Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
“Con gái ngoan của mẹ, để cho mẹ nhìn một chút, một tháng không gặp, mẹ rất nhớ con a.” Mẹ Hải Nhạc yêu thương hôn má con gái, “Hình như con gầy thì phải?”
Trong lòng Hải Nhạc thập phần khổ sở, rất nhiều lời muốn nói với mẹ lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể ôm chặt lấy mẹ không muốn buông tay, cô tham luyến hơi thở ấm áp trên người mẹ, cô có thể tìm thấy cảm giác an toàn và ỷ lại.
“Dì, Nhạc Nhạc vô cùng nhớ người, mới gầy như vậy.” Tạ Thư Dật cười hì hì nói.
“Phải không? Em gái rất nhớ dì phải không? Thư Dật, em còn nhỏ, còn là một đứa nhóc chưa trưởng thành, con nên chiếu cố nó nhiều hơn a.” Mẹ Hải Nhạc cũng cười nói với Tạ Thư Dật.
“Con sẽ.” Tạ Thư Dật gật gật đầu.
Tạ ba ba nhìn một màn ấm áp như thế, trong lòng vô cùng vui mừng a, hắn không khỏi đưa tay kéo ái thê qua, nói với bà: “Anh đã nói mà, Thư Dật tất nhiên sẽ chiếu cố em gái, em xem nó yêu thương em nó bao nhiêu a, sợ nó bị người khác xô đẩy, lúc nào cũng nắm bàn tay nhỏ bé của Hải Nhạc, em còn lo lắng cái gì?”
Mẹ Hải Nhạc oán trách liếc hắn một cái, nói: “Em cũng không có nói em lo lắng cái gì a, em chỉ đang nghĩ, em và anh chưa từng xa nhà lâu như vậy, sợ bọn nhỏ không quen a, hiện tại xem ra, là em lo lắng quá mức.”
Bốn người Hứa gia vẻ mặt tươi cười nhìn bốn người Tạ gia.
Tạ Thư Dật lễ phép chào hỏi: “Chào cô, chú.”
Tạ Hải Nhạc cũng như vẹt nói theo: “Chào cô, chú.”
Hứa ba ba nói sang sảng: “Chào Thư Dật, chào Hải Nhạc, đã lâu không gặp Thư Dật, càng thêm ngọc thụ lâm phong, thật là có tác phong của cha con a, mà Hải Nhạc cũng càng ngày càng xinh đẹp, lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân a, Trường Viên, anh xem con trai con gái nhà anh, đều tốt đều ngoan, tôi hâm mộ a.”
“Bản thân nhà mình có, còn phải hâm mộ tôi sao? Đừng giả mù sa mưa (1).” Tạ ba ba cười nói.
Hứa phu nhân nhìn con gái bên cạnh, mỉm cười nói: “Ba nó à, anh thích Thư Dật như vậy, không bằng hứa gả con gái chúng ta cho Thư Dật đi, để hắn biến thành một phần nhà ta, anh Trường Viên, Nhã Nghiên nhà em, so với Hải Nhạc nhà anh, cũng không kém nga, cho Nhã Nghiên nhà em làm con dâu của anh, anh cũng không thiệt nha.”
Tạ ba ba cười lên ha hả: “Tốt a tốt a, chúng ta có thể tới cái gọi là thân càng thêm thân a.” Hắn đưa mắt nhìn Hứa Nhã Nghiên đang đứng bên người mẹ thẹn thùng và kinh hỉ một cái, lại nhìn Hứa Chí Ngạn một cái, sau đó, lại ngắm đến trên người Hải Nhạc, vừa cười, nói: “Tổ Diệu a, anh phát hiện Chí Ngạn nhà em cũng rất được, cho ta làm con rể thấy thế nào? Hải Nhạc nhà anh, coi vậy cũng là mỹ nhân tuyệt sắc khó gặp a, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi a, thế nào? Chúng ta cái này kêu là kết thân lại càng thêm thân nữa!”
Hứa ba ba và Hứa mẹ hai người liếc nhau một cái, cũng phá ra cười.
Hứa mẹ cười nói: “Phải, không sai a, em cũng thật thích Hải Nhạc nhà anh, vừa nhu thuận, học hành lại giỏi, xinh xắn lại ôn nhu, vô cùng xứng với Chí Ngạn nhà em, thật sự không thể tốt hơn, chúng ta đây quyết định như vậy a, Nhã Nghiên nhà em hứa cho Thư Dật nhà anh, Hải Nhạc nhà anh hứa cho Chí Ngạn nhà em, quyết định như vậy a! Ông thông gia, bà thông gia, chúng ta cứ quyết định vậy đi!”
Nghe người lớn nói xong, đến phiên Hứa Chí Ngạn vừa mừng vừa sợ, mặt hắn cũng ửng đỏ, ngại ngùng nhìn Tạ Hải Nhạc cười không dứt. (mỹ nam thẹn thùng aaaaa)
Mặt Tạ Hải Nhạc, cũng nóng bừng đỏ lên, không phải vì thẹn thùng, mà là vì lúng túng khó xử, cô không thích người lớn vui đùa kiểu này, điều này làm cho cô có cảm giác như bị gài bẫy, cô bị Tạ Thư Dật sắp xếp đã đủ phiền, mà mấy người lớn miệng rộng này, còn trêu ghẹo cô như thế! Trong lòng cô có chút tức giận, nhưng mà, lại không thể biểu hiện trên mặt, cô đành phải cúi đầu, không nhìn bất cứ kẻ nào, bao gồm cả mẹ của mình.
Mà Tạ Thư Dật mặt không đổi sắc nhìn cô, thấy mặt cô đỏ lên, trong lòng lại có chút tức giận, chẳng lẽ, cô ta cũng thích Hứa Chí Ngạn sao? Hừ, chim sẻ cũng muốn biến phượng hoàng a? Cũng không nhìn lại bản thân mình có bao nhiêu sức nặng, rõ ràng người lớn là đang nói đùa, nàng, vậy mà lại tưởng thật, rõ ràng là đứa ngốc! Mà hắn, cũng sẽ không để cho vọng tưởng của cô ta thực hiện được!
Mấy câu vui đùa nửa thật nửa giả của đám người lớn, Hải Nhạc lẫn Tạ Thư Dật đều không để trong lòng, mà hai huynh muội Hứa gia, lại cực kỳ cho là thật, trong lòng bọn họ, vốn đã vô cùng yêu mến Thư Dật với Hải Nhạc, mà lại có thể được các cha mẹ cho phép, bọn họ hoàn toàn có thể công khai xuất hiện bên người Thư Dật cùng Hải Nhạc rồi.
Đám người lớn không biết mấy lời đùa vui của mình, lại giúp bốn vị thiếu nam thiếu nữ kia chôn xuống một quả bom vô hình, cuối cùng, khi quả bom này bùng nổ, làm cho có vài người phải tan xương nát thịt!
Hải Nhạc thật cao hứng mẹ rốt cục đã về nhà, có nghĩa là cô lại có một cuộc sống thoải mái một thời gian, dưới mí mắt của người lớn, Tạ Thư Dật cũng phải có chút cố kỵ, cho dù muốn khi dễ cô, cũng sẽ không thể biểu hiện trắng trợn như trước nữa.
Hải Nhạc cùng cả nhà thoạt nhìn hoà thuận vui vẻ, ngồi bên bàn ăn cơm chiều, tuy nói ngủ không nói, ăn không nói, nhưng, trong nhà bọn họ không bao giờ tồn tại loại tình huống này, bữa tối là thời điểm không khí sinh động nhất ở Tạ gia, Tạ ba ba thích nhất là tìm Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc nói chuyện, để có thể tăng cường cùng con trai con gái bồi dưỡng tình cảm, cũng chỉ có thời gian bữa tối, mọi người mới tụ cùng một chỗ, bình thường, hắn và ái thê cũng rất nhiều việc, công ty cả đống chuyện lớn nhỏ chờ bọn họ giải quyết, hai người một người quản lý hành chính, một người quản lý tài vụ, mẹ Hải Nhạc lại là thạc sĩ trường kinh tế tài chính liên kết quốc tế vụ Trường Xuân, chuyên nghiệp cùng bản chức nhọt gáy, bà làm cái gì cũng đều tốt đẹp, vốn, các phu nhân thượng lưu bình thường, đều đứng trong nhà giúp chồng dạy con, sống một cuộc sống “làm phu nhân” xa xỉ, nhàn rỗi hẹn hò bạn bè đánh bài hoặc shopping với spa, nhưng Tạ Trường Viên lại đồng ý cho ái thê đi ra sân khấu giúp đỡ sự nghiệp của ông, làm trợ thủ đắc lực cho ông, hai người song kiếm hợp bích, đưa tập đoàn Tạ thị càng lăn càng lớn, hai người trở thành phu thê điển hình khó gặp trong giới kinh doanh cùng xã hội thượng lưu, mọi người đều khen ngợi mẹ Hải Nhạc mẹ có số vượng phu, có lẽ, là vì tài cán của chính bà, có lẽ cũng bởi vì tiếng đồn vượng phu, Tạ ba ba đối với bà vô cùng thương yêu và kính trọng.
Trong lòng Hải Nhạc thập phần khổ sở, rất nhiều lời muốn nói với mẹ lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể ôm chặt lấy mẹ không muốn buông tay, cô tham luyến hơi thở ấm áp trên người mẹ, cô có thể tìm thấy cảm giác an toàn và ỷ lại.
“Dì, Nhạc Nhạc vô cùng nhớ người, mới gầy như vậy.” Tạ Thư Dật cười hì hì nói.
“Phải không? Em gái rất nhớ dì phải không? Thư Dật, em còn nhỏ, còn là một đứa nhóc chưa trưởng thành, con nên chiếu cố nó nhiều hơn a.” Mẹ Hải Nhạc cũng cười nói với Tạ Thư Dật.
“Con sẽ.” Tạ Thư Dật gật gật đầu.
Tạ ba ba nhìn một màn ấm áp như thế, trong lòng vô cùng vui mừng a, hắn không khỏi đưa tay kéo ái thê qua, nói với bà: “Anh đã nói mà, Thư Dật tất nhiên sẽ chiếu cố em gái, em xem nó yêu thương em nó bao nhiêu a, sợ nó bị người khác xô đẩy, lúc nào cũng nắm bàn tay nhỏ bé của Hải Nhạc, em còn lo lắng cái gì?”
Mẹ Hải Nhạc oán trách liếc hắn một cái, nói: “Em cũng không có nói em lo lắng cái gì a, em chỉ đang nghĩ, em và anh chưa từng xa nhà lâu như vậy, sợ bọn nhỏ không quen a, hiện tại xem ra, là em lo lắng quá mức.”
Bốn người Hứa gia vẻ mặt tươi cười nhìn bốn người Tạ gia.
Tạ Thư Dật lễ phép chào hỏi: “Chào cô, chú.”
Tạ Hải Nhạc cũng như vẹt nói theo: “Chào cô, chú.”
Hứa ba ba nói sang sảng: “Chào Thư Dật, chào Hải Nhạc, đã lâu không gặp Thư Dật, càng thêm ngọc thụ lâm phong, thật là có tác phong của cha con a, mà Hải Nhạc cũng càng ngày càng xinh đẹp, lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân a, Trường Viên, anh xem con trai con gái nhà anh, đều tốt đều ngoan, tôi hâm mộ a.”
“Bản thân nhà mình có, còn phải hâm mộ tôi sao? Đừng giả mù sa mưa (1).” Tạ ba ba cười nói.
Hứa phu nhân nhìn con gái bên cạnh, mỉm cười nói: “Ba nó à, anh thích Thư Dật như vậy, không bằng hứa gả con gái chúng ta cho Thư Dật đi, để hắn biến thành một phần nhà ta, anh Trường Viên, Nhã Nghiên nhà em, so với Hải Nhạc nhà anh, cũng không kém nga, cho Nhã Nghiên nhà em làm con dâu của anh, anh cũng không thiệt nha.”
Tạ ba ba cười lên ha hả: “Tốt a tốt a, chúng ta có thể tới cái gọi là thân càng thêm thân a.” Hắn đưa mắt nhìn Hứa Nhã Nghiên đang đứng bên người mẹ thẹn thùng và kinh hỉ một cái, lại nhìn Hứa Chí Ngạn một cái, sau đó, lại ngắm đến trên người Hải Nhạc, vừa cười, nói: “Tổ Diệu a, anh phát hiện Chí Ngạn nhà em cũng rất được, cho ta làm con rể thấy thế nào? Hải Nhạc nhà anh, coi vậy cũng là mỹ nhân tuyệt sắc khó gặp a, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi a, thế nào? Chúng ta cái này kêu là kết thân lại càng thêm thân nữa!”
Hứa ba ba và Hứa mẹ hai người liếc nhau một cái, cũng phá ra cười.
Hứa mẹ cười nói: “Phải, không sai a, em cũng thật thích Hải Nhạc nhà anh, vừa nhu thuận, học hành lại giỏi, xinh xắn lại ôn nhu, vô cùng xứng với Chí Ngạn nhà em, thật sự không thể tốt hơn, chúng ta đây quyết định như vậy a, Nhã Nghiên nhà em hứa cho Thư Dật nhà anh, Hải Nhạc nhà anh hứa cho Chí Ngạn nhà em, quyết định như vậy a! Ông thông gia, bà thông gia, chúng ta cứ quyết định vậy đi!”
Nghe người lớn nói xong, đến phiên Hứa Chí Ngạn vừa mừng vừa sợ, mặt hắn cũng ửng đỏ, ngại ngùng nhìn Tạ Hải Nhạc cười không dứt. (mỹ nam thẹn thùng aaaaa)
Mặt Tạ Hải Nhạc, cũng nóng bừng đỏ lên, không phải vì thẹn thùng, mà là vì lúng túng khó xử, cô không thích người lớn vui đùa kiểu này, điều này làm cho cô có cảm giác như bị gài bẫy, cô bị Tạ Thư Dật sắp xếp đã đủ phiền, mà mấy người lớn miệng rộng này, còn trêu ghẹo cô như thế! Trong lòng cô có chút tức giận, nhưng mà, lại không thể biểu hiện trên mặt, cô đành phải cúi đầu, không nhìn bất cứ kẻ nào, bao gồm cả mẹ của mình.
Mà Tạ Thư Dật mặt không đổi sắc nhìn cô, thấy mặt cô đỏ lên, trong lòng lại có chút tức giận, chẳng lẽ, cô ta cũng thích Hứa Chí Ngạn sao? Hừ, chim sẻ cũng muốn biến phượng hoàng a? Cũng không nhìn lại bản thân mình có bao nhiêu sức nặng, rõ ràng người lớn là đang nói đùa, nàng, vậy mà lại tưởng thật, rõ ràng là đứa ngốc! Mà hắn, cũng sẽ không để cho vọng tưởng của cô ta thực hiện được!
Mấy câu vui đùa nửa thật nửa giả của đám người lớn, Hải Nhạc lẫn Tạ Thư Dật đều không để trong lòng, mà hai huynh muội Hứa gia, lại cực kỳ cho là thật, trong lòng bọn họ, vốn đã vô cùng yêu mến Thư Dật với Hải Nhạc, mà lại có thể được các cha mẹ cho phép, bọn họ hoàn toàn có thể công khai xuất hiện bên người Thư Dật cùng Hải Nhạc rồi.
Đám người lớn không biết mấy lời đùa vui của mình, lại giúp bốn vị thiếu nam thiếu nữ kia chôn xuống một quả bom vô hình, cuối cùng, khi quả bom này bùng nổ, làm cho có vài người phải tan xương nát thịt!
Hải Nhạc thật cao hứng mẹ rốt cục đã về nhà, có nghĩa là cô lại có một cuộc sống thoải mái một thời gian, dưới mí mắt của người lớn, Tạ Thư Dật cũng phải có chút cố kỵ, cho dù muốn khi dễ cô, cũng sẽ không thể biểu hiện trắng trợn như trước nữa.
Hải Nhạc cùng cả nhà thoạt nhìn hoà thuận vui vẻ, ngồi bên bàn ăn cơm chiều, tuy nói ngủ không nói, ăn không nói, nhưng, trong nhà bọn họ không bao giờ tồn tại loại tình huống này, bữa tối là thời điểm không khí sinh động nhất ở Tạ gia, Tạ ba ba thích nhất là tìm Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc nói chuyện, để có thể tăng cường cùng con trai con gái bồi dưỡng tình cảm, cũng chỉ có thời gian bữa tối, mọi người mới tụ cùng một chỗ, bình thường, hắn và ái thê cũng rất nhiều việc, công ty cả đống chuyện lớn nhỏ chờ bọn họ giải quyết, hai người một người quản lý hành chính, một người quản lý tài vụ, mẹ Hải Nhạc lại là thạc sĩ trường kinh tế tài chính liên kết quốc tế vụ Trường Xuân, chuyên nghiệp cùng bản chức nhọt gáy, bà làm cái gì cũng đều tốt đẹp, vốn, các phu nhân thượng lưu bình thường, đều đứng trong nhà giúp chồng dạy con, sống một cuộc sống “làm phu nhân” xa xỉ, nhàn rỗi hẹn hò bạn bè đánh bài hoặc shopping với spa, nhưng Tạ Trường Viên lại đồng ý cho ái thê đi ra sân khấu giúp đỡ sự nghiệp của ông, làm trợ thủ đắc lực cho ông, hai người song kiếm hợp bích, đưa tập đoàn Tạ thị càng lăn càng lớn, hai người trở thành phu thê điển hình khó gặp trong giới kinh doanh cùng xã hội thượng lưu, mọi người đều khen ngợi mẹ Hải Nhạc mẹ có số vượng phu, có lẽ, là vì tài cán của chính bà, có lẽ cũng bởi vì tiếng đồn vượng phu, Tạ ba ba đối với bà vô cùng thương yêu và kính trọng.
Bình luận facebook