Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
“Nhã Nghiên, sao hôm nay lại rảnh rỗi mời tớ ăn cơm vậy?” Trì Hải Hoan nhìn Hứa Nhã Nghiên ở trước mặt, cô gái tóc ngắn xinh đẹp này chính là bạn tốt nhất của Tạ Hải Nhạc.
“Chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp mặt, từ khi cậu về nước, tớ vẫn luôn muốn mời cậu ăn một bữa cơm.” Hứa Nhã Nghiên cẩn thận ngưng mắt nhìn Tạ Hải Nhạc trước mắt, cô ấy đã sớm không còn là Hải Nhạc mềm yếu năm nào nữa, toàn thân lại có một loại khí chất xuất sắc cùng vẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, người mất đi trí nhớ, ngay cả khi chất cũng thay đổi sao?
“ Cũng phải, kể từ lúc tớ mất trí nhớ, hai chúng ta đúng là gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa cũng ít liên lạc, là sai sót của tớ, Nhã Nghiên, thật xin lỗi." Trì Hải Hoan có chút áy náy mà nói.
“Tất cả mọi người đều trưởng thành, mỗi người đều có chuyện riêng, lại chia cách hai nửa địa cầu, không liên lạc, chỉ cần biết trong lòng vẫn nhớ về nhau là được, cho nên, không cần nói xin lỗi với tớ.” Nhã Nghiên mỉm cười nói.
“Vậy bây giờ cậu làm ở Hải Dật có vui không?” Trì Hải Hoan thử thăm dò nói.
“Rất vui, bởi vì ông chủ đối xử với mình rất tốt.” Nhã Nghiên cười cười nói.
“A, thật tốt a." Trì Hải Hoan hâm mộ nói, sau đó lại có chút ủy khuất, “ Hắn hiện tại, đối với tớ rất lãnh đạm, tớ thật sự không dám tin mọi người nói với tớ rằng hắn từng yêu tớ đến phát điên là sự thật.”
Nhã Nghiên thấy cô ấy lần này rốt cuộc chịu mở miệng nói tới chuyện tình với Tạ Thư Dật, không khỏi nhàn nhạt hỏi: “Năm đó, giữa các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không có sao?”
Trì Hải Hoan cười khổ mà lắc đầu: “Thật sự không nhớ rõ, nếu nhớ ra thì tốt biết mấy, nhớ được lời mình nói, tớ cũng có thể hiểu rằng Tạ Thư Dật đã từng yêu như thế nào, sao lại đối xử với tớ lãnh đạm như thế.”
Nhã Nghiên cũng biết trước câu trả lời, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Trì Hải Hoan bưng cà phê lên khuấy một chút, thở dài: “Nhã Nghiên, tớ thật sự không có một người bạn nào để nói chuyện này, cậu nói đi, tớ phải làm thế nào mới có thể cứu vãn lại tình cảm của hắn đây?”
Nhã Nghiên không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ, cô ấy yêu Tạ Thư Dật sao? Trong lòng Tạ Thư Dật vẫn luôn có cô ấy, nhưng tại sao bọn họ lại hờ hững nhiều năm như vậy? Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
“Cái này, tớ thật đúng là không biết.” Nhã Nghiên cười khổ mà nói, “cậu chỉ có thể tự mình đi hỏi hắn mà thôi.”
“Nhưng mà Nhã Nghiên, tớ nghe nói cậu vẫn luôn thầm mến hắn phải không? Cậu đến Hải Dật làm việc, cũng là vì hắn sao?” Trì Hải Hoan như không có chuyện gì xảy ra hỏi.
Nhã Nghiên vừa mới bưng café lên nửa miệng chưa kịp uống, nghe câu này lại hạ xuống.
Tin tức của ấy sao lại nhanh như vậy? Cô ấy hỏi như thế, là có ý gì? Nhã Nghiên có chút chật vật, nhưng ở trong lòng tự nhiên cũng có chút đề phòng.
Tạ Hải Nhạc, giống như không phải là Tạ Hải Nhạc trước kia nữa rồi, cô ấy mất trí nhớ cứ như là biến thành một người xa lạ vậy, đã không còn là cô gái ngoan ngoãn như ngày đầu, vô hình chung lại khiến cho người ta cảm nhận được một loại áp lực, cô ấy cố ý muốn gây áp lực cho mình sao? Là muốn nói cho mình biết, Tạ Thư Dật là của cô ấy – Tạ Hải Nhạc sao?
“Cậu nghe ai nói vậy?” Nhã Nghiên cũng như không có chuyện gì xảy ra hỏi ngược lại.
Trì Hải Hoan nhẹ giọng cười cười: " Nghe tiếng gió nói.”
“Vậy tớ nói cho cậu biết, đây chẳng qua chỉ là nghe nói, chỉ là tiếng gió thoảng qua, cho dù là thật, thì mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu của mình. Tớ vì Thư Dật mà đến Hải Dật, cũng không phải là chuyện kì quái. Cậu cũng cần hiểu rằng, tớ thích hắn, ngay từ bé tớ đã rất thích hắn, tớ nghĩ, hai người lạnh nhạt đã nhiều năm như vậy, tình cảm chắc cũng không còn bao nhiêu? Nam nhân tốt, ai cũng hi vọng hắn là của mình, Hải Nhạc, nếu như thuộc về cậu thì sẽ là của cậu. Cuối cùng Thư Dật lựa chọn ai, đó là chuyện của hắn, không liên quan đến cậu càng không liên quan đến tớ. Đây là cách nhìn của tớ, chúng ta bây giờ đã là người lớn rồi, không còn là đứa trẻ ngây thơ như lúc trước, cũng phải biết rằng tình cảm mà ép buộc thì không có kết quả.” Nhã Nghiên uyển chuyển nói.
Trì Hải Hoan ở trong lòng cười lạnh một tiếng, không hổ là Tứ Đại Gia Tộc tiểu thư, nói năng thật là đường hoàn, đáng tiếc cô cũng không phải là Tạ Hải Nhạc thật sự, Trì Hải Hoan cô nào có dễ dàng để cô ta khi dễ mình! Cô ta muốn mình rút lui? Cô ta dám chắc chắn Tạ Thư Dật sẽ không lựa chọn “Tạ Hải Nhạc” này đến vậy sao?
“Tớ hiểu điều này, cậu nói rất đúng, lựa chọn cuối cùng là của Thư Dật! Nhã Nghiên, tình cảm đúng là ép buộc thì không có kết quả. Nhưng mà cậu đã đến Hải Dật nhiều năm như vậy, ở bên cạnh Thư Dật đã nhiều năm như vậy, một chút tiến triển cũng không có, tớ thật sự có chút đồng tình cho cậu a.” Trì Hải Hoan cố ý than thở nói.
Nhã Nghiên nghe Trì Hải Hoan nói như vậy, gương mặt hết đỏ lại trắng, cô ấy thực sự là Tạ Hải Nhạc sao? Con người thật sự thay đổi sao? Không ngờ miệng lưỡi cô ấy lại lợi hại như vậy!
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, tớ hẹn cậu ra ngoài chính là để giải sầu.” Nhã Nghiên cười lớn nói.
“Ta cũng đâu có nói không phải là giải sầu.”
Nhã Nghiên che giấu lần nữa bưng cà phê lên sát khóe miệng, xem ra, cô ấy chưa muốn buông tay Thư Dật! Nếu như Thư Dật vẫn còn yêu cô ấy, chẳng lẽ, cô lại chỉ có thể rút lui lần nữa sao?
Trong lòng Hứa Nhã Nghiên không khỏi cảm thấy bi thương.
“Nhã Nghiên." Đột nhiên có người gọi cô, Nhã Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, là anh trai, cô nhìn anh trai thản nhiên cười, đứng lên: " Anh, anh tới rồi hả?”
Hứa Chí Ngạn mỉm cười đi tới chỗ họ, Trì Hải Hoan nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cái tên ngốc này thích Tạ Hải Nhạc, hắn đến đây làm gì? Vẫn có suy nghĩ theo đuổi Tạ Hải Nhạc sao? Nhưng cô ta cũng không phải là Tạ Hải Nhạc đó nữa, nghĩ một chút cảm thấy thật là buồn cười, nhưng ngay sau đó nghĩ tới người phụ nữ che mặt kia, vẻ mặt tươi cười của Trì Hải Hoan liền trầm xuống.
“Hải Nhạc, đã lâu không gặp." Hứa Chí Ngạn nhìn Trì Hải Hoan chào hỏi.
Trì Hải Hoan không khỏi quan sát hắn, thật ra thì Hứa Chí Ngạn vẫn tương đối ưu tú, ngoại hình ưu tú, tính cách ưu tú, gia thế ưu tú, nếu như trên đời này không có Tạ Thư Dật thì Hứa Ngạn là một lựa chọn rất không tồi. ((((((((((((Nằm đấy mà mơ nhé….bày đặt lựa chọn không tồi…))))))))))))))
Vấn đề là trên thế giới này đã có một Tạ Thư Dật, cho nên, ai cô cũng không muốn, cô chỉ muốn Tạ Thư Dật! Cả đời này, cô chỉ nhận định hắn, một ngày nào đó, cô sẽ khiến cho hắn cảm động!
Hứa Chí Ngạn tâm tình phức tạp nhìn qua Hải Nhạc trước mặt, cô xinh đẹp hơn so với trước kia, hơn nữa, khí chất cũng có chỗ bất đồng, nơi nào bất đồng, hắn nhất thời cũng không nói lên được. Tóm lại, bây giờ cô rất sắc sảo, xa lạ, không còn dáng vẻ thanh thuần như ngày xưa. Hải Nhạc lúc trước, nếu như nhìn thấy hắn nhất định sẽ đứng dậy, cười cười gọi hắn ‘Anh Chí Ngạn’, sau đó sẽ hỏi thăm một vài người bạn của hắn. Cô mất đi trí nhớ, quả thực thay đổi rất nhiều.
Hứa Chí Ngạn không khỏi thở dài một cái.
“Chào anh Chí Ngạn!" Trì Hải Hoan quan sát xong, chào hỏi một câu.
“Anh, ngồi đi." Hứa Nhã Nghiên chỉ chiếc ghế bên cạnh.
Hứa Chí Ngạn ngồi xuống, nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn về phía Trì Hải Hoan, giống như nhìn mãi mà không đủ vậy. Trì Hải Hoan không khỏi nhìn hắn nhíu mày, mặt của Hứa Chí Ngạn chợt đỏ lên.
“Hải Nhạc, lần này trở về, em có tính toán gì không?" Hứa Chí Ngạn hỏi.
“Cũng không có tính toán gì, trước tiên cứ ở nhà ‘ăn bám’ đã, sau đó sẽ đến công ty nhà em làm thử một chút, em học đúng ngành quản trị kinh doanh.” Trì Hải Hoan nói.
Tại sao lại là quản trị kinh doanh, cô ấy muốn vào An Thác, muốn cùng tạ Thư Dật đứng chung một chỗ!
Hứa Nhã Nghiên trầm xuống, cô ấy muốn vào An Thác sao? Cũng phải, cô ấy vào An Thác là điều dĩ nhiên, chẳng qua là, mục đích của cô ấy không chỉ đơn giản như vậy, cô ấy thật sự không muốn buông tay sao? Chẳng lẽ, Hứa Nhã Nghiên cô cả đời không thể thực hiện được tình yêu của mình sao?
“Như vậy, bác Tạ lại có thêm một trợ thủ đắc lực rồi." Hứa Chí Ngạn nói.
“Trợ thủ đắc lực thì không dám nhận, cha em nhiều lắm là hai năm nữa cũng sẽ về hưu rồi, Thư Dật bận rộn, mệt mỏi như vậy, em muốn chia sẻ bớt một chút cho anh ấy, đó cũng là chuyện em nên làm.” Trì Hải Hoan nói.
Nghĩ đến nhiều người ai cũng thích Tạ Hải Nhạc, lửa giận trong lòng lại bùng lên, cô rất ghét! Cô rất ghét những người thích Tạ Hải Nhạc như vậy.
Cho nên cô tuyệt không muốn cho Hứa Chí Ngạn vẫn giữ lại tình cảm làm gì, người hắn thích là Tạ Hải Nhạc, cũng không phải là cô!
Quả nhiên, mặt của Hứa Chí Ngạn chán nản như tro tàn, trong lòng Trì Hải Hoan có chút khoái chí, cảm giác như cô đang trả thù Hải Nhạc vậy!
“Đây đúng là phúc khí của Thư Dật.” Hứa Chí Ngạn miễn cưỡng mình nói.
“Anh Chí Ngạn thật biết nói chuyện a, hi vọng Thư Dật cũng nghĩ như vậy." Trì Hải Hoan vui vẻ cười nói.
Hứa Nhã Nghiên gọi cô tới đây, chỉ sợ không phải đơn giản là giải sầu như vậy, cô muốn nhân cơ hội này nói cho Nhã Nghiên biết, tôi nhất định sẽ không buông tay Tạ Thư Dật, Hứa Nhã Nghiên cô biết điều thì hãy cút qua một bên!
Hứa Nhã Nghiên thấy " Hải Nhạc" trái một câu Tạ Thư Dật, bên phải một câu Tạ Thư Dật, trong lòng bỗng nhiên vô lực.
Lần này thử dò xét, đoán ra được suy nghĩ của Hải Nhạc, cũng làm cho Hải Nhạc đoán ra ý đồ của Nhã Nghiên, hơn nữa cô ấy lại hoàn toàn không để anh trai cô vào mắt, xemm ra, lần này anh trai cô có thể hoàn toàn chết tâm rồi! Hoàn toàn vô vọng chờ đợi!
“Nghe nói, Thư Dật có nhận một cặp sinh đôi làm con nuôi, anh thật không ngờ Thư Dật lại thích trẻ con như vậy. Hải Nhạc, em đã gặp chúng chưa? Có phải là rất đáng yêu không?”
Vừa nhắc tới cặp sinh đôi này, Trì Hải Hoan tựa như nhận một cái tát, hết sức khó chịu.
“Rất đáng yêu, bằng không, Thư Dật làm sao có thể nhận làm con nuôi chứ? Hôm sinh nhật của chúng, em đã gặp qua, đúng là rất đáng yêu, em cũng rất thích bọn trẻ.” Nhã Nghiên không che giấu vẻ thích thú nói.
Trì Hải Hoan có chút bực mình, nhưng cô ta vẫn cười cười nói: " Đúng vậy, rất đáng yêu.”
“Cũng lâu rồi không gặp Thư Dật, lúc nào hẹn cậu ta ra ngoài họp mặt nhé.” Hứa Chí Ngạn nói.
“Hắn đi Hải Giác rồi, có thể trong khoảng thời gian này hơi mệt chút, chắc đến Hải Giác nghỉ ngơi rồi.” Hứa Nhã Nghiên nói.
“Hả? Thư Dật đi Hải Giác?” Trì Hải Hoan lấy làm kinh hãi, không phải Tạ ba ba nói là hắn đi Mỹ rồi sao? Sao lại thành đi Hải Giác rồi? Sao Tạ ba ba lại nói hắn đi Mỹ? Là ông ấy gạt cô? Hay là Tạ Thư Dật gạt ông ấy? Làm sao Hứa Nhã Nghiên lại biết được hắn đang ở Hải Giác?
Trong lòng Trì Hải Hoan tức muốn chết, cô lại cứ tin rằng Thư Dật đi Mỹ!
“Sao thế, cậu không biết à?” Hứa Nhã Nghiên có chút kinh ngạc hỏi Trì Hải Hoan.
“Tớ biết chứ, sao lại không biết được? Chẳng qua là tớ không biết hắn nghỉ dài hạn.” Trì Hải Hoan che dấu nói.
Tại sao Tạ Thư Dật lại đến Hải Giác? Có nhiều nơi để nghỉ ngơi như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác hắn đều chọn Hải Giác?
Hai tay của Trì Hải Hoan nắm thật chặt ly cà phê, cô sẽ không để cho hắn tiếp tục ở đó! Cô ghét Hải Giác! Rất ghét nơi đó!
Trì Hải Hoan rất nhanh liền trở nên không yên lòng, ba người ngồi cùng nhau cũng chẳng còn gì để nói, Hứa Nhã Nghiên ngồi không yên cũng muốn đứng lên tính tiền.
“Để anh.” Hứa Chí Ngạn nói.
Ba người ra khỏi phòng ăn, Hứa Chí Ngạn nói với Trì Hải Hoan: “Để anh đưa em về nhà.”
“Cám ơn, anh với Nhã Nghiên về trước đi, em còn có chút việc, chưa về ngay bầy giờ.” Trì Hải Hoan nói.
“Được, vậy bọn anh đi trước.” Hứa Chí Ngạn cũng không miễn cưỡng.
Hứa Nhã Nghiên ngồi trên xe, nhìn anh trai mình tim đập mạnh loạn nhịp, thở dài một cái, nói: “Anh, anh có cảm thấy không, Hải Nhạc mấy năm này, đã thay đổi quá nhiều.”
Hứa Chí Ngạn cũng thở dài một cái, gật đầu một cái.
“Anh có cảm thấy sự thay đổi này khá kì quái không? Từ sau khi cô ấy trở về, em càng tiếp xúc với cô ấy, lại càng thấy cô ấy và Hải Nhạc không phải là một người.” Hứa Nhã Nghiên nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Anh cũng không hiểu, không biết vì sao, cô ấy bây giờ cùng với Hải Nhạc trong ấn tượng của anh, khacs biệt tương đối lớn! Thật không rõ chuyện gì đang xảy ra, mất trí nhớ, ngay cả tính cách ôn nhu lúc trước cũng mất theo sao?” Hứa Chí Ngạn có chút buồn buồn nói.
“Còn nữa..., anh có cảm thấy kì lạ không, em thì thấy rất lạ, năm năm trước Thư Dật chia tay với Hải Nhạc, nhưng lại nói người hắn yêu là Hải Nhạc. Anh có cảm thấy không, loại người như Thư Dật, nếu hắn yêu Hải Nhạc như vậy, tại sao lại để cho cô ấy đi Anh mà không phải là đi Mỹ chứ? Hơn nữa, hai người bọn họ tại sao lại hờ hững với nhau nhiều năm như vậy? Nhớ đến lần Hải Nhạc định đi Mỹ, Thư Dật còn cầm đèn chạy trước ô tô đuổi theo, mang Hải Nhạc về cơ mà! Tình cảm sâu đậm như vậy, ân ái như vậy, làm sao có thể xa cách nhau lâu như thế? Em càng nghĩ lại càng thấy rất kì lạ, mặc dù hắn nói với em, người hắn yêu luôn là Hải Nhạc, nhưng mà anh xem, hắn đi Hải Giác, mà nhìn bộ dạng của Hải Nhạc đúng là không hề biết chuyện này.? Em cảm thấy có rất nhiều điểm khiến cho em không thể hiểu được, Thư Dật rốt cuộc là đang làm cái gì đây?”
“Nhã Nghiên, anh đột nhiên nhận ra, Thư Dật đối xử lạnh nhạt với Hải Nhạc, có khi là vì cô ấy khác trước kia quá nhiều? Ngay cả anh bây giờ tiếp xúc với cô ấy cũng không còn cảm giác yêu thích nữa, đột nhiên anh cảm thấy, người mà anh thích chính là Hải Nhạc khi chưa mất trí nhớ, mặc dù bây giờ vẫn là cô ấy, nhưng lại thay đổi quá nhiều, anh cảm nhận được, anh đã không còn yêu cô ấy như lúc trước nữa rồi, có thể Thư Dật cũng cảm thấy như thế? Nhã Nghiên, anh muốn từ bỏ.” Hứa Chí Ngạn tiêu nhiên nói.
Hứa Nhã Nghiên kinh ngạc nhìn anh trai, không khỏi thất thanh nói: “Có thật không? Anh nói thật chứ? Nếu là thật thì em yên tâm rồi, em chỉ sợ anh vẫn cứ lao đầu vào.”
Hứa Chí Ngạn gật đầu một cái: " Anh cảm thấy Hải Nhạc lúc trước đặc biệt như vậy, bây giờ lại trở nên khác lạ, ăn mặc, nói năng, khí chất cũng không khác gì những thứ thiên kim nhà giàu kia. Thật sự khiến anh thất vọng, cô ấy không còn là Hải Nhạc độc nhất vô nhị như lúc trước nữa rồi.”
Hứa Nhã Nghiên mỉm cười, hưng phấn nói với Hứa Chí Ngạn: “Anh, anh nói trúng tim đen mà cũng là trọng điểm, đúng là, bây giờ Hải Nhạc càng ngày càng giốn mấy vị thiên kim tiểu thư kia, mất đi mùi vị vốn có, đã không còn là Hải Nhạc độc nhất vô nhị như lúc trước nữa rồi. Có thể vì điều nà mà Thư Dật cũng cảm thấy như anh, không còn cảm giác với Hải Nhạc nữa rồi! Anh, em hiểu rồi! Em hiểu rồi! Vậy là em vẫn còn cơ hội!” ((((((((((((Xin lỗi chụy….. tuy thích chị nhưng em cũng không muốn chị làm tình địch của Nhạc Nhạc nhà em đâu….))))))))))))
Hứa Chí Ngạn có chút lo lắng nhìn em gái, lắc đầu, thở dài một cái liền khởi động xe.
“Chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp mặt, từ khi cậu về nước, tớ vẫn luôn muốn mời cậu ăn một bữa cơm.” Hứa Nhã Nghiên cẩn thận ngưng mắt nhìn Tạ Hải Nhạc trước mắt, cô ấy đã sớm không còn là Hải Nhạc mềm yếu năm nào nữa, toàn thân lại có một loại khí chất xuất sắc cùng vẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, người mất đi trí nhớ, ngay cả khi chất cũng thay đổi sao?
“ Cũng phải, kể từ lúc tớ mất trí nhớ, hai chúng ta đúng là gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa cũng ít liên lạc, là sai sót của tớ, Nhã Nghiên, thật xin lỗi." Trì Hải Hoan có chút áy náy mà nói.
“Tất cả mọi người đều trưởng thành, mỗi người đều có chuyện riêng, lại chia cách hai nửa địa cầu, không liên lạc, chỉ cần biết trong lòng vẫn nhớ về nhau là được, cho nên, không cần nói xin lỗi với tớ.” Nhã Nghiên mỉm cười nói.
“Vậy bây giờ cậu làm ở Hải Dật có vui không?” Trì Hải Hoan thử thăm dò nói.
“Rất vui, bởi vì ông chủ đối xử với mình rất tốt.” Nhã Nghiên cười cười nói.
“A, thật tốt a." Trì Hải Hoan hâm mộ nói, sau đó lại có chút ủy khuất, “ Hắn hiện tại, đối với tớ rất lãnh đạm, tớ thật sự không dám tin mọi người nói với tớ rằng hắn từng yêu tớ đến phát điên là sự thật.”
Nhã Nghiên thấy cô ấy lần này rốt cuộc chịu mở miệng nói tới chuyện tình với Tạ Thư Dật, không khỏi nhàn nhạt hỏi: “Năm đó, giữa các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không có sao?”
Trì Hải Hoan cười khổ mà lắc đầu: “Thật sự không nhớ rõ, nếu nhớ ra thì tốt biết mấy, nhớ được lời mình nói, tớ cũng có thể hiểu rằng Tạ Thư Dật đã từng yêu như thế nào, sao lại đối xử với tớ lãnh đạm như thế.”
Nhã Nghiên cũng biết trước câu trả lời, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Trì Hải Hoan bưng cà phê lên khuấy một chút, thở dài: “Nhã Nghiên, tớ thật sự không có một người bạn nào để nói chuyện này, cậu nói đi, tớ phải làm thế nào mới có thể cứu vãn lại tình cảm của hắn đây?”
Nhã Nghiên không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ, cô ấy yêu Tạ Thư Dật sao? Trong lòng Tạ Thư Dật vẫn luôn có cô ấy, nhưng tại sao bọn họ lại hờ hững nhiều năm như vậy? Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
“Cái này, tớ thật đúng là không biết.” Nhã Nghiên cười khổ mà nói, “cậu chỉ có thể tự mình đi hỏi hắn mà thôi.”
“Nhưng mà Nhã Nghiên, tớ nghe nói cậu vẫn luôn thầm mến hắn phải không? Cậu đến Hải Dật làm việc, cũng là vì hắn sao?” Trì Hải Hoan như không có chuyện gì xảy ra hỏi.
Nhã Nghiên vừa mới bưng café lên nửa miệng chưa kịp uống, nghe câu này lại hạ xuống.
Tin tức của ấy sao lại nhanh như vậy? Cô ấy hỏi như thế, là có ý gì? Nhã Nghiên có chút chật vật, nhưng ở trong lòng tự nhiên cũng có chút đề phòng.
Tạ Hải Nhạc, giống như không phải là Tạ Hải Nhạc trước kia nữa rồi, cô ấy mất trí nhớ cứ như là biến thành một người xa lạ vậy, đã không còn là cô gái ngoan ngoãn như ngày đầu, vô hình chung lại khiến cho người ta cảm nhận được một loại áp lực, cô ấy cố ý muốn gây áp lực cho mình sao? Là muốn nói cho mình biết, Tạ Thư Dật là của cô ấy – Tạ Hải Nhạc sao?
“Cậu nghe ai nói vậy?” Nhã Nghiên cũng như không có chuyện gì xảy ra hỏi ngược lại.
Trì Hải Hoan nhẹ giọng cười cười: " Nghe tiếng gió nói.”
“Vậy tớ nói cho cậu biết, đây chẳng qua chỉ là nghe nói, chỉ là tiếng gió thoảng qua, cho dù là thật, thì mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu của mình. Tớ vì Thư Dật mà đến Hải Dật, cũng không phải là chuyện kì quái. Cậu cũng cần hiểu rằng, tớ thích hắn, ngay từ bé tớ đã rất thích hắn, tớ nghĩ, hai người lạnh nhạt đã nhiều năm như vậy, tình cảm chắc cũng không còn bao nhiêu? Nam nhân tốt, ai cũng hi vọng hắn là của mình, Hải Nhạc, nếu như thuộc về cậu thì sẽ là của cậu. Cuối cùng Thư Dật lựa chọn ai, đó là chuyện của hắn, không liên quan đến cậu càng không liên quan đến tớ. Đây là cách nhìn của tớ, chúng ta bây giờ đã là người lớn rồi, không còn là đứa trẻ ngây thơ như lúc trước, cũng phải biết rằng tình cảm mà ép buộc thì không có kết quả.” Nhã Nghiên uyển chuyển nói.
Trì Hải Hoan ở trong lòng cười lạnh một tiếng, không hổ là Tứ Đại Gia Tộc tiểu thư, nói năng thật là đường hoàn, đáng tiếc cô cũng không phải là Tạ Hải Nhạc thật sự, Trì Hải Hoan cô nào có dễ dàng để cô ta khi dễ mình! Cô ta muốn mình rút lui? Cô ta dám chắc chắn Tạ Thư Dật sẽ không lựa chọn “Tạ Hải Nhạc” này đến vậy sao?
“Tớ hiểu điều này, cậu nói rất đúng, lựa chọn cuối cùng là của Thư Dật! Nhã Nghiên, tình cảm đúng là ép buộc thì không có kết quả. Nhưng mà cậu đã đến Hải Dật nhiều năm như vậy, ở bên cạnh Thư Dật đã nhiều năm như vậy, một chút tiến triển cũng không có, tớ thật sự có chút đồng tình cho cậu a.” Trì Hải Hoan cố ý than thở nói.
Nhã Nghiên nghe Trì Hải Hoan nói như vậy, gương mặt hết đỏ lại trắng, cô ấy thực sự là Tạ Hải Nhạc sao? Con người thật sự thay đổi sao? Không ngờ miệng lưỡi cô ấy lại lợi hại như vậy!
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, tớ hẹn cậu ra ngoài chính là để giải sầu.” Nhã Nghiên cười lớn nói.
“Ta cũng đâu có nói không phải là giải sầu.”
Nhã Nghiên che giấu lần nữa bưng cà phê lên sát khóe miệng, xem ra, cô ấy chưa muốn buông tay Thư Dật! Nếu như Thư Dật vẫn còn yêu cô ấy, chẳng lẽ, cô lại chỉ có thể rút lui lần nữa sao?
Trong lòng Hứa Nhã Nghiên không khỏi cảm thấy bi thương.
“Nhã Nghiên." Đột nhiên có người gọi cô, Nhã Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, là anh trai, cô nhìn anh trai thản nhiên cười, đứng lên: " Anh, anh tới rồi hả?”
Hứa Chí Ngạn mỉm cười đi tới chỗ họ, Trì Hải Hoan nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cái tên ngốc này thích Tạ Hải Nhạc, hắn đến đây làm gì? Vẫn có suy nghĩ theo đuổi Tạ Hải Nhạc sao? Nhưng cô ta cũng không phải là Tạ Hải Nhạc đó nữa, nghĩ một chút cảm thấy thật là buồn cười, nhưng ngay sau đó nghĩ tới người phụ nữ che mặt kia, vẻ mặt tươi cười của Trì Hải Hoan liền trầm xuống.
“Hải Nhạc, đã lâu không gặp." Hứa Chí Ngạn nhìn Trì Hải Hoan chào hỏi.
Trì Hải Hoan không khỏi quan sát hắn, thật ra thì Hứa Chí Ngạn vẫn tương đối ưu tú, ngoại hình ưu tú, tính cách ưu tú, gia thế ưu tú, nếu như trên đời này không có Tạ Thư Dật thì Hứa Ngạn là một lựa chọn rất không tồi. ((((((((((((Nằm đấy mà mơ nhé….bày đặt lựa chọn không tồi…))))))))))))))
Vấn đề là trên thế giới này đã có một Tạ Thư Dật, cho nên, ai cô cũng không muốn, cô chỉ muốn Tạ Thư Dật! Cả đời này, cô chỉ nhận định hắn, một ngày nào đó, cô sẽ khiến cho hắn cảm động!
Hứa Chí Ngạn tâm tình phức tạp nhìn qua Hải Nhạc trước mặt, cô xinh đẹp hơn so với trước kia, hơn nữa, khí chất cũng có chỗ bất đồng, nơi nào bất đồng, hắn nhất thời cũng không nói lên được. Tóm lại, bây giờ cô rất sắc sảo, xa lạ, không còn dáng vẻ thanh thuần như ngày xưa. Hải Nhạc lúc trước, nếu như nhìn thấy hắn nhất định sẽ đứng dậy, cười cười gọi hắn ‘Anh Chí Ngạn’, sau đó sẽ hỏi thăm một vài người bạn của hắn. Cô mất đi trí nhớ, quả thực thay đổi rất nhiều.
Hứa Chí Ngạn không khỏi thở dài một cái.
“Chào anh Chí Ngạn!" Trì Hải Hoan quan sát xong, chào hỏi một câu.
“Anh, ngồi đi." Hứa Nhã Nghiên chỉ chiếc ghế bên cạnh.
Hứa Chí Ngạn ngồi xuống, nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn về phía Trì Hải Hoan, giống như nhìn mãi mà không đủ vậy. Trì Hải Hoan không khỏi nhìn hắn nhíu mày, mặt của Hứa Chí Ngạn chợt đỏ lên.
“Hải Nhạc, lần này trở về, em có tính toán gì không?" Hứa Chí Ngạn hỏi.
“Cũng không có tính toán gì, trước tiên cứ ở nhà ‘ăn bám’ đã, sau đó sẽ đến công ty nhà em làm thử một chút, em học đúng ngành quản trị kinh doanh.” Trì Hải Hoan nói.
Tại sao lại là quản trị kinh doanh, cô ấy muốn vào An Thác, muốn cùng tạ Thư Dật đứng chung một chỗ!
Hứa Nhã Nghiên trầm xuống, cô ấy muốn vào An Thác sao? Cũng phải, cô ấy vào An Thác là điều dĩ nhiên, chẳng qua là, mục đích của cô ấy không chỉ đơn giản như vậy, cô ấy thật sự không muốn buông tay sao? Chẳng lẽ, Hứa Nhã Nghiên cô cả đời không thể thực hiện được tình yêu của mình sao?
“Như vậy, bác Tạ lại có thêm một trợ thủ đắc lực rồi." Hứa Chí Ngạn nói.
“Trợ thủ đắc lực thì không dám nhận, cha em nhiều lắm là hai năm nữa cũng sẽ về hưu rồi, Thư Dật bận rộn, mệt mỏi như vậy, em muốn chia sẻ bớt một chút cho anh ấy, đó cũng là chuyện em nên làm.” Trì Hải Hoan nói.
Nghĩ đến nhiều người ai cũng thích Tạ Hải Nhạc, lửa giận trong lòng lại bùng lên, cô rất ghét! Cô rất ghét những người thích Tạ Hải Nhạc như vậy.
Cho nên cô tuyệt không muốn cho Hứa Chí Ngạn vẫn giữ lại tình cảm làm gì, người hắn thích là Tạ Hải Nhạc, cũng không phải là cô!
Quả nhiên, mặt của Hứa Chí Ngạn chán nản như tro tàn, trong lòng Trì Hải Hoan có chút khoái chí, cảm giác như cô đang trả thù Hải Nhạc vậy!
“Đây đúng là phúc khí của Thư Dật.” Hứa Chí Ngạn miễn cưỡng mình nói.
“Anh Chí Ngạn thật biết nói chuyện a, hi vọng Thư Dật cũng nghĩ như vậy." Trì Hải Hoan vui vẻ cười nói.
Hứa Nhã Nghiên gọi cô tới đây, chỉ sợ không phải đơn giản là giải sầu như vậy, cô muốn nhân cơ hội này nói cho Nhã Nghiên biết, tôi nhất định sẽ không buông tay Tạ Thư Dật, Hứa Nhã Nghiên cô biết điều thì hãy cút qua một bên!
Hứa Nhã Nghiên thấy " Hải Nhạc" trái một câu Tạ Thư Dật, bên phải một câu Tạ Thư Dật, trong lòng bỗng nhiên vô lực.
Lần này thử dò xét, đoán ra được suy nghĩ của Hải Nhạc, cũng làm cho Hải Nhạc đoán ra ý đồ của Nhã Nghiên, hơn nữa cô ấy lại hoàn toàn không để anh trai cô vào mắt, xemm ra, lần này anh trai cô có thể hoàn toàn chết tâm rồi! Hoàn toàn vô vọng chờ đợi!
“Nghe nói, Thư Dật có nhận một cặp sinh đôi làm con nuôi, anh thật không ngờ Thư Dật lại thích trẻ con như vậy. Hải Nhạc, em đã gặp chúng chưa? Có phải là rất đáng yêu không?”
Vừa nhắc tới cặp sinh đôi này, Trì Hải Hoan tựa như nhận một cái tát, hết sức khó chịu.
“Rất đáng yêu, bằng không, Thư Dật làm sao có thể nhận làm con nuôi chứ? Hôm sinh nhật của chúng, em đã gặp qua, đúng là rất đáng yêu, em cũng rất thích bọn trẻ.” Nhã Nghiên không che giấu vẻ thích thú nói.
Trì Hải Hoan có chút bực mình, nhưng cô ta vẫn cười cười nói: " Đúng vậy, rất đáng yêu.”
“Cũng lâu rồi không gặp Thư Dật, lúc nào hẹn cậu ta ra ngoài họp mặt nhé.” Hứa Chí Ngạn nói.
“Hắn đi Hải Giác rồi, có thể trong khoảng thời gian này hơi mệt chút, chắc đến Hải Giác nghỉ ngơi rồi.” Hứa Nhã Nghiên nói.
“Hả? Thư Dật đi Hải Giác?” Trì Hải Hoan lấy làm kinh hãi, không phải Tạ ba ba nói là hắn đi Mỹ rồi sao? Sao lại thành đi Hải Giác rồi? Sao Tạ ba ba lại nói hắn đi Mỹ? Là ông ấy gạt cô? Hay là Tạ Thư Dật gạt ông ấy? Làm sao Hứa Nhã Nghiên lại biết được hắn đang ở Hải Giác?
Trong lòng Trì Hải Hoan tức muốn chết, cô lại cứ tin rằng Thư Dật đi Mỹ!
“Sao thế, cậu không biết à?” Hứa Nhã Nghiên có chút kinh ngạc hỏi Trì Hải Hoan.
“Tớ biết chứ, sao lại không biết được? Chẳng qua là tớ không biết hắn nghỉ dài hạn.” Trì Hải Hoan che dấu nói.
Tại sao Tạ Thư Dật lại đến Hải Giác? Có nhiều nơi để nghỉ ngơi như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác hắn đều chọn Hải Giác?
Hai tay của Trì Hải Hoan nắm thật chặt ly cà phê, cô sẽ không để cho hắn tiếp tục ở đó! Cô ghét Hải Giác! Rất ghét nơi đó!
Trì Hải Hoan rất nhanh liền trở nên không yên lòng, ba người ngồi cùng nhau cũng chẳng còn gì để nói, Hứa Nhã Nghiên ngồi không yên cũng muốn đứng lên tính tiền.
“Để anh.” Hứa Chí Ngạn nói.
Ba người ra khỏi phòng ăn, Hứa Chí Ngạn nói với Trì Hải Hoan: “Để anh đưa em về nhà.”
“Cám ơn, anh với Nhã Nghiên về trước đi, em còn có chút việc, chưa về ngay bầy giờ.” Trì Hải Hoan nói.
“Được, vậy bọn anh đi trước.” Hứa Chí Ngạn cũng không miễn cưỡng.
Hứa Nhã Nghiên ngồi trên xe, nhìn anh trai mình tim đập mạnh loạn nhịp, thở dài một cái, nói: “Anh, anh có cảm thấy không, Hải Nhạc mấy năm này, đã thay đổi quá nhiều.”
Hứa Chí Ngạn cũng thở dài một cái, gật đầu một cái.
“Anh có cảm thấy sự thay đổi này khá kì quái không? Từ sau khi cô ấy trở về, em càng tiếp xúc với cô ấy, lại càng thấy cô ấy và Hải Nhạc không phải là một người.” Hứa Nhã Nghiên nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Anh cũng không hiểu, không biết vì sao, cô ấy bây giờ cùng với Hải Nhạc trong ấn tượng của anh, khacs biệt tương đối lớn! Thật không rõ chuyện gì đang xảy ra, mất trí nhớ, ngay cả tính cách ôn nhu lúc trước cũng mất theo sao?” Hứa Chí Ngạn có chút buồn buồn nói.
“Còn nữa..., anh có cảm thấy kì lạ không, em thì thấy rất lạ, năm năm trước Thư Dật chia tay với Hải Nhạc, nhưng lại nói người hắn yêu là Hải Nhạc. Anh có cảm thấy không, loại người như Thư Dật, nếu hắn yêu Hải Nhạc như vậy, tại sao lại để cho cô ấy đi Anh mà không phải là đi Mỹ chứ? Hơn nữa, hai người bọn họ tại sao lại hờ hững với nhau nhiều năm như vậy? Nhớ đến lần Hải Nhạc định đi Mỹ, Thư Dật còn cầm đèn chạy trước ô tô đuổi theo, mang Hải Nhạc về cơ mà! Tình cảm sâu đậm như vậy, ân ái như vậy, làm sao có thể xa cách nhau lâu như thế? Em càng nghĩ lại càng thấy rất kì lạ, mặc dù hắn nói với em, người hắn yêu luôn là Hải Nhạc, nhưng mà anh xem, hắn đi Hải Giác, mà nhìn bộ dạng của Hải Nhạc đúng là không hề biết chuyện này.? Em cảm thấy có rất nhiều điểm khiến cho em không thể hiểu được, Thư Dật rốt cuộc là đang làm cái gì đây?”
“Nhã Nghiên, anh đột nhiên nhận ra, Thư Dật đối xử lạnh nhạt với Hải Nhạc, có khi là vì cô ấy khác trước kia quá nhiều? Ngay cả anh bây giờ tiếp xúc với cô ấy cũng không còn cảm giác yêu thích nữa, đột nhiên anh cảm thấy, người mà anh thích chính là Hải Nhạc khi chưa mất trí nhớ, mặc dù bây giờ vẫn là cô ấy, nhưng lại thay đổi quá nhiều, anh cảm nhận được, anh đã không còn yêu cô ấy như lúc trước nữa rồi, có thể Thư Dật cũng cảm thấy như thế? Nhã Nghiên, anh muốn từ bỏ.” Hứa Chí Ngạn tiêu nhiên nói.
Hứa Nhã Nghiên kinh ngạc nhìn anh trai, không khỏi thất thanh nói: “Có thật không? Anh nói thật chứ? Nếu là thật thì em yên tâm rồi, em chỉ sợ anh vẫn cứ lao đầu vào.”
Hứa Chí Ngạn gật đầu một cái: " Anh cảm thấy Hải Nhạc lúc trước đặc biệt như vậy, bây giờ lại trở nên khác lạ, ăn mặc, nói năng, khí chất cũng không khác gì những thứ thiên kim nhà giàu kia. Thật sự khiến anh thất vọng, cô ấy không còn là Hải Nhạc độc nhất vô nhị như lúc trước nữa rồi.”
Hứa Nhã Nghiên mỉm cười, hưng phấn nói với Hứa Chí Ngạn: “Anh, anh nói trúng tim đen mà cũng là trọng điểm, đúng là, bây giờ Hải Nhạc càng ngày càng giốn mấy vị thiên kim tiểu thư kia, mất đi mùi vị vốn có, đã không còn là Hải Nhạc độc nhất vô nhị như lúc trước nữa rồi. Có thể vì điều nà mà Thư Dật cũng cảm thấy như anh, không còn cảm giác với Hải Nhạc nữa rồi! Anh, em hiểu rồi! Em hiểu rồi! Vậy là em vẫn còn cơ hội!” ((((((((((((Xin lỗi chụy….. tuy thích chị nhưng em cũng không muốn chị làm tình địch của Nhạc Nhạc nhà em đâu….))))))))))))
Hứa Chí Ngạn có chút lo lắng nhìn em gái, lắc đầu, thở dài một cái liền khởi động xe.
Bình luận facebook