Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 767: Tiến vào!
Quang mang sao chổi kia khiến cho ngay cả tên quái thú cũng có cảm giác bất an và cảnh giác.
Mắt thấy quang mang trên trường cung. Quái thú tựa hồ rất cố kỵ quang mang này, liên tục thấp giọng gầm rú, có vẻ sợ hãi lui về sau.
Quang mang trên Thuấn Ngục tiễn trong nháy mắt bắn ra như sao chổi vạch ngang bầu trời, rơi ngay trên đầu của quái thú. Quái thú gầm rú lên một tiếng kinh khủng, liều mạng lui về sau giãy giụa, động tác không chút trì hoãn nhưng lại căn bản không cách nào tránh khỏi một kích của Thuấn Ngục tiễn!
- Ầm!
Thuấn Ngục tiễn đã bắn chính xác vào giữa trán quái thú, trong phút chốc sáng lên mội mảnh quang mang. Quái thú thống khổ gầm rống một tiếng, trong tiếng gầm rõ ràng mang theo sự kinh hoảng. Trên đầu nó, chỗ bị bắn trúng sau một hồi chớp sáng lại phát ra thanh âm ken két như nham thạch bị rạn nứt. Trên lớp da cổ lão đen đủi lõm xuống một lỗ thật sâu, chung quanh còn vô số vết nứt nhỏ chằng chịt như mạng nhện!
Quái thú ra sức gầm rú, dụng lực lắc đầu, sau đó từ vết lõm ở miệng vết thương, vô số tia máu tươi nhỏ bé phun ra, giống như một tòa suối nhỏ!
Máu tươi rơi vào nước biển, tức thì khiến nước biển vốn có màu bích lục trở nên đỏ sẫm! Càng quỷ dị chính là những tia máu kia dường như sau khi rơi vào trong nước biển, dưới sự kích thích lạnh lẽo của nước biển tức thì toát ra một luồng bạch khí nhỏ! Thậm chí có một vùng nhỏ nước biển sau khi bị nhiệt huyết rơi xuống tác động, còn toát ra một đợt bọt khí sôi ùng ục.
Tiếng gầm rú của quái thú mang theo một tia sợ hãi lẫn nức nở, nó cứ đung đưa đầu lia lịa, còn cẩn thận vùi đầu vào nước biển, chỉ để lại bộ phận mang hai tròng mắt trên mặt nước, cẩn trọng coi chừng Đỗ Duy trên trời.
Đỗ Duy bị đôi mắt này nhìn chằm chặp, trong lòng đột nhiên lại sinh ra một tia cảm giác kì dị là đôi mắt kia dường như mang theo một loại tình cảm kỳ quái nào đó. Đó không phải là đôi mắt tràn đầy dã tính, cũng không phải đôi mắt không có chút địch ý nào mà là… tựa hồ có chút mê mang, có chút sợ hãi, lại có chút phẫn nộ.
Đỗ Duy một lần nữa khẳng định, con quái thú này tuyệt đối không phải là một quái thú phổ thông bình thường ---- nó nhất định có trí tuệ!
Về phần quái thú, lúc này nó đã chìm vào nước, dường như như một con rắn đang rình ếch vậy, cứ nhìn Đỗ Duy chằm chặp, tựa hồ tùy thời đều sẽ tìm cơ hội công kích.
Đỗ Duy tuy đang bay trên trời cao, lại có cảm giác bị khóa chặt lại --- một kích Thuấn Ngục tiễn vừa rồi tuy khiến đối phương bị thương, nhưng thương hại hiển nhiên không quá nặng, còn cách chỗ trí mạng rất xa.
Trong tiếng gầm rú của quái thú lúc trước, hẳn là bộc lộ sự thống khổ… sợ hãi!
Đúng, không sai! Con quái thú này dường như rất sợ
"Thuấn Ngục tiễn" trong tay mình!
Thứ nó sợ không phải là mình, mà chính là thanh thần cung trong tay mình!
Trong nước biển, cái đầu của quái thú tựa hồ bắt đầu từ từ chuyển động. Mà trên bầu trời, Đỗ Duy gắt gao nắm chặt lấy trường cung, không dám buông lỏng chút nào, ngón tay móc lên dây cung, tùy theo động tác của cái đầu quái thú mà không ngừng điều chỉnh vị trí của mình, thủy chung vẫn bảo trì đem dây cung ngắm thẳng vào mặt quái thú.
Cuối cùng, một người một thú, cứ như vậy đối mặt với nhau đã gần nửa giờ…
Đột nhiên, trong lòng Đỗ Duy đột nhiên sinh ra một tia báo động! Một cảm giác bất an đột nhiên từ trong tâm khảm xuất hiện, mà càng ngày càng mãnh liệt!
Hắn tuy đến cùng cũng không biết là tại sao, nhưng lập tức đề cao cảnh giác, đột nhiên quay người lại…
Trong lúc này, dưới mặt nước biển, đột nhiên có một bóng đen phá nước mà bay ra! mang theo một luồng sóng to lớn mạnh mẽ!
Một đạo bóng đen hoàn chỉnh dài vài trăm thước giống như một cây roi dài thô tráng, phá nước mà ra hướng tới phía Đỗ Duy đang đứng hung hăng quất tới!
Đỗ Duy tức thì chuyển mình né qua một bên! Nhưng cái bóng đen kia dường như như một vật sống, sau một kích không trúng lại tiếp tục quất tới! Hình thành một vòng cung lớn tựa hồ muốn đem Đỗ Duy vây lại bên trong!
"Cự xà? Còn cái gì khác nữa đây?" Trong đầu Đỗ Duy rất nhanh có một ý niệm lướt qua, thân thể hắn lập tức nương theo gió mà lui, đồng thời một cánh tay phất ra, ném ra một cái ma pháp quyển trục!
Ầm! Đó là một cái quyển trục ma pháp cao cấp, bên trong chính là một cái ma pháp hỏa hệ cao đẳng, chỉ thấy sau khi quang mang chớp hiện liền có một chuỗi hỏa quang có vài tia bích lục ẩn hiện bên trong lập tức xuất ra!
Bóng đen như sợi roi kia sau một hồi quấn quanh như con rắn, một chút hỏa tinh lập tức dính vào bề mặt của nó! Theo sau là một chuỗi phản ứng dây chuyền!
Nguyên bản chỉ là mấy chấm lửa hỏa tinh thôi, nhưng một khi đã dính vào vật đó tức thì bốc lên một màn hỏa diễm xung thiên! Bên trong luồng hỏa diễm có quang mang bích lục ẩn hiện, chính là một hỏa hệ ma pháp cực kỳ lợi hại! Ma pháp này được gọi là
"Phần kim bích diễm", bất kể vật gì một khi bị hỏa tinh kia dính vào, sẽ lập tức dẫn phát đại hỏa, mà không phải là hỏa diễm thông thường, là ma hỏa do ma pháp sư luyện chế ra, năng lực thiêu đốt cực kỳ kinh người! Cho dù là kim loại đi nữa, chỉ cần bị một điểm lửa dính vào, đều có thể khiến nó bị thiêu đốt ngay lập tức!
Luồng hỏa diễm này không cần phải có bất kỳ vật gì hỗ trợ. Bởi vì dưới loại hỏa diễm này cơ hồ có thể thiêu đốt tuyệt đại bộ phận vật chất trên thế giới này! Thậm chí chỉ cần bị hỏa diễm đốt phải, cho dù là nước cũng không có khả năng giội tắt.
Bóng đen kia sau khi bị hỏa diễm đốt phải, tức thì hung hăng co rút mấy cái, ra sức giãy dụa! Mà hỏa diễm kia lan tràn cực nhanh, tức thì thuận theo cái bóng mờ dài như con rắn ấy đi xuống, hỏa tuyến rất nhanh lan tràn xuống dưới nước biển!
- Hống!
Một tiếng rống lớn, cái đầu của quái vật lại lần nữa nhào ra khỏi mặt nước, lần này ngay từ lúc bắt đầu đã hung hăng lao về hướng Đỗ Duy cắn tới!
- Hừ!
Đỗ Duy lập tức chuyển thân, dây cung trong tay lần nữa chấn động một cái, một đạo Thuấn Ngục tiễn hướng tới quái thú bắn ra!
"Ầm" một tiếng, trên đỉnh đầu quái vật kia lại trúng một kích, huyết hoa bạo phát vung vãi bốn phía. Lần này cự ly có chút gần, Đỗ Duy nhanh chóng lui ra lại chậm mất một bước, mấy điểm huyết hoa đã bắn trúng một góc áo bào của hắn. Mặc dù hắn đã cấp tốc lui về sau, nhưng vẫn nghe thấy trên áo bào của mình truyền đến những âm thanh xuy xuy ăn mòn! Cúi đầu nhìn lại, giữa vạt áo bào đã bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn loang lổ! Còn có một chút khói đen ti ti bay ra!
Máu tươi của con quái vật kia tựa hồ có tính ăn mòn rất mạnh!
Quái vật lần nữa trúng đòn, lần này lại không lui về sau! Chỉ là hung hăng lắc đầu một cái, tiếng gầm rú dập dờn giữa trời đất, cái đầu to lớn che cả ánh mặt trời, đem Đỗ Duy chụp dưới một cái bóng đen to lớn.
Nó dường như đã chú ý đến, Thuấn Ngục tiễn trong tay Đỗ Duy quả là đáng sợ nhưng lại tựa hồ không thể hình thành sát thương trí mạng với mình!
Mà lúc này, Đỗ Duy chính diện đối mặt với cái đầu to lớn của nó. Trong nước biển, một đạo hỏa tuyến đột nhiên xông ra! Chính là cái thứ đồ vật như cự xà vừa nãy!
Đồ vật đó tuy vẫn còn bị hỏa diễm thiêu đốt, nhưng sau khi nó hung hăng quẫy mạnh một cái, lập tức giống như là lột da. Mặt trên vốn đang bị hỏa quang đốt cháy toàn bộ đều rơi xuống! Tiếp theo đó hướng về phía Đỗ Duy quất qua!
Đỗ Duy hết cách, trước mặt hắn là cái đầu to khủng bố, sau lưng lại là một thứ như con rắn lớn. Sau khi gầm rú, quái vật tiếp tục hướng về Đỗ Duy cắn tới! Dưới tình thế gấp rút, Đỗ Duy chỉ có thể ra sức kéo chặt dây cung, thở một hơi liên tục bắn ra ba phát!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tục ba đạo Thuấn Ngục tiễn bắn về hướng quái vật kia!
Nhưng lần này, ba đạo quang mang sao chổi kia vừa tới trước mặt quái vật, trên cái đầu to lớn của quái vật đột nhiên thoáng hiện ra một mảnh khí thể màu nhũ bạch trông như một cái lồng phòng ngự!
Ba đạo Thuấn Ngục tiễn như sao chổi, bắn trên mặt lồng bạch sắc kia. Mà trong tiếng gầm rú của quái vật lại có vẻ mang theo sự giễu cợt, dường như lại mang theo một tia hận ý thật sâu! Âm thanh gầm rú kia, trong lúc này phát ra thậm chí còn khiến Đỗ Duy cảm giác giống như một tiếng
"cười lớn" vậy.
Gặp quỷ rồi! Quả nhiên là lĩnh vực!
Đỗ Duy cười khổ.
Thuấn Ngục tiễn của hắn đã có lực lượng thánh giai! Cái tên quái vật kia lúc đầu tựa hồ sợ hãi vũ khí trong tay mình có lẽ là do nó nhận ra loại cung tên này! Cho nên lúc bắt đầu, dưới tình huống sợ hãi, nó chịu đựng hai phát, tựa hồ có vẻ như mình chiếm tiện nghi.
Nhưng rất nhanh cũng để lộ ra nhược điểm của Đỗ Duy!
Cái tên quái vật thông minh này, tựa hồ đã ý thức được Thuấn Ngục tiễn do Đỗ Duy bắn ra, tuy xem thì rất dọa người nhưng uy lực lại không đủ để thương hại mình! Đã như thế, sự sợ hãi của nó đối với Đỗ Duy nháy mắt đã mất tăm!
Mặt sau ba đạo Thuấn Ngục tiễn bị nó nhẹ nhàng tiếp đỡ! Mà rất nhanh sau đó, tiếng gầm rú của quái vật trong bốn phương tám hướng khiến cảm giác trói buộc trong không khí kia lại lần nữa ngưng tụ!
Đỗ Duy đành hết cách, chỉ có thể mạo hiểm bất kể sự đau đớn toàn thân, cường hành dẫn phát lĩnh vực lực lượng của chính mình. Cố gắng giãy dụa!
Hắn thành công, từ sâu trong ý thức không gian bên trong não hải. Lĩnh vực lực lượng lần nữa bị dẫn phát đi ra, cảm giác áp bức chung quanh tức thì thả lỏng! Nhưng toàn thân máu thịt cùng xương cốt của Đỗ Duy đồng loạt truyền đến cảm giác phải chịu gánh nặng bất kham, thống khổ kịch liệt không chịu nổi!
Cảm giác này khiến cho Đỗ Duy có ý nghĩ mình giống như một con búp bê vải bị ném vào trong lò lửa vậy! Lực lượng kia có lẽ tùy thời đều có thể đem thân thể giòn yếu của mình biến thành phấn mạt!
Không quản nhiều nữa, hắn hung hăng cắn chặt hàm răng, thân thể lần nữa cố gắng thi triển ra một cái thuấn di. Nhưng lần này …
Đột nhiên, dưới chân hơi chặt! Đỗ Duy cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng đen như con rắn dài kia không biết từ lúc nào đã đến bên thân mình!
Bóng đen kia cực kỳ thô lậu! Mà trên mặt lại còn đầy rẫy những tia gai nhỏ! Lúc này một tia gai đã đâm trúng trên mắt cá chân của mình!
Một trận đau đớn kịch liệt. Dưới chân máu tươi đầm đìa, cái gai kia nhìn có vẻ như gai thịt, nhưng lại mang theo sự sắc bén cực kỳ, đã cắt vỡ mắt cá chân của Đỗ Duy!
Lông mày Đỗ Duy hơi nhíu lại, cái miệng rộng của quái vật to lớn kia đã đem cả người Đỗ Duy chụp lại…
Chẳng lẽ… lại bị cái thứ này nuốt chửng sao?
Dưới tình hình khẩn cấp, toàn thân Đỗ Duy phát sáng chói lòa! Chung quanh thân thể của hắn, trong không khí đột nhiên xuất hiện vô số đạo phong nhận (đao gió) sắc nhọn!
Đây không phải ma pháp! Mà là cường hành sử dụng lực lượng lĩnh vực, cải biến không khí lưu động chung quanh thân thể Đỗ Duy. Khiến không khí trong nháy mắt bị phân cắt thành từng đạo từng đạo, sau đó lưu chuyển cực nhanh!
Ken két vài tiếng, những tia phong nhận đã cắt đứt gai nhọn kia, Đỗ Duy vừa thoát thân, lập tức cường hành kéo mạnh trường cung!
Lần này không giống như hai lần trước, hai lần trước Đỗ Duy trong nháy mắt dẫn phát lĩnh lực lực lượng đã đem cỗ lực lượng kia áp chế trở về. Bởi vì trình độ thân thể của hắn nếu như chỉ là trong nháy mắt dẫn phát lực lượng thì còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng nếu như là… dùng lĩnh vực lực lượng bắn ra Thuấn Ngục tiễn … như vậy sẽ tạo ra thương tổn cực lớn với thân thể của Đỗ Duy!
Rút kinh nghiệm từ mấy lần sử dụng lĩnh vực lực lượng trước kia. Tại ma thần điện, Đỗ Duy lần đầu tiên dẫn phát lĩnh vực, dùng lĩnh vực lực lượng chính diện đem một tên thánh giai thủ hộ giả của thần điện đánh bại, nhưng lần đó cũng đã suýt giết chết hắn! Nếu như không phải có Ares dùng thần lực tu phục thân thể của hắn lại mà nói.
Lần thứ hai sử dụng lĩnh vực lực lượng, là khi giết chết tên thiên sứ kia.
Lần đó, cũng là dựa vào Áo giáp trăng khuyết năm màu. Trước tiên chịu mấy đòn trọng kích của tên thiên sứ, sau đó dùng cái phòng ngự thần khí mạnh nhất kia khiến cho công kích của thiên sứ trở nên vô hiệu, nhân lúc đối phương đang chấn kinh, Đỗ Duy mới thừa cơ đem hắn giết chết.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Lần đó, rốt cục cũng phải sử dụng đến lĩnh vực lực lượng, nhưng cũng chẳng qua là trong nháy mắt dẫn bạo lĩnh vực, kỳ thật phần lớn thời gian Đỗ Duy còn dùng thánh giai lực lượng mà đánh với đối phương. Nói cho cùng thì tên thiên sứ kia cho dù có lợi hại cũng chẳng qua chỉ là thánh giai mà thôi.
Nhưng hiện tại, đối diện với tên quái vật đáng sợ này… Gặp quỷ! Nó lại có được thực lực lĩnh vực cấp bậc? Ngay cả Thuấn Ngục tiễn trình độ thánh giai cũng không cách nào gây tổn thương cho nó!
Mắt thấy nguy hiểm đến gần, Đỗ Duy không thể không liều mạng!
Lúc này hắn đã bị cái miệng rộng lớn của đối phương chụp tới, ngón tay móc chặt dây cung, trong ánh mắt chớp qua một tia quyết liệt!
Thánh giai cũng không đủ hả?
Vậy thì xài lĩnh vực!
Mặc dù sử dụng lĩnh vực lực lượng để bắn ra Thuấn Ngục tiễn, sợ rằng thân thể của mình cũng không cách nào thừa thụ, khó nói là có thể dẫm lại vết xe đổ trong thần điện hay không… nhưng hiện tại không dùng thì không được!
Một tia ngân quang quỷ dị, từ trong tròng mắt Đỗ Duy bắn ra, từ nơi sâu thẳm trong não hải tức thì bạo phát một trận đau nhói cường liệt!
Đột nhiên, một tiếng gầm rú từ trong miệng Đỗ Duy phát ra! Toàn thân hắn kịch liệt run rẩy lên!
Cảm giác quen thuộc kia từ trong thể nội từ từ hiển hiện ra!
Là lực lượng! Là thứ sức mạnh hùng hồn tựa hồ mặc kệ trời đất không gì có thể ngăn cản lực lượng cảm giác!
Mặc dù biết sau khi sử dụng lực lượng này, chỉ sợ là sẽ đem đến sự hủy diệt cho chính mình, nhưng trong nháy mắt, cái loại cảm giác có được thứ lực lượng này – thực tại quá bay bổng! Từ trong miệng Đỗ Duy không ngớt gầm rú thống khổ, nhưng trong tâm khảm thì lại có một luồng hỏa diễm cuồng bạo thiêu đốt.
Ngón tay chụp trên dây cung, ngắm chuẩn cái miệng to lớn như vực sâu kia, đang muốn buông lỏng ngón tay ra …
- Dừng tay!!!
Từ trong não hải, một thanh âm nôn nóng đột nhiên phát ra!
Một loại ý thức cùng với ý thức của chính mình có cảm giác tương đồng kỳ dị, đem toàn thân Đỗ Duy bao trùm lại!
Từ bên trong ý thức, Đỗ Duy cơ hồ nghe được thanh âm của chính mình – tên Đỗ Duy 1 kia.
- Ta không phải Đỗ Duy 1, ta là Aragon!!
Thanh âm kia mang theo sự nôn nóng:
- Dừng việc tự sát lại! Ngươi hiện tại không thể sử dụng lĩnh vực! Sẽ chết chắc đấy!
- Không dùng lĩnh vực, ta cũng sẽ bị nuốt chửng thôi.
- Tin ta đi, ta sẽ không hại ngươi, cũng sẽ không hại chính mình.
Thanh âm kia rất kiên quyết.
Ý thức của hai người trong nháy mắt giao lưu mấy câu, tâm lý Đỗ Duy có chút do dự. Ngón tay móc lên dây cung của hắn do không tự chủ mà nới lỏng một chút.
Bởi vì một mực không thể sử dụng lĩnh vực. Cho nên Đỗ Duy không cách nào cùng cái tên
"Đỗ Duy 1" kia tự do giao lưu, chỉ có khi chính mình toàn lực sử dụng lĩnh vực lực lượng, mới có thể cùng bọn họ liên hệ - tỷ như lần tại ma thần điện kia vậy.
- Tiến vào! Ngươi sẽ không chết đâu! Tiến vào!
- Tiến … tiến vào?
Đỗ Duy nhìn vào cái miệng rộng như vực sâu tràn đầy tanh hôi kia.
- Lần đầu tiên ngươi gặp Chris, tình huống lúc đó ngươi quên rồi sao? Cứ để nó nuốt xuống. Ngươi mới có thể tiến vào!
Không kịp tự hỏi, ý thức Đỗ Duy đã buông lỏng dây cung…
- Oanh!
Cái miệng rộng giữa không trung hung hăng khép lại! Mang theo sóng biển tản ra bốn phía, theo sau con vật rống lên một tiếng rồi lần nữa trở về mặt nước, dưới sóng biển ầm đùng, chậm rãi chìm xuống …
Mắt thấy quang mang trên trường cung. Quái thú tựa hồ rất cố kỵ quang mang này, liên tục thấp giọng gầm rú, có vẻ sợ hãi lui về sau.
Quang mang trên Thuấn Ngục tiễn trong nháy mắt bắn ra như sao chổi vạch ngang bầu trời, rơi ngay trên đầu của quái thú. Quái thú gầm rú lên một tiếng kinh khủng, liều mạng lui về sau giãy giụa, động tác không chút trì hoãn nhưng lại căn bản không cách nào tránh khỏi một kích của Thuấn Ngục tiễn!
- Ầm!
Thuấn Ngục tiễn đã bắn chính xác vào giữa trán quái thú, trong phút chốc sáng lên mội mảnh quang mang. Quái thú thống khổ gầm rống một tiếng, trong tiếng gầm rõ ràng mang theo sự kinh hoảng. Trên đầu nó, chỗ bị bắn trúng sau một hồi chớp sáng lại phát ra thanh âm ken két như nham thạch bị rạn nứt. Trên lớp da cổ lão đen đủi lõm xuống một lỗ thật sâu, chung quanh còn vô số vết nứt nhỏ chằng chịt như mạng nhện!
Quái thú ra sức gầm rú, dụng lực lắc đầu, sau đó từ vết lõm ở miệng vết thương, vô số tia máu tươi nhỏ bé phun ra, giống như một tòa suối nhỏ!
Máu tươi rơi vào nước biển, tức thì khiến nước biển vốn có màu bích lục trở nên đỏ sẫm! Càng quỷ dị chính là những tia máu kia dường như sau khi rơi vào trong nước biển, dưới sự kích thích lạnh lẽo của nước biển tức thì toát ra một luồng bạch khí nhỏ! Thậm chí có một vùng nhỏ nước biển sau khi bị nhiệt huyết rơi xuống tác động, còn toát ra một đợt bọt khí sôi ùng ục.
Tiếng gầm rú của quái thú mang theo một tia sợ hãi lẫn nức nở, nó cứ đung đưa đầu lia lịa, còn cẩn thận vùi đầu vào nước biển, chỉ để lại bộ phận mang hai tròng mắt trên mặt nước, cẩn trọng coi chừng Đỗ Duy trên trời.
Đỗ Duy bị đôi mắt này nhìn chằm chặp, trong lòng đột nhiên lại sinh ra một tia cảm giác kì dị là đôi mắt kia dường như mang theo một loại tình cảm kỳ quái nào đó. Đó không phải là đôi mắt tràn đầy dã tính, cũng không phải đôi mắt không có chút địch ý nào mà là… tựa hồ có chút mê mang, có chút sợ hãi, lại có chút phẫn nộ.
Đỗ Duy một lần nữa khẳng định, con quái thú này tuyệt đối không phải là một quái thú phổ thông bình thường ---- nó nhất định có trí tuệ!
Về phần quái thú, lúc này nó đã chìm vào nước, dường như như một con rắn đang rình ếch vậy, cứ nhìn Đỗ Duy chằm chặp, tựa hồ tùy thời đều sẽ tìm cơ hội công kích.
Đỗ Duy tuy đang bay trên trời cao, lại có cảm giác bị khóa chặt lại --- một kích Thuấn Ngục tiễn vừa rồi tuy khiến đối phương bị thương, nhưng thương hại hiển nhiên không quá nặng, còn cách chỗ trí mạng rất xa.
Trong tiếng gầm rú của quái thú lúc trước, hẳn là bộc lộ sự thống khổ… sợ hãi!
Đúng, không sai! Con quái thú này dường như rất sợ
"Thuấn Ngục tiễn" trong tay mình!
Thứ nó sợ không phải là mình, mà chính là thanh thần cung trong tay mình!
Trong nước biển, cái đầu của quái thú tựa hồ bắt đầu từ từ chuyển động. Mà trên bầu trời, Đỗ Duy gắt gao nắm chặt lấy trường cung, không dám buông lỏng chút nào, ngón tay móc lên dây cung, tùy theo động tác của cái đầu quái thú mà không ngừng điều chỉnh vị trí của mình, thủy chung vẫn bảo trì đem dây cung ngắm thẳng vào mặt quái thú.
Cuối cùng, một người một thú, cứ như vậy đối mặt với nhau đã gần nửa giờ…
Đột nhiên, trong lòng Đỗ Duy đột nhiên sinh ra một tia báo động! Một cảm giác bất an đột nhiên từ trong tâm khảm xuất hiện, mà càng ngày càng mãnh liệt!
Hắn tuy đến cùng cũng không biết là tại sao, nhưng lập tức đề cao cảnh giác, đột nhiên quay người lại…
Trong lúc này, dưới mặt nước biển, đột nhiên có một bóng đen phá nước mà bay ra! mang theo một luồng sóng to lớn mạnh mẽ!
Một đạo bóng đen hoàn chỉnh dài vài trăm thước giống như một cây roi dài thô tráng, phá nước mà ra hướng tới phía Đỗ Duy đang đứng hung hăng quất tới!
Đỗ Duy tức thì chuyển mình né qua một bên! Nhưng cái bóng đen kia dường như như một vật sống, sau một kích không trúng lại tiếp tục quất tới! Hình thành một vòng cung lớn tựa hồ muốn đem Đỗ Duy vây lại bên trong!
"Cự xà? Còn cái gì khác nữa đây?" Trong đầu Đỗ Duy rất nhanh có một ý niệm lướt qua, thân thể hắn lập tức nương theo gió mà lui, đồng thời một cánh tay phất ra, ném ra một cái ma pháp quyển trục!
Ầm! Đó là một cái quyển trục ma pháp cao cấp, bên trong chính là một cái ma pháp hỏa hệ cao đẳng, chỉ thấy sau khi quang mang chớp hiện liền có một chuỗi hỏa quang có vài tia bích lục ẩn hiện bên trong lập tức xuất ra!
Bóng đen như sợi roi kia sau một hồi quấn quanh như con rắn, một chút hỏa tinh lập tức dính vào bề mặt của nó! Theo sau là một chuỗi phản ứng dây chuyền!
Nguyên bản chỉ là mấy chấm lửa hỏa tinh thôi, nhưng một khi đã dính vào vật đó tức thì bốc lên một màn hỏa diễm xung thiên! Bên trong luồng hỏa diễm có quang mang bích lục ẩn hiện, chính là một hỏa hệ ma pháp cực kỳ lợi hại! Ma pháp này được gọi là
"Phần kim bích diễm", bất kể vật gì một khi bị hỏa tinh kia dính vào, sẽ lập tức dẫn phát đại hỏa, mà không phải là hỏa diễm thông thường, là ma hỏa do ma pháp sư luyện chế ra, năng lực thiêu đốt cực kỳ kinh người! Cho dù là kim loại đi nữa, chỉ cần bị một điểm lửa dính vào, đều có thể khiến nó bị thiêu đốt ngay lập tức!
Luồng hỏa diễm này không cần phải có bất kỳ vật gì hỗ trợ. Bởi vì dưới loại hỏa diễm này cơ hồ có thể thiêu đốt tuyệt đại bộ phận vật chất trên thế giới này! Thậm chí chỉ cần bị hỏa diễm đốt phải, cho dù là nước cũng không có khả năng giội tắt.
Bóng đen kia sau khi bị hỏa diễm đốt phải, tức thì hung hăng co rút mấy cái, ra sức giãy dụa! Mà hỏa diễm kia lan tràn cực nhanh, tức thì thuận theo cái bóng mờ dài như con rắn ấy đi xuống, hỏa tuyến rất nhanh lan tràn xuống dưới nước biển!
- Hống!
Một tiếng rống lớn, cái đầu của quái vật lại lần nữa nhào ra khỏi mặt nước, lần này ngay từ lúc bắt đầu đã hung hăng lao về hướng Đỗ Duy cắn tới!
- Hừ!
Đỗ Duy lập tức chuyển thân, dây cung trong tay lần nữa chấn động một cái, một đạo Thuấn Ngục tiễn hướng tới quái thú bắn ra!
"Ầm" một tiếng, trên đỉnh đầu quái vật kia lại trúng một kích, huyết hoa bạo phát vung vãi bốn phía. Lần này cự ly có chút gần, Đỗ Duy nhanh chóng lui ra lại chậm mất một bước, mấy điểm huyết hoa đã bắn trúng một góc áo bào của hắn. Mặc dù hắn đã cấp tốc lui về sau, nhưng vẫn nghe thấy trên áo bào của mình truyền đến những âm thanh xuy xuy ăn mòn! Cúi đầu nhìn lại, giữa vạt áo bào đã bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn loang lổ! Còn có một chút khói đen ti ti bay ra!
Máu tươi của con quái vật kia tựa hồ có tính ăn mòn rất mạnh!
Quái vật lần nữa trúng đòn, lần này lại không lui về sau! Chỉ là hung hăng lắc đầu một cái, tiếng gầm rú dập dờn giữa trời đất, cái đầu to lớn che cả ánh mặt trời, đem Đỗ Duy chụp dưới một cái bóng đen to lớn.
Nó dường như đã chú ý đến, Thuấn Ngục tiễn trong tay Đỗ Duy quả là đáng sợ nhưng lại tựa hồ không thể hình thành sát thương trí mạng với mình!
Mà lúc này, Đỗ Duy chính diện đối mặt với cái đầu to lớn của nó. Trong nước biển, một đạo hỏa tuyến đột nhiên xông ra! Chính là cái thứ đồ vật như cự xà vừa nãy!
Đồ vật đó tuy vẫn còn bị hỏa diễm thiêu đốt, nhưng sau khi nó hung hăng quẫy mạnh một cái, lập tức giống như là lột da. Mặt trên vốn đang bị hỏa quang đốt cháy toàn bộ đều rơi xuống! Tiếp theo đó hướng về phía Đỗ Duy quất qua!
Đỗ Duy hết cách, trước mặt hắn là cái đầu to khủng bố, sau lưng lại là một thứ như con rắn lớn. Sau khi gầm rú, quái vật tiếp tục hướng về Đỗ Duy cắn tới! Dưới tình thế gấp rút, Đỗ Duy chỉ có thể ra sức kéo chặt dây cung, thở một hơi liên tục bắn ra ba phát!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tục ba đạo Thuấn Ngục tiễn bắn về hướng quái vật kia!
Nhưng lần này, ba đạo quang mang sao chổi kia vừa tới trước mặt quái vật, trên cái đầu to lớn của quái vật đột nhiên thoáng hiện ra một mảnh khí thể màu nhũ bạch trông như một cái lồng phòng ngự!
Ba đạo Thuấn Ngục tiễn như sao chổi, bắn trên mặt lồng bạch sắc kia. Mà trong tiếng gầm rú của quái vật lại có vẻ mang theo sự giễu cợt, dường như lại mang theo một tia hận ý thật sâu! Âm thanh gầm rú kia, trong lúc này phát ra thậm chí còn khiến Đỗ Duy cảm giác giống như một tiếng
"cười lớn" vậy.
Gặp quỷ rồi! Quả nhiên là lĩnh vực!
Đỗ Duy cười khổ.
Thuấn Ngục tiễn của hắn đã có lực lượng thánh giai! Cái tên quái vật kia lúc đầu tựa hồ sợ hãi vũ khí trong tay mình có lẽ là do nó nhận ra loại cung tên này! Cho nên lúc bắt đầu, dưới tình huống sợ hãi, nó chịu đựng hai phát, tựa hồ có vẻ như mình chiếm tiện nghi.
Nhưng rất nhanh cũng để lộ ra nhược điểm của Đỗ Duy!
Cái tên quái vật thông minh này, tựa hồ đã ý thức được Thuấn Ngục tiễn do Đỗ Duy bắn ra, tuy xem thì rất dọa người nhưng uy lực lại không đủ để thương hại mình! Đã như thế, sự sợ hãi của nó đối với Đỗ Duy nháy mắt đã mất tăm!
Mặt sau ba đạo Thuấn Ngục tiễn bị nó nhẹ nhàng tiếp đỡ! Mà rất nhanh sau đó, tiếng gầm rú của quái vật trong bốn phương tám hướng khiến cảm giác trói buộc trong không khí kia lại lần nữa ngưng tụ!
Đỗ Duy đành hết cách, chỉ có thể mạo hiểm bất kể sự đau đớn toàn thân, cường hành dẫn phát lĩnh vực lực lượng của chính mình. Cố gắng giãy dụa!
Hắn thành công, từ sâu trong ý thức không gian bên trong não hải. Lĩnh vực lực lượng lần nữa bị dẫn phát đi ra, cảm giác áp bức chung quanh tức thì thả lỏng! Nhưng toàn thân máu thịt cùng xương cốt của Đỗ Duy đồng loạt truyền đến cảm giác phải chịu gánh nặng bất kham, thống khổ kịch liệt không chịu nổi!
Cảm giác này khiến cho Đỗ Duy có ý nghĩ mình giống như một con búp bê vải bị ném vào trong lò lửa vậy! Lực lượng kia có lẽ tùy thời đều có thể đem thân thể giòn yếu của mình biến thành phấn mạt!
Không quản nhiều nữa, hắn hung hăng cắn chặt hàm răng, thân thể lần nữa cố gắng thi triển ra một cái thuấn di. Nhưng lần này …
Đột nhiên, dưới chân hơi chặt! Đỗ Duy cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng đen như con rắn dài kia không biết từ lúc nào đã đến bên thân mình!
Bóng đen kia cực kỳ thô lậu! Mà trên mặt lại còn đầy rẫy những tia gai nhỏ! Lúc này một tia gai đã đâm trúng trên mắt cá chân của mình!
Một trận đau đớn kịch liệt. Dưới chân máu tươi đầm đìa, cái gai kia nhìn có vẻ như gai thịt, nhưng lại mang theo sự sắc bén cực kỳ, đã cắt vỡ mắt cá chân của Đỗ Duy!
Lông mày Đỗ Duy hơi nhíu lại, cái miệng rộng của quái vật to lớn kia đã đem cả người Đỗ Duy chụp lại…
Chẳng lẽ… lại bị cái thứ này nuốt chửng sao?
Dưới tình hình khẩn cấp, toàn thân Đỗ Duy phát sáng chói lòa! Chung quanh thân thể của hắn, trong không khí đột nhiên xuất hiện vô số đạo phong nhận (đao gió) sắc nhọn!
Đây không phải ma pháp! Mà là cường hành sử dụng lực lượng lĩnh vực, cải biến không khí lưu động chung quanh thân thể Đỗ Duy. Khiến không khí trong nháy mắt bị phân cắt thành từng đạo từng đạo, sau đó lưu chuyển cực nhanh!
Ken két vài tiếng, những tia phong nhận đã cắt đứt gai nhọn kia, Đỗ Duy vừa thoát thân, lập tức cường hành kéo mạnh trường cung!
Lần này không giống như hai lần trước, hai lần trước Đỗ Duy trong nháy mắt dẫn phát lĩnh lực lực lượng đã đem cỗ lực lượng kia áp chế trở về. Bởi vì trình độ thân thể của hắn nếu như chỉ là trong nháy mắt dẫn phát lực lượng thì còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng nếu như là… dùng lĩnh vực lực lượng bắn ra Thuấn Ngục tiễn … như vậy sẽ tạo ra thương tổn cực lớn với thân thể của Đỗ Duy!
Rút kinh nghiệm từ mấy lần sử dụng lĩnh vực lực lượng trước kia. Tại ma thần điện, Đỗ Duy lần đầu tiên dẫn phát lĩnh vực, dùng lĩnh vực lực lượng chính diện đem một tên thánh giai thủ hộ giả của thần điện đánh bại, nhưng lần đó cũng đã suýt giết chết hắn! Nếu như không phải có Ares dùng thần lực tu phục thân thể của hắn lại mà nói.
Lần thứ hai sử dụng lĩnh vực lực lượng, là khi giết chết tên thiên sứ kia.
Lần đó, cũng là dựa vào Áo giáp trăng khuyết năm màu. Trước tiên chịu mấy đòn trọng kích của tên thiên sứ, sau đó dùng cái phòng ngự thần khí mạnh nhất kia khiến cho công kích của thiên sứ trở nên vô hiệu, nhân lúc đối phương đang chấn kinh, Đỗ Duy mới thừa cơ đem hắn giết chết.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Lần đó, rốt cục cũng phải sử dụng đến lĩnh vực lực lượng, nhưng cũng chẳng qua là trong nháy mắt dẫn bạo lĩnh vực, kỳ thật phần lớn thời gian Đỗ Duy còn dùng thánh giai lực lượng mà đánh với đối phương. Nói cho cùng thì tên thiên sứ kia cho dù có lợi hại cũng chẳng qua chỉ là thánh giai mà thôi.
Nhưng hiện tại, đối diện với tên quái vật đáng sợ này… Gặp quỷ! Nó lại có được thực lực lĩnh vực cấp bậc? Ngay cả Thuấn Ngục tiễn trình độ thánh giai cũng không cách nào gây tổn thương cho nó!
Mắt thấy nguy hiểm đến gần, Đỗ Duy không thể không liều mạng!
Lúc này hắn đã bị cái miệng rộng lớn của đối phương chụp tới, ngón tay móc chặt dây cung, trong ánh mắt chớp qua một tia quyết liệt!
Thánh giai cũng không đủ hả?
Vậy thì xài lĩnh vực!
Mặc dù sử dụng lĩnh vực lực lượng để bắn ra Thuấn Ngục tiễn, sợ rằng thân thể của mình cũng không cách nào thừa thụ, khó nói là có thể dẫm lại vết xe đổ trong thần điện hay không… nhưng hiện tại không dùng thì không được!
Một tia ngân quang quỷ dị, từ trong tròng mắt Đỗ Duy bắn ra, từ nơi sâu thẳm trong não hải tức thì bạo phát một trận đau nhói cường liệt!
Đột nhiên, một tiếng gầm rú từ trong miệng Đỗ Duy phát ra! Toàn thân hắn kịch liệt run rẩy lên!
Cảm giác quen thuộc kia từ trong thể nội từ từ hiển hiện ra!
Là lực lượng! Là thứ sức mạnh hùng hồn tựa hồ mặc kệ trời đất không gì có thể ngăn cản lực lượng cảm giác!
Mặc dù biết sau khi sử dụng lực lượng này, chỉ sợ là sẽ đem đến sự hủy diệt cho chính mình, nhưng trong nháy mắt, cái loại cảm giác có được thứ lực lượng này – thực tại quá bay bổng! Từ trong miệng Đỗ Duy không ngớt gầm rú thống khổ, nhưng trong tâm khảm thì lại có một luồng hỏa diễm cuồng bạo thiêu đốt.
Ngón tay chụp trên dây cung, ngắm chuẩn cái miệng to lớn như vực sâu kia, đang muốn buông lỏng ngón tay ra …
- Dừng tay!!!
Từ trong não hải, một thanh âm nôn nóng đột nhiên phát ra!
Một loại ý thức cùng với ý thức của chính mình có cảm giác tương đồng kỳ dị, đem toàn thân Đỗ Duy bao trùm lại!
Từ bên trong ý thức, Đỗ Duy cơ hồ nghe được thanh âm của chính mình – tên Đỗ Duy 1 kia.
- Ta không phải Đỗ Duy 1, ta là Aragon!!
Thanh âm kia mang theo sự nôn nóng:
- Dừng việc tự sát lại! Ngươi hiện tại không thể sử dụng lĩnh vực! Sẽ chết chắc đấy!
- Không dùng lĩnh vực, ta cũng sẽ bị nuốt chửng thôi.
- Tin ta đi, ta sẽ không hại ngươi, cũng sẽ không hại chính mình.
Thanh âm kia rất kiên quyết.
Ý thức của hai người trong nháy mắt giao lưu mấy câu, tâm lý Đỗ Duy có chút do dự. Ngón tay móc lên dây cung của hắn do không tự chủ mà nới lỏng một chút.
Bởi vì một mực không thể sử dụng lĩnh vực. Cho nên Đỗ Duy không cách nào cùng cái tên
"Đỗ Duy 1" kia tự do giao lưu, chỉ có khi chính mình toàn lực sử dụng lĩnh vực lực lượng, mới có thể cùng bọn họ liên hệ - tỷ như lần tại ma thần điện kia vậy.
- Tiến vào! Ngươi sẽ không chết đâu! Tiến vào!
- Tiến … tiến vào?
Đỗ Duy nhìn vào cái miệng rộng như vực sâu tràn đầy tanh hôi kia.
- Lần đầu tiên ngươi gặp Chris, tình huống lúc đó ngươi quên rồi sao? Cứ để nó nuốt xuống. Ngươi mới có thể tiến vào!
Không kịp tự hỏi, ý thức Đỗ Duy đã buông lỏng dây cung…
- Oanh!
Cái miệng rộng giữa không trung hung hăng khép lại! Mang theo sóng biển tản ra bốn phía, theo sau con vật rống lên một tiếng rồi lần nữa trở về mặt nước, dưới sóng biển ầm đùng, chậm rãi chìm xuống …
Bình luận facebook