Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 666
pudeas hóa thành một cây đuốc sống, thân hình dần dần biến thành tro tàn, nhưng vẫn hát vang thánh ca….
Đôi cánh, mái tóc, da thịt, cơ gân … của hắn dần dần biến thành một đống tro tàn, hóa thành tàn lửa bay lên ….
Người ở đây đều bị hành động này làm cho giật mình. Giáo hoàng đã mềm nhũn ra ngồi xuống đất, ngây ngốc nhìn thiên sứ đang tự thiêu.
Lam Hải Duyệt cùng Đỗ Duy đều vẻ mặt ngưng trọng, hơi lùi lại mấy bước. Lão Chris cũng nhíu mày, đưa tay ra sau lưng
- Từ một thế giới đến một thế giới khác
- Trước khi ta chết trước mặt ngươi, sẽ hát vang thánh ca …
Hai câu này thoạt nhìn thì có vẻ thần thánh, nhưng phảng phất mang theo một lời nguyền rủa
Trong lòng Đỗ Duy có chút phát lạnh
Thân hình thiên sứ lúc này đã tan biến hơn nữa, khuôn mặt cũng mỉm cười thần bí, cuối cùng tiêu tan
Ánh sáng từ hắn cũng vẫn tiếp tục lóe lên, khúc ca vẫn lượn lờ bên tai
- Thanh âm này giống như đang gọi tỉnh thứ gì …
Lam Hải Duyệt thì thào, tiếng ca bi thương lại có thể khiến người nghe say đắm, phảng phất cả linh hồn cũng muốn ngủ say
Ánh mắt Đỗ Duy cũng có chút mê mẩn, nhưng trong lòng hắn cảm giác bất an càng lúc càng đậm. Có vẻ từ sâu trong linh hồn hắn toát ra một cảm giác nguy hiểm đang tới gần!
Hắn còn đang suy nghĩ … nhưng sau đó, đã không cần tưởng tượng nữa!
Ánh sáng từ thiên sứ tự thiêu phát ra, cuối cùng hóa thành một dòng sáng chậm rãi hướng tới Đỗ Duy …
Trường diện có vẻ quá thê lương, lại thêm tiếng ca dường như mê hoặc khiến Đỗ Duy mờ mịt, không tránh không né mặc cho dòng ánh sáng này quấn quanh người. Thậm chí, hắn còn vươn tay chạm thử vào dòng sáng..
Nhưng dòng ánh sáng này lượn quanh Đỗ Duy một vòng cũng không dừng lại, hướng tới phía sau của hắn chảy tới!
Sau lưng hắn, Vivian, Joanna, Nicole đã ngây ngốc cả rồi, mặc cho dòng sáng chảy quanh người …
Semel cũng đứng ở đó, chỉ là trong con ngươi mỹ lệ lại tựa hồ có chút cổ quái, nếu nhìn cẩn thận có thể thấy cặp mắt của nàng trống rỗng vô hồn! Giống như trong linh hồn nàng đang có thứ gì kêu gào chuẩn bị thức tỉnh!
Cuối cùng, dòng sáng tìm được mục tiêu của nó – Semel!
Nguyên bản đang chảy chậm rãi, đột nhiên nó tăng tốc quấn lấy Semel điên cuồng tụ lại. Semel kinh hô một tiếng, cả người nàng bị nhấc bổng lên cao!
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Đỗ Duy nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, từ trong linh hồn mình, hắn cảm thấy có một nỗi giận giữ vô bờ bùng lên không cách nào hiểu nổi – giống như mình nên biết cái gì, mà lại chưa biết!
Hình ảnh Semel càng lúc càng thay đổi
Mái tóc dài màu bạc của nàng bắt đầu mọc thêm, rất nhanh đã kéo xuống tận dưới chận! Khuôn mặt thanh tú càng lúc càng trắng bệch, thậm chí có chút không giống con người! Đôi mắt càng lúc lạnh lùng! Khuôn mặt nàng lúc này có một vẻ đẹp khó miêu tả! Nếu bình thường, nói Semel đẹp như nước mùa xuân thì hiện tại nàng như một khố băng không ai dám chạm vào!
Con ngươi càng lúc càng dài ra, ánh mắt cũng sâu hơn. Con ngươi lạnh lùng còn hơn cả băng tuyết!
Ngay cả đôi tay nàng cũng mở ra, móng tay cũng dài ra gấp đôi!
Ánh sáng!
Vô số ánh sáng!
Vô số ánh sáng từ trong thân thể Semel thoát ra, ngưng tụ lại thành một thứ gì đó …
Trường bào đỏ của nàng đã tan biến, thay vào đó là từng dòng sáng bao chặt lấy người. Semel ngửa đầu ngẩng lên, trong miệng phát ra một tiếng ngâm thấp trầm
Một tiếng ngâm này rơi vào tai mọi người, tất thảy đều biến sắc. Ai ai cũng vẻ mặt đau đớn, vội vàng bịt lỗ tai lại – vì âm thanh này giống như một cánh tay vô hình, muốn kéo tuột linh hồn mình ra khỏi cơ thể!
Lực lượng!
Đây là lực lượng!
Semel đứng trên không, cánh tay mở rộng! Mỗi người đứng dưới đều cảm nhận được lực lượng cường đại đang tụ lại! Phảng phất cả trời đất cũng đang nằm dưới sự khống chế của Semel!
Ánh sáng trên người nàng rất nhanh biến thành từng mảnh bám vào ngực, tay, eo của nàng ….
Khi ánh sáng dịu đi, lộ ra một bổ khải giáp hoa lệ vô cùng!
Ánh sáng vàng nhàn nhạt chảy trên cơ thể của nàng, váy chiến đấu đủ nữ tính mà cũng đủ hoàn mỹ! Mái tóc dài như thác kéo tới chân tung bay sau lưng!
Semel đứng ở đó, vẻ mặt nàng đầu tiên hơi mê man, sau đó là ngưng trọng, con ngươi đã bình tĩnh trở lại – chỉ là lại giống như hai khối băng vạn năm!
Lạnh!
Mọi người bị ánh mắt nàng quét qua, cảm giác đầu tiên là lạnh thấu xương! Phảng phất thân hình đang đứng giữa bão tuyết, không nhịn được rùng mình một cái!
Semel cúi đầu, ánh mắt nàng đã không có vẻ nhìn mọi người ở dưới như nhìn kiến hôi, mà là hoàn toàn không nhìn!
Ánh mắt bỏ qua không nhìn của loại người địa vị cao!
Nàng nhè nhẹ vươn tay trái, ngón trỏ như ngọc xuất hiện một tia sáng, tụ thành một chiếc nhẫn. Trên nhẫn có hoa văn ngũ sắc, một đám hơi bốc lên rất nhanh chụp thân thể của nàng vào trong đó …
Sau đó cổ tay trái của nàng xuất hiện một tia sáng màu lục, ngưng kết lại thành một vật màu đen. Giáp cổ tay giáp đen càng tôn thêm làn da trắng như tuyết!
Khải giáp chậm rãi hiện ra, sau đó từ hai vai của nàng hạ xuống eo, bao lấy thân hình nàng. Nguyên bản áo giáp vàng biến thành giống như bảy màu cầu vồng!
Sau cùng … là tay phải của nàng!
Ánh sáng vàng hợp thành một tấm khiên lục giác, tấm khiên màu bạc tỏa ra hơi lạnh, trên mặt khiên lờ mờ hoa văn, trông giống hình một thiếu nữ đang nhảy múa, ánh mắt sắc như kiếm!
Một tiếng thở nhè nhẹ từ trong miệng Semel truyền ra
Tiếng thở này phảng phất là cảm khái, là u oán, là cam chịu, là tiếc nuối.
- Cuối cùng ….
Thanh âm này hoàn toàn không giống Semel khi trước, biến thành ngưng trọng mà lạnh như băng
- Cuối cùng … ta nhớ ra rồi … nhớ ra ta là ai ….
Khuôn mặt Semel tựa hồ đang cười, nhưng cho dù thực sự là cười vẫn mang nét uy nghiêm không ai dám xâm phạm
Không ai nói chuyện, người người đều kinh ngạc nhìn lên
Trong thế giới mà ma thần đặt cấm chế này, nàng lại có thể thoải mái bay lượn trên không, toàn thân tràn ngập ánh sáng hoa lệ, ngay cả không khí cũng tràn ngập lực lượng từ nàng!
- Nhẫn thánh giả …. Thủ trạc bóng đêm …. Dải lụa 9 màu …. Khiên thần Amute ….
Giọng nói của giáo hoàng vô cùng kinh sợ, run rẩy nói ra. Mà Đỗ Duy nghe được sắc mặt càng thêm khó coi!
Nhẫn thánh giả! Thủ trạc bóng đêm! Dải lụa 9 màu! Khiên thần Amute!
Nhìn ngón tay, cổ tay, dải lụa, khiên chắn của “ Semel “, chả lẽ Đỗ Duy còn không đoán được sao
Paul XVI đột nhiên quỳ rạp xuống dập dầu, dùng lễ tiết long trọng nhất.
Bởi vì, trên mình Semel, lớp hơi nước như bạc kia không phải gì khác.
Chính là ánh sáng thần thánh! Là ánh sáng thần thánh nhất của giáo hội, thuần túy nhất, nguyên thủy nhất, hoàn mỹ nhất!
Đỗ Duy run lên một cái, sau đó hắn cười đắng chát:
- Ta cuối cùng cũng hiểu ra … Hừ hừ, hết thảy đều dưới cặp mắt của thần linh. Ha ha ha ha ha ha! Hóa ra là thế! Hết thảy ngươi đều thấy hết!
Đỗ Duy thản nhiên chỉ vào “ Semel ” trên không!
Cái gì mà chiêm tinh thuật sư lừng danh nhất! Cái gì mà tằng tằng tằng tổ mẫu! Cái gì mà Semel!
Toàn là gạt người! Toàn là gạt người cả!
Ngươi một mực vẫn bám vào cơ thể ta! Toàn bộ những gì ta nghe thấy, ta nhìn thấy ngươi đều biết! Bí mật của ta, ngươi biết hết!
Tất cả, từ lúc bắt đầu đến giờ, toàn bộ ngươi đều thấy hết!
Dưới cặp mắt của thần!
Ánh mắt của “ Semel ” dừng lại trên người Đỗ Duy, nàng mỉm cười, nhè nhẹ nói:
- Aragorn, ngươi cho là một phàm nhân như ngươi có thể thoát khỏi cặp mắt thần linh hay sao? Ngươi thua rồi! Ngay từ đầu ngươi đã thua rồi
Aragorn! Aragorn!!
Đỗ Duy đột nhiên nổi điên, ngẩng đầu gầm lên:
- Ta không phải là Aragorn! Ta là Đỗ Duy! Tất thảy là chuyện của các ngươi! Toàn là các ngươi mới đúng!
Nicole, Joanna, Vivian đều đứng cạnh Đỗ Duy, sắc mặt ngưng trọng nhìn Semel trên không
Lúc này, trừ lão giáo hoàng vẫn bò rạp, ngay cả Rosetta cũng quỳ xuống. Chỉ có Lam Hải Duyệt cùng lão Chris nhíu mày, đứng bên cạnh Đỗ Duy
- Chính là ngươi. Ngay từ đầu, ngươi chính là Aragorn
Semel nói
Thế giới này giống như một dòng chảy. Vô số sinh linh đều là cá sống dưới sống. Chỉ có những con cá nào thật mạnh mới tự mình đột phá được những quy tắc này.
Giống như những con cá mạnh mẽ có thể nhảy lên khỏi mặt nước, nhìn dòng nước phía trước thế nào …. Những người nắm giữ quy tắc, bọn họ biết càng nhiều, nhìn được càng xa
Aragorn là thế! Mà thần cũng vậy!
- Ngươi không chịu từ bỏ sao, Aragorn
Giọng nói Semel có chút thương xót, ngón tay nàng điểm nhẹ về phía lão Chris. Lão Chris biến sắc, tuy ánh mắt tràn đầy thù hận nhưng không chút nào nhúc nhích được
- Aragorn, kỳ thật ngươi vô tội. Từ đầu là ngươi bị cuốn vào. Nếu không phải ngươi gặp hắn, sau đó ngươi đến được kho tàng của ma thần, có lẽ ngươi cũng không gặp bất hạnh như vậy. Đáng tiếc, ngươi gặp hắn … Bất hạnh của ngươi bắt đầu từ lúc hai ngươi tiến hành giao dịch với nhau! Ngươi vốn là người thường, lại bị quấn vào một trường tranh đấu không liên quan gì tới mình
- Ngươi chỉ là một người bình thường … thậm chí là một người không thuộc về thế giới này! Nhưng ngươi lại cứng đầu nhất quyết đòi đấu với ta, đấu với thần linh!
Giọng nói Semel mang theo một tia giễu cợt:
- Ngươi vĩnh viễn không có cách nào đấu được với ta! Sự nghiệp của ngươi, đế quốc của ngươi, vinh quang của ngươi … tất thảy đều là mây khói. Ngươi cho rằng giao dịch nằm dưới sự khống chế của ngươi, kỳ thật hết thảy đều dưới cặp mắt của ta
- Còn có ngươi
Semel chuyển ánh mắt sang lão Chris, cười:
- Ngươi cho rằng ta cầm tù ngươi, ngươi không chịu nói thì ta không biết được sao? Chris, tên người hầu trung thành mà đáng thương, ngươi cho là trí tuệ của ngươi có thể kháng cự với thần thánh sao?
Lão Chris cười thảm, giọng nói đầy chán nản:
- Cho nên, ngươi giam ta 1 vạn năm nhưng không thèm hỏi ta một câu! Ha ha ha ha ha! Còn có mấy tên thiên sứ đó là do ngươi cố ý phái xuống nữa! Đúng không!
Đỗ Duy trong nháy mắt cũng hiểu ra!
Hai tên thiên sứ, một là Sphinx, một làpudeas!
Sứ mạng của Sphinx là đi tây bắc rồi bị mình giết chết! Sau đó mình dùng linh hồn của hắn cứu lão Chris ra khỏi đảo Long thần!
Sphinx là chìa khóa để thả lão Chris ra, nhưng chìa khóa này lại là do nữ thần chủ động đưa cho mình!
Bởi vì, lão Chris khảng định sẽ không nói. Nhưng nếu cho hắn “trốn thoát ” hắn sẽ chủ động tìm ra nơi này!
Tât thảy, đều nằm dưới cặp mắt của Semel ẩn trong người Đỗ Duy!
Cho ngươi một chiếc chìa khóa, cho người trốn tù, ngươi tự mình tìm đến nơi này – Đỗ Duy sao có thể không hiểu!
Mà sau cùng,pudeas tự thiêu, đốt cháy linh hồn mình, hóa thành một khúc ca – đó chính là chìa khóa gọi nữ thần thức tỉnh!!
Nếu đã đạt được mục đích, vậy nữ thần cũng không cần ẩn giấu nữa …
- Kỳ thật, hết thảy đã có thể kết thúc từ ngàn năm trước. Aragorn … ngươi lại đi đường vòng. Ngươi là hy vọng của Chris, hắn mong ngươi có thể cứu hắn ra, hoàn thành giao dịch của hắn. Hắn cho ngươi lực lượng, cho ngươi khả năng đi tới con đường đại nghiệp … nhưng ngươi lại phản bội hắn.. Bởi vì ngươi không tin thần.. Ngươi không tin bất cứ ai, ngươi chỉ tin chính mình. Nếu ngàn năm trước ngươi hoàn thành giao dịch, vậy chuyện này đã không xảy ra
Ánh mắt nữ thần có một tia thương xót:
- Đáng tiếc, thiên sứ ta phái xuống bị ngươi giết, ngươi vẫn không mang nó đi cứu Chris. Ngươi cứ tự mình đi tìm con đường nghịch thiên …. Thật đáng cười! Ngươi cho rằng bằng sức một mình ngươi có thể thành thần, có thể cải biến thế giới này sao?
Đỗ Duy run rẩy nói:
- Sau cùng, ta thua?
- Thua
Nữ thần gật đầu:
- Bởi vì ngươi là người, mà ta là thần. Ngươi có nhược điểm, có cảm tình. Ta có thể khiến ngươi sụp đổ, khiến ngươi mất đi ý chí!
- Nhưng sau đó thì sao?
Đỗ Duy cắn răng
- Sau đó?
Ánh mắt nữ thần có một tia giễu cợt:
- Ngươi rất ưu tú. Nhưng cũng chỉ là một người thường mà thôi. Ngươi cho là ngươi có thể nhìn được trăm ngàn năm sau, có thể nhảy ra khỏi tầm nhìn của ta, sau đó làm lại? Đáng tiếc, ngươi lại thua rồi!
- Ta …. Ta vì sao mà thua?
Đỗ Duy hỏi, càng run hơn:
- Là vì lực lượng của ta không thể so sánh được với ngươi?
- Không liên quan đến lực lượng
Nữ thần cười lạnh:
- Vì ngươi là người, người có tình cảm, có nhược điểm! Ta không thể giết ngươi, vì ngươi là con đường giúp ta tới Chris, là chìa khóa của ta. Nhưng, ta có thể khiến ngươi thất bại!
Nói xong, thân hình nàng chậm rãi hạ xuống cách Đỗ Duy còn 10 bước
Đỗ Duy cắn răng:
- Thế còn lần này? Ta vẫn không có cơ hội sao?
- Không có cơ hội! Ngươi là người, có tình cảm, có dục vọng, có dã tâm, có nhược điểm
Nữ thần lắc đầu:
- Ta không cần ra tay cũng có thể khiến ngươi bại
Nói xong, nàng đột nhiên cười thần bí, trong miệng khẽ ngâm một khúc ca
Khúc ca này có vài phần giống với lúcpudeas tự thiêu, nhưng nữ thần tự mình ngâm lại mang theo một vẻ rất đặc biệt!
Là thức tỉnh … cũng là nguyền rủa!!
Khúc ca lúc thì nghe bình thản như đưa tang, lúc lại giống như đang kêu gọi thứ gì …
Đỗ Duy sắc mặt hơi biến, đang muốn nói:
- Ngươi! Ngươi …
Đáng tiếc, hắn chưa kịp nói hết!
Vòm ngực đột nhiên nhói lên
Một trước! Một sau!
Hai cảm giác lạnh như băng đồng thời từ trước ngực sau lưng hắn đâm vào!
Đó là cảm giác kim loại đâm vào da thịt!
Đó là cảm giác tuyệt vọng, trái tim tan vỡ
Đó là cảm giác đau xót trước lúc tử vong!
Vivian!
Khuôn mặt thanh tú của nàng không biết từ lúc nào đã hóa thành u oán. Con ngươi thiện lương thuần khiến trống rỗng, biểu tình có chút cứng nhắc, nhưng vẻ thù hận trên mặt thì không chút che dấu!
Joanna!
Con ngươi của nàng tràn đầy thù hận! Hận ý này phảng phất cho dù cách xa ngàn năm cũng không bị phai mờ!Vẻ mặt nàng đờ đẫn, nhưng có cả cảm giác lạnh lùng đến tê dại!
Trong tay Joanna là một thanh đoản kiếm. Trong tay Vivian là dao găm của Đỗ Duy!
Kiếm cùng dao găm, trong tay hai cô gái đã vô thanh vô tức đâm vào ngực Đỗ Duy, một trước một sau!
Nơi đâm vào chính là trái tim!
Đồng thời, từ trong miệng hai nàng, một âm thanh lạnh lùng tràn đầy hận ý bật ra!
- Aragorn! Ngươi cho rằng thế này là kết thúc ư!
Hai nàng đồng thời dùng giọng nói lạnh như băng, đồng thời cất tiếng
- Aragorn! Ngươi cho rằng thế này là kết thúc ư!
- Aragorn! Ngươi cho rằng thế này là kết thúc ư!
- Aragorn! Ngươi cho rằng …..
- ….Ngươi cho rằng thế này là kết thúc ư!
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Trái tim đập càng lúc càng chậm, càng yếu. Trong mắt Đỗ Duy, vẻ mặt hai nàng dần dần mơ hồ, sau cùng đã không thấy rõ được nữa
Trong cặp mắt của các nàng, chỉ còn cừu hận!
Kết thúc ư?
Đỗ Duy nhắm mắt lại
Đôi cánh, mái tóc, da thịt, cơ gân … của hắn dần dần biến thành một đống tro tàn, hóa thành tàn lửa bay lên ….
Người ở đây đều bị hành động này làm cho giật mình. Giáo hoàng đã mềm nhũn ra ngồi xuống đất, ngây ngốc nhìn thiên sứ đang tự thiêu.
Lam Hải Duyệt cùng Đỗ Duy đều vẻ mặt ngưng trọng, hơi lùi lại mấy bước. Lão Chris cũng nhíu mày, đưa tay ra sau lưng
- Từ một thế giới đến một thế giới khác
- Trước khi ta chết trước mặt ngươi, sẽ hát vang thánh ca …
Hai câu này thoạt nhìn thì có vẻ thần thánh, nhưng phảng phất mang theo một lời nguyền rủa
Trong lòng Đỗ Duy có chút phát lạnh
Thân hình thiên sứ lúc này đã tan biến hơn nữa, khuôn mặt cũng mỉm cười thần bí, cuối cùng tiêu tan
Ánh sáng từ hắn cũng vẫn tiếp tục lóe lên, khúc ca vẫn lượn lờ bên tai
- Thanh âm này giống như đang gọi tỉnh thứ gì …
Lam Hải Duyệt thì thào, tiếng ca bi thương lại có thể khiến người nghe say đắm, phảng phất cả linh hồn cũng muốn ngủ say
Ánh mắt Đỗ Duy cũng có chút mê mẩn, nhưng trong lòng hắn cảm giác bất an càng lúc càng đậm. Có vẻ từ sâu trong linh hồn hắn toát ra một cảm giác nguy hiểm đang tới gần!
Hắn còn đang suy nghĩ … nhưng sau đó, đã không cần tưởng tượng nữa!
Ánh sáng từ thiên sứ tự thiêu phát ra, cuối cùng hóa thành một dòng sáng chậm rãi hướng tới Đỗ Duy …
Trường diện có vẻ quá thê lương, lại thêm tiếng ca dường như mê hoặc khiến Đỗ Duy mờ mịt, không tránh không né mặc cho dòng ánh sáng này quấn quanh người. Thậm chí, hắn còn vươn tay chạm thử vào dòng sáng..
Nhưng dòng ánh sáng này lượn quanh Đỗ Duy một vòng cũng không dừng lại, hướng tới phía sau của hắn chảy tới!
Sau lưng hắn, Vivian, Joanna, Nicole đã ngây ngốc cả rồi, mặc cho dòng sáng chảy quanh người …
Semel cũng đứng ở đó, chỉ là trong con ngươi mỹ lệ lại tựa hồ có chút cổ quái, nếu nhìn cẩn thận có thể thấy cặp mắt của nàng trống rỗng vô hồn! Giống như trong linh hồn nàng đang có thứ gì kêu gào chuẩn bị thức tỉnh!
Cuối cùng, dòng sáng tìm được mục tiêu của nó – Semel!
Nguyên bản đang chảy chậm rãi, đột nhiên nó tăng tốc quấn lấy Semel điên cuồng tụ lại. Semel kinh hô một tiếng, cả người nàng bị nhấc bổng lên cao!
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Đỗ Duy nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, từ trong linh hồn mình, hắn cảm thấy có một nỗi giận giữ vô bờ bùng lên không cách nào hiểu nổi – giống như mình nên biết cái gì, mà lại chưa biết!
Hình ảnh Semel càng lúc càng thay đổi
Mái tóc dài màu bạc của nàng bắt đầu mọc thêm, rất nhanh đã kéo xuống tận dưới chận! Khuôn mặt thanh tú càng lúc càng trắng bệch, thậm chí có chút không giống con người! Đôi mắt càng lúc lạnh lùng! Khuôn mặt nàng lúc này có một vẻ đẹp khó miêu tả! Nếu bình thường, nói Semel đẹp như nước mùa xuân thì hiện tại nàng như một khố băng không ai dám chạm vào!
Con ngươi càng lúc càng dài ra, ánh mắt cũng sâu hơn. Con ngươi lạnh lùng còn hơn cả băng tuyết!
Ngay cả đôi tay nàng cũng mở ra, móng tay cũng dài ra gấp đôi!
Ánh sáng!
Vô số ánh sáng!
Vô số ánh sáng từ trong thân thể Semel thoát ra, ngưng tụ lại thành một thứ gì đó …
Trường bào đỏ của nàng đã tan biến, thay vào đó là từng dòng sáng bao chặt lấy người. Semel ngửa đầu ngẩng lên, trong miệng phát ra một tiếng ngâm thấp trầm
Một tiếng ngâm này rơi vào tai mọi người, tất thảy đều biến sắc. Ai ai cũng vẻ mặt đau đớn, vội vàng bịt lỗ tai lại – vì âm thanh này giống như một cánh tay vô hình, muốn kéo tuột linh hồn mình ra khỏi cơ thể!
Lực lượng!
Đây là lực lượng!
Semel đứng trên không, cánh tay mở rộng! Mỗi người đứng dưới đều cảm nhận được lực lượng cường đại đang tụ lại! Phảng phất cả trời đất cũng đang nằm dưới sự khống chế của Semel!
Ánh sáng trên người nàng rất nhanh biến thành từng mảnh bám vào ngực, tay, eo của nàng ….
Khi ánh sáng dịu đi, lộ ra một bổ khải giáp hoa lệ vô cùng!
Ánh sáng vàng nhàn nhạt chảy trên cơ thể của nàng, váy chiến đấu đủ nữ tính mà cũng đủ hoàn mỹ! Mái tóc dài như thác kéo tới chân tung bay sau lưng!
Semel đứng ở đó, vẻ mặt nàng đầu tiên hơi mê man, sau đó là ngưng trọng, con ngươi đã bình tĩnh trở lại – chỉ là lại giống như hai khối băng vạn năm!
Lạnh!
Mọi người bị ánh mắt nàng quét qua, cảm giác đầu tiên là lạnh thấu xương! Phảng phất thân hình đang đứng giữa bão tuyết, không nhịn được rùng mình một cái!
Semel cúi đầu, ánh mắt nàng đã không có vẻ nhìn mọi người ở dưới như nhìn kiến hôi, mà là hoàn toàn không nhìn!
Ánh mắt bỏ qua không nhìn của loại người địa vị cao!
Nàng nhè nhẹ vươn tay trái, ngón trỏ như ngọc xuất hiện một tia sáng, tụ thành một chiếc nhẫn. Trên nhẫn có hoa văn ngũ sắc, một đám hơi bốc lên rất nhanh chụp thân thể của nàng vào trong đó …
Sau đó cổ tay trái của nàng xuất hiện một tia sáng màu lục, ngưng kết lại thành một vật màu đen. Giáp cổ tay giáp đen càng tôn thêm làn da trắng như tuyết!
Khải giáp chậm rãi hiện ra, sau đó từ hai vai của nàng hạ xuống eo, bao lấy thân hình nàng. Nguyên bản áo giáp vàng biến thành giống như bảy màu cầu vồng!
Sau cùng … là tay phải của nàng!
Ánh sáng vàng hợp thành một tấm khiên lục giác, tấm khiên màu bạc tỏa ra hơi lạnh, trên mặt khiên lờ mờ hoa văn, trông giống hình một thiếu nữ đang nhảy múa, ánh mắt sắc như kiếm!
Một tiếng thở nhè nhẹ từ trong miệng Semel truyền ra
Tiếng thở này phảng phất là cảm khái, là u oán, là cam chịu, là tiếc nuối.
- Cuối cùng ….
Thanh âm này hoàn toàn không giống Semel khi trước, biến thành ngưng trọng mà lạnh như băng
- Cuối cùng … ta nhớ ra rồi … nhớ ra ta là ai ….
Khuôn mặt Semel tựa hồ đang cười, nhưng cho dù thực sự là cười vẫn mang nét uy nghiêm không ai dám xâm phạm
Không ai nói chuyện, người người đều kinh ngạc nhìn lên
Trong thế giới mà ma thần đặt cấm chế này, nàng lại có thể thoải mái bay lượn trên không, toàn thân tràn ngập ánh sáng hoa lệ, ngay cả không khí cũng tràn ngập lực lượng từ nàng!
- Nhẫn thánh giả …. Thủ trạc bóng đêm …. Dải lụa 9 màu …. Khiên thần Amute ….
Giọng nói của giáo hoàng vô cùng kinh sợ, run rẩy nói ra. Mà Đỗ Duy nghe được sắc mặt càng thêm khó coi!
Nhẫn thánh giả! Thủ trạc bóng đêm! Dải lụa 9 màu! Khiên thần Amute!
Nhìn ngón tay, cổ tay, dải lụa, khiên chắn của “ Semel “, chả lẽ Đỗ Duy còn không đoán được sao
Paul XVI đột nhiên quỳ rạp xuống dập dầu, dùng lễ tiết long trọng nhất.
Bởi vì, trên mình Semel, lớp hơi nước như bạc kia không phải gì khác.
Chính là ánh sáng thần thánh! Là ánh sáng thần thánh nhất của giáo hội, thuần túy nhất, nguyên thủy nhất, hoàn mỹ nhất!
Đỗ Duy run lên một cái, sau đó hắn cười đắng chát:
- Ta cuối cùng cũng hiểu ra … Hừ hừ, hết thảy đều dưới cặp mắt của thần linh. Ha ha ha ha ha ha! Hóa ra là thế! Hết thảy ngươi đều thấy hết!
Đỗ Duy thản nhiên chỉ vào “ Semel ” trên không!
Cái gì mà chiêm tinh thuật sư lừng danh nhất! Cái gì mà tằng tằng tằng tổ mẫu! Cái gì mà Semel!
Toàn là gạt người! Toàn là gạt người cả!
Ngươi một mực vẫn bám vào cơ thể ta! Toàn bộ những gì ta nghe thấy, ta nhìn thấy ngươi đều biết! Bí mật của ta, ngươi biết hết!
Tất cả, từ lúc bắt đầu đến giờ, toàn bộ ngươi đều thấy hết!
Dưới cặp mắt của thần!
Ánh mắt của “ Semel ” dừng lại trên người Đỗ Duy, nàng mỉm cười, nhè nhẹ nói:
- Aragorn, ngươi cho là một phàm nhân như ngươi có thể thoát khỏi cặp mắt thần linh hay sao? Ngươi thua rồi! Ngay từ đầu ngươi đã thua rồi
Aragorn! Aragorn!!
Đỗ Duy đột nhiên nổi điên, ngẩng đầu gầm lên:
- Ta không phải là Aragorn! Ta là Đỗ Duy! Tất thảy là chuyện của các ngươi! Toàn là các ngươi mới đúng!
Nicole, Joanna, Vivian đều đứng cạnh Đỗ Duy, sắc mặt ngưng trọng nhìn Semel trên không
Lúc này, trừ lão giáo hoàng vẫn bò rạp, ngay cả Rosetta cũng quỳ xuống. Chỉ có Lam Hải Duyệt cùng lão Chris nhíu mày, đứng bên cạnh Đỗ Duy
- Chính là ngươi. Ngay từ đầu, ngươi chính là Aragorn
Semel nói
Thế giới này giống như một dòng chảy. Vô số sinh linh đều là cá sống dưới sống. Chỉ có những con cá nào thật mạnh mới tự mình đột phá được những quy tắc này.
Giống như những con cá mạnh mẽ có thể nhảy lên khỏi mặt nước, nhìn dòng nước phía trước thế nào …. Những người nắm giữ quy tắc, bọn họ biết càng nhiều, nhìn được càng xa
Aragorn là thế! Mà thần cũng vậy!
- Ngươi không chịu từ bỏ sao, Aragorn
Giọng nói Semel có chút thương xót, ngón tay nàng điểm nhẹ về phía lão Chris. Lão Chris biến sắc, tuy ánh mắt tràn đầy thù hận nhưng không chút nào nhúc nhích được
- Aragorn, kỳ thật ngươi vô tội. Từ đầu là ngươi bị cuốn vào. Nếu không phải ngươi gặp hắn, sau đó ngươi đến được kho tàng của ma thần, có lẽ ngươi cũng không gặp bất hạnh như vậy. Đáng tiếc, ngươi gặp hắn … Bất hạnh của ngươi bắt đầu từ lúc hai ngươi tiến hành giao dịch với nhau! Ngươi vốn là người thường, lại bị quấn vào một trường tranh đấu không liên quan gì tới mình
- Ngươi chỉ là một người bình thường … thậm chí là một người không thuộc về thế giới này! Nhưng ngươi lại cứng đầu nhất quyết đòi đấu với ta, đấu với thần linh!
Giọng nói Semel mang theo một tia giễu cợt:
- Ngươi vĩnh viễn không có cách nào đấu được với ta! Sự nghiệp của ngươi, đế quốc của ngươi, vinh quang của ngươi … tất thảy đều là mây khói. Ngươi cho rằng giao dịch nằm dưới sự khống chế của ngươi, kỳ thật hết thảy đều dưới cặp mắt của ta
- Còn có ngươi
Semel chuyển ánh mắt sang lão Chris, cười:
- Ngươi cho rằng ta cầm tù ngươi, ngươi không chịu nói thì ta không biết được sao? Chris, tên người hầu trung thành mà đáng thương, ngươi cho là trí tuệ của ngươi có thể kháng cự với thần thánh sao?
Lão Chris cười thảm, giọng nói đầy chán nản:
- Cho nên, ngươi giam ta 1 vạn năm nhưng không thèm hỏi ta một câu! Ha ha ha ha ha! Còn có mấy tên thiên sứ đó là do ngươi cố ý phái xuống nữa! Đúng không!
Đỗ Duy trong nháy mắt cũng hiểu ra!
Hai tên thiên sứ, một là Sphinx, một làpudeas!
Sứ mạng của Sphinx là đi tây bắc rồi bị mình giết chết! Sau đó mình dùng linh hồn của hắn cứu lão Chris ra khỏi đảo Long thần!
Sphinx là chìa khóa để thả lão Chris ra, nhưng chìa khóa này lại là do nữ thần chủ động đưa cho mình!
Bởi vì, lão Chris khảng định sẽ không nói. Nhưng nếu cho hắn “trốn thoát ” hắn sẽ chủ động tìm ra nơi này!
Tât thảy, đều nằm dưới cặp mắt của Semel ẩn trong người Đỗ Duy!
Cho ngươi một chiếc chìa khóa, cho người trốn tù, ngươi tự mình tìm đến nơi này – Đỗ Duy sao có thể không hiểu!
Mà sau cùng,pudeas tự thiêu, đốt cháy linh hồn mình, hóa thành một khúc ca – đó chính là chìa khóa gọi nữ thần thức tỉnh!!
Nếu đã đạt được mục đích, vậy nữ thần cũng không cần ẩn giấu nữa …
- Kỳ thật, hết thảy đã có thể kết thúc từ ngàn năm trước. Aragorn … ngươi lại đi đường vòng. Ngươi là hy vọng của Chris, hắn mong ngươi có thể cứu hắn ra, hoàn thành giao dịch của hắn. Hắn cho ngươi lực lượng, cho ngươi khả năng đi tới con đường đại nghiệp … nhưng ngươi lại phản bội hắn.. Bởi vì ngươi không tin thần.. Ngươi không tin bất cứ ai, ngươi chỉ tin chính mình. Nếu ngàn năm trước ngươi hoàn thành giao dịch, vậy chuyện này đã không xảy ra
Ánh mắt nữ thần có một tia thương xót:
- Đáng tiếc, thiên sứ ta phái xuống bị ngươi giết, ngươi vẫn không mang nó đi cứu Chris. Ngươi cứ tự mình đi tìm con đường nghịch thiên …. Thật đáng cười! Ngươi cho rằng bằng sức một mình ngươi có thể thành thần, có thể cải biến thế giới này sao?
Đỗ Duy run rẩy nói:
- Sau cùng, ta thua?
- Thua
Nữ thần gật đầu:
- Bởi vì ngươi là người, mà ta là thần. Ngươi có nhược điểm, có cảm tình. Ta có thể khiến ngươi sụp đổ, khiến ngươi mất đi ý chí!
- Nhưng sau đó thì sao?
Đỗ Duy cắn răng
- Sau đó?
Ánh mắt nữ thần có một tia giễu cợt:
- Ngươi rất ưu tú. Nhưng cũng chỉ là một người thường mà thôi. Ngươi cho là ngươi có thể nhìn được trăm ngàn năm sau, có thể nhảy ra khỏi tầm nhìn của ta, sau đó làm lại? Đáng tiếc, ngươi lại thua rồi!
- Ta …. Ta vì sao mà thua?
Đỗ Duy hỏi, càng run hơn:
- Là vì lực lượng của ta không thể so sánh được với ngươi?
- Không liên quan đến lực lượng
Nữ thần cười lạnh:
- Vì ngươi là người, người có tình cảm, có nhược điểm! Ta không thể giết ngươi, vì ngươi là con đường giúp ta tới Chris, là chìa khóa của ta. Nhưng, ta có thể khiến ngươi thất bại!
Nói xong, thân hình nàng chậm rãi hạ xuống cách Đỗ Duy còn 10 bước
Đỗ Duy cắn răng:
- Thế còn lần này? Ta vẫn không có cơ hội sao?
- Không có cơ hội! Ngươi là người, có tình cảm, có dục vọng, có dã tâm, có nhược điểm
Nữ thần lắc đầu:
- Ta không cần ra tay cũng có thể khiến ngươi bại
Nói xong, nàng đột nhiên cười thần bí, trong miệng khẽ ngâm một khúc ca
Khúc ca này có vài phần giống với lúcpudeas tự thiêu, nhưng nữ thần tự mình ngâm lại mang theo một vẻ rất đặc biệt!
Là thức tỉnh … cũng là nguyền rủa!!
Khúc ca lúc thì nghe bình thản như đưa tang, lúc lại giống như đang kêu gọi thứ gì …
Đỗ Duy sắc mặt hơi biến, đang muốn nói:
- Ngươi! Ngươi …
Đáng tiếc, hắn chưa kịp nói hết!
Vòm ngực đột nhiên nhói lên
Một trước! Một sau!
Hai cảm giác lạnh như băng đồng thời từ trước ngực sau lưng hắn đâm vào!
Đó là cảm giác kim loại đâm vào da thịt!
Đó là cảm giác tuyệt vọng, trái tim tan vỡ
Đó là cảm giác đau xót trước lúc tử vong!
Vivian!
Khuôn mặt thanh tú của nàng không biết từ lúc nào đã hóa thành u oán. Con ngươi thiện lương thuần khiến trống rỗng, biểu tình có chút cứng nhắc, nhưng vẻ thù hận trên mặt thì không chút che dấu!
Joanna!
Con ngươi của nàng tràn đầy thù hận! Hận ý này phảng phất cho dù cách xa ngàn năm cũng không bị phai mờ!Vẻ mặt nàng đờ đẫn, nhưng có cả cảm giác lạnh lùng đến tê dại!
Trong tay Joanna là một thanh đoản kiếm. Trong tay Vivian là dao găm của Đỗ Duy!
Kiếm cùng dao găm, trong tay hai cô gái đã vô thanh vô tức đâm vào ngực Đỗ Duy, một trước một sau!
Nơi đâm vào chính là trái tim!
Đồng thời, từ trong miệng hai nàng, một âm thanh lạnh lùng tràn đầy hận ý bật ra!
- Aragorn! Ngươi cho rằng thế này là kết thúc ư!
Hai nàng đồng thời dùng giọng nói lạnh như băng, đồng thời cất tiếng
- Aragorn! Ngươi cho rằng thế này là kết thúc ư!
- Aragorn! Ngươi cho rằng thế này là kết thúc ư!
- Aragorn! Ngươi cho rằng …..
- ….Ngươi cho rằng thế này là kết thúc ư!
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Trái tim đập càng lúc càng chậm, càng yếu. Trong mắt Đỗ Duy, vẻ mặt hai nàng dần dần mơ hồ, sau cùng đã không thấy rõ được nữa
Trong cặp mắt của các nàng, chỉ còn cừu hận!
Kết thúc ư?
Đỗ Duy nhắm mắt lại
Bình luận facebook