Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102: Gặp lại ở Luân Đôn
- Amber, Amber đúng là em rồi, cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy em rồi, tôi tìm được em rồi.
Người đó phấn khích ôm lấy Tịnh Kỳ reo lên.
Mấy người vệ sĩ liền hung bạo lôi ra, đấm cho hắn liền mấy cái, Tịnh Kỳ thấy vậy hoảng hốt lao lên chắn ngay trước mặt.
- Đừng đánh anh ta, chẳng qua anh ta chỉ nhận nhầm người thôi mà.
Đám người đó thấy cô nói vậy liền thôi không động tay chân nữa, lúc này Tịnh Kỳ mới xoay người nhìn xuống kẻ đang ngồi dưới vệ đường.
Thân hình mảnh khảnh cao lớn, với mái tóc ngang vai xơ rối, anh ta mặc chiếc áo sơmi cùng chiếc quần âu đã dính bẩn, chân trần rướm máu vì những vết tích gặp phải trên đường.
- Này anh....
Vừa thấy cô cúi xuống, anh ta liền chộp lấy hai tay cô, ngẩng đầu kêu lên:
- Amber, em không nhận ra tôi sao? Tôi đã đi tìm em, tôi đã tìm em rất lâu rồi...em đã ở đâu, em đã ở đâu vậy hả?
Tịnh Kỳ toan định vùng ra, thì khuôn mặt đó đã khiến tâm trí cô trở nên chấn động. Cô há mồm kinh ngạc, đôi tay bị kẻ đó túm chặt bất chợt liền run lên không kiểm soát, mãi mấy giây sau môi cô mới mấp máy lên được cái tên.
- Triệu..u..u...Q..uâ..n...n....,Anh là.... Triệu....Quân...
- Đúng vậy, anh là Triệu Quân, em đã nhận ra anh rồi sao Amber?
- Triệu Quân..., thật sự là anh rồi, đúng là anh rồi!
Tịnh Kỳ vui mừng đến phát khóc, mặc dù không được tiếp xúc với anh nhiều, cũng không còn nhớ nỗi hình dáng anh năm đó, nhưng khi gặp lại, biết anh còn sống thì cảm xúc trong cô bổng hạnh phúc vô cùng, như chính cô vừa tìm thấy được người thân của mình giữa biển trời xa lạ vậy.
- Không đúng..., cô không phải là Amber, không phải là Amber...cô đã giấu Amber ở đâu, các người đã giấu Amber ở đâu hả?
- Đúng rồi! Em là Tịnh Kỳ, là Triệu Tình Kỳ không phải là Amber.
Triệu Quân vừa buông tay lắc đầu, thì ngay lập tức Tịnh Kỳ nắm chặt lấy hai tay anh, ánh mắt tràn ngập niềm trông đợi mà lên tiếng.
- Triệu Tịnh Kỳ?...là ai?....tôi...không quen!
- Anh....., không nhớ ra em sao?
- Em là cô bé con năm đó được cha anh là Triệu Khải mang về, anh khi ấy còn mang cơm cho em, còn dỗ cho em ăn, còn dạy em viết chữ nữa...lẽ nào....anh không nhớ gì sao?
Mỗi lời nói ra đều mang hi vọng Triệu Quân sẽ nhớ lại, nên Tịnh Kỳ cứ cố gắng khơi dậy cho anh từng việc một, nhưng vẻ mặt Triệu Quân lại khiến cô vô cùng thất vọng, ngay cả đến Triệu Khải là ai Triệu Quân cũng không hề nhớ, trong đầu anh chỉ tồn tại kí ức duy nhất của một người, đó chính là Amber.
Tịnh Kỳ vội vàng cầu xin bọn họ cho cô mang theo Triệu Quân đi cùng. Sau khi gọi điện và nhận được sự đồng ý của Henry, Triệu Quân gật đầu cùng cô lên xe trở về biệt thự.
Về đến biệt thự, Tịnh Kỳ vẫn chưa thấy Henry đâu, cô nhờ mấy người giúp việc chuẩn bị cho Triệu Quân một bộ quần áo và đưa anh đi tắm rửa. Lát sau, Triệu Quân ngồi thất thần trước vườn hoa hồng, miệng lẩm bẩm cái tên Amber. Tịnh Kỳ bước tới, nhẹ nhàng vén mái tóc cột lại giúp anh.
- Triệu Quân, em rất giống Amber sao?
Triệu Quân vội vàng gật đầu lia lịa.
- Phải rất giống, rất đẹp, nhưng em không phải là Amber. Amber rất dịu dàng, rất thích hoa hồng, còn thích ngắm tranh của anh nữa.
- Anh rất yêu người đó phải không?. Em trông thấy bức ảnh anh còn định cầu hôn người đó nữa.
- Yêu, rất yêu, anh muốn gặp Amber, anh muốn được gặp Amber.
Đột nhiên Triệu Quân trở nên phấn kích, giọng nói cũng lớn hơn.
- Được rồi, được rồi, em giúp anh đi tìm Amber.
Cô vội vã trấn an anh.
Đúng lúc này, Henry từ phía sau lưng bọn họ bước tới, trông thấy cảnh cô cột tóc cho Triệu Quân vẻ mặt liền không mấy hài lòng.
- Em biết hắn ta là còn trai của kẻ bắt cóc mình mà vẫn còn đem hắn về đây?
- Triệu Quân không liên quan đến chuyện đó, huống hồ giờ anh ấy đang bị thương, tôi không thể nào bỏ mặc được.
- Lòng tốt của em, toàn đặt nhầm chổ.
Henry ngồi xuống ghế, nụ cười nhàn nhạt châm biếm.
- Henry, anh có thể nào giúp tôi, đưa anh ấy trở về Triệu Gia được không?
Nghe Tịnh Kỳ nói, hắn liền nở nụ cười yêu nghiệt, lạnh lẽo.
- Tôi còn chưa giết hắn là may, em còn muốn tôi đưa hắn về sao?
- Triệu Quân đã làm gì mà anh đòi giết anh ấy chứ?
Cô nhìn Henry với vẻ đầy ngờ vực.
- Làm gì, thì phải hỏi hắn ta ấy?. Đúng không, Triệu Quân.
Vừa nói Henry vừa đi đến trước mặt Triệu Quân, giọng nói chứa đựng sự khiêu khích, thăm dò.
Trông thấy khuôn mặt Henry, đồng tử Triệu Quân liền mở to kinh sợ, anh giật mình loạng choạng lùi về sau, miệng lắp bắp không thành tiếng.
- Hắn... hắn.... chính là hắn ta....hắn chính là kẻ nổ con tàu đó...là hắn đã đưa Amber đi....chính là hắn!
Tịnh Kỳ biết Triệu Quân đang hoảng loạn, liền vội vàng bước lên đứng chắn trước mặt Henry, mỗi lời anh nói ra cô đều nghe rất rõ, chính Henry là người cho nổ tàu ROSE, còn cướp đi người yêu của Triệu Quân, đến bây giờ lại còn muốn giết anh thêm lần nữa.
Cô nhìn thẳng vào Henry ánh mắt tràn ngập sự giận dữ.
- Henry, rốt cuộc anh còn làm ra những chuyện tàn ác nào nữa?, còn muốn bao nhiêu người nữa phải chết dưới tay anh, anh mới hài lòng hả?
- Em...
- Anh chính là ác quỷ, tất cả các người đều là ác quỷ, tại sao có thể xem nhẹ mạng người như vậy.
Henry nuốt một cách khó khăn, vẻ mặt trầm tư nhìn cô.
- Tôi từ đầu tới cuối, đều là vì em....
- Câm miệng, tôi và anh vốn dĩ chỉ là người dưng qua đường, đừng lôi tôi ra làm lí do cho hành động tàn ác của mình, thật ghê tởm.
Nghe đến đây, khuôn mặt Henry liền biến sắc, ánh mắt hắn tối sầm lại, vẻ đẹp như nam thần bổng chốc trở nên lạnh lùng, chết chóc. Hắn nắm chặt lấy tay Tịnh Kỳ, sau đó cúi xuống vác cô lên vai một cách thôi bạo.
- Á..... buông ra..., anh muốn làm gì hả?
- Tịnh Kỳ, vậy hôm nay tôi cho em biết tôi và em có quan hệ như thế nào?
- Buông tôi raaa... đồ khốn nạn...
Tịnh Kỳ ra sức quẫy đạp trên lưng Henry, miệng không ngừng kêu la, quát mắng.
Bước vào bên trong biệt thự, Henry liền vác cô đi thẳng lên phòng của mình, trực tiếp ném cô ngay trên giường.
Hắn vội cởi chiếc áo khoác cùng chiếc áo phông bên trong, nhanh chóng phủ cơ thể cao lớn xuống người Tịnh Kỳ. Cô đưa tay đấm mạnh vào người Henry, hắn vội khoá chặt lấy tay cô, điên cuồng hôn hít từng chút trên khuôn mặt.
- Đồ khốn nạn...., tại sao anh lại đối xử với tôi như thế....
- Tịnh Kỳ, chẳng phải em muốn biết tôi và em có quan hệ thế nào sao? Vậy tôi nói cho em biết, em chính là vị hôn thê của tôi, chính là người con gái tôi đã tìm kiếm suốt 15 năm nay.
- Henry ..., không phải? Tôi không phải là người đó, không phải là vị hôn thê của anh, chắc chắn là anh nhầm rồi...
- Tránh ra... đừng chạm vào tôi, Henry.. xin anh đừng làm thế. Tôi đã là người phụ nữ của Mạc Tư Hàn, đã là người của anh ấy rồi.
Nước mắt nóng hổi chảy xuống hai bên sườn má, cô bất lực vùng vẫy khỏi người Henry .
Lời nói như châm ngòi vào quả bóng sắp nổ, Henry mạnh bạo xé rách chiếc áo trên người cô.
- ĐỪNG MÀ!...
Bất chợt bàn tay Henry cứng lại, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc.
Người đó phấn khích ôm lấy Tịnh Kỳ reo lên.
Mấy người vệ sĩ liền hung bạo lôi ra, đấm cho hắn liền mấy cái, Tịnh Kỳ thấy vậy hoảng hốt lao lên chắn ngay trước mặt.
- Đừng đánh anh ta, chẳng qua anh ta chỉ nhận nhầm người thôi mà.
Đám người đó thấy cô nói vậy liền thôi không động tay chân nữa, lúc này Tịnh Kỳ mới xoay người nhìn xuống kẻ đang ngồi dưới vệ đường.
Thân hình mảnh khảnh cao lớn, với mái tóc ngang vai xơ rối, anh ta mặc chiếc áo sơmi cùng chiếc quần âu đã dính bẩn, chân trần rướm máu vì những vết tích gặp phải trên đường.
- Này anh....
Vừa thấy cô cúi xuống, anh ta liền chộp lấy hai tay cô, ngẩng đầu kêu lên:
- Amber, em không nhận ra tôi sao? Tôi đã đi tìm em, tôi đã tìm em rất lâu rồi...em đã ở đâu, em đã ở đâu vậy hả?
Tịnh Kỳ toan định vùng ra, thì khuôn mặt đó đã khiến tâm trí cô trở nên chấn động. Cô há mồm kinh ngạc, đôi tay bị kẻ đó túm chặt bất chợt liền run lên không kiểm soát, mãi mấy giây sau môi cô mới mấp máy lên được cái tên.
- Triệu..u..u...Q..uâ..n...n....,Anh là.... Triệu....Quân...
- Đúng vậy, anh là Triệu Quân, em đã nhận ra anh rồi sao Amber?
- Triệu Quân..., thật sự là anh rồi, đúng là anh rồi!
Tịnh Kỳ vui mừng đến phát khóc, mặc dù không được tiếp xúc với anh nhiều, cũng không còn nhớ nỗi hình dáng anh năm đó, nhưng khi gặp lại, biết anh còn sống thì cảm xúc trong cô bổng hạnh phúc vô cùng, như chính cô vừa tìm thấy được người thân của mình giữa biển trời xa lạ vậy.
- Không đúng..., cô không phải là Amber, không phải là Amber...cô đã giấu Amber ở đâu, các người đã giấu Amber ở đâu hả?
- Đúng rồi! Em là Tịnh Kỳ, là Triệu Tình Kỳ không phải là Amber.
Triệu Quân vừa buông tay lắc đầu, thì ngay lập tức Tịnh Kỳ nắm chặt lấy hai tay anh, ánh mắt tràn ngập niềm trông đợi mà lên tiếng.
- Triệu Tịnh Kỳ?...là ai?....tôi...không quen!
- Anh....., không nhớ ra em sao?
- Em là cô bé con năm đó được cha anh là Triệu Khải mang về, anh khi ấy còn mang cơm cho em, còn dỗ cho em ăn, còn dạy em viết chữ nữa...lẽ nào....anh không nhớ gì sao?
Mỗi lời nói ra đều mang hi vọng Triệu Quân sẽ nhớ lại, nên Tịnh Kỳ cứ cố gắng khơi dậy cho anh từng việc một, nhưng vẻ mặt Triệu Quân lại khiến cô vô cùng thất vọng, ngay cả đến Triệu Khải là ai Triệu Quân cũng không hề nhớ, trong đầu anh chỉ tồn tại kí ức duy nhất của một người, đó chính là Amber.
Tịnh Kỳ vội vàng cầu xin bọn họ cho cô mang theo Triệu Quân đi cùng. Sau khi gọi điện và nhận được sự đồng ý của Henry, Triệu Quân gật đầu cùng cô lên xe trở về biệt thự.
Về đến biệt thự, Tịnh Kỳ vẫn chưa thấy Henry đâu, cô nhờ mấy người giúp việc chuẩn bị cho Triệu Quân một bộ quần áo và đưa anh đi tắm rửa. Lát sau, Triệu Quân ngồi thất thần trước vườn hoa hồng, miệng lẩm bẩm cái tên Amber. Tịnh Kỳ bước tới, nhẹ nhàng vén mái tóc cột lại giúp anh.
- Triệu Quân, em rất giống Amber sao?
Triệu Quân vội vàng gật đầu lia lịa.
- Phải rất giống, rất đẹp, nhưng em không phải là Amber. Amber rất dịu dàng, rất thích hoa hồng, còn thích ngắm tranh của anh nữa.
- Anh rất yêu người đó phải không?. Em trông thấy bức ảnh anh còn định cầu hôn người đó nữa.
- Yêu, rất yêu, anh muốn gặp Amber, anh muốn được gặp Amber.
Đột nhiên Triệu Quân trở nên phấn kích, giọng nói cũng lớn hơn.
- Được rồi, được rồi, em giúp anh đi tìm Amber.
Cô vội vã trấn an anh.
Đúng lúc này, Henry từ phía sau lưng bọn họ bước tới, trông thấy cảnh cô cột tóc cho Triệu Quân vẻ mặt liền không mấy hài lòng.
- Em biết hắn ta là còn trai của kẻ bắt cóc mình mà vẫn còn đem hắn về đây?
- Triệu Quân không liên quan đến chuyện đó, huống hồ giờ anh ấy đang bị thương, tôi không thể nào bỏ mặc được.
- Lòng tốt của em, toàn đặt nhầm chổ.
Henry ngồi xuống ghế, nụ cười nhàn nhạt châm biếm.
- Henry, anh có thể nào giúp tôi, đưa anh ấy trở về Triệu Gia được không?
Nghe Tịnh Kỳ nói, hắn liền nở nụ cười yêu nghiệt, lạnh lẽo.
- Tôi còn chưa giết hắn là may, em còn muốn tôi đưa hắn về sao?
- Triệu Quân đã làm gì mà anh đòi giết anh ấy chứ?
Cô nhìn Henry với vẻ đầy ngờ vực.
- Làm gì, thì phải hỏi hắn ta ấy?. Đúng không, Triệu Quân.
Vừa nói Henry vừa đi đến trước mặt Triệu Quân, giọng nói chứa đựng sự khiêu khích, thăm dò.
Trông thấy khuôn mặt Henry, đồng tử Triệu Quân liền mở to kinh sợ, anh giật mình loạng choạng lùi về sau, miệng lắp bắp không thành tiếng.
- Hắn... hắn.... chính là hắn ta....hắn chính là kẻ nổ con tàu đó...là hắn đã đưa Amber đi....chính là hắn!
Tịnh Kỳ biết Triệu Quân đang hoảng loạn, liền vội vàng bước lên đứng chắn trước mặt Henry, mỗi lời anh nói ra cô đều nghe rất rõ, chính Henry là người cho nổ tàu ROSE, còn cướp đi người yêu của Triệu Quân, đến bây giờ lại còn muốn giết anh thêm lần nữa.
Cô nhìn thẳng vào Henry ánh mắt tràn ngập sự giận dữ.
- Henry, rốt cuộc anh còn làm ra những chuyện tàn ác nào nữa?, còn muốn bao nhiêu người nữa phải chết dưới tay anh, anh mới hài lòng hả?
- Em...
- Anh chính là ác quỷ, tất cả các người đều là ác quỷ, tại sao có thể xem nhẹ mạng người như vậy.
Henry nuốt một cách khó khăn, vẻ mặt trầm tư nhìn cô.
- Tôi từ đầu tới cuối, đều là vì em....
- Câm miệng, tôi và anh vốn dĩ chỉ là người dưng qua đường, đừng lôi tôi ra làm lí do cho hành động tàn ác của mình, thật ghê tởm.
Nghe đến đây, khuôn mặt Henry liền biến sắc, ánh mắt hắn tối sầm lại, vẻ đẹp như nam thần bổng chốc trở nên lạnh lùng, chết chóc. Hắn nắm chặt lấy tay Tịnh Kỳ, sau đó cúi xuống vác cô lên vai một cách thôi bạo.
- Á..... buông ra..., anh muốn làm gì hả?
- Tịnh Kỳ, vậy hôm nay tôi cho em biết tôi và em có quan hệ như thế nào?
- Buông tôi raaa... đồ khốn nạn...
Tịnh Kỳ ra sức quẫy đạp trên lưng Henry, miệng không ngừng kêu la, quát mắng.
Bước vào bên trong biệt thự, Henry liền vác cô đi thẳng lên phòng của mình, trực tiếp ném cô ngay trên giường.
Hắn vội cởi chiếc áo khoác cùng chiếc áo phông bên trong, nhanh chóng phủ cơ thể cao lớn xuống người Tịnh Kỳ. Cô đưa tay đấm mạnh vào người Henry, hắn vội khoá chặt lấy tay cô, điên cuồng hôn hít từng chút trên khuôn mặt.
- Đồ khốn nạn...., tại sao anh lại đối xử với tôi như thế....
- Tịnh Kỳ, chẳng phải em muốn biết tôi và em có quan hệ thế nào sao? Vậy tôi nói cho em biết, em chính là vị hôn thê của tôi, chính là người con gái tôi đã tìm kiếm suốt 15 năm nay.
- Henry ..., không phải? Tôi không phải là người đó, không phải là vị hôn thê của anh, chắc chắn là anh nhầm rồi...
- Tránh ra... đừng chạm vào tôi, Henry.. xin anh đừng làm thế. Tôi đã là người phụ nữ của Mạc Tư Hàn, đã là người của anh ấy rồi.
Nước mắt nóng hổi chảy xuống hai bên sườn má, cô bất lực vùng vẫy khỏi người Henry .
Lời nói như châm ngòi vào quả bóng sắp nổ, Henry mạnh bạo xé rách chiếc áo trên người cô.
- ĐỪNG MÀ!...
Bất chợt bàn tay Henry cứng lại, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc.
Bình luận facebook