện tối hôm qua và sáng nay, cô hoàn toàn không muốn cho hắn biết mình là Hải Nhạc, cô muốn bí mật này mãi mãi chìm sâu vào đáy biển!
Hải Nhạc trở lại phòng mình, chưa được bao lâu, cô liền nghe được tiếng violon buồn bã vang lên, đó là bài rất quen thuộc ‘Mệnh Chi Dạ’, nhưng hắn trước kia vẫn còn ngang ngược, vui vẻ, sao bây giờ lại buồn bã như vậy? Hắn kéo violon lúc tâm tình phiền muộn, còn cô là tiếng đàn của người mang tâm tình phiền muộn sao? Hải Nhạc cũng mơ hồ
Hải Nhạc nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng của mình, cẩn thận lắng nghe.
Khi Hải Nhạc ra khỏi thư phòng, Tạ Thư Dật cũng đứng dậy rời đi, thử dò xét là phí công, càng khiến cho tâm tình hắn thêm thất vọng, hắn cảm thấy thần kinh mình thật sự có vấn đề rồi, cứ cho rằng chuyện gì cũng có thể, thế nhưng tất cả hắn nhận được luôn là thất vọng tột cùng!
Trong lòng Tạ Thư Dật rất buồn bực, cầm chiếc đàn Violon mang từ Đài Bắc lên kéo một chút, cảm giác tay mình cũng không có vấn đề gì, hắn liền ra ban công kéo một bài. Bởi vì hắn đã từng hứa với Nhạc Nhạc, mỗi đêm sẽ kéo đàn Violon cho cô nghe, tối hôm qua vì tay bị thương nên bị lỡ, tối nay hắn muốn bù lại.
Hải Nhạc yên tĩnh đứng đó nghe, càng nghe lòng càng chua xót, cô cảm nhận được nỗi nhớ của hắn qua tiếng đàn réo rắt, hắn đang nhớ ai? Là nhớ Tạ Hải Nhạc trước mắt hắn sao?
Hải Nhạc muốn rời đi, nhưng vẫn không nỡ, sáu ngày, chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn, để cho cô đến gần hắn nhiều hơn được mấy ngày thôi!
Người đứng trên ban công si ngốc kéo đàn, người đứng dưới lầu si ngốc nghe, đêm thật yên tĩnh, nhưng tâm lại dậy sóng.
Cho đến Tạ Thư Dật ngừng lại, Hải Nhạc vẫn cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, hồi lâu, Hải Nhạc mới lưu luyến đi về phòng.
Bởi vì lúc trước Tạ Thư Dật nói xin lỗi, Hải Nhạc bình tĩnh ở lại hai ngày, nhưng buổi tối, tiếng đàn violon của Tạ Thư Dật khiến cho Hải Nhạc không tài nào chợp mắt nổi.
Hai người đều có tâm sự, thật ra thì trong lòng vẫn luôn nhớ về nhau!
Rõ ràng là người đứng ở ngay trước mặt, nhưng lại không thể quen biết nhau, không thể nói với nhau!
Số mạng, luôn đùa giỡn nhau như vậy sao?Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook