• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ác Ma Pháp Tắc (2 Viewers)

  • Chương 161

Roland đế quốc lịch, ngày tế điển mùa hạ thứ chín trăm sáu mươi năm, đế đô đại loạn, trường binh biến hoàng thành của đại hoàng tử Evan Augustine, hơn vạn phản quân vây quanh hoàng cung. Hoàng tử Thần Augustine nhờ vào binh lính, mượn chi viện của thần điện, chỉ huy ngự lâm quân còn sót phấn khởi chống lại. Cuộc hỗn chiến ấy, hoàng tử Thần đứng dưới cửa cung, dùng thần khí “ngọn thương của Longkinus*”, mấy ngàn kỵ sĩ không phân biệt địch ta quỳ dưới chân hoàng thành. Quân tâm của phản quân tan rã.


Đại hoàng tử hô to:


-Ta bại không do việc chiến đấu, thật sự thiên mệnh không thuộc về ta. Lại chỉ Hoàng tử Thần nói: - Xin nguyện chết dưới cờ táng!


Dứt lời, rút kiếm tự vẫn trên ngựa, bộ hạ thương khóc thảm thiết, hơn mười người tự sát, số còn lại đầu hàng.


Cuối cùng, số phản loạn còn lại. Có hầu tước Solomon sau đó đầu hàng, bá tước Raymond của Rowling gia tộc sau lúc chiến đấu bị bắt, số người còn lại đều chịu trói. Quân lính bảo vệ của vua tiêu diệt phản quân. Chém đầu hơn bốn ngàn, bắt sống hơn sáu ngàn, loạn đế đô, ba ngày mới yên bình.


----


Đó là do sách sử chính quyền đế quốc năm ấy ghi lại về trường chính biến. Trong toàn bộ văn tự, cũng không có đề cập tới đứa con trai lớn của Rowling gia tộc Đỗ Duy này, thậm chí một chữ cũng không đề cập tới. Một nhân vật trong trường chính biến gây ra tác dụng vi diệu, nhưng luôn luôn dưới sự thụ ý của chính quyền, quan viết sử không thể không cải biến lịch sử, khi hành văn phải giấu đi.


Từng thùng từng thùng nước được tưới xuống. Sau khi mấy ngàn người bận rộn. Vết máu dưới sân rộng trung tâm hoàng thành đã được rửa sạch sẽ, những binh lính vẻ mặt nghiêm túc kia bước đi qua lại, đều mặc chế phục của quân lính đồn trú trị an. Thần sắc nghiêm túc, như gặp phải đại địch.


Trong thành đại loạn ba ngày, ngày đó sau khi hoàng tử Thần bất ngờ xuất ra thương Longkinus, Đỗ Duy nhìn ra được, bản thân Đại hoàng tử cũng nhìn ra được mình chỉ có bại không thể thắng.


Những kị sĩ này quỳ lạy tại chỗ, giống như một mũi kim nhọn, dễ dàng xuyên phá sự tin tưởng trong lòng của Đại hoàng tử. Nhìn đám kỵ sĩ dày đặc quỳ gối trong sân, vị Đại hoàng tử này đột nhiên làm ra một quyết định chính xác cuối cùng trong toàn bộ cuộc đời.


Tiếp tục chiến đấu sao? Nhìn những kỵ sĩ quỳ gối trong sân kia, lòng Đại hoàng tử lạnh như băng. Tay run rẩy giơ trường kiếm lên, sau đó không ngờ quay đầu lại nhìn Raymond bá tước một cái.


-Raymond, chúng ta thua rồi.


Dứt lời, vị hoàng tử này đột nhiên ưỡn ngực, lớn tiếng nói:


-Ta là người hoàng tộc, thà chết không hàng!


Sau đó trường kiếm chỉ joàng tử Thần phía xa xa, lớn tiếng quát:


- Cũng không phải ta không bằng ngươi, chỉ là mệnh trời không thuộc về ta …… Ngươi! Vận khí tốt hơn ta mà thôi!


Nói xong, trường kiếm chém ngang một đường, trên cổ nhẹ nhàng hiện ra một đường viền, một đường máu tươi phun ra, thân thể đã mềm nhũn rơi xuống ngựa.


Bá tước Raymond ở gần trong gang tấc thấy rõ ràng, nhưng cũng không ra tay ngăn cản. Bởi vì lão bá tước này cũng hiểu rõ ràng, đại thế đã mất.


Sau trường đại loạn, quân tâm của phản quân đã loạn, hoàng tử Thần nhân cơ hội hạ lệnh cho quân đồn trú xông lên chém giết, cửa hoàng cung mở rộng, số ngự lâm quân còn lại cũng nhân cơ hội xông ra chém giết.


Hầu tước Solomon đầu hàng, bá tước Raymond dưới sự thề chết bảo vệ của Alfa, lúc đầu chuẩn bị mở một đường máu rời đi, tuy nhiên vị bá tước của Rowling gia tộc này trong phút cuối cùng lại từ bỏ.


Hắn đẩy hộ vệ trưởng Alfa toàn thân nhiễm máu một cái, sau đó ném trường kiếm xuống, trên mặt đầy vẻ cao ngạo. Lúc này bá tước Raymond, biểu hiện hoàn toàn khí phái chân chính của một quý tộc.


“ Người trong gia tộc Rowling, há có thể chạy trốn như chó nhà có tang!”


Nói xong. Vị quý tộc tướng quân này nhìn quân đồn trú trước mặt lao tới, ngang nhiên mà đứng, rất nhanh đã bị bắt giữ. Dây thừng trên thân, hắn mang vẻ cười lạnh, miệng không nói, nhưng lại thoáng nhìn trên hoàng thành phía xa. Nới đó một thân hình màu đen, đúng là con trai mình Đỗ Duy. Trong ánh mắt bá tước đại nhân mang theo một tia thâm ý, thậm chí như hiện lên một tia mỉm cười phức tạp, lập tức hắn nhìn thoáng qua hướng Đại hoàng tử mới rồi ngã xuống, thở dài:


- Nhóc con không đủ tuổi dùng mưu.


Mà hỗn loạn của chính biến, cũng theo việc bắt giữ bá tước Raymond, mà đại cục đã định.


-Kỳ thật hắn không cần phải tự sát.


Đỗ Duy nhìn thi thể của Đại hoàng tử.


Dưới chân, trên thi thể Đại hoàng tử là một mặt cờ hoa kinh cức, đó là truyền thống của hoàng thất Rowling đế quốc. Bất kể thế nào, cũng bất kể khi còn sống phạm tội gì, mong trên thân lá cờ hoa kinh cức mà chôn cất, đây là “Kỳ táng” của hoàng thất.


Coi như là phản nghịch, nhưng một ngày còn chưa chính thức tuyên phán tội danh của hắn, lá cờ hoa kinh cức trên người hắn không thể hạ xuống.


Vết máu trên thi thể thẩm thấu lá cờ hoa bụi gai, đồ án trên lá cờ hoa kinh cức phảng phất mang theo từng điểm máu tươi đỏ sẫm.


Hoàng tử Thần đứng bên cạnh Đỗ Duy, vẻ mặt hắn tựa hồ nhìn không thấu trong lòng đang suy nghĩ gì, nhưng khi nghe xong những lời này của Đỗ Duy, hoàng tử Thần mới nghiêng mặt qua nhìn Đỗ Duy một cái:


-Hả? Ngài nói gì cơ?


-Ta nói, kỳ thật hắn không nên tự sát.


Đỗ Duy cười khổ nói:


-Đáng tiếc, hắn không hiểu tinh thần kỵ sĩ….. Nhìn thấy nhiều người như vậy quay về ngọn thương của kỵ sĩ trong tay ngài quỳ xuống, hắn đã tự khiến mình sợ vỡ mật.


Dừng một chút, Đỗ Duy tiếp tục nói:


-Kỵ sĩ chú trọng nhất là trung thành, thánh thương trong tay ngươi mặc dù đúng là thánh khí, nhưng những kỵ sĩ này quỳ xuống, cũng không có nghĩa là đầu hàng hoặc phản bội Đại hoàng tử. Mà hoàn toàn trái ngược, ngươi xuất ra thánh thương, những kỵ sĩ này bị tinh thần kỵ sĩ khích lệ, ngược lại, lại càng thêm thề thuần phục Đại hoàng tử ….. Đến lúc đó đại chiến, hắn mặc dù đã vào thế bị bao vây, nhưng ít nhiều còn có ba phần thắng. Chỉ là rất đáng tiếc…… Hắn thấy thủ hạ hướng ngài quỳ xuống, lại không rõ bọn họ chỉ quỳ trước thương, mà không phải ngài. Hắn tưởng rằng đại thế đã mất, lúc này mới từ bỏ.


Đỗ Duy nhìn Đại hoàng tử thật sâu:


-Ta thật sự bắt đầu có chút không hiểu ….. Tại sao trong đầu ngài lại tính toán đế việc này được? Ngài sớm đã tính được, đưa thánh thương ra, làm cho kỵ sĩ quỳ xuống, dọa cho Đại hoàng tử từ bỏ.


Hoàng tử Thần mỉm cười, nói tránh:


-Chuyện tới trước mắt, ai cũng không thể nói thực sự tuyệt đối nắm chắc. Tuy nhiên tính cách anh trai ta thế nào, ta đương nhiên trong lòng hiểu rõ hơn một chút.


Đỗ Duy im lặng, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói:


- Lúc trước ngài đưa thần điện xuống nước, sau đó là ma pháp công hội, sau đó lại xuất ra thánh thương Longkinus, trong tay ngài nhiều con bài như vậy. Sau tay kiện này tiếp theo kiện kia, ta hiện giờ nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm giác được tính huống ngày đó, vô luận như thế nào, thực lực của ngài đều hơn xa Đại hoàng tử. Nhưng nếu đã như vậy, tại sao ngài không phát động ngăn cản trước khi hắn đảo chính?


Đỗ Duy vừa nói, ánh mắt như điện, gắt gao nhìn hoàng tử Thần. Hoàng tử Thần thần sắc ung dung, nhìn lại Đỗ Duy một cái thật sâu, sau đó bỏ lại một câu, xoay người chậm rãi rời đi:


-Ngài đã đóan ra được rồi thì có cần phải hỏi ta nữa không?


Đỗ Duy đứng nguyên, kinh ngạc không nói gì, nhìn bóng lưng Hoàng tử Thần, chỉ cảm thấy bình sinh gặp người, vô luận là cha mình cũng tốt, mà cái gì cường giả đại lục cũng được, lại không có tâm cơ một ai có thể so sánh với vị hoàng tử Thần thâm trầm này!


Hắn thở dài. Thấp giọng tự nói:


-Ngươi không ngăn cản hắn, cố ý để hắn tạo ra chính biến. Chính là để cho hắn nhảy ra, hắn không nhảy ra, ngươi như thế nào có thể quang minh chính đại diệt trừ hắn. Không diệt trừ hắn, ngươi như thế nào lại có thể danh chính ngôn thuận cầm quyền …..


Lời này thấp giọng lầm bầm nói ra, tự Đỗ Duy cười khổ một cái:


-Xem ra, ta hình như không có hy vọng làm chính trị rồi.


Hoàng tử Thần phía trước đi vài bước, dừng bước lại, nhìn Đỗ Duy, cười nói ôn hòa:


Ngươi không đi theo sao?


Đỗ Duy cười cười, hai người nhìn thoáng nhau, trong lúc nhất thời đều có tâm tư. Đỗ Duy nhấc chân bước tới.


Trong hoàng cung, ngự lâm quân sớm đã đổi lại trang bị hoa lệ của ngày lễ khánh điển kia. Toàn bộ vũ trang, áo giáp, khiên chắn,trường kiếm, búa, thương, ngự lâm quân từng đội từng đội trong hoàng cung vội vã qua lại. Những người hầu cung đình này đều tạm thời bị quản thúc. Hoàng tử Thần trong lòng cực kỳ có chủ ý, một mặt dẫn Đỗ Duy theo, một mặt không ngừng phát ra từng mệnh lệnh với bộ hạ phía sau.


Đỗ Duy biết. Lúc này bên ngoài quân đồn trú hẳn là đã bắt đầu tiếp quản bảo vệ thành.


Theo Hoàng tử Thần đi một hồi, phía trước là một đội võ sĩ giáp vàng phòng thủ trước tòa cung điện cao lớn, hoàng tử Thần cùng Đỗ Duy đi tới trước cung điện, dừng bước:


-Ta muốn gặp cha ta.


Thủ lĩnh đội võ sĩ giáp vàng nọ cuống quít thi lễ:


-Điện hạ. Bệ hạ đã đợi ngài rất lâu, ngài phân phó nếu ngài đến, xin mời lập tức đi vào.


Hoàng tử Thần mỉm cười nhìn Đỗ Duy:


-Đi thôi.


Võ sĩ giáp vàng kia tiến lên một bước ngăn trở, trên mặt lộ vẻ khó khăn:


-Cái này…..hình như bệ hạ chỉ triệu một mình ngài đi vào.


Hoàng tử Thần sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm võ sĩ giáp vàng này. Nguyên lúc đầu sắc mặt của hắn ôn hòa, đột nhiên hiện ra một tia uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng đâm tới. Vị võ sĩ này không tự chủ được thối lui từng bước, vội vàng cúi đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt của hoàng tử Thần.


Hoàng tử Thần thu hồi ánh mắt, thậm chí không nói lời nào, chỉ là một tay kéo Đỗ Duy lại, sau đó cũng không thèm nhìn tới võ sĩ giáp vàng trước mặt này, bước vào trong cung điện.


Võ sĩ giáp vàng này đầu đầy mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn hoàng tử Thần trái lệnh bệ hạ dẫn người tiếp nhập cung điện, nhưng nào dám ngăn cản?


Ngăn ư?


Hắn là cận vệ quân của hoàng đế trong ngự lâm quân, nhưng cũng biết chuyện hôm nay, chỉ sợ ……… Hoàng cung này sẽ liền thay đổi chủ nhân. Vị hoàng tử Thần này, bây giờ còn là “điện hạ”, nhưng chỉ sợ rằng bây giờ vào gặp hoàng đế, sau khi đi ra, liền biến thành “bệ hạ”!


Nếu như vậy, ta hà tất phải trái ý hắn sao?


Những người khác, cí ai không rõ đạo lý này? Cũng đều lui ra phía sau nhường đường. Hoàng tử Thần mang theo Đỗ Duy tiến vào cung điện, phía sau hắn thống soái của võ sĩ cung đình cũng đã chạy tới bên cạnh, lập tức thay thế kim giáp võ sĩ này, tiếp tục trông coi việc phòng thủ bên ngoài cung điện. Kim giáp võ sĩ này cũng không dám kháng cự, chỉ có thể thành thật đi theo một bên.


Bên trong cung điện thật rộng lớn, bốn phía cột trụ cao lớn toàn bộ được nạm vàng trên vách. Chỉ là từng tòa từng tòa kia đầy những giá nến cao, nhưng không một chút ánh sáng, khiến cho ban đầu cung điện vách vàng rực rỡ trở nên nặng nề như tử khí.


Khí tức phú quý của vách vàng tường ngọc kia, xa xa đã thấy được, nhưng lại mang tới một cỗ áp lực. Đỗ Duy chỉ hít một hơi thật sâu, lại giống như ngửi thấy một cỗ khí tức hủ bại làm cho bản thân thấy khó chịu.


Ừ, tác dụng tâm lý, đó đều là tác dụng tâm lý. Đỗ Duy cẩn thận nhắc nhở chính mình, vẻ mặt không chút thay đổi đi theo phía sau hoàng tử Thần.


Vừa tới phía trước, đã có nội thị vẻ mặt tràn đầy khiếp ý vội vàng đẩy một cánh cửa ra, vén lên rèm cửa phía bên trong, trong phòng này của cung điện, ở giữa hé ra một cái giường lớn hình lập phương. Bốn cái chân giường hình cột đâm thẳng lên trần, phía trên điêu khắc hoa văn tinh xảo dày đặc, bên trong từng lớp từng lớp rèm che màu trắng của ánh trăng. Trên giường mơ hồ nhìn thấy lão hoàng đế Augustine VI nửa nằm bên trong, hơi thở dồn dập nặng nề giống như ống bễ.


(nội thị: người hầu phục vụ trong cung)


-Thần. Con đã đến rồi……


Một tiếng gọi khẽ, theo sau là một trận ho khan dồn dập, lão hoàng đế tựa hồ gắng gượng ngồi dậy, dùng sức phất tay, bên cạnh một nội thị run rẩy sợ hãi vén rèm lên, rồi vội vã đi ra ngoài.


-Cha.


Hoàng tử Thần quỳ đầu gối xuống, cúi đầu không nhìn lão hoàng đế:


-Anh trai đã chết rồi.


-Con…… làm rất tốt.


Sắc mặt lão hoàng đế xám vàng. Đó là một loại sắc mặt tràn ngập mùi già héo. Trong ánh mắt hắn cũng không đến một tia tinh thần, tràn đầy vẻ đục ngầu già yếu, tựa hồ ngay cả mi mắt cũng khó có thể mở.


Chỉ là, sau khi cha con hai người nói chuyện với nhau đơn giản như vậy, lại giống như ăn ý, đều ngậm miệng không nói.


Trong khoảng thời gian rất lâu, trong phòng chỉ có thanh âm lão hoàng đế thở dốc như ống bễ.


Đỗ Duy lẳng lặng theo hoàng tử Thần quỳ gối ở phía sau. Hắn lặng lẽ ngẩng đầu lên đánh giá lão hoàng đế, vị đã từng là chủ nhân oai hùng của đại lục này, giờ đây đã hoàn toàn là một lão già cố kéo hơi tàn, áo bào trên người xiêu xiêu vẹo vẹo, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây, sắc mặt như tro tàn, lại không có một chút thần thái của đế vương, trọng yếu nhất chính là, vẻ đục ngầu trong ánh mắt hắn……


Ồ? Kia rõ ràng là cảnh giác!


Không sai. Lão hoàng đế nhìn đứa con trước mặt, nhìn hoàng tử Thần. Trong mắt hắn lại không có sự vui sướng khi dập tắt được chính biến mà tràn đầy vẻ cảnh giác và đề phòng.


Thời gian đọng lại như đã chết. Hoàng đế cùng hoàng tử hai người tựa hồ đều như trong khảo nghiệm tính kiên nhẫn của đối phương. Đỗ Duy đột nhiên giật mình, hắn rõ ràng nhìn thấy dưới áo bào xiêu vẹo của hoàng đế một bước, mơ hồ lộ ra một cái chuôi kiếm, bàn tay khô gầy kia, như đang dùng toàn lực nắm lấy chuôi kiếm.


Cuối cùng, lúc lâu lúc lâu sau. Lão hoàng đế đột nhiên thở dài, thanh âm hắn mang theo một tia phức tạp, một tia cay đắng:


-Ngươi tới mời ta thoái vị hả.


Hoàng tử Thần không đáp.


Trên mặt lão hoàng đế đột nhiên hiện lên một tia bệnh thái đỏ ửng, hắn cố sức ngồi dậy, một tay vẫn đè lên chuôi kiếm trong lòng, cẩn thận nhìn con trai mình, chậm rãi nói:


-Chuyện lần này, là ngươi một tay dập tắt, bây giờ trong vòng đế đô hết thảy đều do ngươi nắm giữ. Ngươi tuổi trẻ dũng cảm, tâm tư cẩn mật, hành sự thâm tàng bất lộ, trời lại sinh tính kiên nhẫn…… Có thể bước tới được ngày hôm nay, hơn phân nửa đều là công lao của chính ngươi. Hơn nữa, dựa theo tình huống bây giờ mà nói, ta tựa hồ đang hẳn là sẽ tuyên bố thoái vị, truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi, đúng không?


Hoàng tử Thần vẫn không đáp.


Đỗ Duy thầm thở dài – đế gia không có tình thân!


Lão hoàng đế này mặc dù đúng là thích đứa con trai này, hơn nữa vẫn có khuynh hướng đem tiểu hoàng đế làm người thừa kế. Nhưng ….nhưng có một điều kiện tiên quyết.


Ta truyền ngôi cho ngươi, phải đợi lúc ta nguyện ý!


Đối mặt với ngôi vị hoàng đế, có ai nguyện ý nhường đi? Ý lão hoàng đế ban đầu, chỉ sợ còn muốn giữ vị trí chỗ ngồi của hoàng đế này vài năm, vẫn ngồi vị trí này cho đến chết. Nhượng lại ư! Không ai nguyện ý trơ mắt đem quyền lực trong tay cho đi.


Cho dù là con của chính mình! Cho dù là người thừa kế chính mình lập ra!


Ngươi muốn kế thừa, phải đợi ta chết mới được!


Lúc này, Đỗ Duy rõ ràng đã nắm chắc tâm tư của Augustine VI.


Hoàng tử Thần vẫn như cũ không nói lời nào, lão hoàng đế trong ánh mặt lộ ra từng chút từng chút hoang mang. Hắn hô hấp dồn dập từng chút từng chút, tựa hồ như cắn răng:


-Ngươi …… cũng muốn như hắn, muốn ta thoái vị bây giờ phải không?


Cuối cùng, hoàng tử Thần ngẩng đầu lên, vị hoàng tử này trên mặt mang theo nụ cười ấm áp:


-Cha, ngài đa nghi rồi.


Nói xong, hoàng tử Thần thoải mái đứng lên, hắn đi tới bên giường, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười ấm áp. Lão hoàng đế lại đột nhiên giống như một con sư tử già bị kẻ địch bức gần, cả người khẩn trương dựng lên, nắm chặt chuôi kiếm trên tay, gân xanh gồ lên. Nhưng Hoàng tử Thần đi tới bên giường, lại chỉ vươn tay tới, nhẹ nhàng giúp chỉnh áo bào ngay ngắn, sau đó ánh mắt hạ xuống, nhìn cha của mình, nhẹ nhàng một câu:


-Cha! Con và anh trai, không giống nhau.


Tình thế rơi vào quẫn bách của Augustine VI, toàn bộ rơi trong vào ánh mắt của Đỗ Duy, trong lòng Đỗ Duy đột nhiên hiên lên một câu nói:


Đây chính là chính trị!


-Cha, ngài vẫn là hoàng đế. Chính biến là do anh trai, không phải con.


Hoàng tử Thần mỉm cười, ánh mắt hắn rất sáng, trong đó ánh mắt lấp lánh đó một nửa là tự tin, một nửa là lạnh lẽo:


-Tuy vậy, cha, ngài thực sự là đã già. Quốc sự hỗn tạp, ngài tinh lực không nhiều. Lần này bá tước Raymond trợ giúp anh trai điều binh, ngài không ngờ không chút phát hiện …… Sau này, cha chỉ sợ phải ở nơi này hao phí nhiều tâm tư mới xong. Ta làm con, có thể bảo ngài được một lần, nhưng chưa chắc có thể nhiều lần trợ giúp ngài vượt qua như vậy.


Thanh âm tuy mềm, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất cứng rắn!


Sau khi nói xong, hoàng tử Thần lui về phía sau một bước, khom người cáo từ:


-Thân thể ngài bệnh tật còn chưa hồi phục. Chuyện bên ngoài, hãy tạm thời giao cho con đi.


Sau khi nói xong, hoàng tử Thần đi tới bên cạnh Đỗ Duy, nhẹ nhàng kéo hắn đứng lên, phảng phất cười cười với Đỗ Duy, dẫn Đỗ Duy rời đi.


Trước khi rời đi. Đỗ Duy quay đầu lại nhìn thoáng qua, lão hoàng đế vẻ mặt phức tạp. Trong đôi mắt tràn đầy vẻ mờ đục kia của lão, tràn đầy lạc lõng cùng trống rỗng……


Đi ra ngoài cung điện, hoàng tử Thần cũng không lập tức rời đi, chỉ kéo Đỗ Duy đứng sau cửa cung điện. Hắn trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười chắc chắn.


Quả nhiên, không tới một khắc, thì có nội thị bên trong cung điện đi ra. Nội thị này vẻ mặt sợ hãi, trong tay đang cầm một vật. Một mạch chạy đến trước mặt hoàng tử Thần, “cộp” một tiếng quỳ gối, hai tay đem vật kia giơ quá đỉnh đầu.


Hoàng tử Thần nhẹ nhàng nhận lấy mở ra.


-Lập hoàng tử Thần làm nhiếp chính vương, sau đó quốc sự đều giao cho nhiếp chính vương quyết định, thay mặt hoàng đế!


Một câu nói luộm thuộm qua loa viết trên tấm vải trắng này, bút tích có chút xiên lệch, hiển nhiên lúc lão hoàng đế tự mình dùng bút, trong lòng đã cực kỳ suy yếu. Kí tên phía dưới lại càng xiên xẹo, mà ấn chương phía trên cũng bởi dùng sức không đủ mà có chút mờ mờ.


Hoàng tử Thần trên mặt lại lộ ra vẻ mỉm cười hài lòng. Sau đó vẫy qua một gã thị vệ bộ hạ trong cung, đưa tấm vải trắng qua.


Truyền xuống khắp các bộ ngành.


Đỗ Duy nhìn hoàng tử Thần cười cười, thản nhiên nói:


-Ta bây giờ nên gọi ngài là bệ hạ chứ? Hay là điện hạ?


-Điện hạ.


Hoàng tử Thần nhìn Đỗ Duy một cái:


-Ta là nhiếp chính vương, không phải hoàng đế. Cái này không thể lẫn lộn được.


Tin tức nhiếp chính vương mới lập, lập tức theo mệnh lệnh đích thân Augustine VI viết truyền xuống, các ngành trong đế đô, đối với tin tức này cũng không có nhiều kinh ngạc lắm. Lần này chính biến, thái độ của lão hoàng đế biểu lộ không thể nghi ngờ, Đại hoàng tử binh bại mà chết.


Hoàng tử Thần lên ngôi, ban đầu chính là chuyện đương nhiên trong lòng mọi người. Duy nhất chỉ có chút ngoài ý muốn chính là, lão hoàng đế không ngờ cũng không lập tức nhường ngôi, mà Hoàng tử Thần cũng không lập tức yêu cầu kế vị, mà là làm một nhiếp chính vương.


Hoàng tử Thần làm việc quyết đoán, lập tức phải một ngàn ngự lâm quân đặc biệt bảo vệ cung điện của lão hoàng đế. Bộ hạ bên trong ngự lâm quân ngay từ lúc đầu đã được hắn cố tình chuẩn bị cho nên đã bị thay đổi lại tòan bộ.


Bởi ngự lâm quân trong chính biến tổn thất mất ba ngàn người, Hoàng tử Thần lại một hơi từ trong quân đồn trú trị an của đế đô bổ sung năm vạn người vào ngự lâm quân.


Sau đó, từng mệnh lệnh của nhiếp chính vương như nước chảy truyền xuống dưới.


Hầu tước Solomon trừ đi tước vị, ban đầu chức danh nắm trong tay việc buôn bán của hoàng gia toàn bộ cắt đứt, thu hồi lại, giải trừ quân đội riêng của gia tộc.


Tướng quân Juncker ( đã chết trận) tước trừ tước vị nam tước. Tất cả quân chức tước trừ, lấy lễ bình dân an táng.


Những quý tộc còn lại tham gia chính biến, quan viên, toàn bộ bị giam vào nhà giam đại lao của đế quốc đợi thẩm vấn. Đồng thời phái ra ba ngàn quân đồn trú giám sát phạm viên phủ đệ, không được ra vào.


Phàm những võ sĩ, sĩ tốt tham dự binh biến, đều cách quân chức, người đã chết, lấy lễ bình dân an táng. Còn sống giam vào đợi thẩm vấn.


Làm cho mọi người thở dài nhẹ nhõm chính là, vị hoàng tử Thần này, nhiếp chính vương mới nhậm chức, tựa hồ tạm thời không có ý đại khai sát giới. Trong toàn bộ mệnh lệnh, toàn là tống giam, không hạ lệnh giết một người. Đến ngay cả cấp nhân vật thủ lĩnh phản quân tướng quân Juncker, cũng chỉ cách tước vị, còn có lấy lễ bình dân an táng.


Như vậy đúng là đã phá lệ khoan dung. Thử nghĩ chính biến hoàng thất trên lịch sử đế quốc, hầu như lần nào ra tay, kẻ thành công đều huy vũ đồ đao, đem kẻ thất bại chém tận giết tuyệt. Cảnh tượng đế đô máu chảy thành sông, trải ra trước mắt!


Như hoàng tử Thần chỉ giam mà không giết, đã là rất khó có được. Chỉ là mọi người vẫn chưa nắm rõ ý đồ hiện giờ của vị hoàng tử thắng cuộc này. Trừ ra mấy quý tộc thượng thư hấp tấp vỗ mông ngựa đề nghị nghiêm trị kẻ phản nghịch, kết quả đều bị hoàng tử Thần không thèm để ý tới, lúc này mới hiểu được mình vỗ mông ngựa lại vỗ phải đùi ngựa.


(vỗ mông ngựa là nịnh hót, nhưng vỗ nhầm đùi ngựa thì sẽ bị đá cho một phát-caokhánh)


Lại qua ba ngày, ma pháp trận của đế đô sớm đã giải trừ, Hoàng tử Thần từ trong vệ thành xung quanh đế đô, tập hợp hai sư đoàn cận vệ quân của hoàng thất vào thành, khống chế phòng thủ thành. Ban đầu phản quân sư đoàn cận vệ quân thứ hai của Juncker đã hủy bỏ số hiệu, trong doanh trại ngoài thành bắt giam mấy ngàn phản quân.


Hoàng tử Thần lần nữa hạ xuống liên tiếp những chuỗi mệnh lệnh, tuy nhiên lần này lại là ban thưởng. Dù sao, chính biến cũng giống như một trường đại hội của cường bạo.


Sau khi chấm dứt, cũng tự nhiên đến thời khắc kẻ thắng phân chia chiến lợi phẩm.


Làm cho ngoài ý muốn mọi người chính là, cái tên đứng nhóm đầu danh sách phân thưởng, không ngờ làm kinh ngạc chính là tên của Đỗ Duy đứa con trai lớn của gia tộc Rowling!


Đỗ Duy, được ban tên “Rudolf” ( nghe nói là họ của một vị kỵ sĩ bên cạnh Aragon trong thánh Roland kỵ sĩ đoàn trong lịch sử) thưởng cho tước vị công tước, danh hiệu ma pháp cố vấn cung đình, danh hiệu đại học giả cung đình, danh hiệu đại chiêm tinh sư cung đình, kiêm với cố vấn ma pháp của hoàng tử.


Để cho toàn bộ quý tộc giàu có cơ hồ đều trừng to mắt chính là, tước vị “công tước” này của Đỗ Duy, không ngờ trong mệnh lệnh của nhiếp chính vương viết rất rõ ràng…………


Thế tập (Cha truyền con nối)!!!


Tin tức này cơ hồ lập tức trong giới quý tộc đế đô gây nên một trận cuồng phong!


Ngày đó khi hoàng tử Thần tại chính biến, hứa cho Đỗ Duy tước vị công tước, rất nhiều người đều nghe thấy được. Tuy nhiên mọi người đều cho rằng Hoàng tử Thần hứa chức “công tước” này, khẳng định là cùng một loại tước vị cung đình gì đó.


Tước vị của Rowling đế quốc chia làm hai loại, tước vị thế tập và tước vị cả đời. Tước vị cả đời lại chỉ được truyền cho bản thân, không có cha truyền con nối, cũng không có lãnh địa, không thể tổ chức quân đội riêng. Mà một khi bản thân qua đời, tước vị cũng tự nhiên hủy bỏ theo.


Nói chung, tước vị như vậy hoàng thất thường xuyên nguyện ý phong thưởng ra ngoài. Bởi vì tiền vốn tiêu hao ít. Mặc dù vinh diệu, nhưng lại không có bao nhiêu thực quyền.


Nhưng tước vị thế tập, chính là tuyệt đối không thể dễ dàng phong thưởng! Một cái tước vị thế tập, đại biểu kẻ được phong chức có thể có được lãnh địa của chính mình. Trong lãnh địa tự thu thuế, còn có thể thành lập quân đội riêng, hơn thế nữa đời đời truyền xuống! Cũng bằng với trong đế quốc lại có nhiều cái đế quốc bên trong đế quốc. Các đời hoàng đế không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ loại tước vị thế tập này càng ít, đối với đế quốc mình mới càng ổn định. Cho nên, trừ phi là công lao thật lớn, tuyệt đối sẽ không phong tước vị thế tập!


Ngoài ra, tước vị thế tập càng phong càng nhiều, thưởng xuống lãnh địa càng ngày càng nhiều. Cho dù lãnh thổ đế quốc rộng lớn, cũng có một ngày phong hết!


Năm đó tổ tiên của Rowling gia tộc, vị tướng quân Rowling kia phụ tá gia tộc Augustine quật khởi thống nhất đại lục, chiến công hiển hách, cũng chỉ được một cái bá tước thế tập. Mà Đỗ Duy này, mặc dù trong chính biến đứng về phía hoàng tử Thần ….. Nhưng công lao thế nào, rất khó nói. Nói lớn cũng có thể tính là lớn, nói nhỏ cũng có thể tính là nhỏ, lại không dễ đánh giá. Chỉ như vậy là có thể phong công tước, cũng là thế tập, không khỏi đem lại cho các quý tộc này rung động quá lớn!


Mà càng đem đến cho mọi người một màn rung động, phát sinh bên trong hoàng cung, nơi hoàng tử Thần ở lúc đầu, bây giờ là cung điện nhiếp chính vương.


Đem mấy bộ hạ thân tín, kể cả kẻ nằm vùng mười năm, có tác dụng gây nên mấu chốt bên trong chính biến, kẻ kia tên là Camille Ciro, còn có nam tước Sarke ban đầu chức thống lĩnh trị an, cùng với vài bộ hạ thân tín của Hoàng tử Thần.


Vị nhiếp chính vương này tiện tay đem một bộ bản đồ sáng sủa của đế quốc ném tới trước mặt Đỗ Duy. Trên mặt mang theo vẻ tươi cười:


-Công tước đại nhân của ta, nhìn bản đồ một chút đi! Ngươi muốn nơi nào làm lãnh địa của ngươi. Tự mình trên bản đồ thích gì chọn nấy!


Một lời thốt ra, mọi người kinh hãi, ai nấy đều biến sắc!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom