Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-164
Chương 164: Vô Đề
Tổng giám đốc Tân? Tổng giám đốc Tân là ai?
Bộ não hoàn toàn rối bời của Từ Uyển Nhan không còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề này. Thậm chí cô ta còn quên kêu cứu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là cô ta quá nóng.
Cổ áo khoác len của Tân Dương dựng thẳng lên, hai tay vẫn đeo găng tay da màu đen, dưới chân mang đôi ủng quân trang trông có vẻ uy nghiêm và kinh người.
Đôi mắt sắc bén của anh ta quét khắp căn phòng một lượt, không có gì bất thường.
Anh ta cũng không thể xông vào nhà người khác mà không có bằng chứng.
“Vừa rồi hình như tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, hình như cô ta đang cầu cứu?”
Người đàn ông đứng lên cười tủm tỉm, gãi đầu rồi nói với vẻ giấu giếm: “A… Ha ha, thính giác của tổng giám đốc Tân nhạy bén thật.”
Ông ta nhìn thoáng qua trong phòng: “À, tôi đang xem phim. Là đàn ông như nhau cả, anh thông cảm chút… Tôi sẽ vặn nhỏ tiếng lại, được không?”
Trong phòng, Từ Uyển Nhan dùng hết sức đập trán vào cằm người đàn ông, người đàn ông không khỏi đau đớn kêu lên.
Đôi mắt phượng của Tân Dương híp lại, anh ta hừ lạnh một tiếng, người đàn ông trước mặt chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Cấp dưới lấy điện thoại di động ra, bấm ba chữ số, hỏi: “Tổng giám đốc Tân, không thì chúng ta hãy gọi cảnh sát đi?”
Tân Dương vặn vặn cổ, chậm rãi cởi bao tay da ra, ném vào trong tay tên cấp dưới: “Không cần”
Chưa kịp dứt lời, anh ta bất ngờ vụt một cái rồi đá thẳng người đàn ông trước mặt vào phòng tắm.
Người đàn ông trong phòng nghe thấy tiếng động lớn như thế liền đứng dậy như thể chuẩn bị đối mặt với kẻ thù. Từ Uyển Nhan cũng sợ tới mức giật mình. Có người đã thật sự đến cứu cô ta, phải không?
Có phải là Hoäc Anh Tuấn không?
Nhưng người đàn ông đẹp trai đang đi về phía cô ta với đôi chân dài như một vị cứu tỉnh lại là một người xa lạ.
Từ Uyển Nhan sững sờ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đến khó hiểu của Tân Dương, đột nhiên nhớ ra rằng anh ta là người đàn ông mà cô ta đã từng gặp ở Tân Á trước đây. Đó là tổng giám đốc của Tân Á, Tân Dương!
Những người có mặt không dám động đến Tân Dương, dù anh ta đã phá hỏng chuyện tốt của bọn họ nhưng bọn họ không muốn lấy đá chọi đá. Vì vậy họ nhục nhã chạy trốn dưới sự uy hiếp mạnh mẽ từ Tần Dương.
Toàn thân Từ Uyển Nhan ướt đẫm mà gục xuống giường, tự hỏi không biết có phải mình đang mơ không… Thật sự cô ta đã được cứu ư? Chính người đàn ông trông như: một vị thiên thần trước mặt này đã cứu cô ta…
Tân Dương đuổi cấp dưới đi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái áo trắng trên giường, hít sâu một hơi, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ta, trong nháy mắt biến thành một bộ dáng nam tính cực kỷ dịu dàng, bước đến bên cạnh giường và nói: “Quý cô, cô không sao chứ? Nhìn cô như thế này thì chắc là cô bị đánh thuốc rồi… Xin lỗi vì đã mạo phạm, tôi phải đưa cô vào phòng tắm ngay lập tức. Cô có cần tôi gọi cảnh sát không?”
Đã rất lâu, rất lâu rồi, không được đối xử cẩn thận như vậy, mũi cô ta nhất thời chua xót, n giọng điệu vừa nghẹn ngào lại dịu dàng: “Không… Đừng gọi cảnh sát!”
Tân Dương xả một bồn nước lạnh cho cô ta, hết sức kiên nhãn thả cô ta vào trong.
Ngay lúc Tân Dương xoay người, Từ Uyển Nhan đột nhiên cởi khăn tắm trên người mình, nằm lấy tay anh ta.
Thật sự rất khó chịu… Từ Uyển Nhan không muốn chịu sự giày vò của hai cảm giác băng và lửa này. Dẫu sao thì người đàn ông này tương đương với Hoắc Anh Tuấn về mọi mặt, tại sao cô ta lại không cần chứ?
Huống chỉ… theo tin đồn thì tổng giám đốc Tân chính là người yêu của con khốn Đường Hoa Nguyệt đó.
Tân Dương vô thức quay đầu lại, sau khi từ Uyển Nhan nhìn thấy cơ thể của Từ Uyển Nhan trong làn nước trong veo thì lập tức đỏ mặt, nhắm mắt lại xoay người sang một bên.
Từ Uyển Nhan không ngờ anh ta lại phản ứng trúc trắc như vậy, nhất thời cảm xúc trong lòng càng thêm dâng trào, cô ta thì thào: “Đừng đi… Ở lại”
“Không, không được. Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì về chuyện ngày hôm nay, xin cô hãy tự trọng. Thế này đi, nếu cô cảm thấy cơ thể không khỏe thì tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện… Đừng lo lắng, tôi sẽ ở bên ngoài canh giữ cho cô.”
Nói xong, Tân Dương để lại cho cô một nụ cười trấn an, sau đó vội vàng rời khỏi phòng tắm.
Từ Uyển Nhan vừa thất vọng lại xúc động mà nhìn cơ lưng lộ ra qua chiếc áo sơ mi, chỉ cảm thấy trái tim ngứa ngáy khó nhịn.
Còn Tân Dương ở ngoài cửa lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ còn lại vẻ mặt nham hiểm lạnh lùng.
Anh ta khinh thường lấy khăn lau khử trùng ra lau tay, sau đó bình tĩnh ngồi xuống sô pha và bắt đầu giải quyết công việc với chiếc máy tính do trợ lý để lại Một lúc sau, đột nhiên có tiếng động phát ra từ trong phòng tắm. Tân Dương nhanh chóng nhíu mày rồi nghiến răng nghiến lợi đeo tai nghe chống ồn lên.
Thật sự là, rất ghê tởm!
Thậm chí anh ta còn phải siết chặt nằm đấm mới có thể khống chế bản thân không bẻ cổ người phụ nữ trong phòng tắm… Nhìn thấy trong màn hình toàn báo cáo và biểu đồ đường, Tân Dương đột nhiên hơi phát cáu.
Anh ta lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Đường Hoa Nguyệt, nói với cô rằn: kế hoạch đang diễn ra tốt đẹp. Sau một hồi suy nghĩ, anh ta lại gửi một tin nhắn cho Elly, hỏi cô ta đã đi đâu và tại sao lại không từ mà biệt.
Nhưng cho đến khi Từ Uyển Nhan bước ra khỏi phòng tắm một cách ngượng ngùng trong chiếc khăn tắm, Elly vẫn không hồi âm.
Tổng giám đốc Tân? Tổng giám đốc Tân là ai?
Bộ não hoàn toàn rối bời của Từ Uyển Nhan không còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề này. Thậm chí cô ta còn quên kêu cứu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là cô ta quá nóng.
Cổ áo khoác len của Tân Dương dựng thẳng lên, hai tay vẫn đeo găng tay da màu đen, dưới chân mang đôi ủng quân trang trông có vẻ uy nghiêm và kinh người.
Đôi mắt sắc bén của anh ta quét khắp căn phòng một lượt, không có gì bất thường.
Anh ta cũng không thể xông vào nhà người khác mà không có bằng chứng.
“Vừa rồi hình như tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, hình như cô ta đang cầu cứu?”
Người đàn ông đứng lên cười tủm tỉm, gãi đầu rồi nói với vẻ giấu giếm: “A… Ha ha, thính giác của tổng giám đốc Tân nhạy bén thật.”
Ông ta nhìn thoáng qua trong phòng: “À, tôi đang xem phim. Là đàn ông như nhau cả, anh thông cảm chút… Tôi sẽ vặn nhỏ tiếng lại, được không?”
Trong phòng, Từ Uyển Nhan dùng hết sức đập trán vào cằm người đàn ông, người đàn ông không khỏi đau đớn kêu lên.
Đôi mắt phượng của Tân Dương híp lại, anh ta hừ lạnh một tiếng, người đàn ông trước mặt chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Cấp dưới lấy điện thoại di động ra, bấm ba chữ số, hỏi: “Tổng giám đốc Tân, không thì chúng ta hãy gọi cảnh sát đi?”
Tân Dương vặn vặn cổ, chậm rãi cởi bao tay da ra, ném vào trong tay tên cấp dưới: “Không cần”
Chưa kịp dứt lời, anh ta bất ngờ vụt một cái rồi đá thẳng người đàn ông trước mặt vào phòng tắm.
Người đàn ông trong phòng nghe thấy tiếng động lớn như thế liền đứng dậy như thể chuẩn bị đối mặt với kẻ thù. Từ Uyển Nhan cũng sợ tới mức giật mình. Có người đã thật sự đến cứu cô ta, phải không?
Có phải là Hoäc Anh Tuấn không?
Nhưng người đàn ông đẹp trai đang đi về phía cô ta với đôi chân dài như một vị cứu tỉnh lại là một người xa lạ.
Từ Uyển Nhan sững sờ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đến khó hiểu của Tân Dương, đột nhiên nhớ ra rằng anh ta là người đàn ông mà cô ta đã từng gặp ở Tân Á trước đây. Đó là tổng giám đốc của Tân Á, Tân Dương!
Những người có mặt không dám động đến Tân Dương, dù anh ta đã phá hỏng chuyện tốt của bọn họ nhưng bọn họ không muốn lấy đá chọi đá. Vì vậy họ nhục nhã chạy trốn dưới sự uy hiếp mạnh mẽ từ Tần Dương.
Toàn thân Từ Uyển Nhan ướt đẫm mà gục xuống giường, tự hỏi không biết có phải mình đang mơ không… Thật sự cô ta đã được cứu ư? Chính người đàn ông trông như: một vị thiên thần trước mặt này đã cứu cô ta…
Tân Dương đuổi cấp dưới đi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái áo trắng trên giường, hít sâu một hơi, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ta, trong nháy mắt biến thành một bộ dáng nam tính cực kỷ dịu dàng, bước đến bên cạnh giường và nói: “Quý cô, cô không sao chứ? Nhìn cô như thế này thì chắc là cô bị đánh thuốc rồi… Xin lỗi vì đã mạo phạm, tôi phải đưa cô vào phòng tắm ngay lập tức. Cô có cần tôi gọi cảnh sát không?”
Đã rất lâu, rất lâu rồi, không được đối xử cẩn thận như vậy, mũi cô ta nhất thời chua xót, n giọng điệu vừa nghẹn ngào lại dịu dàng: “Không… Đừng gọi cảnh sát!”
Tân Dương xả một bồn nước lạnh cho cô ta, hết sức kiên nhãn thả cô ta vào trong.
Ngay lúc Tân Dương xoay người, Từ Uyển Nhan đột nhiên cởi khăn tắm trên người mình, nằm lấy tay anh ta.
Thật sự rất khó chịu… Từ Uyển Nhan không muốn chịu sự giày vò của hai cảm giác băng và lửa này. Dẫu sao thì người đàn ông này tương đương với Hoắc Anh Tuấn về mọi mặt, tại sao cô ta lại không cần chứ?
Huống chỉ… theo tin đồn thì tổng giám đốc Tân chính là người yêu của con khốn Đường Hoa Nguyệt đó.
Tân Dương vô thức quay đầu lại, sau khi từ Uyển Nhan nhìn thấy cơ thể của Từ Uyển Nhan trong làn nước trong veo thì lập tức đỏ mặt, nhắm mắt lại xoay người sang một bên.
Từ Uyển Nhan không ngờ anh ta lại phản ứng trúc trắc như vậy, nhất thời cảm xúc trong lòng càng thêm dâng trào, cô ta thì thào: “Đừng đi… Ở lại”
“Không, không được. Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì về chuyện ngày hôm nay, xin cô hãy tự trọng. Thế này đi, nếu cô cảm thấy cơ thể không khỏe thì tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện… Đừng lo lắng, tôi sẽ ở bên ngoài canh giữ cho cô.”
Nói xong, Tân Dương để lại cho cô một nụ cười trấn an, sau đó vội vàng rời khỏi phòng tắm.
Từ Uyển Nhan vừa thất vọng lại xúc động mà nhìn cơ lưng lộ ra qua chiếc áo sơ mi, chỉ cảm thấy trái tim ngứa ngáy khó nhịn.
Còn Tân Dương ở ngoài cửa lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ còn lại vẻ mặt nham hiểm lạnh lùng.
Anh ta khinh thường lấy khăn lau khử trùng ra lau tay, sau đó bình tĩnh ngồi xuống sô pha và bắt đầu giải quyết công việc với chiếc máy tính do trợ lý để lại Một lúc sau, đột nhiên có tiếng động phát ra từ trong phòng tắm. Tân Dương nhanh chóng nhíu mày rồi nghiến răng nghiến lợi đeo tai nghe chống ồn lên.
Thật sự là, rất ghê tởm!
Thậm chí anh ta còn phải siết chặt nằm đấm mới có thể khống chế bản thân không bẻ cổ người phụ nữ trong phòng tắm… Nhìn thấy trong màn hình toàn báo cáo và biểu đồ đường, Tân Dương đột nhiên hơi phát cáu.
Anh ta lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Đường Hoa Nguyệt, nói với cô rằn: kế hoạch đang diễn ra tốt đẹp. Sau một hồi suy nghĩ, anh ta lại gửi một tin nhắn cho Elly, hỏi cô ta đã đi đâu và tại sao lại không từ mà biệt.
Nhưng cho đến khi Từ Uyển Nhan bước ra khỏi phòng tắm một cách ngượng ngùng trong chiếc khăn tắm, Elly vẫn không hồi âm.
Bình luận facebook