Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
3 tháng sau.
Trong 3 tháng này, anh điều ra ngoài công tác không có mặt ở nhà. Sức khoẻ của cô đã khôi phục hoàn toàn, chỉ còn chờ đôi chân lành lại là được. Chân cô đã được tháo băng, nhưng vẫn chưa thể đi lại. Cô hận bản thân lại vô dụng như vậy, mỗi ngày nằm nơi đây hưởng lợi an nhàn. Còn ba mẹ cô, không biết bây giờ họ như thế nào. Những ngày này, tin tức liên tục đưa tin cổ phiếu công ty ba cô liên tục rớt giá kỷ lục trong những năm qua. Cô rất muốn về thăm họ, nhưng bản thân lại nằm đây, là thân bất do kỷ.
Họ có hiểu được lòng cô chăng!? Cô biết, cô mất tích lâu ngày như vậy, rất đáng bị đánh, nên cô hoàn toàn không oán. Cô chỉ hận mình, hận mình yếu ớt như vậy, nhu nhược như vậy, dây dưa không rõ với anh như vậy. Cô, có phải quá bất hiếu rồi không? Những ngày này, có thể họ cần cô bên cạnh. Đánh cũng được, mắng cũng được, miễn là ba mẹ cô không còn tức giận nữa.
Cô nâng chân mình lên để ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt xuống sàn gỗ. Chậm rãi đứng lên, một tay cô chống xuống giường làm điểm tựa, hai chân cô liền không có sức chịu, bắt đầu run run. Nâng một chân lên, cô liền bước tới, lại như không có sức lực. “Rầm” một tiếng, cả người cô đổ xuống sàn. Cứ như vậy, cô một mình tự đi đến không biết ngã bao nhiêu lần, tay chân đều thâm tím, nhìn lại rất rõ....
_____________ta là dãy phân cách soái ca/ nữ chính đáng thương. Lấy ta đi! Về ta thương hộ cho/_____________
Màng hình máy tính hiện lên hình ảnh một cô gái với bộ váy ngủ trắng tinh khôi đang bước đi một cách rất khổ cực. Đã thật nhiều lần ngã nhưng cô vẫn rất nhẫn nại, mỗi lần, lại mỗi lần đứng lên, cố gắng đứng vững trên đôi chân bị phế của mình.
Hay cho Lãnh Tử lại có phúc lớn như vậy. Cô gái này rất mạnh mẽ, rất kiên cường!
Không khí trong căn phòng tựa như bị trút hết, không gian tĩnh lặng, từng nhịp tim đập trong người đều có thể nghe thấy. Dường như là đang lo sợ...
'Có cần tôi đến giúp cô ấy' Người đàn ông đứng kế bên chiếc ghế màu đen sang trọng lên tiếng.
'Không cần!'
Trong đêm người đàn ông chỉ lộ nửa khuôn mặt dưới, càng nhìn, càng không rõ tâm trạng của ông ngay lúc này.
Một lời vừa dứt, trong phòng lại trở nên tĩnh lặng, chỉ có màng hình máy tính là không ngừng nhấp nháy...
Lại một nụ cười nữa được vẽ lên, nhưng lại mang một vẻ trầm ấm, vô cùng ấm áp...
--------------
Cố Mạc: xin lỗi đã up muộn, ta up 2 chương bù lại. Hehe
Trong 3 tháng này, anh điều ra ngoài công tác không có mặt ở nhà. Sức khoẻ của cô đã khôi phục hoàn toàn, chỉ còn chờ đôi chân lành lại là được. Chân cô đã được tháo băng, nhưng vẫn chưa thể đi lại. Cô hận bản thân lại vô dụng như vậy, mỗi ngày nằm nơi đây hưởng lợi an nhàn. Còn ba mẹ cô, không biết bây giờ họ như thế nào. Những ngày này, tin tức liên tục đưa tin cổ phiếu công ty ba cô liên tục rớt giá kỷ lục trong những năm qua. Cô rất muốn về thăm họ, nhưng bản thân lại nằm đây, là thân bất do kỷ.
Họ có hiểu được lòng cô chăng!? Cô biết, cô mất tích lâu ngày như vậy, rất đáng bị đánh, nên cô hoàn toàn không oán. Cô chỉ hận mình, hận mình yếu ớt như vậy, nhu nhược như vậy, dây dưa không rõ với anh như vậy. Cô, có phải quá bất hiếu rồi không? Những ngày này, có thể họ cần cô bên cạnh. Đánh cũng được, mắng cũng được, miễn là ba mẹ cô không còn tức giận nữa.
Cô nâng chân mình lên để ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt xuống sàn gỗ. Chậm rãi đứng lên, một tay cô chống xuống giường làm điểm tựa, hai chân cô liền không có sức chịu, bắt đầu run run. Nâng một chân lên, cô liền bước tới, lại như không có sức lực. “Rầm” một tiếng, cả người cô đổ xuống sàn. Cứ như vậy, cô một mình tự đi đến không biết ngã bao nhiêu lần, tay chân đều thâm tím, nhìn lại rất rõ....
_____________ta là dãy phân cách soái ca/ nữ chính đáng thương. Lấy ta đi! Về ta thương hộ cho/_____________
Màng hình máy tính hiện lên hình ảnh một cô gái với bộ váy ngủ trắng tinh khôi đang bước đi một cách rất khổ cực. Đã thật nhiều lần ngã nhưng cô vẫn rất nhẫn nại, mỗi lần, lại mỗi lần đứng lên, cố gắng đứng vững trên đôi chân bị phế của mình.
Hay cho Lãnh Tử lại có phúc lớn như vậy. Cô gái này rất mạnh mẽ, rất kiên cường!
Không khí trong căn phòng tựa như bị trút hết, không gian tĩnh lặng, từng nhịp tim đập trong người đều có thể nghe thấy. Dường như là đang lo sợ...
'Có cần tôi đến giúp cô ấy' Người đàn ông đứng kế bên chiếc ghế màu đen sang trọng lên tiếng.
'Không cần!'
Trong đêm người đàn ông chỉ lộ nửa khuôn mặt dưới, càng nhìn, càng không rõ tâm trạng của ông ngay lúc này.
Một lời vừa dứt, trong phòng lại trở nên tĩnh lặng, chỉ có màng hình máy tính là không ngừng nhấp nháy...
Lại một nụ cười nữa được vẽ lên, nhưng lại mang một vẻ trầm ấm, vô cùng ấm áp...
--------------
Cố Mạc: xin lỗi đã up muộn, ta up 2 chương bù lại. Hehe
Bình luận facebook