Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 31: Đường Hoa Nguyệt, Mở Mắt
Đường Hoa Nguyệt ngất, máu từ trên khoang mũi không ngừng chảy, được đưa đến phòng cấp cứu.
Trước khi đi, Hoäc Anh Tuấn ôm chặt Hoắc Cao Lãng: “Anh sẽ về ngay, em nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, anh đang chuẩn bị đi thì bị Hoắc Cao Lãng nắm chặt cánh tay.
“Anh, anh không thể thích chị ta nữa, em muốn anh trả thù. Anh biết không, mỗi giờ mỗi khắc em đều muốn chết đi, chị ta rất xấu xa, chị ta..” Sắc mặt Hoäc Cao Lãng trắng bệch trông rất khó coi, ánh mắt hơi điên cuồng, nói Cậu ấy đang nói thì đột nhiên dùng sức nắm lấy tóc, cảm xúc bỗng chốc mất kiểm soát: “Anh phải hành hạ chị ta! Hành hạ chị ta!
Em muốn chị ta chết, muốn chị ta phải chết!
Aaa…
Dư Cơ Uyển thấy thế thì vội đẩy Hoắc Anh Tuấn ra rồi vỗ về Hoắc Cao Lãng, sau đó nói với Hoäc Anh Tuấn: “Giám đốc Hoäc, có tôi ở đây rồi, anh đi trước xem tình hình của cô Đường đi”
Hoäc Anh Tuấn không yên tâm, Dư Cơ Uyến phải liên tục thúc giục anh mới đi Vì tình hình hiện tại của Hoắc Cao Lãng rất tệ nên cần không gian tuyệt đối yên tĩnh, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện.
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn mím lại thành một đường thẳng.
Anh dặn dò Dư Cơ Uyển hai câu, rồi lại nhìn xoáy vào khuôn mặt đầy vẻ thù địch và sợ hãi của Hoắc Cao Lãng, cuối cùng mới xoay người rời đi.
Ca phẫu thuật của Đường Hoa Nguyệt kéo đài rất lâu, lâu đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Hoäc Anh Tuấn vẫn luôn đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Anh ngồi trên băng ghế, áo sơ mi màu đen trên người có dính vết máu, là vừa nấy lúc anh ôm Đường Hoa Nguyệt dính phải.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh siết chặt lấy chiếc nhẫn.
Đây là chiếc nhẫn đặc biệt được đặt làm, bên trong vòng nhẫn được khắc hai chữ “HN”
Là tín vật đính ước mà nhiều năm trước Hoäc Anh Tuấn tặng cho Đường Hoa Nguyệt, cũng là đồ vứt đi mà Đường Hoa Nguyệt tùy tiện bán rẻ để trang trải tiền thuê nhà.
Hoäc Anh Tuấn nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn nhỏ trong tay, không ngừng vuốt ve nó. Cho đến năm tiếng đồng hồ sau, cuối cùng ca phẫu thuật của Đường Hoa Nguyệt cũng kết thúc, được người ta đẩy vào phòng bệnh.
Lúc này anh có cử động khác, đeo chiếc nhãn vào ngón tay út rồi theo vào phòng bệnh.
Sau khi điều chỉnh truyền dịch cho Đường Hoa Nguyệt xong thì y tá rời đi.
Hoắc Anh Tuấn đi đến trước giường bệnh của Đường Hoa Nguyệt, từ trên cao nhìn cô.
Gương mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay của cô tái nhợt, mái tóc dài đen nhánh xõa trên ga giường trẳng tuyết lại càng tôn lên vẻ mặt trảng bệch của cô, mắt cô nhảm chặt, cả người lộ ra hơi thở yếu ớt.
Hoäc Anh Tuấn cứ thế lặng lẽ nhìn chăm chẳm cô, ánh mắt anh rơi vào bộ đồ bệnh nhân rộng lớn, và cả xương quai xanh gồ lên của cô, lúc này anh mới cảm thấy ngạc nhiên.
Đường Hoa Nguyệt gầy rồi.
Rất rất gầy.
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên có hơi hốt hoảng, nhớ về Đường Hoa Nguyệt của bốn năm trước.
Đường Hoa Nguyệt của khi đó có khuôn mặt như búp bê, trên mặt có nét mũm mỉm của em bé, cười lên có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, vô cùng xinh đẹp.
Mà bốn năm sau, vào lần đầu tiên anh gặp cô, cô đã gầy rồi.
Trở nên xinh đẹp kiêu sa, chiếc cảm thanh tú, và không thích cười nữa.
‘Vẻ mặt Hoäc Anh Tuấn trầm lãng, bàn tay thon dài của anh vô thức chạm vào mặt cô.
Nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày đang cau lại trong vô thức của cô, sau đó đi xuống.
Cuối cùng dừng lại ở đôi môi vô cùng nhợt nhạt của cô.
“Đường Hoa Nguyệt, tại sao lại phản bội tôi? Tôi… có chỗ nào không tốt sao?” Giọng nói của anh như được băng lạnh bao phủ, nhưng lại mang theo chút đau lòng và xót xa không dễ nhận ra.
Khiến cô muốn đồn tôi vào đường chết đến thế?
Dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Vẻ mặt Hoäc Anh Tuấn không thay đổi, anh chậm rãi đứng thẳng người, đút một tay vào túi quần rồi nói: “Vào đi”
Bác sĩ đẩy cửa vào, đi đến chỗ Hoäc Anh Tuấn.
Giám đốc Ông ấy nâng gọng kính, ni Hoäc, tôi là bác sĩ điều trị cho cô Đường, đã có báo cáo tình trạng bệnh của cô Đường rì Nói xong, ông ấy đưa các loại đơn báo cáo trong tay cho Hoắc Anh Tuấn.
Hoäc Anh Tuấn nhận lấy, liếc mắt nhìn, bác sĩ vội nói: “Lần này máu mũi cô Đường chảy nhiều là bởi vì niêm mạc trong khoang mũi của cô ấy bị rách, cho nên mới chảy máu nhiều như Hiện tại đã khâu lại i, cô ấy nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ không sao nữa”
“Là vậy à?” Hoắc Anh Tuấn cau chặt mày, đọc báo cáo trong tay: “Sao cô ấy lại bị như thế?”
“Đúng vậy, sức khỏe của cô Đường rất tốt, nguyên nhân có thể là vì thời tiết, hoặc là nghỉ ngơi không đủ nên mới rách niêm mạc mũi Vừa rồi phẫu thuật lâu như vậy là vì khâu cho.
cô Đường tinh xảo hơn một chút, nếu không cũng không cần phải mất nhiều thời gian đến thế”
Bác sĩ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn, một tay năm chặt bản báo cáo ung thư máu giai đoạn cuối của Đường Hoa Nguyệt ở trong túi: “Nếu giám đốc Hoäc cảm thấy không yên tâm thì có thể kiểm tra lại lân nữa”
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng độc đoán, xua tay tỏ ý bảo bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ cúi thấp đầu, quét mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt đang im hơi lặng tiếng rồi ra khỏi phòng bệnh.
Ông ấy đóng cửa, đi ra ngã rẽ hành lang, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Không biết qua bao lâu, người trên giường bệnh đột nhiên ho hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Nước, nước…”
Hoäc Anh Tuấn nhìn Đường Hoa Nguyệt, cô vẫn nhầm mắt, mặt trắng bệch, mày cau lại, trông bộ dạng rất không thoải mái.
Anh ném báo cáo trong tay xuống bàn, tháo chiếc nhãn trên ngón tay út ra vứt lại vào túi, động tác lưu loát rót một ly nước ấm, đưa đến bên miệng Đường Hoa Nguyệt.
Nằm ngửa không dễ uống nước, Đường Hoa Nguyệt uống được một chút thì nước rỉ ra làm ướt cổ áo cô.
Anh đỡ cổ cô lên với vẻ mặt chán ghét, cẩn thận lấy khăn giấy lau vết nước trên cổ cô.
Nhưng lại vô tình nhìn thấy dấu vết anh để lại hai ngày trước.
Dấu vết rất đậm Hoắc Anh Tuấn không nhịn được mím môi, đút nước cho cô.
Uống nước xong, ý thức Đường Hoa Nguyệt mới dần tỉnh lại, cô từ từ mở mắt.
“Tỉnh rồi?” Giọng điệu hờ hững của anh vang lên trên đỉnh đầu.
Không mang theo bất kỳ quan tâm nào.
Cơ thể nhỏ bé của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên cứng đờ, sau đó nhìn thấy đôi mắt lạnh băng đen như ngọc của Hoắc Anh Tuấn.
Cô không nói gì, cơ thể cũng không còn sức lực, nhưng vẫn lấy tay chống lên giường, né tránh tay anh, rồi lại nm xuống Thấy thế, ánh mắt Hoäc Anh Tuấn bỗng chốc thay đổi, hung ác và dữ tợn.
Anh bóp mạnh má cô, ép cô nhìn anh.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt đột nhiên nhắm mắt lại, lửa giận của người đàn ông lập tức trào lên trong lồng ngực, cắn răng.
“Đường Hoa Nguyệt, mở mắt!”
Đường Hoa Nguyệt ngất, máu từ trên khoang mũi không ngừng chảy, được đưa đến phòng cấp cứu.
Trước khi đi, Hoäc Anh Tuấn ôm chặt Hoắc Cao Lãng: “Anh sẽ về ngay, em nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, anh đang chuẩn bị đi thì bị Hoắc Cao Lãng nắm chặt cánh tay.
“Anh, anh không thể thích chị ta nữa, em muốn anh trả thù. Anh biết không, mỗi giờ mỗi khắc em đều muốn chết đi, chị ta rất xấu xa, chị ta..” Sắc mặt Hoäc Cao Lãng trắng bệch trông rất khó coi, ánh mắt hơi điên cuồng, nói Cậu ấy đang nói thì đột nhiên dùng sức nắm lấy tóc, cảm xúc bỗng chốc mất kiểm soát: “Anh phải hành hạ chị ta! Hành hạ chị ta!
Em muốn chị ta chết, muốn chị ta phải chết!
Aaa…
Dư Cơ Uyển thấy thế thì vội đẩy Hoắc Anh Tuấn ra rồi vỗ về Hoắc Cao Lãng, sau đó nói với Hoäc Anh Tuấn: “Giám đốc Hoäc, có tôi ở đây rồi, anh đi trước xem tình hình của cô Đường đi”
Hoäc Anh Tuấn không yên tâm, Dư Cơ Uyến phải liên tục thúc giục anh mới đi Vì tình hình hiện tại của Hoắc Cao Lãng rất tệ nên cần không gian tuyệt đối yên tĩnh, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện.
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn mím lại thành một đường thẳng.
Anh dặn dò Dư Cơ Uyển hai câu, rồi lại nhìn xoáy vào khuôn mặt đầy vẻ thù địch và sợ hãi của Hoắc Cao Lãng, cuối cùng mới xoay người rời đi.
Ca phẫu thuật của Đường Hoa Nguyệt kéo đài rất lâu, lâu đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Hoäc Anh Tuấn vẫn luôn đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Anh ngồi trên băng ghế, áo sơ mi màu đen trên người có dính vết máu, là vừa nấy lúc anh ôm Đường Hoa Nguyệt dính phải.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh siết chặt lấy chiếc nhẫn.
Đây là chiếc nhẫn đặc biệt được đặt làm, bên trong vòng nhẫn được khắc hai chữ “HN”
Là tín vật đính ước mà nhiều năm trước Hoäc Anh Tuấn tặng cho Đường Hoa Nguyệt, cũng là đồ vứt đi mà Đường Hoa Nguyệt tùy tiện bán rẻ để trang trải tiền thuê nhà.
Hoäc Anh Tuấn nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn nhỏ trong tay, không ngừng vuốt ve nó. Cho đến năm tiếng đồng hồ sau, cuối cùng ca phẫu thuật của Đường Hoa Nguyệt cũng kết thúc, được người ta đẩy vào phòng bệnh.
Lúc này anh có cử động khác, đeo chiếc nhãn vào ngón tay út rồi theo vào phòng bệnh.
Sau khi điều chỉnh truyền dịch cho Đường Hoa Nguyệt xong thì y tá rời đi.
Hoắc Anh Tuấn đi đến trước giường bệnh của Đường Hoa Nguyệt, từ trên cao nhìn cô.
Gương mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay của cô tái nhợt, mái tóc dài đen nhánh xõa trên ga giường trẳng tuyết lại càng tôn lên vẻ mặt trảng bệch của cô, mắt cô nhảm chặt, cả người lộ ra hơi thở yếu ớt.
Hoäc Anh Tuấn cứ thế lặng lẽ nhìn chăm chẳm cô, ánh mắt anh rơi vào bộ đồ bệnh nhân rộng lớn, và cả xương quai xanh gồ lên của cô, lúc này anh mới cảm thấy ngạc nhiên.
Đường Hoa Nguyệt gầy rồi.
Rất rất gầy.
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên có hơi hốt hoảng, nhớ về Đường Hoa Nguyệt của bốn năm trước.
Đường Hoa Nguyệt của khi đó có khuôn mặt như búp bê, trên mặt có nét mũm mỉm của em bé, cười lên có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, vô cùng xinh đẹp.
Mà bốn năm sau, vào lần đầu tiên anh gặp cô, cô đã gầy rồi.
Trở nên xinh đẹp kiêu sa, chiếc cảm thanh tú, và không thích cười nữa.
‘Vẻ mặt Hoäc Anh Tuấn trầm lãng, bàn tay thon dài của anh vô thức chạm vào mặt cô.
Nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày đang cau lại trong vô thức của cô, sau đó đi xuống.
Cuối cùng dừng lại ở đôi môi vô cùng nhợt nhạt của cô.
“Đường Hoa Nguyệt, tại sao lại phản bội tôi? Tôi… có chỗ nào không tốt sao?” Giọng nói của anh như được băng lạnh bao phủ, nhưng lại mang theo chút đau lòng và xót xa không dễ nhận ra.
Khiến cô muốn đồn tôi vào đường chết đến thế?
Dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Vẻ mặt Hoäc Anh Tuấn không thay đổi, anh chậm rãi đứng thẳng người, đút một tay vào túi quần rồi nói: “Vào đi”
Bác sĩ đẩy cửa vào, đi đến chỗ Hoäc Anh Tuấn.
Giám đốc Ông ấy nâng gọng kính, ni Hoäc, tôi là bác sĩ điều trị cho cô Đường, đã có báo cáo tình trạng bệnh của cô Đường rì Nói xong, ông ấy đưa các loại đơn báo cáo trong tay cho Hoắc Anh Tuấn.
Hoäc Anh Tuấn nhận lấy, liếc mắt nhìn, bác sĩ vội nói: “Lần này máu mũi cô Đường chảy nhiều là bởi vì niêm mạc trong khoang mũi của cô ấy bị rách, cho nên mới chảy máu nhiều như Hiện tại đã khâu lại i, cô ấy nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ không sao nữa”
“Là vậy à?” Hoắc Anh Tuấn cau chặt mày, đọc báo cáo trong tay: “Sao cô ấy lại bị như thế?”
“Đúng vậy, sức khỏe của cô Đường rất tốt, nguyên nhân có thể là vì thời tiết, hoặc là nghỉ ngơi không đủ nên mới rách niêm mạc mũi Vừa rồi phẫu thuật lâu như vậy là vì khâu cho.
cô Đường tinh xảo hơn một chút, nếu không cũng không cần phải mất nhiều thời gian đến thế”
Bác sĩ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn, một tay năm chặt bản báo cáo ung thư máu giai đoạn cuối của Đường Hoa Nguyệt ở trong túi: “Nếu giám đốc Hoäc cảm thấy không yên tâm thì có thể kiểm tra lại lân nữa”
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng độc đoán, xua tay tỏ ý bảo bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ cúi thấp đầu, quét mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt đang im hơi lặng tiếng rồi ra khỏi phòng bệnh.
Ông ấy đóng cửa, đi ra ngã rẽ hành lang, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Không biết qua bao lâu, người trên giường bệnh đột nhiên ho hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Nước, nước…”
Hoäc Anh Tuấn nhìn Đường Hoa Nguyệt, cô vẫn nhầm mắt, mặt trắng bệch, mày cau lại, trông bộ dạng rất không thoải mái.
Anh ném báo cáo trong tay xuống bàn, tháo chiếc nhãn trên ngón tay út ra vứt lại vào túi, động tác lưu loát rót một ly nước ấm, đưa đến bên miệng Đường Hoa Nguyệt.
Nằm ngửa không dễ uống nước, Đường Hoa Nguyệt uống được một chút thì nước rỉ ra làm ướt cổ áo cô.
Anh đỡ cổ cô lên với vẻ mặt chán ghét, cẩn thận lấy khăn giấy lau vết nước trên cổ cô.
Nhưng lại vô tình nhìn thấy dấu vết anh để lại hai ngày trước.
Dấu vết rất đậm Hoắc Anh Tuấn không nhịn được mím môi, đút nước cho cô.
Uống nước xong, ý thức Đường Hoa Nguyệt mới dần tỉnh lại, cô từ từ mở mắt.
“Tỉnh rồi?” Giọng điệu hờ hững của anh vang lên trên đỉnh đầu.
Không mang theo bất kỳ quan tâm nào.
Cơ thể nhỏ bé của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên cứng đờ, sau đó nhìn thấy đôi mắt lạnh băng đen như ngọc của Hoắc Anh Tuấn.
Cô không nói gì, cơ thể cũng không còn sức lực, nhưng vẫn lấy tay chống lên giường, né tránh tay anh, rồi lại nm xuống Thấy thế, ánh mắt Hoäc Anh Tuấn bỗng chốc thay đổi, hung ác và dữ tợn.
Anh bóp mạnh má cô, ép cô nhìn anh.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt đột nhiên nhắm mắt lại, lửa giận của người đàn ông lập tức trào lên trong lồng ngực, cắn răng.
“Đường Hoa Nguyệt, mở mắt!”
Bình luận facebook