Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 684: Vũ kỹ giết người (Đoạn 1)
Ba ngày!
Sau khi Đỗ Duy tuyên bố được ba ngày, rốt cuộc cũng đến ngày mà mọi người chờ đợi!
Buổi tối trước ngày thi đấu một ngày, tất cả các sòng bạc tại đế đô đều đưa ra chiêu bài thật lớn: Trận đấu giữa công tước hoa Tulip và đại kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ!
Nghe nói các sòng bạc cơ hồ chật ních những người và người.
Nhìn lên bảng tỷ lệ cá cược mà nói thì rõ ràng là công tước hoa Tulip còn được đánh giá nhỉnh hơn kỵ sĩ Randall một chút. Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa có ai chính thức thấy Đỗ Duy động thủ với người khác, nhưng ngày đó trên lôi đài hắn chỉ dùng một ngón tay nho nhỏ… mà Randall lại là kẻ mà mọi người đều biết là cường giả về vũ kỹ.
Nhưng, nhìn vào tỷ lệ cá cược mà nói, Đỗ Duy vẫn nổi trội hơn. Đương nhiên, phàm là dân cờ bạc máu mê thì đều có nhiệt huyết sôi trào của đàn ông. Mà ngày đó Đỗ Duy
"tuyên ngôn" trên lôi đài cực kỳ khoa trương, rất phù hợp với khẩu vị của bọn họ.
Từ giữa trưa, trên phố lớn cũng như ngõ nhỏ đều không có người!
Gần như toàn bộ thị dân ở đế đô đều vội hướng về phía sân Hiệp Hội kỵ sĩ, nơi có trận đấu này.
Gần như tất cả các vị trí tại đấu trường toàn bộ đã được bán vé từ trước, mà ngay tại chợ đen thì giá vé cũng đắt gấp trăm lần.
Ghế tại lầu hai và lầu ba cũng đã sớm đầy người! Hôn nay ngoài Nhiếp Chính vương thì tất cả các đại nhân vật quyền quý tại đế đô đều có mặt.
Về phía thần điện, lãnh đạo tinh thần của đế quốc, Giáo hoàng Paulo XVI bệ hạ cũng đã sớm ngồi tại lô ghế giữa, bên cạnh hắn còn có mấy bạch y trưởng lão đi theo.
Trước khi trận đấu bắt đầu khoảng nửa canh giờ, tại sân đấu đã đầy ắp người, sở Trị An đế đô cũng phải phái ra rất nhiều nhân thủ mới miễn cưỡng duy trì được trật tự.
Trong làm sóng cổ vũ của đám đông, tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi trận đấu bắt đầu! Nhiều người không thể vào được sân đấu, khi nghe thấy những tiếng hoan hô bên trong thì hồi hộp vô cùng, bọn họ điên cuồng hò hét… nhưng đáng tiếc là trước mặt họ có hai ngàn binh lính trị an với võ trang hạng nặng… bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ bên ngoài.
Rốt cuộc, sau một hồi chiêng đồng vang lên, không khí trên toàn trường sôi trào đến cực điểm!
Do hôm nay là trận bán kết (điêu, tuyển 50 người giỏi nhất chứ), sân của lôi đài cơ hồ muốn lớn hơn vài lần so với vòng đấu loại. Ở hai bên đã được thiết lập hai thông đạo.
Trong tiếng chiêng khai cuộc, tiếng huyên náo tràn ngập như nước thủy triều, Randall – đại kỵ sĩ trưởng – bát cấp kỵ sĩ – tử địch của Đỗ Duy đang đi lên lôi đài với vẻ mặt âm trầm.
Randall tại các trận đấu trước đều mặc bì giáp thoải mái, nhưng ở trận đấu này đã mặc áo giáo màu bạc của Thần Thánh kỵ sĩ! Mặc dù trong những trận chiến trên mặt đất, áo giáp kiểu này có phần nặng nề… nhưng điểm ấy đối với một bát cấp kỵ sĩ mà nói thì không ảnh hưởng chút nào.
Hơn nữa, sau khi thấy Đỗ Duy biểu lộ ra ngân sắc đấu khí, Randall sớm đã không còn khinh thị, mặc trọng giáp có thể tăng cường ít nhiều khả năng phòng ngự - huống hồ trận đấu này liên quan đến sinh tử của Randall và vinh quang của thần điện nên hắn không thể không coi trọng.
Khi Randall lên đài thì áo choàng của hắn tung bay, trường khiếm được rút ra, rung trong không trung hai cái khiến kiếm phong nhất thời xao động.
- Ông!!!
Sau tiếng kim khí rung động… là thanh âm mọi người trong toàn trường hét như muốn phá vỡ cổ họng, rất nhiều dân cờ bạc đánh cuộc vào hắn tại lôi đài đều hoan hô, giơ phiếu đặt cược, hướng về phía Randall mà điên cuồng hò hét.
Sau khi đám đông hò hét khoảng hai phút đồng hồ, Đỗ Duy mới xuất hiện.
Đỗ Duy đã buộc chặt mái tóc, nhưng điều đáng ngạc nhiên là tại trận đấu quan trọng như thế này mà hắn chỉ mặc võ trang hết sức nhẹ nhàng.
Đừng nói là áo giáp, hắn ngay cả bì giáp cũng không mặc.
Dưới chân là giày da bước đều trên ván gỗ của lôi đài, Đỗ Duy vẫn nâng cao cây cung dài bất thường lên.
So sánh với vẻ mặt âm trầm, nghiêm túc của Randall thì thần sắc của Đỗ Duy hết sức thong dong, trên khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn vẫn mang một nụ cười theo thói quen. Lúc hắn đi lên lôi đài, âm thanh xung quanh nhất thời yên tĩnh – cũng bởi vì do Đỗ Duy đã đưa tay làm động tác ép từ trên xuống.
Từ động tác này mà nói, những người đặt hy vọng vào Đỗ Duy cao hơn ít nhiều so với Randall.
Sắc mặt Randall khó nhìn, trong lòng hắn vẫn còn nặng trịch một chuyện…
Tối qua, lúc hắn tự thân yết kiến Giáo hoàng, hắn hy vọng trong trận đấu long trọng này thì Giáo hoàng có thể hạ ý chỉ với hắn. Dù sao thì trên danh nghĩa, trận đấu này là trận quyết đấu cá nhân giữa hắn và Đỗ Duy… nhưng trên thực tế thì trận đấu này, công tước hoa Tulip đã nghiêm túc khiêu chiến Giáo hội.
Ý nghĩa trận đấu cao như vậy, Giáo hoàng khẳng định sẽ có ý chỉ gì đó với mình, ít ra cũng là vài câu an ủi hoặc chúc phúc…
Nhưng tối qua, Randall đứng cầu khẩn bên ngoài một hồi nhưng chỉ được một nhân viên thần chức chuyên hầu hạ Giáo hoàng ra nói một câu:
"Giáo hoàng bệ hạ kêu ta nói với ngươi biết là cố gắng hết sức để bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta".
Coi như xong!
Giáo hoàng thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hành động bất ngờ này khiến trong lòng Randall trầm xuống, xuất hiện một bóng ma!
Nhưng hắn không biết là Giáo hoàng không muốn nhìn thấy hắn là… vì không đành lòng!
Người khác không biết thực lực của Đỗ Duy nhưng Giáo hoàng thì biết. Hắn ngay cả thiên sứ cũng có thể giết chết… huống hồ chỉ là một bát cấp võ sĩ?
Ra sức gầm nhẹ một tiếng, Randall đem những tạm niệm trong lòng đẩy ra khỏi đầu óc, sau đó gắt gao nhìn Đỗ Duy trước mặt.
- Hô!!!
Trường kiếm giơ lên, chỉ vào Đỗ Duy mà cao giọng quát:
- Công tước hoa Tulip! Đến đây đi! Hãy để ta xem thực lực của ngươi! Để ta xem tài nghệ vũ kỹ của ngươi rốt cục cao bao nhiêu!
- Oanh!
Khán giả dưới đài đều nghe thấy tiếng khiêu chiến của Randall, thanh âm hò hét càng cao hơn một tầng.
- Ta sẽ để thanh kiếm trong tay ta nói với ngươi rằng cuồng ngạo với thần điện vĩ đại thì quả là nực cười! Uy nghiêm của thần điện, không phải ngươi có thể rung chuyển!
Randall cất bước tiến lên.
Đỗ Duy nhìn mặt hắn, bồng nhiên khẽ nhạo báng một câu:
- Nhàm chán!
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
- Nhàm chán!
Đỗ Duy thàn nhiên nói:
- Ta tới là để giết người, không phải nói chuyện.
***
Sau âm thanh báo bắt đầu thi đấu, Randall buộc phải trầm tĩnh lại, tự cảnh tỉnh mình rằng đối phương đang chọc giận bản thân!
Tay cầm trường kiếm, hét lớn một tiếng. Dưới chân giậm một cái giận dữ… sau vài âm thanh vang lên, tấm ván gỗ cứng rắn dưới lôi đài liền bị nghiền nát trong nháy mắt! Mượn lực lượng cường đại, Randall ra sức đánh về phía Đỗ Duy như diều hâu đang vật lộn, đọ sức với thỏ.
Hắn có chút không hài lòng, thân pháp dường như không được linh mẫn. Khi người hắn đang ở trên không trung thì đấu khí đã phát ra, kiếm phong với ngân quang chói mắt lập tức mang thân hình Đỗ Duy bao phủ vào bên trong.
- Trảm!!!
Oanh một tiếng! Liền thấy trên sàn lôi đài chỗ Đỗ Duy đứng, khoảng một thước vuông gỗ bản nhất thời nát bất, vô số mảnh vụn văng tung tóe. Dưới oai một kiếm của Randall, chợt thấy thanh âm
"ca ca" liên tiếp, tấm ván gỗ phía dưới nhất thời tạo thành một cái khe dài bảy, tám thước.
Bát cấp kỵ sĩ, vung một kiếm cơ hồ đem cả lôi đài chém thành hai nửa!
Khi Randall trảm một kiếm lên lôi đài, nhất thời trong lòng hắn trầm xuống. Một kiếm này của hắn trảm vào khoảng không.
Lúc này! Trong tiếng hét của người xem, thân hình của Đỗ Duy bỗng xuất hiện ở khoảng không phía trên Randall! Không ai biết Đỗ Duy đang di chuyển lúc nào.
Mà lúc này, cả người Đỗ Duy đang ở trên không bỗng rơi nhanh xuống đất.
Do hắn không thể dùng ma pháp bay lượn, mới vừa rồi nhảy lên không trung là chỉ đơn thuần dùng sức mà lao lên.
Randall dù sao đã qua nửa đời kỵ sĩ nghiêm khắc rèn luyện. Một kiếm thất bại, hắn mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng hốt. Sau khi rung trường kiếm, hắn liền hướng về phía sau của Đỗ Duy mà chém tới.
Kiếm phong chưa tới thì đấu khí đã gào thét dưới mặt đất phía trước Đỗ Duy.
Lúc này rốt cục thì Đỗ Duy cũng xuất thủ lần đấu tiên.
Chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng cười một cái, ngón tay đang điều khiển trường cung khẽ rung lên…
"Ông" một tiếng, kiếm khí màu bạc đang gào thét bắn tới phía Đỗ Duy nhất thời sụp đổ, hóa thành muốn vàn đốm sáng.
Mà lúc này kiếm phong của Randall đã quét tới, dưới chân Đỗ Duy lại lui về phía sau, bàn tay nhanh như chớp vươn lên, bỗng nhiên hai ngón tay búng lên thân kiếm bảy, tám lần liên tục.
Mặc dù tất cả mọi người có mặt tại đây đều huyên náo đến mức sôi trào nhưng vẫn như cũ nghe thấy thanh âm:
- Đương, đương… đương, đương!
Liên tục những thanh âm chấn động của kim khí vang lên.
Randall lập tức cảm thấy cổ tay tê rần, lòng bàn tay đau nhức, trường kiếm bị đối phương búng liên lục không dứt, lực lượng của kiếm phong khiến hắn suýt chút nữa không giữ nổi kiếm!
Trong lòng hắn rùng mình, mơ hồ cảm thấy một tia không ổn: Tên Đỗ Duy này chẳng lẽ vũ kỹ lại hơn ta…!
Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Coi như hắn là thiên tài kiểu gì cũng không thể ở cái tuổi nhỏ này mà luyện cả ma pháp lẫn vũ kỹ đều vượt trên bát cấp.
Mang theo một tia sợ hãi, Randall rống lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm bỗng huy vũ (khua) lên.
Dù sao thì hắn cũng là một kỵ sĩ trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, kiếm thuật mạnh mẽ trong tay hắn dũng cảm vung lên nhuần nhuyễn!
Sau khi Đỗ Duy tuyên bố được ba ngày, rốt cuộc cũng đến ngày mà mọi người chờ đợi!
Buổi tối trước ngày thi đấu một ngày, tất cả các sòng bạc tại đế đô đều đưa ra chiêu bài thật lớn: Trận đấu giữa công tước hoa Tulip và đại kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ!
Nghe nói các sòng bạc cơ hồ chật ních những người và người.
Nhìn lên bảng tỷ lệ cá cược mà nói thì rõ ràng là công tước hoa Tulip còn được đánh giá nhỉnh hơn kỵ sĩ Randall một chút. Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa có ai chính thức thấy Đỗ Duy động thủ với người khác, nhưng ngày đó trên lôi đài hắn chỉ dùng một ngón tay nho nhỏ… mà Randall lại là kẻ mà mọi người đều biết là cường giả về vũ kỹ.
Nhưng, nhìn vào tỷ lệ cá cược mà nói, Đỗ Duy vẫn nổi trội hơn. Đương nhiên, phàm là dân cờ bạc máu mê thì đều có nhiệt huyết sôi trào của đàn ông. Mà ngày đó Đỗ Duy
"tuyên ngôn" trên lôi đài cực kỳ khoa trương, rất phù hợp với khẩu vị của bọn họ.
Từ giữa trưa, trên phố lớn cũng như ngõ nhỏ đều không có người!
Gần như toàn bộ thị dân ở đế đô đều vội hướng về phía sân Hiệp Hội kỵ sĩ, nơi có trận đấu này.
Gần như tất cả các vị trí tại đấu trường toàn bộ đã được bán vé từ trước, mà ngay tại chợ đen thì giá vé cũng đắt gấp trăm lần.
Ghế tại lầu hai và lầu ba cũng đã sớm đầy người! Hôn nay ngoài Nhiếp Chính vương thì tất cả các đại nhân vật quyền quý tại đế đô đều có mặt.
Về phía thần điện, lãnh đạo tinh thần của đế quốc, Giáo hoàng Paulo XVI bệ hạ cũng đã sớm ngồi tại lô ghế giữa, bên cạnh hắn còn có mấy bạch y trưởng lão đi theo.
Trước khi trận đấu bắt đầu khoảng nửa canh giờ, tại sân đấu đã đầy ắp người, sở Trị An đế đô cũng phải phái ra rất nhiều nhân thủ mới miễn cưỡng duy trì được trật tự.
Trong làm sóng cổ vũ của đám đông, tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi trận đấu bắt đầu! Nhiều người không thể vào được sân đấu, khi nghe thấy những tiếng hoan hô bên trong thì hồi hộp vô cùng, bọn họ điên cuồng hò hét… nhưng đáng tiếc là trước mặt họ có hai ngàn binh lính trị an với võ trang hạng nặng… bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ bên ngoài.
Rốt cuộc, sau một hồi chiêng đồng vang lên, không khí trên toàn trường sôi trào đến cực điểm!
Do hôm nay là trận bán kết (điêu, tuyển 50 người giỏi nhất chứ), sân của lôi đài cơ hồ muốn lớn hơn vài lần so với vòng đấu loại. Ở hai bên đã được thiết lập hai thông đạo.
Trong tiếng chiêng khai cuộc, tiếng huyên náo tràn ngập như nước thủy triều, Randall – đại kỵ sĩ trưởng – bát cấp kỵ sĩ – tử địch của Đỗ Duy đang đi lên lôi đài với vẻ mặt âm trầm.
Randall tại các trận đấu trước đều mặc bì giáp thoải mái, nhưng ở trận đấu này đã mặc áo giáo màu bạc của Thần Thánh kỵ sĩ! Mặc dù trong những trận chiến trên mặt đất, áo giáp kiểu này có phần nặng nề… nhưng điểm ấy đối với một bát cấp kỵ sĩ mà nói thì không ảnh hưởng chút nào.
Hơn nữa, sau khi thấy Đỗ Duy biểu lộ ra ngân sắc đấu khí, Randall sớm đã không còn khinh thị, mặc trọng giáp có thể tăng cường ít nhiều khả năng phòng ngự - huống hồ trận đấu này liên quan đến sinh tử của Randall và vinh quang của thần điện nên hắn không thể không coi trọng.
Khi Randall lên đài thì áo choàng của hắn tung bay, trường khiếm được rút ra, rung trong không trung hai cái khiến kiếm phong nhất thời xao động.
- Ông!!!
Sau tiếng kim khí rung động… là thanh âm mọi người trong toàn trường hét như muốn phá vỡ cổ họng, rất nhiều dân cờ bạc đánh cuộc vào hắn tại lôi đài đều hoan hô, giơ phiếu đặt cược, hướng về phía Randall mà điên cuồng hò hét.
Sau khi đám đông hò hét khoảng hai phút đồng hồ, Đỗ Duy mới xuất hiện.
Đỗ Duy đã buộc chặt mái tóc, nhưng điều đáng ngạc nhiên là tại trận đấu quan trọng như thế này mà hắn chỉ mặc võ trang hết sức nhẹ nhàng.
Đừng nói là áo giáp, hắn ngay cả bì giáp cũng không mặc.
Dưới chân là giày da bước đều trên ván gỗ của lôi đài, Đỗ Duy vẫn nâng cao cây cung dài bất thường lên.
So sánh với vẻ mặt âm trầm, nghiêm túc của Randall thì thần sắc của Đỗ Duy hết sức thong dong, trên khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn vẫn mang một nụ cười theo thói quen. Lúc hắn đi lên lôi đài, âm thanh xung quanh nhất thời yên tĩnh – cũng bởi vì do Đỗ Duy đã đưa tay làm động tác ép từ trên xuống.
Từ động tác này mà nói, những người đặt hy vọng vào Đỗ Duy cao hơn ít nhiều so với Randall.
Sắc mặt Randall khó nhìn, trong lòng hắn vẫn còn nặng trịch một chuyện…
Tối qua, lúc hắn tự thân yết kiến Giáo hoàng, hắn hy vọng trong trận đấu long trọng này thì Giáo hoàng có thể hạ ý chỉ với hắn. Dù sao thì trên danh nghĩa, trận đấu này là trận quyết đấu cá nhân giữa hắn và Đỗ Duy… nhưng trên thực tế thì trận đấu này, công tước hoa Tulip đã nghiêm túc khiêu chiến Giáo hội.
Ý nghĩa trận đấu cao như vậy, Giáo hoàng khẳng định sẽ có ý chỉ gì đó với mình, ít ra cũng là vài câu an ủi hoặc chúc phúc…
Nhưng tối qua, Randall đứng cầu khẩn bên ngoài một hồi nhưng chỉ được một nhân viên thần chức chuyên hầu hạ Giáo hoàng ra nói một câu:
"Giáo hoàng bệ hạ kêu ta nói với ngươi biết là cố gắng hết sức để bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta".
Coi như xong!
Giáo hoàng thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hành động bất ngờ này khiến trong lòng Randall trầm xuống, xuất hiện một bóng ma!
Nhưng hắn không biết là Giáo hoàng không muốn nhìn thấy hắn là… vì không đành lòng!
Người khác không biết thực lực của Đỗ Duy nhưng Giáo hoàng thì biết. Hắn ngay cả thiên sứ cũng có thể giết chết… huống hồ chỉ là một bát cấp võ sĩ?
Ra sức gầm nhẹ một tiếng, Randall đem những tạm niệm trong lòng đẩy ra khỏi đầu óc, sau đó gắt gao nhìn Đỗ Duy trước mặt.
- Hô!!!
Trường kiếm giơ lên, chỉ vào Đỗ Duy mà cao giọng quát:
- Công tước hoa Tulip! Đến đây đi! Hãy để ta xem thực lực của ngươi! Để ta xem tài nghệ vũ kỹ của ngươi rốt cục cao bao nhiêu!
- Oanh!
Khán giả dưới đài đều nghe thấy tiếng khiêu chiến của Randall, thanh âm hò hét càng cao hơn một tầng.
- Ta sẽ để thanh kiếm trong tay ta nói với ngươi rằng cuồng ngạo với thần điện vĩ đại thì quả là nực cười! Uy nghiêm của thần điện, không phải ngươi có thể rung chuyển!
Randall cất bước tiến lên.
Đỗ Duy nhìn mặt hắn, bồng nhiên khẽ nhạo báng một câu:
- Nhàm chán!
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
- Nhàm chán!
Đỗ Duy thàn nhiên nói:
- Ta tới là để giết người, không phải nói chuyện.
***
Sau âm thanh báo bắt đầu thi đấu, Randall buộc phải trầm tĩnh lại, tự cảnh tỉnh mình rằng đối phương đang chọc giận bản thân!
Tay cầm trường kiếm, hét lớn một tiếng. Dưới chân giậm một cái giận dữ… sau vài âm thanh vang lên, tấm ván gỗ cứng rắn dưới lôi đài liền bị nghiền nát trong nháy mắt! Mượn lực lượng cường đại, Randall ra sức đánh về phía Đỗ Duy như diều hâu đang vật lộn, đọ sức với thỏ.
Hắn có chút không hài lòng, thân pháp dường như không được linh mẫn. Khi người hắn đang ở trên không trung thì đấu khí đã phát ra, kiếm phong với ngân quang chói mắt lập tức mang thân hình Đỗ Duy bao phủ vào bên trong.
- Trảm!!!
Oanh một tiếng! Liền thấy trên sàn lôi đài chỗ Đỗ Duy đứng, khoảng một thước vuông gỗ bản nhất thời nát bất, vô số mảnh vụn văng tung tóe. Dưới oai một kiếm của Randall, chợt thấy thanh âm
"ca ca" liên tiếp, tấm ván gỗ phía dưới nhất thời tạo thành một cái khe dài bảy, tám thước.
Bát cấp kỵ sĩ, vung một kiếm cơ hồ đem cả lôi đài chém thành hai nửa!
Khi Randall trảm một kiếm lên lôi đài, nhất thời trong lòng hắn trầm xuống. Một kiếm này của hắn trảm vào khoảng không.
Lúc này! Trong tiếng hét của người xem, thân hình của Đỗ Duy bỗng xuất hiện ở khoảng không phía trên Randall! Không ai biết Đỗ Duy đang di chuyển lúc nào.
Mà lúc này, cả người Đỗ Duy đang ở trên không bỗng rơi nhanh xuống đất.
Do hắn không thể dùng ma pháp bay lượn, mới vừa rồi nhảy lên không trung là chỉ đơn thuần dùng sức mà lao lên.
Randall dù sao đã qua nửa đời kỵ sĩ nghiêm khắc rèn luyện. Một kiếm thất bại, hắn mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng hốt. Sau khi rung trường kiếm, hắn liền hướng về phía sau của Đỗ Duy mà chém tới.
Kiếm phong chưa tới thì đấu khí đã gào thét dưới mặt đất phía trước Đỗ Duy.
Lúc này rốt cục thì Đỗ Duy cũng xuất thủ lần đấu tiên.
Chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng cười một cái, ngón tay đang điều khiển trường cung khẽ rung lên…
"Ông" một tiếng, kiếm khí màu bạc đang gào thét bắn tới phía Đỗ Duy nhất thời sụp đổ, hóa thành muốn vàn đốm sáng.
Mà lúc này kiếm phong của Randall đã quét tới, dưới chân Đỗ Duy lại lui về phía sau, bàn tay nhanh như chớp vươn lên, bỗng nhiên hai ngón tay búng lên thân kiếm bảy, tám lần liên tục.
Mặc dù tất cả mọi người có mặt tại đây đều huyên náo đến mức sôi trào nhưng vẫn như cũ nghe thấy thanh âm:
- Đương, đương… đương, đương!
Liên tục những thanh âm chấn động của kim khí vang lên.
Randall lập tức cảm thấy cổ tay tê rần, lòng bàn tay đau nhức, trường kiếm bị đối phương búng liên lục không dứt, lực lượng của kiếm phong khiến hắn suýt chút nữa không giữ nổi kiếm!
Trong lòng hắn rùng mình, mơ hồ cảm thấy một tia không ổn: Tên Đỗ Duy này chẳng lẽ vũ kỹ lại hơn ta…!
Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Coi như hắn là thiên tài kiểu gì cũng không thể ở cái tuổi nhỏ này mà luyện cả ma pháp lẫn vũ kỹ đều vượt trên bát cấp.
Mang theo một tia sợ hãi, Randall rống lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm bỗng huy vũ (khua) lên.
Dù sao thì hắn cũng là một kỵ sĩ trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, kiếm thuật mạnh mẽ trong tay hắn dũng cảm vung lên nhuần nhuyễn!
Bình luận facebook