Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Kẻ Phá Đám
Phía bên thư viện.
Anna cùng vài cô bạn học phấn khích đồng loạt ngó nghiêng qua bên ngoài cửa kính, một vài người chăm chú nhìn vào cô bàn tán, thoáng chốc khu vực quanh chổ cô ngồi trở nên ồn ào, náo nhiệt.
- Ôhhhh...chuyện gì đang xảy ta với anh ta vậy?
Đám đông sinh viên nhất loạt kêu lên.
- ???
- Những quả bóng của đó, chúng nổ hết rồi!
- Thật khôi hài! Cứ quả nào bay lên gần đến chổ cậu thì lập tức lại bị nổ tung quả đó, dường như có kẻ đang tìm cách phá anh ta.
Tịnh Kỳ ngồi trên ghế sofa cặm cúi ghi chép trên đống văn bản, nghe Anna cùng đám bạn nói trong lòng cũng có chút hiếu kì, nhưng não bộ nhanh chóng chăm chú vào việc đang làm. Tuy tự tin vào khả năng của mình, nhưng kinh nghiệm của cô thì có phần hạn chế. Kì thi lại tập chung nhiều thạc sĩ, tiến sĩ chuyên môn cao đến từ nhiều nơi trên thế giới, e rằng tỉ lệ cạnh tranh vô cùng tàn khốc, chỉ có duy nhất 3/200 người nhận được tấm bằng luật quốc tế. Và phải mất 2 năm mới tổ chức một lần. Vì vậy chỉ cần một phút mất tập trung, khả năng bị loại sẽ là rất lớn.
"Kẻ xây người phá"
Thế cũng tốt, vừa mới đến cô cũng không muốn trở thành chủ đề bàn tán, không chừng lại khiến đám nữ sinh trong trường thấy không vừa mắt. Chỉ nốt hôm nay thôi, ngày mai cô phải di chuyển đến địa điểm thi mà tổng cục liên bang đã bố trí, sau đó thì có thể về căn hộ nghỉ ngơi thoải mái rồi.
Tịnh Kỳ mau chóng đứng dậy làm động tác thư giãn, không quên nhắc nhở mấy cô bạn người mỹ của mình đang chuyên tâm theo dõi chuyện phía dưới.
- Các cậu! Đi ăn thôi!
Bên khoa công nghệ, đám người của Jack được chứng kiến khung cảnh vô cùng bất ngờ.
Đường đường là kẻ thống trị mạng lưới IT toàn đại lục, ông vua công nghệ cao ngạo lạnh lùng, lại có thể bình thản cầm điều khiển máy bay thong thả đi phá hoại màn tỏ tình của người khác.
Đám người đứng phía sau lưng Mạc Tư Hàn liên tục bật cười vẻ thích thú, riêng Jack lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
- Hàn! Đánh ghen như thế này cũng ít liêm sĩ quá rồi!
...----------------...
8 giờ tối ngày hôm sau.
Tịnh Kỳ trở về căn hộ sau khi chia tay cô bạn Anna vào bữa tối, kì thì hôm nay của cô diễn ra khá suôn sẻ, cô hoàn toàn hài lòng về phần dự thi của mình. Đây là dịp mà cô có thể nghỉ ngơi thoải mái sau những ngày bắt não bộ hoạt động quá mức.
Tịnh Kỳ choàng vội khăn tắm, trong khi đang sấy khô mái tóc thì màn hình điện thoại chợt loé sáng, vốn cả ngày hôm nay cô để điện thoại ở chế độ im lặng, nên bây giờ thấy thông báo cô mới chợt nhớ đến nó, cô vội đưa ánh mắt liếc nhìn, bên trên là tin nhắn của Bạch Tử Phong, Nhược Vũ, Và Tư Nguyệt, duy chỉ có tin nhắn từ Mạc Tư Hàn là không!
"Tịnh Kỳ! Mày đang đợi điều gì?"
"Đợi anh ta xin lỗi mày, hay đợi anh ta nói yêu mày đây?"
"Có khi bây giờ anh ta đang quấn lấy người đàn bà đó cũng nên"
- Khốn khiếp! Mạc Tư Hàn anh là một tên khốn khiếp!
- Não tôi có vấn đề nên cứ mãi chạy theo một tên khốn khiếp như anh, từ bây giờ tôi sẽ học cách từ bỏ, sẽ dừng lại phía sau anh, không quay đầu bỏ chạy, mà là bước sang một hướng khác, một con đường không có bóng dáng của anh, anh nghe chưa? Tôi từ bỏ anh rồi, hoàn toàn từ bỏ.....
Phùuuuuu.......
Tịnh Kỳ sau một hồi la mắng bèn yên lặng thở hổn hển, dần dần không còn nghe rõ nhịp thở của cô, chỉ thấy bàn tay cầm điện thoại càng thêm siết chặt. Cô ngửa mặt lên trần nhà, như cố khấy đi cảm giác khó chịu trong lòng, rồi đột nhiên mĩm cười, thở dài nhẹ nhõm.
- Tiểu Kỳ xinh đẹp! Việc cần làm bây giờ là đi ngủ, ngủ đến hết ngày mai luôn.
Nói rồi Tịnh Kỳ nhanh chóng đưa tay tắt đèn, vừa chạm tay bật được chiếc bóng ngủ nhỏ xinh đã bị một bóng đen cao lớn từ phía sau ôm chầm lấy, đẩy cô ngã xuống giường, miệng chưa kịp la lên đã bị hắn chuẩn xác chiếm lấy.
Tim cô như vụt ra khỏi lồng ngực, cô hoảng sợ đến mức cả tay chân đều khua loạn xạ.
"Chuyện gì đang xảy ra đây?"
"Ai đó cứu tôi với!"
"Không phải là hiếp xong giết đó chứ?"
"Làm ơn! Chuyện này không thể đến với tôi được..."
"Huhu....."
Thân hình bé nhỏ cố vùng vẫy bao nhiêu thì bóng dáng cao lớn đó lại cưỡng chế lại bấy nhiều, cô tuyệt vọng đến chảy cả hai hàng mước mắt, thần trí lúc này chỉ là sụ sợ hãi hoảng loạn. Đến khi đầu lưỡi của kẻ đó đã tấn công vào bên trong khoang miệng, động tác có chút quen thuộc như chiếc kim châm vào vùng thái dương của cô. Tịnh Kỳ chợt chậm dần động tác dãy dụa, ngẩn người căng mắt nhìn bóng dáng trước mặt qua ánh sáng lờ mờ.
"Mùi vị này... hương thơm này...."
"Lẽ nào..."
"Là tôi! Mạc Tư Hàn"
Thấy Tịnh Kỳ không còn phản ứng mạnh, Mạc Tư Hàn biết cô đã nhận ra mình nên nhanh chóng lên tiếng xác nhận.
- Khốn khiếp!
- Quá khen.
Mạc Tư Hàn khẽ nhếch miệng cười, cô đoán chắc là vậy nên giọng điệu có phần mỉa mai.
- Tôi tưởng Hàn Tổng đang bận tăng ca cùng thư kí, còn có thời gian bay đến tận đây rồi núp trong nhà tôi như một tên trộm sao?
Mạc Tư Hàn ghé sát vào vành tai Tịnh Kỳ, khẽ đưa cánh môi mà mơn trớn.
- Công việc khá tốt, không có lí do để tăng ca, vậy nên thời gian tương đối rãnh. Cuối cùng, trong này không có gì đáng giá để trộm.
- Anh...
Ưhm...hm...
- Buông ra! Đừng dùng đôi tay đã vuốt ve người đàn bà khác mà chạm vào người tôi, tôi không muốn!...
Mạc Tư Hàn chậm chạm mà mạnh bạo di chuyển đôi môi xuống cái cổ mềm mịn của cô, hương thơm dịu nhẹ, càng lôi cuốn thần trí anh, càng khiến anh chỉ muốn dây dưa không nỡ rời.
- Hôm đó giữa tôi và Tô Cẩm Tuyết không xảy ra chuyện như cô nghĩ!
"Mạc Tư Hàn! Anh đang giải thích với tôi sao?"
- Hàn! Thà anh hãy cứ ruồng bỏ tôi, lăng mạ tôi, chà đạp tôi... hành hạ tôi thế nào cũng được, nhưng xin anh...đừng hết lần này đến lần khác đưa tôi lên trời cao rồi lại nhẫn tâm dìm tôi xuống dưới tận đáy vực. Lẽ nào biến tôi thành bộ dạng thảm hại như thế này anh mới thấy hài lòng sao?
Mọi uỷ khuất, oan ức trong cô như dâng trào, Tịnh Kỳ cũng không tin được, mình có thể ngay trước mặt Mạc Tư Hàn mà nói ra những suy nghĩ ấy.
Thấy Mạc Tư Hàn im lặng không nói, chỉ chăm chú vuốt ve lấy cơ thể cô, Tịnh Kỳ bấm chặt lấy 5 đầu móng tay vào da thịt, chậm chạp nhả ra từng chữ.
- Hàn, tôi sẽ từ bỏ!
Anna cùng vài cô bạn học phấn khích đồng loạt ngó nghiêng qua bên ngoài cửa kính, một vài người chăm chú nhìn vào cô bàn tán, thoáng chốc khu vực quanh chổ cô ngồi trở nên ồn ào, náo nhiệt.
- Ôhhhh...chuyện gì đang xảy ta với anh ta vậy?
Đám đông sinh viên nhất loạt kêu lên.
- ???
- Những quả bóng của đó, chúng nổ hết rồi!
- Thật khôi hài! Cứ quả nào bay lên gần đến chổ cậu thì lập tức lại bị nổ tung quả đó, dường như có kẻ đang tìm cách phá anh ta.
Tịnh Kỳ ngồi trên ghế sofa cặm cúi ghi chép trên đống văn bản, nghe Anna cùng đám bạn nói trong lòng cũng có chút hiếu kì, nhưng não bộ nhanh chóng chăm chú vào việc đang làm. Tuy tự tin vào khả năng của mình, nhưng kinh nghiệm của cô thì có phần hạn chế. Kì thi lại tập chung nhiều thạc sĩ, tiến sĩ chuyên môn cao đến từ nhiều nơi trên thế giới, e rằng tỉ lệ cạnh tranh vô cùng tàn khốc, chỉ có duy nhất 3/200 người nhận được tấm bằng luật quốc tế. Và phải mất 2 năm mới tổ chức một lần. Vì vậy chỉ cần một phút mất tập trung, khả năng bị loại sẽ là rất lớn.
"Kẻ xây người phá"
Thế cũng tốt, vừa mới đến cô cũng không muốn trở thành chủ đề bàn tán, không chừng lại khiến đám nữ sinh trong trường thấy không vừa mắt. Chỉ nốt hôm nay thôi, ngày mai cô phải di chuyển đến địa điểm thi mà tổng cục liên bang đã bố trí, sau đó thì có thể về căn hộ nghỉ ngơi thoải mái rồi.
Tịnh Kỳ mau chóng đứng dậy làm động tác thư giãn, không quên nhắc nhở mấy cô bạn người mỹ của mình đang chuyên tâm theo dõi chuyện phía dưới.
- Các cậu! Đi ăn thôi!
Bên khoa công nghệ, đám người của Jack được chứng kiến khung cảnh vô cùng bất ngờ.
Đường đường là kẻ thống trị mạng lưới IT toàn đại lục, ông vua công nghệ cao ngạo lạnh lùng, lại có thể bình thản cầm điều khiển máy bay thong thả đi phá hoại màn tỏ tình của người khác.
Đám người đứng phía sau lưng Mạc Tư Hàn liên tục bật cười vẻ thích thú, riêng Jack lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
- Hàn! Đánh ghen như thế này cũng ít liêm sĩ quá rồi!
...----------------...
8 giờ tối ngày hôm sau.
Tịnh Kỳ trở về căn hộ sau khi chia tay cô bạn Anna vào bữa tối, kì thì hôm nay của cô diễn ra khá suôn sẻ, cô hoàn toàn hài lòng về phần dự thi của mình. Đây là dịp mà cô có thể nghỉ ngơi thoải mái sau những ngày bắt não bộ hoạt động quá mức.
Tịnh Kỳ choàng vội khăn tắm, trong khi đang sấy khô mái tóc thì màn hình điện thoại chợt loé sáng, vốn cả ngày hôm nay cô để điện thoại ở chế độ im lặng, nên bây giờ thấy thông báo cô mới chợt nhớ đến nó, cô vội đưa ánh mắt liếc nhìn, bên trên là tin nhắn của Bạch Tử Phong, Nhược Vũ, Và Tư Nguyệt, duy chỉ có tin nhắn từ Mạc Tư Hàn là không!
"Tịnh Kỳ! Mày đang đợi điều gì?"
"Đợi anh ta xin lỗi mày, hay đợi anh ta nói yêu mày đây?"
"Có khi bây giờ anh ta đang quấn lấy người đàn bà đó cũng nên"
- Khốn khiếp! Mạc Tư Hàn anh là một tên khốn khiếp!
- Não tôi có vấn đề nên cứ mãi chạy theo một tên khốn khiếp như anh, từ bây giờ tôi sẽ học cách từ bỏ, sẽ dừng lại phía sau anh, không quay đầu bỏ chạy, mà là bước sang một hướng khác, một con đường không có bóng dáng của anh, anh nghe chưa? Tôi từ bỏ anh rồi, hoàn toàn từ bỏ.....
Phùuuuuu.......
Tịnh Kỳ sau một hồi la mắng bèn yên lặng thở hổn hển, dần dần không còn nghe rõ nhịp thở của cô, chỉ thấy bàn tay cầm điện thoại càng thêm siết chặt. Cô ngửa mặt lên trần nhà, như cố khấy đi cảm giác khó chịu trong lòng, rồi đột nhiên mĩm cười, thở dài nhẹ nhõm.
- Tiểu Kỳ xinh đẹp! Việc cần làm bây giờ là đi ngủ, ngủ đến hết ngày mai luôn.
Nói rồi Tịnh Kỳ nhanh chóng đưa tay tắt đèn, vừa chạm tay bật được chiếc bóng ngủ nhỏ xinh đã bị một bóng đen cao lớn từ phía sau ôm chầm lấy, đẩy cô ngã xuống giường, miệng chưa kịp la lên đã bị hắn chuẩn xác chiếm lấy.
Tim cô như vụt ra khỏi lồng ngực, cô hoảng sợ đến mức cả tay chân đều khua loạn xạ.
"Chuyện gì đang xảy ra đây?"
"Ai đó cứu tôi với!"
"Không phải là hiếp xong giết đó chứ?"
"Làm ơn! Chuyện này không thể đến với tôi được..."
"Huhu....."
Thân hình bé nhỏ cố vùng vẫy bao nhiêu thì bóng dáng cao lớn đó lại cưỡng chế lại bấy nhiều, cô tuyệt vọng đến chảy cả hai hàng mước mắt, thần trí lúc này chỉ là sụ sợ hãi hoảng loạn. Đến khi đầu lưỡi của kẻ đó đã tấn công vào bên trong khoang miệng, động tác có chút quen thuộc như chiếc kim châm vào vùng thái dương của cô. Tịnh Kỳ chợt chậm dần động tác dãy dụa, ngẩn người căng mắt nhìn bóng dáng trước mặt qua ánh sáng lờ mờ.
"Mùi vị này... hương thơm này...."
"Lẽ nào..."
"Là tôi! Mạc Tư Hàn"
Thấy Tịnh Kỳ không còn phản ứng mạnh, Mạc Tư Hàn biết cô đã nhận ra mình nên nhanh chóng lên tiếng xác nhận.
- Khốn khiếp!
- Quá khen.
Mạc Tư Hàn khẽ nhếch miệng cười, cô đoán chắc là vậy nên giọng điệu có phần mỉa mai.
- Tôi tưởng Hàn Tổng đang bận tăng ca cùng thư kí, còn có thời gian bay đến tận đây rồi núp trong nhà tôi như một tên trộm sao?
Mạc Tư Hàn ghé sát vào vành tai Tịnh Kỳ, khẽ đưa cánh môi mà mơn trớn.
- Công việc khá tốt, không có lí do để tăng ca, vậy nên thời gian tương đối rãnh. Cuối cùng, trong này không có gì đáng giá để trộm.
- Anh...
Ưhm...hm...
- Buông ra! Đừng dùng đôi tay đã vuốt ve người đàn bà khác mà chạm vào người tôi, tôi không muốn!...
Mạc Tư Hàn chậm chạm mà mạnh bạo di chuyển đôi môi xuống cái cổ mềm mịn của cô, hương thơm dịu nhẹ, càng lôi cuốn thần trí anh, càng khiến anh chỉ muốn dây dưa không nỡ rời.
- Hôm đó giữa tôi và Tô Cẩm Tuyết không xảy ra chuyện như cô nghĩ!
"Mạc Tư Hàn! Anh đang giải thích với tôi sao?"
- Hàn! Thà anh hãy cứ ruồng bỏ tôi, lăng mạ tôi, chà đạp tôi... hành hạ tôi thế nào cũng được, nhưng xin anh...đừng hết lần này đến lần khác đưa tôi lên trời cao rồi lại nhẫn tâm dìm tôi xuống dưới tận đáy vực. Lẽ nào biến tôi thành bộ dạng thảm hại như thế này anh mới thấy hài lòng sao?
Mọi uỷ khuất, oan ức trong cô như dâng trào, Tịnh Kỳ cũng không tin được, mình có thể ngay trước mặt Mạc Tư Hàn mà nói ra những suy nghĩ ấy.
Thấy Mạc Tư Hàn im lặng không nói, chỉ chăm chú vuốt ve lấy cơ thể cô, Tịnh Kỳ bấm chặt lấy 5 đầu móng tay vào da thịt, chậm chạp nhả ra từng chữ.
- Hàn, tôi sẽ từ bỏ!
Bình luận facebook