• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ác Ma Pháp Tắc (3 Viewers)

  • Chương 189

Lúc này, những kẻ do Ron Barton chiêu lãm đang xếp thành một hàng bên trong chuồng ngựa của phủ công tước.


Phủ công tước này thoáng có chút đơn sơ (đương nhiên chỉ là nói một cách tương đối), diện tích không lớn lắm. Trong các trang viên rộng lớn của đế đô, một cái phủ đệ như vậy chỉ có thể xem là hạng trung, hiển nhiên cùng thân phận công tước của Đỗ Duy rất không tương xứng.


Nhưng trong phủ công tước cũng không thiếu ngựa.


Ban đầu khi gia tộc Rowling rời khỏi đế đô bán lại phủ đệ, người người đều bị giải tán. Nhưng thân là phủ bá tước quý tộc có công của gia tộc Rowling, ngựa có rất nhiều cho nên số ngựa này toàn bộ đều bị Đỗ Duy tới lấy.


-Các ngươi có thể tùy ý chọn lựa ngựa để cưỡi cho mình.


Ron Barton ra lệnh một tiếng. Những võ sĩ may mắn này ai nấy trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.


Khi tới phủ công tước hoa Tulip này, mọi người cũng biết được thân phận của chủ nhân nơi đây. Không ngờ là đại công tước thiếu niên danh tiếng gần đây vang khắp thiên hạ! Ngẫm lại chính mình một ngày trước vẫn còn vô cùng đáng thương trong chợ nô lệ kiếm cơm, mà bây giờ đã tiến vào gia đình quý tộc có danh tiếng hiện giờ lớn nhất đế đô!


Còn có thể có được một con ngựa thuộc về chính mình?!


Tuy nhiên Ron Barton nhìn bộ dáng cưỡi ngựa vất vả của những kẻ kia liền âm thầm lắc đầu, nhìn Đỗ Duy bên cạnh thấp giọng nói:


-Ôi, những kẻ kia chỉ là võ sĩ, không phải là kỵ sĩ. Sau này đến vùng phía tây bắc, không cưỡi ngựa thì làm gì được đây! Vùng tây bắc kia đến ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng phải cưỡi ngựa.


Cơ bản lúc bắt đầu, võ sĩ trên đại lục chỉ cần có được danh hiệu cấp bậc võ sĩ đều phải thông qua kiểm tra của hiệp hội kỵ sĩ. Nhưng với đại đa số người, bọn họ chỉ là “võ sĩ”, lại không thể được xưng là “kỵ sĩ”.


Được gọi là kỵ sĩ, đạo lý đơn giản nhất là: ngươi ít nhất phải biết cưỡi ngựa chứ?


Nhưng đối với những võ sĩ cấp thấp mà nói, bọn họ ngay cả nuôi mình cũng không được, nào còn có tiền tài nuôi một con ngựa cho mình nữa? Phí tổn để nuôi sống một con ngựa so với nuôi sống một người còn đắt hơn nhiều!


Sự suy yếu của võ sĩ là tình trạng hiện tại của đại lục. Mà “hiệp hội kỵ sĩ” chỉ tồn tại dưới cái tên kia đã từng cũng ma pháp công hội là những tổ chức lớn mạnh ngang nhau của đại lục. Nhưng bây giờ cũng đã rơi vào cảnh không có mặt mũi. Hiệp hội kỵ sĩ phụ trách kiểm tra và phát huy chương cấp bậc kỵ sĩ.


Nhưng đại đa số người tập võ lại ngay cả ngựa cũng không nuôi nổi ……. Bọn họ chỉ biết võ thuật, nhưng không biết cưỡi ngựa.


Mà những kẻ trước mắt, mặc dù đều là võ sĩ, nhưng không phải là kỵ sĩ……..


-Ồ?


Mắt Ron Barton đột nhiên sáng ngời. Hắn cuối cùng nhìn thấy Raoen một người xoay người lên ngựa. Người này hôm nay chiêu lãm tới có thực lực cực mạnh. Hắn không ngờ biết cưỡi ngựa! Hơn nữa xem ra động tác cưỡi ngựa tương đối không tệ. Tư thế lên ngựa của hắn rất rõ ràng mạch lạc, vừa nhìn đã thấy đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Ngoài ra tư thế ngồi trên lưng ngựa của hắn …..thân trên đứng thẳng tắp, hai chân cũng không như những tân binh kia liều mạng kẹp chặt bụng ngựa như vậy, mà nhìn qua rất thoải mái.


-Người này là một ‘kỵ sĩ’.


Ron Barton ngày càng hiếu kỳ với Raoen này:


-Võ kỹ của hắn không tệ, kỹ thuật cưỡi ngựa xem ra cũng không tầm thường. Người có thể có thực lực mạnh như vậy, còn có kỹ thuật cưỡi ngựa như thế, làm sao lại rơi vào chợ nô lệkiếm cơm?


Vấn đề này đồng thời cũng là chuyện Đỗ Duy trong lòng muốn hỏi.


Phủ công tước này mặc dù nhỏ nhưng được coi là một cái trang viên của quý tộc điển hình. Một ít kiến trúc cơ bản vẫn được cung cấp, ví dụ như …… một trường đua ngựa quy mô tuy nhỏ nhưng hiện tại cũng đủ dùng.


Sau khi lưu đám tân binh luyện tập thuật cưỡi ngựa kia lại, Ron Barton gọi một mình Raoen vào trong phòng. Đồng thời đợi trong phòng còn có Đỗ Duy.


Thần sắc Raoen có chút phức tạp. Hắn đại khái đã nghĩ được quý ngài công tước này gọi mình tới để làm gì.


Quả nhiên………


-Báo cáo danh hiệu chức vụ của ngươi. Kỵ sĩ!


Ron Barton không đợi Raoen đứng lại, đột nhiên đứng lên sau đó lớn tiếng quát.


Cơ hồ là một dạng điều kiện phản xạ do kết quả nhiều năm huấn luyện, khiến cho Raoen không tự chủ được đứng thẳng người, hai chân hai tay cũng hợp lại, hung hăng giậm chân xuống, sau đó vỗ ngực lớn tiếng hô:


-Vương thành quân đoàn cận vệ, cận vệ quân hoàng gia, tiểu đội trưởng đội kỵ binh thứ tư……..


Nói tới câu cuối cùng, Raoen đột nhiên phản ứng lại. Chính mình bây giờ cũng không còn ở Ngự Lâm quân nữa.


Tuy nhiên Ron Barton cùng Đỗ Duy đối với kết quả này rất hài lòng.


Nhìn biểu tình có vẻ không tự nhiên của kẻ này, Đỗ Duy cười cười:


-Người từng là một sĩ quan của Ngự Lâm quân ư?


“……Đúng vậy.”


Ron Barton cười như đã hiểu ra:


-Khó trách ta thấy ngươi thích đem quần nhét vào trong giầy…… chỉ có Ngự Lâm quân mới thích hào nhoáng như vậy.


Raoen có chút đỏ mặt. Chính xác, Ngự Lâm quân vô cùng chú trọng uy nghi của hoàng gia. Trên rất nhiều chi tiết cùng quân đội bình thường không giống nhau. Nhất là vẻ bên ngoài, Ngự Lâm quân có thể nói đều là kiểu mẫu.


Chế phục của bọn họ luôn phẳng phiu, trên quần đến một nếp gấp cũng không có, còn thích đem quần nhét vào trong giầy khiến cho cả người thoạt nhìn trông cao lớn đặc biệt.


Nhưng cách nói “thích hào nhoáng” này vẫn như cũ làm Raoen đau đớn sâu sắc. Hắn phảng phất nhớ lại sáng ngày chính biến. Ba ngàn Ngự Lâm quân tinh nhuệ nhất vẫn một thân trang bị “hào nhoáng” kia bị một ngàn phản quân truy giết khắp nơi, chạy trốn giống như thỏ.


Quân nhân hẳn là nên quan tâm tới vẻ ngoài, nhưng nếu như quá theo đuổi vẻ ngoài ….. như vậy chỉ có thể coi như là đội quân mang cờ.


- Được rồi, tướng quân của ta.


Đỗ Duy khoát khoát tay cười với Ron Barton, sau đó nhìn Raoen hòa nhã nói:


-Ta nghĩ ta không cần phải hỏi, anh cũng hiểu rõ ra muốn hỏi anh cái gì chứ?


Raoen gật đầu, hắn thở dài:


-Thưa ngài, ngài đang chuẩn bị lấy tội đào ngũ bắt tôi lại sao?


Đích xác đó là điều Raoen lo lắng nhất. Quân đội đế quốc đối với binh lính đào ngũ trừng phạt vô cùng nghiêm trọng, không hề để lại con đường quay lại nào ……tội đào ngũ, giết!


-Nói ra một chút chuyện của anh đi, Raoen.


Đỗ Duy cười.


-Tôi……. từng là một Ngự Lâm quân.


Raoen cắn răng:


-Thời điểm trước ngày tế điển mùa hè, tôi đã một mực phục vụ Ngự Lâm quân suốt mười hai năm……..”


Sau đó, Raoen đem tao ngộ của ba ngàn Ngự Lâm Quân chuẩn bị tiếp nhận duyệt binh tại chỗ mình vào sáng ngày chính biến kể lại một lần.


-……Tôi lúc ấy trúng một tên ở chỗ này.


Raoen chỉ vết thương trước ngực mình:


-Tôi hôn mê bất tỉnh nhưng cũng chưa chết. Sau khi chiến trường được thu dọn, tôi được coi như một xác chết bị đem ra ngoài thành. Đến nửa đêm tôi tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm trong đống người chết. Xung quanh tĩnh lặng, đằng xa là từng đống thi thể đang được đốt cháy. Có phản quân, cũng có người của chúng tôi. Tôi lúc ấy còn không biết rốt cuộc là phản quân thắng hay là chúng tôi thắng cho nên tôi không dám đi ra ngoài. Tôi lặng lẽ rời khỏi chỗ đó….. lượng người của bọn họ không đủ, thi thể lại vô số. Nơi nào cũng có mấy ngàn thi thể, nhưng lại chỉ có không tới một trăm kẻ trông coi. Cho nên tôi lặng lẽ rời khỏi thì bọn họ không ai phát hiện ra.


-Sau đó thì sao?


Đỗ Duy gật đầu.


-Sau đó tôi lạc tới một trấn vùng phụ cận, ngủ một đêm tại một đống cỏ khô trong chuồng. Đến giữa trưa ngày thứ hai tỉnh lại, tôi trộm lấy một bộ quần áo. Sau đó chạy tới bờ sông rửa sạch vết thương. Rồi khi ở bờ sông tôi được một đội thương nhân cứu giúp. Tôi nói cho bọn họ ở trong đế đô xảy ra chính biến, tôi là một bình dân….. mấy ngày nay rất hỗn loạn, trong đế đô rất nhiều bình dân bị thương. Lời nói của tôi cũng không khiến cho người khác hoài nghi. Những thương nhân này cho tôi một chút thuốc cùng thức ăn, sau đó liền rời đi. Mấy ngày sau, tôi trở về trong đế đô.


-Anh đã trở về.


Đỗ Duy gật đầu:


-Như vậy, khi chính biến anh hẳn là đã biết cuối cùng phe nào thu được chiến thắng rồi chứ? Nếu là hoàng thất chiến thắng, anh sao lại không trở lại trong Ngự Lâm quân lần nữa? Như anh trong ngày chính biến dũng cảm giết địch hơn nữa còn thụ thương. Cuối cùng người gặp đại nạn không chết, phải nhận được tưởng thưởng. Anh sao lại không trở về?


Raoen trầm mặc. Nhưng Đỗ Duy lại nhìn ra, trong ánh mắt người đàn ông ba mươi tuổi này tựa hồ có một ngọn lửa đang thiêu đốt!


-Thưa ngài, chúng tôi tổng cộng ba ngàn người phần lớn đều đã chết. Nhất là tiểu đội kia của tôi. Anh em thủ hạ của tôi toàn bộ chết hết. Còn có trung đội của tôi, đội trưởng của chúng tôi chết trận, chỉ sợ sống sót chỉ còn một mình tôi.


Thanh âm của Raoen có chút kích động, càng có chút khô khốc:


- Tôi ở nơi này làm việc mười hai năm. Tôi đối với hoàng thất trung tâm tận tụy. Nơi đó có anh em của tôi, với tôi mỗi người cùng nhau trực ban. Sau mỗi lần trực ban, chúng tôi đều đi uống rượu, đánh bạc, cùng đi tìm đàn bà. Tôi còn nhớ rõ, năm đó tôi một lần cưỡi ngựa ngã gẫy chân, đội trưởng của tôi tự mình đưa tôi từ trại ngựa trở về! Nhưng ….. bọn họ đều đã chết.


Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Raoen có chút khô khốc:


-Bọn họ đều đã chết.


Đỗ Duy không nói chuyện. Ron Barton do dự một chút, cắn môi, cũng không lên tiếng.


-Tôi nhớ kỹ tên của bọn họ. Bọn họ đều là anh em của tôi. Đội trưởng của tôi, kị sĩ trưởng Hank là một sĩ quan tốt. Ông ấy yêu cầu nghiêm khắc đối với chúng tôi, nhưng mỗi khi không trực ban lại mời chúng tôi tới nhà ông ấy uống rượu. Còn có Lusa, tôi khi đánh bạc vẫn còn thiếu cậu ta mười sáu đồng chưa trả. Còn có Renle, một người trong đội của chúng tôi; trước ngày chính biến chúng tôi chỉ vì tranh đoạt một cô nương mà đánh nhau một trận. Sau việc ấy, tôi muốn nói lời xin lỗi đối với cậu ta….. nhưng mà….


Thanh âm Raoen đột nhiên trở nên run rẩy, dường như thấy lại một sự thật vụng về, khô khốc:


- Nhưng bọn họ đều đã chết rồi.


-Nhưng cái chết của bọn họ không phải lỗi của anh.


Đỗ Duy nhìn vào mắt Raoen:


-Bọn họ bị phản quân giết chết. Anh đã rất may mắn không chết, tại sao không trở về?


Raoen không trả lời câu nói của Đỗ Duy. Hắn ngược lại đưa ra một vấn đề đối với Đỗ Duy:


-Thưa ngài Công tước, chuyện chính biến ngày đó sau đó được truyền ra trong đế đô. Tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra.


Trong ánh mắt Raoen mang theo một tia màu xám. Con ngươi hắn ban đầu có màu xám nhàn nhạt, giờ phút này xem ra đã giống như một người chết:


-Thưa ngài, điện hạ hoàng tửu Thần, oog ấy trở thành nhiếp chính vương. Trong ngày chính biến đó, ông ta đã sớm có chuẩn bị. Ông ta đã sớm biết Đại hoàng tử sẽ phản loạn! Ông ta đã sớm biết, hết thẩy đều biết! Cho nên ông ta bố trí nhiều kế hoạch phòng bị đằng sau như vậy, cuối cùng ông ta dễ dàng chiến thắng. Bây giờ, ông ta là nhiếp chính vương. Tương lai, ông ta còn có thể trở thành hoàng đế. Lời của tôi không sai chứ?


Đỗ Duy đột nhiên cảm giác được chính mình đã hiểu rõ nội tâm của người đàn ông trung niên này!


-Hoàng tử Thần nếu hắn sớm đã biết, tại sao lại không ngăn cản?


-Hoàng tử Thần nếu hắn sớm đã biết, tại sao ba ngàn người chúng tôi vẫn còn phải chết?


-Hoàng tử Thần nếu hắn sớm đã biết, tại sao trước chính biến không làm chút gì?


-Hoàng tử Thần nếu hắn sớm đã biết ………..?


Vấn đề này Đỗ Duy cũng không có cách nào trả lời. Hoặc có thể là hắn biết đáp án, nhưng cũng không cách nào nói ra khỏi miệng.


-Thưa ngài Công tước tôn kính, ngài cảm giác không cách nào trả lời được phải không?


Raoen cười khổ một tiếng:


-Bản thân tôi kỳ thật cũng đã biết.


Hắn thầm hít một hơi thật sâu:


-Bởi vì Hoàng tử Thần hắn căn bản không có nghĩ tới việc ngăn cản trường chính biến kia trước. Hắn muốn lợi dụng chính biến để diệt trừ Đại hoàng tử. Hắn muốn trường chính biến kia! Cho nên, chúng tôi ba ngàn người kia, chính là quân cờ mà hắn vứt bỏ, là miếng mồi bị hắn bỏ rơi. Cái chết của ba ngàn người chúng tôi có thể làm Đại hoàng tử sai lầm mà cho rằng chính biến được tiến hành rất thuận lợi …….. Chúng tôi ngàn người đều phải chết, bởi vì chúng tôi trong kế hoạch của Hoàng tử Thần từ lúc bắt đầu đã bị vứt bỏ.


Cuối cùng, Raoen kết luận -Điều đó, tôi cũng hiểu rõ ràng.


Đỗ Duy thở dài, mà Ron Barton bên cạnh lại đột nhiên hung hăng nện một quyền lên trên bàn.


-Tôi là một Ngự Lâm quân.


Raoen thanh âm trầm trọng:


-Tôi từng vô cùng trung thành với hoàng thất. Chỉ cần lá cờ hoa Bụi gai của hoàng thất chỉ nơi nào, tôi nguyện ý tắm máu chiến đấu, nguyện ý dùng tính mạng của mình chiến đấu cho đến chết! Bảo vệ hoàng thất! Nhưng ngày đó, tôi gặp nạn lớn mà không chết, sau đó đột nhiên phát hiện một chuyện nực cười ……….. người mà tôi thuần phục ban đầu, hắn căn bản không xứng đáng được tôi thuần phục!”


-Tôi là một quân nhân. Tôi nguyện ý chết trận! Nhưng …. Tôi tuyệt đối không muốn bị người bán đứng để chết! Cho nên, tôi còn sống lần này từ chối một lần nữa vì hoàng thất phục vụ, tôi sẽ không trở về!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom