Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 789: Biệt viện
Đây là 1 địa phương hẻo lánh cách đế đô mấy chục cây số. Cả vùng chỉ có vài trăm gia dình, hơn 1000 người mà thôi.
Cái trấn này có tên: trấn Ngựa Nhảy. Mà cạnh trấn có 1 sườn núi hình thù kỳ quái. 1 sơn cốc hẹp dài cứ thế đem sườn núi nguyên bản cắt thành 2 phần – mà ngọn núi này từng làm Đỗ Duy suýt hộc máu: núi Brokeback.
Đây là 1 địa phương rất hẻo lánh. Theo địa đồ của đế quốc, phải rất cẩn thận mới tìm thấy tên của nó. Trong đây cũng không có khoáng sản gì quý giá, vị trí địa lý lại cách đường giao thương rất xa.
Ngoài thôn trấn chỉ có 1 con đường duy nhất, theo con đường này đi chừng 1 canh giờ, có thể đi đến đường lớn dẫn tới đế đô.
Nếu phải đi bộ… sợ rằng phải mất 2 ngày.
Thậm chí lịch sử thôn trấn cũng không có nhân vật nào nổi tiếng. 1 cái thôn trấn như vậy, tự nhiên là có rất ít người biết, trấn Ngựa Nhảy trên bản đồ chỉ như 1 điểm bình thường…
Đương nhiên, không ai biết, cái trấn nhỏ này, là quê nhà của ma đạo sư vĩ đại nhất đại lục trong 200 năm nay – Gandalf.
Dân cư trong trấn rất thuần phác, thậm chí có nhiều người đã biết nhau mấy đời. Cả trấn chỉ có 1 quán rượu, 2 tiệm may, 2 cửa hàng tạp hóa.
Một cái trấn cực kỳ tầm thường như thế, thậm chí còn không có sở tôn giáo, không có cả tín đồ. Thậm chí đi bằng xe ngựa, tìm đến sở tôn giáo gần nhất cầu khẩn cũng mất mấy tiếng.
Cư dân trong trấn, đại bộ phận làm nghề nông. Chẳng qua mỗi năm lúc nông nhàn, cũng có 1 chút thôn dân khỏe mạnh tìm đến đế đô, hoặc tìm đến tòa thành phồn hoa nào đó tìm 1 cái xe ngựa, mua về dùng trong nhà.
Có thể nói, nếu không phải Đỗ Duy can vào, cái trấn này là rất nghèo nàn bình thường.
Nhưng là nửa năm trước, một vị mặc quần áo rực rỡ - nghe nói là người từ đế đô - đi xe ngựa tới gặp trưởng trấn, hơn nữa cùng trưởng trấn họp mặt mất cả 1 buổi chiều.
Sau cùng trấn trưởng triệu tập cư dân thôn trấn, tuyên bố 1 sự kiện khiến mọi người hưng phấn.
Đại nhân vật hiển hách quyền quý nhất của đế quốc, công tước hoa Tulip, quyết định đầu tư vào cái trấn nhỏ bé này – tuy đại bộ phận thôn dân chả biết
"đầu tư" nghĩa là gì, cả trấn trưởng cũng không biết nốt, nhưng cũng không cần gấp, bởi vì vị đại nhân đến từ đế đô, tự xưng là thuộc hạ của công tước hoa Tulip, Jack tiên sinh.
Hắn tuyên bố, hắn đại biểu gia tộc hoa Tulip, mua cả núi Brokeback! Mà thủ tục phía quan viên trông coi đất đai đế quốc cũng đã hoàn thành
Còn về tiền mua cả núi Brokeback, sẽ lấy ra 1 phần chia đều cho dân trong trấn. Mỗi người đều có thể nhận 2 ngân tệ.
Sự việc này lập tức được cư dân hoan nghênh nhiệt liệt.
Tuy mọi người không biết núi Brokeback đến cùng có gì hấp dẫn công tước hoa Tulip – chỗ đó căn bản là chả có khoáng sản gì, trừ ít cây trên núi, còn lại toàn đá, hoàn toàn không có thứ gì đáng tiền.
Mà Jack thay mặt gia tộc hoa Tulip tuyên bố, lúc mua cả núi Brokeback, nghĩa là về sau cả núi thuộc về lãnh địa gia tộc hoa Tulip, không cho bất kỳ ai tùy ý vào trong núi.
Mỗi ngọn cây ngọn cỏ, mỗi miếng đất trên núi, đều là tài sản thần thánh không được phép xâm phạm của gia tộc hoa Tulip.
Tốt thôi… mọi người không có ý kiến gì, vì mệnh lệnh này cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến ai: trừ 1 ít tiều phu dựa vào tiền đốn củi mà sống, nhưng xung quanh vẫn còn rừng rậm khác, trong trấn chỉ có 1 nhà thợ săn. Sau này bọn họ tuy không thể vào núi đi săn – cũng không vấn đề gì. Bởi vì núi này không lớn, nhiều nhất chỉ có 1 ít thỏ cùng gà núi mà thôi, còn cáo với sói thì hoàn toàn không có!
Hơn nữa, công tước hoa Tulip khai ân, còn thiết lập 1 nhà xưởng trong trấn. Chỗ này sẽ chuyên thu mua lương thực của nông phu, chế thành rượu, mà còn dùng rất nhiều người trong trấn, tất cả cùng hợp tác.
Chuyện này thật sự là rất tốt. Trong thời gian dài, dân cư trấn Ngựa Nhảy sung túc hẳn lên, mọi người đều tán tụng công đức công tước hoa Tulip.
Mấy tháng sau, rất nhanh, 300 kỵ binh võ trang đầy đủ vào trấn.
Đại đa số thôn dân chưa từng nhìn thấy những người khí thế hiên ngang, cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp sáng bóng – toàn bộ là kỵ binh dũng mãnh. Tuy mọi người đều bị chấn đông, nhưng những kỵ binh này rất nhanh đến núi Brokeback.
Mà sau đó, cơ hồ không tới 1 tháng, sau núi xuất hiện 1 trang viên mới
Trang viên kia dựa vào núi mà xây, vị trí địa lý phi thường xuất sắc. Không chỉ dễ thủ khó công, mà dựa vào không gian rộng lớn sau núi, phi ngựa cũng không vấn đề gì. Nếu muốn tiến vào, bắt buộc phải đi qua sơn cốc trong núi Brokeback.
Trong thời gian đó, thôn trấn thường xuất hiện 1 số người lạ, đều là người gia tộc hoa Tulip. Tổng cộng có 500 người tư binh gia tộc hoa Tulip đến đây.
Tin tức bên ngoài lan ra, nghe nói công tước hoa Tulip nhìn trúng phong cảnh nơi đây. Hắn kiến tạo 1 biệt viện sau núi, dùng để sau này lúc nghỉ phép nhàn hạ ở đó.
Tốt thôi. Đại bộ phân thôn dân, không thể nào đoán được tâm tư công tước hoa Tulip cao cao tại thượng, cũng không quản cái gì khác, chỉ cần đầy túi là tốt, những thứ khác ai thèm quản nhiều chứ?
Huống hồ, nhiều người như vậy, những tư quân gia tộc hoa Tulip ở sau núi, bọn họ ngày thường đều phải ăn uống. Khiến thôn trấn tiêu phí rất nhiều, nhưng cũng ngày càng phồn hoa hơn.
Chỉ là, quy củ gia tộc hoa Tulip tựa hồ khá lớn.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Từ lúc bắt đầu, sau núi Brokeback luôn có võ sĩ gia tộc hoa Tulip đi tuần, không cho phép bất cứ ai đến gần núi.
Đã từng có tiều phu trong trấn thử tiếp cận. Lần đầu rất lễ độ bị đuổi đi, lần thứ 2 tên tiều phu này vẫn muốn vào núi đốn củi – bởi đi đường khác xa hơn. Kết quả bị binh sĩ tuần tra tóm được, không chút khách khí trói lên, ném vào trong trấn.
Thôn trấn cũng không có ai đồng tình với người tiều phu kia. Vì khi bán núi hắn cũng đã nhận 2 ngân tệ! Ngươi đã cầm tiền, đương nhiên không thể tùy tiện chạy đến địa bàn người khác.
Hơn nữa, đại đa số người trong trấn đều là rất thuần phác.
Khu biệt viện của gia tộc hoa Tulip sau núi, xung quanh có 1 hàng rào cao, dựa theo thế núi mà kiến tạo, trừ binh sĩ trên núi tuần tra, còn có tiểu đội kỵ binh lớp lớp mỗi ngày đi xung quanh. Mức độ phòng ngự này, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to. Bởi vì, công tước hoa Tulip chưa từng tới đây nghỉ phép a.
Thủ hộ 1 tòa biệt viện trống không, tựa hồ không cần phải dùng nhiều người như thế, đó là phỏng đoán của đa số người trong trấn. Hay là công tước đại nhân muốn nuôi người tình ở đây? Sự tình này trong giới quý tộc không phải rất hay gặp sao?
Trong biệt viện, đằng sau các bức tường cao lớn là 1 đồng cỏ bằng phẳng, bên trên có 1 tòa nhà đơn sơ làm bằng gỗ. Nhưng mỗi ngày, sẽ thấy từng mảnh gỗ bay tung ra, còn truyền đến 1 âm thanh như ấu thú gào thét.
Vì che đậy những âm thanh này, mặt ngoài trang viên, Jack cho xây 1 vài tàu ngựa.
Lúc chạng vạng ngày nọ, tòa trang viên cuối cùng nghênh đón chủ nhân chân chính của nó.
Đỗ Duy không trống giong cờ mở, mà là dùng 1 chiếc xe ngựa rất đơn giản, mang theo 1 đội thị vệ nhỏ, đi tới trang viên này.
Khi xe ngựa tiến vào trang viên, Đỗ Duy đối với phòng ngự xung quanh vô cùng hài lòng.
Khi tiến vào sơn cốc, 2 bên sườn núi đã an bài vọng gác bí mật. Nếu quả thật là địch nhân, như thế các vọng gác này sẽ lập tức bắn xuống! Cường nỏ 2 bên tổng cộng mười mấy cái, có thể trong thời gian ngắn, đem 1 chiếc xe ngựa đánh thành mảnh vụn! Còn có cung thủ bảo vệ. Cho dù vài trăm người xông vào, cũng tuyệt đối biến thành con nhím!
Mà bên dưới, còn 100 kỵ binh tinh nhuệ của gia tộc hoa Tulip tuần tra. Những kỵ binh này đều là Đỗ Duy từ Tây Bắc điều tới, đều là tinh nhuệ chân chính, xuất thân cùng bối cảnh gia đình đã chọn lọc, đối với gia tộc là tuyệt đối trung thành.
Thậm chí, kể cả những đội ngũ phụ trách bảo vệ này, cũng chỉ có thể đóng ở ngoài, không cho phép tiến vào bên trong trang viên!
Vì thế, trong trang viên có bí mật gì, cả những binh sĩ này cũng không biết.
Khi xe ngựa tới trang viên, cuối cùng dừng lại tại 1 tảng đá. Jack là người đầu tiên xuống ngựa, đến bên xe tự tay mở của.
Sau đó, đại thị vệ của Đỗ Duy tự tay đem hắn từ trong xe ngựa đi xuống, đặt tại xe lăn.
Mùa đông, thân thể Đỗ Duy mang lớp áo dày, ngoài 1 cái khăn lông chồn, đem cả nửa mặt hắn che khuất, trên đùi còn lớp thảm dày.
Xem ra, bộ dạng hắn rất phù hợp với
"vi thần bệnh nặng".
Chỉ có hắn mới biết chuyện này đáng cười thế nào.
Hắn có bệnh là thực, nhưng thân thể không yếu kém vậy – ngược lại mà nói, tình trạng cơ thể hắn, từ trước đến giờ chưa từng tốt đên thế! Toàn thân hắn mỗi cơ thịt đều tràn đầy lực lượng. Cho dù mùa đông, hắn chỉ mặc áo lót cũng không thấy lạnh chút nào. Sắc mặt hắn hồng hào, cả người nhìn bên ngoài giống như khỏe tới sôi máu (so sánh kiểu quái gì vậy trời).
Nhưng thực tế hắn mặc quần áo rét, hợp với tình trạng bệnh nặng.
Bời vì, hắn
"liệt".
Cái này rất khó diễn tả với người khác. Vì sao mình mặt mũi hồng hào lại không cách nào động đậy được. Cơ thịt tràn đầy sinh khí, ngay 1 ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Trong hoàng cung, gần đây thần hoàng tử đã triệu kiến hắn 2 lần, đều bị lấy cớ bệnh nặng không đi – cho nên hắn không thể không giả bộ bệnh thật. Cho dù hắn thật sự có bệnh, cũng phải là ra vẻ bệnh gần chết.
Cho nên, bình thường lúc Đỗ Duy gặp khách, không thể không nhuộm má mình thành màu vàng sáp.
Lão thị vệ tự mình đẩy xe lăn tiến vào tòa tiểu lâu.
Sau đó, trong tòa tiểu lâu này, Đỗ Duy nhìn thấy Hussein.
Hussein nhìn Đỗ Duy uể oải ngồi trên xe lăn, lông mày hắn vẫn gắt gao giữ nguyên vị trí.
- Đừng nghĩ về ta như vậy, đây chỉ là tạm thời. Sau này ta sẽ nhảy nhót trước mặt ngươi.
Đỗ Duy cười ha hả.
Hussein mặc 1 bộ áo giáp bạc. Lúc Đỗ Duy đến, hắn nhẹ nhành dùng 1 khối đá mài lau kiếm của mình.
Lão thị vệ rất thông minh đi tới phòng này, liền đóng cửa lại.
- Thời gian gần đây thế nào?
Đỗ Duy than thở:
- Ngươi trú tại đây mấy tháng, vẫn tập luyện ư?
- Tốt!
Hussein trước nay không có thói quen nói vòng vo. Hắn lập tức tiến vào chủ đề chính:
- Từ tháng trước, có người ở bên ngoài lén thăm dò chúng ta, binh sĩ tuần tra cùng chúng có 2 lần va chạm. Bọn chúng đều bị đuổi đi, chúng ta không thương vong. Nhưng theo binh sĩ hồi báo, ta nhận định là giáo hội làm ra.
Cái trấn này có tên: trấn Ngựa Nhảy. Mà cạnh trấn có 1 sườn núi hình thù kỳ quái. 1 sơn cốc hẹp dài cứ thế đem sườn núi nguyên bản cắt thành 2 phần – mà ngọn núi này từng làm Đỗ Duy suýt hộc máu: núi Brokeback.
Đây là 1 địa phương rất hẻo lánh. Theo địa đồ của đế quốc, phải rất cẩn thận mới tìm thấy tên của nó. Trong đây cũng không có khoáng sản gì quý giá, vị trí địa lý lại cách đường giao thương rất xa.
Ngoài thôn trấn chỉ có 1 con đường duy nhất, theo con đường này đi chừng 1 canh giờ, có thể đi đến đường lớn dẫn tới đế đô.
Nếu phải đi bộ… sợ rằng phải mất 2 ngày.
Thậm chí lịch sử thôn trấn cũng không có nhân vật nào nổi tiếng. 1 cái thôn trấn như vậy, tự nhiên là có rất ít người biết, trấn Ngựa Nhảy trên bản đồ chỉ như 1 điểm bình thường…
Đương nhiên, không ai biết, cái trấn nhỏ này, là quê nhà của ma đạo sư vĩ đại nhất đại lục trong 200 năm nay – Gandalf.
Dân cư trong trấn rất thuần phác, thậm chí có nhiều người đã biết nhau mấy đời. Cả trấn chỉ có 1 quán rượu, 2 tiệm may, 2 cửa hàng tạp hóa.
Một cái trấn cực kỳ tầm thường như thế, thậm chí còn không có sở tôn giáo, không có cả tín đồ. Thậm chí đi bằng xe ngựa, tìm đến sở tôn giáo gần nhất cầu khẩn cũng mất mấy tiếng.
Cư dân trong trấn, đại bộ phận làm nghề nông. Chẳng qua mỗi năm lúc nông nhàn, cũng có 1 chút thôn dân khỏe mạnh tìm đến đế đô, hoặc tìm đến tòa thành phồn hoa nào đó tìm 1 cái xe ngựa, mua về dùng trong nhà.
Có thể nói, nếu không phải Đỗ Duy can vào, cái trấn này là rất nghèo nàn bình thường.
Nhưng là nửa năm trước, một vị mặc quần áo rực rỡ - nghe nói là người từ đế đô - đi xe ngựa tới gặp trưởng trấn, hơn nữa cùng trưởng trấn họp mặt mất cả 1 buổi chiều.
Sau cùng trấn trưởng triệu tập cư dân thôn trấn, tuyên bố 1 sự kiện khiến mọi người hưng phấn.
Đại nhân vật hiển hách quyền quý nhất của đế quốc, công tước hoa Tulip, quyết định đầu tư vào cái trấn nhỏ bé này – tuy đại bộ phận thôn dân chả biết
"đầu tư" nghĩa là gì, cả trấn trưởng cũng không biết nốt, nhưng cũng không cần gấp, bởi vì vị đại nhân đến từ đế đô, tự xưng là thuộc hạ của công tước hoa Tulip, Jack tiên sinh.
Hắn tuyên bố, hắn đại biểu gia tộc hoa Tulip, mua cả núi Brokeback! Mà thủ tục phía quan viên trông coi đất đai đế quốc cũng đã hoàn thành
Còn về tiền mua cả núi Brokeback, sẽ lấy ra 1 phần chia đều cho dân trong trấn. Mỗi người đều có thể nhận 2 ngân tệ.
Sự việc này lập tức được cư dân hoan nghênh nhiệt liệt.
Tuy mọi người không biết núi Brokeback đến cùng có gì hấp dẫn công tước hoa Tulip – chỗ đó căn bản là chả có khoáng sản gì, trừ ít cây trên núi, còn lại toàn đá, hoàn toàn không có thứ gì đáng tiền.
Mà Jack thay mặt gia tộc hoa Tulip tuyên bố, lúc mua cả núi Brokeback, nghĩa là về sau cả núi thuộc về lãnh địa gia tộc hoa Tulip, không cho bất kỳ ai tùy ý vào trong núi.
Mỗi ngọn cây ngọn cỏ, mỗi miếng đất trên núi, đều là tài sản thần thánh không được phép xâm phạm của gia tộc hoa Tulip.
Tốt thôi… mọi người không có ý kiến gì, vì mệnh lệnh này cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến ai: trừ 1 ít tiều phu dựa vào tiền đốn củi mà sống, nhưng xung quanh vẫn còn rừng rậm khác, trong trấn chỉ có 1 nhà thợ săn. Sau này bọn họ tuy không thể vào núi đi săn – cũng không vấn đề gì. Bởi vì núi này không lớn, nhiều nhất chỉ có 1 ít thỏ cùng gà núi mà thôi, còn cáo với sói thì hoàn toàn không có!
Hơn nữa, công tước hoa Tulip khai ân, còn thiết lập 1 nhà xưởng trong trấn. Chỗ này sẽ chuyên thu mua lương thực của nông phu, chế thành rượu, mà còn dùng rất nhiều người trong trấn, tất cả cùng hợp tác.
Chuyện này thật sự là rất tốt. Trong thời gian dài, dân cư trấn Ngựa Nhảy sung túc hẳn lên, mọi người đều tán tụng công đức công tước hoa Tulip.
Mấy tháng sau, rất nhanh, 300 kỵ binh võ trang đầy đủ vào trấn.
Đại đa số thôn dân chưa từng nhìn thấy những người khí thế hiên ngang, cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp sáng bóng – toàn bộ là kỵ binh dũng mãnh. Tuy mọi người đều bị chấn đông, nhưng những kỵ binh này rất nhanh đến núi Brokeback.
Mà sau đó, cơ hồ không tới 1 tháng, sau núi xuất hiện 1 trang viên mới
Trang viên kia dựa vào núi mà xây, vị trí địa lý phi thường xuất sắc. Không chỉ dễ thủ khó công, mà dựa vào không gian rộng lớn sau núi, phi ngựa cũng không vấn đề gì. Nếu muốn tiến vào, bắt buộc phải đi qua sơn cốc trong núi Brokeback.
Trong thời gian đó, thôn trấn thường xuất hiện 1 số người lạ, đều là người gia tộc hoa Tulip. Tổng cộng có 500 người tư binh gia tộc hoa Tulip đến đây.
Tin tức bên ngoài lan ra, nghe nói công tước hoa Tulip nhìn trúng phong cảnh nơi đây. Hắn kiến tạo 1 biệt viện sau núi, dùng để sau này lúc nghỉ phép nhàn hạ ở đó.
Tốt thôi. Đại bộ phân thôn dân, không thể nào đoán được tâm tư công tước hoa Tulip cao cao tại thượng, cũng không quản cái gì khác, chỉ cần đầy túi là tốt, những thứ khác ai thèm quản nhiều chứ?
Huống hồ, nhiều người như vậy, những tư quân gia tộc hoa Tulip ở sau núi, bọn họ ngày thường đều phải ăn uống. Khiến thôn trấn tiêu phí rất nhiều, nhưng cũng ngày càng phồn hoa hơn.
Chỉ là, quy củ gia tộc hoa Tulip tựa hồ khá lớn.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Từ lúc bắt đầu, sau núi Brokeback luôn có võ sĩ gia tộc hoa Tulip đi tuần, không cho phép bất cứ ai đến gần núi.
Đã từng có tiều phu trong trấn thử tiếp cận. Lần đầu rất lễ độ bị đuổi đi, lần thứ 2 tên tiều phu này vẫn muốn vào núi đốn củi – bởi đi đường khác xa hơn. Kết quả bị binh sĩ tuần tra tóm được, không chút khách khí trói lên, ném vào trong trấn.
Thôn trấn cũng không có ai đồng tình với người tiều phu kia. Vì khi bán núi hắn cũng đã nhận 2 ngân tệ! Ngươi đã cầm tiền, đương nhiên không thể tùy tiện chạy đến địa bàn người khác.
Hơn nữa, đại đa số người trong trấn đều là rất thuần phác.
Khu biệt viện của gia tộc hoa Tulip sau núi, xung quanh có 1 hàng rào cao, dựa theo thế núi mà kiến tạo, trừ binh sĩ trên núi tuần tra, còn có tiểu đội kỵ binh lớp lớp mỗi ngày đi xung quanh. Mức độ phòng ngự này, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to. Bởi vì, công tước hoa Tulip chưa từng tới đây nghỉ phép a.
Thủ hộ 1 tòa biệt viện trống không, tựa hồ không cần phải dùng nhiều người như thế, đó là phỏng đoán của đa số người trong trấn. Hay là công tước đại nhân muốn nuôi người tình ở đây? Sự tình này trong giới quý tộc không phải rất hay gặp sao?
Trong biệt viện, đằng sau các bức tường cao lớn là 1 đồng cỏ bằng phẳng, bên trên có 1 tòa nhà đơn sơ làm bằng gỗ. Nhưng mỗi ngày, sẽ thấy từng mảnh gỗ bay tung ra, còn truyền đến 1 âm thanh như ấu thú gào thét.
Vì che đậy những âm thanh này, mặt ngoài trang viên, Jack cho xây 1 vài tàu ngựa.
Lúc chạng vạng ngày nọ, tòa trang viên cuối cùng nghênh đón chủ nhân chân chính của nó.
Đỗ Duy không trống giong cờ mở, mà là dùng 1 chiếc xe ngựa rất đơn giản, mang theo 1 đội thị vệ nhỏ, đi tới trang viên này.
Khi xe ngựa tiến vào trang viên, Đỗ Duy đối với phòng ngự xung quanh vô cùng hài lòng.
Khi tiến vào sơn cốc, 2 bên sườn núi đã an bài vọng gác bí mật. Nếu quả thật là địch nhân, như thế các vọng gác này sẽ lập tức bắn xuống! Cường nỏ 2 bên tổng cộng mười mấy cái, có thể trong thời gian ngắn, đem 1 chiếc xe ngựa đánh thành mảnh vụn! Còn có cung thủ bảo vệ. Cho dù vài trăm người xông vào, cũng tuyệt đối biến thành con nhím!
Mà bên dưới, còn 100 kỵ binh tinh nhuệ của gia tộc hoa Tulip tuần tra. Những kỵ binh này đều là Đỗ Duy từ Tây Bắc điều tới, đều là tinh nhuệ chân chính, xuất thân cùng bối cảnh gia đình đã chọn lọc, đối với gia tộc là tuyệt đối trung thành.
Thậm chí, kể cả những đội ngũ phụ trách bảo vệ này, cũng chỉ có thể đóng ở ngoài, không cho phép tiến vào bên trong trang viên!
Vì thế, trong trang viên có bí mật gì, cả những binh sĩ này cũng không biết.
Khi xe ngựa tới trang viên, cuối cùng dừng lại tại 1 tảng đá. Jack là người đầu tiên xuống ngựa, đến bên xe tự tay mở của.
Sau đó, đại thị vệ của Đỗ Duy tự tay đem hắn từ trong xe ngựa đi xuống, đặt tại xe lăn.
Mùa đông, thân thể Đỗ Duy mang lớp áo dày, ngoài 1 cái khăn lông chồn, đem cả nửa mặt hắn che khuất, trên đùi còn lớp thảm dày.
Xem ra, bộ dạng hắn rất phù hợp với
"vi thần bệnh nặng".
Chỉ có hắn mới biết chuyện này đáng cười thế nào.
Hắn có bệnh là thực, nhưng thân thể không yếu kém vậy – ngược lại mà nói, tình trạng cơ thể hắn, từ trước đến giờ chưa từng tốt đên thế! Toàn thân hắn mỗi cơ thịt đều tràn đầy lực lượng. Cho dù mùa đông, hắn chỉ mặc áo lót cũng không thấy lạnh chút nào. Sắc mặt hắn hồng hào, cả người nhìn bên ngoài giống như khỏe tới sôi máu (so sánh kiểu quái gì vậy trời).
Nhưng thực tế hắn mặc quần áo rét, hợp với tình trạng bệnh nặng.
Bời vì, hắn
"liệt".
Cái này rất khó diễn tả với người khác. Vì sao mình mặt mũi hồng hào lại không cách nào động đậy được. Cơ thịt tràn đầy sinh khí, ngay 1 ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Trong hoàng cung, gần đây thần hoàng tử đã triệu kiến hắn 2 lần, đều bị lấy cớ bệnh nặng không đi – cho nên hắn không thể không giả bộ bệnh thật. Cho dù hắn thật sự có bệnh, cũng phải là ra vẻ bệnh gần chết.
Cho nên, bình thường lúc Đỗ Duy gặp khách, không thể không nhuộm má mình thành màu vàng sáp.
Lão thị vệ tự mình đẩy xe lăn tiến vào tòa tiểu lâu.
Sau đó, trong tòa tiểu lâu này, Đỗ Duy nhìn thấy Hussein.
Hussein nhìn Đỗ Duy uể oải ngồi trên xe lăn, lông mày hắn vẫn gắt gao giữ nguyên vị trí.
- Đừng nghĩ về ta như vậy, đây chỉ là tạm thời. Sau này ta sẽ nhảy nhót trước mặt ngươi.
Đỗ Duy cười ha hả.
Hussein mặc 1 bộ áo giáp bạc. Lúc Đỗ Duy đến, hắn nhẹ nhành dùng 1 khối đá mài lau kiếm của mình.
Lão thị vệ rất thông minh đi tới phòng này, liền đóng cửa lại.
- Thời gian gần đây thế nào?
Đỗ Duy than thở:
- Ngươi trú tại đây mấy tháng, vẫn tập luyện ư?
- Tốt!
Hussein trước nay không có thói quen nói vòng vo. Hắn lập tức tiến vào chủ đề chính:
- Từ tháng trước, có người ở bên ngoài lén thăm dò chúng ta, binh sĩ tuần tra cùng chúng có 2 lần va chạm. Bọn chúng đều bị đuổi đi, chúng ta không thương vong. Nhưng theo binh sĩ hồi báo, ta nhận định là giáo hội làm ra.
Bình luận facebook