Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Ta ca hát cho ngươi nghe, ngươi phải nghe!
Làm cho người ta kinh hãi!
Một cái tát, ngươi có cha mẹ sao?
***************************
(((((((((((((((Ây da, Dật ca vì hút độc cho Nhạc Nhạc mà phải nằm viện rồi…)))))))))))))))))))))))))
Tạ ba ba đi đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, kinh ngạc kêu lên: " Tiểu Bảo, Tiểu Bối, sao các con lại ở đây?”
Tiểu Bảo chần chờ một chút, chào: “Con chào ông nội.”
Tiểu Bối cũng nhanh miệng làm theo: “Con chào ông nội.”
“Chào Tiểu Bảo Tiểu Bối, Tiểu Bảo Tiểu Bối ngoan lắm." Tạ ba ba vội vàng gật đầu.
Mà mẹ Hải Nhạc cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Bối, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hoài nghi hỏi Tạ ba ba: “ Bé gái này, là con nhà ai?”
“Phu nhân, đây là con gái của Viễn Chi.”
Có thể gặp lại lão gia cùng phu nhân, Tiểu Tĩnh cũng có chút kích động.
Mẹ Hải Nhạc kinh ngạc nhìn Tiểu Tĩnh, nghiêng đầu cố gắng suy tư, sau đó bừng tỉnh hiểu ra chỉ vào Tiểu Tĩnh nói: " Con là Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh a.”
Tiểu Tĩnh không khỏi rưng rưng gật đầu một cái: " Cảm tạ phu nhân còn nhớ rõ Tiểu Tĩnh.”
Tầm mắt Tạ ba ba liền từ trên người hai đứa bé chuyển sang Hải Nhạc che mặt đứng đó, có chút không xác định hỏi: "Cô. chính là Phương Viễn Chi?”
Hải Nhạc đè nén kích động trong lòng, hơi gật đầu, cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn cha mẹ, nhiều năm rồi không có gặp, mặc dù mẹ bảo dưỡng rất tốt, nhưng rõ ràng thấy được bà cũng già rồi, mà cha, trên đầu đã điểm sợi bạc. Qua mấy năm, không chỉ có trên người cô, mà năm tháng cũng để lại trên người họ quá nhiều dấu vết! Những dấu vết này khiến cho Hải Nhạc vô cùng chua xót chỉ muốn rơi lệ.
Mẹ Hải Nhạc cũng dời sự chú ý sang Hải Nhạc, run rẩy hỏi:" Cô nói Tiểu Bối là con gái của cô? Là con ruột sao?”
Nước mắt Hải Nhạc không khỏi tràn mi ra ngoài, mẹ nhìn ra gì rồi sao? Tiểu Bối nhìn rất giống cô lúc còn nhỏ, chỉ có điều, lúc đó cô không có mập như Tiểu Bối. Mẹ Hải Nhạc không khỏi tiến lên mấy bước, cẩn thận nhìn Tiểu Bối, cúi đầu vươn tay với cô bé: “Có muốn bà nội ôm không? Bà nội ôm con một cái nhé.”
Tiểu Bối khéo léo gật đầu một cái, vịn Mẹ Hải Nhạc tay: " Con muốn bà nội xinh đẹp ôm!"
Mẹ Hải Nhạc một tay ôm lấy Tiểu Bối, nước mắt từ trong mắt bà đột nhiên rơi xuống, bà quay đầu nói với Tạ ba ba: “Trường Viên, anh biết không? Nhìn con bé em cứ như thấy được Hải Nhạc lúc còn bé vậy.”
Mẹ Hải Nhạc nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói đứt quãng: “ Nhạc Nhạc lúc còn nhỏ, cũng hồng hào trắng trẻo như vậy, cũng đáng yêu như thế. Trường Viên, Trường Viên, Nhạc Nhạc của em cũng đáng yêu như con bé vậy.” Bà ôm thật chặt Tiểu Bối khóc rống lên.
Nhìn cảnh này, nước mắt Hải Nhạc cũng tràn mi ra, mẹ nhìn thấy Tiểu Bối, cũng nhớ tới cô! Mẹ, con gái cũng nhớ người a! Lúc nào cũng nhớ tới người! Lúc đầu mẹ đuổi Nhạc Nhạc ra khỏi nhà, con cứ cho rằng mẹ không còn yêu thương con nữa, con đã rất oán hận mẹ! Sau này, khi Hải Hoan thay thế con, con nghĩ rằng, mẹ đã không cần đứa con gái này nữa rồi! Mẹ, thật xin lỗi, là con gái bất hiếu, con gái thật sự xin lỗi mẹ! Hãy tha thứ cho con gái ở trước mặt mẹ, mà lại không thể nhận mẹ!
Hải Nhạc không khống chế được dựa đầu lên vai của Tiểu Tĩnh, không tiếng động khóc rống lên.
Tạ ba ba ôm vợ đang khóc thê lương vào trong ngực của mình, vẻ mặt suy nghĩ nhìn Hải Nhạc yếu ớt run rẩy khóc trên vai Tiểu Tĩnh, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Ông nhìn thấy Tiểu Bảo giống như nhìn thấy Thư Dật lúc còn bé, mà mẹ Hải Nhạc nhìn thấy Tiểu Bối lại giống như nhìn thấy Hải Nhạc lúc còn bé! Trên đời nào có chuyện ngẫu nhiên như vậy? Chỉ có thể là, hai đứa bé này, chính là do Hải Nhạc sinh ra! Kể cả Viễn Chi không phải Hải Nhạc thì hai đứa bé cũng chính là do Hải Nhạc sinh ra!
Nhưng tại sao Thư Dật đi giám định, báo cáo lại nói không đúng? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?Hai đứa bé giống như thế, làm sao lại không phải là con của Thư Dật và Hải Nhạc?
Tạ ba ba nghi hoặc, thậm chí cũng đã quên mục đích đến đây là gì, chuyện này, nhất định ông phải hỏi lại Thư Dật kĩ một chút!
Vấn đề là, nếu con bé chính là Nhạc Nhạc, tại sao mẹ con bé cũng đứng ở bên cạnh nó, nó lại không chút phản ứng gì như vậy?
Hết thảy đều rối như mớ bòng bong, gỡ mãi cũng không ra!
“Bà nội đừng khóc, bà nội đừng khóc, nếu bà nội nghĩ con là Nhạc Nhạc của người,thì bà nội có thể ôm con, coi con là cô ấy là tốt rồi, Tiểu Bối sẽ nghe lời, bà nội đừng khóc mà.” Tiểu Bối vội vàng đưa tay lau nước mắt trên mặt của Mẹ Hải Nhạc.
Cô bé nói như vậy, càng khiến cho Mẹ Hải Nhạc khóc dữ dội hơn.
“Tiểu Bối ngoan, Tiểu Bối thật sự rất nghe lời, bà nội rất thích con, thật sự rất thích con.” Mẹ Hải Nhạc vừa khóc vừa hôn khuôn mặt hồng hào, phúng phính của Tiểu Bối.
Rất giống, Hải Nhạc lúc còn nhỏ, cũng rất biết điều như vậy, cũng hay đến bên an ủi mẹ như vậy!
Mẹ Hải Nhạc vừa khóc vừa cảm thấy vô cùng hối hận, ban đầu, nếu như bà không đuổi Hải Nhạc ra khỏi nhà thì tốt biết mấy, con bé có thể sống rất tốt bên gia đình.
Trì Hải Hoan đứng ở bên cạnh vừa nóng vừa giận, nhìn thế nào cô cũng nhìn không ra Tiểu Bối giống Hải Nhạc ở chỗ nào? Tại sao mẹ mới nhìn một cái, đã nói giống như Hải Nhạc chứ? Thiệt là, hai đứa phá hoại này, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta cũng có chút yên tâm, Phương Viễn Chi và cha mẹ không hề quen biết nhau! Như vậy nó càng không có khả năng nhận ra Thư Dật rồi! Rồi cuối cùng, nó cũng sẽ không còn tơ tưởng đến Tạ gia nữa!
“Cha, mẹ, chúng ta nên đi thăm Thư Dật thôi." Hải vui mừng nói.
Tạ ba ba lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian nói với Mẹ Hải Nhạc: “Bà xã, đưa Tiểu Bối trả lại cho người ta, chúng ta đi xem Thư Dật.”
Mẹ Hải Nhạc có chút quyến luyến đem Tiểu Bối đưa đến trong ngực Tiểu Tĩnh, bà nhìn Hải Nhạc một lúc, cúi đầu nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
“Lão gia, phu nhân đi thong thả.” Tiểu Tĩnh nói.
“Tiểu Tĩnh, có rãnh rỗi tới Đài Bắc, lão gia, phu nhân hoan nghênh con." Mẹ Hải Nhạc nói.
“Vâng. Lão gia và phu nhân đi thong thả." Tiểu Tĩnh gật đầu một cái.
Tạ ba ba kéo Mẹ Hải Nhạc đi về phía trước rồi, nhưng đi vài bước bà không nhịn được lại quay đầu lại nhìn một cái, khi bà thấy Hải Nhạc cũng ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn mình, bà không nhịn được liền quay lại, Hải Nhạc thấy mẹ chạy về phía mình, cô chỉ đành cố kiềm chế xung động chạy đến ôm lấy bà, run rẩy đứng đó.
“Cháu là, tên của cháu là Viễn Chi phải không? Nói cho ta biết, cháu là người ở đâu? Cha mẹ cháu là ai?” Mẹ Hải Nhạc thận trọng hỏi.
Hải Nhạc cười lắc lắc đầu, cô nói không ra lời a, trả lời thế nào đây? Trả lời rằng cô chính là con ruột của bà sao?
Tiểu Tĩnh ẩn dụ mà nói: “Phu nhân, Viễn Chi không nói được, nó không thể trả lời người, nó là em gái của con.”
Ở làng ai cũng xem thường Viễn Chi rồi, Tiểu Tĩnh không muốn phu nhân và lão gia cũng xem thường Viễn Chi, nói như vậy, ít ra cũng để cho họ biết, Viễn Chi là con nhà gia giáo.
“Là em gái của con? Không nói chuyện được ư? Là vậy sao? Ta cũng chỉ hỏi vậy thôi, thấy con sinh được một cặp song sinh đáng yêu như vậy, mới không nhịn được mà hỏi mấy câu.” Ánh mắt của mẹ Hải Nhạc ảm đạm xuống.
Suy nghĩ một chút đúng là không thể, nếu như con bé là Nhạc Nhạc, coi như sẽ không nói chuyện, cũng sẽ phải lập tức bổ nhào vào trong ngực bà rồi! Làm sao có thể nhìn mẹ đứng ở trước mặt nó mà không chút động lòng?
Nhạc Nhạc đi, xem ra đi thật rồi! Hi vọng Nhạc Nhạc khoẻ mạnh chẳng qua là bọt nước mà thôi!
Bà thất vọng xoay người, đi đến trước mặt của Tạ ba ba, nói, “Chúng ta đi thôi.”
Lần này, bà không hề quay đầu lại nữa, Hải Nhạc cũng xoay người, dắt Tiểu Bối Tiểu Bảo đi về phía trước, nhưng mà trong mắt của cô tràn đầy nước mắt, nước mắt mơ hồ che nhòa đôi mắt của cô, khiến cho Hải Nhạc không còn nhìn rõ phía trước nữa, cô cứ thế đi về phía trước.
Mẹ a, mẹ, con là Nhạc Nhạc, con là con gái của mẹ! Tha thứ cho con gái bất hiếu! Mẹ có Trì Hải Hoann ở bên cạnh, còn có cha nữa! Nhưng Thư Dật, Thư Dật không có gì cả! Hắn không hề có gì cả! Người mà hắn yêu chính là giả! Con không muốn hắn và chị ta ở bên nhau! Chờ đến khi Thư Dật được hạnh phúc rồi, chờ đến khi mẹ sống lâu trăm tuổi, Nhạc Nhạc nhất định sẽ đến gặp người! Nhạc Nhạc nhất định sẽ đến!
Hải Nhạc ở trong lòng không ngừng đau đớn, nói.
Trong lòng cô rất thống khổ, rất đau, cô rất muốn hét lớn một tiếng, rằng ‘Tôi chính là Tạ Hải Nhạc!’. Nhưng tất cả ràng buộc lại bám lấy cô, khiến cô không cách nào mở miệng, chỉ có thể âm thầm mà nước mắt ròng ròng, âm thầm mà đau khổ!
Tạ ba ba cùng mẹ Hải Nhạc tiến vào phòng bệnh của Tạ Thư Dật thì Thư Dật đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng Tạ ba ba gọi, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Tạ ba ba liền sững sờ.
“Cha, cha tới đây làm gì?” Tạ Thư Dật cứng lưỡi hỏi, hắn có thể nói được mấy chữ, không có mất tiếng như Hải Nhạc.
“Tiểu tử thúi! Còn dám hỏi cha đến làm cái gì! Nếu không phải anh xảy ra chuyện, cha đến làm gì?” Tạ ba ba có chút nổi giận mà nói: “Nói, anh làm sao lại trúng độc! Đang yên đang lành, tại sao lại trúng độc chứ?”
Tạ Thư Dật cười khổ cúi đầu, miệng của hắn tạm thời á khẩu, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
“Được rồi, nếu đã không sao thì chú Phúc, chú lập tức đi làm thủ tục xuất viện, đưa thiếu gia về, nó cần đến bệnh viện tốt hơn để điều trị.” Tạ ba ba nói.
Tạ Thư Dật vừa nghe được, nóng nảy, hắn lớn miệng kêu: “Không cần! Con muốn ở đây!”
“Tại sao muốn ở chỗ này? Nơi này điều kiện y học làm sao tốt bằng Đài bằng?" Tạ ba ba hỏi.
“Ở đây, ở đây có…”Tạ Thư Dật liếc Trì Hải Hoan một cái, hắn đối với cô ta vẫn luôn đề phòng.
“Có cái gì? Nơi này điều kiện không tốt, về đài Bắc nhé, dì cố ý tới đón con về, về nhà nhé, dưỡng bệnh cho tốt rồi quay trở về Hải Giác cũng không muộn, con như vậy sẽ làm cho tất cả mọi người rất lo lắng.” Mẹ Hải Nhạc nhẹ nhàng nói.
Tạ Thư Dật thở dài một cái, nói: “Con không có vấn đề gì, hồi phục rất tốt.”
“Anh không phải muốn tôi khiêng anh về đấy chứ, lập tức theo tôi về nhà.” Tạ ba ba dựng râu trợn mắt.
“Không cần!" Tạ Thư Dật như đinh chém sắt mà nói.
Hắn không muốn đi khỏi cô quá xa, hắn sẽ chịu không nổi, nếu có thể, lúc hắn luôn muốn từng thời khắc đều được mặt đối mặt với cô ở chung một chỗ. Nhưng bây giờ hắn lại không có cách nào làm được, bây giờ, dù chỉ nhìn thấy cô một hai lần thôi, hắn cũng mãn nguyện rồi, đi về Đài Bắc hắn không thấy được cô! Hắn không muốn trở về!
“Anh cũng không còn là một đứa trẻ nữa! Thân thể quan trọng a! chuyện này không lẽ anh vẫn muốn cùng cha tranh cãi? Chú Phúc, nhanh đi làm thủ tục chuyển viện đi!” Tạ ba ba không cho Tạ Thư Dật có cơ hội cự tuyệt.
Tạ Thư Dật biết không nói được nữa đành xuống nước, có chút năn nỉ nhìn Tạ ba ba: “ Ở lại một đêm thôi, con rất mệt, nghỉ lại ở đây một đêm.”
Ít nhất trước khi đi, hắn muốn nói với cô một tiếng, bây giờ trong lòng hắn có một loại kích động muốn chạy đến ôm cô vào trong ngực, chỉ cần lặng lặng ôm cô vào trong ngực thế thôi, một phút cũng đủ rồi, hắn mới có thể an tâm mà rời đi!
“Trường Viên, vậy cũng được, Thư Dật mệt mỏi rồi, sẽ để cho con nghỉ ngơi một đêm, chúng ta đến Hải Giác ở đêm nay, sáng ngày mai cùng nhau quay về đài Bắc cũng được.” Mẹ Hải Nhạc ở bên cạnh nói.
Sắc mặt Tạ ba ba hơi bớt giận, nói: " Vậy cũng tốt, chúng ta đến Hải Giác một đêm, tiểu tử thúi, sáng mai nhất định phải cùng chúng ta quay về Đài bắc đấy!”
Tạ Thư Dật gật đầu một cái, nghĩ đến ngày mai sẽ phải trở về đài Bắc, trong lòng cũng đã bắt đầu quyến luyến không rời rồi.
Thấy Thư Dật đã đồng ý trở về, Tạ ba ba thoáng yên tâm, nói: " Tiểu tử thúi, chúng ta đi đây, chờ con một đêm!”
Tạ Thư Dật gật đầu một cái.
“Ai, nếu ngày mai lúc đi, cũng mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối cùng đi là tốt, hai đứa bé này thật sự khiến cho người ta yêu thích a, mới vừa nãy, nghe tụi nhỏ gọi là ông nội, trong lòng cha cảm giác như nở hoa vậy!” Tạ ba ba cảm thán nói.
Tạ Thư Dật cả kinh, không khỏi lật người ngồi dậy, thể trạng hắn rất tốt, trải qua một ngày nghỉ ngơi, sức lực cũng hồi phục khá tốt, không khác ban đầu là mấy.
Cha gặp được Tiểu Bảo Tiểu Bối? Nói vậy, không phải là Hải Nhạc cũng đã gặp cha và dì rồi sao? Nhưng mà nhìn dáng vẻ của dì, chỉ sợ là không nhận ra Nhạc Nhạc? Rốt cuộc là Hải Nhạc muốn thế nào? Nhiều năm như vậy, cô ấy không hề muốn tìm lại mẹ của mình sao?
Tạ Thư Dật trong lòng một hồi đau đớn, Nhạc Nhạc, em rốt cuộc là muốn làm gì đây? Nhiều người em yêu thương đang đứng ở trước mặt em như vậy, tại sao em lại hờ hững như thế, rốt cuộc là cái đầu nhỏ đó của em đang nghĩ cái gì đây?”
“Đúng vậy a, con của Viễn Chi thật sự là khiến cho người gặp người yêu, bằng không thiếu gia cũng sẽ không thu nhận chúng làm con nuôi.” Chú Phúc nói phụ họa.
“Thật không? Thư Dật, con nhận chúng làm con nuôi?” Mẹ Hải Nhạc không tự chủ được hỏi.
Tạ Thư Dật gật đầu một cái, ở trong lòng vô cùng chua xót, dì à, chúng là cháu ngoại của người đó, Viễn Chi đó chính là Nhạc Nhạc a, chẳng lẽ người không có một tia cảm giác nào sao?
“Con biết không? Cô bé nhỏ kia khiến cho dì nhớ tới, nhớ tới dáng vẻ của Nhạc Nhạc, lúc còn nhỏ, dáng dấp con bé cũng như cục bột rất đáng yêu, lại còn khéo léo, hiểu chuyện nữa.” Mẹ Hải Nhạc không nhịn được lại khóc nữa.
Hai mắt của Tạ Thư Dật cũng đỏ lên, Tiểu Bối giống Hải Nhạc khi còn bé như vậy sao? Dì cũng cảm nhận được, tại sao lại không hoài nghi Viễn Chi chính là Nhạc Nhạc chứ?
“Ai da, chủ yếu là chúng ta già rồi, thấy con nhà người ta lại không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như Hải Nhạc của chúng ta còn ở đây, bây giờ chắc cũng đã cùng Thư Dật kết hôn rồi. Cũng đã có con rồi, ai.” Tạ ba ba có chút khổ sở mà nói.
Mẹ Hải Nhạc nghe được Tạ ba ba nói như vậy, khóc đến lợi hại hơn rồi, Tạ ba ba ý thức được câu nói của mình càng khiến cho vợ mình thêm đau lòng, chân tay có chút luống cuống, chỉ đành phải vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc, anh nói sai, là anh nói sai rồi.”
“Không, anh nói không hề sai, năm đó là em sai lầm, là lỗi của em, là lỗi của em, em không nên giận con bé, em không nên đuổi con bé ra khỏi nhà, là em sai!” Mẹ Hải Nhạc khóc rống nói.
Tạ Thư Dật nghe được Mẹ Hải Nhạc nói như vậy, nước mắt lập tức liền trào ra ngoài, lúc ấy, nếu không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn và Nhạc Nhạc làm sao lại chia ly nhiều năm như vậy đây? Lãng phí năm năm trời quý giá? Lại còn để cho Tiểu Bảo Tiểu Bối trải qua cuộc sống năm năm mà không có tình thương của cha?”
Hắn không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Trì Hải Hoan một cái, Hải Nhạc lúc ấy có tát cô ta một cái, cô ấy rơi xuống biển, nhất định có liên quan tới Trì Hải Hoan! Sau này hắn sẽ hỏi Nhạc Nhạc về chuyện xảy ra năm đó. Trì Hải Hoan, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta!
Trì Hải Hoan cố tự trấn định đứng ở nơi đó, lời nói của Tạ ba ba và mẹ, câu nào cũng rơi vào trong tai cô, trong lòng cô không ngừng túc giận, Hải Nhạc Hải Nhạc, trong lòng bọn họ chỉ có Hải Nhạc! Cũng đã nhiều năm như vậy! Họ có coi trọng Trì Hải Hoan cô sao? Có từng nghĩ qua cô sao? Cô cũng yêu Tạ Thư Dật! Cũng yêu! Tại sao học chưa từng nghĩ tới chuyện cho phép cô và Tạ Thư Dật?
Trì Hải Hoan đang tức giận, thấy Tạ Thư Dật hung tợn nhìn mình, cô liền sợ hết hồn, cố tự trấn định, hắn nhìn cô, như vậy nhất định là bởi vì đối thoại giữa cha hắn và mẹ cô, vừa nhắc tới Hải Nhạc, hắn lại dùng ánh mắt thù hận đó mà nhìn cô!
Hải Nhạc! Hải Nhạc! Cô nguyền rủa Hải Nhạc! Cõi đời này, đã có Trì Hải Hoan, tại sao lại còn có Tạ Hải Nhạc? Nếu như không có Tạ Hải Nhạc thì tốt biết bao a!
Trong tâm Trì Hải Hoan không khỏi thầm hận.
Tạ Hải Nhạc, mày rõ ràng đã biến mất, vì sao còn muốn nhô ra? Đã biến mất thì phải vĩnh viễn biến mất! Đừng thỉnh thoảng lại đột nhiên nhô ra như vậy!
Trì Hải Hoan trong lòng không ngừng nghiến răng nghiến lợi.
Tạ ba ba thấy trong mắt Thư Dật cũng có nước mắt, đoán chừng lời nói của mình cũng đụng tới vết thương của Thư Dật, trong lòng có chút hối hận, tự dưng ông lại nhắc tới Hải Nhạc làm gì chứ?
“ Đi thôi đi thôi, chúng ta nên đi, để cho Thư Dật nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cùng nhau trở về!" Tạ ba ba vội vàng nói.
Sau đó Tạ ba ba cùng Mẹ Hải Nhạc rời đi, dặn dò chú Phúc chăm sóc cho Thư Dật.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn có một mình, trong lòng Thư Dật một hồi khổ sở, Nhạc Nhạc, nhìn thấy mẹ em, em thật sự có thể giả vờ như không xảy ra chuyện gì sao? Nhạc Nhạc, rốt cuộc là vì cái gì lại khiến cho em không muốn nhận ra người thân vậy? Vì cái gì?
Có phải lúc này cô đang khóc hay không? Rõ ràng nhìn thấy nhưng cô lại không nhận? Trong lòng cô rất khổ sở phải không?
Vừa nghĩ tới Hải Nhạc ôm đầu khóc ngồi khóc, trong lòng Tạ Thư Dật liền đau đớn, hắn thật hận không được chạy tới xem cô, nhưng là, có lẽ cô cần yên tĩnh một mình lúc này! Cho cô thêm thời gian tự mình suy nghĩ?
Ngày mai, hắn sẽ phải đi, rất luyến tiếc cô, rất luyến tiếc Tiểu Bảo Tiểu Bối a!
Tạ Thư Dật ăn qua loa vài miếng thức ăn nhẹ mà chú Phúc mang tới, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, nhìn mà đêm từ từ bao phủ xuống, lát sau thím Phúc lại tới đây, đưa cháo gà cho Thư Dật ăn.
“Tôi không ăn.” Tạ Thư Dật lắc đầu một cái, đầu lưỡi đã từ từ bắt đầu khôi phục bình thường rồi, điều này làm cho chính hắn cũng yên lòng, cuối cùng không phải là người nói không nổi nữa.
“Ăn đi, là thím Phúc tự mình nấu, vẫn còn nóng.” Chú Phúc cố nài nỉ thiếu gia ăn một hai ngụm.
“Tôi không đói bụng, lúc nãy không phải là đã ăn rồi sao?" Tạ Thư Dật có chút không nhịn được quay mặt đi.
“Ai, thiếu gia, lạnh sẽ không tốt, cậu hãy vì thím Phúc nấu mà chịu đứng, ăn một chút đi.” Chú Phúc tiếp tục tận tình khuyên bảo hắn.
Chú Phúc chỉ đành phải đem lon cháo gà đặt ở tủ bên đầu giường.
“Đã nói là không ăn!" Tạ Thư Dật có chút tức giận, hắn đã ăn cơm, còn có người đưa cháo gà tới..., cũng không biết Nhạc Nhạc đã ăn gì hay chưa?
Vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc, ánh mắt Tạ Thư Dật liền chuyển tới lon cháo gà kia.
“Chú Phúc, Viễn Chi nằm ở phòng nào?” Thư Dật hỏi.
“A, phòng 605, ở lầu 5.” Chú Phúc nói.
Tạ Thư Dật vội vàng xuống giường, cầm lon cháo gà kia, nói với chú Phúc: " Dẫn tôi đến đó!”
Làm cho người ta kinh hãi!
Một cái tát, ngươi có cha mẹ sao?
***************************
(((((((((((((((Ây da, Dật ca vì hút độc cho Nhạc Nhạc mà phải nằm viện rồi…)))))))))))))))))))))))))
Tạ ba ba đi đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, kinh ngạc kêu lên: " Tiểu Bảo, Tiểu Bối, sao các con lại ở đây?”
Tiểu Bảo chần chờ một chút, chào: “Con chào ông nội.”
Tiểu Bối cũng nhanh miệng làm theo: “Con chào ông nội.”
“Chào Tiểu Bảo Tiểu Bối, Tiểu Bảo Tiểu Bối ngoan lắm." Tạ ba ba vội vàng gật đầu.
Mà mẹ Hải Nhạc cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Bối, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hoài nghi hỏi Tạ ba ba: “ Bé gái này, là con nhà ai?”
“Phu nhân, đây là con gái của Viễn Chi.”
Có thể gặp lại lão gia cùng phu nhân, Tiểu Tĩnh cũng có chút kích động.
Mẹ Hải Nhạc kinh ngạc nhìn Tiểu Tĩnh, nghiêng đầu cố gắng suy tư, sau đó bừng tỉnh hiểu ra chỉ vào Tiểu Tĩnh nói: " Con là Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh a.”
Tiểu Tĩnh không khỏi rưng rưng gật đầu một cái: " Cảm tạ phu nhân còn nhớ rõ Tiểu Tĩnh.”
Tầm mắt Tạ ba ba liền từ trên người hai đứa bé chuyển sang Hải Nhạc che mặt đứng đó, có chút không xác định hỏi: "Cô. chính là Phương Viễn Chi?”
Hải Nhạc đè nén kích động trong lòng, hơi gật đầu, cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn cha mẹ, nhiều năm rồi không có gặp, mặc dù mẹ bảo dưỡng rất tốt, nhưng rõ ràng thấy được bà cũng già rồi, mà cha, trên đầu đã điểm sợi bạc. Qua mấy năm, không chỉ có trên người cô, mà năm tháng cũng để lại trên người họ quá nhiều dấu vết! Những dấu vết này khiến cho Hải Nhạc vô cùng chua xót chỉ muốn rơi lệ.
Mẹ Hải Nhạc cũng dời sự chú ý sang Hải Nhạc, run rẩy hỏi:" Cô nói Tiểu Bối là con gái của cô? Là con ruột sao?”
Nước mắt Hải Nhạc không khỏi tràn mi ra ngoài, mẹ nhìn ra gì rồi sao? Tiểu Bối nhìn rất giống cô lúc còn nhỏ, chỉ có điều, lúc đó cô không có mập như Tiểu Bối. Mẹ Hải Nhạc không khỏi tiến lên mấy bước, cẩn thận nhìn Tiểu Bối, cúi đầu vươn tay với cô bé: “Có muốn bà nội ôm không? Bà nội ôm con một cái nhé.”
Tiểu Bối khéo léo gật đầu một cái, vịn Mẹ Hải Nhạc tay: " Con muốn bà nội xinh đẹp ôm!"
Mẹ Hải Nhạc một tay ôm lấy Tiểu Bối, nước mắt từ trong mắt bà đột nhiên rơi xuống, bà quay đầu nói với Tạ ba ba: “Trường Viên, anh biết không? Nhìn con bé em cứ như thấy được Hải Nhạc lúc còn bé vậy.”
Mẹ Hải Nhạc nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói đứt quãng: “ Nhạc Nhạc lúc còn nhỏ, cũng hồng hào trắng trẻo như vậy, cũng đáng yêu như thế. Trường Viên, Trường Viên, Nhạc Nhạc của em cũng đáng yêu như con bé vậy.” Bà ôm thật chặt Tiểu Bối khóc rống lên.
Nhìn cảnh này, nước mắt Hải Nhạc cũng tràn mi ra, mẹ nhìn thấy Tiểu Bối, cũng nhớ tới cô! Mẹ, con gái cũng nhớ người a! Lúc nào cũng nhớ tới người! Lúc đầu mẹ đuổi Nhạc Nhạc ra khỏi nhà, con cứ cho rằng mẹ không còn yêu thương con nữa, con đã rất oán hận mẹ! Sau này, khi Hải Hoan thay thế con, con nghĩ rằng, mẹ đã không cần đứa con gái này nữa rồi! Mẹ, thật xin lỗi, là con gái bất hiếu, con gái thật sự xin lỗi mẹ! Hãy tha thứ cho con gái ở trước mặt mẹ, mà lại không thể nhận mẹ!
Hải Nhạc không khống chế được dựa đầu lên vai của Tiểu Tĩnh, không tiếng động khóc rống lên.
Tạ ba ba ôm vợ đang khóc thê lương vào trong ngực của mình, vẻ mặt suy nghĩ nhìn Hải Nhạc yếu ớt run rẩy khóc trên vai Tiểu Tĩnh, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Ông nhìn thấy Tiểu Bảo giống như nhìn thấy Thư Dật lúc còn bé, mà mẹ Hải Nhạc nhìn thấy Tiểu Bối lại giống như nhìn thấy Hải Nhạc lúc còn bé! Trên đời nào có chuyện ngẫu nhiên như vậy? Chỉ có thể là, hai đứa bé này, chính là do Hải Nhạc sinh ra! Kể cả Viễn Chi không phải Hải Nhạc thì hai đứa bé cũng chính là do Hải Nhạc sinh ra!
Nhưng tại sao Thư Dật đi giám định, báo cáo lại nói không đúng? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?Hai đứa bé giống như thế, làm sao lại không phải là con của Thư Dật và Hải Nhạc?
Tạ ba ba nghi hoặc, thậm chí cũng đã quên mục đích đến đây là gì, chuyện này, nhất định ông phải hỏi lại Thư Dật kĩ một chút!
Vấn đề là, nếu con bé chính là Nhạc Nhạc, tại sao mẹ con bé cũng đứng ở bên cạnh nó, nó lại không chút phản ứng gì như vậy?
Hết thảy đều rối như mớ bòng bong, gỡ mãi cũng không ra!
“Bà nội đừng khóc, bà nội đừng khóc, nếu bà nội nghĩ con là Nhạc Nhạc của người,thì bà nội có thể ôm con, coi con là cô ấy là tốt rồi, Tiểu Bối sẽ nghe lời, bà nội đừng khóc mà.” Tiểu Bối vội vàng đưa tay lau nước mắt trên mặt của Mẹ Hải Nhạc.
Cô bé nói như vậy, càng khiến cho Mẹ Hải Nhạc khóc dữ dội hơn.
“Tiểu Bối ngoan, Tiểu Bối thật sự rất nghe lời, bà nội rất thích con, thật sự rất thích con.” Mẹ Hải Nhạc vừa khóc vừa hôn khuôn mặt hồng hào, phúng phính của Tiểu Bối.
Rất giống, Hải Nhạc lúc còn nhỏ, cũng rất biết điều như vậy, cũng hay đến bên an ủi mẹ như vậy!
Mẹ Hải Nhạc vừa khóc vừa cảm thấy vô cùng hối hận, ban đầu, nếu như bà không đuổi Hải Nhạc ra khỏi nhà thì tốt biết mấy, con bé có thể sống rất tốt bên gia đình.
Trì Hải Hoan đứng ở bên cạnh vừa nóng vừa giận, nhìn thế nào cô cũng nhìn không ra Tiểu Bối giống Hải Nhạc ở chỗ nào? Tại sao mẹ mới nhìn một cái, đã nói giống như Hải Nhạc chứ? Thiệt là, hai đứa phá hoại này, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta cũng có chút yên tâm, Phương Viễn Chi và cha mẹ không hề quen biết nhau! Như vậy nó càng không có khả năng nhận ra Thư Dật rồi! Rồi cuối cùng, nó cũng sẽ không còn tơ tưởng đến Tạ gia nữa!
“Cha, mẹ, chúng ta nên đi thăm Thư Dật thôi." Hải vui mừng nói.
Tạ ba ba lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian nói với Mẹ Hải Nhạc: “Bà xã, đưa Tiểu Bối trả lại cho người ta, chúng ta đi xem Thư Dật.”
Mẹ Hải Nhạc có chút quyến luyến đem Tiểu Bối đưa đến trong ngực Tiểu Tĩnh, bà nhìn Hải Nhạc một lúc, cúi đầu nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
“Lão gia, phu nhân đi thong thả.” Tiểu Tĩnh nói.
“Tiểu Tĩnh, có rãnh rỗi tới Đài Bắc, lão gia, phu nhân hoan nghênh con." Mẹ Hải Nhạc nói.
“Vâng. Lão gia và phu nhân đi thong thả." Tiểu Tĩnh gật đầu một cái.
Tạ ba ba kéo Mẹ Hải Nhạc đi về phía trước rồi, nhưng đi vài bước bà không nhịn được lại quay đầu lại nhìn một cái, khi bà thấy Hải Nhạc cũng ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn mình, bà không nhịn được liền quay lại, Hải Nhạc thấy mẹ chạy về phía mình, cô chỉ đành cố kiềm chế xung động chạy đến ôm lấy bà, run rẩy đứng đó.
“Cháu là, tên của cháu là Viễn Chi phải không? Nói cho ta biết, cháu là người ở đâu? Cha mẹ cháu là ai?” Mẹ Hải Nhạc thận trọng hỏi.
Hải Nhạc cười lắc lắc đầu, cô nói không ra lời a, trả lời thế nào đây? Trả lời rằng cô chính là con ruột của bà sao?
Tiểu Tĩnh ẩn dụ mà nói: “Phu nhân, Viễn Chi không nói được, nó không thể trả lời người, nó là em gái của con.”
Ở làng ai cũng xem thường Viễn Chi rồi, Tiểu Tĩnh không muốn phu nhân và lão gia cũng xem thường Viễn Chi, nói như vậy, ít ra cũng để cho họ biết, Viễn Chi là con nhà gia giáo.
“Là em gái của con? Không nói chuyện được ư? Là vậy sao? Ta cũng chỉ hỏi vậy thôi, thấy con sinh được một cặp song sinh đáng yêu như vậy, mới không nhịn được mà hỏi mấy câu.” Ánh mắt của mẹ Hải Nhạc ảm đạm xuống.
Suy nghĩ một chút đúng là không thể, nếu như con bé là Nhạc Nhạc, coi như sẽ không nói chuyện, cũng sẽ phải lập tức bổ nhào vào trong ngực bà rồi! Làm sao có thể nhìn mẹ đứng ở trước mặt nó mà không chút động lòng?
Nhạc Nhạc đi, xem ra đi thật rồi! Hi vọng Nhạc Nhạc khoẻ mạnh chẳng qua là bọt nước mà thôi!
Bà thất vọng xoay người, đi đến trước mặt của Tạ ba ba, nói, “Chúng ta đi thôi.”
Lần này, bà không hề quay đầu lại nữa, Hải Nhạc cũng xoay người, dắt Tiểu Bối Tiểu Bảo đi về phía trước, nhưng mà trong mắt của cô tràn đầy nước mắt, nước mắt mơ hồ che nhòa đôi mắt của cô, khiến cho Hải Nhạc không còn nhìn rõ phía trước nữa, cô cứ thế đi về phía trước.
Mẹ a, mẹ, con là Nhạc Nhạc, con là con gái của mẹ! Tha thứ cho con gái bất hiếu! Mẹ có Trì Hải Hoann ở bên cạnh, còn có cha nữa! Nhưng Thư Dật, Thư Dật không có gì cả! Hắn không hề có gì cả! Người mà hắn yêu chính là giả! Con không muốn hắn và chị ta ở bên nhau! Chờ đến khi Thư Dật được hạnh phúc rồi, chờ đến khi mẹ sống lâu trăm tuổi, Nhạc Nhạc nhất định sẽ đến gặp người! Nhạc Nhạc nhất định sẽ đến!
Hải Nhạc ở trong lòng không ngừng đau đớn, nói.
Trong lòng cô rất thống khổ, rất đau, cô rất muốn hét lớn một tiếng, rằng ‘Tôi chính là Tạ Hải Nhạc!’. Nhưng tất cả ràng buộc lại bám lấy cô, khiến cô không cách nào mở miệng, chỉ có thể âm thầm mà nước mắt ròng ròng, âm thầm mà đau khổ!
Tạ ba ba cùng mẹ Hải Nhạc tiến vào phòng bệnh của Tạ Thư Dật thì Thư Dật đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng Tạ ba ba gọi, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Tạ ba ba liền sững sờ.
“Cha, cha tới đây làm gì?” Tạ Thư Dật cứng lưỡi hỏi, hắn có thể nói được mấy chữ, không có mất tiếng như Hải Nhạc.
“Tiểu tử thúi! Còn dám hỏi cha đến làm cái gì! Nếu không phải anh xảy ra chuyện, cha đến làm gì?” Tạ ba ba có chút nổi giận mà nói: “Nói, anh làm sao lại trúng độc! Đang yên đang lành, tại sao lại trúng độc chứ?”
Tạ Thư Dật cười khổ cúi đầu, miệng của hắn tạm thời á khẩu, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
“Được rồi, nếu đã không sao thì chú Phúc, chú lập tức đi làm thủ tục xuất viện, đưa thiếu gia về, nó cần đến bệnh viện tốt hơn để điều trị.” Tạ ba ba nói.
Tạ Thư Dật vừa nghe được, nóng nảy, hắn lớn miệng kêu: “Không cần! Con muốn ở đây!”
“Tại sao muốn ở chỗ này? Nơi này điều kiện y học làm sao tốt bằng Đài bằng?" Tạ ba ba hỏi.
“Ở đây, ở đây có…”Tạ Thư Dật liếc Trì Hải Hoan một cái, hắn đối với cô ta vẫn luôn đề phòng.
“Có cái gì? Nơi này điều kiện không tốt, về đài Bắc nhé, dì cố ý tới đón con về, về nhà nhé, dưỡng bệnh cho tốt rồi quay trở về Hải Giác cũng không muộn, con như vậy sẽ làm cho tất cả mọi người rất lo lắng.” Mẹ Hải Nhạc nhẹ nhàng nói.
Tạ Thư Dật thở dài một cái, nói: “Con không có vấn đề gì, hồi phục rất tốt.”
“Anh không phải muốn tôi khiêng anh về đấy chứ, lập tức theo tôi về nhà.” Tạ ba ba dựng râu trợn mắt.
“Không cần!" Tạ Thư Dật như đinh chém sắt mà nói.
Hắn không muốn đi khỏi cô quá xa, hắn sẽ chịu không nổi, nếu có thể, lúc hắn luôn muốn từng thời khắc đều được mặt đối mặt với cô ở chung một chỗ. Nhưng bây giờ hắn lại không có cách nào làm được, bây giờ, dù chỉ nhìn thấy cô một hai lần thôi, hắn cũng mãn nguyện rồi, đi về Đài Bắc hắn không thấy được cô! Hắn không muốn trở về!
“Anh cũng không còn là một đứa trẻ nữa! Thân thể quan trọng a! chuyện này không lẽ anh vẫn muốn cùng cha tranh cãi? Chú Phúc, nhanh đi làm thủ tục chuyển viện đi!” Tạ ba ba không cho Tạ Thư Dật có cơ hội cự tuyệt.
Tạ Thư Dật biết không nói được nữa đành xuống nước, có chút năn nỉ nhìn Tạ ba ba: “ Ở lại một đêm thôi, con rất mệt, nghỉ lại ở đây một đêm.”
Ít nhất trước khi đi, hắn muốn nói với cô một tiếng, bây giờ trong lòng hắn có một loại kích động muốn chạy đến ôm cô vào trong ngực, chỉ cần lặng lặng ôm cô vào trong ngực thế thôi, một phút cũng đủ rồi, hắn mới có thể an tâm mà rời đi!
“Trường Viên, vậy cũng được, Thư Dật mệt mỏi rồi, sẽ để cho con nghỉ ngơi một đêm, chúng ta đến Hải Giác ở đêm nay, sáng ngày mai cùng nhau quay về đài Bắc cũng được.” Mẹ Hải Nhạc ở bên cạnh nói.
Sắc mặt Tạ ba ba hơi bớt giận, nói: " Vậy cũng tốt, chúng ta đến Hải Giác một đêm, tiểu tử thúi, sáng mai nhất định phải cùng chúng ta quay về Đài bắc đấy!”
Tạ Thư Dật gật đầu một cái, nghĩ đến ngày mai sẽ phải trở về đài Bắc, trong lòng cũng đã bắt đầu quyến luyến không rời rồi.
Thấy Thư Dật đã đồng ý trở về, Tạ ba ba thoáng yên tâm, nói: " Tiểu tử thúi, chúng ta đi đây, chờ con một đêm!”
Tạ Thư Dật gật đầu một cái.
“Ai, nếu ngày mai lúc đi, cũng mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối cùng đi là tốt, hai đứa bé này thật sự khiến cho người ta yêu thích a, mới vừa nãy, nghe tụi nhỏ gọi là ông nội, trong lòng cha cảm giác như nở hoa vậy!” Tạ ba ba cảm thán nói.
Tạ Thư Dật cả kinh, không khỏi lật người ngồi dậy, thể trạng hắn rất tốt, trải qua một ngày nghỉ ngơi, sức lực cũng hồi phục khá tốt, không khác ban đầu là mấy.
Cha gặp được Tiểu Bảo Tiểu Bối? Nói vậy, không phải là Hải Nhạc cũng đã gặp cha và dì rồi sao? Nhưng mà nhìn dáng vẻ của dì, chỉ sợ là không nhận ra Nhạc Nhạc? Rốt cuộc là Hải Nhạc muốn thế nào? Nhiều năm như vậy, cô ấy không hề muốn tìm lại mẹ của mình sao?
Tạ Thư Dật trong lòng một hồi đau đớn, Nhạc Nhạc, em rốt cuộc là muốn làm gì đây? Nhiều người em yêu thương đang đứng ở trước mặt em như vậy, tại sao em lại hờ hững như thế, rốt cuộc là cái đầu nhỏ đó của em đang nghĩ cái gì đây?”
“Đúng vậy a, con của Viễn Chi thật sự là khiến cho người gặp người yêu, bằng không thiếu gia cũng sẽ không thu nhận chúng làm con nuôi.” Chú Phúc nói phụ họa.
“Thật không? Thư Dật, con nhận chúng làm con nuôi?” Mẹ Hải Nhạc không tự chủ được hỏi.
Tạ Thư Dật gật đầu một cái, ở trong lòng vô cùng chua xót, dì à, chúng là cháu ngoại của người đó, Viễn Chi đó chính là Nhạc Nhạc a, chẳng lẽ người không có một tia cảm giác nào sao?
“Con biết không? Cô bé nhỏ kia khiến cho dì nhớ tới, nhớ tới dáng vẻ của Nhạc Nhạc, lúc còn nhỏ, dáng dấp con bé cũng như cục bột rất đáng yêu, lại còn khéo léo, hiểu chuyện nữa.” Mẹ Hải Nhạc không nhịn được lại khóc nữa.
Hai mắt của Tạ Thư Dật cũng đỏ lên, Tiểu Bối giống Hải Nhạc khi còn bé như vậy sao? Dì cũng cảm nhận được, tại sao lại không hoài nghi Viễn Chi chính là Nhạc Nhạc chứ?
“Ai da, chủ yếu là chúng ta già rồi, thấy con nhà người ta lại không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như Hải Nhạc của chúng ta còn ở đây, bây giờ chắc cũng đã cùng Thư Dật kết hôn rồi. Cũng đã có con rồi, ai.” Tạ ba ba có chút khổ sở mà nói.
Mẹ Hải Nhạc nghe được Tạ ba ba nói như vậy, khóc đến lợi hại hơn rồi, Tạ ba ba ý thức được câu nói của mình càng khiến cho vợ mình thêm đau lòng, chân tay có chút luống cuống, chỉ đành phải vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc, anh nói sai, là anh nói sai rồi.”
“Không, anh nói không hề sai, năm đó là em sai lầm, là lỗi của em, là lỗi của em, em không nên giận con bé, em không nên đuổi con bé ra khỏi nhà, là em sai!” Mẹ Hải Nhạc khóc rống nói.
Tạ Thư Dật nghe được Mẹ Hải Nhạc nói như vậy, nước mắt lập tức liền trào ra ngoài, lúc ấy, nếu không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn và Nhạc Nhạc làm sao lại chia ly nhiều năm như vậy đây? Lãng phí năm năm trời quý giá? Lại còn để cho Tiểu Bảo Tiểu Bối trải qua cuộc sống năm năm mà không có tình thương của cha?”
Hắn không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Trì Hải Hoan một cái, Hải Nhạc lúc ấy có tát cô ta một cái, cô ấy rơi xuống biển, nhất định có liên quan tới Trì Hải Hoan! Sau này hắn sẽ hỏi Nhạc Nhạc về chuyện xảy ra năm đó. Trì Hải Hoan, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta!
Trì Hải Hoan cố tự trấn định đứng ở nơi đó, lời nói của Tạ ba ba và mẹ, câu nào cũng rơi vào trong tai cô, trong lòng cô không ngừng túc giận, Hải Nhạc Hải Nhạc, trong lòng bọn họ chỉ có Hải Nhạc! Cũng đã nhiều năm như vậy! Họ có coi trọng Trì Hải Hoan cô sao? Có từng nghĩ qua cô sao? Cô cũng yêu Tạ Thư Dật! Cũng yêu! Tại sao học chưa từng nghĩ tới chuyện cho phép cô và Tạ Thư Dật?
Trì Hải Hoan đang tức giận, thấy Tạ Thư Dật hung tợn nhìn mình, cô liền sợ hết hồn, cố tự trấn định, hắn nhìn cô, như vậy nhất định là bởi vì đối thoại giữa cha hắn và mẹ cô, vừa nhắc tới Hải Nhạc, hắn lại dùng ánh mắt thù hận đó mà nhìn cô!
Hải Nhạc! Hải Nhạc! Cô nguyền rủa Hải Nhạc! Cõi đời này, đã có Trì Hải Hoan, tại sao lại còn có Tạ Hải Nhạc? Nếu như không có Tạ Hải Nhạc thì tốt biết bao a!
Trong tâm Trì Hải Hoan không khỏi thầm hận.
Tạ Hải Nhạc, mày rõ ràng đã biến mất, vì sao còn muốn nhô ra? Đã biến mất thì phải vĩnh viễn biến mất! Đừng thỉnh thoảng lại đột nhiên nhô ra như vậy!
Trì Hải Hoan trong lòng không ngừng nghiến răng nghiến lợi.
Tạ ba ba thấy trong mắt Thư Dật cũng có nước mắt, đoán chừng lời nói của mình cũng đụng tới vết thương của Thư Dật, trong lòng có chút hối hận, tự dưng ông lại nhắc tới Hải Nhạc làm gì chứ?
“ Đi thôi đi thôi, chúng ta nên đi, để cho Thư Dật nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cùng nhau trở về!" Tạ ba ba vội vàng nói.
Sau đó Tạ ba ba cùng Mẹ Hải Nhạc rời đi, dặn dò chú Phúc chăm sóc cho Thư Dật.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn có một mình, trong lòng Thư Dật một hồi khổ sở, Nhạc Nhạc, nhìn thấy mẹ em, em thật sự có thể giả vờ như không xảy ra chuyện gì sao? Nhạc Nhạc, rốt cuộc là vì cái gì lại khiến cho em không muốn nhận ra người thân vậy? Vì cái gì?
Có phải lúc này cô đang khóc hay không? Rõ ràng nhìn thấy nhưng cô lại không nhận? Trong lòng cô rất khổ sở phải không?
Vừa nghĩ tới Hải Nhạc ôm đầu khóc ngồi khóc, trong lòng Tạ Thư Dật liền đau đớn, hắn thật hận không được chạy tới xem cô, nhưng là, có lẽ cô cần yên tĩnh một mình lúc này! Cho cô thêm thời gian tự mình suy nghĩ?
Ngày mai, hắn sẽ phải đi, rất luyến tiếc cô, rất luyến tiếc Tiểu Bảo Tiểu Bối a!
Tạ Thư Dật ăn qua loa vài miếng thức ăn nhẹ mà chú Phúc mang tới, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, nhìn mà đêm từ từ bao phủ xuống, lát sau thím Phúc lại tới đây, đưa cháo gà cho Thư Dật ăn.
“Tôi không ăn.” Tạ Thư Dật lắc đầu một cái, đầu lưỡi đã từ từ bắt đầu khôi phục bình thường rồi, điều này làm cho chính hắn cũng yên lòng, cuối cùng không phải là người nói không nổi nữa.
“Ăn đi, là thím Phúc tự mình nấu, vẫn còn nóng.” Chú Phúc cố nài nỉ thiếu gia ăn một hai ngụm.
“Tôi không đói bụng, lúc nãy không phải là đã ăn rồi sao?" Tạ Thư Dật có chút không nhịn được quay mặt đi.
“Ai, thiếu gia, lạnh sẽ không tốt, cậu hãy vì thím Phúc nấu mà chịu đứng, ăn một chút đi.” Chú Phúc tiếp tục tận tình khuyên bảo hắn.
Chú Phúc chỉ đành phải đem lon cháo gà đặt ở tủ bên đầu giường.
“Đã nói là không ăn!" Tạ Thư Dật có chút tức giận, hắn đã ăn cơm, còn có người đưa cháo gà tới..., cũng không biết Nhạc Nhạc đã ăn gì hay chưa?
Vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc, ánh mắt Tạ Thư Dật liền chuyển tới lon cháo gà kia.
“Chú Phúc, Viễn Chi nằm ở phòng nào?” Thư Dật hỏi.
“A, phòng 605, ở lầu 5.” Chú Phúc nói.
Tạ Thư Dật vội vàng xuống giường, cầm lon cháo gà kia, nói với chú Phúc: " Dẫn tôi đến đó!”
Bình luận facebook