Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Sau khi xử lý đám người Kim Cương, Tạ Thư Dật đưa Hải Nhạc đến bệnh viện tâm thần thăm Trì Hải Hoan, nhưng không kể cho cô nghe về những gì mà bọn Kim Cương đã làm với Trì Hải Hoan, nếu như Hải Nhạc biết được, cô nhất định sẽ áy náy, đổ lỗi cho chính mình.
Dẫn hai người đến trước cửa phòng của Trì Hải Hoan, nhân viên hộ lý có chút e ngại nhắc nhở: “Tình trạng của bệnh nhân đã nghiêm trọng hơn rồi, các vị hãy cẩn thận, đừng làm cô ấy kích động.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô!” Tạ Thư Dật nhìn cô hộ lý gật đầu, sau đó nắm bả vai Hải Nhạc cùng tiến vào trong phòng.
Căn phòng rộng rãi chỉ có một mình Trì Hải Hoan, tóc dài xõa ra, cô ta ngồi co ro một góc tường, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Chị, em là Hải Nhạc đây! Chị có nhớ em không?” Hải Nhạc đau lòng khẽ hỏi, nước mắt cũng không nhịn được dâng lên rồi.
Trì Hải Hoan nghe được giọng nói của Hải Nhạc như được kích hoạt công tắc, cô ta ngừng lẩm bẩm, cũng ngừng run rẩy, đột nhiên đứng lên, tiến đến gần, Hải Nhạc, hai mắt như thù hận nhìn chằm chằm vào cô.
“Chị, chị…” Hải Nhạc vừa đau lòng vừa sợ, khóc lên.
“Đừng khóc, đừng khóc!” Tạ Thư Dật không khỏi ôm Hải Nhạc lui về phía sau vài bước, bởi vì ánh mắt của Trì Hải Hoan thật sự rất đáng sợ, cái loại ánh mắt đó giống như là muốn đem hắn và Hải Nhạc ngũ mã phanh thây vậy!
Xem ra, cô ta thật sự điên rồi, là người trong trong trạng thái điên cuồng mới có cái loại ánh mắt đó!
Tạ Thư Dật còn đang suy nghĩ, ánh mắt của Trì Hải Hoan đột nhiên hung ác trợn to, nhào tới chỗ Hải Nhạc, Tạ Thư Dật vốn vẫn luôn phòng bị cô ta, hắn một tay nhanh chóng đẩy Hải Nhạc ra phía sau lưng mình.
“Nhạc Nhạc! Chạy mau!” Tạ Thư Dật hô to lên “Anh sẽ chặn cô ta lại!”
Hải Nhạc nhìn Trì Hải Hoan điên cuồng nhào tới chỗ mình không khỏi sợ ngây người, cô còn chưa kịp chạy, Trì Hải Hoan đã nhào tới rồi, Tạ Thư Dật ôm lấy Trì Hải Hoan điên cuồng kéo ra xa, Trì Hải Hoan lúc này phát điên chuyển sang đánh Tạ Thư Dật, hết đá rồi cắn.
Hải Nhạc thật sự hoảng sợ, cô ngây người đứng hình nơi đó, chỉ biết lớn tiếng kêu lên: “Mau tới cứu người! Có ai không? Mau cứu người!”
Lúc này, nhân viên hộ lý đã chạy tới rồi, nhìn thấy Trì Hải Hoan phát điên tấn công Tạ Thư Dật, cô ta liền lớn tiếng nói với Tạ Thư Dật: “Ôm chặt cô ấy! Tôi tới chích!”
Tạ Thư Dật nghe vậy, ôm Trì Hải Hoan càng chặt hơn, Trì Hải Hoan bị kẹp giữa hai cánh tay Tạ Thư Dật, cô ta điên cuồng cúi đầu hung hăng cắn lên tay của hắn, Tạ Thư Dật đau đớn quát to lên, thoáng cái đã thấy máu tươi từ khóe miệng Trì Hải Hoan chảy xuống.
Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật bị Trì Hải Hoan cắn, cô vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu: “Chị! Anh ấy là Thư Dật! Là Thư Dật a! Không phải là chị rất yêu anh ấy sao? Tại sao lại có thể cắn anh ấy dã man như vậy?”
Lúc này Trì Hải Hoan từ từ buông Tạ Thư Dật ra, cô tà ác nhìn Hải Nhạc, trên môi vẫn còn dính máu của Tạ Thư Dật, Trì Hải Hoan hung ác nhìn chằm chằm Hải Nhạc gào khóc, sấn tới, Hải Nhạc thấy bộ dạng Trì Hải Hoan như vậy không khỏi bị dọa sợ, lùi về phía sau mấy bước.
Lúc này cô hộ lý nhanh chóng vòng ra phía sau, chích một mũi an thần ngay sau gáy của Trì Hải Hoan, thân thể Trì Hải Hoan lúc lắc một cái, rất nhanh, đầu cô ta chầm chậm rũ xuống, thân thể cũng mềm mại dựa vào trong ngực Tạ Thư Dật.
Một đoàn hộ lý nhanh chóng chạy tới đưa Trì Hải Hoan đi.
Hải Nhạc nhìn máu trên cánh tay Tạ Thư Dật không ngừng chảy xuống vương vãi trên sàn nhà, cô đau lòng rơi lệ.
“Thư Dật, đau không? Em xin lỗi, em xin lỗi, em không biết chị ấy bây giờ lại điên điên khùng khùng thành như vậy, còn cắn người.”
“Trước đó tôi đã nói với hai người rồi, cô ta so với trước kia đã nghiêm trọng hơn rồi, còn tấn công cả bệnh nhân chung phòng, cho nên tôi mới nói hai người phải cẩn thận. Để tôi đưa anh đi băng bó vết thương.” Cô hộ lý nhìn hai người nói.
Sau khi băng bó vết thương kĩ càng, Tạ Thư Dật cũng chuẩn bị đưa Hải Nhạc đi khỏi bệnh viện.
“Nhờ các vị hãy đối tốt với cô ấy một chút, đừng làm cô ấy bị thương!” Hải Nhạc khẩn cầu nói với cô hộ lý.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, sẽ không làm cô ấy bị thương tổn.” Cô hộ lý cười nói.
“Tất cả nhờ cô giúp cho!” Hải Nhạc nói.
“Nhạc Nhạc, họ sẽ chăm sóc cho cô ấy, em không cần phải lo lắng, lần sau chúng ta lại tới thăm cô ấy!”
Tạ Thư Dật an ủi Hải Nhạc, sau đó nắm tay cô đi khỏi bệnh viện.
“Thư Dật, chị ấy bây giờ, bây giờ lại biến thành như vậy, Thư Dật, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc khóc nức nở.
“Nhạc Nhạc, haiz, có thể làm gì đây? Cô ấy đã thành như vậy!” Tạ Thư Dật thở dài, hắn không ngờ tới Trì Hải Hoan lại dùng hết sức lực cắn hắn, thiếu chút nữa lấy của hắn một miếng thịt trên cánh tay rồi!
“Cũng may là mẹ không tới, nếu mẹ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của chị ấy, nhất định sẽ đau lòng chết mất!”
“Cô ấy sẽ khá hơn, đây chỉ là tạm thời, sau này sẽ từ từ khá hơn!” Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc vào trong ngực, khẽ an ủi cô.
Bởi vì suy tính thời gian đi Mỹ cũng khá lâu, Tạ Thư Dật liền theo lời đề nghị của Tạ ba ba, hắn lần nữa xuất hiện trước công chúng, hơn nữa còn mở một buổi tiệc từ thiện, trích ra một tỷ Đài tệ cho quỹ từ thiện, tin đồn Tạ Thư Dật đã chết cũng mau chóng đập tan. Ngày thứ hai, hình ảnh Tạ Thư Dật vẫn mạnh khỏe xuất hiện khắp các mặt báo, cổ phiếu của An Thác quả nhiên như Sở Lâm Phong dự đoán, giá cổ phiếu đồng loạt tăng vọt, đủ thấy sức ảnh hưởng của Tạ Thư Dật đến An Thác lớn cỡ nào.
Hải Nhạc sau khi về nhà vẫn luôn buồn phiền, cô yêu cầu cho Trì Hải Hoan chuyển viện, Tạ Thư Dật đem Trì Hải Hoan chuyển đến bệnh viện tâm thần tốt nhất tại Đài Bắc.
Hải Nhạc thấy hoàn cảnh cùng với thiết bị y tế nơi đây cũng cao hơn bệnh viện trước đó, không khỏi yên lòng, cùng Tạ Thư Dật đi Mỹ.
Cô và Tạ Thư Dật đi Mỹ, vốn là muốn đến thăm Long Tương Tư một chút, nhưng Tạ Thư Dật nói cho cô biết, Long Tương Tư đã sớm không còn ở Mỹ nữa, mà điều làm cho Hải Nhạc ngạc nhiên hơn, chính là, người phụ nữ Long Đế Uy yêu lại chính là chị gái của mình - Long Tương Tư!
“Thư Dật, em nằm mơ cũng không ngờ tới, Đế Uy sao có thể thích chị Tương Tư?” Hải Nhạc không cách nào tiếp nhận được tin tức khiếp sợ này.
“Bọn họ là chị em mà!”
“Biết thế, nhưng yêu chính là yêu, năm Đế Uy mười bảy tuổi, hắn đã nói với anh, từ nhỏ hắn đã thích chị Tương Tư rồi, không phải là kiểu thích chị em kia…. Hắn thích, yêu thích giữa nam và nữ!”
“Nhưng mà, nhưng mà, cái này chính là loạn luân a!” Hải Nhạc thật sự không tiếp nhận nổi.
“Tình yêu không có gì sai, cái sai, chính là thân phận của bọn họ không cách nào được ở bên nhau.”Tạ Thư Dật lời ít mà ý nhiều nói.
“Chị Tương Tư có thích Đế Uy không?” Hải Nhạc nhẹ giọng hỏi.
“Không biết, không có ai biết cả, chỉ có chính chị ấy biết, chị ấy rất lạnh lùng, cá tính, muốn chị ấy yêu một người, rất khó! Trước kia, chị ấy có yêu một người đàn ông tên là Bùi Lạc, nhưng lại bị thương rất thảm, chị ấy từ đó không còn muốn đi tìm tình yêu nữa, Đế Uy lại là em trai của chị ấy, muốn chị ấy thích Đế Uy, thật sự rất khó!” Tạ Thư Dật nói.
Tạ Hải Nhạc không khỏi ôm chặt lấy Tạ Thư Dật: “Rốt cuộc thì em cũng hiểu tại sao anh lại nói chúng ta hạnh phúc nhất rồi, bởi vì chúng ta đều yêu lẫn nhau. Chị Hi Ca muốn gả cho người khác, mà Đế Uy cũng không biết chị Tương Tư rốt cuộc có yêu anh ấy hay không, thật sự khiến cho người ta chua xót, thực sự chỉ có hai chúng ta là hạnh phúc nhất.”
“Cho nên, chúng ta cần phải quý trọng!” Tạ Thư Dật cúi đầu cho Hải Nhạc một nụ hôn nóng bỏng.
Tạ Thư Dật đưa Hải Nhạc tới bệnh viện chỉnh hình tốt nhất tại Mỹ, khi các bác sĩ nói tỷ lệ khôi phục lại dung mạo trước kia của Hải Nhạc có thể đến 60%, Hải Nhạc cơ hồ không thể nào tin nổi điều này, vốn dĩ cô không hề có yêu cầu cao như vậy, có thể xóa vết sẹo đó đi là tốt lắm rồi. Vậy mà, hôm nay đột nhiên được báo rằng khả năng khôi phục là 60%, cô thiếu chút nữa mừng đến phát điên rồi.
Hải Nhạc điều trị ở Mỹ cũng được bốn tháng rồi, ngoại trừ những lúc phải by đi bay về Đài Bắc, thì mọi thời gian Tạ Thư Dật đều ở Mỹ bầu bạn với Hải Nhạc.
Ngày tháo băng gạc mà cả hai đều mong đợi cuối cùng cũng đến, Tạ Thư Dật vẫn luôn túc trực bên người Hải Nhạc, nhìn hắn có vẻ bình tĩnh nhìn từng vòng băng được gỡ ra, cứ mỗi một tầng trái tim hắn lại nhanh lên một nhịp. Phần lộ ra đầu tiên là cằm, sau đó là mũi, hắn thấy rất rõ ràng làn da của cô đã khôi phục mịn màng như lúc trước, tim của hắn thật sự muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, khi băng gạc toàn bộ được tháo ra, Tạ Thư Dật chỉ biết đứng tại chỗ mà rơi lệ, Nhạc Nhạc của hắn, cô đã trở lại rồi!
Mặc dù hắn không ngại cô trông như thế nào, nhưng khi lại được nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người mà hắn yêu sâu đậm, Tạ Thư Dật kích động không thôi, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của hắn, cô và hắn đã không còn bất kì thiếu sót nào nữa rồi!
Hải Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Tạ Thư Dật đẫm lệ, trong lòng cô thấp thỏm không dứt, cô vẫn sợ phẫu thuật sẽ không thành công, khi nhìn thấy nước mắt của Tạ Thư Dật, trực giác mách bảo cô chính là phẫu thuật có thể thất bại rồi.
“Em, em vẫn rất khó coi sao?” Hải Nhạc có chút run rẩy, bàn tay run run cũng đưa tay lên vuốt da mặt mình, cảm giác trơn mềm, hoàn toàn không cảm nhận được vết sẹo ghê rợn kia nữa, cô không khỏi kinh hô: “Thư Dật, vết sẹo trên mặt em không còn? Sẹo trên mặt em không còn nữa!”
Tạ Thư Dật nén lệ, không ngừng gật đầu.
“Soi gương nào, nhìn xem gương mặt của cô bây giờ thế nào!” Bác sĩ mỉm cười đem một chiếc gương đưa cho Hải Nhạc.
Hải Nhạc nhắm mắt lại, đem tấm gương đặt ở trước ngực, hồi lâu cô hít một hơi thật sâu, từ từ nâng gương ra trước mặt của mình.
Hải Nhạc không tin trợn to hai mắt, hồi lâu miệng cũng há lớn, tưởng chừng như có thể ngậm cả một quả trứng gà. Cuối cùng, tư vị hạnh phúc cũng theo hai dòng nước mắt lăn dài trên má cô.
“Thư Dật, đây là em, đây là em có phải không? Có phải không?” Cô không khỏi nghẹn ngào hỏi Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật nén lệ, nhìn cô trìu mến, cười rạng rỡ: “Phải, chính là em, Nhạc Nhạc, chúc mừng em đã khôi phục được dung mạo trước kia!”
Nước mắt của Hải Nhạc cứ cuồn cuộn mà chảy xuống, cô ném chiếc gương sang một bêm, đứng lên nhào vào trong ngực Tạ Thư Dật, ôm hắn thật chặt, kích động nói: “Thư Dật, tốt quá rồi! Em trở lại rồi! Em rốt cuộc cũng trở lại rồi!”
“Ừ, em trở lại, em rốt cuộc cũng trở lại rồi! Nhạc Nhạc, em bây giờ rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi anh bắt đầu cảm thấy có chút tự ti mình không xứng với em rồi!” Tạ Thư Dật cũng ôm Hải Nhạc thật chặt, mang theo nước mắt cười nói.
“Nói bậy!” Hải Nhạc cười cười khẽ đánh vào lồng ngực hắn một cái.
“Là thật đó, sau này không cho phép không quan tâm đến anh, nếu như em rời xa anh, anh thật sự sẽ rất đáng thương.” Tạ Thư Dật tiếp tục cười nói, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống, hắn cao hứng, hắn thật sự rất cao hứng. Nhạc Nhạc của hắn, Nhạc Nhạc của hắn đã không còn vết sẹo, Nhạc Nhạc của hắn cuối cùng cũng đã khôi phục được dung mạo, từ bây giờ hắn không còn phải lo lắng sẽ mất cô nữa rồi, hắn và Nhạc Nhạc, bây giờ sẽ chỉ có hạnh phúc mà thôi!
“Thư Dật, em rất vui, thật sự rất vui, nhưng mà em lại muốn khóc! Em muốn khóc!” Hải Nhạc nói xong, cũng nức nở khóc lớn lên.
“Khóc đi, khóc đi! Anh và em cùng nhau khóc!” Tạ Thư Dật cũng không khỏi khóc nức nở nói.
Hai người ôm nhau khóc, hồi lâu Hải Nhạc ngẩng đầu lên nói với Tạ Thư Dật: “ Thư Dật, em muốn về nhà, đoán chừng là Tiểu Bảo Tiểu Bối sẽ không nhận ra ra, không biết các con có chịu gọi em là mẹ không!”
Tạ Thư Dật không khỏi cười cười đứng lên: “ Sao em lại lo lắng cái này chứ? Mặt của em thay đổi, nhưng người của em cũng không hề thay đổi a, các con sao có thể không gọi em là mẹ!”
“Liệu rằng các con có lầm tưởng em là Hải Hoan không? Dù sao chúng cũng không thích Hải Hoan!” Hải Nhạc có chút ngượng ngùng nói.
“Em là em, Hải Hoan là Hải Hoan, Tiểu Bảo Tiểu Bối nhất định có thể cảm giác được, chúng cũng biết em và Hải Hoan là một cặp sinh đôi, sinh đôi thì dĩ nhiên sẽ giống nhau, không cần lo lắng điều này!” Tạ Thư Dật an ủi cô, hắn hiểu cô đang cảm thấy thế nào.
“Ừ, chỉ là em thuận miệng nói một chút mà thôi!” Hải Nhạc xoa xoa nước mắt, cười tươi nhìn Tạ Thư Dật.
“Vậy chúng ta về nhà nhé, cha mẹ nhìn thấy em, không biết sẽ vui mừng cỡ nào!” Tạ Thư Dật dịu dàng hôn lên chóp mũi của cô, rồi lại hôn lên gương mặt mịn màng thanh khiết của cô.
Dẫn hai người đến trước cửa phòng của Trì Hải Hoan, nhân viên hộ lý có chút e ngại nhắc nhở: “Tình trạng của bệnh nhân đã nghiêm trọng hơn rồi, các vị hãy cẩn thận, đừng làm cô ấy kích động.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô!” Tạ Thư Dật nhìn cô hộ lý gật đầu, sau đó nắm bả vai Hải Nhạc cùng tiến vào trong phòng.
Căn phòng rộng rãi chỉ có một mình Trì Hải Hoan, tóc dài xõa ra, cô ta ngồi co ro một góc tường, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Chị, em là Hải Nhạc đây! Chị có nhớ em không?” Hải Nhạc đau lòng khẽ hỏi, nước mắt cũng không nhịn được dâng lên rồi.
Trì Hải Hoan nghe được giọng nói của Hải Nhạc như được kích hoạt công tắc, cô ta ngừng lẩm bẩm, cũng ngừng run rẩy, đột nhiên đứng lên, tiến đến gần, Hải Nhạc, hai mắt như thù hận nhìn chằm chằm vào cô.
“Chị, chị…” Hải Nhạc vừa đau lòng vừa sợ, khóc lên.
“Đừng khóc, đừng khóc!” Tạ Thư Dật không khỏi ôm Hải Nhạc lui về phía sau vài bước, bởi vì ánh mắt của Trì Hải Hoan thật sự rất đáng sợ, cái loại ánh mắt đó giống như là muốn đem hắn và Hải Nhạc ngũ mã phanh thây vậy!
Xem ra, cô ta thật sự điên rồi, là người trong trong trạng thái điên cuồng mới có cái loại ánh mắt đó!
Tạ Thư Dật còn đang suy nghĩ, ánh mắt của Trì Hải Hoan đột nhiên hung ác trợn to, nhào tới chỗ Hải Nhạc, Tạ Thư Dật vốn vẫn luôn phòng bị cô ta, hắn một tay nhanh chóng đẩy Hải Nhạc ra phía sau lưng mình.
“Nhạc Nhạc! Chạy mau!” Tạ Thư Dật hô to lên “Anh sẽ chặn cô ta lại!”
Hải Nhạc nhìn Trì Hải Hoan điên cuồng nhào tới chỗ mình không khỏi sợ ngây người, cô còn chưa kịp chạy, Trì Hải Hoan đã nhào tới rồi, Tạ Thư Dật ôm lấy Trì Hải Hoan điên cuồng kéo ra xa, Trì Hải Hoan lúc này phát điên chuyển sang đánh Tạ Thư Dật, hết đá rồi cắn.
Hải Nhạc thật sự hoảng sợ, cô ngây người đứng hình nơi đó, chỉ biết lớn tiếng kêu lên: “Mau tới cứu người! Có ai không? Mau cứu người!”
Lúc này, nhân viên hộ lý đã chạy tới rồi, nhìn thấy Trì Hải Hoan phát điên tấn công Tạ Thư Dật, cô ta liền lớn tiếng nói với Tạ Thư Dật: “Ôm chặt cô ấy! Tôi tới chích!”
Tạ Thư Dật nghe vậy, ôm Trì Hải Hoan càng chặt hơn, Trì Hải Hoan bị kẹp giữa hai cánh tay Tạ Thư Dật, cô ta điên cuồng cúi đầu hung hăng cắn lên tay của hắn, Tạ Thư Dật đau đớn quát to lên, thoáng cái đã thấy máu tươi từ khóe miệng Trì Hải Hoan chảy xuống.
Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật bị Trì Hải Hoan cắn, cô vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu: “Chị! Anh ấy là Thư Dật! Là Thư Dật a! Không phải là chị rất yêu anh ấy sao? Tại sao lại có thể cắn anh ấy dã man như vậy?”
Lúc này Trì Hải Hoan từ từ buông Tạ Thư Dật ra, cô tà ác nhìn Hải Nhạc, trên môi vẫn còn dính máu của Tạ Thư Dật, Trì Hải Hoan hung ác nhìn chằm chằm Hải Nhạc gào khóc, sấn tới, Hải Nhạc thấy bộ dạng Trì Hải Hoan như vậy không khỏi bị dọa sợ, lùi về phía sau mấy bước.
Lúc này cô hộ lý nhanh chóng vòng ra phía sau, chích một mũi an thần ngay sau gáy của Trì Hải Hoan, thân thể Trì Hải Hoan lúc lắc một cái, rất nhanh, đầu cô ta chầm chậm rũ xuống, thân thể cũng mềm mại dựa vào trong ngực Tạ Thư Dật.
Một đoàn hộ lý nhanh chóng chạy tới đưa Trì Hải Hoan đi.
Hải Nhạc nhìn máu trên cánh tay Tạ Thư Dật không ngừng chảy xuống vương vãi trên sàn nhà, cô đau lòng rơi lệ.
“Thư Dật, đau không? Em xin lỗi, em xin lỗi, em không biết chị ấy bây giờ lại điên điên khùng khùng thành như vậy, còn cắn người.”
“Trước đó tôi đã nói với hai người rồi, cô ta so với trước kia đã nghiêm trọng hơn rồi, còn tấn công cả bệnh nhân chung phòng, cho nên tôi mới nói hai người phải cẩn thận. Để tôi đưa anh đi băng bó vết thương.” Cô hộ lý nhìn hai người nói.
Sau khi băng bó vết thương kĩ càng, Tạ Thư Dật cũng chuẩn bị đưa Hải Nhạc đi khỏi bệnh viện.
“Nhờ các vị hãy đối tốt với cô ấy một chút, đừng làm cô ấy bị thương!” Hải Nhạc khẩn cầu nói với cô hộ lý.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, sẽ không làm cô ấy bị thương tổn.” Cô hộ lý cười nói.
“Tất cả nhờ cô giúp cho!” Hải Nhạc nói.
“Nhạc Nhạc, họ sẽ chăm sóc cho cô ấy, em không cần phải lo lắng, lần sau chúng ta lại tới thăm cô ấy!”
Tạ Thư Dật an ủi Hải Nhạc, sau đó nắm tay cô đi khỏi bệnh viện.
“Thư Dật, chị ấy bây giờ, bây giờ lại biến thành như vậy, Thư Dật, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc khóc nức nở.
“Nhạc Nhạc, haiz, có thể làm gì đây? Cô ấy đã thành như vậy!” Tạ Thư Dật thở dài, hắn không ngờ tới Trì Hải Hoan lại dùng hết sức lực cắn hắn, thiếu chút nữa lấy của hắn một miếng thịt trên cánh tay rồi!
“Cũng may là mẹ không tới, nếu mẹ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của chị ấy, nhất định sẽ đau lòng chết mất!”
“Cô ấy sẽ khá hơn, đây chỉ là tạm thời, sau này sẽ từ từ khá hơn!” Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc vào trong ngực, khẽ an ủi cô.
Bởi vì suy tính thời gian đi Mỹ cũng khá lâu, Tạ Thư Dật liền theo lời đề nghị của Tạ ba ba, hắn lần nữa xuất hiện trước công chúng, hơn nữa còn mở một buổi tiệc từ thiện, trích ra một tỷ Đài tệ cho quỹ từ thiện, tin đồn Tạ Thư Dật đã chết cũng mau chóng đập tan. Ngày thứ hai, hình ảnh Tạ Thư Dật vẫn mạnh khỏe xuất hiện khắp các mặt báo, cổ phiếu của An Thác quả nhiên như Sở Lâm Phong dự đoán, giá cổ phiếu đồng loạt tăng vọt, đủ thấy sức ảnh hưởng của Tạ Thư Dật đến An Thác lớn cỡ nào.
Hải Nhạc sau khi về nhà vẫn luôn buồn phiền, cô yêu cầu cho Trì Hải Hoan chuyển viện, Tạ Thư Dật đem Trì Hải Hoan chuyển đến bệnh viện tâm thần tốt nhất tại Đài Bắc.
Hải Nhạc thấy hoàn cảnh cùng với thiết bị y tế nơi đây cũng cao hơn bệnh viện trước đó, không khỏi yên lòng, cùng Tạ Thư Dật đi Mỹ.
Cô và Tạ Thư Dật đi Mỹ, vốn là muốn đến thăm Long Tương Tư một chút, nhưng Tạ Thư Dật nói cho cô biết, Long Tương Tư đã sớm không còn ở Mỹ nữa, mà điều làm cho Hải Nhạc ngạc nhiên hơn, chính là, người phụ nữ Long Đế Uy yêu lại chính là chị gái của mình - Long Tương Tư!
“Thư Dật, em nằm mơ cũng không ngờ tới, Đế Uy sao có thể thích chị Tương Tư?” Hải Nhạc không cách nào tiếp nhận được tin tức khiếp sợ này.
“Bọn họ là chị em mà!”
“Biết thế, nhưng yêu chính là yêu, năm Đế Uy mười bảy tuổi, hắn đã nói với anh, từ nhỏ hắn đã thích chị Tương Tư rồi, không phải là kiểu thích chị em kia…. Hắn thích, yêu thích giữa nam và nữ!”
“Nhưng mà, nhưng mà, cái này chính là loạn luân a!” Hải Nhạc thật sự không tiếp nhận nổi.
“Tình yêu không có gì sai, cái sai, chính là thân phận của bọn họ không cách nào được ở bên nhau.”Tạ Thư Dật lời ít mà ý nhiều nói.
“Chị Tương Tư có thích Đế Uy không?” Hải Nhạc nhẹ giọng hỏi.
“Không biết, không có ai biết cả, chỉ có chính chị ấy biết, chị ấy rất lạnh lùng, cá tính, muốn chị ấy yêu một người, rất khó! Trước kia, chị ấy có yêu một người đàn ông tên là Bùi Lạc, nhưng lại bị thương rất thảm, chị ấy từ đó không còn muốn đi tìm tình yêu nữa, Đế Uy lại là em trai của chị ấy, muốn chị ấy thích Đế Uy, thật sự rất khó!” Tạ Thư Dật nói.
Tạ Hải Nhạc không khỏi ôm chặt lấy Tạ Thư Dật: “Rốt cuộc thì em cũng hiểu tại sao anh lại nói chúng ta hạnh phúc nhất rồi, bởi vì chúng ta đều yêu lẫn nhau. Chị Hi Ca muốn gả cho người khác, mà Đế Uy cũng không biết chị Tương Tư rốt cuộc có yêu anh ấy hay không, thật sự khiến cho người ta chua xót, thực sự chỉ có hai chúng ta là hạnh phúc nhất.”
“Cho nên, chúng ta cần phải quý trọng!” Tạ Thư Dật cúi đầu cho Hải Nhạc một nụ hôn nóng bỏng.
Tạ Thư Dật đưa Hải Nhạc tới bệnh viện chỉnh hình tốt nhất tại Mỹ, khi các bác sĩ nói tỷ lệ khôi phục lại dung mạo trước kia của Hải Nhạc có thể đến 60%, Hải Nhạc cơ hồ không thể nào tin nổi điều này, vốn dĩ cô không hề có yêu cầu cao như vậy, có thể xóa vết sẹo đó đi là tốt lắm rồi. Vậy mà, hôm nay đột nhiên được báo rằng khả năng khôi phục là 60%, cô thiếu chút nữa mừng đến phát điên rồi.
Hải Nhạc điều trị ở Mỹ cũng được bốn tháng rồi, ngoại trừ những lúc phải by đi bay về Đài Bắc, thì mọi thời gian Tạ Thư Dật đều ở Mỹ bầu bạn với Hải Nhạc.
Ngày tháo băng gạc mà cả hai đều mong đợi cuối cùng cũng đến, Tạ Thư Dật vẫn luôn túc trực bên người Hải Nhạc, nhìn hắn có vẻ bình tĩnh nhìn từng vòng băng được gỡ ra, cứ mỗi một tầng trái tim hắn lại nhanh lên một nhịp. Phần lộ ra đầu tiên là cằm, sau đó là mũi, hắn thấy rất rõ ràng làn da của cô đã khôi phục mịn màng như lúc trước, tim của hắn thật sự muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, khi băng gạc toàn bộ được tháo ra, Tạ Thư Dật chỉ biết đứng tại chỗ mà rơi lệ, Nhạc Nhạc của hắn, cô đã trở lại rồi!
Mặc dù hắn không ngại cô trông như thế nào, nhưng khi lại được nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người mà hắn yêu sâu đậm, Tạ Thư Dật kích động không thôi, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của hắn, cô và hắn đã không còn bất kì thiếu sót nào nữa rồi!
Hải Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Tạ Thư Dật đẫm lệ, trong lòng cô thấp thỏm không dứt, cô vẫn sợ phẫu thuật sẽ không thành công, khi nhìn thấy nước mắt của Tạ Thư Dật, trực giác mách bảo cô chính là phẫu thuật có thể thất bại rồi.
“Em, em vẫn rất khó coi sao?” Hải Nhạc có chút run rẩy, bàn tay run run cũng đưa tay lên vuốt da mặt mình, cảm giác trơn mềm, hoàn toàn không cảm nhận được vết sẹo ghê rợn kia nữa, cô không khỏi kinh hô: “Thư Dật, vết sẹo trên mặt em không còn? Sẹo trên mặt em không còn nữa!”
Tạ Thư Dật nén lệ, không ngừng gật đầu.
“Soi gương nào, nhìn xem gương mặt của cô bây giờ thế nào!” Bác sĩ mỉm cười đem một chiếc gương đưa cho Hải Nhạc.
Hải Nhạc nhắm mắt lại, đem tấm gương đặt ở trước ngực, hồi lâu cô hít một hơi thật sâu, từ từ nâng gương ra trước mặt của mình.
Hải Nhạc không tin trợn to hai mắt, hồi lâu miệng cũng há lớn, tưởng chừng như có thể ngậm cả một quả trứng gà. Cuối cùng, tư vị hạnh phúc cũng theo hai dòng nước mắt lăn dài trên má cô.
“Thư Dật, đây là em, đây là em có phải không? Có phải không?” Cô không khỏi nghẹn ngào hỏi Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật nén lệ, nhìn cô trìu mến, cười rạng rỡ: “Phải, chính là em, Nhạc Nhạc, chúc mừng em đã khôi phục được dung mạo trước kia!”
Nước mắt của Hải Nhạc cứ cuồn cuộn mà chảy xuống, cô ném chiếc gương sang một bêm, đứng lên nhào vào trong ngực Tạ Thư Dật, ôm hắn thật chặt, kích động nói: “Thư Dật, tốt quá rồi! Em trở lại rồi! Em rốt cuộc cũng trở lại rồi!”
“Ừ, em trở lại, em rốt cuộc cũng trở lại rồi! Nhạc Nhạc, em bây giờ rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi anh bắt đầu cảm thấy có chút tự ti mình không xứng với em rồi!” Tạ Thư Dật cũng ôm Hải Nhạc thật chặt, mang theo nước mắt cười nói.
“Nói bậy!” Hải Nhạc cười cười khẽ đánh vào lồng ngực hắn một cái.
“Là thật đó, sau này không cho phép không quan tâm đến anh, nếu như em rời xa anh, anh thật sự sẽ rất đáng thương.” Tạ Thư Dật tiếp tục cười nói, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống, hắn cao hứng, hắn thật sự rất cao hứng. Nhạc Nhạc của hắn, Nhạc Nhạc của hắn đã không còn vết sẹo, Nhạc Nhạc của hắn cuối cùng cũng đã khôi phục được dung mạo, từ bây giờ hắn không còn phải lo lắng sẽ mất cô nữa rồi, hắn và Nhạc Nhạc, bây giờ sẽ chỉ có hạnh phúc mà thôi!
“Thư Dật, em rất vui, thật sự rất vui, nhưng mà em lại muốn khóc! Em muốn khóc!” Hải Nhạc nói xong, cũng nức nở khóc lớn lên.
“Khóc đi, khóc đi! Anh và em cùng nhau khóc!” Tạ Thư Dật cũng không khỏi khóc nức nở nói.
Hai người ôm nhau khóc, hồi lâu Hải Nhạc ngẩng đầu lên nói với Tạ Thư Dật: “ Thư Dật, em muốn về nhà, đoán chừng là Tiểu Bảo Tiểu Bối sẽ không nhận ra ra, không biết các con có chịu gọi em là mẹ không!”
Tạ Thư Dật không khỏi cười cười đứng lên: “ Sao em lại lo lắng cái này chứ? Mặt của em thay đổi, nhưng người của em cũng không hề thay đổi a, các con sao có thể không gọi em là mẹ!”
“Liệu rằng các con có lầm tưởng em là Hải Hoan không? Dù sao chúng cũng không thích Hải Hoan!” Hải Nhạc có chút ngượng ngùng nói.
“Em là em, Hải Hoan là Hải Hoan, Tiểu Bảo Tiểu Bối nhất định có thể cảm giác được, chúng cũng biết em và Hải Hoan là một cặp sinh đôi, sinh đôi thì dĩ nhiên sẽ giống nhau, không cần lo lắng điều này!” Tạ Thư Dật an ủi cô, hắn hiểu cô đang cảm thấy thế nào.
“Ừ, chỉ là em thuận miệng nói một chút mà thôi!” Hải Nhạc xoa xoa nước mắt, cười tươi nhìn Tạ Thư Dật.
“Vậy chúng ta về nhà nhé, cha mẹ nhìn thấy em, không biết sẽ vui mừng cỡ nào!” Tạ Thư Dật dịu dàng hôn lên chóp mũi của cô, rồi lại hôn lên gương mặt mịn màng thanh khiết của cô.
Bình luận facebook