Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-68
Chương 68: Đường Hoa Nguyệt Hoàn Toàn Sụp Đổ
Trong lúc bắt đầu lễ tang Đường Uyển Dư, Đường Hoa Nguyệt có liên hệ với Lục Xuyên Mạn muốn đưa Đường Hàn Khiết quay lại, cô muốn chờ anh trai trở về để cùng đi đoạn đường cuối cùng với cô em gái anh ấy yêu thương nhất.
Nhưng Lục Xuyên Mạn từ chối.
Đường Hoa Nguyệt chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng mọi chuyện nên được giải quyết từng thứ một, chờ khi lo hậu sự cho Uyển Dư xong, cô lại xử lý chuyện của anh trai.
Ngày chôn cất Đường Uyển Dư là một ngày trời đầy mây.
Sau khi nhà họ Đường sa cơ sút thế, gân như cũng chẳng còn mấy bạn bè thân thiết cho nên không có ai đến viếng lễ tang của Đường Uyển Dư.
Bởi vì không tìm được xác cho nên lúc chôn cất chỉ có cái túi của Đường Uyển Dư để lại vào cái ngày không may xảy ra chuyện, một dây tai nghe điện thoại với con búp bê mà con bé thích nhất.
Bố Đường mặc một bộ tây trang màu đen, trước ngực ông cài một đóa hoa trắng, ông đứng nhìn tấm ảnh chụp đen trắng trên bia mộ của Đường Uyển Dư, giọng nặng nề: “Mẹ con ở bên kia, giấu kỹ lắm sao?”
Đường Hoa Nguyệt cũng mặc một bộ màu đen, lông mi của cô giật giật, vẻ mặt nặng nê.
“Con không cho cảnh sát đi làm phiên mẹ, chuyện của anh hai với Uyển Dư bà cũng không biết”
Bố Đường nhắm mắt: “Cơ thể mẹ con vừa mới có chuyển biến tốt, vậy giấu được bao lâu thì cứ giấu đi”
Đây là chuyện hai bố con cô đã bàn bạc bởi vì không lâu trước đó, mẹ Đường vừa mới giải phẫu xong, cơ thể bà vẫn còn yếu, chưa đúng lúc để biết được chuyện tàn nhẫn này.
Những lời này đều bị hai người đàn ông ngồi trong xe cách đó không xa nghe thấy.
La Cơ Vị Ý nhìn thoáng qua Hoắc Anh Tuấn trong gương chiếu hậu: “Tổng giám đốc Hoắc, mọi người đều đã đi hết rồi, anh có muốn xuống xe đi xem sao không?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn xuyên qua cửa kính xe, ánh mắt anh nhìn chăm chằm Đường Hoa Nguyệt với bố Đường đang đứng trước bia mộ, không nói một lời.
Ngày đó ở trước cửa đồn cảnh sát, ánh mắt Đường Hoa Nguyệt nhìn anh chỉ toàn là thù hận, cho tới bây giờ trong mắt anh, ký ức đó vẫn còn như mới hôm qua.
Cái cảm giác nói không nên lời này, chỉ có những lời lên án của cô văng vẳng bên tai, nếu chuyện của bé Lãng chỉ là hiểu lâm…
Không, kết quả này, anh không dám nghĩ nhiều tới! Còn Đường Uyển Dư nhiều lần kêu anh là anh rể như vậy, cái chết của cô ấy, anh cũng không chịu nổi: Hoắc Anh Tuấn không nói lời nào, nhưng La Cơ Vị Ý có lẽ cũng có thể đoán được anh đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, người đàn ông ngồi ở ghế sau mới hít một hơi thật sâu, kéo kính xe lên: “Trở về đi: La Cơ Vị Ý đáp vâng.
Sau khi chiếc ô tô màu đen có rèm che khuất dưới gốc cây rời đi, một chiếc taxi cũng rời đi theo sau đó.
Một người phụ nữ tóc dài đeo khẩu trang ngồi ghế sau của xe taxi, cô ta liếc nhìn hai bố con vẫn đang đứng trước bia mộ thì nở một nụ cười lạnh lùng.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, xe taxi rẽ hướng khác với chiếc xe màu đen, thẳng một đường lái đến bệnh viện.
Người phụ nữ xuống xe, đi tới phòng bệnh của mẹ Đường mới tháo khẩu trang ra.
Cô ta đẩy cửa phòng bệnh ra làm mẹ Đường còn tưởng là Đường Hoa Nguyệt, đến khi khuôn mặt của người phụ nữ kia thì khóe môi tươi cười của bà dần hạ xuống.
“Sao cô lại tới đây?”
“Mẹ là mẹ nuôi của con, mẹ lại bị bệnh lâu như vậy nên tất nhiên con phải tới thăm mẹ rồi.”
Từ Uyển Nhan nở nụ cười với mẹ Đường, sau đó cô ta nói với cô y tá bên cạnh: “Tôi muốn nói chuyện với mẹ một mình, trước tiên cô đi ra ngoài đi”
Thấy mẹ Đường không có phản bác nên cô y tá của mẹ Đường sửa sang lại cây truyền dịch lại thật tốt rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Đã gần ba mươi phút trôi qua, cô y tá chịu trách nhiệm chăm lo cho mẹ Đường vẫn không thấy Từ Uyển Nhan bước ra, cô cũng không có nghe tiếng rung chuông, trong lòng cô cảm thấy không nên như vậy..
Chai kia không lớn lắm, ba mươi phút trôi qua là phải xong rồi chứ.
Cô vừa mới đi tới cửa phòng bệnh, chợt nghe có tiếng vật gì bị đập vỡ xuống đất, còn có tiếng giày cao gót dồn dập lộp bộp trên đất của Từ Uyển Nhan.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô y ta vội đẩy cửa ra, đến khi thấy rõ tình hình bên trong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Bà Đường!”
Đã gần đến trưa, Đường Hoa Nguyệt với bố Đường như hồn lìa khỏi xác thất thểu trở về nhà, Đường Hoa Nguyệt vừa mới chuẩn bị đem cơm trưa cho mẹ Đường thì bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Cùng lúc đó, điện thoại của bố Đường cũng reo lên.
Trái tim Đường Hoa Nguyệt lập tức nhảy vọt lên, cô vội nghe điện thoại, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia nói xin lỗi “Cô Đường, mẹ của cô vừa mới xảy ra cơn nguy kịch, chúng tôi đã cố gắng cứu chữa nhưng không thành công nên bà đã qua đời…
Trái tim Đường Hoa Nguyệt hãng đi một nhịp, tay chân cô gần như lạnh đi: “Cái, cái gì?”
Cô y tá kia tưởng cô không hiểu nên giải thích lại: “Chúng tôi thành thật xin lỗi, mẹ cô qua đời do vỡ mạch máu não, dẫn đến xuất huyết não, chúng tôi không kịp cứu chữa…”
Đường Hoa Nguyệt lùi hai bước, đầu gối như nhũn ra, trong đầu cô ngoài hai chữ “Qua đời” thì không nghe thấy được âm thanh gì nữa…
Mãi cho đến khi bố Đường, người cũng đang nghe điện thoại bên cạnh, bất ngờ ngã quy xuống sàn, Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên mới hoàn hồn, cô hoảng hốt lo sợ.
“Bố! Bố…”
Trong vòng ba ngày, Đường Hoa Nguyệt mất đi hai người thân.
Cô không dám nghĩ đến sau khi nhìn thấy thi hài của mẹ thì tâm tư người bố đã kiệt quệ kia của mình sẽ cảm thấy thế nào.
Nhưng mà tạm thời bố vẫn còn đang hôn mê, sau khi tỉnh dậy ông có vùng vãy mấy lân, nhưng vẫn chưa đứng dậy được.
Cô không tin tưởng người khác được, ngoại trừ một mình thím Nguyễn.
Chờ đến khi thím Nguyễn tới, cô còn chưa cất lời đã nghe thím Nguyễn nói trước: “Thím đã có kinh nghiệm rồi, con đi trước xử lý chuyện này đi”
“Con cảm ơn thím Nguyễn.” Hốc mắt Đường Hoa Nguyệt đỏ bừng, cô cúi đầu thật sâu với thím Nguyễn rồi cầm lấy điện thoại, lập tức chạy đến bệnh viện.
Khi cô chạy đến phòng bệnh, cô thấy mẹ Đường được phủ lên một tấm vải trắng.
Thế giới này dường như ngưng đọng lại.
Trong lúc bắt đầu lễ tang Đường Uyển Dư, Đường Hoa Nguyệt có liên hệ với Lục Xuyên Mạn muốn đưa Đường Hàn Khiết quay lại, cô muốn chờ anh trai trở về để cùng đi đoạn đường cuối cùng với cô em gái anh ấy yêu thương nhất.
Nhưng Lục Xuyên Mạn từ chối.
Đường Hoa Nguyệt chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng mọi chuyện nên được giải quyết từng thứ một, chờ khi lo hậu sự cho Uyển Dư xong, cô lại xử lý chuyện của anh trai.
Ngày chôn cất Đường Uyển Dư là một ngày trời đầy mây.
Sau khi nhà họ Đường sa cơ sút thế, gân như cũng chẳng còn mấy bạn bè thân thiết cho nên không có ai đến viếng lễ tang của Đường Uyển Dư.
Bởi vì không tìm được xác cho nên lúc chôn cất chỉ có cái túi của Đường Uyển Dư để lại vào cái ngày không may xảy ra chuyện, một dây tai nghe điện thoại với con búp bê mà con bé thích nhất.
Bố Đường mặc một bộ tây trang màu đen, trước ngực ông cài một đóa hoa trắng, ông đứng nhìn tấm ảnh chụp đen trắng trên bia mộ của Đường Uyển Dư, giọng nặng nề: “Mẹ con ở bên kia, giấu kỹ lắm sao?”
Đường Hoa Nguyệt cũng mặc một bộ màu đen, lông mi của cô giật giật, vẻ mặt nặng nê.
“Con không cho cảnh sát đi làm phiên mẹ, chuyện của anh hai với Uyển Dư bà cũng không biết”
Bố Đường nhắm mắt: “Cơ thể mẹ con vừa mới có chuyển biến tốt, vậy giấu được bao lâu thì cứ giấu đi”
Đây là chuyện hai bố con cô đã bàn bạc bởi vì không lâu trước đó, mẹ Đường vừa mới giải phẫu xong, cơ thể bà vẫn còn yếu, chưa đúng lúc để biết được chuyện tàn nhẫn này.
Những lời này đều bị hai người đàn ông ngồi trong xe cách đó không xa nghe thấy.
La Cơ Vị Ý nhìn thoáng qua Hoắc Anh Tuấn trong gương chiếu hậu: “Tổng giám đốc Hoắc, mọi người đều đã đi hết rồi, anh có muốn xuống xe đi xem sao không?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn xuyên qua cửa kính xe, ánh mắt anh nhìn chăm chằm Đường Hoa Nguyệt với bố Đường đang đứng trước bia mộ, không nói một lời.
Ngày đó ở trước cửa đồn cảnh sát, ánh mắt Đường Hoa Nguyệt nhìn anh chỉ toàn là thù hận, cho tới bây giờ trong mắt anh, ký ức đó vẫn còn như mới hôm qua.
Cái cảm giác nói không nên lời này, chỉ có những lời lên án của cô văng vẳng bên tai, nếu chuyện của bé Lãng chỉ là hiểu lâm…
Không, kết quả này, anh không dám nghĩ nhiều tới! Còn Đường Uyển Dư nhiều lần kêu anh là anh rể như vậy, cái chết của cô ấy, anh cũng không chịu nổi: Hoắc Anh Tuấn không nói lời nào, nhưng La Cơ Vị Ý có lẽ cũng có thể đoán được anh đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, người đàn ông ngồi ở ghế sau mới hít một hơi thật sâu, kéo kính xe lên: “Trở về đi: La Cơ Vị Ý đáp vâng.
Sau khi chiếc ô tô màu đen có rèm che khuất dưới gốc cây rời đi, một chiếc taxi cũng rời đi theo sau đó.
Một người phụ nữ tóc dài đeo khẩu trang ngồi ghế sau của xe taxi, cô ta liếc nhìn hai bố con vẫn đang đứng trước bia mộ thì nở một nụ cười lạnh lùng.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, xe taxi rẽ hướng khác với chiếc xe màu đen, thẳng một đường lái đến bệnh viện.
Người phụ nữ xuống xe, đi tới phòng bệnh của mẹ Đường mới tháo khẩu trang ra.
Cô ta đẩy cửa phòng bệnh ra làm mẹ Đường còn tưởng là Đường Hoa Nguyệt, đến khi khuôn mặt của người phụ nữ kia thì khóe môi tươi cười của bà dần hạ xuống.
“Sao cô lại tới đây?”
“Mẹ là mẹ nuôi của con, mẹ lại bị bệnh lâu như vậy nên tất nhiên con phải tới thăm mẹ rồi.”
Từ Uyển Nhan nở nụ cười với mẹ Đường, sau đó cô ta nói với cô y tá bên cạnh: “Tôi muốn nói chuyện với mẹ một mình, trước tiên cô đi ra ngoài đi”
Thấy mẹ Đường không có phản bác nên cô y tá của mẹ Đường sửa sang lại cây truyền dịch lại thật tốt rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Đã gần ba mươi phút trôi qua, cô y tá chịu trách nhiệm chăm lo cho mẹ Đường vẫn không thấy Từ Uyển Nhan bước ra, cô cũng không có nghe tiếng rung chuông, trong lòng cô cảm thấy không nên như vậy..
Chai kia không lớn lắm, ba mươi phút trôi qua là phải xong rồi chứ.
Cô vừa mới đi tới cửa phòng bệnh, chợt nghe có tiếng vật gì bị đập vỡ xuống đất, còn có tiếng giày cao gót dồn dập lộp bộp trên đất của Từ Uyển Nhan.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô y ta vội đẩy cửa ra, đến khi thấy rõ tình hình bên trong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Bà Đường!”
Đã gần đến trưa, Đường Hoa Nguyệt với bố Đường như hồn lìa khỏi xác thất thểu trở về nhà, Đường Hoa Nguyệt vừa mới chuẩn bị đem cơm trưa cho mẹ Đường thì bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Cùng lúc đó, điện thoại của bố Đường cũng reo lên.
Trái tim Đường Hoa Nguyệt lập tức nhảy vọt lên, cô vội nghe điện thoại, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia nói xin lỗi “Cô Đường, mẹ của cô vừa mới xảy ra cơn nguy kịch, chúng tôi đã cố gắng cứu chữa nhưng không thành công nên bà đã qua đời…
Trái tim Đường Hoa Nguyệt hãng đi một nhịp, tay chân cô gần như lạnh đi: “Cái, cái gì?”
Cô y tá kia tưởng cô không hiểu nên giải thích lại: “Chúng tôi thành thật xin lỗi, mẹ cô qua đời do vỡ mạch máu não, dẫn đến xuất huyết não, chúng tôi không kịp cứu chữa…”
Đường Hoa Nguyệt lùi hai bước, đầu gối như nhũn ra, trong đầu cô ngoài hai chữ “Qua đời” thì không nghe thấy được âm thanh gì nữa…
Mãi cho đến khi bố Đường, người cũng đang nghe điện thoại bên cạnh, bất ngờ ngã quy xuống sàn, Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên mới hoàn hồn, cô hoảng hốt lo sợ.
“Bố! Bố…”
Trong vòng ba ngày, Đường Hoa Nguyệt mất đi hai người thân.
Cô không dám nghĩ đến sau khi nhìn thấy thi hài của mẹ thì tâm tư người bố đã kiệt quệ kia của mình sẽ cảm thấy thế nào.
Nhưng mà tạm thời bố vẫn còn đang hôn mê, sau khi tỉnh dậy ông có vùng vãy mấy lân, nhưng vẫn chưa đứng dậy được.
Cô không tin tưởng người khác được, ngoại trừ một mình thím Nguyễn.
Chờ đến khi thím Nguyễn tới, cô còn chưa cất lời đã nghe thím Nguyễn nói trước: “Thím đã có kinh nghiệm rồi, con đi trước xử lý chuyện này đi”
“Con cảm ơn thím Nguyễn.” Hốc mắt Đường Hoa Nguyệt đỏ bừng, cô cúi đầu thật sâu với thím Nguyễn rồi cầm lấy điện thoại, lập tức chạy đến bệnh viện.
Khi cô chạy đến phòng bệnh, cô thấy mẹ Đường được phủ lên một tấm vải trắng.
Thế giới này dường như ngưng đọng lại.
Bình luận facebook