Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 699: Huynh đệ trùng phùng (Đoạn 1)
Ngay cả người như Bạch Hà Sầu, khi đến trước tòa cung điện màu xanh biếc của Lạc Tuyết, cũng không khỏi phát ra một tiếng than thở.
- Mời!
Lạc Tuyết chỉ vào cánh cửa cung điện đang mở rộng, mỉm cười làm một tư thế mời chào. Mà đứng ở sau Lạc Tuyết, những tinh linh lâu năm trong tộc vẻ mặt đều là hết sức kinh ngạc. Tinh Linh vương lại muốn dẫn một nhân loại tiến vào tinh linh thần điện thần thánh ư?
Để một nhân loại... tiến vào thần điện?
Nhưng Lạc Tuyết không nói gì, các tinh linh trưởng lão này ở phía dưới nào dám có nửa lời?
Bạch Hà Sầu ngưng thần nhìn cung điện bích lục này, mơ hồ có thể cảm giác được từ bên trong phát ra một luồng khí thế thần thánh ngưng trọng. Nhưng lại chỉ là khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động hai cái, phất ống tay áo, bước đi vào.
Sau khi Lạc Tuyết cùng Bạch Hà Sầu tiến vào đại điện, cánh cửa lớn bằng cây tử đằng vô thanh vô tức khép lại, đem ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều chắn lại ở bên ngoài.
Đại điện yên tĩnh. Yên tĩnh không tiếng động, không tiếng động trang nghiêm, trang nghiêm... thật giống một tử địa!
Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, liền cùng Bạch Hà Sầu ngồi xuống đất trước thần đài.
Thần đài thần dùng để cung phụng thần của tinh linh, đã bị hai người coi là một cái bàn dài bình thường. Tiếp đó Lạc Tuyết như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một cái bình gỗ, hai cái chén gỗ, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Nhấc bình gỗ lên, rót đầy vào trong hai cái chén một loại chất lỏng sóng sánh rất đẹp mắt.
Màu xanh, trong xanh lại có một chút đỏ, nhìn giống như là máu đào vậy!
- Rượu?
Bạch Hà Sầu thản nhiên nói:
- Ta không uống rượu.
- Là nước!
Lạc Tuyết khẽ cười nói:
- Tinh linh tộc của ta có một thánh vật, tên gọi là hoa già lâu la, còn gọi là "máu đào", đây là mật hoa của hoa già lâu la, vật này chính là ân huệ do Tinh Linh thần ban cho tộc của ta hưởng dụng.
Bạch Hà Sầu lúc này mới gật đầu, không từ chối nữa. Cầm lấy cái chén trước mặt, uống một hơi cạn sạch. Thân phận giống như hắn và Lạc Tuyết, dĩ nhiên sẽ không chơi cái trò hạ độc thấp kém đó - trên thế giới này, đồ có thể độc chết Bạch Hà Sầu, chỉ sợ còn chưa có.
Mật hoa máu đào này, quả thật là thánh vật của tinh linh tộc, cho tới bây giờ chỉ có tinh linh cấp bậc trưởng lão, mới có thể hằng năm trăng tròn đại lễ được dùng một ít. Trong mật hoa này ẩn dấu ma lực nguyên tố cực kỳ phong phú, sau khi dùng để uống, có thể làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Thật sự là một loại thuốc bổ ma pháp thượng đẳng.
Nhưng sau khi Bạch Hà Sầu uống xong, lại đột nhiên nói một câu khiến cho Lạc Tuyết phải ngẩn người.
- Mùi vị bình thường. Không ngọt không mặn, không có ngon như thịt nướng của Đỗ Duy làm.
Lạc Tuyết ngây ngốc, tựa hồ không ngờ rằng vị tuyệt đỉnh nhân vật lạnh lùng như băng này, lại có thể nói ra một câu thô tục đến vậy, tựa hồ nhíu nhíu mày, cười nói:
- Nước này có thể giúp tĩnh tâm.
- Tâm của ta vốn tĩnh, không cần đến ngoại lực.
Bạch Hà Sầu thản nhiên nói.
-Nhưng tâm của ta thì không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lạc Tuyết lắc đầu, sau đó uống một hơi cạn sạch. Trong đôi mắt lóe ra quang mang:
- Lần đầu tiên ngươi tới, ta liền cảm giác được rồi.
- Nhưng đến hôm nay ngươi mới lộ diện.
Thanh âm của Bạch Hà Sầu đột nhiên mang thêm vài phần mỉa mai:
- Ta nghĩ ngươi còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa chứ.
- Cho nên ta mới nói. Tâm của ta không đủ tĩnh.
Lạc Tuyết thở dài:
- Kỳ thật, ngươi giết thú nhân cùng ta chẳng có gì quan hệ. Chỉ là... ta bây giờ là vua của họ.
Nếu đã là vua, thì không thể không để mắt đến.
- Ngươi mời ta tới đây, là sợ người khác nhìn thấy?
Bạch Hà Sầu gật đầu.
- Đúng vậy!
Lạc Tuyết sắc mặt ngưng trọng:
- Ta là vua, ta không thể bại, cho dù có bại, cũng không thể để cho ai nhìn thấy.
Bạch Hà Sầu lại cười, hắn nhìn Lạc Tuyết, trầm mặc một lát:
- Ngươi thật quả là đã có tiến bộ. Đáng tiếc... còn chưa đủ.
Vừa nói, vị tuyệt thế cường giả này, đem cái chén gỗ nhẹ nhàng đẩy ra vài phần. Sau đó vươn một ngón tay đến, nhẹ nhàng vẽ.
Vô thanh vô tức, đột nhiên trên chén gỗ từ mép chén bắt đầu nhẹ nhàng vỡ tan ra, mép vết vỡ bóng loáng cực kỳ, ngay cả một tia gỗ cũng không vỡ vụn. Phảng phất như cái vết này là tự nhiên sinh ra đã vốn là như vậy rồi!
Lạc Tuyết nhìn thấy, đôi mắt nhất thời lại sáng vài phần, ở nơi điện phủ hôn ám này, ánh mắt của nó lấp lánh ánh lửa cứ như một bó đuốc!
Tinh Linh vương rất rõ ràng. Đối thủ này nhẹ nhàng vẽ, không phải là dùng lực lượng đem chén rượu này cắt đi, mà là đem không gian trực tiếp mở ra!
- Phá họa!
Theo sau đó Tinh Linh vương cũng vươn hai tay lên, nhẹ nhàng hợp lại. Một tia lực lượng nhu hòa như từ lòng bàn tay của hắn phát tán ra, cái chén gỗ vốn dĩ đã vỡ ra lại vô thanh vô tức nhẹ nhàng khép lại, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra! Mắt thấy vết nứt từ từ khép lại, Bạch Hà Sầu trong ánh mắt không có chút kinh ngạc nào, lại mơ hồ toát ra một tia... vừa lòng!
Theo đó, hắn lại đem cái bình gỗ, rót đầy vào cái chén gỗ sau khi đã được khép lại, nhìn loại chất lỏng máu đào sóng sánh bên trong. Bạch Hà Sầu lại lần nữa vươn ngón tay đến, nhẹ nhàng vẽ!
Lần này, không chỉ có cái chén gỗ, mà ngay cả chất lỏng trong chén cũng nhẹ nhàng chia ra làm hai! Không có bất kỳ vết tích nào, cứ như là nó tự nhiên thành như vậy, Chất lỏng trong không trung vẫn không hề mất đi một giọt nào, vẫn duy trì nguyên hình dáng, mặt cắt của chất lỏng rất trong sáng, lại luôn giữ được nét tĩnh lặng.
Ánh mắt Lạc Tuyết trở nên ngưng trọng, nó hít vào một hơi thật sâu. Rồi thở ra, hai tay lần nữa hợp lại cùng nhau, một tia quang mang màu tím nhàn nhạt từ lòng bàn tay nó phát tán ra, cố gắng đem vết cắt không gian kia khép lại lần nữa, chính là lần này, ngón tay của Bạch Hà Sầu cũng không bỏ xuống. Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm lên mặt bàn, lập tức thấy được dấu vết chén gỗ bị cắt phía dưới thần đài, vô thanh vô tức, mặt ngoài thần đài lập tức chia làm hai...
Quang mang màu tím của Lạc Tuyết đang cố gắng khép lại không gian bị vỡ vụn, nhưng lực lượng so với Bạch Hà Sầu rõ ràng là còn kém hơn rất nhiều, vết rạn dần dần kéo dài đến mặt đất trước mặt Lạc Tuyết, chỉ kém chỗ nó đặt tay trên bàn một khoảng nhỏ.
Quang mang màu tím mặc dù đã đem hết toàn lực, nhưng tốc độ khép lại vẫn chậm hơn so với tốc độ cắt quá nhiều.
- Mời!
Lạc Tuyết chỉ vào cánh cửa cung điện đang mở rộng, mỉm cười làm một tư thế mời chào. Mà đứng ở sau Lạc Tuyết, những tinh linh lâu năm trong tộc vẻ mặt đều là hết sức kinh ngạc. Tinh Linh vương lại muốn dẫn một nhân loại tiến vào tinh linh thần điện thần thánh ư?
Để một nhân loại... tiến vào thần điện?
Nhưng Lạc Tuyết không nói gì, các tinh linh trưởng lão này ở phía dưới nào dám có nửa lời?
Bạch Hà Sầu ngưng thần nhìn cung điện bích lục này, mơ hồ có thể cảm giác được từ bên trong phát ra một luồng khí thế thần thánh ngưng trọng. Nhưng lại chỉ là khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động hai cái, phất ống tay áo, bước đi vào.
Sau khi Lạc Tuyết cùng Bạch Hà Sầu tiến vào đại điện, cánh cửa lớn bằng cây tử đằng vô thanh vô tức khép lại, đem ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều chắn lại ở bên ngoài.
Đại điện yên tĩnh. Yên tĩnh không tiếng động, không tiếng động trang nghiêm, trang nghiêm... thật giống một tử địa!
Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, liền cùng Bạch Hà Sầu ngồi xuống đất trước thần đài.
Thần đài thần dùng để cung phụng thần của tinh linh, đã bị hai người coi là một cái bàn dài bình thường. Tiếp đó Lạc Tuyết như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một cái bình gỗ, hai cái chén gỗ, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Nhấc bình gỗ lên, rót đầy vào trong hai cái chén một loại chất lỏng sóng sánh rất đẹp mắt.
Màu xanh, trong xanh lại có một chút đỏ, nhìn giống như là máu đào vậy!
- Rượu?
Bạch Hà Sầu thản nhiên nói:
- Ta không uống rượu.
- Là nước!
Lạc Tuyết khẽ cười nói:
- Tinh linh tộc của ta có một thánh vật, tên gọi là hoa già lâu la, còn gọi là "máu đào", đây là mật hoa của hoa già lâu la, vật này chính là ân huệ do Tinh Linh thần ban cho tộc của ta hưởng dụng.
Bạch Hà Sầu lúc này mới gật đầu, không từ chối nữa. Cầm lấy cái chén trước mặt, uống một hơi cạn sạch. Thân phận giống như hắn và Lạc Tuyết, dĩ nhiên sẽ không chơi cái trò hạ độc thấp kém đó - trên thế giới này, đồ có thể độc chết Bạch Hà Sầu, chỉ sợ còn chưa có.
Mật hoa máu đào này, quả thật là thánh vật của tinh linh tộc, cho tới bây giờ chỉ có tinh linh cấp bậc trưởng lão, mới có thể hằng năm trăng tròn đại lễ được dùng một ít. Trong mật hoa này ẩn dấu ma lực nguyên tố cực kỳ phong phú, sau khi dùng để uống, có thể làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Thật sự là một loại thuốc bổ ma pháp thượng đẳng.
Nhưng sau khi Bạch Hà Sầu uống xong, lại đột nhiên nói một câu khiến cho Lạc Tuyết phải ngẩn người.
- Mùi vị bình thường. Không ngọt không mặn, không có ngon như thịt nướng của Đỗ Duy làm.
Lạc Tuyết ngây ngốc, tựa hồ không ngờ rằng vị tuyệt đỉnh nhân vật lạnh lùng như băng này, lại có thể nói ra một câu thô tục đến vậy, tựa hồ nhíu nhíu mày, cười nói:
- Nước này có thể giúp tĩnh tâm.
- Tâm của ta vốn tĩnh, không cần đến ngoại lực.
Bạch Hà Sầu thản nhiên nói.
-Nhưng tâm của ta thì không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lạc Tuyết lắc đầu, sau đó uống một hơi cạn sạch. Trong đôi mắt lóe ra quang mang:
- Lần đầu tiên ngươi tới, ta liền cảm giác được rồi.
- Nhưng đến hôm nay ngươi mới lộ diện.
Thanh âm của Bạch Hà Sầu đột nhiên mang thêm vài phần mỉa mai:
- Ta nghĩ ngươi còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa chứ.
- Cho nên ta mới nói. Tâm của ta không đủ tĩnh.
Lạc Tuyết thở dài:
- Kỳ thật, ngươi giết thú nhân cùng ta chẳng có gì quan hệ. Chỉ là... ta bây giờ là vua của họ.
Nếu đã là vua, thì không thể không để mắt đến.
- Ngươi mời ta tới đây, là sợ người khác nhìn thấy?
Bạch Hà Sầu gật đầu.
- Đúng vậy!
Lạc Tuyết sắc mặt ngưng trọng:
- Ta là vua, ta không thể bại, cho dù có bại, cũng không thể để cho ai nhìn thấy.
Bạch Hà Sầu lại cười, hắn nhìn Lạc Tuyết, trầm mặc một lát:
- Ngươi thật quả là đã có tiến bộ. Đáng tiếc... còn chưa đủ.
Vừa nói, vị tuyệt thế cường giả này, đem cái chén gỗ nhẹ nhàng đẩy ra vài phần. Sau đó vươn một ngón tay đến, nhẹ nhàng vẽ.
Vô thanh vô tức, đột nhiên trên chén gỗ từ mép chén bắt đầu nhẹ nhàng vỡ tan ra, mép vết vỡ bóng loáng cực kỳ, ngay cả một tia gỗ cũng không vỡ vụn. Phảng phất như cái vết này là tự nhiên sinh ra đã vốn là như vậy rồi!
Lạc Tuyết nhìn thấy, đôi mắt nhất thời lại sáng vài phần, ở nơi điện phủ hôn ám này, ánh mắt của nó lấp lánh ánh lửa cứ như một bó đuốc!
Tinh Linh vương rất rõ ràng. Đối thủ này nhẹ nhàng vẽ, không phải là dùng lực lượng đem chén rượu này cắt đi, mà là đem không gian trực tiếp mở ra!
- Phá họa!
Theo sau đó Tinh Linh vương cũng vươn hai tay lên, nhẹ nhàng hợp lại. Một tia lực lượng nhu hòa như từ lòng bàn tay của hắn phát tán ra, cái chén gỗ vốn dĩ đã vỡ ra lại vô thanh vô tức nhẹ nhàng khép lại, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra! Mắt thấy vết nứt từ từ khép lại, Bạch Hà Sầu trong ánh mắt không có chút kinh ngạc nào, lại mơ hồ toát ra một tia... vừa lòng!
Theo đó, hắn lại đem cái bình gỗ, rót đầy vào cái chén gỗ sau khi đã được khép lại, nhìn loại chất lỏng máu đào sóng sánh bên trong. Bạch Hà Sầu lại lần nữa vươn ngón tay đến, nhẹ nhàng vẽ!
Lần này, không chỉ có cái chén gỗ, mà ngay cả chất lỏng trong chén cũng nhẹ nhàng chia ra làm hai! Không có bất kỳ vết tích nào, cứ như là nó tự nhiên thành như vậy, Chất lỏng trong không trung vẫn không hề mất đi một giọt nào, vẫn duy trì nguyên hình dáng, mặt cắt của chất lỏng rất trong sáng, lại luôn giữ được nét tĩnh lặng.
Ánh mắt Lạc Tuyết trở nên ngưng trọng, nó hít vào một hơi thật sâu. Rồi thở ra, hai tay lần nữa hợp lại cùng nhau, một tia quang mang màu tím nhàn nhạt từ lòng bàn tay nó phát tán ra, cố gắng đem vết cắt không gian kia khép lại lần nữa, chính là lần này, ngón tay của Bạch Hà Sầu cũng không bỏ xuống. Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm lên mặt bàn, lập tức thấy được dấu vết chén gỗ bị cắt phía dưới thần đài, vô thanh vô tức, mặt ngoài thần đài lập tức chia làm hai...
Quang mang màu tím của Lạc Tuyết đang cố gắng khép lại không gian bị vỡ vụn, nhưng lực lượng so với Bạch Hà Sầu rõ ràng là còn kém hơn rất nhiều, vết rạn dần dần kéo dài đến mặt đất trước mặt Lạc Tuyết, chỉ kém chỗ nó đặt tay trên bàn một khoảng nhỏ.
Quang mang màu tím mặc dù đã đem hết toàn lực, nhưng tốc độ khép lại vẫn chậm hơn so với tốc độ cắt quá nhiều.
Bình luận facebook