• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ác Ma Ca Ca Nói Ngươi Yêu Ta (1 Viewer)

  • Chương 110

“Thằng súc sinh này! Tốt! Mày thoát ly quan hệ! Nhưng trách nhiệm này mày làm sao cũng trốn không thoát đâu! Bất luận thế nào mày cũng phải đính hôn với Hải Hoan!” Tạ ba ba cũng lên cơn ương ngạnh.


“Không! Con sẽ không đồng ý! Như vậy là không công bằng với con!” Tạ Thư Dật nói.


“Công bằng? Làm sao không công bằng? Mày muốn trong sạch của người ta, mày phải lấy nó! Mày đi ra ngoài mà làm loạn người khác! Ta không xen vào mày! Nhưng nó là Hải Hoan, là Hải Hoan!” Tạ ba ba nổi trận lôi đình.


“Tóm lại, con sẽ không đồng ý! Cô ta muốn chết! Con còn muốn chết hơn đây!” Tạ Thư Dật không chịu thỏa hiệp, “Tùy các người, cứ nói trong sạch của cô ta trong sạch của cô ta, dựa vào cái gì chỉ có cô ta mới có trong sạch? Cho tới bây giờ con đều chưa từng nghĩ tới muốn chạm vào cô ta! Chưa từng nghĩ tới lên giường với cô ta! Trong sạch của con còn hủy ở trong tay cô ta nữa kìa!”


“Thằng nghịch tử này!” Tạ ba ba vừa định xông lại đánh Tạ Thư Dật.


Tạ Thư Dật dùng sức vung tay mẹ Hải Nhạc ra, hắn sẽ không đính hôn với Trì Hải Hoan, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn hiện tại, hắn muốn đi gặp Nhạc Nhạc! Hắn nhất định phải gặp được Nhạc Nhạc! Tạ Thư Dật chạy xuống lầu, hắn bức thiết phải gặp được cô, hắn cần Nhạc Nhạc cho hắn dũng khí phản kháng tất cả!


“Nhóc con! Mày trở lại cho ta! Trở lại cho ta! Mày muốn tức chết ta hay sao?” Tạ ba ba định tiếp tục đuổi theo đi xuống. Mẹ Hải Nhạc kéo ông lại.


“Để cho nó đi bình tĩnh một chút cũng tốt, em tin tưởng nó sẽ trở lại, chuyện này, chúng ta từ từ thương lượng, nhìn nó dạng này, anh càng ép nó, nó sẽ càng phản nghịch.” Mẹ Hải Nhạc nói.


Tạ ba ba chỉ phải thở dài một hơi: “Tại sao có thể như vậy a? Rõ ràng không phải hắn rất tốt với Hải Hoan hay sao? Thế nào đột nhiên lại trở nên cứng đầu không muốn ở cùng nó như vậy chứ?”


Mẹ Hải Nhạc liếc nhìn Hải Hoan một cái, Hải Hoan co rúm lại một chút, cúi đầu đầy đáng thương.


“Trường Viên, anh đi ra ngoài trước đi, em với Hoan Hoan muốn trao đổi một chút.”


“Được rồi, các em trò chuyện đi.”


Tạ ba ba đi ra ngoài, nói với những người hầu đứng đối diện: “Mọi chuyện sáng hôm nay… Những gì mọi người nhìn thấy, đều phải làm bộ như không nhìn thấy, nếu ta nghe ra bên ngoài có phong thanh gì, các ngươi, ta sẽ đuổi hết tất cả ra ngoài. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài!”


“Không đâu! Chúng tôi sẽ không làm! Đây là việc nhà của lão gia! Hơn nữa, cũng không phải chuyện gì không qua được, chúng tôi sẽ không nói ra.” Vú La vội vàng đi đầu nói.


Mọi người vội vàng gật đầu phụ họa.


“Tốt, tiền lương tháng này ta sẽ trả cho mọi người gấp đôi, mọi người đi làm việc đi!” Tạ ba ba nói.


Mẹ Hải Nhạc nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.


“Hải Hoan! Hiện tại mẹ muốn lời nói thật của con!” Giọng điệu mẹ Hải Nhạc phi thường nghiêm khắc.


Hải Hoan hoảng sợ, lui về phía sau vài bước, sau đó ủy khuất nước mắt lưng tròng: “Mẹ, mẹ lại không tin con? Mẹ cảm thấy con sẽ làm loại chuyện đó?”


“Thư Dật đứa nhỏ này, mặc dù có lúc nó làm việc có chút quá đáng, nhưng, nếu nó thật sự không thích con, hơn nữa con lại là một thành viên trong nhà… Nó là không có khả năng động tới con được! Mẹ thật sự hiểu nó, tính hắn cao ngạo không kềm chế được, còn rất nhiều con gái vây xung quanh nó, nó không lạ gì một mình con! Hải Hoan! Nói thật cho mẹ!” Mẹ Hải Nhạc càng nghiêm khắc.


Hải Hoan òa khóc lên: “Mẹ, mẹ hiểu hắn? Mẹ không hiểu con gái của mình hay sao? Con sẽ dùng chuyện như vậy để đùa à? Con nói, tối hôm qua chúng con đã uống lên một ít rượu, mới trở nên như vậy! Đã nói rượu có thể loạn tính, mẹ, vì sao mẹ không tin con?”


Trên mặt mẹ Hải Nhạc có chút buông lỏng, nhưng bà vẫn nói: “Lấy bình rượu tới.” Hải Hoan lập tức dừng tiếng khóc, ngơ ngác nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ muốn bình rượu làm gì? Mẹ nghĩ rằng con thật sự bỏ thuốc hắn hay sao? Mẹ, làm sao mẹ có thể như vậy? Con thật hoài nghi mẹ có phải là mẹ ruột của con không nữa! Con là mẹ nhặt được đấy à? Làm sao mẹ có thể không tin con như vậy chứ?”


Hải Hoan cơ hồ đã hét rầm lên.


Nếu mẹ thật sự cầm bình rượu đi xét nghiệm, cô liền thảm “Mẹ, con đã như vậy rồi! Mẹ lại vẫn không tin con!” Cô tức giận chạy đến bên giường, xốc chăn lên, chỉ vào dấu vết trên giường, nói, “Mẹ xem đi, mẹ tự xem đi!” Mẹ Hải Nhạc cũng không khỏi ngây người.


“Mẹ! Tạ Thư Dật, hắn đã cướp đi trong sạch của con! Mẹ không lấy lại công bằng giúp con còn chưa tính, nhưng mà, mẹ còn muốn nghi ngờ con như vậy nữa! Con thật sự muốn… đi chết đây!” Trì Hải Hoan nói xong liền định chạy ra ngoài, mẹ Hải Nhạc lại phải nắm chặt cô lại.


“Mẹ cũng không phải không tin con! Mẹ cũng biết lần đầu tiên quan trọng với con gái, nhưng mà, mẹ chỉ là muốn biết rõ ràng chân tướng mà thôi.”


Trì Hải Hoan quay đầu lại nói với mẹ: “Chân tướng chính là: trong sạch của con đã mất! Tạ Thư Dật không thể làm như vậy với con! Mẹ, chẳng lẽ con gái của mẹ cứ không đáng giá như vậy! Mẹ liền mặc cho Tạ Thư Dật kiêu ngạo như vậy hay sao? Hắn là đại thiếu gia, là có thể tùy ý đùa giỡn con hay sao? Mẹ, mẹ nhất định phải lấy lại công bằng cho con! Con chỉ có mẹ với Hải Nhạc là hai thân nhân! Nếu mẹ sợ bọn họ, không nói chuyện cho con, Hoan Hoan thật sự không muốn sống ở trên đời này nữa!”


“Ai da, Hoan Hoan, không phải ba nói, sẽ khiến hắn chịu trách nhiệm đấy sao?” Mẹ Hải Nhạc nói, lập tức bà lại ngẩn ra, “Lúc trước không phải con nói con là cam tâm tình nguyện đấy sao? Tại sao lại nói nó đùa giỡn con?”


Trong mắt Hải Hoan hiện lên một tia bai rối, sau đó cô nói: “Mẹ, con chỉ không muốn thấy hắn bị đánh! Con mới làm vậy giúp hắn giải vây, nhưng mà, mẹ cũng thấy đấy, hắn chẳng những không lĩnh tình, ngược lại còn mở miệng oan uổng con! Hắn rõ ràng là không muốn chịu trách nhiệm, mới như vậy! Con thừa nhận, con thích hắn, nhưng mà, con cũng không muốn xảy ra quan hệ như vậy với hắn! Mẹ, mẹ nhất định phải lấy lại công bằng giúp con!”


“Được rồi được rồi! Mẹ biết rồi! Mẹ sẽ thương lượng với bác Tạ con!” Mẹ Hải Nhạc đành phải nói.


Thấy thuyết phục được mẹ, Hải Hoan lộ ra ý cười chiến thắng.


“Sao anh tới đây? Em đang chuẩn bị đến trường với Nhã Nghiên rồi, anh không cần tới đón em.”


Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật đột nhiên xuất hiện trước mắt, có chút kinh ngạc, hắn thoạt nhìn hình như thật không tốt, nhìn cô với vẻ mặt thống khổ, hơn nữa, hắn vậy mà lại mặc quần áo ngày hôm qua, đây không phải là điều mà Tạ Thư Dật bình thường cực yêu sạch sẽ làm, rốt cuộc hắn bị sao vậy?


“Tôi không phải tới đón em, tôi chỉ muốn tới thăm em một chút.” Tạ Thư Dật như đáng thương, lại như cực kì đau đớn mà nhìn Hải Nhạc.


Nếu cô về nhà biết chuyện kia… Hải Nhạc… còn có thể cần hắn không?


Thật không muốn cho cô về nhà! Thật muốn cứ vậy mang cô rời khỏi Tạ gia thật xa, không bao giờ trở về là tốt nhất! Anh em họ Hứa cũng có chút kinh ngạc, hai người hai mặt nhìn nhau, Tạ Thư Dật giống như rất không bình thường.


“Các ngươi trò chuyện đi, bọn ta đi ra ngoài trước.” Hứa Chí Ngạn kéo em gái định rời đi.


“Đợi chút Chí Ngạn, hôm nay ta không muốn đi trường học, cậu giúp ta đi xin nghỉ bệnh một ngày đi! Nhạc Nhạc cũng vậy, hôm nay em ấy không đến trường học! Nhã Nghiên em giúp em ấy xin nghỉ phép! Hôm nay bọn tôi không đến trường học, cầu xin hai người các cậu.” Tạ Thư Dật nói.


“Vì sao? Đang yên lành vì sao không đến trường học? Em muốn đi, em không muốn trễ bài vở.” Hải Nhạc nói.


Nhã Nghiên thấy sắc mặt Tạ Thư Dật lập tức liền trở nên thật khó coi, cô vội vàng nói: “Mới một ngày thôi, tớ sẽ giúp cậu ghi bài, sẽ không để cho cậu trễ bài đâu.”


Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật thoạt trông thật sốt ruột bất an, thật sự có hơi lạ thường, trong lòng không khỏi có chút kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ), đành phải nói: “Được rồi, vậy cám ơn nhã Nghiên.”


Tạ Thư Dật thấy cô đồng ý, kéo cô bước đi.


“Tôi sẽ dẫn em ấy đi đây.” Hắn nói.


“Vậy… anh Chí Ngạn, Nhã Nghiên, em đi trước.” Hải Nhạc nói.


Thư Dật nhìn đồng phục trên người cô, lại dừng lại, nói với Nhã Nghiên: “Nhã Nghiên, tìm một bộ quần áo khác cho em ấy mặc đi ra, đừng để em ấy mặc đồng phục đi ra ngoài.”


“Dạ, Nhạc Nhạc, cậu đi theo tớ.” Nhã Nghiên nói.


Hải Nhạc không rõ Tạ Thư Dật đang muốn làm gì, chỉ đành phải đi đổi một bộ đồ bình thường của Nhã Nghiên, mới vừa đi ra, Tạ Thư Dật liền không dằn lòng nổi vội vã kéo cô lên xe, gắt gao ôm cô vào lòng.


“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc của tôi! Đừng rời khỏi tôi! Hứa với tôi đừng rời khỏi tôi!” Tạ Thư Dật ôm chặt cô, thống khổ nói
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom