Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Tang Du Nhi đi tới đi lui nhìn hai vị đại nhân, lông mày nhỏ nhăn lại cũng không hiểu hai vị đại nhân nói cái gì, mắt to đột nhiên nhìn tờ báo trên bàn uống trà, cầm lên kinh ngạc kêu một tiếng: “Woa, mẹ lên báo này.”
Tang Trà Thanh hướng về con gái bảo bối đang nhảy nhót, bất đắc dĩ cười.
“Mẹ Thải Kỳ, mẹ mau nhìn, còn có cả chú Sở nhé! Nhưng sao chú Sở lại phải quỳ xuống trước mẹ vậy! Mẹ ơi, chú Sở làm sai chuyện gì, nên xin mẹ tha thứ sao?” Tròng mắt Tang Du Nhi chuyển động, vẻ mặt khờ khạo hỏi.
“Không phải, chú Sở không làm sai chuyện gì, Du Nhi ngoan, đi tìm thím Ngô chơi nhé, mẹ với mẹ Thải Kỳ cần bàn một chút chuyện.” Tang Trà Thanh xoa đầu nhỏ của Du Nhi, dịu dàng nói.
“Vậy được rồi, mẹ nói chuyện xong thì đến tìm Du Nhi nhé!” Tang Du Nhi gật đầu, đôi môi hồng cong lên tiến gần mặt Tang Trà Thanh hôn “chụt” một cái, sau đó chạy ào ra ngoài.
Tang Trà Thanh đem toàn bộ sự việc xảy ra hôm qua nói một lần cho La Thải Kỳ, sau đó tựa đầu vào ghế sopha, thở dài một hơi.
“Nói như vậy, Cửu Thiếu đã biết Du Nhi là con gái anh ta sao?” Ánh mắt La Thải Kỳ nhìn trên báo, yếu ớt hỏi.
“Ừ.” Tang Trà Thanh gật đầu, đôi mi thanh tú nhăn lại, tròng mắt như nước lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.
“Vậy anh ta không nói thêm gì sao? Chưa cùng cậu tranh Du Nhi?” La Thải Kỳ nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi.
“Chưa. Mình nghĩ anh ta căn bản là không cần đâu.” Tang Trà Thanh lắc đầu, nhớ lại tình hình hôm đó, anh ta hẳn là không cần, nếu không sao cô có thể mang Du Nhi đi.
Hôm đó thử cô, anh ta hẳn muốn biết, năm đó cô có lừa anh ta không, bị người lừa gạt giống như bị người đùa giỡn, cô chạm vào ngạo khí của anh ta, cho nên anh ta mới phẫn nộ như vậy.
Lông mi dài run rẩy, nhắm hai mắt lại.
Sắc mặt La Thải Kỳ có chút ngưng trọng, đối với lời nói của Tang Trà Thanh dường như có suy nghĩ gì, ánh mắt lại hướng về hình ảnh trên báo, thở dài hỏi: “Vậy về phía Sở Tiết Nhiên kia, cậu định làm thế nào? ”
“Mình cũng không biết, đầu óc mình bây giờ đang rất rối loạn.” Tang Trà Thanh chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng trong như nước tràn đầy yếu đuối và đau đớn.
“Trà Thanh, có phải cậu có chút động tâm không? Cậu muốn gả cho Sở Tiết Nhiên?” La Thải Kỳ ngẩn ra, cô thấy trong mắt Tang Trà Thanh có rung động, giọng nói mang theo lo lắng hỏi.
Thân thể mềm mại của Tang Trà Thanh đứng thẳng dậy, tình cảm trong mắt hơi dao động: “Nói thật, Thải Kỳ, mình đối với lời cầu hôn của Sở tổng thực sự là có chút động tâm, mình muốn có cuộc sống yên tĩnh, mà Du Nhi cần tình thương của ba, mình nghĩ Sở tổng thực sự thích Du Nhi, có lẽ mình nhận lời anh ấy, có thể có được hạnh phúc.”
Trong đầu nhớ lại bộ dáng vui vẻ của Sở Tiết Nhiên và Du Nhi khi ở cùng nhau, trong lòng luôn có một dòng nước ấm chảy qua, nếu gả ột người đàn ông như vậy, hẳn là sẽ hạnh phúc.
“Nhưng cậu không yêu anh ấy.” La Thải Kỳ bình tĩnh mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tang Trà Thanh.
Một câu sáu chữ, mỗi chữ cực kỳ đau khổ.
Tang Trà Thanh lặng đi một lát, đôi mắt trong như nước hiện lên một tia sáng, nhưng nháy mắt lại bị ẩn trong u tối, nhỏ giọng nói: “Yêu? Tình yêu đối với mình mà nói là rất xa xỉ, mình không hy vọng xa vời, mình cũng không muốn yêu, bây giờ mình chỉ muốn có một cuộc sống yên tĩnh.”
Long Cửu và Sở Tiết Nhiên tuy rằng đều là những người đàn ông cực phẩm hiếm có, nhưng hai người lại là hai loại hoàn toàn khác nhau, tuy rằng cô đã thấy Sở Tiết Nhiên khi anh đối với kẻ dưới bằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mỗi lần đối mặt với cô, thái độ ôn hòa, dịu dàng như nước, làm cô thật thoải mái, giống như gió xuân thổi vào mặt vậy, trong lòng lo lắng cùng không thoải mái đều bị sự dịu dàng nhẹ nhàng tự nhiên toát ra thổi đi hết.
Trong sự ôn nhã anh tuấn của Sở Tiết Nhiên mang theo sự quyến rũ dịu dàng trí mạng.
Còn Long Cửu thì trong sự lạnh lùng ngạo mạn lại mang theo sự áp bách vô cùng rồi lại mang theo sự rét lạnh mê hoặc chết người.
Chữ yêu này, đối với cô thật xa xôi, từ bốn năm trước, trái tim của cô đã chết đi.
Cô không muốn yêu, cũng không dám yêu.
Bốn năm nay, bên cạnh cô luôn là Sở Tiết Nhiên, hết lần này đến lần khác anh dịu dàng cẩn thận quan tâm đến cô, làm cô cảm động, cho nên nếu được lựa chọn, cô hi vọng có một cuộc sống bình thường, cảm tình tự nhiên, sống một đời yên tĩnh.
Sống cùng Sở Tiết Nhiên, có lẽ cô sẽ hạnh phúc.
La Thải Kỳ nhìn ánh mắt mờ ảo của Tang Trà Thanh dần có chút bất an, bởi vì cô từ đó thấy được lựa chọn của cô ấy, liền cắt đứt suy nghĩ của cô ấy: “Trà Thanh, bây giờ Long Cửu đã biết Du Nhi là con gái anh ta, cậu cho là anh ta sẽ cho phép cậu mang con gái của anh ta gả cho người đàn ông khác sao? Hơn nữa người đàn ông ấy cũng không phải người bình thường, anh ta là Sở Tiết Nhiên, Sở Tiết Nhiên luôn luôn cùng Long Cửu đối chọi gay gắt.”
Không phải cô không thích con người Sở Tiết Nhiên, luôn cảm giác anh ta và Tang Trà Thanh ở cùng nhau thiếu một cái gì đó, mà cô cũng biết, sâu trong nội tâm của Tang Trà Thanh luôn cất giấu một người, một người đàn ông khiến cô ấy gần như sụp đổ.
Tang Trà Thanh giật mình, mỗi câu nói của La Thải Kỳ đều nói đến trọng điểm, đưa vấn đề cô cố ý không muốn nghĩ lại bày ra trước mặt.
“Tang Trà Thanh, cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa con người Sở Tiết Nhiên… nhìn người vẫn phải nhìn tâm a.” La Thải Kỳ thở dài một hơi, cầm bả vai cô, nhẹ nhàng nói.
Thấy ánh mắt cô trống rỗng, La Thải Kỳ lại thở dài: “Trà Thanh, nếu cậu muốn sống cùng Sở Tiết Nhiên, nhất định phải giải quyết xong chuyện Long Cửu, nếu không, anh ta sẽ bỏ qua cho các cậu sao?”
“Hơn nữa Du Nhi là con anh ta, cậu cũng đã nói, anh ta là người đàn ông mạnh mẽ như vậy, nếu cậu mang theo Du Nhi gả cho Sở Tiết Nhiên, sự cao ngạo trong anh ta sẽ cho phép sao?” Vẻ mặt La Thải Kỳ nghiêm túc phân tích.
“Trà Thanh, cậu cũng mệt rồi, lên lầu nằm nghỉ một lúc đi.” La Thải Kỳ thấy sắc mặt cô tái nhợt, không đành lòng nói thêm nữa, vỗ vai cô, đau lòng nói.
“Ừm.” Tang Trà Thanh đứng dậy, theo thói quen xoa nhẹ ấn đường đang đau, gật đầu.
“Cậu muốn đi ra ngoài?” Tang Trà Thanh nhìn thoáng qua thấy La Thải Kỳ đang cầm lấy áo khoác.
“Ừ. Mình định đến công ty của Vương Tử, gần đây công ty xảy ra một số chuyện, hơi khó giải quyết, mình đến giúp anh ấy xử lý.” Ngữ khí La Thải Kỳ lộ ra mệt mỏi nói.
“Khó giải quyết? Nghiêm trọng lắm sao?” Tang Trà Thanh ngơ ngác, bây giờ mới phát hiện, trên khuôn mặt xinh đẹp của La Thải Kỳ gần đây mang theo nhiều mệt mỏi, đôi mi thanh tú hình như luôn luôn nhíu lại.
“Không có việc gì. Cậu lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, mình đi đây.” La Thải Kỳ nhìn về phía Tang Trà Thanh ánh mắt hơi phức tạp, sau đó cười trấn an cô.
“Vậy cậu đi đường cẩn thận.” Tang Trà Thanh nhìn La Thải Kỳ, sau đó cười nói, dù sao chuyện kinh doanh của bọn họ cô cũng không hiểu.
“Ừ.” Nói xong La Thải Kỳ cầm lấy chìa khóa xe, vội vàng đi ra ngoài.
*********************
“Trà Thanh, tôi hình như đã từng cảnh cáo em, đừng quá thân cận với Sở Tiết Nhiên, nếu không, em và anh ta, người nào tôi cũng không tha.” Long Cửu cố ý hét lên, đôi con ngươi hổ phách nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt đó ẩn chứa ngọn lửa giận dữ, trên đôi tay to lớn bắt đầu nổi gân xanh.
*********************
Môi mỏng chậm rãi cong lên quỷ dị, tiếng nói trầm thấp thong thả vang lên : “Buông tha em? Đời này đều khó có khả năng, tôi nói rồi, em là của tôi, em chỉ có thể là của tôi!”
*********************
Long Cửu rốt cuộc nhìn thoáng qua Tang Trà Thanh đang chết đứng ở đó, sau đó xoay người, đi ra cửa hiệu sách, thản nhiên nói một câu : “Sở Tiết Nhiên muốn kết hôn với em sao? Ai, kiếp sau cũng không có khả năng.”
*********************
Tang Trà Thanh ngồi ở trên thảm sàn, dựa vào mép giường, quay lưng lại với ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, cô vùi đầu vào trong đầu gối, cả người ôm chặt cuộn tròn, dường như ở tư thế như vậy mới khiến cô có cảm giác an toàn mỏng manh.
Trong ánh sáng nhàn nhạt, căn phòng lớn như vậy chỉ có một hình dáng hư ảo ở mép giường, xa xa nhìn lại mơ hồ thành một điểm nho nhỏ.
Màng nhĩ tai cô và than kinh của cô sắp bị thanh âm của Long Cửu làm cho chấn động muốn vỡ ra, người phụ nữ của anh! Cô chỉ có thể là người phụ nữ của anh ta!
Tang Trà Thanh bịt lỗ tai, liều mạng, bịt kín lỗ tai lại.
Không, cô không phải của bất cứ kẻ nào!
Trong hình ảnh phản chiếu nhàn nhạt, Tang Trà Thanh bịt lỗ tai, hai má gắt gao vùi trong đầu gối, lưng run rẩy nhè nhẹ.
Du Nhi….
Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn.
Là con gái cô, cũng là con gái anh ta….
Nỗi niềm tận đáy lòng luôn luôn không dám chạm vào, bỗng nhiên lại nhớ đến, quá khứ tối tăm như một mũi kim vô hình, lại lần nữa đâm vào lục phủ ngũ tạng, làm cô đau muốn chết.
Vì sao không thoát khỏi….
Vì sao không buông tha cô….
Tay đè lên trái tim, nước mắt không nhịn được nữa chảy xuống, cuối cùng khóc thành tiếng…
Tang Trà Thanh một tay đè chặt xuống ngực, một tay xúc động phẫn nộ đấm xuống sàn thảm, sự đau đớn không cam lòng trong đáy lòng cuồn cuộn như nước sông Trường Giang, ép cô lên tiếng khóc lớn, khóc khàn cả giọng, nước mắt như mưa…
Nhưng vẫn không thể thay đổi được tất cả mọi chuyện phải đối mặt….
Tầng cao nhất tập đoàn Long Thị.
“Cửu Thiếu, ngài đã trở lại, chuyện ngài muốn tôi điều tra đã điều tra được.” Tôn Thiên Khoát vừa nhìn thấy Long Cửu từ thang máy riêng đi tới lập tức đi theo, thật cẩn thận nhìn khuôn mặt đang ẩn nhẫn tức giận của Long Cửu, nói nhưng vẫn có chút sợ hãi.
“Được. Theo tôi đến văn phòng.” Vẻ mặt Long Cửu không thay đổi, khóe miệng khẽ động, thản nhiên nói.
Tôn Thiên Khoát cảm giác phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra, đi theo bên người Cửu Thiếu mười năm, đương nhiên biết lúc này Cửu Thiếu vô cùng tức giận, anh chỉ cầu khẩn không mang tức giận đó đổ lên người anh.
“Tôi đã điều tra xong chuyện Tang tiểu thư và Sở tổng ở cùng nhau ngày hôm qua.” Tôn Thiên Khoát cung kính đứng trước mặt Long Cửu, trong thanh âm mang theo sự nghiêm túc cẩn thận.
Long Cửu không lên tiếng, đầu ngón tay gảy nhẹ tàn thuốc lên gạt tàn thạch anh, nhíu đôi mi anh tuấn, ý bảo anh tiếp tục nói.
“Tang tiểu thư sau khi ra khỏi công ty, Sở tổng lái xe đón cô ấy, sau đó hai người lái xe đi…”
“Nói tới nội dung chính, cô ấy nhận lời cầu hôn của Sở Tiết Nhiên rồi sao?” Long Cửu lạnh lùng ngắt lời anh, lông mày rậm không kiên nhẫn.
Tôn Thiên Khoát nuốt nước bọt, tiếp tục mở miệng nói : “Chưa ạ, theo nhân viên phục vụ trong nhà hàng kể lại, ngày hôm qua ở thời khắc mấu chốt nhất, Tang tiểu thư bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, sau đó vội vàng rời đi.”
“Được rồi, anh có thể ra ngoài.” Long Cửu nghe xong, lông mi anh tuấn hơi giãn ra, nhưng khuôn mặt vẫn n lạnh như băng.
“Dạ.” Tôn Thiên Khoát thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra ngoài.
Đi theo bên người Cửu Thiếu hơn mười năm, trong trí nhớ chỉ có bốn năm trước Cửu Thiếu tự mình hạ lệnh cho anh điều tra hành tung của Tang tiểu thư sau khi rời đi, chưa từng thấy anh ta để ý đến người phụ nữ nào như thế.
Mà bây giờ tình cảnh ấy tiếp tục diễn ra, hơn nữa vẫn là cùng một người phụ nữ luôn mang theo ý cười yếu ớt, mi mục như vẽ, tràn ngập hơi thở nữ tính – Tang Trà Thanh.
Có lẽ cô ấy đối với Cửu Thiếu mà nói có chút đặt biệt, Tôn Thiên Khoát nghĩ đến đây, mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng mở cửa văn phòng chủ tịch.
Long Cửu ngồi trên ghế lớn của Chủ tịch, đối mặt với cửa sổ, hơi ngửa đầu, nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ.
Trái tim trong ngực cũng dần dần được an ủi một chút, cô ấy không nhận lời Sở Tiết Nhiên, điều này khẳng định làm trái tim tê liệt của anh có một chút cảm giác.
Ngày hôm qua cú điện thoại mà cô nhận được hẳn là do anh gọi tới, Long Cửu bây giờ vậy mà lại xúc động đến mức muốn cảm tạ trời đất, hoàn hảo để cho anh ngay thời khắc mấu chốt gọi điện thoại đến, nếu không…
Trà Thanh, đây là vận mệnh an bài.
Em cả đời này chỉ có thể là của anh, của Long Cửu này.
Đôi mắt hẹp dài chậm rãi lộ ra chút ý cười, nhưng ngay lập tức lại đọng lại trong con ngươi màu hổ phách…
****************
Da Tang Trà Thanh trắng như tuyết, màu sắc tươi đẹp vô cùng trên đôi môi hồng, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, cô chầm chậm hướng ánh mắt kiên định nhìn gương mặt anh tuấn của Long Cửu nói: “Đúng vậy, tôi phải cùng anh ấy kết hôn, tôi muốn cùng anh ấy kết hôn, cho nên, xin anh hãy buông tha cho tôi, tôi cũng muốn có cuộc sống bình thường, tôi không hiểu, tôi đã trêu chọc gì anh, tại sao bốn năm qua anh vẫn quấy rầy tôi, Cửu Thiếu, khế ước của chúng ta bốn năm trước đã kết thúc, tôi cầu xin anh, hãy buông tha cho tôi.” Giọng điệu càng về cuối càng xen lẫn nồng đậm cầu xin.
****************
Van xin anh, buông tha tôi…
Buông tha tôi…
Thanh âm ai oán mang theo sự cầu xin của Tang Trà Thanh, một lần nữa lại quanh quẩn đâu đây…
Long Cửu chậm rãi nhắm hai mắt lại, đáy lòng dâng lên từng đợt đau đớn tê liệt, dần dần, sự đau đớn lên đến cổ, trong đầu cũng đau như bị kim đâm, thanh âm oán hận cùng tiếng khóc nức nở của Tang Trà Thanh bên tai lại từng tiếng từng tiếng không ngừng vang lên quanh quẩn đâu đây…
Cô lại cầu xin anh, buông tha cô…
Vậy ai buông tha anh?
Trà Thanh, bốn năm trước không nên buông tay, lúc này đây, càng sẽ không buông tay!
Du Nhi…
Là con gái anh…
Cô sinh con gái cho anh…
Long Cửu nghĩ đến tiểu Du Nhi xinh xắn như búp bê, không nhịn được môi mỏng hơi cong lên, sau khi biết thân thế của Du Nhi, anh càng không có khả năng sẽ buông tay!
Long Cửu dựa vào ghế chủ tịch, vẻ mặt làm cho người ta thấy có chút mâu thuẫn, khóe miệng có ý cười nhưng giữa lông mày lại hơi phiền muộn.
Những hạt bụi nhảy nhót trong ánh nắng, rèm cửa sổ màu trắng bị gió mùa hè thổi khẽ bay lên.
Tang Trà Thanh bị tiếng điện thoại di động dồn dập đánh thức, làu bàu một tiếng bắt điện thoại, không kịp nói “a lô”, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của La Thải Kỳ : “Tang Trà Thanh, mau xem báo đi!”
“Làm sao vậy?” Tang Trà Thanh xoa nhẹ hai mắt, có chút mơ hồ hỏi.
“Cậu còn đang ngủ? Mau dậy đi, đi xem báo!” La Thải Kỳ thật sự vội muốn chết, trong thanh âm mang điềm báo phát sinh chuyện lớn.
“Chuyện gì vậy? Xem cậu vội chưa, vì sao phải xem báo chứ, không phải là đưa tin và ảnh chụp mình cùng Sở tổng sao?” Tang Trà Thanh ngồi dậy, không nhanh không chậm hỏi.
“Tóm lại cậu nhanh đi xem báo đi, mình bây giờ còn có cuộc họp, sau khi kết thúc, mình sẽ trở về!”
“Vậy được.” Tang Trà Thanh cúp điện thoại, mê mang nhìn màn hình điện thoại di động, không biết có chuyện gì làm Thải Kỳ kích động như vậy.
Nhìn thoáng qua đồng hồ ở đầu giường, kim đồng hồ đã chỉ đến con số 9, trời ơi, cô đã ngủ lâu như vậy.
Có thể ngày hôm qua khóc quá mệt mỏi, nên ngủ sâu như vậy.
Duỗi tay ra, Tang Trà Thanh mang dép lê đi xuống lầu, ánh mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, cuối cùng dừng lại nhìn vào mấy tờ báo trên bàn.
Đưa ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm tờ báo lên, chậm rãi mở ra, trong lòng nghĩ ngợi, vì sao Thải Kỳ bảo cô xem báo, lúc cô thấy dòng chữ đầu đề lớn trên bìa tờ báo, một lần nữa kinh ngạc sửng sốt.
“Mối tình tay ba lằng nhằng, người phụ nữ Sở tổng cầu hôn, từng là tình nhân năm năm của Cửu Thiếu!
Nữ nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp mê hoặc chủ tịch của tập đoàn Sở thị!
Người phụ nữ quyến rũ giữa Sở tổng và Cửu Thiếu!”
…
Lại là đầu đề của những tờ báo lớn!
Ngón tay Tang Trà Thanh khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mùi tanh ở yết hầu cuồn cuộn dâng lên.
Cửu Thiếu, anh ta điên rồi!
Chiêu này, thật đủ ngoan độc!
Dùng phương thức này thông báo cô từng thần phục làm người phụ nữ dưới thân anh ta sao…
Tàn nhẫn như vậy để hủy diệt cô sao…
Dùng phương pháp cực đoan như vậy, làm Sở Tiết Nhiên không dám cưới cô, phải không…
Tiếp tục nhìn tờ báo trong tay thêm vài giây nữa, bàn tay siết chặt lại, nắm chặt tờ báo trong lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch dần dần trở nên giống như tờ giấy, đôi môi cũng không có một chút huyết sắc.
Lại ngây người nhìn điện thoại vài giây đồng hồ, sau đó nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch dần dần trở nên như tờ giấy, đôi môi cũng không có một chút huyết sắc.
Rốt cuộc không thoát khỏi ác mộng này sao…
Cô đã biết, chỉ cần anh ta muốn, là anh ta có thể, dễ dàng nhanh chóng, chỉ cần tùy tiện hạ lệnh, là có thể dễ dàng phá hủy cô.
Thân hình Tang Trà Thanh có chút động đậy, cô muốn ngồi lên ghế sô pha, nhưng mỏi mệt vô cùng khiến ngón chân cô không thể nhúc nhích được chút nào.
Lúc này, cô phải đối mặt thế nào…
Cô cần đối mặt thế nào…Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tang Trà Thanh hướng về con gái bảo bối đang nhảy nhót, bất đắc dĩ cười.
“Mẹ Thải Kỳ, mẹ mau nhìn, còn có cả chú Sở nhé! Nhưng sao chú Sở lại phải quỳ xuống trước mẹ vậy! Mẹ ơi, chú Sở làm sai chuyện gì, nên xin mẹ tha thứ sao?” Tròng mắt Tang Du Nhi chuyển động, vẻ mặt khờ khạo hỏi.
“Không phải, chú Sở không làm sai chuyện gì, Du Nhi ngoan, đi tìm thím Ngô chơi nhé, mẹ với mẹ Thải Kỳ cần bàn một chút chuyện.” Tang Trà Thanh xoa đầu nhỏ của Du Nhi, dịu dàng nói.
“Vậy được rồi, mẹ nói chuyện xong thì đến tìm Du Nhi nhé!” Tang Du Nhi gật đầu, đôi môi hồng cong lên tiến gần mặt Tang Trà Thanh hôn “chụt” một cái, sau đó chạy ào ra ngoài.
Tang Trà Thanh đem toàn bộ sự việc xảy ra hôm qua nói một lần cho La Thải Kỳ, sau đó tựa đầu vào ghế sopha, thở dài một hơi.
“Nói như vậy, Cửu Thiếu đã biết Du Nhi là con gái anh ta sao?” Ánh mắt La Thải Kỳ nhìn trên báo, yếu ớt hỏi.
“Ừ.” Tang Trà Thanh gật đầu, đôi mi thanh tú nhăn lại, tròng mắt như nước lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.
“Vậy anh ta không nói thêm gì sao? Chưa cùng cậu tranh Du Nhi?” La Thải Kỳ nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi.
“Chưa. Mình nghĩ anh ta căn bản là không cần đâu.” Tang Trà Thanh lắc đầu, nhớ lại tình hình hôm đó, anh ta hẳn là không cần, nếu không sao cô có thể mang Du Nhi đi.
Hôm đó thử cô, anh ta hẳn muốn biết, năm đó cô có lừa anh ta không, bị người lừa gạt giống như bị người đùa giỡn, cô chạm vào ngạo khí của anh ta, cho nên anh ta mới phẫn nộ như vậy.
Lông mi dài run rẩy, nhắm hai mắt lại.
Sắc mặt La Thải Kỳ có chút ngưng trọng, đối với lời nói của Tang Trà Thanh dường như có suy nghĩ gì, ánh mắt lại hướng về hình ảnh trên báo, thở dài hỏi: “Vậy về phía Sở Tiết Nhiên kia, cậu định làm thế nào? ”
“Mình cũng không biết, đầu óc mình bây giờ đang rất rối loạn.” Tang Trà Thanh chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng trong như nước tràn đầy yếu đuối và đau đớn.
“Trà Thanh, có phải cậu có chút động tâm không? Cậu muốn gả cho Sở Tiết Nhiên?” La Thải Kỳ ngẩn ra, cô thấy trong mắt Tang Trà Thanh có rung động, giọng nói mang theo lo lắng hỏi.
Thân thể mềm mại của Tang Trà Thanh đứng thẳng dậy, tình cảm trong mắt hơi dao động: “Nói thật, Thải Kỳ, mình đối với lời cầu hôn của Sở tổng thực sự là có chút động tâm, mình muốn có cuộc sống yên tĩnh, mà Du Nhi cần tình thương của ba, mình nghĩ Sở tổng thực sự thích Du Nhi, có lẽ mình nhận lời anh ấy, có thể có được hạnh phúc.”
Trong đầu nhớ lại bộ dáng vui vẻ của Sở Tiết Nhiên và Du Nhi khi ở cùng nhau, trong lòng luôn có một dòng nước ấm chảy qua, nếu gả ột người đàn ông như vậy, hẳn là sẽ hạnh phúc.
“Nhưng cậu không yêu anh ấy.” La Thải Kỳ bình tĩnh mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tang Trà Thanh.
Một câu sáu chữ, mỗi chữ cực kỳ đau khổ.
Tang Trà Thanh lặng đi một lát, đôi mắt trong như nước hiện lên một tia sáng, nhưng nháy mắt lại bị ẩn trong u tối, nhỏ giọng nói: “Yêu? Tình yêu đối với mình mà nói là rất xa xỉ, mình không hy vọng xa vời, mình cũng không muốn yêu, bây giờ mình chỉ muốn có một cuộc sống yên tĩnh.”
Long Cửu và Sở Tiết Nhiên tuy rằng đều là những người đàn ông cực phẩm hiếm có, nhưng hai người lại là hai loại hoàn toàn khác nhau, tuy rằng cô đã thấy Sở Tiết Nhiên khi anh đối với kẻ dưới bằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mỗi lần đối mặt với cô, thái độ ôn hòa, dịu dàng như nước, làm cô thật thoải mái, giống như gió xuân thổi vào mặt vậy, trong lòng lo lắng cùng không thoải mái đều bị sự dịu dàng nhẹ nhàng tự nhiên toát ra thổi đi hết.
Trong sự ôn nhã anh tuấn của Sở Tiết Nhiên mang theo sự quyến rũ dịu dàng trí mạng.
Còn Long Cửu thì trong sự lạnh lùng ngạo mạn lại mang theo sự áp bách vô cùng rồi lại mang theo sự rét lạnh mê hoặc chết người.
Chữ yêu này, đối với cô thật xa xôi, từ bốn năm trước, trái tim của cô đã chết đi.
Cô không muốn yêu, cũng không dám yêu.
Bốn năm nay, bên cạnh cô luôn là Sở Tiết Nhiên, hết lần này đến lần khác anh dịu dàng cẩn thận quan tâm đến cô, làm cô cảm động, cho nên nếu được lựa chọn, cô hi vọng có một cuộc sống bình thường, cảm tình tự nhiên, sống một đời yên tĩnh.
Sống cùng Sở Tiết Nhiên, có lẽ cô sẽ hạnh phúc.
La Thải Kỳ nhìn ánh mắt mờ ảo của Tang Trà Thanh dần có chút bất an, bởi vì cô từ đó thấy được lựa chọn của cô ấy, liền cắt đứt suy nghĩ của cô ấy: “Trà Thanh, bây giờ Long Cửu đã biết Du Nhi là con gái anh ta, cậu cho là anh ta sẽ cho phép cậu mang con gái của anh ta gả cho người đàn ông khác sao? Hơn nữa người đàn ông ấy cũng không phải người bình thường, anh ta là Sở Tiết Nhiên, Sở Tiết Nhiên luôn luôn cùng Long Cửu đối chọi gay gắt.”
Không phải cô không thích con người Sở Tiết Nhiên, luôn cảm giác anh ta và Tang Trà Thanh ở cùng nhau thiếu một cái gì đó, mà cô cũng biết, sâu trong nội tâm của Tang Trà Thanh luôn cất giấu một người, một người đàn ông khiến cô ấy gần như sụp đổ.
Tang Trà Thanh giật mình, mỗi câu nói của La Thải Kỳ đều nói đến trọng điểm, đưa vấn đề cô cố ý không muốn nghĩ lại bày ra trước mặt.
“Tang Trà Thanh, cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa con người Sở Tiết Nhiên… nhìn người vẫn phải nhìn tâm a.” La Thải Kỳ thở dài một hơi, cầm bả vai cô, nhẹ nhàng nói.
Thấy ánh mắt cô trống rỗng, La Thải Kỳ lại thở dài: “Trà Thanh, nếu cậu muốn sống cùng Sở Tiết Nhiên, nhất định phải giải quyết xong chuyện Long Cửu, nếu không, anh ta sẽ bỏ qua cho các cậu sao?”
“Hơn nữa Du Nhi là con anh ta, cậu cũng đã nói, anh ta là người đàn ông mạnh mẽ như vậy, nếu cậu mang theo Du Nhi gả cho Sở Tiết Nhiên, sự cao ngạo trong anh ta sẽ cho phép sao?” Vẻ mặt La Thải Kỳ nghiêm túc phân tích.
“Trà Thanh, cậu cũng mệt rồi, lên lầu nằm nghỉ một lúc đi.” La Thải Kỳ thấy sắc mặt cô tái nhợt, không đành lòng nói thêm nữa, vỗ vai cô, đau lòng nói.
“Ừm.” Tang Trà Thanh đứng dậy, theo thói quen xoa nhẹ ấn đường đang đau, gật đầu.
“Cậu muốn đi ra ngoài?” Tang Trà Thanh nhìn thoáng qua thấy La Thải Kỳ đang cầm lấy áo khoác.
“Ừ. Mình định đến công ty của Vương Tử, gần đây công ty xảy ra một số chuyện, hơi khó giải quyết, mình đến giúp anh ấy xử lý.” Ngữ khí La Thải Kỳ lộ ra mệt mỏi nói.
“Khó giải quyết? Nghiêm trọng lắm sao?” Tang Trà Thanh ngơ ngác, bây giờ mới phát hiện, trên khuôn mặt xinh đẹp của La Thải Kỳ gần đây mang theo nhiều mệt mỏi, đôi mi thanh tú hình như luôn luôn nhíu lại.
“Không có việc gì. Cậu lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, mình đi đây.” La Thải Kỳ nhìn về phía Tang Trà Thanh ánh mắt hơi phức tạp, sau đó cười trấn an cô.
“Vậy cậu đi đường cẩn thận.” Tang Trà Thanh nhìn La Thải Kỳ, sau đó cười nói, dù sao chuyện kinh doanh của bọn họ cô cũng không hiểu.
“Ừ.” Nói xong La Thải Kỳ cầm lấy chìa khóa xe, vội vàng đi ra ngoài.
*********************
“Trà Thanh, tôi hình như đã từng cảnh cáo em, đừng quá thân cận với Sở Tiết Nhiên, nếu không, em và anh ta, người nào tôi cũng không tha.” Long Cửu cố ý hét lên, đôi con ngươi hổ phách nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt đó ẩn chứa ngọn lửa giận dữ, trên đôi tay to lớn bắt đầu nổi gân xanh.
*********************
Môi mỏng chậm rãi cong lên quỷ dị, tiếng nói trầm thấp thong thả vang lên : “Buông tha em? Đời này đều khó có khả năng, tôi nói rồi, em là của tôi, em chỉ có thể là của tôi!”
*********************
Long Cửu rốt cuộc nhìn thoáng qua Tang Trà Thanh đang chết đứng ở đó, sau đó xoay người, đi ra cửa hiệu sách, thản nhiên nói một câu : “Sở Tiết Nhiên muốn kết hôn với em sao? Ai, kiếp sau cũng không có khả năng.”
*********************
Tang Trà Thanh ngồi ở trên thảm sàn, dựa vào mép giường, quay lưng lại với ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, cô vùi đầu vào trong đầu gối, cả người ôm chặt cuộn tròn, dường như ở tư thế như vậy mới khiến cô có cảm giác an toàn mỏng manh.
Trong ánh sáng nhàn nhạt, căn phòng lớn như vậy chỉ có một hình dáng hư ảo ở mép giường, xa xa nhìn lại mơ hồ thành một điểm nho nhỏ.
Màng nhĩ tai cô và than kinh của cô sắp bị thanh âm của Long Cửu làm cho chấn động muốn vỡ ra, người phụ nữ của anh! Cô chỉ có thể là người phụ nữ của anh ta!
Tang Trà Thanh bịt lỗ tai, liều mạng, bịt kín lỗ tai lại.
Không, cô không phải của bất cứ kẻ nào!
Trong hình ảnh phản chiếu nhàn nhạt, Tang Trà Thanh bịt lỗ tai, hai má gắt gao vùi trong đầu gối, lưng run rẩy nhè nhẹ.
Du Nhi….
Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn.
Là con gái cô, cũng là con gái anh ta….
Nỗi niềm tận đáy lòng luôn luôn không dám chạm vào, bỗng nhiên lại nhớ đến, quá khứ tối tăm như một mũi kim vô hình, lại lần nữa đâm vào lục phủ ngũ tạng, làm cô đau muốn chết.
Vì sao không thoát khỏi….
Vì sao không buông tha cô….
Tay đè lên trái tim, nước mắt không nhịn được nữa chảy xuống, cuối cùng khóc thành tiếng…
Tang Trà Thanh một tay đè chặt xuống ngực, một tay xúc động phẫn nộ đấm xuống sàn thảm, sự đau đớn không cam lòng trong đáy lòng cuồn cuộn như nước sông Trường Giang, ép cô lên tiếng khóc lớn, khóc khàn cả giọng, nước mắt như mưa…
Nhưng vẫn không thể thay đổi được tất cả mọi chuyện phải đối mặt….
Tầng cao nhất tập đoàn Long Thị.
“Cửu Thiếu, ngài đã trở lại, chuyện ngài muốn tôi điều tra đã điều tra được.” Tôn Thiên Khoát vừa nhìn thấy Long Cửu từ thang máy riêng đi tới lập tức đi theo, thật cẩn thận nhìn khuôn mặt đang ẩn nhẫn tức giận của Long Cửu, nói nhưng vẫn có chút sợ hãi.
“Được. Theo tôi đến văn phòng.” Vẻ mặt Long Cửu không thay đổi, khóe miệng khẽ động, thản nhiên nói.
Tôn Thiên Khoát cảm giác phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra, đi theo bên người Cửu Thiếu mười năm, đương nhiên biết lúc này Cửu Thiếu vô cùng tức giận, anh chỉ cầu khẩn không mang tức giận đó đổ lên người anh.
“Tôi đã điều tra xong chuyện Tang tiểu thư và Sở tổng ở cùng nhau ngày hôm qua.” Tôn Thiên Khoát cung kính đứng trước mặt Long Cửu, trong thanh âm mang theo sự nghiêm túc cẩn thận.
Long Cửu không lên tiếng, đầu ngón tay gảy nhẹ tàn thuốc lên gạt tàn thạch anh, nhíu đôi mi anh tuấn, ý bảo anh tiếp tục nói.
“Tang tiểu thư sau khi ra khỏi công ty, Sở tổng lái xe đón cô ấy, sau đó hai người lái xe đi…”
“Nói tới nội dung chính, cô ấy nhận lời cầu hôn của Sở Tiết Nhiên rồi sao?” Long Cửu lạnh lùng ngắt lời anh, lông mày rậm không kiên nhẫn.
Tôn Thiên Khoát nuốt nước bọt, tiếp tục mở miệng nói : “Chưa ạ, theo nhân viên phục vụ trong nhà hàng kể lại, ngày hôm qua ở thời khắc mấu chốt nhất, Tang tiểu thư bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, sau đó vội vàng rời đi.”
“Được rồi, anh có thể ra ngoài.” Long Cửu nghe xong, lông mi anh tuấn hơi giãn ra, nhưng khuôn mặt vẫn n lạnh như băng.
“Dạ.” Tôn Thiên Khoát thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra ngoài.
Đi theo bên người Cửu Thiếu hơn mười năm, trong trí nhớ chỉ có bốn năm trước Cửu Thiếu tự mình hạ lệnh cho anh điều tra hành tung của Tang tiểu thư sau khi rời đi, chưa từng thấy anh ta để ý đến người phụ nữ nào như thế.
Mà bây giờ tình cảnh ấy tiếp tục diễn ra, hơn nữa vẫn là cùng một người phụ nữ luôn mang theo ý cười yếu ớt, mi mục như vẽ, tràn ngập hơi thở nữ tính – Tang Trà Thanh.
Có lẽ cô ấy đối với Cửu Thiếu mà nói có chút đặt biệt, Tôn Thiên Khoát nghĩ đến đây, mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng mở cửa văn phòng chủ tịch.
Long Cửu ngồi trên ghế lớn của Chủ tịch, đối mặt với cửa sổ, hơi ngửa đầu, nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ.
Trái tim trong ngực cũng dần dần được an ủi một chút, cô ấy không nhận lời Sở Tiết Nhiên, điều này khẳng định làm trái tim tê liệt của anh có một chút cảm giác.
Ngày hôm qua cú điện thoại mà cô nhận được hẳn là do anh gọi tới, Long Cửu bây giờ vậy mà lại xúc động đến mức muốn cảm tạ trời đất, hoàn hảo để cho anh ngay thời khắc mấu chốt gọi điện thoại đến, nếu không…
Trà Thanh, đây là vận mệnh an bài.
Em cả đời này chỉ có thể là của anh, của Long Cửu này.
Đôi mắt hẹp dài chậm rãi lộ ra chút ý cười, nhưng ngay lập tức lại đọng lại trong con ngươi màu hổ phách…
****************
Da Tang Trà Thanh trắng như tuyết, màu sắc tươi đẹp vô cùng trên đôi môi hồng, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, cô chầm chậm hướng ánh mắt kiên định nhìn gương mặt anh tuấn của Long Cửu nói: “Đúng vậy, tôi phải cùng anh ấy kết hôn, tôi muốn cùng anh ấy kết hôn, cho nên, xin anh hãy buông tha cho tôi, tôi cũng muốn có cuộc sống bình thường, tôi không hiểu, tôi đã trêu chọc gì anh, tại sao bốn năm qua anh vẫn quấy rầy tôi, Cửu Thiếu, khế ước của chúng ta bốn năm trước đã kết thúc, tôi cầu xin anh, hãy buông tha cho tôi.” Giọng điệu càng về cuối càng xen lẫn nồng đậm cầu xin.
****************
Van xin anh, buông tha tôi…
Buông tha tôi…
Thanh âm ai oán mang theo sự cầu xin của Tang Trà Thanh, một lần nữa lại quanh quẩn đâu đây…
Long Cửu chậm rãi nhắm hai mắt lại, đáy lòng dâng lên từng đợt đau đớn tê liệt, dần dần, sự đau đớn lên đến cổ, trong đầu cũng đau như bị kim đâm, thanh âm oán hận cùng tiếng khóc nức nở của Tang Trà Thanh bên tai lại từng tiếng từng tiếng không ngừng vang lên quanh quẩn đâu đây…
Cô lại cầu xin anh, buông tha cô…
Vậy ai buông tha anh?
Trà Thanh, bốn năm trước không nên buông tay, lúc này đây, càng sẽ không buông tay!
Du Nhi…
Là con gái anh…
Cô sinh con gái cho anh…
Long Cửu nghĩ đến tiểu Du Nhi xinh xắn như búp bê, không nhịn được môi mỏng hơi cong lên, sau khi biết thân thế của Du Nhi, anh càng không có khả năng sẽ buông tay!
Long Cửu dựa vào ghế chủ tịch, vẻ mặt làm cho người ta thấy có chút mâu thuẫn, khóe miệng có ý cười nhưng giữa lông mày lại hơi phiền muộn.
Những hạt bụi nhảy nhót trong ánh nắng, rèm cửa sổ màu trắng bị gió mùa hè thổi khẽ bay lên.
Tang Trà Thanh bị tiếng điện thoại di động dồn dập đánh thức, làu bàu một tiếng bắt điện thoại, không kịp nói “a lô”, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của La Thải Kỳ : “Tang Trà Thanh, mau xem báo đi!”
“Làm sao vậy?” Tang Trà Thanh xoa nhẹ hai mắt, có chút mơ hồ hỏi.
“Cậu còn đang ngủ? Mau dậy đi, đi xem báo!” La Thải Kỳ thật sự vội muốn chết, trong thanh âm mang điềm báo phát sinh chuyện lớn.
“Chuyện gì vậy? Xem cậu vội chưa, vì sao phải xem báo chứ, không phải là đưa tin và ảnh chụp mình cùng Sở tổng sao?” Tang Trà Thanh ngồi dậy, không nhanh không chậm hỏi.
“Tóm lại cậu nhanh đi xem báo đi, mình bây giờ còn có cuộc họp, sau khi kết thúc, mình sẽ trở về!”
“Vậy được.” Tang Trà Thanh cúp điện thoại, mê mang nhìn màn hình điện thoại di động, không biết có chuyện gì làm Thải Kỳ kích động như vậy.
Nhìn thoáng qua đồng hồ ở đầu giường, kim đồng hồ đã chỉ đến con số 9, trời ơi, cô đã ngủ lâu như vậy.
Có thể ngày hôm qua khóc quá mệt mỏi, nên ngủ sâu như vậy.
Duỗi tay ra, Tang Trà Thanh mang dép lê đi xuống lầu, ánh mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, cuối cùng dừng lại nhìn vào mấy tờ báo trên bàn.
Đưa ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm tờ báo lên, chậm rãi mở ra, trong lòng nghĩ ngợi, vì sao Thải Kỳ bảo cô xem báo, lúc cô thấy dòng chữ đầu đề lớn trên bìa tờ báo, một lần nữa kinh ngạc sửng sốt.
“Mối tình tay ba lằng nhằng, người phụ nữ Sở tổng cầu hôn, từng là tình nhân năm năm của Cửu Thiếu!
Nữ nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp mê hoặc chủ tịch của tập đoàn Sở thị!
Người phụ nữ quyến rũ giữa Sở tổng và Cửu Thiếu!”
…
Lại là đầu đề của những tờ báo lớn!
Ngón tay Tang Trà Thanh khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mùi tanh ở yết hầu cuồn cuộn dâng lên.
Cửu Thiếu, anh ta điên rồi!
Chiêu này, thật đủ ngoan độc!
Dùng phương thức này thông báo cô từng thần phục làm người phụ nữ dưới thân anh ta sao…
Tàn nhẫn như vậy để hủy diệt cô sao…
Dùng phương pháp cực đoan như vậy, làm Sở Tiết Nhiên không dám cưới cô, phải không…
Tiếp tục nhìn tờ báo trong tay thêm vài giây nữa, bàn tay siết chặt lại, nắm chặt tờ báo trong lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch dần dần trở nên giống như tờ giấy, đôi môi cũng không có một chút huyết sắc.
Lại ngây người nhìn điện thoại vài giây đồng hồ, sau đó nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch dần dần trở nên như tờ giấy, đôi môi cũng không có một chút huyết sắc.
Rốt cuộc không thoát khỏi ác mộng này sao…
Cô đã biết, chỉ cần anh ta muốn, là anh ta có thể, dễ dàng nhanh chóng, chỉ cần tùy tiện hạ lệnh, là có thể dễ dàng phá hủy cô.
Thân hình Tang Trà Thanh có chút động đậy, cô muốn ngồi lên ghế sô pha, nhưng mỏi mệt vô cùng khiến ngón chân cô không thể nhúc nhích được chút nào.
Lúc này, cô phải đối mặt thế nào…
Cô cần đối mặt thế nào…Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook