Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-147
Chương 147: Bê Bối Của Từ Uyển Nhan
Cô ta đã nôn nóng đến cực điểm, đôi môi cũng bị chính mình căng thẳng căn đến rách da, Từ Uyển Nhan đột nhiên nhớ đến câu nói không rõ ý tứ mà Đường Hoa Nguyệt đã nói với cô ta trước khi rời khỏi bệnh viện kia…Nhất định là cô ta! Là con ả ti tiện kia muốn trả thù cô ta!
“Á!..” Từ Uyển Nhan suy sụp mà kêu †o, giao diện điện thoại dừng ngay tại một tấm hình cũ đã lâu, người con gái trong bức ảnh đang mở to đôi mắt đầy mờ mịt, đứng trước cổng của khoa phụ sản.
Từ Uyển Nhan điên cuồng mà ném những thứ mà tay có thể với tới xuống hết dưới đất, mới có thể làm thoáng dịu đi nỗi sợ hãi và phẫn nộ trong lòng cô ta, chuông điện thoại lại bỗng nhiên vang lên, cả người cô ta sợ hãi bưng kín đầu.
Tiếng chuông đặc biệt này lúc thường ngày sẽ khiến cho Từ Uyển Nhan vừa vui vẻ vừa hả hê, nhưng vào giờ phút này lại thật giống như một thanh loan đoan đặt trên cổ cô ta làm cho cô ta lạnh đến phát run.
Nhưng điện thoại của Hoắc Trình Viễn, cô ta không dám không bắt.
Gắng gượng bấm nút nhận cuộc gọi, giọng đàn ông vừa nghiêm khắc vừa già dặn ở đầu bên kia ập xuống mắng cô ta một tiếng, Từ Uyển Nhan lập tức tuôn ra hai hàng nước mắt.
“Chú Viễn ơi…” Cô ta nói với giọng run rẩy mà biện giải cho chính mình: “Chú nghe cháu giải thích, căn bản không giống như những gì mà bọn truyên thông không có lương tâm kia viết! Khi đó cháu đã đủ tuổi rồi! Mà lại bị người ta dụ dỗ lừa gạt, không phải là cháu tự nguyện đâu! Hu hu hu, khi đó điều kiện của cháu cũng không tốt, xảy ra loại chuyện này cháu cũng không biết tìm ai xin giúp đỡ cả…Cháu xin lỗi mà…”
“Đủ rồi!” Hoắc Trình Viễn nặng nề vỗ vào bàn trà, làm cho Từ Uyển Nhan ở đầu bên kia điện thoại bị dọa sợ: “Cô không cân giải thích mớ chuyện vụn vặt này với tôi!”
Hoắc Trình Viễn từ trước đến này đều là người hòa ái dễ gần khéo hiểu lòng người, Từ Uyển Nhan tuyệt vọng mà nghĩ đến, ông ấy nhất định là đang cực kỳ tức giận, nếu không thì tuyệt đối sẽ không nổi giận đùng đùng như vậy.
Hoắc Trình Viễn ở bên kia nặng nề hít thở hai lần, bình tĩnh trở lại mà nói: “Cô nghĩ kỹ nên làm sao giải thích với Hoắc Anh Tuấn đi. Giá cổ phiếu của GS vừa mới ổn định lại chưa được mấy ngày, nếu như công ty lại vì cô mà chịu tổn thất, theo tôi thấy thì nó sẽ không giơ cao đánh khẽ với cô đâu.”
Từ Uyển Nhan khóc lóc thút thít, liên tục phụ họa, cũng cam đoan rằng bản thân nhất định sẽ dùng hết sức để đền bù chuyện này, Hoắc Trình Viễn mới tức giận mà cúp máy.
Trước đó Từ Uyển Nhan đi giao thiệp khắp nơi, thật đúng là có không ít người trong quyển sổ ghi thông tin này có năng lực giúp đỡ cho, thế nhưng mà người bằng lòng giúp đỡ thì thật sự là ít ỏi không được bao nhiêu, đứng trước danh lợi còn có ai thật lòng làm bạn bè đâu.
Cô ta ráng chống đỡ đến ba giờ rạng sáng, đến khắp nơi cầu ông xin bà, dùng hết vốn liếng toàn thân, cuối cùng khó khăn lắm mới làm giảm độ nổi của tin tức này đi một chút, bản tin cũng bị xóa mất bảy tám phần.
Sức cùng lực kiệt ngã xuống giường, Từ Uyển Nhan lại không muốn nhắm hai mắt lại, trong đầu tràn đầy hình ảnh cô ta biến thành con chuột chạy qua đường, vừa ra khỏi cửa thì tất cả mọi người liền ở sau lưng xì xào bàn tán rồi quơ tay múa chân chỉ trỏ.
Cô ta sợ hãi cực độ, nức nở vùi đầu mình che trong chăn, trong lòng nguyền rủa Đường Hoa Nguyệt mười ngàn lần, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, trang chủ của các trang web lớn dần dần bị thay thế bằng chủ đề nóng mới, Từ Uyển Nhan mới coi như được thở phào một hơi.
Phiên bản beta của Vinh Quang Chi Diệu mở trong một tuần, đã đạt được một thành tích cao nhất trên cả mong đợi, toàn bộ nhân viên của bộ phận kỹ thuật công ty Tân Á đều được phát tiền thưởng hậu hĩnh.
GS cũng không thể đợi thêm được nữa, đã bắt đầu nắm bắt thời gian mà tạo đà để tung TDT ra.
Trong lúc nhất thời, sự phát triển của ngành công nghiệp trò chơi cả nước vậy mà bởi vì hai công ty cực lớn liên tiếp cạnh tranh mà trở nên mà trở nên phồn vinh và mạnh mẽ.
Hoắc Tuấn Anh là người dù làm bất cứ cái gì cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, trò chơi trực tuyến lần này bị đoạt mất tiên cơ, nếu không phải do có Đường Hoa Nguyệt ở đây; anh nhất định sẽ không chịu từ bỏ.
Toàn bộ nhân viên trên dưới của GS đều nâng tinh thần lên mười hai nghìn lần, bởi vì bọn họ biết thành tích của TDT liên quan đến mệnh hệ của toàn bộ tập đoàn, Hoắc Anh Tuấn còn trực tiếp ngủ lại công ty, họp thảo luận phương án với nhóm nhân viên cốt cán không cần biết ngày đêm, mà tổn thương do tai nạn gây ra để lại trên người anh, vậy mà cứ như thế bị anh lãng quên quãng ra sau đầu.
Hoắc Anh Tuấn lục xem phản hồi từ những người chơi Vinh Quang Chỉ Diệu trên blog của công ty Tân Á, không cái nào là không khen ngợi, đồ họa lóa mắt cực ngầu, hiệu ứng siêu nhập vai, âm thanh rất chân thật…Xem ra Đường Hoa Nguyệt quả thật có bản lĩnh, một người mà có thể xây dựng ra được trò chơi có mức độ hài lòng từ người chơi cao đến như vậy.
Nhưng sự đồng lòng khen ngợi của Vinh Quang Chi Diệu cũng vô hình trung đẩy sự kỳ vọng của mọi người dành cho TDT vẫn chưa ra mắt lên đến một tầm cao khác, Hoắc Anh Tuấn chỉ có thể nói, ván này ai cũng đánh một nước cờ khó phân thắng bại.
Bê bối lúc trước bị tung ra, Từ Uyển Nhan đã trốn ở nhà rất nhiều ngày, căn bản không dám ra ngoài, ngay cả lấy thức ăn ngoài cũng mang khẩu trang vì sợ bị người ta nhận ra!
Sự thực chứng minh rằng cô ta quá lo lắng rồi, thế giới to lớn như thế, ai mà lại rảnh rỗi ghi nhớ rõ một người phụ nữ phóng đãng ở trong lòng như thế được chứ?
Từ Uyển Nhan rốt cục cũng vứt được nỗi lo sợ nơm nớp trong lòng đi, nhưng khi vừa bước vào GS, hình ảnh đáng sợ mà cô ta tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần vấn xảy đến, cô ta nghe được tất cả mọi người nghị luận xôn xao ngay sau lưng cô ta, trong nháy mắt đầu vang lên một tiếng “Ông”, nhưng cô ta tự nói với mình, không thể mất mặt ở công ty được, nhất định phải chịu đựng!
Thế là dưới sự tự cổ vũ tẩy não của bản thân, Từ Uyển Nhan ra vẻ như người không có việc gì đi đến phòng họp lớn ở tầng năm, nhìn lướt qua, lại phát hiện ra Hoắc Anh Tuấn không có ở đây!
Cô ta đành phải tự trấn định lại, cố làm ra vẻ mà nói: “Đã đến trễ rồi, mời các vị cứ tiếp tục”
Nhưng lập tức có một vị giám đốc già đức cao trọng vọng đứng ra, cả giận mà nói: “Loại người như này sao lại còn không biết xấu hổ mà nghênh ngang đi vào GS! Chẳng lẽ không thấy được những lời nói khó nghe trên mạng kia hay sao?! Sao cái thứ người này còn chưa bị đuổi đi cơ chứ?!”
Ngay sau đó liền có người phụ họa nói: “Đúng vậy đó, sao cô ta còn không biết xấu hổ mà đến đây, vốn dĩ chính là việc của cá nhân, bây giờ còn làm loạn ra loại bê bối này, quả thực là chỉ biết làm hư chuyện thì giỏi! Không bằng bây giờ cứ trực tiếp khai trừ cô ta, giảm thấp ảnh hưởng đối với GS của chúng ta “Tôi cũng đồng ý, TDT sắp tung lên mạng rồi, tại thời điểm mấu chốt này chúng ta không thể xuất hiện một chút sai lầm nào nữa!
Cô ta đã nôn nóng đến cực điểm, đôi môi cũng bị chính mình căng thẳng căn đến rách da, Từ Uyển Nhan đột nhiên nhớ đến câu nói không rõ ý tứ mà Đường Hoa Nguyệt đã nói với cô ta trước khi rời khỏi bệnh viện kia…Nhất định là cô ta! Là con ả ti tiện kia muốn trả thù cô ta!
“Á!..” Từ Uyển Nhan suy sụp mà kêu †o, giao diện điện thoại dừng ngay tại một tấm hình cũ đã lâu, người con gái trong bức ảnh đang mở to đôi mắt đầy mờ mịt, đứng trước cổng của khoa phụ sản.
Từ Uyển Nhan điên cuồng mà ném những thứ mà tay có thể với tới xuống hết dưới đất, mới có thể làm thoáng dịu đi nỗi sợ hãi và phẫn nộ trong lòng cô ta, chuông điện thoại lại bỗng nhiên vang lên, cả người cô ta sợ hãi bưng kín đầu.
Tiếng chuông đặc biệt này lúc thường ngày sẽ khiến cho Từ Uyển Nhan vừa vui vẻ vừa hả hê, nhưng vào giờ phút này lại thật giống như một thanh loan đoan đặt trên cổ cô ta làm cho cô ta lạnh đến phát run.
Nhưng điện thoại của Hoắc Trình Viễn, cô ta không dám không bắt.
Gắng gượng bấm nút nhận cuộc gọi, giọng đàn ông vừa nghiêm khắc vừa già dặn ở đầu bên kia ập xuống mắng cô ta một tiếng, Từ Uyển Nhan lập tức tuôn ra hai hàng nước mắt.
“Chú Viễn ơi…” Cô ta nói với giọng run rẩy mà biện giải cho chính mình: “Chú nghe cháu giải thích, căn bản không giống như những gì mà bọn truyên thông không có lương tâm kia viết! Khi đó cháu đã đủ tuổi rồi! Mà lại bị người ta dụ dỗ lừa gạt, không phải là cháu tự nguyện đâu! Hu hu hu, khi đó điều kiện của cháu cũng không tốt, xảy ra loại chuyện này cháu cũng không biết tìm ai xin giúp đỡ cả…Cháu xin lỗi mà…”
“Đủ rồi!” Hoắc Trình Viễn nặng nề vỗ vào bàn trà, làm cho Từ Uyển Nhan ở đầu bên kia điện thoại bị dọa sợ: “Cô không cân giải thích mớ chuyện vụn vặt này với tôi!”
Hoắc Trình Viễn từ trước đến này đều là người hòa ái dễ gần khéo hiểu lòng người, Từ Uyển Nhan tuyệt vọng mà nghĩ đến, ông ấy nhất định là đang cực kỳ tức giận, nếu không thì tuyệt đối sẽ không nổi giận đùng đùng như vậy.
Hoắc Trình Viễn ở bên kia nặng nề hít thở hai lần, bình tĩnh trở lại mà nói: “Cô nghĩ kỹ nên làm sao giải thích với Hoắc Anh Tuấn đi. Giá cổ phiếu của GS vừa mới ổn định lại chưa được mấy ngày, nếu như công ty lại vì cô mà chịu tổn thất, theo tôi thấy thì nó sẽ không giơ cao đánh khẽ với cô đâu.”
Từ Uyển Nhan khóc lóc thút thít, liên tục phụ họa, cũng cam đoan rằng bản thân nhất định sẽ dùng hết sức để đền bù chuyện này, Hoắc Trình Viễn mới tức giận mà cúp máy.
Trước đó Từ Uyển Nhan đi giao thiệp khắp nơi, thật đúng là có không ít người trong quyển sổ ghi thông tin này có năng lực giúp đỡ cho, thế nhưng mà người bằng lòng giúp đỡ thì thật sự là ít ỏi không được bao nhiêu, đứng trước danh lợi còn có ai thật lòng làm bạn bè đâu.
Cô ta ráng chống đỡ đến ba giờ rạng sáng, đến khắp nơi cầu ông xin bà, dùng hết vốn liếng toàn thân, cuối cùng khó khăn lắm mới làm giảm độ nổi của tin tức này đi một chút, bản tin cũng bị xóa mất bảy tám phần.
Sức cùng lực kiệt ngã xuống giường, Từ Uyển Nhan lại không muốn nhắm hai mắt lại, trong đầu tràn đầy hình ảnh cô ta biến thành con chuột chạy qua đường, vừa ra khỏi cửa thì tất cả mọi người liền ở sau lưng xì xào bàn tán rồi quơ tay múa chân chỉ trỏ.
Cô ta sợ hãi cực độ, nức nở vùi đầu mình che trong chăn, trong lòng nguyền rủa Đường Hoa Nguyệt mười ngàn lần, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, trang chủ của các trang web lớn dần dần bị thay thế bằng chủ đề nóng mới, Từ Uyển Nhan mới coi như được thở phào một hơi.
Phiên bản beta của Vinh Quang Chi Diệu mở trong một tuần, đã đạt được một thành tích cao nhất trên cả mong đợi, toàn bộ nhân viên của bộ phận kỹ thuật công ty Tân Á đều được phát tiền thưởng hậu hĩnh.
GS cũng không thể đợi thêm được nữa, đã bắt đầu nắm bắt thời gian mà tạo đà để tung TDT ra.
Trong lúc nhất thời, sự phát triển của ngành công nghiệp trò chơi cả nước vậy mà bởi vì hai công ty cực lớn liên tiếp cạnh tranh mà trở nên mà trở nên phồn vinh và mạnh mẽ.
Hoắc Tuấn Anh là người dù làm bất cứ cái gì cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, trò chơi trực tuyến lần này bị đoạt mất tiên cơ, nếu không phải do có Đường Hoa Nguyệt ở đây; anh nhất định sẽ không chịu từ bỏ.
Toàn bộ nhân viên trên dưới của GS đều nâng tinh thần lên mười hai nghìn lần, bởi vì bọn họ biết thành tích của TDT liên quan đến mệnh hệ của toàn bộ tập đoàn, Hoắc Anh Tuấn còn trực tiếp ngủ lại công ty, họp thảo luận phương án với nhóm nhân viên cốt cán không cần biết ngày đêm, mà tổn thương do tai nạn gây ra để lại trên người anh, vậy mà cứ như thế bị anh lãng quên quãng ra sau đầu.
Hoắc Anh Tuấn lục xem phản hồi từ những người chơi Vinh Quang Chỉ Diệu trên blog của công ty Tân Á, không cái nào là không khen ngợi, đồ họa lóa mắt cực ngầu, hiệu ứng siêu nhập vai, âm thanh rất chân thật…Xem ra Đường Hoa Nguyệt quả thật có bản lĩnh, một người mà có thể xây dựng ra được trò chơi có mức độ hài lòng từ người chơi cao đến như vậy.
Nhưng sự đồng lòng khen ngợi của Vinh Quang Chi Diệu cũng vô hình trung đẩy sự kỳ vọng của mọi người dành cho TDT vẫn chưa ra mắt lên đến một tầm cao khác, Hoắc Anh Tuấn chỉ có thể nói, ván này ai cũng đánh một nước cờ khó phân thắng bại.
Bê bối lúc trước bị tung ra, Từ Uyển Nhan đã trốn ở nhà rất nhiều ngày, căn bản không dám ra ngoài, ngay cả lấy thức ăn ngoài cũng mang khẩu trang vì sợ bị người ta nhận ra!
Sự thực chứng minh rằng cô ta quá lo lắng rồi, thế giới to lớn như thế, ai mà lại rảnh rỗi ghi nhớ rõ một người phụ nữ phóng đãng ở trong lòng như thế được chứ?
Từ Uyển Nhan rốt cục cũng vứt được nỗi lo sợ nơm nớp trong lòng đi, nhưng khi vừa bước vào GS, hình ảnh đáng sợ mà cô ta tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần vấn xảy đến, cô ta nghe được tất cả mọi người nghị luận xôn xao ngay sau lưng cô ta, trong nháy mắt đầu vang lên một tiếng “Ông”, nhưng cô ta tự nói với mình, không thể mất mặt ở công ty được, nhất định phải chịu đựng!
Thế là dưới sự tự cổ vũ tẩy não của bản thân, Từ Uyển Nhan ra vẻ như người không có việc gì đi đến phòng họp lớn ở tầng năm, nhìn lướt qua, lại phát hiện ra Hoắc Anh Tuấn không có ở đây!
Cô ta đành phải tự trấn định lại, cố làm ra vẻ mà nói: “Đã đến trễ rồi, mời các vị cứ tiếp tục”
Nhưng lập tức có một vị giám đốc già đức cao trọng vọng đứng ra, cả giận mà nói: “Loại người như này sao lại còn không biết xấu hổ mà nghênh ngang đi vào GS! Chẳng lẽ không thấy được những lời nói khó nghe trên mạng kia hay sao?! Sao cái thứ người này còn chưa bị đuổi đi cơ chứ?!”
Ngay sau đó liền có người phụ họa nói: “Đúng vậy đó, sao cô ta còn không biết xấu hổ mà đến đây, vốn dĩ chính là việc của cá nhân, bây giờ còn làm loạn ra loại bê bối này, quả thực là chỉ biết làm hư chuyện thì giỏi! Không bằng bây giờ cứ trực tiếp khai trừ cô ta, giảm thấp ảnh hưởng đối với GS của chúng ta “Tôi cũng đồng ý, TDT sắp tung lên mạng rồi, tại thời điểm mấu chốt này chúng ta không thể xuất hiện một chút sai lầm nào nữa!
Bình luận facebook