Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Mặc dù mới đầu mùa hạ, nhưng ánh mặt trời giữa trưa đã lộ ra vài phần gay gắt, ánh sáng phản chiếu mặt sông.
Nơi này là cảng Encke bên trong hạ du con sông lớn Lan Thương, cách đế đô chừng 30 dặm, đồng thời cũng là cảng khẩu phụ trợ trọng yếu bên ngoài đế đô.
(Chú thích: Lan Thương chính là tên của con sông….Mê kông chảy trên đất Trung Quốc)
Con sông Lan Thương đi qua đế quốc, trải qua tâm huyết của bao triều đại hoàng đế, nỗ lực của bao người, đem các con sông đông tây trên Roland lưu thông. Sau đó đả thông ra biển rộng, hình thành động mạch lớn của đế quốc, mang theo dòng máu “của trái tim đế đô”. Tạo nên trái tim “đế đô” của đế quốc mang theo dòng máu tới động mạch trọng yếu.
Tuy nhiên cùng với cuộc sống hòa bình phồn hoa mấy trăm năm, sự thịnh vượng của đế đô có một không hai trên đại lục. Mà bến tàu cảng khẩu đầu tiên của đế đô, mặc dù trải qua bao đời người mở rộng, nhưng sức chứa vẫn không cách nào thỏa mãn sức xuất nhập hàng từ lượng thuyền vội vã qua lại hằng ngày. Cho nên để giải quyết gánh nặng và phân hóa cho cảng khẩu đế đô, mấy chục năm trước, tại hạ du đế đô chừng ba mươi dặm, kiến tạo nên một cảng Encke, dùng để chia sẻ sức chứa với cảng khẩu đế đô.
Sau vài chục năm phát triển, cảng khẩu đế đô thu thuế so với nơi này cao hơn gấp hai lần. Cho nên một vài thương hội nhỏ và vừa thường nguyện ý để thuyền đội của mình dừng tại chỗ này. Mặc dù hàng hóa tới nơi phải vận chuyển tiếp trên đất bằng tới đế đô, nhưng cái tốt là ở chỗ này thuế thu có chút thoải mái hơn, cũng có thể bớt chút phí dụng từ vận chuyển trên lục địa.
Cảng Encke đông đúc này sau mấy chục năm cũng đã hình thành nên một trấn nhỏ vài vạn người, trong trấn còn tụ tập mấy nhà vận chuyển hàng hóa bằng xe ngựa tại phụ cận đế đô.
Lúc này, bên cạnh một bến tàu tại cảng Encke, một chiếc thuyền lớn neo lại ổn định. Đó là một hải thuyền tiêu chuẩn, ba cột buồm, khiến cho tốc độ hải thuyền trên biển có thể tăng lên tới rất nhanh.
Con thuyền đã hoàn toàn ổn định. Trên thuyền sớm đã nhảy xuống hai kẻ mang bộ dáng thương nhân cùng viên quan thu thuế đế quốc ngoài cầu tàu thấp giọng nói đùa trong chốc lát, sau lúc nộp thuế, lại thuận tay lấy ra một đồng kim tệ, giấu trong tay áo nhẹ nhàng nhét vào trong tay tên quan thu thuế kia. Lập tức phương mặt mày hớn hở, liền nhanh chóng kiểm tra, rồi trực tiếp kí vào văn kiện.
Phía ngòai đã sớm có một nhóm lớn đằng sau bến tàu đợi mang công nhân khuân vác thượng đẳng tới. Trong lúc nhất thời nháo nhào hò hét lớn tiếng mời gọi, mong có thể được phân công chút việc.
-Quý ông, quý ông, hãy thuê tôi đi! Thuê tô đi! Tôi đây tay tay to chân nhẹ! Nếu như ngài có hàng hóa quan trọng, tôi tuyệt đối sẽ không làm hàng hóa của ngài hư hại đâu!
-Quý ông tôn kính, hãy thuê tôi đi! Thủ hạ của tôi có hai mươi người. Mỗi người chỉ xin hai đồng! Hai đồng thôi!”
Nơi này một trận ồn ào, trên thuyền mặt khác một bên sớm đã buông xuống một tầm gỗ. Hai cô gái vóc người cao cao, sóng vai từ trên thuyền bước xuống. Hai cô gái này, một người mặc giáp nhẹ của kị sĩ, xinh đẹp như hoa, nhất là một đôi chân thon dài tươi mát, thật làm cho người ta than thở. Mặt khác người kia càng làm cho mọi người ngạc nhiên, không ngờ mặc một bộ áo choàng ma pháp màu trắng, nhưng toàn thân nguyên bổn hẳn là một áo choàng ma pháp sư đơn giản. Lại bị nàng hoàn toàn cải biến hình dáng. Một kiện áo choàng dài bị nàng chia thành hai nửa, trên người vẫn còn một kiện giáp bằng da không đáng kể. Xem chất liệu kia, cũng không biết là do loại da ma thú nào chế tạo nên, mà phía sau vẫn còn một áo choàng màu đỏ tươi. Càng làm cho người ta chú ý là, vị nữ ma pháp sư có một mái tóc màu bạc chói mắt dưới ánh mặt trời sáng láng. Chỉ là lúc đầu trên khuôn mặt hẳn là kiều mỵ động lòng người, lại mang vẻ mặt lạnh lùng, nhất là đôi mắt, làm người ta nhìn thoáng qua, không nhịn được phát lạnh trong lòng!
Một đôi nữ kị sĩ và ma pháp sư hiếm có Như vậy xuống thuyền, lập tức khiến chúng nhân chăm chăm nhìn vào. Tuy vậy nữ ma pháp sư lạnh lùng hừ một tiếng. Những người ở gần đó, thậm chí không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng thu ánh mắt trở về, không dám nhìn nữa.
-Joanna, ngươi xem. Hình như tất cả mọi người đều đang sợ ngươi đấy. Roline mỉm cười, nàng nhìn bộ dáng lộn xộn phía dưới, thở dài, tiện tay gọi qua một kẻ thủ hạ trên thuyền:
-Tìm người đi xem một chút, mau dỡ hàng hóa xuống thuyền, đêm nay còn có hàng hóa mới phải đưa lên thuyền nữa, cứ chậm chạp như vậy, nếu như hàng không kịp lên thuyền, coi chừng cái chân của các ngươi đó!
Cả hai cô gái này đều là thủ hạ của Đỗ Duy, người thứ nhất đó là nữ kị sĩ Roline, còn người kia là nữ bạo lực ma pháp sư Joanna. Lúc trước Đỗ Duy phái thuyền trưởng Jack Sparrow dẫn theo kẻ tâm phúc mới thu của mình là George Bush lên phương bắc tìm kiếm Tuyết Lang dong binh đoàn. Hai người không phụ sự mong đợi của mọi người, rất nhanh tìm ra Tuyết Lang dong binh đoàn, dâng lên bức thư của Đỗ Duy. Khi dong binh đoàn trương Bein Ulrich tiếp nhận thư, đang rầu rĩ: vừa mới từ rừng rậm Băng Phong mang hàng hóa đi ra. Chính lúc định nguyện ý tiếp tay tên thương nhân buôn lậu độc ác, không ngờ đem giá hạ thấp hơn so với ngày thường tận hai lần! Bein Ulrich chưa hết phiền não sự tình này, vừa hay thư của Đỗ Duy tới. Nhìn nội dung bức thư không khỏi vui mừng, lập tức quyết định đem toàn bộ hàng hóa trong tay bán hết cho Đỗ Duy.
Đồng thời, chính bản thân Bein Ulrich cũng có quan hệ rất tốt với các bằng hữu trong dong binh đoàn loại nhỏ và vừa. Mọi người thương lượng, quyết định chỉ cần Đỗ Duy ra giá tiêu chuẩn sau này có thể duy trì, như vậy con mồi của mấy nhà sau này sở hữu, đều nguyện ý bán toàn bộ cho Đỗ Duy.
Hải tặc thuyền trưởng mãn ý mà về, dù sao phương bắc cũng có cảng khẩu, chỉ cần Roline phái ba chiếc thuyền tới phương bắc lấy hàng hóa. Nhận được ba thuyền hàng, Roline trong lòng có chút gấp gáp, loại vận chuyển ma thú này dù sao cũng không hợp pháp. Còn phải đợi tiểu chủ nhân Đỗ Duy nghĩ cách lấy văn kiện hợp pháp mới được. Nhưng lúc này Đỗ Duy đã rời khỏi bình nguyên Rowling tới đế đô, cho nên Roline mới bất đắc dĩ phải tự mình tới đế đô tìm Đỗ Duy thương lượng.
Cô gái này dù sao cũng đã từng đích thân dẫn dắt một tiểu đội mạo hiểm đoàn hành tẩu nam bắc, trong lòng còn có tính toán, nàng nghĩ:
-Cờ hiệu gia tộc Rowling của Đỗ Duy, loại văn kiện này dám chắc không khó lấy được. Nếu như vậy, không bằng dứt khoát thuận đường mang theo một thuyền hàng hóa trực tiếp tới đế đô! Đến đế đô rồi, cầm theo văn kiện. Tại đế đô, loại ma hạch ma thú này cùng với da xương các loại, giá cả so với các vùng bên ngoài càng cao, đến lúc đó còn có thể thuận tay buôn bán kiếm thêm được một số lớn tiền, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Cho nên,từ phương bắc mua tổng cộng ba thuyền hàng hóa, trong đó hai thuyền xuống phía nam, một cái theo biển hướng đông tiến vào cảng khấu sông lớn Lan Thương. Sau đó theo hướng tây, tiến vào đế đô.
Nhưng da ma thú cùng đồ vật loại này đều là hoàng hóa phi pháp. Trừ phi có công văn của đế quốc trên tay, nếu không hàng hóa đều sẽ bị cấm. Để tránh tai mắt, trên mặt thuyền cố ý để một đống hàng da bình thường. Vì thương nhân bán da tại Rowling bình nguyên cùng Đỗ Duy có quan hệ tốt, cũng vừa lúc thuyền đang thuận đường đem hàng hóa vận chuyển tới đế đô. Để tiết kiệm được không ít vận phí, hơn nữa thuyền hàng sau khi đến đế đô, dỡ xuống hết hàng hóa, lúc đó là một chiếc thuyền không. Vừa lúc đi qua vùng Prescott của bình nguyên Rowling, Roline đáp ứng cho chiếc thuyền không kia quay trở lại, có thể đem thuyền cho vị ông chủ bán da này mượn để vận chuyển hàng hóa, mà chính hắn cũng phải tới đế đô mua không ít đồ. Như vậy chỉ một lần, liền có thể tiết kiệm phí vận chuyển trên đất liền. Trên dọc đường đi qua các cửa quan, đều đã có ông chủ thương nhân bán da này đối phó.
Một chiếc thuyền như vậy thật ra có tới phân nửa hàng hóa đều là thi thể ma thú phân giải thành da với xương đến từ rừng rậm Băng Phong, còn có cả một đống ma hạch, còn lại là do Roline mang theo bên thân mình.
Hai mỹ nữ bước xuống thuyền, bên cạnh hàng hóa đã sớm được ông chủ bán da phái thủ hạ tới sắp xếp. Nhưng thủy thủ trên thuyền này lúc đầu đều là hải tặc, nào đã tới đế đô bao giờ? Mặc dù nơi này vẫn còn cách đế đô ba mươi dặm, nhưng cảnh phồn hoa nơi trấn nhỏ tại cảng Encke đã làm cho mọi người hoa mắt. Không xa dưới cảng khẩu thì có quán rượu, còn có kĩ nữ ăn mặc lòe loẹt lui tới vẫy khách, làm cho một đám hải tặc thấy vậy cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lập tức nhảy xuống uống rượu chơi hoa một phen.
Roline cùng đám hải tặc từng sống lâu ngày, biết bọn chúng trời sinh tính tình thô bỉ. Bình thường mặc dù quản lý nghiêm khắc, cũng biết cách thu phục thủ hạ, có giương dây cung có nới lỏng cung. Nhìn đến lúc này, không khỏi cười mắng một câu, hạ lệnh người trên thuyền có thể luân phiên hạ thuyền tới cảng khẩu nghỉ ngơi, chỉ nghiêm lệnh cấm không cho gây chuyện.
Đám hải tặc nghe xong, mắt phóng ánh sáng xanh lục, ngàn ân vạn tạ với Roline, sau đó lấy tiền,thay đổi quần áo,lập tức không chậm trễ. Trong chốc lát bỏ chạy tới một nửa. Chỉ có những tên xui xẻo đến phiên trực ban, nhìn đồng bạn sung sướng rời đi, không khỏi chửi mắng không thôi.
-Hừ!
Nhìn một đám hải tặc bộ dáng cao hứng vô cùng, Joanna tự nhiên biết đám thủ hạ xuống thuyền tới cảng khẩu chè chén ầm ỹ, chỉ sợ không tránh được lại lén lút làm mấy việc xấu xa uống rượu chơi gái. Nghĩ tới đây trong lòng một trận căm tức, nếu như không phải nàng những ngày này cùng đám hải tặc này ở cùng một chỗ, chỉ sợ một cái “ Băng vũ phong bạo” đã sớm bắn ra. Ngay cả như thế, sắc mặt cũng không khỏi lạnh lại, thấp giọng cả giận mắng:
- Một đám đàn ông bỉ ổi!”
Roline lại sớm đã thấy qua, năm đó nàng đi nam xông bắc, nhận thức được những hán tử thô lỗ của các dong binh đoàn phần lớn cũng như thế. Nàng xem sắc mặt Joanna, cười nói:
- Tiểu thư Joanna, bây giờ chúng ta cũng tới nơi rồi. Chốc lát nữa chuẩn bị xe ngựa, chúng ta còn phải tới đế đô gặp thiếu gia Đỗ Duy nữa chứ.”
- Phi!
Trên mặt Joanna hiện ra một vẻ khác thường. Nhưng ngoài miệng lại khinh thường nói:
-Ta đi gặp cái tên ôn con đó làm gì! Hừ, cô tự mình đi là được rồi! Ta và ngô đến đế đô, thứ nhất là giúp cô hộ tống thuyền, thứ hai bản thân ta cũng có chuyện phải tới đế đô, được rồi…. Cô giúp ta nhắn một câu với cái tên ôn con kia, nói ta Joanna đáp ứng hắn một chuyện, ta đã hoàn thành! Sau này ta và hắn hai bên không ai thiếu nợ ai! Lần sau nếu như để cho ta gặp được hắn, nhất định phải làm cho hắn chịu chút đau khổ!
Nói tới đây, Joanna liếc nhìn Roline một cái nói:
-Roline, chúng ta mấy ngày nay ở chung với nhau, cô mặc dù thiên phú ma pháp không được cao, nhưng thiên phú về võ đạo không tệ, đáng tiếc ngươi từ nhỏ không có sư phụ tốt. Ta mặc dù mấy ngày nay dạy cô một chút, nhưng ta cũng tự biết, ta không làm sư phụ được, cho nên cũng không giúp được côi bao nhiêu. Người như cô tại sao lại muốn đi theo Đỗ Duy cái tên ôn con kia? Không bằng theo ta, lão sư phụ ta đương thời là một cường giả nhất đẳng, không võ thuật ma pháp không nào không tinh thông. Cô theo ta trở về, ta thỉnh cầu lão thu cô làm đồ đệ….”
Nàng còn chưa nói xong, thấy Roline vẻ mặt mỉm cười nhìn mình, không khỏi thở dài:
- Được rồi, ta biết ngươi lại muốn cự tuyệt. Nếu như vậy chúng ta đành tạm biệt vậy!
Dứt lời, Joanna liếc nhìn Roline thật sâu, thấp giọng nói:
-Ta mặc dù có muội muội, nhưng ta và nàng cho tới bây giờ tính tình vốn không cùng một kiểu, mỗi lần chứng kiến nàng tức giận. Nhưng thật ra cô làm cho ta rất thích, nếu như ta có thể có một tỷ muội như cô, nhất định sẽ tốt lắm.
Dùng sức ôm Roline một chút, Joanna đành nói lời tạm biệt. Nàng có thân phận ma pháp sư, cho tới bây giờ trời sinh cao ngạo. Muốn cái gì thì làm cái đó, cũng không thèm để ý chung quanh nhiều người như vậy nhìn, thả người bay lên, sau đó hướng tới đế đô, thân thể hóa thành một đạo gió nhẹ. Chỉ trong chốc lát liền biến mất.
Lúc này,đám người chung quanh lập tức sôi trào đứng lên, người trong đại lục Roland kính sợ nhất ma pháp sư, mắt thấy nơi này đột nhiên có ma pháp sư bay lên trời, thi triển ma pháp xa xa rời đi, không khỏi bắt đầu hô to gọi nhỏ.
Roline cau mày nhìn hướng Joanna rời đi, thấp giọng thở dài. Lúc ngẩng đầu lên, quát đám thủy thủ phía sau đang trợn mắt há mồm:
-Các ngươi chẳng lẽ chưa từng thấy ma pháp sư Joanna thi triển ma pháp hay sao! Phát ngốc ra cái gì chứ! Mau làm việc đi!
Sau đó Roline lại cùng thương nhân bán da kia phái tới vài thủ hạ dặn dò vài câu. Thương nhân bán da tại bình nguyên Rowling kia xem ra quyết định phải chú ý ôm lấy cây đại thụ Đỗ Duy này. Lần này trong những người phụ trách phái theo thuyền hàng, thì có người em hắn - một người trung niên nam bốn mươi tuổi.
Người này tên là Herban, vào nam ra bắc nửa đời. Đúng là một người khôn khéo, dọc theo đường tới bến tàu này, đều rất chu đáo trước mặt Roline. Mới rồi không đợi Roline phân phó, hắn đã tự mình được một kho hàng khá tiện nghi tại cảng Encke( bởi nơi này dựa vào cảng khẩu chính của đế đô, chung quanh cảng khẩu có rất nhiều kho hàng cho thuê giá không cao), thu xếp người đem hàng hóa trên thuyền vận chuyển vào kho hàng, lại không ngừng tìm một nhà xe, thương lượng giá cả.
Roline đối với hắn hết sức cảm kích, Herban này lại cười nói:
-Trước lúc đi anh trai ta đã phân phó qua. Tiểu thư Roline có thân phận kị sĩ tôn quí, đâu thể đích thân vất vả làm mấy việc nhỏ này, tất nhiên là phải do tôi lo rồi.
Roline cám ơn hai câu, Herban lại hỏi:
- Hàng hóa trên thuyền đều đã được chuẩn bị dỡ xuống, tiểu thư Roline ngài hôm nay tiến vào đế đô phải không? Vừa lúc tôi cũng muốn vào đế đô gặp mấy thương gia mua sắm chút ít, tôi đã phái người đi lấy xe ngựa, cũng nên lên đường thôi.
-Cùng lúc ta cũng phải tới nhà của thiếu gia chúng ta, thiếu gia hạ lệnh, hàng hóa nơi này cũng nên vận chuyển ra ngoài, không thể để lại trong nhà kho được.
Hai người đang ở trên bến cảng, đột nhiên nghe được trên sông truyền đến một trận hô hoán!
Roline quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt sông rộng rãi, đường hàng chính bị một thuyền đội hơn mười thương thuyền chiếm cứ. Hàng hóa được chất đầy trên thuyền đội. Hiển nhiên thương thuyền này không giống nhau trên mặt sông nối liền nhau hướng đi không dứt, đầu thuyền chiếc thuyền đội đầu tiên gắn một lá cờ hình nhánh cây sồi màu xanh biếc. Không người nào dám chiếm cứ đường hàng mặt sông, thậm chí những thương thuyền xung quanh nhận thấy cờ xí này, đều từ xa né tránh mở đường.
Trên thuyền đội này, không ngờ có người mang áo giáp chính qui của quân lính đế quốc, Nhìn như vậy, tất nhiên là cận vệ quân chính qui của đế đô!
-Rõ ràng là thương thuyền, cũng không có cờ của quân đội, tại sao lại có cận vệ quân của đế đô bảo vệ hàng hóa? Đường sông rộng như vậy, lại chỉ muốn một mình chiếm. Còn không cho người khác cùng bọn họ đi, khí thế bá đạo thật!
Roline cau mày.
-Tiểu thư Roline lần đầu tiên tới đế đô sao?
Herban nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:
-Cũng không nên nhiều lời! Lai lịch thuyền đội kia tuyệt không đơn giản!”
-Sao?
Herban len lén chỉ biểu tượng nhánh cây sồi trên lá cờ thuyền đội đầu tiên, thấp giọng nói:
-Thấy gì không? Đó là cờ xí của gia tộc Solomon. Đây là thương thuyền của gia tộc Solomon. Người ta dựa lưng vào quan thương hoàng thất, bên trong gia tộc có phần sinh ý của hoàng đế bệ hạ. Hằng năm vì hoàng thất buôn bán một lượng lớn kim tệ, còn hỗ trợ cho không ít sản nghiệp hoàng thất nữa! Bối cảnh như vậy, người khác cũng không thể so với được!
Herban ngưng thần nhìn trong chốc lát, nói:
- Vạch đo nước của thuyền kia rất sâu, xem ra trên thuyền chở không ít hàng hóa nặng. Sắp tới là lễ hội mùa hè, đoán chắc gia tộc Solomon vận chuyển cung phẩm từ các nơi đến cho hoàng thất.
Roline lại lắc đầu:
-Hẳn là không phải cung phẩm. Lễ hội mùa hè sắp tới, nếu như đúng là cung phẩm, chỉ sợ một tháng trước đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ mới đưa tới, đúng là quá chậm …..
Herban lại cười nói:
- Họ mang tới cái gì thì đâu có quan hệ gì với chúng ta.
Roline gật đầu, nhưnglkhông nhịn được hai mắt nhìn thuyền đội kia, nàng là võ sĩ, liếc một cái nhìn trên thuyền đội xa xa, ngoại trừ những cận vệ quân, ngay cả thủy thủ, đều là một đám người thân thể cường tráng, tinh thần sung mãn, bộ dáng mạnh mẽ. Roline trong lòng không khỏi thêm vài phần cổ quái …..
Ngồi trong xe ngựa thuê Mercedes-Benz trên đường tới đế đô lúc xế chiều, chiếc Mercedes-Benz này tự nhiên không bằng xe ngựa xa hoa của gia tộc Rowling. Đoạn đường sóc giờ đã tốt hơn, nhưng không biết xe ngựa này lúc đầu chở đồ hải sản bên trong không mà sộc lên một mùi cá ươn. Roline mấy ngày này sinh hoạt trên biển, cũng không sao cả. Herban lại không chịu được, hắn là em ruột của ông chủ. Trong nhà sản nghiệp cũng có thân phận tôn quí, bình thường được người hầu hạ, ở trong xe ngựa buồn bực một hồi, vẫn chịu đựng không nói ra.
Khi tới cửa đông ngoài đế đô, nhìn cửa đông người ngựa xếp hàng một dải, Roline thở dài:
-Tới nơi rồi, nhưng nhiều người như vậy, phải đợi đến khi nào đây.
-Như vậy coi như đã tốt rồi.
Herban che cái mũi cười khổ nói:
-Nghe nói thuế ở cửa thành đế đô mới được tăng cao….. Ôii, việc buôn bán của chúng ta, hàng hóa không thể trực tiếp chuyển đến cảng khẩu đế đô, chỉ có thể tại cảng Encke xuống thuyền. Vẫn cần xe ngựa vận chuyển một chuyến tới đế đô. Mới đầu còn hơn một lần vận phí, thuế tại cửa thành giờ lại bị nâng lên cao, chúng ta lại phải tổn thất một đống. Cứ như vậy làm ăn đúng là càng ngày càng khó làm đó.
Sau khi tiến vào đế đô, đã là lúc tối đêm, Roline thật sự không muốn lại ngồi xe ngựa, nàng có thân phận kị sĩ, sao có thể ngồi xe ngựa chứ? Không đợi đến bá tước phủ, trước hết dẫn người ở trong thành tìm mua mấy thớt ngựa. Sửa sang dung mạo một chút, dẫn theo hai bộ hạ cũ, đều là lúc trước được Đỗ Duy thu nhận. Lúc đó hai người từ mạo hiểm đội của Roline, một cung tiễn thủ, một man ngưu võ sĩ. Ba người ba ngựa, trên đường hỏi thăm, đi tới bá tước phủ.
Người hầu bá tước phủ mắt thấy có người đến, nhìn Roline ba người đều mang áo giáp quân đội riêng của Rowling gia tộc, chỉ là bộ dáng lại chưa từng thấy, không khỏi cảm thấy kì quái.
Roline nhanh chóng tiến tới, biểu lộ thân phận, là bộ hạ trực thuộc thiếu gia Đỗ Duy. Bên trong người vào thông báo một chút, chỉ chốc lát sau, Marde đi ra, lập tức dẫn theo Roline ba người đi vào.
Đỗ Duy đang trốn trong phòng một mình nghiên cứu một đống xương ma thú.
Trước đó một ngày, sau khi từ thư phòng của bá tước đại nhân quay lại. Đỗ Duy đóng cửa không ra, chỉ ở trong phòng một mình nghiên cứu các thứ linh tinh.
Hắn kiếm được không ít đồ tốt từ trong tay lão điên Arike kia. Về nhà xem lại phương pháp điều chế thay thế “Bí ngân”, kiểm tra thấy trong kho hàng của chính mình, không ngờ phát hiện đã có được hai dạng, chỉ là còn bảy tám dạng không có trong tay. Phỏng chừng nơi Arike cũng không có. Trong tay còn không có đầy đủ,đành phải nghĩ biện pháp khác.
Đỗ Duy thật ra không lo lắng về các thứ khác, chỉ cần mình có được một hạt mầm, dựa vào sự thần kì của “ thời gian trôi qua” là có thể nuôi dưỡng thành công rồi.
Đang cẩn thận nghiên cứu cách điều chế ảo diệu bên trong, Marde cũng đã thông báo tiến vào, theo sau mang theo Roline.
Đỗ Duy thu hồi đồ đạc, chốt cửa phòng lại, ra phòng khách gặp Roline.
Mấy tháng không gặp, nhìn qua thấy Roline đã trút bỏ bộ dáng hung dữ lúc đầu đối mặt, trở nên càng thành thục. Vóc người cao cao, hiện ra những đường cong mang lả lướt, bộ ngực đầy đặn càng phát ra vẻ mượt mà đầy sức sống, nhất là đôi chân dài kia làm cho Đỗ Duy ca ngợi không thôi, càng phóng ra hơi thở đầy thanh xuân.
Cuộc sống trên biển khiến cho da thịt nàng có màu tiểu mạch quyến rũ, khuôn mặt mặc dù thoáng gầy gò một chút nhưng thần thái lại tinh ranh hơn.
= Ngồi xuống đi.
Đỗ Duy vẫy tay bảo ba người ngồi xuống, lại dương dương tựa vào thành ghế, nhìn Roline mỉm cười nói:” Ngươi đã khổ cực rồi. Công lao của ngươi ta sẽ nhớ kĩ. Nói đi, tại sao lại lên đường chạy tới đế đô tìm ta?”
Roline ngồi trên cái ghế ngay bên người Đỗ Duy, thần thái ung dung đem mọi chuyện hồi báo lại một lần. Nói đến Tuyết Lang dong binh đoàn liên hợp với các dong binh đoàn khác nguyện ý đồng thời đem hàng hóa bán cho mình, cùng ý nguyện hy vọng hợp tác lâu dài.
Đỗ Duy lập tức nói:
-Nhận chứ! Tại sao không nhận, lần này không còn gì phải do dự. Chúng ta bây giờ có thuyền có người, chỉ có hàng hóa là thiếu. Đoàn trưởng Bein Ulrich là bạn tốt cùng ta trải qua kinh nghiệm sanh tử, là người ta tôn kính, hơn nữa ta từng cứu tính mệnh một trong người bọn họ, hắn là người có thể tín nhiệm.”
-Phải. Roline gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, trước đây đã nghĩ qua một phần hiệp nghị, mời ngài xem qua. Nếu như không có vấn đề, lần này tôi sẽ phái người đưa đi phương bắc. Còn có một việc…..”
Sau khi Roline nói xong, đã biết lần này mang theo một thuyền hàng hóa tới đế đô, Đỗ Duy hơi nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Đó là một vấn đề, tuy nhiên cũng không khó giải quyết, ngươi đợi hai ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.”
-Còn cả vấn đề tiền bạc nữa.
Roline cười khổ:
- Lúc đầu ngài đưa cho Jack Sparrow mang theo số tiền theo thuyền tới phương bắc không nhiều lắm. Lần này mua nhiều hàng hóa như vậy, chúng ta trong tay căn bản không có tiền mặt. Tuy nhiên Tuyết Lang dong binh đoàn rất tín nhiệm ngài, có hắn trợ giúp, chúng ta chỉ đặt lại một vạn kim tệ, đem hàng hóa trở về trước, cho nên ta lần này tới cũng là xin ngài chút kim tệ.”
Đỗ Duy lập tức gọi Marde vào, để Roline đi theo Marde lấy tiền. Suy nghĩ một chút, Đỗ Duy nói:
-Lần này sở hữu được hàng hóa, phải trả cho Bein Ulrich đoàn trưởng. Hắn là bạn tốt của ta, lần này lại nhờ ơn hắn hỗ trợ, như vậy món nhân tình này không thể không hoàn trả!”
Roline lập tức gật đầu, suy nghĩ một chút, vị nữ kị sĩ này đột nhiên nói:
-Đỗ Duy thiếu gia, lúc tôi ở cảng Encke thấy trên sông thuyền đội gia tộc Solomon …… Tuy nhiên thuyền đội kia có điều cổ quái …..
Nơi này là cảng Encke bên trong hạ du con sông lớn Lan Thương, cách đế đô chừng 30 dặm, đồng thời cũng là cảng khẩu phụ trợ trọng yếu bên ngoài đế đô.
(Chú thích: Lan Thương chính là tên của con sông….Mê kông chảy trên đất Trung Quốc)
Con sông Lan Thương đi qua đế quốc, trải qua tâm huyết của bao triều đại hoàng đế, nỗ lực của bao người, đem các con sông đông tây trên Roland lưu thông. Sau đó đả thông ra biển rộng, hình thành động mạch lớn của đế quốc, mang theo dòng máu “của trái tim đế đô”. Tạo nên trái tim “đế đô” của đế quốc mang theo dòng máu tới động mạch trọng yếu.
Tuy nhiên cùng với cuộc sống hòa bình phồn hoa mấy trăm năm, sự thịnh vượng của đế đô có một không hai trên đại lục. Mà bến tàu cảng khẩu đầu tiên của đế đô, mặc dù trải qua bao đời người mở rộng, nhưng sức chứa vẫn không cách nào thỏa mãn sức xuất nhập hàng từ lượng thuyền vội vã qua lại hằng ngày. Cho nên để giải quyết gánh nặng và phân hóa cho cảng khẩu đế đô, mấy chục năm trước, tại hạ du đế đô chừng ba mươi dặm, kiến tạo nên một cảng Encke, dùng để chia sẻ sức chứa với cảng khẩu đế đô.
Sau vài chục năm phát triển, cảng khẩu đế đô thu thuế so với nơi này cao hơn gấp hai lần. Cho nên một vài thương hội nhỏ và vừa thường nguyện ý để thuyền đội của mình dừng tại chỗ này. Mặc dù hàng hóa tới nơi phải vận chuyển tiếp trên đất bằng tới đế đô, nhưng cái tốt là ở chỗ này thuế thu có chút thoải mái hơn, cũng có thể bớt chút phí dụng từ vận chuyển trên lục địa.
Cảng Encke đông đúc này sau mấy chục năm cũng đã hình thành nên một trấn nhỏ vài vạn người, trong trấn còn tụ tập mấy nhà vận chuyển hàng hóa bằng xe ngựa tại phụ cận đế đô.
Lúc này, bên cạnh một bến tàu tại cảng Encke, một chiếc thuyền lớn neo lại ổn định. Đó là một hải thuyền tiêu chuẩn, ba cột buồm, khiến cho tốc độ hải thuyền trên biển có thể tăng lên tới rất nhanh.
Con thuyền đã hoàn toàn ổn định. Trên thuyền sớm đã nhảy xuống hai kẻ mang bộ dáng thương nhân cùng viên quan thu thuế đế quốc ngoài cầu tàu thấp giọng nói đùa trong chốc lát, sau lúc nộp thuế, lại thuận tay lấy ra một đồng kim tệ, giấu trong tay áo nhẹ nhàng nhét vào trong tay tên quan thu thuế kia. Lập tức phương mặt mày hớn hở, liền nhanh chóng kiểm tra, rồi trực tiếp kí vào văn kiện.
Phía ngòai đã sớm có một nhóm lớn đằng sau bến tàu đợi mang công nhân khuân vác thượng đẳng tới. Trong lúc nhất thời nháo nhào hò hét lớn tiếng mời gọi, mong có thể được phân công chút việc.
-Quý ông, quý ông, hãy thuê tôi đi! Thuê tô đi! Tôi đây tay tay to chân nhẹ! Nếu như ngài có hàng hóa quan trọng, tôi tuyệt đối sẽ không làm hàng hóa của ngài hư hại đâu!
-Quý ông tôn kính, hãy thuê tôi đi! Thủ hạ của tôi có hai mươi người. Mỗi người chỉ xin hai đồng! Hai đồng thôi!”
Nơi này một trận ồn ào, trên thuyền mặt khác một bên sớm đã buông xuống một tầm gỗ. Hai cô gái vóc người cao cao, sóng vai từ trên thuyền bước xuống. Hai cô gái này, một người mặc giáp nhẹ của kị sĩ, xinh đẹp như hoa, nhất là một đôi chân thon dài tươi mát, thật làm cho người ta than thở. Mặt khác người kia càng làm cho mọi người ngạc nhiên, không ngờ mặc một bộ áo choàng ma pháp màu trắng, nhưng toàn thân nguyên bổn hẳn là một áo choàng ma pháp sư đơn giản. Lại bị nàng hoàn toàn cải biến hình dáng. Một kiện áo choàng dài bị nàng chia thành hai nửa, trên người vẫn còn một kiện giáp bằng da không đáng kể. Xem chất liệu kia, cũng không biết là do loại da ma thú nào chế tạo nên, mà phía sau vẫn còn một áo choàng màu đỏ tươi. Càng làm cho người ta chú ý là, vị nữ ma pháp sư có một mái tóc màu bạc chói mắt dưới ánh mặt trời sáng láng. Chỉ là lúc đầu trên khuôn mặt hẳn là kiều mỵ động lòng người, lại mang vẻ mặt lạnh lùng, nhất là đôi mắt, làm người ta nhìn thoáng qua, không nhịn được phát lạnh trong lòng!
Một đôi nữ kị sĩ và ma pháp sư hiếm có Như vậy xuống thuyền, lập tức khiến chúng nhân chăm chăm nhìn vào. Tuy vậy nữ ma pháp sư lạnh lùng hừ một tiếng. Những người ở gần đó, thậm chí không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng thu ánh mắt trở về, không dám nhìn nữa.
-Joanna, ngươi xem. Hình như tất cả mọi người đều đang sợ ngươi đấy. Roline mỉm cười, nàng nhìn bộ dáng lộn xộn phía dưới, thở dài, tiện tay gọi qua một kẻ thủ hạ trên thuyền:
-Tìm người đi xem một chút, mau dỡ hàng hóa xuống thuyền, đêm nay còn có hàng hóa mới phải đưa lên thuyền nữa, cứ chậm chạp như vậy, nếu như hàng không kịp lên thuyền, coi chừng cái chân của các ngươi đó!
Cả hai cô gái này đều là thủ hạ của Đỗ Duy, người thứ nhất đó là nữ kị sĩ Roline, còn người kia là nữ bạo lực ma pháp sư Joanna. Lúc trước Đỗ Duy phái thuyền trưởng Jack Sparrow dẫn theo kẻ tâm phúc mới thu của mình là George Bush lên phương bắc tìm kiếm Tuyết Lang dong binh đoàn. Hai người không phụ sự mong đợi của mọi người, rất nhanh tìm ra Tuyết Lang dong binh đoàn, dâng lên bức thư của Đỗ Duy. Khi dong binh đoàn trương Bein Ulrich tiếp nhận thư, đang rầu rĩ: vừa mới từ rừng rậm Băng Phong mang hàng hóa đi ra. Chính lúc định nguyện ý tiếp tay tên thương nhân buôn lậu độc ác, không ngờ đem giá hạ thấp hơn so với ngày thường tận hai lần! Bein Ulrich chưa hết phiền não sự tình này, vừa hay thư của Đỗ Duy tới. Nhìn nội dung bức thư không khỏi vui mừng, lập tức quyết định đem toàn bộ hàng hóa trong tay bán hết cho Đỗ Duy.
Đồng thời, chính bản thân Bein Ulrich cũng có quan hệ rất tốt với các bằng hữu trong dong binh đoàn loại nhỏ và vừa. Mọi người thương lượng, quyết định chỉ cần Đỗ Duy ra giá tiêu chuẩn sau này có thể duy trì, như vậy con mồi của mấy nhà sau này sở hữu, đều nguyện ý bán toàn bộ cho Đỗ Duy.
Hải tặc thuyền trưởng mãn ý mà về, dù sao phương bắc cũng có cảng khẩu, chỉ cần Roline phái ba chiếc thuyền tới phương bắc lấy hàng hóa. Nhận được ba thuyền hàng, Roline trong lòng có chút gấp gáp, loại vận chuyển ma thú này dù sao cũng không hợp pháp. Còn phải đợi tiểu chủ nhân Đỗ Duy nghĩ cách lấy văn kiện hợp pháp mới được. Nhưng lúc này Đỗ Duy đã rời khỏi bình nguyên Rowling tới đế đô, cho nên Roline mới bất đắc dĩ phải tự mình tới đế đô tìm Đỗ Duy thương lượng.
Cô gái này dù sao cũng đã từng đích thân dẫn dắt một tiểu đội mạo hiểm đoàn hành tẩu nam bắc, trong lòng còn có tính toán, nàng nghĩ:
-Cờ hiệu gia tộc Rowling của Đỗ Duy, loại văn kiện này dám chắc không khó lấy được. Nếu như vậy, không bằng dứt khoát thuận đường mang theo một thuyền hàng hóa trực tiếp tới đế đô! Đến đế đô rồi, cầm theo văn kiện. Tại đế đô, loại ma hạch ma thú này cùng với da xương các loại, giá cả so với các vùng bên ngoài càng cao, đến lúc đó còn có thể thuận tay buôn bán kiếm thêm được một số lớn tiền, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Cho nên,từ phương bắc mua tổng cộng ba thuyền hàng hóa, trong đó hai thuyền xuống phía nam, một cái theo biển hướng đông tiến vào cảng khấu sông lớn Lan Thương. Sau đó theo hướng tây, tiến vào đế đô.
Nhưng da ma thú cùng đồ vật loại này đều là hoàng hóa phi pháp. Trừ phi có công văn của đế quốc trên tay, nếu không hàng hóa đều sẽ bị cấm. Để tránh tai mắt, trên mặt thuyền cố ý để một đống hàng da bình thường. Vì thương nhân bán da tại Rowling bình nguyên cùng Đỗ Duy có quan hệ tốt, cũng vừa lúc thuyền đang thuận đường đem hàng hóa vận chuyển tới đế đô. Để tiết kiệm được không ít vận phí, hơn nữa thuyền hàng sau khi đến đế đô, dỡ xuống hết hàng hóa, lúc đó là một chiếc thuyền không. Vừa lúc đi qua vùng Prescott của bình nguyên Rowling, Roline đáp ứng cho chiếc thuyền không kia quay trở lại, có thể đem thuyền cho vị ông chủ bán da này mượn để vận chuyển hàng hóa, mà chính hắn cũng phải tới đế đô mua không ít đồ. Như vậy chỉ một lần, liền có thể tiết kiệm phí vận chuyển trên đất liền. Trên dọc đường đi qua các cửa quan, đều đã có ông chủ thương nhân bán da này đối phó.
Một chiếc thuyền như vậy thật ra có tới phân nửa hàng hóa đều là thi thể ma thú phân giải thành da với xương đến từ rừng rậm Băng Phong, còn có cả một đống ma hạch, còn lại là do Roline mang theo bên thân mình.
Hai mỹ nữ bước xuống thuyền, bên cạnh hàng hóa đã sớm được ông chủ bán da phái thủ hạ tới sắp xếp. Nhưng thủy thủ trên thuyền này lúc đầu đều là hải tặc, nào đã tới đế đô bao giờ? Mặc dù nơi này vẫn còn cách đế đô ba mươi dặm, nhưng cảnh phồn hoa nơi trấn nhỏ tại cảng Encke đã làm cho mọi người hoa mắt. Không xa dưới cảng khẩu thì có quán rượu, còn có kĩ nữ ăn mặc lòe loẹt lui tới vẫy khách, làm cho một đám hải tặc thấy vậy cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lập tức nhảy xuống uống rượu chơi hoa một phen.
Roline cùng đám hải tặc từng sống lâu ngày, biết bọn chúng trời sinh tính tình thô bỉ. Bình thường mặc dù quản lý nghiêm khắc, cũng biết cách thu phục thủ hạ, có giương dây cung có nới lỏng cung. Nhìn đến lúc này, không khỏi cười mắng một câu, hạ lệnh người trên thuyền có thể luân phiên hạ thuyền tới cảng khẩu nghỉ ngơi, chỉ nghiêm lệnh cấm không cho gây chuyện.
Đám hải tặc nghe xong, mắt phóng ánh sáng xanh lục, ngàn ân vạn tạ với Roline, sau đó lấy tiền,thay đổi quần áo,lập tức không chậm trễ. Trong chốc lát bỏ chạy tới một nửa. Chỉ có những tên xui xẻo đến phiên trực ban, nhìn đồng bạn sung sướng rời đi, không khỏi chửi mắng không thôi.
-Hừ!
Nhìn một đám hải tặc bộ dáng cao hứng vô cùng, Joanna tự nhiên biết đám thủ hạ xuống thuyền tới cảng khẩu chè chén ầm ỹ, chỉ sợ không tránh được lại lén lút làm mấy việc xấu xa uống rượu chơi gái. Nghĩ tới đây trong lòng một trận căm tức, nếu như không phải nàng những ngày này cùng đám hải tặc này ở cùng một chỗ, chỉ sợ một cái “ Băng vũ phong bạo” đã sớm bắn ra. Ngay cả như thế, sắc mặt cũng không khỏi lạnh lại, thấp giọng cả giận mắng:
- Một đám đàn ông bỉ ổi!”
Roline lại sớm đã thấy qua, năm đó nàng đi nam xông bắc, nhận thức được những hán tử thô lỗ của các dong binh đoàn phần lớn cũng như thế. Nàng xem sắc mặt Joanna, cười nói:
- Tiểu thư Joanna, bây giờ chúng ta cũng tới nơi rồi. Chốc lát nữa chuẩn bị xe ngựa, chúng ta còn phải tới đế đô gặp thiếu gia Đỗ Duy nữa chứ.”
- Phi!
Trên mặt Joanna hiện ra một vẻ khác thường. Nhưng ngoài miệng lại khinh thường nói:
-Ta đi gặp cái tên ôn con đó làm gì! Hừ, cô tự mình đi là được rồi! Ta và ngô đến đế đô, thứ nhất là giúp cô hộ tống thuyền, thứ hai bản thân ta cũng có chuyện phải tới đế đô, được rồi…. Cô giúp ta nhắn một câu với cái tên ôn con kia, nói ta Joanna đáp ứng hắn một chuyện, ta đã hoàn thành! Sau này ta và hắn hai bên không ai thiếu nợ ai! Lần sau nếu như để cho ta gặp được hắn, nhất định phải làm cho hắn chịu chút đau khổ!
Nói tới đây, Joanna liếc nhìn Roline một cái nói:
-Roline, chúng ta mấy ngày nay ở chung với nhau, cô mặc dù thiên phú ma pháp không được cao, nhưng thiên phú về võ đạo không tệ, đáng tiếc ngươi từ nhỏ không có sư phụ tốt. Ta mặc dù mấy ngày nay dạy cô một chút, nhưng ta cũng tự biết, ta không làm sư phụ được, cho nên cũng không giúp được côi bao nhiêu. Người như cô tại sao lại muốn đi theo Đỗ Duy cái tên ôn con kia? Không bằng theo ta, lão sư phụ ta đương thời là một cường giả nhất đẳng, không võ thuật ma pháp không nào không tinh thông. Cô theo ta trở về, ta thỉnh cầu lão thu cô làm đồ đệ….”
Nàng còn chưa nói xong, thấy Roline vẻ mặt mỉm cười nhìn mình, không khỏi thở dài:
- Được rồi, ta biết ngươi lại muốn cự tuyệt. Nếu như vậy chúng ta đành tạm biệt vậy!
Dứt lời, Joanna liếc nhìn Roline thật sâu, thấp giọng nói:
-Ta mặc dù có muội muội, nhưng ta và nàng cho tới bây giờ tính tình vốn không cùng một kiểu, mỗi lần chứng kiến nàng tức giận. Nhưng thật ra cô làm cho ta rất thích, nếu như ta có thể có một tỷ muội như cô, nhất định sẽ tốt lắm.
Dùng sức ôm Roline một chút, Joanna đành nói lời tạm biệt. Nàng có thân phận ma pháp sư, cho tới bây giờ trời sinh cao ngạo. Muốn cái gì thì làm cái đó, cũng không thèm để ý chung quanh nhiều người như vậy nhìn, thả người bay lên, sau đó hướng tới đế đô, thân thể hóa thành một đạo gió nhẹ. Chỉ trong chốc lát liền biến mất.
Lúc này,đám người chung quanh lập tức sôi trào đứng lên, người trong đại lục Roland kính sợ nhất ma pháp sư, mắt thấy nơi này đột nhiên có ma pháp sư bay lên trời, thi triển ma pháp xa xa rời đi, không khỏi bắt đầu hô to gọi nhỏ.
Roline cau mày nhìn hướng Joanna rời đi, thấp giọng thở dài. Lúc ngẩng đầu lên, quát đám thủy thủ phía sau đang trợn mắt há mồm:
-Các ngươi chẳng lẽ chưa từng thấy ma pháp sư Joanna thi triển ma pháp hay sao! Phát ngốc ra cái gì chứ! Mau làm việc đi!
Sau đó Roline lại cùng thương nhân bán da kia phái tới vài thủ hạ dặn dò vài câu. Thương nhân bán da tại bình nguyên Rowling kia xem ra quyết định phải chú ý ôm lấy cây đại thụ Đỗ Duy này. Lần này trong những người phụ trách phái theo thuyền hàng, thì có người em hắn - một người trung niên nam bốn mươi tuổi.
Người này tên là Herban, vào nam ra bắc nửa đời. Đúng là một người khôn khéo, dọc theo đường tới bến tàu này, đều rất chu đáo trước mặt Roline. Mới rồi không đợi Roline phân phó, hắn đã tự mình được một kho hàng khá tiện nghi tại cảng Encke( bởi nơi này dựa vào cảng khẩu chính của đế đô, chung quanh cảng khẩu có rất nhiều kho hàng cho thuê giá không cao), thu xếp người đem hàng hóa trên thuyền vận chuyển vào kho hàng, lại không ngừng tìm một nhà xe, thương lượng giá cả.
Roline đối với hắn hết sức cảm kích, Herban này lại cười nói:
-Trước lúc đi anh trai ta đã phân phó qua. Tiểu thư Roline có thân phận kị sĩ tôn quí, đâu thể đích thân vất vả làm mấy việc nhỏ này, tất nhiên là phải do tôi lo rồi.
Roline cám ơn hai câu, Herban lại hỏi:
- Hàng hóa trên thuyền đều đã được chuẩn bị dỡ xuống, tiểu thư Roline ngài hôm nay tiến vào đế đô phải không? Vừa lúc tôi cũng muốn vào đế đô gặp mấy thương gia mua sắm chút ít, tôi đã phái người đi lấy xe ngựa, cũng nên lên đường thôi.
-Cùng lúc ta cũng phải tới nhà của thiếu gia chúng ta, thiếu gia hạ lệnh, hàng hóa nơi này cũng nên vận chuyển ra ngoài, không thể để lại trong nhà kho được.
Hai người đang ở trên bến cảng, đột nhiên nghe được trên sông truyền đến một trận hô hoán!
Roline quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt sông rộng rãi, đường hàng chính bị một thuyền đội hơn mười thương thuyền chiếm cứ. Hàng hóa được chất đầy trên thuyền đội. Hiển nhiên thương thuyền này không giống nhau trên mặt sông nối liền nhau hướng đi không dứt, đầu thuyền chiếc thuyền đội đầu tiên gắn một lá cờ hình nhánh cây sồi màu xanh biếc. Không người nào dám chiếm cứ đường hàng mặt sông, thậm chí những thương thuyền xung quanh nhận thấy cờ xí này, đều từ xa né tránh mở đường.
Trên thuyền đội này, không ngờ có người mang áo giáp chính qui của quân lính đế quốc, Nhìn như vậy, tất nhiên là cận vệ quân chính qui của đế đô!
-Rõ ràng là thương thuyền, cũng không có cờ của quân đội, tại sao lại có cận vệ quân của đế đô bảo vệ hàng hóa? Đường sông rộng như vậy, lại chỉ muốn một mình chiếm. Còn không cho người khác cùng bọn họ đi, khí thế bá đạo thật!
Roline cau mày.
-Tiểu thư Roline lần đầu tiên tới đế đô sao?
Herban nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:
-Cũng không nên nhiều lời! Lai lịch thuyền đội kia tuyệt không đơn giản!”
-Sao?
Herban len lén chỉ biểu tượng nhánh cây sồi trên lá cờ thuyền đội đầu tiên, thấp giọng nói:
-Thấy gì không? Đó là cờ xí của gia tộc Solomon. Đây là thương thuyền của gia tộc Solomon. Người ta dựa lưng vào quan thương hoàng thất, bên trong gia tộc có phần sinh ý của hoàng đế bệ hạ. Hằng năm vì hoàng thất buôn bán một lượng lớn kim tệ, còn hỗ trợ cho không ít sản nghiệp hoàng thất nữa! Bối cảnh như vậy, người khác cũng không thể so với được!
Herban ngưng thần nhìn trong chốc lát, nói:
- Vạch đo nước của thuyền kia rất sâu, xem ra trên thuyền chở không ít hàng hóa nặng. Sắp tới là lễ hội mùa hè, đoán chắc gia tộc Solomon vận chuyển cung phẩm từ các nơi đến cho hoàng thất.
Roline lại lắc đầu:
-Hẳn là không phải cung phẩm. Lễ hội mùa hè sắp tới, nếu như đúng là cung phẩm, chỉ sợ một tháng trước đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ mới đưa tới, đúng là quá chậm …..
Herban lại cười nói:
- Họ mang tới cái gì thì đâu có quan hệ gì với chúng ta.
Roline gật đầu, nhưnglkhông nhịn được hai mắt nhìn thuyền đội kia, nàng là võ sĩ, liếc một cái nhìn trên thuyền đội xa xa, ngoại trừ những cận vệ quân, ngay cả thủy thủ, đều là một đám người thân thể cường tráng, tinh thần sung mãn, bộ dáng mạnh mẽ. Roline trong lòng không khỏi thêm vài phần cổ quái …..
Ngồi trong xe ngựa thuê Mercedes-Benz trên đường tới đế đô lúc xế chiều, chiếc Mercedes-Benz này tự nhiên không bằng xe ngựa xa hoa của gia tộc Rowling. Đoạn đường sóc giờ đã tốt hơn, nhưng không biết xe ngựa này lúc đầu chở đồ hải sản bên trong không mà sộc lên một mùi cá ươn. Roline mấy ngày này sinh hoạt trên biển, cũng không sao cả. Herban lại không chịu được, hắn là em ruột của ông chủ. Trong nhà sản nghiệp cũng có thân phận tôn quí, bình thường được người hầu hạ, ở trong xe ngựa buồn bực một hồi, vẫn chịu đựng không nói ra.
Khi tới cửa đông ngoài đế đô, nhìn cửa đông người ngựa xếp hàng một dải, Roline thở dài:
-Tới nơi rồi, nhưng nhiều người như vậy, phải đợi đến khi nào đây.
-Như vậy coi như đã tốt rồi.
Herban che cái mũi cười khổ nói:
-Nghe nói thuế ở cửa thành đế đô mới được tăng cao….. Ôii, việc buôn bán của chúng ta, hàng hóa không thể trực tiếp chuyển đến cảng khẩu đế đô, chỉ có thể tại cảng Encke xuống thuyền. Vẫn cần xe ngựa vận chuyển một chuyến tới đế đô. Mới đầu còn hơn một lần vận phí, thuế tại cửa thành giờ lại bị nâng lên cao, chúng ta lại phải tổn thất một đống. Cứ như vậy làm ăn đúng là càng ngày càng khó làm đó.
Sau khi tiến vào đế đô, đã là lúc tối đêm, Roline thật sự không muốn lại ngồi xe ngựa, nàng có thân phận kị sĩ, sao có thể ngồi xe ngựa chứ? Không đợi đến bá tước phủ, trước hết dẫn người ở trong thành tìm mua mấy thớt ngựa. Sửa sang dung mạo một chút, dẫn theo hai bộ hạ cũ, đều là lúc trước được Đỗ Duy thu nhận. Lúc đó hai người từ mạo hiểm đội của Roline, một cung tiễn thủ, một man ngưu võ sĩ. Ba người ba ngựa, trên đường hỏi thăm, đi tới bá tước phủ.
Người hầu bá tước phủ mắt thấy có người đến, nhìn Roline ba người đều mang áo giáp quân đội riêng của Rowling gia tộc, chỉ là bộ dáng lại chưa từng thấy, không khỏi cảm thấy kì quái.
Roline nhanh chóng tiến tới, biểu lộ thân phận, là bộ hạ trực thuộc thiếu gia Đỗ Duy. Bên trong người vào thông báo một chút, chỉ chốc lát sau, Marde đi ra, lập tức dẫn theo Roline ba người đi vào.
Đỗ Duy đang trốn trong phòng một mình nghiên cứu một đống xương ma thú.
Trước đó một ngày, sau khi từ thư phòng của bá tước đại nhân quay lại. Đỗ Duy đóng cửa không ra, chỉ ở trong phòng một mình nghiên cứu các thứ linh tinh.
Hắn kiếm được không ít đồ tốt từ trong tay lão điên Arike kia. Về nhà xem lại phương pháp điều chế thay thế “Bí ngân”, kiểm tra thấy trong kho hàng của chính mình, không ngờ phát hiện đã có được hai dạng, chỉ là còn bảy tám dạng không có trong tay. Phỏng chừng nơi Arike cũng không có. Trong tay còn không có đầy đủ,đành phải nghĩ biện pháp khác.
Đỗ Duy thật ra không lo lắng về các thứ khác, chỉ cần mình có được một hạt mầm, dựa vào sự thần kì của “ thời gian trôi qua” là có thể nuôi dưỡng thành công rồi.
Đang cẩn thận nghiên cứu cách điều chế ảo diệu bên trong, Marde cũng đã thông báo tiến vào, theo sau mang theo Roline.
Đỗ Duy thu hồi đồ đạc, chốt cửa phòng lại, ra phòng khách gặp Roline.
Mấy tháng không gặp, nhìn qua thấy Roline đã trút bỏ bộ dáng hung dữ lúc đầu đối mặt, trở nên càng thành thục. Vóc người cao cao, hiện ra những đường cong mang lả lướt, bộ ngực đầy đặn càng phát ra vẻ mượt mà đầy sức sống, nhất là đôi chân dài kia làm cho Đỗ Duy ca ngợi không thôi, càng phóng ra hơi thở đầy thanh xuân.
Cuộc sống trên biển khiến cho da thịt nàng có màu tiểu mạch quyến rũ, khuôn mặt mặc dù thoáng gầy gò một chút nhưng thần thái lại tinh ranh hơn.
= Ngồi xuống đi.
Đỗ Duy vẫy tay bảo ba người ngồi xuống, lại dương dương tựa vào thành ghế, nhìn Roline mỉm cười nói:” Ngươi đã khổ cực rồi. Công lao của ngươi ta sẽ nhớ kĩ. Nói đi, tại sao lại lên đường chạy tới đế đô tìm ta?”
Roline ngồi trên cái ghế ngay bên người Đỗ Duy, thần thái ung dung đem mọi chuyện hồi báo lại một lần. Nói đến Tuyết Lang dong binh đoàn liên hợp với các dong binh đoàn khác nguyện ý đồng thời đem hàng hóa bán cho mình, cùng ý nguyện hy vọng hợp tác lâu dài.
Đỗ Duy lập tức nói:
-Nhận chứ! Tại sao không nhận, lần này không còn gì phải do dự. Chúng ta bây giờ có thuyền có người, chỉ có hàng hóa là thiếu. Đoàn trưởng Bein Ulrich là bạn tốt cùng ta trải qua kinh nghiệm sanh tử, là người ta tôn kính, hơn nữa ta từng cứu tính mệnh một trong người bọn họ, hắn là người có thể tín nhiệm.”
-Phải. Roline gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, trước đây đã nghĩ qua một phần hiệp nghị, mời ngài xem qua. Nếu như không có vấn đề, lần này tôi sẽ phái người đưa đi phương bắc. Còn có một việc…..”
Sau khi Roline nói xong, đã biết lần này mang theo một thuyền hàng hóa tới đế đô, Đỗ Duy hơi nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Đó là một vấn đề, tuy nhiên cũng không khó giải quyết, ngươi đợi hai ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.”
-Còn cả vấn đề tiền bạc nữa.
Roline cười khổ:
- Lúc đầu ngài đưa cho Jack Sparrow mang theo số tiền theo thuyền tới phương bắc không nhiều lắm. Lần này mua nhiều hàng hóa như vậy, chúng ta trong tay căn bản không có tiền mặt. Tuy nhiên Tuyết Lang dong binh đoàn rất tín nhiệm ngài, có hắn trợ giúp, chúng ta chỉ đặt lại một vạn kim tệ, đem hàng hóa trở về trước, cho nên ta lần này tới cũng là xin ngài chút kim tệ.”
Đỗ Duy lập tức gọi Marde vào, để Roline đi theo Marde lấy tiền. Suy nghĩ một chút, Đỗ Duy nói:
-Lần này sở hữu được hàng hóa, phải trả cho Bein Ulrich đoàn trưởng. Hắn là bạn tốt của ta, lần này lại nhờ ơn hắn hỗ trợ, như vậy món nhân tình này không thể không hoàn trả!”
Roline lập tức gật đầu, suy nghĩ một chút, vị nữ kị sĩ này đột nhiên nói:
-Đỗ Duy thiếu gia, lúc tôi ở cảng Encke thấy trên sông thuyền đội gia tộc Solomon …… Tuy nhiên thuyền đội kia có điều cổ quái …..
Bình luận facebook